Đọc truyện Trái Tim Anh Ở Đó – Chương 21
Wulfric nhặt tấm chăn lông cừu lên và ném nó lên giường trước khi kéo một góc tấm trải giường ra. Khi anh quay lại chỗ nàng, nàng vẫn đứng yên, ngắm anh, dù đã cởi áo choàng và vắt nó ngang lưng ghế.
Nàng đang mặc bộ váy dài bằng len màu vàng nhạt, dù một bên trông như màu mơ dưới dải ánh sáng màu đỏ hắt xuống từ một ô cửa sổ ở trên. Cái váy chít eo cao, cổ cao, tay dài đơn giản. Nó ôm khít thân hình hoàn hảo, cân đối, quyến rũ của nàng. “Hãy đến gần lò sưởi,” anh bước về phía nàng, đặt một tay lên eo lưng thanh mảnh, và dẫn nàng đến gần ngọn lửa để họ có thể cảm nhận được hơi ấm từ những khúc gỗ đang cháy bập bùng trong lò sưởi. Lần này anh không muốn nó chỉ là sự tuôn trào của khao khát như trước. Anh muốn làm tình với nàng.
Anh không hôn nàng ngay. Hai tay anh ôm lấy khuôn mặt nàng và ngón cái miết lên chân mày. Đôi mắt nàng to tròn và ngời sáng. Ánh sáng màu hồng và màu hoa oải hương từ khung cửa sổ trên đầu làm đôi má nàng đỏ hây hây. Nàng có khuôn miệng đẹp tuyệt và mềm mại, bờ môi căng mọng, cong lên nơi khóe. Anh lùa những ngón tay vào mái tóc nàng. Nó mềm mại và mượt mà. Những lọn tóc xoăn lại vào nếp sau khi ngón tay anh chải nó. Mái tóc này hợp một cách hoàn hảo với nàng.
Đôi tay anh hạ xuống vai, ra sau, cảm nhận được hàng cúc sau lưng váy nàng, và mở chúng ra cho đến khi anh có thể kéo cái váy qua vai, xuôi xuống cánh tay và dưới eo lưng. Nó rớt xuống sàn nhà. Nàng không mặc coóc-xê, chỉ mặc một cái áo lót bằng vải lanh mỏng dài từ ngực đến đầu gối. Cơ thể cân đối của nàng trần trụi.
Anh lùi lại một bước và quỳ xuống để tháo đôi hài của nàng, rồi đến nịt bít tất trước khi cuộn tròn đôi tất xuống và gỡ nó ra khỏi chân nàng.
Anh hôn lên gan bàn chân nàng trước khi đặt nó xuống nền, rồi hôn bên trong khớp gối của nàng.
Khi đứng dậy, anh nhận ra nàng vẫn chưa chạm vào anh. Và qua đôi môi khẽ hé mở và mí mắt nặng trĩu, anh biết nàng cũng muốn anh nhiều như anh khao khát nàng.
Anh hôn bờ vai nàng, chạm lưỡi vào làn da mềm mại, ấm áp và mằn mặn. Nàng rùng mình bất chấp hơi nóng từ ngọn lửa. Anh kéo một bên dây áo lót của nàng xuống, để trần một bên ngực và ôm trọn nó trong tay lúc anh hôn dần xuống đó. Ngực nàng hoàn hảo – mềm mại, trĩu nặng, rắn chắc và vểnh cao. Anh hé môi nuốt lấy núm vú, mơn trớn nó trong miệng rồi thả ra, nút vào. Lần đầu tiên nàng chạm vào anh. Ngón tay nàng vò rối tóc anh, đầu nàng cúi xuống chạm vào đầu anh, và nàng khẽ rên lên. Trong đầu anh xuất hiện ý nghĩ dù anh đã từng gần gũi nàng, nhưng anh vẫn chưa hề thấy nàng khỏa thân. Giờ anh muốn ngắm nhìn cơ thể trần trụi của nàng. Anh muốn làm tình với nàng mà không hề có vật cản nào giữa họ.
Ham muốn, dục vọng, khao khát dâng trào trong anh theo từng hơi thở. Anh có thể cảm nhận được hơi nóng của ngọn lửa bỏng rất ở bên trái thân mình.
Anh ngẩng đầu, và tay nàng lại rơi xuống hai bên hông.
“Lại giường với anh nào.”
Sau khi nàng nằm xuống, anh cởi hết mọi thứ trên người nàng, để nàng khỏa thân. Dải ánh sáng màu hồng từ một khung cửa sổ trải trên nửa thân trên, tiệp với ánh sáng đỏ phủ trên chân và một bên hông nàng. Nhưng dù anh có thể đứng đây để chiêm ngưỡng màn ánh sáng trên người nàng, thì nơi này vẫn xa lò sưởi và hơi lạnh. Anh phủ tấm chăn lên người nàng và ngồi bên mép giường tháo đôi ủng Hessian trước khi đúng dậy để cởi toàn bộ quần áo. Anh trần truồng nhấc tấm chăn lên và trượt vào nằm cạnh nàng.
Nàng thật ấm áp. Anh quay sang nàng, bao phủ cả hai sâu dưới tấm chăn và lại chạm vào nàng.
Anh sẽ khuấy động nàng bằng mọi kỹ năng và sự kiên nhẫn mà anh có, dùng cả bàn tay, ngón tay, môi, lưỡi và răng. Rồi anh đốt cháy nàng, chờ đợi đến khoảnh khắc anh có thể nằm trên nàng và lại có thể tuôn chảy toàn bộ đam mê vào trong nàng.
Nàng không thụ động. Bàn tay nàng di chuyển trên người anh, ban đầu ngập ngừng, rồi dần bạo dạn hơn khi anh cảm thấy cơ thể nàng càng lúc càng nóng rực và hơi thở nàng trở nên nặng nhọc.
Cuối cùng anh biết đã đến lúc – anh khao khát được lăn tròn để bao phủ nàng, để luồn tay xuống cơ thể nàng, để trải rộng chân nàng ra cho anh, để nằm trên nàng và đưa họ đến đỉnh cao đam mê.
Anh muốn làm tình với nàng.
Anh nhấc đầu lên và nhìn xuống khuôn mặt nàng.
“Christine,” anh thì thầm, và lần đầu tiên anh hôn nàng, nhẹ nhàng, lướt đôi môi hé mở lên môi nàng.
Mắt nàng mở to.
“Ôi,” nàng rên rỉ.
“Christine, em thật xinh đẹp.”
Và anh hôn nàng say đắm.
Nhưng họ đều đã quá ham muốn. Anh di chuyển lên trên nàng, và nàng trải rộng hai chân, nhấc chúng lên rồi quấn quanh người anh. Anh luồn tay xuống dưới người nàng, ngừng trước lối vào, chầm chậm và sung sướng trượt vào trong nàng. Cùng lúc đó nàng nghiêng người, vừa đẩy anh vào sâu hơn, vừa siết chặt bên trong.
Anh trượt bàn tay tự do, dồn toàn bộ trọng lượng lên cẳng tay, nhấc đầu và lại nhìn xuống khuôn mặt nàng. Đôi mắt nàng mơ màng cười với anh.
“Wulfric, một cái tên mạnh mẽ hợp với một người đàn ông mạnh mẽ.
Đầy mạnh mẽ và quyền lực.” Nàng cười dịu dàng, đầy nhục cảm.
Anh cúi đầu xuống chỗ hõm nơi tai nàng và rên rỉ. Nàng lại mỉm cười, chân nàng quấn lấy anh và bên trong nàng ôm chặt khít anh.
Anh chầm chậm yêu nàng trong một lúc lâu dưới cái kén ấm áp, khi ngọn lửa nổ tí tách trong lò sưởi và luồng ánh sáng màu hoa oải hương, hồng, đỏ nhảy múa trên bề mặt tấm chăn lông cừu. Anh yêu nàng cho đến khi cả hai cùng thở hổn hển, hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi và nóng rực. Anh yêu nàng cho đến khi nàng rên rỉ trong mỗi cú thúc và ép chặt vào anh hơn nữa.
Rồi anh chuyển động nhanh, liên tục để đưa họ lên đỉnh.
“Wulfric,” nàng ngái ngủ phản đối khi anh lăn xuống nằm cạnh nàng sau khi nhận ra trọng lượng của anh đè nàng lún xuống tấm nệm. Mất đi hơi ấm của nàng, ngực anh đột nhiên lạnh ngắt, nhưng tấm chăn nhanh chóng làm anh ấm lại.
Đôi mắt anh nheo lại quay sang nhìn nàng say ngủ. Luồng sáng đầy màu sắc mờ ảo chiếu sáng nửa khuôn mặt nàng trong khi nửa còn lại chìm trong bóng tối. Những lọn tóc xoăn của nàng rối bù.
Anh là, như nàng vừa nhắc, một người đàn ông mạnh mẽ và đầy quyền lực. Dường như anh có mọi thứ mà một người đàn ông muốn có trong đời. Nhưng anh muốn một thứ nữa, và anh không chắc mình từng có nó. Tất nhiên hôm nay anh sẽ không hỏi. Có lẽ ngày mai hay ngày mốt cũng không.
Anh sợ phải hỏi.
Anh sợ câu trả lời sẽ là “không”. Và nếu thế, anh sẽ không bao giờ có thể hỏi lại lần nữa.
Vì vậy câu hỏi đó phải chờ đợi thôi.
Anh muốn tình yêu của nàng.
* * *
Trời đã quang và mặt trời tỏa sáng lúc họ rời khỏi chuồng chim câu. Dù thế gió vẫn thổi, và trời vẫn lạnh buốt.
Họ đi bộ trở về lâu đài giống như cách họ đã quay lại từ bờ hồ ở Schofield – không chạm vào nhau, không nói câu nào. Nhưng lần này cảm giác khác hẳn. Lần này sự im lặng đi bên nhau của họ thật dễ chịu, dù có lẽ không hẳn hoàn toàn như thế. Lần này, họ đã thấu hiểu nhau hơn so với ở Schofield. Ở Schofield họ sẻ chia cơ thể. Tại đây họ trao nhau chính bản thân mình.
Christine vẫn cảm thấy bất an và yếu đuối. Nàng đang yêu sâu đậm. Cùng lúc đó, nàng đang cố thuyết phục mình rằng phải lòng và đang yêu là hai cảm xúc hoàn toàn khác nhau, và chắc chắn nàng có thể phân biệt được chúng. Nàng nhẹ nhõm vì anh không hỏi câu hỏi đó. Nàng hy vọng anh sẽ không hỏi – không bao giờ. Vì nếu anh hỏi, nàng sẽ phải trả lời và thật sự nàng không biết nàng sẽ nói gì- Nàng biết mình nên nói gì, nhưng không biết mình thực sự sẽ nói gì.
Anh từng hỏi một lần và nàng đã từ chối. Chắc chắn anh sẽ không tự làm mình bẽ mặt bằng cách hỏi lại lần nữa.
Vậy rốt cuộc chuyến viếng thăm lâu đài Lindsey này để làm gì? Những gì diễn ra chiều nay là sao?
Anh đã gọi nàng là Christine. Thật ngớ ngẩn khi nhớ lại rằng đó là khoảnh khắc âu yếm và kỳ diệu nhất. Nhưng nó đầy yêu thương – Christine, được nói bằng giọng nói có học thức, đầy quý tộc của anh. Dù lần đầu tiên anh chỉ thì thầm, và khi nàng gọi anh là Wulfric, anh đã rên rỉ tên nàng.
Nàng quay đầu nhìn sang anh và nhận ra anh đang nghiêng đầu ngắm nàng. Nàng đột ngột quay mặt đi.
“Sao? Hôm nay anh chiến thắng màn đấu mắt dễ dàng nhỉ?”
Nàng thấy mình đỏ mặt.
“Ở đây có quá nhiều cây. Nếu em không nhìn đường em sẽ va vào một cái cây và tự làm mình xấu hổ mất.” Nàng nhớ lại mình là người chủ động dẫn dắt lần làm tình thứ hai trong chuồng chim câu và cảm thấy mặt nóng bừng. Lúc thức dậy, lòng ngập tràn ấm áp, thoải mái và thích thú, nàng xoay đầu trên gối để rồi nhận ra anh đang ngắm nàng. Và nàng nhấc mình lên bằng khuỳu tay, nghiêng qua anh, hôn đôi môi đang há hốc vì kinh ngạc của anh. Rồi, khi anh hôn lại nàng, nàng xích lại chỗ anh, nằm lên trên cơ thể ấm áp, trần truồng, đầy những bắp cơ tuyệt đẹp của anh, lướt cơ thể nàng vào cơ thể anh mời gọi, và anh đáp lại không chút chần chừ.
Trước đây nàng chưa bao giờ làm thế.
Làm tình với công tước Bewcastle – với Wulfric – say mê và sung sướng hơn những gì nàng từng trải qua nhiều.
Nhưng nàng không được xem phải lòng, hay thậm chí là làm tình, đồng nghĩa với tình yêu.
Anh dẫn nàng quay lại đường cũ. Họ ra khỏi khu rừng ở cuối bờ hồ, nơi cây cối mọc xòa ra mép nước. Và tại đó, ngay phía trước họ, nhóm người từ lâu đài, cả người lớn lẫn trẻ em, rõ ràng là đang chơi trò trốn tìm giữa những rặng cây.
Pamela nhìn thấy Christine bèn nhảy chân sáo về phía nàng, Becky chạy ngay bên cạnh.
“Dì Christine!” Cô bé kêu thất thanh. “Bọn cháu đi trên một con thuyền và cháu nhúng tay xuống nước, Phillip muốn chèo thuyền nhưng ba Becky nói không, không phải hôm nay vì mặt nước bị động và Laura say sóng rồi bọn cháu dừng lại trên một hòn đảo sau đó Laura không chịu lên thuyền nữa, nhưng ba Becky nói là nếu bạn ý cứ nhìn về phía chân trời thì sẽ không bị say nữa và cuối cùng Laura và cháu đều không bị say sóng dù Phillip nói là cháu sẽ bị say bởi cháu luôn bị thế mỗi khi lên xe ngựa.”
Christine cười. “Cháu có một buổi chiều thú vị thật đấy.” Nàng thấy Becky nắm tay công tước và đang lắc lắc cánh tay anh.
“Bác Wulf, Pamela và cháu muốn chơi trò dạy học, nhưng chúng cháu không thể chơi vì phòng trẻ quá nhiều con nít. Lúc nào về đến lâu đài chúng cháu có thể mượn thư viện của bác không?”
“Nếu cháu hứa sẽ không mang nó đi quá xa.” Anh trả lời.
Cả hai cô gái cười sung sướng.
“Bác khờ quá!” Becky nhận xét. “Bác Wulf, chúng cháu sẽ không mang nó đi đâu cả, chỉ sử dụng thôi.”
“À, vậy thì cháu có thể.”
Trò trốn tìm phải chơi theo luật của nó. Người lớn và trẻ con tập trung trên bờ hồ, và hai cô gái dẫn Christine cùng công tước đi về hướng đó.
“Bọn em vừa mới nói với bọn trẻ,” huân tước Rannulf giải thích, “rằng dù được phép bơi ở những chỗ khác, nhưng ở chỗ này thì bị cấm.”
“Đó là vì đứa nào cũng thích được nhảy xuống hồ từ một nhánh cây.” Huân tước Alleyne tiếp lời.
“Nhưng như thế sẽ rất vui,” cậu bé Davy la lên và chỉ. “Nhìn cành cây kia xem, chú Aidan. Cháu cược là cháu có thể nhảy xuống từ trên đó.”
“Nguy hiểm lắm, Davy,” phu nhân Aidan khuyên.
“Cấm tuyệt đối, chàng trai!” huân tước Aidan nói cùng lúc.
“Luôn bị cấm đấy, Davy,” huân tước Rannulf thêm vào. “Tiếc là như vậy.”
“Vậy mà vẫn chưa bao giờ có thể ngăn được tất cả bọn em,” công tước Bewcastle cất lời. “Kể cả Freyja – thật ra, đặc biệt là Freyja. Và cả Morgan nữa.”
Melanie bật cười và mọi Bedwyn quay sang nhìn người anh cả với ánh mắt ngạc nhiên.
“Ừ… ờ,” huân tước Alleyne hỏi lại. “Anh biết sao Wulf? Vậy mà bọn em nghĩ là bọn em đã kín đáo lắm rồi đấy.”
“Lần đầu tiên em thử nhảy xuống, Kid đã ở dưới nước bên dưới nhánh cây và đề nghị sẽ chụp lấy em,” phu nhân Rosthorn kể lại. “Lúc đấy em tám tuổi, và nếu em nhớ chính xác thì em thà chết còn hơn để anh ấy nghĩ em là kẻ nhát gan. Hồi đó em rất thích anh ấy.”
Tất cả cùng cười với cô. Bá tước Rosthorn vòng một tay qua vai vợ. “Cỡ tuổi con!” Becky la lên. “Ba ơi, con muốn thử làm thế khi trời ấm hơn!”
“Nhìn xem mọi người vừa làm gì ngay trước mặt bọn trẻ kìa,” huân tước Aidan phàn nàn.
“Wulf là người nói trước,” phu nhân Hallmere chỉ ra. “Làm sao mà anh biết bọn em đã lao đầu xuống nước ở đây vậy Wulf?”
“Bởi vì anh cũng thường làm thế hồi còn nhỏ,” công tước trả lời. “Aidan và anh. Bọn anh không bao giờ mang Rannulf theo vì sợ cậu ấy sẽ đâm đầu xuống một tảng đá hay một rễ cây và bọn anh sẽ bị đánh tét đít.”
Bọn trẻ hò reo thích thú.
“Bác Wulf nói đít kìa!” William la lên, và tất cả lại cười ầm ĩ.
“Wulfric lao đầu xuống nước sao?” Hầu tước Hallmere hỏi, cười sung sướng. “Bất chấp luật lệ sao? Em không tin đâu.”
“Em cũng thế,” huân tước Rannulf giễu. “Em chưa bao giờ để bọn anh bỏ em lại cả.”
Công tước Bewcastle đưa cái kính lên mắt. “Có phải anh đang bị gọi là kẻ nói dối không nhỉ?”
Nhưng câu hỏi của anh chỉ khiến thêm nhiều tràng cười và chế nhạo rộ lên.
Christine thấy Becky đang lắc lắc bàn tay của Wulfric mà cô bé vẫn nắm nãy giờ.
“Bác Wulf, làm cho chúng cháu xem đi,” cô bé thì thầm. “Làm cho chúng cháu xem đi.”
Wulfric nhìn xuống cô bé và Christine nghe thấy anh thở dài.
“Chẳng có cách nào khác, phải không?” Anh hỏi.
Và trước con mắt sửng sốt của Christine – và những người khác – Wulfric nhấc mũ, tháo găng tay, cởi áo choàng và đưa chúng cho Becky. “Ôi,” nữ hầu tước Hallmere hồ nghi. “Wulf sắp lao đầu xuống nước phải không? Đứng sau em đi Josh. Em sắp ngất đây.”
“Wulfric,” phu nhân Aidan cảnh báo, “nước lạnh-như -đá đấy.”
“Không chỉ dưới mặt nước mới lạnh-như-đá đâu.” Melanie nhận xét.
Bertie húng hắng.
“Ôi, Wulf thật tuyệt vời,” phu nhân Alleyne nói.
Công tước đã cởi áo khoác, áo gi-lê, kính một mắt, cà vạt và đưa cho Christine. Anh kéo áo sơ mi qua khỏi đầu rồi đặt nó lên trên đống đồ vừa đưa cho nàng.
“Wulfric,” phu nhân Rannulf khuyên, “anh đừng để mình bị lôi kéo. Nguy hiểm lắm. Anh sẽ làm mình bị thương mất.”
Nhưng bọn trẻ đang nhảy cẫng lên vì không kìm được sự phấn khích cao độ.
“Em phải,” nữ bá tước Rosthorn quả quyết, vỗ nhẹ lên cánh tay chồng đang đặt trên vai mình, “chứng kiến cảnh này.”
Huân tước Rannulf và huân tước Alleyne đứng cạnh nhau, cùng nở một nụ cười toe toét y chang nhau. Công tước xoay xở cởi đôi giày ống mà không phải ngồi xuống, rồi đặt chúng trên cỏ.
Anh ấy sẽ lạnh cóng mất, Christine nghĩ. Nàng lo lắng ngắm nhìn anh. Anh cởi tất và nhét chúng vào trong giày.
Wulfric, chẳng còn gì trên người ngoài quần ống bó và quần đùi, sải những bước chân trần và leo lên cây sồi như thể ngày nào anh cũng làm thế. Tất nhiên vài ngày trước anh đã được luyện tập chút ít khi lấy cái kính một mắt xuống.
Anh đi dọc theo nhánh cây chĩa ra mặt nước, tay vịn cành cây khác để giữ thăng bằng nếu có, rồi khi không còn gì để vịn thì anh dang hai tay ra. Anh tiến đến gần đầu cành, kiểm tra độ chắc của nó, gập gối vài lần, hai cánh tay gập lại. Christine nhận ra anh đang làm trò cho khán giả, và họ đang thích thú.
Và rồi anh lao xuống nước, đầu trước, hai tay xuôi theo người, chân duỗi thẳng khép chặt vào nhau.
Nước bắn tung tóe lúc anh rơi ầm xuống.
Trên bờ hồ, vô số cái miệng há hốc ra vì kinh ngạc, tiếp theo sau là tiếng hò reo. Christine bụm bàn tay còn tự do lên miệng cho đến khi đầu anh nổi lên trên mặt nước và anh lắc lắc đầu để nước ra khỏi mắt.
“Ai đó,” Wulfric la lên, “nên báo trước với anh là nước lạnh cóng chứ!”
Đó là giây phút Christine nhận ra mình đã yêu say đắm, không thể trốn chạy.
Và rồi điều khác thường xảy ra – một điều khác thường khác. Nữ hầu tước Hallmere đến đứng trước mặt nàng, hết sức nghiêm nghị, vòng tay ôm nàng thật chặt.
“Nếu đó là những gì chị làm cho anh ấy, thì em sẽ yêu chị suốt đời.”
Rồi nàng cùng mọi người quan sát công tước Bewcastle bơi sải vào bờ, được kéo lên và đứng nhỏ nước tong tong trên cỏ.
“Và lao xuống nước từ những cái cây này,” Wulfric nói với bọn trẻ bằng tông giọng nghiêm khắc như mọi khi dù hàm răng đánh lập cập vào nhau, “thì vẫn bị cấm tiệt.”
“Hơi quá khích đấy, phải không Wulf?” Huân tước Aidan hỏi Wulfric. “Nếu họ không biết anh có nói thật hay không thì họ chỉ cần hỏi em thôi.” Aidan nở nụ cười hiếm hoi và trông anh hết sức đẹp trai.
Christine rảo bước nhanh về phía công tước để đưa quần áo cho anh, nhưng nàng đặt chúng vào tay huân tước Aidan chứ không tự mình lại. Đôi mắt công tước, sáng như bạc bên dưới mái tóc bóng mượt, ướt đẫm, bắt lấy ánh nhìn của nàng.
“Anh rất mừng vì hôm đó ở hồ Serpentine anh đã không cười nhạo em. Giờ anh mới thấu hiểu nỗi khốn khổ mà em phải chịu đựng.”
Nhưng nàng thì cười lại anh. Không thành tiếng. Chỉ đôi mắt nàng cười. Nàng chắc anh vừa làm thế vì nàng. Để chứng minh với nàng rằng anh cũng là Wulfric Bedwyn như là công tước Bewcastle vậy.