Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 9: Thế Giới Thứ Nhất: Ngược Lão Nam Nhân Hào Môn (9)


Đọc truyện Tôi Thực Sự Là Tra Thụ – Chương 9: Thế Giới Thứ Nhất: Ngược Lão Nam Nhân Hào Môn (9)

Tiệc rượu Kim Thu là tiệc rượu hội tụ giới thượng lưu nổi tiếng nhất thành phố, mỗi năm tổ chức một lần, thời gian tổ chức không cố định, nhưng nhất định là ở mùa thu.

Tiệc rượu Kim Thu đồng thời cũng góp phần đại diện cho thân phận, người được mời hầu hết đều sẽ tham gia, Lý Nhất Hàn chỉ tới hai năm lúc mới nhậm chức gia chủ, sau đó thì không có hứng thú, năm nay hắn tham gia để Thích Nguyên lộ mặt trước đại chúng.

Lần đầu Thích Nguyên xuất hiện ở giới thượng lưu, Lý Nhất Hàn rất coi trọng, từ lễ nghi đến bề ngoài, mỗi hạng mục hắn đều tự giám sát.

Đổi xong quần áo và làm tóc, Thích Nguyên từ trong phòng đi ra, Lý Nhất Hàn đã đợi một lát, nghe tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên.

Thích Nguyên cởi bỏ quần áo rộng thùng thình hàng ngày, mặc lên tây trang cắt may cao cấp, dáng người hoàn mỹ được phô bày, trước kia Lý Nhất Hàn cảm thấy Thích Nguyên hơi lùn, hóa ra không phải, tỉ lệ dáng người mười phần là cảnh đẹp ý vui.

Có lẽ không quen với quần áo cùng tạo hình như vậy, Thích Nguyên đi đường có hơi câu nệ một chút, mái tóc mềm oặt ban đầu được nhà tạo mẫu tóc dùng keo xịt tóc cố định lại, lộ ra cái trán trơn bóng, Lý Nhất Hàn đột nhiên phát hiện đôi mắt cậu không phải sắc đen thuần mà xen lẫn chút màu trà tựa như đá quý.

Trầm mặc một lát, Thích Nguyên đã chạy tới trước mặt hắn nói: “Tiên sinh, tôi xong rồi, chúng ta xuất phát đi.”

Phản ứng chậm một giây, Lý Nhất Hàn đứng lên, hắn mới vừa bước một bước đã lại thu chân thu trở về “Cà vạt đâu?”

Thích Nguyên móc từ trong túi ra cà vạt màu đỏ thẫm được cậu gấp cẩn thận, “Bây giờ hơi vội, tôi chờ tới đó rồi đeo. “

Lý Nhất Hàn nhìn chằm chằm lòng bàn tay cậu hai giây, không nói gì nữa.

Tiệc rượu diễn ra ở trung tâm thành phố, cách chỗ bọn họ cũng không xa, khoảng hai mươi phút là có thể tới, trợ lý Triệu nhắc nhở còn năm phút đồng hồ là đến nơi, Trì Chiếu lấy cà ra bắt đầu thắt.


Trì Chiếu nào đã được thắt qua cà vạt bao giờ, cậu hiện tại chính là không trâu bắt chó đi cày.

Trông cậu thì bình tĩnh, mà hệ thống đã mau chóng phát điên.

【 Không đúng, ngược, lớn ở phía trước, nhỏ ở phía sau…… Vòng ngược! Trái lại!…… Không đúng, thắt như vậy không phải nút chết sao? Mau cởi bỏ, má ơi, mang tiếng là nhân tài, sao lại có thể dùng cà vạt thắt ra một cái móng heo chứ. 】

Trì Chiếu: “……”

Nhất định không phải tôi sai, là cà vạt tự sai.

Lúc Trì Chiếu vẫn cùng cà vạt phân cao thấp, chỉ còn một phút đồng hồ liền đến nơi, Lý Nhất Hàn không tiếng động thở dài, hắn dịch đến bên cạnh Trì Chiếu, cầm lấy chiếc cà vạt đã thắt nút chết, chỉ nhìn một cái, hắn đã biết nên cởi như thế nào.

Thong thả ung dung cởi cà vạt, sau đó lại dùng cách chính xác thắt vào, Trì Chiếu ngồi an phận, ngoan ngoãn, không dám lộn xộn, tay Lý Nhất Hàn đặt phía dưới cằm Trì Chiếu, hai người cực gần, hô hấp còn như đang hoà vào nhau.

Trợ lý Triệu nhìn hai người qua kính chiếu, hắn cảm thấy có điểm không thích hợp, chỉ là thắt cái cà vạt mà thôi, thế nào mà động tác của ông chủ lại chậm như vậy, còn nhẹ nhàng như vậy, hơn nữa hình như là hắn hoa mắt, ông chủ thế mà lại đang cười?

Nụ cười này rất nhẹ, không nhìn kỹ thì sẽ không thấy, hơn nữa chắc chắn không phải cười nhạo, giống như là…… Trợ lý Triệu nghĩ nửa ngày, vẫn không nhớ ra một từ để hình dung.

Mỗi người đều từng trải qua tình huống kiểu thế này, rõ ràng từ kia đã đến bên miệng, nhưng chết sống vẫn nghĩ không ra, càng không muốn nghĩ càng suy nghĩ tới tận khi làm chính mình nghẹn đến nội thương.


Thắt cà vạt xong, Lý Nhất Hàn còn thuận tiện sửa sửa cổ áo Trì Chiếu, sau khi xác định mỗi chi tiết đều không chút cẩu thả, hắn mới vừa lòng kéo giãn chút khoảng cách.

Trì Chiếu cũng đúng lúc ngẩng đầu, ngoan ngoãn cười cảm kích với hắn.

Nụ cười này tựa như móng vuốt của Tiểu Béo, không nhẹ không nặng cào hai nhát vào trái tim Lý Nhất Hàn khiến lòng hắn hơi ngứa, muốn làm cái gì đó.

Theo bản năng, Lý Nhất Hàn giơ tay dịch lên hai tấc, vừa lúc đụng tới cằm Trì Chiếu.

Trợ lý Triệu đột nhiên trợn to hai mắt nghẹn đến nội thương, hắn thấy ý cười trên khóe miệng ông chủ tăng thêm, ngón tay thon dài đụng vào cằm mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, Thích Nguyên lộ ra biểu tình kinh ngạc, đã thế ông chủ thấy vẻ mặt cậu ngốc ngốc tức khắc cảm giác có chút thích thú, lại giơ tay vỗ vỗ đầu của cậu.

Trì Chiếu: “……” Đây là coi tôi thành thú cưng đi?

Triệu Bân: “……” Nhớ ra rồi, cái từ kia chính là cưng chiều!

Hệ thống: “……” Tình huống này là như thế nào? Không phải hai năm sau mới có thể tóm được Lý Nhất Hàn sao, vậy sao mới hai tháng, nó đã có cảm giác băng cứng đã hòa tan?

Trì Chiếu không hề phát hiện thái độ Lý Nhất Hàn biến hóa, cậu cho rằng Lý Nhất Hàn chỉ đơn thuần gia tăng chút hảo cảm với mình, lại không nghĩ rằng hảo cảm này có khả năng đã biến chất, hôm nay cậu có nhiệm vụ càng quan trọng hơn, lực chú ý đã sớm không đặt vào trên người Lý Nhất Hàn.


Mới vừa đi đến tiệc rượu, cậu liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Thường Thanh.

Một bên tìm còn một bên lẩm bẩm trong lòng “Tình nhân ơi, tình nhân của mình ở nơi nào đây ~~”

【……Cậu nghĩ cái gì tôi đều có thể nghe thấy, đừng nghĩ được không? 】

Trì Chiếu bĩu môi, không phải cậu đang ở nỗ lực công tác sao, hệ thống đã không hỗ trợ thì thôi còn kêu ca.

Sau khi Lý Nhất Hàn dẫn cậu đi vào, rất nhanh đã có người đi tới bắt chuyện với cậu, người này đi lập tức lại có người khác tới, ở đây đều là người đã thành tinh, sẽ không xuất hiện tình huống tụ lại thành tổ ong, bọn họ đều nhìn chằm chằm Lý Nhất Hàn, chọn đúng thời điểm làm bộ lơ đãng nhìn qua bộ dáng cậu, sau đó nói chuyện phiếm với Lý Nhất Hàn.

Hầu như mỗi người đều sẽ hỏi một câu Thích Nguyên là ai, Lý Nhất Hàn mượn cơ hội này giới thiệu cậu, hắn chỉ giới thiệu với năm người, để cho Thích Nguyên đi tới bàn tiệc đứng lấy đồ ăn. Năm người cũng đã đủ rồi, sau khi năm người trở về, không đến mười phút mọi người đều sẽ biết người thừa kế của Lý Nhất Hàn tên Thích Nguyên, là con nuôi bồi dưỡng từ nhỏ.

Thích Nguyên không phải người thừa kế thật, không cần nghe khách khứa giả mù sa mưa nịnh hót, Lý Nhất Hàn không muốn khiến cậu cảm thấy nhàm chán, cho nên để cậu tự đi, vừa vặn đúng với mong muốn của Trì Chiếu, cậu còn đang lo không biết nên chuồn ra như thế để tìm Thường Thanh đây.

Nhưng mà cậu hơi đói bụng, vẫn nên ăn một chút rồi tìm sau vậy.

Người tới tiệc rượu đều là vì mở rộng quan hệ, hoặc là khoe ra chính mình qua một năm lại đạt thành tựu gì, bọn họ nhiều lắm thì uống vài chén rượu, cơ bản không định ăn cái gì, nhưng hôm nay không giống.

Bởi vì Trì Chiếu tới.

……

Thời điểm Thường Thanh gần, Trì Chiếu đang từng ngụm từng ngụm tiêu diệt một miếng bánh kem, Thường Thanh lấy hai ly rượu vang đỏ trên khay của nhân viên tạp vụ, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Trì Chiếu, nhìn cậu ăn ngon miệng như vậy, hắn cũng không đành lòng mở miệng xen vào.


Nghĩ rồi nghĩ, hắn mới mở miệng, “Thích Nguyên phải không?”

Trì Chiếu đã nghe được hệ thống nhắc nhở, cậu ăn miếng bánh kem cuối cùng xong, sau đó lấy từ túi áo tây trang chiếc khăn chú Trương chuẩn bị, lau miệng rồi mới nghiêng đầu nhìn về phía Thường Thanh, “Đúng vậy, anh là?”

Thường Thanh hơi hơi mỉm cười, giới thiệu tên bản thân, yên lặng chờ Trì Chiếu lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Nhưng Trì Chiếu nhìn hắn khoảng ba giây vẫn không có bất luận phản ứng gì.

Thường Thanh: “……”

Mắt thấy sắc mặt Thường Thanh hơi mất kiên nhẫn, Trì Chiếu mới gật đầu, “À, là anh.”

Thường Thanh: “……”

Tốt xấu gì hắn cũng là hắc mã lợi hại nhất thương giới mấy năm nay, người trong nghề không người không biết, không người không hiểu, cái gì mà “À, là anh.”?!

Hồi lâu sau,Trì Chiếu mới phát hiện, bắt đầu dùng lời nói bù vào, “Thường tiên sinh, thì ra ngài trẻ tuổi như vậy.”

Thường Thanh bị phản ứng củaTrì Chiếu tí nữa làm cho hộc máu, nhưng hắn cũng không phải người bình thường, dưới tình huống như vậy vẫn giữ được mặt không đổi sắc như cũ, hắn ôn nhuận cười cười, “Cậu cũng thật trẻ, tương lai chắc chắn lại là một Lý gia chủ tuổi trẻ tài cao.”

Những lời này mang ý thử, Trì Chiếu nghe ra được, nhưng cậu lại không định tiếp chiêu. Trong đầu cậu không có chín khúc ruột vòng quanh, cậu chắc chắn không đáp, thứ hai, nhiệm vụ của cậu cũng không phải so chiêu trên thương trường với Trường Thanh, mà là so chiêu ở tình trường.

Trì Chiếu lẳng lặng nhìn hắn một cái, sau đó duỗi tay lấy ly rượu vang đỏ chưa uống vẫn luôn bưng trên tay trái hắn, ngón tay hai người nhẹ nhàng chạm vào vào nhau, Thường Thanh rũ mắt, nhìn vào nơi da thịt chạm nhau kia, Trì Chiếu khẽ cười một tiếng: “Không ai muốn làm bản sao của người khác, tôi chỉ thích là chính mình. Thường tiên sinh với tôi, hẳn là nhân tài khác biệt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.