Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 4-


Đọc truyện Tôi Thực Sự Là Tra Thụ – Chương 4-

Nói xong câu nói kia, Chu Hòa Thiên liền nổi giận đùng đùng đi mất, Trì Chiếu nhìn bóng dáng hắn, chỉ cảm thấy không thể hiểu được.

Hiện đang là tiết là tự học, giáo viên tới, các bạn học không mấy người nghiêm túc nghe, Trì Chiếu đã học qua môn học này cũng không có tâm tư nghe giảng bài.

Cậu đang liên lạc với hệ thống tìm kiếm cộng minh.

“Người này tính tình thật khó chịu đi, tôi lại không có làm chuyện gì thương thiên hại lí, hắn vì cái gì nguyền rủa tôi?”

Hệ thống: “……”

【 Hắn không rủa cậu mà đang nói lời nói thật. Cái tên học trưởng Đoạn Ba kia là Đoạn gia Thái Tử gia, người thừa kế Đoạn gia tương lai, Đoạn gia cùng Lý gia thế lực tám lạng nửa cân, chọc hắn, tuyệt đối không có kết cục tốt. 】

Trì Chiếu không cho là đúng, “”Thì sao chứ, tôi còn là người thừa kế Lý gia kia mà.”

【…… Đại ca, cậu là giả, người ta chính là thật sự. 】

Trì Chiếu trầm mặc, “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”

【 Cậu đừng việc gì cũng hỏi tôi, đây là nhiệm vụ của cậu, hiện tại cậu đã là Thích Nguyên, nếu muốn nỗ lực sắm vai Thích Nguyên cho tốt, suy nghĩ một chút, với tính cách của Thích Nguyên, hắn sẽ đưa ra lựa chọn gì 】

Trì Chiếu nhớ lại một lượt cuộc đời Thích Nguyên, tự hỏi một lát, cậu trả lời: “Hắn căn bản sẽ không cự tuyệt lời mời của Đoạn Ba, ngược lại sẽ bằng mặt không bằng lòng, một bên ở trước mặt Lý Nhất Hàn đắp nặn hình tượng ngoan ngoãn thiện lương, một mặt cùng Đoạn Ba mắt đi mày lại.”

【 Có thể lắm, tiểu tử, không ngờ cậu lại thông minh như vậy. 】

Trì Chiếu nghe được lại như đang suy tư gì đó gật gật đầu, “Liệu tôi hiện tại có phải là nên gọi một cuộc điện thoại cho hắn?”


Tuy rằng bản thân Trì Chiếu không thích những nơi phong nguyệt, nhưng hiện tại cậu đang hoàn thành nhiệm vụ, còn được tận 10 điểm giá trị thành công, cậu cảm thấy vẫn cần thiết phải hy sinh một chút.

【 Không cần, lúc cậu cúp điện thoại, Đoạn Ba đã cười lạnh ba tiếng, hiện tại có lẽ đang cân nhắc nên giáo huấn cậu như thế nào rồi 】

Nghe hệ thống nói, Trì Chiếu còn tưởng rằng mình sẽ bị giống phim truyền hình vậy, bị đầu gấu xách cổ vào phòng vệ sinh, hắn vừa phẩy tay, bọn đàn em sẽ đem đầu Trì Chiếu nhét vào bồn cầu ngay và luôn.

……

Sự thật là, đến tận lúc tan học về nhà cũng chưa người nào tới tìm cậu gây sự.

Lý Nhất Hàn cùng Thích Nguyên hiệp ước tổng cộng 5 năm, 5 năm này, việc ăn ngủ của Thích Nguyên do Lý gia phụ trách, mỗi tháng Lý Nhất Hàn còn cho cậu một khoản tiền lương, chờ đến 5 năm về sau, hiệp ước kết thúc, Lý Nhất Hàn sẽ lại cho cậu một đống tiền siêu to khổng lồ, sau đó, hai người liền có thể đường ai nấy đi.

Tại thời điểm này, Thích Nguyên chỉ cần tham dự một số trường hợp cần người thừa kế tham dự, như đại hội cổ đông, tiệc từ thiện, họp báo thường niên, thời gian còn lại cậu cái gì cũng không cần làm, thực sự nhàn rỗi.

Thích Nguyên chỉ ở Lý gia mới chỉ lộ mặt ở hai ba loại tiệc nhỏ, hiện tại mọi người đều chỉ mới biết Lý Nhất Hàn nhận một đứa con nuôi định bồi dưỡng thành người thừa kế, nhưng không biết đứa con nuôi này trông như thế nào, tên gọi là gì.

Trì Chiếu vừa từ cửa tàu điện ngầm ra ngoài, bước chân chậm rì rì đi vào trong nhà. Đi học có người đưa, tan học bởi vì không cố định thời gian, vì thế cậu cho tài xế về trước, tự mình đi phương tiện giao thông công cộng trở về.

Ở đây đều là khu biệt thự nghỉ dưỡng, bên cạnh còn có một cái công viên, Trì Chiếu từ công viên bên cạnh đi tới. Đi qua một khu vực, Trì Chiếu chớp chớp mắt, đột nhiên dừng lại.

Khuôn mặt cậu bình thản, cẩn thận nghe thanh âm mỏng manh phát ra, rồi lần theo tiếng mà tìm, trong chốc lát liền tìm thấy trong bụi cỏ một con mèo nhỏ lông vàng.

Trì Chiếu lập tức kinh ngạc, “Nhỏ như vậy, nó bò vào đây như thế nào được, mèo mẹ đâu?”


Tìm khắp nơi không phát hiện có con mèo nào khác, Trì Chiếu ngồi xổm trên mặt đất, khó khăn. Thời tiết càng ngày càng lạnh, con mèo nhỏ như vậy ở đây khẳng định không sống nổi, nếu cậu ôm mèo về…… Nhỡ đâu Lý Nhất Hàn không đồng ý nuôi thì làm sao bây giờ?

Thật sự rất khó nghĩ, con mèo nhỏ này không sợ người, trời đã tối, hơi lạnh gió đêm đã thổi qua, mèo con sợ lạnh, cứ rụt rụt co mình vào tay Trì Chiếu, thấy ngón tay Trì Chiếu ấm áp, nó ngẩng đầu, dùng lỗ tai cọ cọ.

Tim Trì Chiếu lập tức bị cảm giác lông xù xù, mềm như bông đánh gục, cậu nhìn xung quanh, xác định không có ai, ngay lập tức quyết định ôm mèo con lên.

Ôm mèo trong ngực, cậu vừa vuốt lông nó vừa lẩm bẩm: “Ngoan, anh trai mang mi về nhà, trong nhà còn một anh trai lớn, sau khi về nhà mi nhất định phải nỗ lực bán manh, như vậy mới có cơ hội ở lại.” [Chú thích của editor: “Bán manh: Tỏ ra đáng yêu, dễ thương” ]

Mèo nhỏ đương nhiên là không hiểu tiếng người, nhưng nghe được âm thanhTrì Chiếu vẫn luôn phát ra, nó liền cố mà phụ họa một tiếng, nghe được âm thanh mỏng manh của nó, Trì Chiếu cao hứng, “Hẳn là đáp ứng rồi đúng không? Đi đi đi, về nhà anh trai cho mi uống sữa bò.”

Hệ thống xem toàn bộ quá trình: “……”

Ôm mèo con trong tay, bước chân Trì Chiếu so với vừa rồi nhẹ nhàng sung sướng hơn vài phần, cậu không nhận ra, ở phía sau có một chiếc xe dừng ở ven đường, sau khi cậu tiếp tục đi về phía trước, chiếc xe kia mới lại lần nữa di chuyển.

Công ty Lý Nhất Hàn ở gần đây còn có một đống phòng ở, hắn ngày thường đều ở lại nơi đó, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua Thích Nguyên đưa ra thỉnh cầu, Lý Nhất Hàn nghĩ nghĩ, vừa lúc hôm nay xong việc, có thể trở về nhìn xem. Ai biết, trên đường về liền thấy một màn như vậy.

Chiếc Rolls-Royce đen lướt qua Trì Chiếu cực kì nhanh, Lý Nhất Hàn nhìn hình dáng thiếu niên dần thu nhỏ trên kính chiếu hậu, biểu tình càng ngày càng khó đoán.

Trì Chiếu vừa về đến nhà trước tiên lập tức giấu mèo vào cặp sách, cậu vốn tính toán trộm mang mèo lên lầu, tự mình nuôi một thời gian, chờ đến lúc Lý Nhất Hàn trở về lại xin ý kiến. Nhưng mới vừa đi vào không được hai bước, cậu đã thấy Lý Nhất Hàn ở đang chính giữa quầy bar uống nước.

Trì Chiếu ngẩn ra, lập tức nói lắp, “Lý, Lý Lý tiên sinh, ngài làm sao đã trở lại rồi. “

Lý Nhất Hàn nhướng mày, “Đây là nhà của tôi, tôi không thể trở về sao?”


“Ha ha,” Trì Chiếu cười gượng hai tiếng, “Đương nhiên có thể, ngài cứ bận việc riêng, tôi lên lầu trước. “

Nói xong cậu liền đi ngay, nhưng thời điểm cậu sắp phải đi qua Lý Nhất Hàn, người phía sau đã thong thả ung dung giơ tay túm chặt cặp sách cậu, Trì Chiếu bị bắt dừng lại, còn chưa kịp quay đầu đã nghe thấy Lý Nhất Hàn hỏi, “Cặp sách sao lại động đậy?”

Xuất sư bất lợi a……

Trì Chiếu đau khổ nghĩ lại, thuận tiện lấy ra từ trong cặp mèo con đã sắp mất hết kiên nhẫn, cậu tủi thân thấp giọng nói: “Tôi nhặt được ở ven đường, nó bị nhốt ở trong bụi cỏ, chắc là không có mẹ.”

Nói xong, cậu ngẩng đầu, nhấp môi nhìn Lý Nhất Hàn.

Biểu cảm của Trì Chiếu cùng mèo nhỏ gần như không khác là mấy, đều là cái loại đáng thương cực kì, kiểu như ngài không cần tôi ngài chính là viên trứng thối, Lý Nhất Hàn cầm ly nước, ngón tay khẽ nhúc nhích, thần sắc lại thờ ơ, “Muốn nuôi?”

Đôi mắt Trì Chiếu lập tức sáng lên “Đúng đúng, ngài yên tâm, nó ăn uống tiêu tiểu tất cả tôi đều phụ trách, tuyệt đối sẽ không khiến ngài thêm phiền toái!”

Ánh mắt Lý Nhất Hàn rốt cuộc mới từ khuôn mặt Trì Chiếu dời đi, tiện đà dừng ở trên người mèo nhỏ, nửa ngày về sau, hắn mới nâng mắt, nhìn phía Trì Chiếu, “Cho cậu nuôi, tôi được cái gì?”

Trì Chiếu sửng sốt, “Nhất định phải có chỗ lợi sao?”

“Tất nhiên,” Thanh âm Lý Nhất Hàn mát lạnh như nước suối, thập phần dễ nghe, “Tôi là thương nhân, thương nhân không có lợi thì không dậy sớm, cậu hẳn là nghe qua rồi. “

Trì Chiếu nghĩ nghĩ, “Nó có thể cùng ngài chơi.”

“Tôi không thích chơi.”

“Nó có thể làm ngài thoải mái.”

“…… Tôi không có hứng thú.”

Mấy thứ tác dụng của mèo này, Trì Chiếu còn tưởng nói nó có thể gia tăng cảm giác hạnh phúc của Lý Nhất Hàn, nhưng nhìn bộ dáng hắn, có lẽ hắn còn có thể dỗi lại một câu không cần cảm giác hạnh phúc. Trầm mặc nửa ngày, Trì Chiếu dò hỏi, “Vậy ngài muốn cái gì? Ngài cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được. “


Lý Nhất Hàn cái gì mà không có, thứ hắn muốn, đều là thứ Thích Nguyên không cho được, Chú Trương ở một bên day trán, chỉ cảm thấy Thích Nguyên đang nói một câu vô nghĩa.

Nhưng Lý Nhất Hàn liếc mắt đánh giá Trì Chiếu, từ từ mở miệng: “Hạng nhất cuối học kì.”

Trì Chiếu nhất thời không phản ứng lại được, “Gì?”

“Cuối kỳ tổng thành tích xếp hạng nhất, tổng điểm bốn điểm linh trở lên, cậu có thể nuôi nó.”

[Editor: bốn điểm linh?? ]

Trì Chiếu sửng sốt nửa ngày, “Cuối kỳ là tháng 1 cơ mà, còn cuối kỳ trước?”

Lý Nhất Hàn đem ly nước đặt trên quầy bar, “Kỳ trước là kỳ trước, nếu không đạt được thành tích này, vậy thì tạm biệt nó được rồi.”

Nói xong Lý Nhất Hàn hơi hơi mỉm cười, “Yên tâm, tôi sẽ dặn chú Trương tìm cho nó một người nuôi hộ đàng hoàng. “

Trì Chiếu: “……”

Quá độc ác, nuôi vài tháng khẳng định đã có cảm tình, nếu là khi đó bị đưa đi, cậu còn không đau lòng chết?

Chân dài sải bước, Lý Nhất Hàn thong thả ung dung đi mất rồi, Trì Chiếu ngơ ngác nhìn về phía chú Trương đang làm bộ nghiêm khắc, biểu cảm càng thêm yếu ớt, đáng thương, lại bất lực.

Chú Trương buông đồ trong tay xuống, đi đến bên cạnh Trì Chiếu, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc mới nghĩ ra một câu an ủi: “Không có việc gì, thiếu gia không cần có áp lực quá lớn, cùng lắm thì tôi đem mèo đưa đến nhà mình, như vậy cậu nếu nhớ nó, lúc nào cũng có thể đi xem nó.”

……

Quá đáng, chẳng lẽ không thể tin tưởng chỉ số thông minh và năng lực học tập của cậu sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.