Đọc truyện Tổng Giám Đốc, Anh Hai Yêu Cậu! – Chương 14: Khó chịu
“cậu là ai?”, Lăng Phong Hạo lúc này mới để ý tới hắn, lạnh mặt quét một lượt từ trên xuống dưới.
“tôi là ai không quan trọng, nhưng anh không có quyền làm vậy với cậu ấy!”, hắn không trả lời câu hỏi của người trước mặt, nghiêm túc lặp lại câu nói ban nãy.
“cậu cũng biết nói cậu là ai không quan trọng… Vậy lấy tư cách gì nói như vậy với tôi?”, Lăng Phong Hạo đút tay vào túi quần, khinh bỉ nhìn hắn.
“tư cách của tôi là trợ lý riêng của Tổng giám đốc!”, sắc mặt Hoàng Cảnh Du không thay đổi, bình tĩnh nhìn thẳng người trước mặt.
Trong nháy mắt Lăng Phong Hạo dao động, chuyển tầm mắt sang người phía sau hắn “trợ lý riêng?”
Nói rồi y đưa tay định đẩy hắn sang một bên, nhưng lại bị hắn cứng rắn bắt lại, một chút cũng không động được.
Hai đại nam nhân tay dụng lực, ánh mắt ngày càng phát lạnh. Cậu không nhường, tôi không lui.
Ngụy Châu chau mày, thầm nghĩ nếu cứ như vậy cũng không phải cách. Lăng Phong Hạo không phải người bình tĩnh, sợ là sẽ đánh Cảnh Du mất.
“buông ra đi!”, cậu bước tới kéo hai người ra.
“Châu Châu em bây giờ là thế nào? Từ bao giờ lại có cả trợ lý riêng? Trước kia không phải nhất quyết không tuyển trợ lý riêng sao?”, Lăng Phong Hạo trừng mắt nhìn cậu, gần như nổi giận.
“tôi có trợ lý thì sao? Liên quan gì đến anh??”, cậu lạnh nhạt nhìn người dữ tợn trước mặt.
“ha… Chỉ mới chia tay không bao lâu, đã tìm người thay thế anh nhanh như vậy?”, y nhếch môi, tay mơn trớn trên gó má đang đỏ lên vì giận của cậu.
“đừng động vào tôi!”, cậu hất mạnh cánh tay của Lăng Phong Hạo ra, hoàn toàn nổi giận.
“giận rồi sao!? Vẫn như xưa nhỉ, tức giận lên trông thật đáng yêu!”, y không những không thôi, còn dám nâng cằm cậu lên, mỉm cười khao khát.
Ngụy Châu đẩy y ra, “anh tốt nhất có chừng mực!”
Hoàng Cảnh Du chẳng biết mình bị gì, trong lòng có chút nóng!!!
“thế nào gọi là chừng mực? Em nói cho anh biết xem!”, Lăng Phong Hạo áp cậu vào tường, thì thầm vào tai cậu.
“chúng ta đã kết thúc, anh hà tất phải như vậy?” cậu không nhìn y, nét mặt trầm xuống.
“đương nhiên anh biết chúng ta đã kết thúc!” y càng áp sát vào cậu hơn “có kết thúc, mới có bắt đầu, không phải em từng nói vậy sao?”
“anh muốn bắt đầu lại?”, lúc này cậu mới nhìn vào mắt Phong Hạo, thành thật đối mặt với y, đối mặt với thân ảnh mà cậu đã phải rất vất vả khổ sở cũng không thể nào quên đi.
Nói chính xác là cho đến bây giờ, cậu vẫn nhớ đến Lăng Phong Hạo, chỉ là nỗi nhớ ấy bị cậu kiềm nén đến tận đáy lòng mình, buộc bản thân phải tạo nên một lớp vỏ bọc thật dày, thật cứng rắn để tự bảo vệ mình.
“phải!”, Lăng Phong Hạo trả lời một cách chắc chắn, ánh ôn nhu hơn bao giờ hết.
Trái tim Hoàng Cảnh Du thoáng đau. Nhưng cũng chỉ có thể đứng đó, nhìn cậu và Lăng Phong Hạo.
Trái tim Ngụy Châu thoáng rung động. Nhưng lại mơ mơ màng màng không rõ ràng.
Lăng Phong Hạo không nói thêm, chỉ yên lặng nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời từ cậu.
Không khí ngưng động hoàn toàn, ngay cả hơi thở cũng có thể nghe được. Hoàng Cảnh Du khẽ thở ra, lặng thinh ra ngoài.
Ngụy Châu có chút dao động, lại nhìn thấy hắn như vậy càng cảm thấy…hụt hẫng.
Tâm trạng rối bời khiến cậu không suy nghĩ được gì, tim đập nhanh như muốn bay ra ngoài.
“buông tôi ra!”, sau khi cố gắng trấn tĩnh bản thân, cậu gạt tay Phong Hạo ra.
“em vẫn chưa trả lời anh!”, Lăng Phong Hạo không hề nhút nhít, vẫn giữ tư thế áp cậu vào tường, thậm chí còn tiến gần hơn, mũi của y cũng sắp chạm vào mặt cậu.
“không!”
“không ngoài dự đoán của anh!”, Lăng Phong Hạo nhếch môi “nhưng không sao, anh sẽ lại một lần nữa…khiến em yêu anh…như trước đây!”
Nói rồi Lăng Phong Hạo đứng thẳng người, nhường ra một lối đi cho cậu, phong thái vẫn ung dung tiêu sái, giống hệt như năm đó.
Ngụy Châu nhắm chặt mắt, muốn bản thân bình tĩnh một chút, sau đó xoay người rời đi.
….
Hoàng Cảnh Du quả thật rất khó chịu, cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình vì cái gì lại như vậy.
Cậu và hắn chỉ mới gặp nhau vài ngày, như thế nào lại có cảm giác nhanh như vậy?
Không thể nào!
Hắn tựa người vào thân cây sau lưng, nhắm mắt cẩn thận suy nghĩ.
Ngụy Châu xuống trước sảnh nhà hàng nhìn xung quanh, tìm kiếm một thân ảnh. Chính bản thân cậu cũng chẳng hiểu nổi mình đang gấp cái gì!
Nhìn một vòng bao quát toàn bộ, chẳng thấy hắn đâu, cậu bắt đầu hoảng. Chạy ra ngoài tìm.
Cảnh Du anh làm cái quái gì vậy? Đi đâu rồi?
Khi hắn bình tâm mở mắt ra, lại nhìn thấy cậu ở bên kia đường, gấp gấp gáp gáp, cuống cuồng chạy lung tung.
Khẽ thở dài một hơi, hắn điều chỉnh sắc mặt, bước qua kia đường.
“tổng giám đốc, cậu giải quyết xong việc rồi sao?”, hắn nở nụ cười nhạt che giấu tâm trạng của mình “xin lỗi vì tôi đã ra ngoài như vậy, nhưng tôi nghĩ…mình không thích hợp có mặt trong đó!”
“vậy nãy giờ anh ở đâu?”, Ngụy Châu hỏi.
“tôi…tôi ở bên kia, tìm bóng mát ngồi một chút thôi!”, hắn vẫn cười.
“về thôi!”, cậu gật đầu.
“tổng giám đốc, cậu cứ về trước, tôi có chút việc, ngày mai tôi sẽ đi làm đúng giờ!”