Bạn đang đọc Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài – Chương 15: Không Có Ấn Tượng Tôi Quên Rồi
CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..
/.–.-…….- — -.
–.
-….- — -.
–….-.- -.
–..—- —-.
—..
Lận Thành Duật đã bao giờ phải chịu uất ức thế này ở chỗ Khương Tiêu?
Đời trước, từ khi gặp được Khương Tiêu, y luôn được anh cưng như trứng hứng như hoa, chuyện gì cũng lấy y làm đầu.
Dù tính tình Khương Tiêu cởi mở, có rất nhiều bạn bè, việc anh biết cách đối nhân xử thế, hòa nhã với mọi người cũng tiếng lành đồn xa, nhưng anh đối tốt với người ngoài chẳng bằng một nửa so với Lận Thành Duật.
Lận Thành Duật quen là duy nhất của Khương Tiêu, là người anh luôn ưu tiên hàng đầu.
Bây giờ y cảm thấy đời trước mình sai, không nên để Khương Tiêu hết lòng hết dạ mà không nhận được báo đáp, cuối cùng trở nên tuyệt vọng.
Y muốn bù đắp tử tế sai lầm đời trước, nhưng điều đó không có nghĩa y không mê mẩn tình yêu và lòng tốt của Khương Tiêu với mình.
Ai lại không mong người mình thích cũng xiêu lòng thích mình chứ?
Vậy mà giờ đây y thấy Khương Tiêu đối xử với người khác tốt hơn với mình, trái lại lạnh nhạt coi mình như không khí ngay lần đầu gặp gỡ, nỗi ghen ghét và lửa giận trong lòng Lận Thành Duật lập tức vọt tới tận óc.
Y nghiến răng đến sắp chảy máu, siết chặt tay mới ép được thứ cảm xúc ức chế đó xuống.
Không sao, không sao.
Y nỗ lực an ủi bản thân.
Lần đầu gặp thôi ấy mà, hơn nữa Khương Tiêu cũng không lẻ loi một mình như đời trước.
Lúc này anh ấy vẫn còn đi học, lấy tính cách của anh ấy, quen bạn quen bè là việc rất bình thường.
Nhưng dựa vào đâu anh lại cười với tên đó như vậy! Tay còn được dúi đầy thứ gì không biết, trông quá đỗi thân mật quấn quýt, rõ như ban ngày luôn!
Lận Thành Duật cảm thấy bạn học nên giữ khoảng cách hai mét trở lên!
Y đứng sững tại chỗ, tức không chịu nổi.
Khi Khương Tiêu đi ngang qua, suýt nữa y đã xông lên kéo người lại, may mà kịp dốc hết sức ngăn cản mình.
Lần đầu gặp, người bình thường ai lại thể hiện lòng chiếm hữu mạnh như thế? Chỉ có đồ thần kinh thôi.
Đừng dọa người ta.
Không sao hết, Khương Tiêu sẽ chuyển trường tới Liễu Giang với mình, đến lúc đó những người này sẽ không ở bên anh ấy nữa.
Khương Tiêu vừa gặp Lâm Hạc Nguyên là không còn quan tâm tới Lận Thành Duật đang đứng đó nữa.
Mãi đến khi về nhà, tạm biệt Lâm Hạc Nguyên rồi, anh mới suy nghĩ tiếp chuyện này.
Thôi, kệ y đi, dù sao Lận Thành Duật cũng chẳng đuổi theo tới đây.
Anh và mẹ bây giờ ai về trước sẽ nấu cơm.
Hôm nay Khương Tiêu về hơi muộn, lúc vào nhà Hạ Uyển Uyển đã nấu mì xong, còn rán thêm cho Khương Tiêu hai quả trứng đã luộc sơ.
Ăn mì với đồ ăn từ trưa và một món canh, kết hợp củ cải giòn muối mấy hôm trước, một ngụm vào bụng, mọi phiền não của Khương Tiêu đều biến tan.
Ăn no là vui vẻ.
Con người quay về thời niên thiếu, tâm tính cũng cực kỳ trẻ trung, ăn no là thấy vui ngay.
Hạ Uyển Uyển nhìn con trai mình ngoan ngoãn cúi đầu ăn mì, ý cười đong đầy trong mắt.
Sau khi biết con ra ngoài kiếm tiền, bà đã khóc vài lần.
Khương Tiêu bèn nghiêm túc nói chuyện với bà.
“Hiện tại mẹ là người quan trọng nhất với con.” Anh nói: “Con cũng muốn nỗ lực để mẹ có tiền chữa bệnh, sống một cuộc sống tốt hơn.
Nếu bây giờ mẹ không muốn con đi kiếm tiền thì phải chăm sóc bản thân thật tốt, con sẽ không lo lắng như vậy nữa.”
Hạ Uyển Uyển không nói nổi anh, một tới hai đi rồi cũng chấp nhận.
Từ lần đó, bà không còn giấu bệnh sợ thầy, cần tới bệnh viện kiểm tra là sẽ đi, cần uống thuốc là sẽ nghiêm túc uống, cần tiêu tiền cũng không tiết kiệm nữa.
Bà cẩn thận nghe theo lời bác sĩ dặn, có cơ hội thì rèn luyện hợp lý, tâm trạng tốt, điều trị cũng suôn sẻ hơn, thần thái khác hẳn hai tháng trước.
Con trai nỗ lực vươn lên như vậy, bà không thể ngã xuống được.
Khương Tiêu phát hiện lúc rảnh mẹ còn đọc sách chuyên môn kế toán.
Hạ Uyển Uyển tốt nghiệp chuyên ngành Kế toán, trình độ năng lực đủ dùng trong công ty nhỏ kia, làm một hơi suốt mười năm, mỗi tội tiền lương không cao.
Sau khi kết hôn, bà được cưng chiều, chưa bao giờ phải nhọc lòng chuyện tiền nong, vì vậy bà bận tâm đến chuyện gia đình nhiều hơn, không mong chờ thăng chức ở công ty, chỉ cần hoàn thành công việc của mình là được.
Bây giờ bà sắp bốn mươi, nhưng tại lúc này lại ấp ủ tâm tư thăng tiến.
Thực ra hồi trẻ Hạ Uyển Uyển thi đỗ được vào trường cao đẳng đã là chuyện không dễ dàng.
Những năm đó, sinh viên khan hiếm, cả năng lực học tập và thành tích của bà đều thuộc nhóm nổi bật, huống hồ gia đình không ủng hộ nên bà phải dành thời gian đi làm thêm kiếm tiền đóng học.
Trước kia Khương Tiêu học tốt có lẽ nhờ được di truyền tài năng của bà.
Mẹ làm gì Khương Tiêu cũng ủng hộ.
Bản thân anh không khiến bà phải nhọc lòng nhiều, có một số việc để làm, bà cũng không nghĩ linh tinh nữa.
Con người chỉ cần có mục tiêu sống là sẽ trở nên sinh động hẳn.
Giữa đủ loại chuyện, duy mình sự xuất hiện của Lận Thành Duật là ngoài ý muốn.
Khương Tiêu ăn no rồi tới lớp tự học buổi tối, mặt bàn bày vở ghi của Lâm Hạc Nguyên, trong ngăn bàn giấu bò khô Lâm Hạc Nguyên cho.
Một khi anh tập trung học là quên cả chính mình, không rảnh bận tâm tới chuyện khác.
Anh không biết có người đứng dưới sân trường nhìn ánh đèn hắt ra từ phòng học rất lâu, đến khi tiết tự học buổi tối sắp kết thúc mới quyến luyến rời khỏi.
Sáng hôm sau, cuối cùng Khương Tiêu cũng biết Lận Thành Duật cho anh “niềm vui bất ngờ” lớn cỡ nào.
Đang trong giờ tự học buổi sáng, anh bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài.
Do dạo gần đây Khương Tiêu rất nỗ lực, chủ nhiệm cư xử rất hiền hòa với anh.
“Có chuyện tốt đây.” Cô giáo cười nói với Khương Tiêu: “Em nghe xong thì về bàn bạc cẩn thận với phụ huynh nhé.”
Kết quả là vừa tới cửa phòng giáo vụ, Khương Tiêu đã thấy Lận Thành Duật ngồi chính giữa, bên cạnh là chủ nhiệm giáo vụ của niên khóa và phó hiệu trưởng.
Lận Thành Duật thấy anh tiến vào, ý cười càng thêm rõ rệt.
“Đây là Khương Tiêu đúng không?” Y nói: “Nhìn có vẻ rất ưu tú và biết phấn đấu.
Nhắc cũng khéo, hôm qua tôi đã gặp cậu ấy khi cậu ấy đang giúp đỡ người lạ trên đường, thật là một người tốt bụng.
Nhà họ Lận luôn có quỹ chuyên dùng để từ thiện, có thể giúp đỡ học sinh như vậy cũng là vinh hạnh của chúng tôi.
Bạn học Khương à, cậu còn nhớ hôm qua chúng ta từng gặp không?”
Y nói năng đàng hoàng khiêm tốn, nụ cười trên mặt không thể bắt bẻ, câu cuối là hỏi Khương Tiêu.
Khương Tiêu liếc qua y: “Không có ấn tượng, tôi quên rồi.”
Bầu không khí trong văn phòng lập tức lắng xuống một lát.
“Không sao, bạn học Khương làm chuyện tốt không ghi danh, tôi nhớ rõ là được.” Lận Thành Duật chẳng những không xấu hổ mà còn cười tươi hơn: “Thôi cứ nói vào chuyện chính đi.”
Phó hiệu trưởng bên cạnh y bắt đầu giảng giải vấn đề này, nói với Khương Tiêu về hạng mục tài trợ, lời lẽ chứa chan hâm mộ.
Rời Hậu Lâm tới Liễu Giang, được công ty Vịnh Giang chi trả học phí và phí sinh hoạt, nghe chẳng khác gì chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Song, Khương Tiêu nghe vậy, vẻ mặt lại chẳng đẹp đẽ chút nào.
“Em không đi đâu ạ.” Anh nói: “Cảm ơn các lãnh đạo đã quan tâm, nhưng gia đình em không khó khăn, không tới mức cần nhận trợ cấp.
Thành tích của em bây giờ cũng không cao, nghe nói bạn hạng nhất khối lớp 7 vừa học vừa làm, có cơ hội tốt như vậy, hẳn nên nhường cho người thích hợp hơn.”
Quả nhiên Lận Thành Duật tới đây vì anh.
Có lẽ sau khi sống lại y cảm thấy áy náy, suy cho cùng chuyện anh bệnh chết đúng thực là rất thảm.
Tốt xấu gì cũng chung sống mười năm, không thể không có lấy chút tình cảm nào.
Thế nhưng Khương Tiêu không cần kiểu bố thí này.
Anh sẽ không tới Liễu Giang học, đời này anh không muốn dựa vào Lận Thành Duật.
Nói cách khác, Khương Tiêu vốn chẳng muốn nhìn thấy y nữa.
“Còn chuyện gì khác không ạ?” Khương Tiêu từ chối xong thì đứng dậy chuẩn bị đi: “Tiết tự học sáng nay em còn phải học thuộc bài, không có chuyện khác thì em xin phép về phòng học.”
Nói rồi anh quay người rời đi luôn.
Lận Thành Duật không ngờ anh sẽ kháng cự như vậy, lập tức hơi bối rối, đứng bật dậy.
Chủ nhiệm lớp cũng không giữ chân anh, chủ nhiệm giáo vụ đầu trọc lại đi theo.
Phó hiệu trưởng dặn dò ông ấy: “Tâm lý chống đối của trẻ nhỏ còn nặng, anh đi khuyên đi.”
Chủ nhiệm giáo vụ gục khuôn mặt hung dữ kia xuống, “hừ” khẽ một tiếng.
Phó hiệu trưởng tiếp tục quay sang an ủi Lận Thành Duật, mới khiến vẻ mặt y dễ nhìn hơn chút: “Không sao không sao, khuyên được, Khương Tiêu rất nghe lời thầy cô.”
Chủ nhiệm giáo vụ cũng có nhiệm vụ học tập.
Ông dẫn dắt môn Toán của lớp số 1, lúc thành tích tốt Khương Tiêu từng học tiết ông dạy, thấy thầy giáo bước theo thì lễ phép gọi một tiếng “Thầy Lý”, rồi tỏ thái độ lần nữa: “Em không đi đâu, em chỉ thích trường THCS số 3, em nhất định phải học ở đây.”
“Đừng dài dòng với tôi.” Chủ nhiệm giáo vụ chắp tay sau lưng, nét mặt nghiêm nghị, liếc nhìn anh: “Em nghĩ rõ ràng như vậy là tốt.
Phó hiệu trưởng nhận thông báo từ cấp trên về việc này, dĩ nhiên sẽ nói lời hay.
Chủ nhiệm lớp các em còn trẻ quá, bị mấy câu kia lay động, chứ thầy thì chỉ cảm thấy chuyện này quái lạ, không tốt như bề ngoài.”
Bên kia mang một xấp tài liệu chứng minh tới, tất cả thủ tục đều rất hoàn chỉnh, tra ra công ty Vịnh Giang cũng là một công ty lớn.
Theo lý thì công ty lớn như vậy không bắt buộc phải dẫn người đi ngàn dặm xa xôi lừa gạt một học sinh cấp hai.
Nhưng chính vì vậy chuyện này mới quái lạ.
Trên đời không có bữa trưa miễn phí, càng không có món hời nhặt không..