Đọc truyện Tôi Thực Sự Là Tra Thụ – Chương 68: Thế Giới Thứ Ba: Ngược Lão Đại Giới Giải Trí (11)
Trì Chiếu im lặng rất lâu, bởi cậu không biết nên trả lời như thế nào, giờ mà nói “Ý tôi không phải vậy”, có khi Kỳ Dục Dương cũng không tin; trả lời “Tôi thấy cậu bị bệnh”, cũng không được, Tiết Thanh sẽ tuyệt đối không bảo Kỳ Dục Dương đi chữa bệnh, lại càng không nhắc hắn ý thức về bệnh tình, nói ra thì thành OOC mất.
Thời gian lặng im trôi qua, Trì Chiếu ngước mắt lên nhìn Kỳ Dục Dương vẫn đang đau đáu đợi câu trả lời từ mình “Tôi nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là bản thân cậu nghĩ như thế nào.”
Nếu cậu nghĩ mình điên, vậy mau chóng đi chữa bệnh; nếu nghĩ mình không điên thì cũng đi khám luôn, phòng bệnh hơn chữa bệnh.
……
Trì Chiếu vắt hết óc mới trổ ra được một câu tối nghĩa, đáng tiếc, trừ cậu ra thì tất cả những sinh vật sống khác, cộng thêm một hệ thống đều không hiểu gì hết.
“Tôi còn có việc, đi trước, cậu về một mình đi.”
Nói xong, Trì Chiếu đội mũ lưỡi trai đeo kính râm vào, chỉn chu vũ trang hạng nặng rồi cậu mới đứng lên thả lại một câu như vậy rồi bước vội đi mất.
Ra khỏi cửa Trì Chiếu cũng chưa đi ngay mà là dựa lưng ở góc khuất quán cà phê, vừa âm thầm quan sát vừa yêu cầu hệ thống quét tình hình trong tiệm.
“Trình Nhiên qua đó chưa?”
【 chưa, Trình Nhiên chưa có động thái gì. 】
Trì Chiếu buồn bực, “Không thể nào, ta vừa nói hết bệnh tình của Kỳ Dục Dương ra rồi, đáng lẽ ra anh ta phải biết rõ bệnh tâm lý nghiêm trọng của Kỳ Dục Dương hơn ta chứ?”
Hệ thống nghĩ ngợi, nói ra một giả thiết.
【 Hiện tại Trình Nhiên hứng thú với cậu hơn Kỳ Dục Dương nhiều, trước đấy Kỳ Dục Dương động tay động chân làm mất mặt anh ta, có khi nào vì thế mà Trình Nhiên ghim Kỳ Dục Dương, không thèm trị liệu? 】
Trì Chiếu: “……”
Trì Chiếu tuyệt vọng rồi, bởi cậu thấy lời hệ thống nghe cũng có lý.
Trì Chiếu giơ tay đặt lên kính râm, mẹ nó, sao không nghĩ ra sớm hơn, làm sao bây giờ.
Trì Chiếu đang mải sốt ruột thì bỗng dưng thấy hai cô gái khoác tay nhau đi tới, một người dừng lại, cô gái đắn đo nhìn bóng dáng kia, rồi mới cẩn thận bước về phía trước hai bước, giọng nói còn run lên như không dám tin, “À…… Xin hỏi anh là……”
Nói chưa dứt lời, Trì Chiếu bỗng nhiên xoay người, cảnh giác nhìn hai người, “Không, tôi không phải!”
Cô gái: “……” Em còn chưa nói gì mà.
Cô càng nhìn càng thấy giống, lại ngó mặt Trì Chiếu rồi băn khoăn, “Em thấy……”
Trì Chiếu lại ngắt lời cô, “Không, bạn không thấy gì cả!”
Cô gái: “……”
Còn ở lại nữa thì rất có thể sẽ bị người đi đường nhận ra, Trì Chiếu vội vàng chạy đi, có hệ thống dò đường, cậu tìm chỗ ít người mà chạy, đi một lát thì tới được một khu vực tương đối vắng, sau đó khổ sở lôi di động ra gọi người đại diện tới đón.
Mà ngay sau khi cậu đi khỏi đó, Trình Nhiên bèn đứng lên, ngẫm nghĩ rồi vén rèm đi sang phòng bên cạnh.
Kỳ Dục Dương ngồi dưới đất đờ như tượng, hắn không ngăn Trì Chiếu cũng không động đậy, trừ bản thân, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Trình Nhiên đứng đó đã một lúc lâu mà Kỳ Dục Dương vẫn không ngẩng đầu, đến tận khi Trình Nhiên thong thả mở miệng, “Tôi đang tò mò, bị người mình thích từ chối khổ hơn, hay bị người mình thích nói mình có vấn đề về tâm lý khổ hơn đây?”
Kỳ Dục Dương đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh khiến Trình Nhiên rùng mình, anh ta đang cà lơ phất phơ dựa vào ván cửa, bị Kỳ Dục Dương nhìn chòng chọc như vậy bèn ngay lập tức thẳng lưng, Trình Nhiên xấu hổ khụ một tiếng rồi ngồi xuống vị trí trước mặt Kỳ Dục Dương.
“Thật tình cờ, lại còn có thể gặp được chủ tịch Kỳ ở đây. Nếu trước đó chủ tịch Kỳ xuống tay nhẹ nhẹ một chút thì có phải bây giờ phòng khám tôi đã mở lại rồi không.”
Nói rồi Trình Nhiên đưa sang một tấm danh thiếp, giống tấm lần trước đưa Trì Chiếu, “Có rảnh không, ngồi chung với tôi?”
Ánh mắt Kỳ Dục Dương càng khiếp người, tưởng chừng khí lạnh trên người hắn lúc này có thể khiến đồ uống đông thành đá vậy, nhìn tấm danh thiếp quen thuộc kia, ánh mắt Kỳ Dục Dương vừa chuyển động, Trình Nhiên đã nhanh tay lẹ mắt rút lại, cứu tấm danh thiếp thoát khỏi kiếp nạn chết thảm.
Giọng nói anh ta cũng nhuốm phần bất đắc dĩ, “Đừng thù hằn tôi thế, tôi là bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, có khi tôi có thể trị khỏi bệnh của anh.”
Lúc này Kỳ Dục Dương không im lặng nữa, hắn khinh bỉ cười lạnh một cái.
……
Nhận ra hắn không có thái độ hợp tác, Trình Nhiên cũng chỉ nhẹ nhàng cười rồi hỏi một câu nghe mà rỉ máu “Vì sao anh không trị liệu? Sợ tôi không trị khỏi, hay là, sợ sẽ trị khỏi?”
Sắc mặt Kỳ Dục Dương không hiền hòa gì cho cam, hắn mở miệng, “Tôi ghét nhất loại người tự coi mình là đúng.”
Trình Nhiên cười to, không nề hà gì mà đáp trả “Như nhau thôi, tôi cũng ghét nhất loại không biết trời cao đất dày như anh.”
Bà thím bưng nước đi qua mê man kéo tạp dề.
Hai từ này… khác nhau chỗ nào?
……
Thấy Kỳ Dục Dương vẫn thờ ơ, một tay Trình Nhiên chống cằm, “Sao nào, tôi nói đúng rồi à? Anh sợ trị khỏi rồi nhận ra lời Tiết Thanh nói không sai, tình cảm của anh đối với cậu ấy chỉ là giả dối thôi, bản thân anh lầm tưởng tình cảm đó là thích.”
Kỳ Dục Dương âm trầm trả lời: “Tình cảm của tôi đối với cậu ấy thế nào, tự tôi biết rõ.”
Tức là cậu sai bét.
Trình Nhiên gật gật đầu, lại cố tình nói: “Cứ coi như thế đi, vậy anh sợ sau khi chữa khỏi, Tiết Thanh sẽ càng thêm thoải mái bỏ rơi anh, biểu hiện của cậu ấy lúc này cho thấy rằng cậu ấy không có hứng thú gì với anh. Thừa nhận mình bị bệnh, cậu ấy còn đồng cảm với anh chút ít, nếu khỏi rồi thì tí ti đồng cảm cũng không nhận được.”
Kỳ Dục Dương càng nghe mà sắc mặt càng kém, nghe xong câu cuối cùng, hắn bỗng đứng vụt dây đá văng cái bàn ở giữa, đạp thẳng sang.
Nếu đá trúng, Trình Nhiên sẽ nhập viện ngay, nhưng may là anh ta phản xạ nhanh, lại ôm tâm lý đề phòng Kỳ Dục Dương sẽ đột ngột đánh người nên đã kịp trốn trước.
Trình Nhiên đứng cách Kỳ Dục Dương một mét, thu lại khuôn mặt ngứa đòn, lúc này trông anh ta mới giống một vị bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, “Tốt nhất anh nên mau chóng trị liệu đi, tôi nghiêm túc đấy. Quy luật lượng chất(*) chắc anh cũng hiểu, đừng nghĩ rằng bây giờ còn điều khiển bản thân được thì sẽ điều khiển được cả đời, lúc anh mất kiểm soát, ai sẽ là người nguy hiểm nhất, ai là người đứng mũi chịu sào, chắc cũng không cần tôi nói ra đâu nhỉ?”
|(*): Quy luật lượng – chất:
“Những thay đổi đơn thuần về lượng, đến một mức độ nhất định, sẽ chuyển hóa thành những sự khác nhau về chất”
— Ph.Ăng-ghen|
Hơi thở Kỳ Dục Dương trầm xuống, hắn thu lại nắm tay đã vung ra một đoạn, thấy hắn đã nghe lọt tai, cơn hốt hoảng trong lòng Trình Nhiên giảm bớt, sau đó anh ta lại bắt đầu suy nghĩ.
Quả thật anh ta muốn chữa khỏi cho Kỳ Dục Dương, bởi tình trạng của Kỳ Dục Dương trông cũng không giống chứng cố chấp lắm, có khi mắc bệnh hiếm nào đó, tiện thể, nếu chữa khỏi cho Kỳ Dục Dương, hắn sẽ không tiếp tục quấn lấy Tiết Thanh nữa, cơ hội của mình sẽ cao hơn.
Thả lỏng tinh thần, Trình Nhiên định tiếp tục lừa gạt, nhưng Kỳ Dục Dương không cho anh ta cơ hội đó, hắn hỏi: “Sao cậu lại ở đây.”
Nghe câu hỏi này, sắc mặt Trình Nhiên tự nhiên hơn rất nhiều, “Tôi ở đây, tiểu khu đối diện là nhà tôi.”
Trì Chiếu lôi ra hai va-li đồ đạc, nhét hết đồ của Tiết Thanh vào, đa số đồ ở đây đều là của Kỳ Dục Dương, thứ cậu mang đi được không nhiều lắm, hệ thống nhìn cậu thu dọn, hỏi.
【 Đi khỏi đây thì chúng ta ở đâu? 】
“Tìm cái khách sạn ở vài ngày trước rồi tìm phòng ở sau.”
Trì Chiếu gập người kéo va-li.
【 gặp phải paparazzi thì làm sao giờ, bây giờ cậu là ngôi sao, nếu lộ địa chỉ nhà, kiểu gì cậu cũng thành chồn trong ổ gà con thôi. 】
Trì Chiếu đen mặt, so sánh gì kì vậy má.
“Có mi ở đây còn gì, sau này nhờ vào mi hết, túc trực 24/24, theo dõi xem xung quanh có tên nào khả nghi không.”
Hệ thống thở dài.
【 ầy, lúc nước sôi lửa bỏng, vẫn lại là tôi đi cứu quả dưa thối nhà cậu. 】
Trì Chiếu: “……”
Dưới tầng truyền đến tiếng bước chân, Trì Chiếu xoay người sang chỗ khác, cửa phòng mở ra, tầm mắt Kỳ Dục Dương dừng lại trên hai va-li bên cạnh cậu.
Sau vài giây, Kỳ Dục Dương thả tay xuống, đứng thẳng nhìn Trì Chiếu, “Em định đi đâu.”
Trì Chiếu chậm rì rì quay người lại, tiếp tục nhét đồ vào va-li, “Chưa nghĩ ra, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tìm được nơi ở thôi.”
Trong tài khoản của Tiết Thanh có rất nhiều tiền, với một ngôi sao cần quan hệ giao tiếp thì có lẽ chỉ đủ tiêu trong một hai năm, nhưng với Trì Chiếu, số tiền này cậu tiêu đến thiên hoang địa lão cũng đủ. Mà làm sao có cảnh địa lão thiên hoang, không tiêu được bao lâu, sau khi Kỳ Dục Dương hết bệnh thì mình cũng vào tù, ăn cơm nhà nước rồi.
Kỳ Dục Dương hừng hực bước về phía trước hai bước rồi lại đứng lại, hắn nắm thật chặt hai nắm tay rũ bên người, lựa lời mà nói “Bên ngoài lộn xộn lắm, em là nhân vật của công chúng, tìm chỗ ở linh tinh sẽ xảy ra phiền phức. Ở lại đây đi……Tôi tìm phòng ở giúp em, được không?”
Kỳ Dục Dương thật sự hết cách rồi mới nói vậy, đây là kế hoãn binh của hắn, mặc kệ sau này thế nào, bây giờ việc cấp thiết nhất là giữ Tiết Thanh lại.
Trì Chiếu cũng không ngốc, đương nhiên cậu biết đây chỉ là cách Kỳ Dục Dương nói để lừa mình, vì thế Trì Chiếu dầu muối không ăn đáp lại một câu, “Không cần.”
Im ắng đến nửa ngày, hệ thống lặng lẽ nhìn thoáng qua phía sau, sau đó toàn bộ số liệu cứng đờ, nó run run nhắc nhở Trì Chiếu.
【 ký chủ ……Hay cậu mềm mỏng thôi, tui thấy trạng thái Kỳ Dục Dương bây giờ sao sao ý……】
Trì Chiếu nghe vậy xoay người, thấy Kỳ Dục Dương đang nhìn mình đăm đăm.
Khó khăn lắm Kỳ Dục Dương mới nén xuống ý nghĩ muốn tàn sát bừa bãi trong lòng, hắn nhắm mắt, thấy gân xanh căng thẳng trên trán dịu đi một chút mới mở to mắt, lần thứ hai mở miệng, “Vậy ngày mai hẵng đi, ở lại đêm nay, ngày mai tôi đưa em đi, thế này chắc là được nhỉ?”
Trì Chiếu hơi hơi híp mắt, tuy biết Kỳ Dục Dương chưa đến nửa năm, nhưng cậu rõ ràng hắn vẫn đang lừa mình, nếu đêm nay ở lại, cả đời này cậu sẽ không ra ngoài được nữa. Trước lúc khỏi bệnh, đừng mơ Kỳ Dục Dương nói thả mình, lại còn tự thân đưa mình đi chỗ khác ở.
Trì Chiếu lôi va-li trên giường xuống đất, kiên quyết nói hai chữ “Không thể.”
Kỳ Dục Dương bước về phía trước một bước, tơ máu đỏ trong đôi mắt dường như lại nhiều thêm một chút, bộ dáng hắn bây giờ giống một con dã thú bị thợ săn lùng bắt, ép đến đường cùng.
Một lát sau, hắn mới nghẹn giọng mở miệng, “Tiết Thanh, em đừng ép tôi.”
Sắc mặt Trì Chiếu thoáng biến đổi, nhưng chỉ trong phút chốc lại trở về như cũ, cậu hơi ngẩng đầu, dùng sự im lặng để thể hiện thái độ.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: 【 vui vẻ vỗ tay 】Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi bà con ơi! Oh yeah!