Đọc truyện Trà Sữa Tình Yêu – Chương 19: Cái kết không trọn vẹn ( One )
À…ờ… Thay đổi cách viết nhé ! Với lại cái này là chap cuối… Phần 1
Dự là end truyện này, tập trung cao độ vào “Đừng yêu tao, hãy để tao yêu mày !”… Và truyện này là SE :)… Đừng ném đá tui !
—————————–
Sáng sớm hôm sau…
Hắn đi đến nhà nó trên chiếc BMW mới cóng. Dừng xe trước ngõ, đi vào trong, đứng trước cửa phòng trọ của nó, hắn đập cửa, gọi to
– Trâm Anh ! Mở cửa ! Trâm Anh !
Nó khó chịu mở mắt, lồm cồm đứng dậy, đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, hắn đã nhào đến ôm nó vào lòng, nó cố gắng đẩy hắn ra
– Bỏ ra… Em đi đánh răng…!!
Hắn buông nó ra, đi vào trong nhà một cách tự nhiên. Mở tủ quần áo nó, lôi hết ra, nói vọng vào trong nhà vệ sinh
– Anh !! Hôm qua anh bảo là dọn sang nhà anh mà ! Sao không dọn quần áo từ tối đi ? Em hư quá !
Một lúc lâu sau, nó bước ra khỏi nhà vệ sinh. Nhìn đống balô nằm ngỗn ngang trên sàn xong lại ngó ngang liếc dọc xung quanh, nhà trống rỗng… Nó trợn mắt nhìn hắn
– Anh dọn hết á hả ??
Hắn cười tươi
– Ừ ừ, thấy anh giỏi không ? Giờ đi về nhà thôi nào
~Nó ờ ờ, tiến lại đống balô, chuẩn bị cong lưng lên mà xách. Bỗng…
Rầmm…!!!
Nó giật thót mình, có hai người đàn ông mặc đồ đen cao to vạm vỡ đạp mạnh cái cửa. Nó chạy nhanh vào lấy cái chảo rồi lại chạy ra, chau mày
– Các người… Các người muốn gì ?!!
Hắn che miệng cười khì khì, vỗ vỗ lưng nó
– Họ là vệ sĩ của anh !
Nó cứng họng, đặt chảo xuống đất, nó nghi hoặc
– Sao họ lại ở đây ?
Khánh bình thản
– Thì họ phụ dọn đồ thôi. Đi nào !!
Nói xong lôi tuột nó đi. Nó vội ngăn
– Em gặp bà chủ trọ trả nhà đã chứ !
~~﹋o﹋
~~Được rồi, tính đến thời điểm bây giờ thì nó đã sống với hắn được khoảng hai tháng rồi. Hai tháng sống trong sự quấy nhiễu của My…
~~♦
~~Nhà My…
My luôn theo đuổi gia tài của hắn chứ không phải hắn. Nhỏ đã làm mọi cách, mọi cách mà tình cảm của hắn dành cho Trâm Anh. Bây giờ chỉ còn một cách cuối. Nếu Trâm Anh biến mất khỏi thế giới này, chắc chắn Khánh sẽ quay về bên cạnh nhỏ.
Nghĩ là làm, My đi thuê một cái xe ô tô để thực hiện. Theo như nhỏ biết thì chiều nào Trâm Anh cũng đi bộ ra quán Little Whale. Nhỏ chạy xe đến chỗ cây gần đó và chờ đợi…
Trâm Anh đơn giản trong cái áo thun và jean đen. Nó tung tăng đi ra quán trà sữa…
Khoảng một lúc sau, nó vui vẻ cầm trên tay ly trà sữa mang về, nhỏ đã sẵn sàng để kết thúc cuộc đời của Trâm Anh… Nó vừa đặt chân ra đường…
Rầmmm…!!!!!!
Cái xe vừa tông phải nó sau khi làm xong nhiệm vụ liền bỏ trốn. Nó đau đớn nằm trên vũng máu, cái xe đã va chạm rất mạnh. Và nơi bị đập mạnh nhất là chỗ đầu… Đau đớn, Trâm Anh ngất lịm đi. Mọi người thi nhau bâu vào giúp đỡ…
~~♦
~~Nhà Khánh…
Hắn đi đi lại lại trong nhà, bình thường giờ này là nó đang nẩu cơm trong bếp. Sao bây giờ vẫn chưa về ? Ôm một bụng thắc mắc, gọi điện thoại thêm một lần nữa, nãy giờ đã gọi hai mươi mấy cuộc rồi.
” Tút… tút… tút… alô ? “
Nghe có tiếng trả lời nhưng lại không phải là giọng của Trâm Anh. Khánh hơi khó chịu
– Anh là ai ?
Đầu dây bên kia đoán được thái độ này chỉ có thể là ghen. Mà ghen thì chỉ có người yêu của nhau mới ghen. Trả lời
– Tôi chỉ là người qua đường thôi. Bạn gái anh đang nguy kịch, anh đến phòng cấp cứu bệnh viện XYZ đi !!
Khánh như không tin được những gì mình vừa nghe. Hét lên
– Đừng đùa với tôi !!
Bên kia vẫn giữ nguyên thái độ, nói
” Anh mau đến đi !! “
~~∆∆
~~Hắn điên cuồng chạy đến bệnh viện. Lặng người nhìn cánh cửa của phòng cấp cứu đang đóng chặt. Ngồi vào ghế chờ, hắn đan tay vào nhau, tuyệt vọng…
Một lúc lâu sau…
Cánh cửa bật mở, bác sĩ bước ra. Khánh vội vàng đứng dậy, hỏi
– Bác sĩ, cô ấy sao rồi ?
Bác sĩ xoa xoa thái dương, buông tiếng thở dài
– Cô ấy bị bị va chạm khá mạnh. Có thể hôn mê trong một khoảng thời gian dài…
Khánh chết lặng
– Vậy… tôi… vào thăm… được chưa ?
Bác sĩ khẽ gật đầu, đút tay vào túi áo blouse, bước đi. Hắn vội vàng bước vào phòng bệnh…
Trên giường, người con gái hắn yêu đang nằm thở một cách khó nhọc bằng máy hô hấp. Trên đầu quấn một dải băng trắng hơi đỏ vì máu. Ngồi vào cái ghế cạnh giường nó, nắm lấy bàn tay đang truyền nước, cố gắng kiềm chế sự kích động của mình, nói
– Trâm Anh… ai… đã làm em ra nông nỗi như thế này ??? Em tỉnh dậy nói chuyện với anh đi !! Trâm Anh !!
Gục mặt xuống giường, lưng hắn run lên, grap giường hút lấy từng giọt nước nóng ấm… Vuốt ve mái tóc đen của Trâm Anh, hắn suy nghĩ
” Người ghét Trâm Anh rất ít, thậm chí là không hề có người nào ghét Trâm Anh… nhưng duy nhất chỉ có My là rất ghét, rất ghét Trâm Anh… My ! Chắc chắn chỉ có My !… “
Đứng bật dậy, Khánh hôn nhẹ vào trán nó, bước nhanh ra ngoài… Ngón tay thon trắng lướt nhanh trên bàn phím điện thoại, hắn đưa điện thoại lên tay, khuôn mặt thoáng buồn. Đầu dây bên kia, My lên tiếng, cố gắng giả vờ như mình vẫn chưa biết gì
” Alô ~ “
” Đến bệnh viện XYZ, ngay ! “
Dứt câu, hắn lập tức dập máy, bước lại vào phòng bệnh của nó. Đau lòng nhìn cái băng đang dần chuyển sang màu đỏ thẫm trên đầu nó… Điện thoại rung lên, hắn bắt máy
– Phòng số 6, dãy số 9.
Dập máy, hắn cầm chặt tay nó, bàn tay ấm áp ôm trọn lấy bàn tay lạnh tái. Hắn nói
– Vợ ! Mau tỉnh lại để sinh minion con cho anh đii
~Hắn ra sức nói, nó vẫn nằm im không động đậy… My đẩy cửa ra, nhìn nó nằm trên giường mà nhỏ hạnh phúc biết bao ( nó không có tym == ). Giả bộ đến thăm nó, chưa kịp chạm vào nó, hắn đã hất mạnh tay nhỏ ra, lớn tiếng quát
– LÀM CÔ ẤY RA NÔNG NỖI VẬY, MÀY KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI !
Nhỏ trợn tròn mắt, sao hắn biết được ? Nhỏ lắm bắp
– S… Sao… Anh biết ?
Chỉ đợi câu này, hắn tát một cái đau điếng lên mặt nhỏ. Sau đó lôi tuột nhỏ ra ngoài, đi thẳng xuống sân sau bệnh viện, một nơi khá vắng vẻ. Hắn thẳng tay đẩy mạnh nhỏ, mất đà, nhỏ ngã ra đất. Hắn còn đá thêm vài cái vào người nhỏ, vẫn chưa hả giận, hắn bấm bấm điện thoại, gọi cho 113. Khoảng 15 phút sau, một vài chú cảnh sát oai vệ đi tới. Hắn chỉ nhỏ, kích động
– Cô ta cố tình đâm vợ tôi rồi bỏ trốn, giờ không biết cô ấy sống chết ra sao nữa !
Mấy chú cảnh sát nghe xong, rút còng số 8 ra, đeo vào tay nhỏ. Kéo nhỏ đi mặc kệ nhỏ ra sức la hét vùng vẫy. Hắn yên tâm đi lên phòng bệnh của nó, ngồi một tí thì Huy với Thảo bước vào, Thảo chạy đến giường bệnh của Trâm Anh, gào khóc đến đáng thương. Huy chỉ biết đứng cạnh vỗ lưng nhỏ… Khánh thì đau buồn nghịch nghịch cái vòng chân của Trâm Anh, sắc mặt cực kỳ tồi tệ.
Huy kéo Khánh ra ngoài, hai người nói chuyện với nhau. Để Trâm Anh ở lại với Thảo.
~♦
~Một bác sĩ bước vào phòng với tập hồ sơ trên tay, lên tiếng
– Ai là người nhà của bệnh nhân ?
Khánh lập tức đứng lên
– Là tôi !
Vị bác sĩ gật gù
– Anh vào phòng riêng gặp tôi một lát !
Khánh đi vào phòng riêng, một cảm giác khó tả dấy lên trong người… Ngồi đối diện bác sĩ. Ông cười
– Tin vui, khoảng hai tuần nữa là cô ấy sẽ tỉnh.
Khánh vui mừng không tả được. Nắm tay bác sĩ, rối rít cảm ơn. Bước về phòng bệnh của nó, hắn cứ cười cười. Huy lau nước mắt cho nhỏ, hỏi
– Sao rồi ?
Hắn cười
– Khoảng hai tuần nữa Trâm Anh sẽ tỉnh !
Huy cũng vui thay cho thằng bạn, vuốt nhẹ má Thảo, Huy nó với giọng cưng chiều
– Vui rồi nhé, đừng khóc nữa !
Thảo mỉm cười, dụi dụi mắt. Nhìn vào đồng hồ của Huy, đã 10 giờ rồi, Thảo đứng dậy, nhìn Khánh đang lau tay cho nó, nó
– Tụi em về trước nhé ! Sáng mai lại tới, sẵn lấy quần áo cho hai người luôn.
Hắn chỉ “ừ” rồi không nói gì thêm. Suốt đêm hắn chỉ ngồi yên trông chừng nó, đến khi mắt mở không lên mới gục hẳn xuống.
~♦
~Hai tuần sau…
3 giờ sáng…
Ngón tay nó khẽ động đậy, đầu nó đau kinh khủng, xoay sang bên cạnh, Khánh đang ngủ say. Nó nằm yên ngắm nhìn hắn. Khánh rất đẹp, mái tóc đen mềm, hình như khi ngủ Khánh rất đẹp, rất đẹp, đẹp hơn vì sao trên trời…
Có cảm giác có người đang nhìn mình, Khánh ngẩng đầu dậy, nhìn đôi mắt đang mở một cách khó khăn của nó, hắn bấm nút, vui mừng ôm chầm lấy nó
– Cuối cùng em cũng tỉnh !
Bác sĩ chạy vào, khám sơ qua, rồi tháo miếng băng trên đầu nó ra, nói
– Nằm thêm vài ngày để kiểm tra là có thể xuất viện !
Nó sờ sờ lên mặt mình, hỏi hắn
– Kính của em đâu rồi ?
Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, lấy cặp kính đưa cho nó. Hai người nói chuyện với nhau đến tận sáng…
Thảo chạy như bay vào phòng, đến bên giường nó, nhỏ hớn hở
– Trâm Anh ơi ~ tao nhớ mày nhớ mày quá !! Hôm qua trên Zalo có thằng kia cua tao á… Bla… Bla…
Huy khệ nệ xách bốn phần cơm vào, thì nghe Thảo nói “hôm qua trên Zalo có thằng kia cua tao”… Để cơm lên bàn, Huy chạy đến bên Thảo, xoè tay ra, mặt thoáng đỏ
– Đưa anh điện thoại !!
Thảo đang vui, không để ý, lôi điện thoại ra đưa cho Huy rồi tiếp tục nói chuyện với nó. Khánh lặng lẽ tiếng lại chỗ để cơm hộp, lặng lẽ lấy rồi lặng lẽ ăn. Huy làm mặt nghiêm trọng kiểm tra tin nhắn trên Zalo của Thảo…
Hạnh phúc liệu có thể là mãi mãi ?
_______End Part 1________
Boolxc69
Đã in dấu guốc 🙂 🙂