Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 187: Em Ấy Tốt Lắm


Đọc truyện Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 187: Em Ấy Tốt Lắm


Sau sự kiện của hội đồng thương mại, hai người thường xuyên đi du lịch.
Đây là lịch trình cá nhân, dĩ nhiên không dẫn theo thư ký công ty.

Cô nàng thư ký lâu lâu không được ăn cơm chó còn rất hụt hẫng.

Tuy nhiên, cô ấy cũng phát hiện mỗi lần đi du lịch về, tình cảm của hai người lại tốt hơn trước.
Chủ tịch Khương của bọn họ cũng có nỗi khổ.

Mặc dù ăn cơm chó hơi no nhưng chỉ cần được thấy anh vui, bọn họ vẫn mừng khôn tả.
Theo đánh giá của Khương Tiêu, thay vì nói là quá trình hẹn hò thì khi thực sự chung sống, đây lại giống quá trình ngày càng thích đối phương hơn.
Lận Thành Duật đã thay đổi rất nhiều, không chỉ là lời nói suông.

Hằng ngày ở bên y, Khương Tiêu rất vui.

Y hiểu rõ anh, khiến anh ngạc nhiên tại vô số khía cạnh, suy tính đầy đủ các yếu tố ăn, mặc, ở, không soi ra tật xấu nào.
Nhiều lúc không cần phải nói thêm gì, hai người đã đủ ăn ý.

Anh cũng theo lời Lận Thành Duật, từ từ tin tưởng đối phương và sẵn sàng trao trọn tình yêu của mình cho y.

Bởi vì lần này, Lận Thành Duật thực sự xứng đáng.
Để dành cho nhau, chăm sóc lẫn nhau, trở thành may mắn của nhau.

Có thể nói, tình yêu này khiến người ta thấy thật hạnh phúc.
Đối với Lận Thành Duật, điều ấy thể hiện rõ hơn cả.
Sự thay đổi y cảm nhận được thậm chí còn sâu sắc hơn chút.
Hồi chưa đến được với Khương Tiêu, y không mong xa rằng đối phương sẽ yêu mình.

Y chỉ cần có thể ở bên Khương Tiêu thôi là tốt lắm rồi.
Về với Khương Tiêu, biết người ấy thích mình, y cực kỳ vui, lại mong Khương Tiêu yêu mình nhiều thêm chút.
Con người luôn tham lam.
Thế nhưng chuyện vui vẻ nhất trần đời chính là nguyện vọng thành sự thật.

Dù đó là nguyện vọng tham lam của y thì cũng có lúc y đạt được nó.
Mối quan hệ của họ không hẳn là ngược lại với đời trước.

Mặc dù Lận Thành Duật chủ động hơn nhưng Khương Tiêu cũng đáp lại y khá nhiều.
Quá trình này không phải đơn phương theo đuổi, Khương Tiêu chưa từng keo kiệt với việc thể hiện ý thích của mình.
Năm đầu tiên chung sống, Lận Thành Duật đã cảm nhận được.

Một hôm, có tiệc khánh thành công trình, y hơi quá chén, tuy nhiên chưa đến mức say chẳng biết trời trăng.
Kể từ lần ấy, Lận Thành Duật bớt động vào rượu hẳn, trừ trường hợp khó tránh khỏi trong công việc.

Vả lại, y đâu cần mượn rượu tiêu sầu nữa, có uống chút cũng vì vui.

Thêm vào đó, Khương Tiêu ghét mùi rượu nên y chưa từng uống trước mặt người yêu.
Những người thuộc bộ phận công trình của y vào Nam ra Bắc, rượu trong bữa tiệc toàn là rượu trắng với nồng độ cồn cao ngất ngưởng chứ không phải rượu vang đỏ bình thường.
Lận Thành Duật đâu muốn uống say.

Tửu lượng của y rất cao, vậy mà cũng khó tránh khỏi tác động của rượu.

Qua mấy chén được người ta mời, y bắt đầu hơi choáng váng.
Chẳng biết đám người này lấy đâu ra rượu với cái số độ ấy, thực sự không phạm pháp chứ?
Đã thế, rượu mạnh còn ngấm chậm.
Hôm đấy, Khương Tiêu tới đón y về.
Hỏi qua, anh biết là chuyện khó tránh khỏi trong công việc.

Lận Thành Duật cũng không say quắc cần câu, vẫn giữ chút tỉnh táo so với lần trước.
Khương Tiêu thấy y đứng cúi gằm mặt tại chỗ như làm sai chuyện gì.
“Anh biết rồi, không phải lỗi do em.” Khương Tiêu nhìn Lận Thành Duật như chú chó to xác, mới nhấc tay xoa đầu y rồi nắm lấy tay y: “Đi thôi, chúng ta về nhà, anh nấu canh giải rượu cho em.”
Lúc ra ngoài, anh đã gọi thư ký hỏi trước tình hình nên nấu sẵn canh giải rượu ở nhà rồi, về là uống được ngay, hôm sau thức dậy sẽ đỡ đau đầu.
Lận Thành Duật ngoan ngoãn đi theo anh.
Về đến nhà, y say không nhấc nổi chiếc thìa.

Khương Tiêu đút cho y từng thìa.

Uống xong, y đã thoải mái hơn chút.
Song, Khương Tiêu phát hiện y không hề định đi ngủ, mở to mắt nhìn mình đăm đăm giống với lần trước.
Khương Tiêu đặt bát sang bên cạnh, dang tay ôm y.

Lận Thành Duật cũng tự động vươn tay ôm anh vào lòng.
“Đầu còn đau không?”
Lận Thành Duật thật thà trả lời: “Hơi hơi.”
Nghe vậy, Khương Tiêu đưa tay day huyệt Thái Dương cho y một cách chậm rãi.

Ngón nghề này anh đã luyện thạo, khiến người ta được thư thái.
Lận Thành Duật vẫn ôm Khương Tiêu.

Y nhìn anh, anh cũng nhìn y.


Mặc dù xung quanh toàn mùi rượu nhưng anh không quan tâm, còn cảm thấy người này thật ngoan, bèn ngẩng đầu hôn lên đôi mắt Lận Thành Duật.
Đôi mắt xám xanh của y tuyệt đẹp, Khương Tiêu rất thích.
“Bao giờ gặp phải đánh bọn họ mới được.

Em không đi thì anh đi.

Ai lại cho ông chủ uống rượu nồng độ cồn cao thế chứ?” Khương Tiêu đau lòng vì y: “Uống say có hại sức khỏe thật đấy.”
Đời này, Lận Thành Duật lăn xả khá nhiều.

Bây giờ Khương Tiêu đi kiểm tra sức khỏe tổng quát cũng dẫn cả y theo kiểm tra cùng, sợ y mắc bệnh gì.
Lận Thành Duật được anh hôn lên mắt nhưng đang chếnh choáng say nên mất một lát mới định hình được, nở nụ cười ngây ngô.
Sau đó, Khương Tiêu nghe thấy y nhỏ giọng lẩm bẩm, ghé sát mới nghe rõ.
“Muốn Tiêu Tiêu ngày nào cũng hôn em.”
Khương Tiêu: “Hửm?”
Không phải ngày nào họ cũng hôn nhau sao? Cái tên Lận Thành Duật này là đồ cuồng hôn rõ ràng vậy mà.
Song, ngẫm kỹ lại, Khương Tiêu thấy hình như mình ít chủ động hôn đối phương thật.

Anh thích ôm hơn.

Lận Thành Duật và anh có vóc dáng chênh vừa phải, ôm nhau rất thoải mái.
Lận Thành Duật vẫn hơi say.

Y được Khương Tiêu dỗ dành, dẫn lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khương Tiêu nằm trọn trong vòng tay y, dường như anh bận suy nghĩ gì đó, lát sau mới nhắm mắt lại ngủ.
Hôm sau tỉnh giấc dường như có điều khang khác.
Lận Thành Duật say nhưng không mất hết ý thức.

Y vẫn nhớ phần lớn chuyện diễn ra, chỉ quên mấy câu mình nói.
Ban đầu, Lận Thành Duật cho rằng Khương Tiêu không giận vì y uống say là đã tốt lắm rồi, ấy thế mà còn có niềm vui bất ngờ khác.
Ăn sáng xong, y chuẩn bị đến công ty họp.

Trước khi ra khỏi cửa, Khương Tiêu thắt cà vạt giúp y, ngó trái ngó phải, thấy đẹp rồi.

Kế đó, khi Lận Thành Duật sắp sửa rời khỏi, anh chầm chậm nắm lấy cà vạt kéo người lại.

Lận Thành Duật nhìn Khương Tiêu chủ động hôn mình.
“Đi đi thôi.” Hôn xong, vẻ mặt Khương Tiêu vẫn rất bình thản: “Về sớm chút.”
Lận Thành Duật sờ chỗ mình được hôn.

Y kéo Khương Tiêu chuẩn bị vào nhà lại, trả cho anh một nụ hôn khác kéo dài hơn hẳn nụ hôn trước.
“Đủ…!đủ rồi.” Khương Tiêu thở hổn hển né ra: “Mau đến công ty đi, lát là trễ đấy.”
Lận Thành Duật lưu luyến không rời, thậm chí hết muốn đi họp.
Họp hành chán biết bao, chẳng bằng một đầu ngón tay của Khương Tiêu.

Ý đồ lười biếng của y thất bại dưới sự bức bách của Khương Tiêu rất có trách nhiệm trong công việc.
Suốt cả ngày, tâm trạng Lận Thành Duật rất tốt đẹp.

Y đâu biết rằng Khương Tiêu nào chỉ nổi hứng nhất thời vào ngày hôm ấy.

Về sau, dù y có ra ngoài hay không, dậy sớm hay muộn, Khương Tiêu luôn nhớ chủ động hôn y.
Nhờ nụ hôn của anh, ngày nào cũng vô cùng ý nghĩa.
Trước đây đúng là Lận Thành Duật từng nghĩ vậy thật, có điều y không dám yêu cầu Khương Tiêu làm gì.

Y quên sạch béng câu mình lẩm bẩm lúc say rượu, mới len lén hỏi tại sao Khương Tiêu bỗng nhiên làm vậy.
“Bất ngờ lắm sao?” Khương Tiêu suy tư: “Cũng hay mà, em không thích ư?”
Dĩ nhiên Lận Thành Duật thích chứ, thích ơi là thích!
Y vội vàng dùng ngôn từ biểu đạt thái độ mình, sợ Khương Tiêu hủy đặc ân.
Khương Tiêu nhìn y cười.
“Vì anh siêu giỏi đó!” Khương Tiêu nói với y: “Anh biết ngay em sẽ thích mà.”
Anh thoáng ngẩng cao đầu, dáng vẻ hơi đắc ý trông đáng yêu chết đi được.
Cuộc sống từ lúc ở bên Khương Tiêu tốt hơn tưởng tượng của Lận Thành Duật rất rất nhiều, bởi người y yêu tốt hơn y tưởng tượng nhiều nhiều lắm.
Khương Tiêu chính là kho báu quý giá có một không hai của y.
Năm thứ hai chung sống, Vịnh Giang và Vô Hạn lại hợp tác chặt chẽ hơn nữa.
Kể từ khi mạng 4G được phổ biến, số lượng người dùng ứng dụng cửa hàng trực tuyến Vô Hạn càng ngày càng tăng, sàn kinh doanh thương mại điện tử của công ty cũng càng lúc càng lớn.

Chẳng mấy mà tòa nhà văn phòng mới của Vô Hạn đã hoàn thiện, có thêm hàng loạt nhân viên mới được tuyển dụng và chuyển vào.
Khương Tiêu vẫn bận rộn những việc trong phạm vi trách nhiệm của mình.

Tuy nhiên, qua nhiều năm, đội ngũ lãnh đạo của Vô Hạn đã dần ổn định, thế mạnh nền tảng cũng dần được hình thành.

Anh đỡ bận hơn hồi công ty mới thành lập, nhìn chung có thời gian chăm lo cho chuyện yêu đương.

Mặc dù Lận Thành Duật bám anh nhưng cũng hiểu cho anh.

Những lúc Khương Tiêu bận, y sẽ không quấy rầy quá nhiều.
Vịnh Giang cũng là doanh nghiệp hàng đầu thuộc ngành bất động sản trong nước.

Tuy mấy năm gần đây, giá nhà đất về cơ bản vẫn tăng cao nhưng thời kỳ cổ tức lớn đã qua.

Lận Thành Duật đang tìm cơ hội chuyển đổi hình thái phù hợp, tránh bị thị trường giới hạn.

Vịnh Giang vốn là một công ty tập đoàn từ lâu, chỉ khá nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản thôi.

Trên thực tế, công ty có rất nhiều nghiệp vụ, từ kinh doanh bất động sản đến trang trí thiết kế, còn đầu tư vào những thương hiệu nội thất và dịch vụ du lịch.
Vì vậy, ngoài hợp tác xây tòa nhà văn phòng cho Vô Hạn, y có thể bắt tay với Khương Tiêu cùng quảng cáo cả đồ nội thất và tour du lịch.
Giữa hai công ty có sự giao thoa phù hợp, cũng không đan xen quá nhiều, tránh quấy nhiễu đến lợi ích khiến đôi bên đều không hài lòng.

Đôi bên chỉ duy trì mối quan hệ vừa phải trong kinh doanh, tại cuộc sống thì keo sơn gắn bó, mọi sự tốt đẹp.
Tình cảm đúng là thứ cần được quản lý.

Lận Thành Duật hiểu điều này.

Thỉnh thoảng Khương Tiêu thấy y căng thẳng quá cũng từng dùng cách của mình để khuyên y.

Chẳng qua, Lận Thành Duật chưa thay đổi được ngay.
Y sẽ tính toán rõ ràng từng chuyện, sợ khiến Khương Tiêu khó chịu ở đâu, liên tục đốc thúc bản thân ngày một tốt hơn.
Việc ấy không được tính là lo lắng không đâu.

Y thực sự rất sợ Khương Tiêu rời đi.
Khương Tiêu hiểu tâm trạng của y.
Vào một tối mùa Thu, thời tiết rất hanh khô.

Khương Tiêu chỉ xuống nhà uống nước một lát vì bình nước đầu giường đã hết.

Anh không ngờ Lận Thành Duật lại tỉnh giấc, không ngờ hơn nữa là sau khi tỉnh giấc không thấy mình đâu, y đã hoảng sợ tột cùng.
Nghe tiếng động, Khương Tiêu đi lên, bắt gặp y ở cầu thang.

Về đến phòng, anh vẫn cảm giác được Lận Thành Duật đang run.
“Sao vậy?” Khương Tiêu ôm y, hỏi: “Anh chỉ đi một lát thôi, không sao.”
Một lát sau, Lận Thành Duật mới bình ổn lại, nói với anh rằng mình gặp ác mộng, bị dọa tỉnh lại thấy giường trống trơn, suýt nữa cho rằng ác mộng trở thành sự thật.
Dấu vết quá khứ để lại vẫn hiện hữu.
“Đừng sợ.” Khương Tiêu ôm chặt đối phương, nhỏ giọng an ủi: “Anh sẽ không đi.”
Lận Thành Duật ôm anh.

Cảm nhận được hơi ấm trên người Khương Tiêu, y mới dần bình tĩnh.
Buổi tối hôm ấy trôi qua, sáng hôm sau bọn họ dậy, mọi thứ lại diễn ra như thường lệ.

Có điều, Khương Tiêu vẫn hơi đau lòng khi nhìn y.
Anh thấy được chuyện xảy ra trong năm năm ấy, hiểu tại sao thỉnh thoảng Lận Thành Duật lại vậy.
Nếu đã về bên nhau một lần nữa thì mọi chuyện quá khứ đều không còn quan trọng.

Khương Tiêu muốn biểu đạt cho y biết rằng bây giờ y thực sự tốt lắm rồi, không phải lo anh sẽ rời đi đâu.
Vì vậy, vào năm thứ ba chung sống với Lận Thành Duật, Khương Tiêu thử đi đặt nhẫn lần thứ ba.
Lần này chắc sẽ tặng được ha..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.