Đọc truyện Tôi thích anh ấy như vậy – Chương 55:
Chương 66:
Bởi vì buổi triển lãm ảnh sẽ được tổ chức vào tháng 4 tại Thượng Hải, Hoắc Từ đến Thượng Hải trước 3 ngày. Vé triển lãm ở nhà ga Thượng Hải vừa mở bán vài giây đã hết sạch. Vốn dĩ dự kiến triển lãm trong 5 ngày, giờ cũng kéo dài thành 7 ngày. Thực ra, triển lãm lần này toàn bộ tác phẩm đều sẽ được rao bán, mà số tiền thu được sẽ theo thông lệ được quyên góp cho tổ chức bác sĩ không biên giới.
Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, Liễu Như Hàm có gọi cho cô một cuộc điện thoại.
Tuy bà không phải là người hay lên mạng, nhưng chuyện của Hoắc Từ ở trên mạng xôn xao đến như vậy, cũng sẽ có người nói cho bà ấy. Huống hồ lại còn liên quan đến Thẩm Tùy An.
Lại thêm chuyện Dịch Trạch Thành cầu hôn, Liễu Như Hàm vốn tính muốn tới tận nhà cô. Chẳng qua là bà tới nhà, thì mật mã nhà Hoắc Từ đã bị đổi mất rồi.
Bất đắc dĩ, bà phải tự mình tới phòng làm việc của Hoắc Từ.
“Cầu hôn chuyện lớn như vậy, bọn con cũng nên bàn với bậc trưởng bối một chút” Liễu Như Hàm vừa bước vào cửa trông thấy trên tay cô là chiếc nhẫn kim cương, lóe sáng chói cả mắt, đẹp tới nỗi khó ai có thể không để mắt đến.
Bà vẫn luôn cho rằng Dịch Trạch Thành tính cách trầm ổn, tuyệt nhiên không nghĩ đến, anh cũng có lúc kích động đến như vậy.
Hoắc Từ lạnh nhạt nhìn bà một cái, “Cầu hôn việc này, vốn dĩ cần một chút kích thích.”
Liễu Như Hàm nhìn điệu bộ của cô, hiểu rõ giờ nói gì cũng vô dụng. Chỉ là nếu đã cầu hôn rồi, vậy nên bắt đầu bàn tới chuyện khác thôi, bà hỏi: “Trạch Thành có nhắc tới chuyện khi nào sẽ sắp xếp cho hai bên ba mẹ gặp mặt không? Nếu đã quyết định kết hôn, thì cũng nên sớm chọn ngày. Hôn lễ….”
“Ba mẹ gặp nhau?” Hoắc Từ cau mày, không chút biểu cảm nhìn bà, lạnh lùng nói: “Ba vẫn còn đang ở Nam Sudan.”
Đột nhiên nghe cô nhắc tới Hoắc Minh Chu, sắc mặt Liễu Như Hàm như bị kìm hãm. Ông rời đi quá lâu rồi, lâu tới mức làm bà cảm thấy, đối với những việc trong cuộc sống của ông, giống như những chuyện xảy ra ở kiếp trước. Thế nhưng con gái của bọn họ, giờ phút này lại đang ngồi trước mặt bà.
Liễu Như Hàm không nhịn được kéo chiếc túi xách trong tay, một lúc sau, mới hỏi: “Ba con vẫn khỏe chứ?”
Bọn họ rất ít khi nhắc đến Hoắc Minh Chu, hoặc là trước nay cũng không dồn tâm trí để nghĩ đến. Dù sao thì ly hôn rồi, cũng không còn là người một nhà, huống hồ bà cũng đã tái hôn. Hoắc Từ kể từ khi rời xa ba mẹ, tốt cũng được, không tốt cũng được, nói tóm lại đều là chỉ mình cô lẻ loi tiến về phía trước.
Đến bây giờ, cô rốt cuộc không hề cô đơn nữa.
Liễu Như Hàm nghĩ đến đây, đúng là rất muốn cảm ơn Dịch Trạch Thành, là anh đã giúp cho Hoắc Từ từ từ bước ra khỏi cuộc sống cô đơn, làm cho thế giới của cô không chỉ có ống kính, không chỉ có nhiếp ảnh.
“Rất tốt, ba sẽ nhanh trở về,” Hoắc Từ lãnh đạm đáp, nhưng sắc mặt lại rất ấm áp.
Từ sau khi ngồi lại giải hòa với Hoắc Minh Chu, cô đối với Liễu Như Hàm cũng không còn lạnh nhạt như trước. Đương nhiên việc cô đổi lại mật khẩu trong nhà, là bởi vì giờ cô cùng Dịch Trạch Thành đang ở bên nhau, sợ bà bất thình lình bước vào nhà sẽ bị dọa mất.
Cô rốt cuộc sau nhiều năm như vậy, lại học được cách giảng hòa với ba mẹ.
Có lẽ giống như Hoắc Minh Chu từng khuyên cô, sự chia tay của ba mẹ không thể hiện, bọn họ không yêu cô. Chỉ là hai người bọn họ không còn cách nào có thể tiếp tục sống cùng nhau nữa.
Liễu Như Hàm nghe được, vẫn cảm thấy rất vui, nhưng mà nói cho cùng thì Nam Sudan nơi này thực sự có chút loạn.
Mặc dù hôn nhân không còn nữa, bà vẫn luôn hi vọng Hoắc Minh Chu sẽ luôn bình an.
Bà gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần có thể sớm quay về, so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn.”
Liễu Như Hàm thực sự rất nhớ cô, tìm một cái cớ để ghé thăm cô. Lần trước Hoắc Từ tổ chức triển lãm ở Bắc Kinh, bà mỗi ngày đều đi xem, mặc dù chỉ là những bức ảnh giống nhau, nhưng bà khi đi xem vào mỗi ngày, đều cảm giác như nhìn thấy được điều gì đó mới mẻ, ánh sáng, ống kính, những vật dụng chuyên nghiệp kia bà không hề hiểu. Nhưng bà lại luôn muốn hiểu được thứ mà tự đáy lòng Hoắc Từ muốn thể hiện.
Những bức ảnh đó truyền đi niềm hy vọng, sức sống, mặc dù cuộc sống còn khốn khổ, nhưng những con người sống trong gian khổ kia chưa bao giờ từ bỏ, những bác sĩ của MSF cũng chưa bao giờ từ bỏ.
“Con có triển lãm ở Thượng Hải, mẹ có thể đến xem không?” Liễu Như Hàm cẩn trọng hỏi cô.
Hoắc Từ: “Thực ra mấy tấm hình này giống như ở triển lãm Bắc Kinh, mẹ trước đây cũng đã xem qua biết bao nhiêu lần rồi, không cần phải chạy đến xem lần nữa đâu.”
Liễu Như Hàm có chút thất vọng, đang muốn gật đầu, chẳng qua là Hoắc Từ lại nói: “Trước khi con đi Thượng Hải, mẹ có thời gian không? Dịch Trạch Thành và con muốn mời mẹ ăn cơm.”
Liễu Như Hàm mừng rỡ, lập tức gật đầu.
Sau khi đến Thượng Hải, Hoắc Từ nhận được email từ ông chủ Ngụy Lai của đoàn phim Ô Cửa Thời Gian, là tập 1 của bộ phim tài liệu. Lúc trước trên mạng chỉ có một đoạn clip, chẳng qua là đoạn clip này đã thu hút được gần 2 triệu lượt xem.
Đoàn làm phim Ô Cửa Thời Gian mấy tháng trở lại đây, vẫn phải tăng ca để chuẩn bị.
Nguyên gốc bộ phim tài liệu được quyết định sẽ có 6 tập, hiện tại tập 1 đã được cắt chỉnh xong. Ngụy Lai sau khi xin phép sự đồng ý của Dịch Trạch Thành, liền mang tập đầu tiên gửi cho Hoắc Từ.
Dù sao thì cô cũng là nhiếp ảnh sư chuyên nghiệp, mặc dù chưa quay phim tài liệu, nhưng cô cũng từng quay không ít quảng cáo, cô có thể từ góc độ chuyên môn, đưa ra một số góp ý.
Hoắc Từ ngồi trong phòng khách sạn, yên lặng xem đoạn video trên máy tính, tổng cộng dài 50 phút.
Chờ lúc cô xem hết đoạn kết, điện thoại cô đặt trên bàn đột nhiên reo lên, là Dịch Trạch Thành gọi. Sau khi kết nối điện thoại, cô liền nói: “Anh xem phim tài liệu Ô Cửa Thời Gian chưa?”
“Xem rồi, rất hay,” con người anh luôn yêu cầu rất cao, có thể nhận được đánh giá rất hay như vậy, có thể thấy anh lần này đối với nghiệp vụ của đoàn làm phim Ô Cửa Thời Gian rất hài lòng.
Dù sao thì phim tài liệu mà lại không khô khan, đúng thật là một việc thách thức năng lực của đoàn làm phim.
Dịch Trạch Thành lúc đầu lựa chọn một đội ngũ trẻ tuổi như vậy, cũng chính là xuất phát từ phương diện này mà cân nhắc. Chỉ là Dịch Trạch Thành không ngờ rằng, cuộc gọi của anh gọi đến, bạn gái câu đầu tiên nói không phải là nhớ anh, mà lại hỏi anh có xem qua tập phim tài liệu chưa.
Anh hạ giọng, nhắc nhở: “Hoắc tiểu thư, bây giờ không phải là giờ làm việc.”
Thực ra hiện giờ anh đang ngồi ở văn phòng làm việc, Dịch Trạch Thành là một người luôn hành động dứt khoát, chuyện gì có thể làm xong trong hôm nay, nhất định sẽ không để đến ngày mai. Kinh nghiệm nhiều năm của một bác sĩ ngoại khoa, buộc anh không thể có một chút do dự nào, rốt cuộc thì bệnh tật vốn không chờ bất kỳ ai.
“Em cảm thấy năng lực của đoàn làm phim Ô Cửa Thời Gian này rất tốt, em biết Ngụy Lai vẫn luôn muốn làm một bộ phim dài tập, kì thực nếu như có kịch bản tốt, anh ta có thể thử thế này, thậm chí…..” Hoắc Từ không thèm chờ anh tiếp lời, vẫn tiếp tục nói.
Cô đối với đoàn làm phim trẻ tuổi của Ô Cửa Thời Gian vẫn rất có thiện cảm.
Dù sao thì bọn họ cũng là chiến hữu đã từng cùng nhau kề vai sát cánh ở châu Phi.
“Hoắc Từ,” Dịch Trạch Thành đột nhiên gọi lớn tên cô, giọng nói có chút trầm ấm, lại mang theo chút nguy hiểm, làm cô đang cao hứng, đành phải dừng lại.
Sau đó, cô chợt nghe anh nhàn nhạt hỏi: “Em muốn trước mặt anh tiếp tục nhắc đến người đàn ông khác sao?”
Hoắc Từ: “……..”đối với việc anh tự dưng ghen tuông, Hoắc Từ thực dở khóc dở cười.
Đến khi anh nhẹ giọng nói: “Em chỉ mới đi có mấy tiếng đồng hồ, mà anh đã nhớ em rồi.”
Lúc hai người chưa ở bên nhau, hai người đều là những người quen với cô đơn, đi đâu cũng chỉ đi một mình. Đôi lúc mang theo một chiếc ba-lô, là có thể bắt đầu một cuộc hành trình. Hoắc Từ đã trải qua những chuyện như vậy, Dịch Trạch Thành cũng vậy.
Nhưng hiện tại hai người đã ở bên nhau rồi, tận đáy lòng đã có sự tồn tại của đối phương, hai người đã từng là những người đơn độc trong chính tâm hồn của họ.
Đột nhiên lại vương vấn khói bụi trần gian, anh không phải là một Dịch tiên sinh cao ngạo lạnh lùng, mà cô cũng không phải là một nhiếp ảnh sư cao cao tại thượng lãnh đạm như băng.
“Cuối tuần anh đi Thượng Hải đón em về nhà,” Dịch Trạch Thành trước khi gác máy, đã nói một câu như vậy.
Chỉ chính vì câu nói này, Hoắc Từ vẫn đang chờ mong, thậm chí lại càng sốt ruột hơn.
Mãi cho đến 2 ngày trước khi triển lãm ảnh kết thúc, Dịch Trạch Thành cuối cùng cũng bay tới Thượng Hải. Anh trước đó có đi Nhật Bản một chuyến, đặc biệt đúng lúc trước ngày triển lãm của Hoắc Từ kết thúc trở về, bởi vì anh đã từng hứa, chỉ cần là triển lãm ảnh của cô, anh nhất định sẽ đến.
Lúc anh vừa bước vào, Hoắc Từ tựa vào lan can bên cạnh, trong tay cầm sẵn máy ảnh.
Lúc anh từ cửa bước vào, cô liền giơ máy ảnh chụp hình anh. Mãi tới khi anh nghe được tiếng máy ảnh trên lầu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt vốn luôn lãnh đạm hờ hững, trong nháy mắt lại gợn lên một nụ cười ý nhị.
Dưới ống kính, khuôn mặt anh tuấn của anh làm người ta không rời mắt được, dù cho có ở trước mắt phóng đại lên bao nhiêu lần, vẫn khiến tim cô trong nháy mắt đập nhanh hơn.
Lúc này mặc dù đã gần đến giờ kết thúc, nhưng bên trong buổi triển lãm vẫn có rất nhiều người. Trạm Thượng Hải sôi động, so với Bắc Kinh càng đông hơn. Khi cô và Dịch Trạch Thành đi vào, không ít người đều quay lại nhìn họ, hai người sánh bước bên nhau, tuy rằng không có hành động nào thân mật, nhưng trên người lại có một loại từ trường, chỉ có đối phương mới cảm nhận được từ trường này.
Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy đối phương, trong mắt không thể chứa người nào khác.
Ngày thứ hai sau khi trở về Bắc Kinh, giữa trưa về tới nhà, Dịch Trạch Thành hiếm lắm mới rời khỏi công ty, ôm lấy Hoắc Từ ngủ trưa ở nhà. Tới chạng vạng tối, trước tiên anh thức dậy tắm rửa, đợi sau khi tắm xong quay lại, anh mở tủ áo, chọn lấy một bộ Âu phục.
Hoắc Từ còn đang mơ màng trên giường, thấy anh tìm quần áo, hỏi: “Anh còn phải đi sao?”
Anh ừ nhẹ một tiếng, sau khi chọn một bộ Âu phục màu lam, đột nhiên nói: “Không phải là anh đi, mà là chúng ta phải đi.”
“Đi đâu? Em không muốn đi đâu hết, em chỉ muốn ở nhà,” nói xong, Hoắc Từ đặc biệt lăn một vòng trên giường.
Dịch Trạch Thành giọng nói vẫn rất tự nhiên: “Về nhà, anh đã nói với người nhà, anh với em hôm nay sẽ về nhà ăn cơm.”
Hoắc Từ cũng miễn cưỡng ừ một tiếng, sau đó cô như bị đóng băng, nửa tiếng đồng hồ sau, đầu óc cô vẫn chưa tỉnh táo lại, cô hỏi: “Anh nói gì?”
“Hôm nay chúng ta phải về Đại Viện ăn cơm, bố anh 1 tiếng nữa sẽ về nhà, chúng ta vẫn nên sửa soạn sớm một chút,” Dịch Trạch Thành còn chưa nói hết câu, người trên giường đã nhanh chóng bật dậy.
“Dịch Trạch Thành, anh hại chết em rồi, sao anh không nói trước với em?”
Sau đó cả phòng ngủ như rơi vào một trạng thái hỗn loạn, Hoắc Từ nhanh chóng tắm rửa, sấy khô tóc. Cũng may mà mấy ngày nay có buổi phỏng vấn, tóc của cô vẫn luôn được chăm sóc, coi như vẫn mềm mại suôn mượt, ngay cả kiểu tóc mới tạo cũng giữ nếp tốt. Để nguyên nhìn lại càng đẹp hơn.
Tiếp theo là tìm quần áo, phòng thay đồ của Hoắc Từ chính là một căn phòng hoàn hảo trong mắt mọi phụ nữ, treo đầy những mẫu trang phục mới nhất, một số trong đó là mẫu của thương hiệu tặng, cũng có cái do chính cô mua. Mỗi cái đều là do nhà thiết kế dày công thực hiện, nhưng chính vì vậy, cô vẫn chưa chọn xong.
Vẫn là Dịch Trạch Thành vỗ vai cô, bảo cô thay bộ đầm trắng có thắt lưng, lúc này cô mới yên tâm một chút.
Lúc xe chạy tới Tổng Khu Đại Viện, vì ba-ri-ê vẫn chưa được nâng lên, anh dừng xe lại một chút. Lính gác cổng đã sớm quen mặt anh, họ cúi chào theo chuẩn mực.
Hoắc Từ chưa bao giờ tiếp xúc với gia đình quân nhân, mặc dù trước đó đã biết được gia cảnh nhà anh, nhưng hôm nay đột nhiên phải gặp mặt, trong lòng vẫn có chút dao động.
Khi xe đi vào bên trong, vừa hay gặp một toán lính đang tuần tra, tất cả đều mặc quân phục màu xanh lá, tư thế đứng thẳng, hành động thống nhất, khắp nơi đều lộ vẻ trang nghiêm. Thậm chí lái xe đến nơi, vẫn thỉnh thoảng nhìn thấy ngôi sao năm cánh màu đỏ, Đại Viện này chính là nơi mà anh sống.
“Anh từ nhỏ đã ở đây rồi ư?” Hoắc Từ không nhịn được tò mò hỏi.
Dịch Trạch Thành gật đầu, lái xe chậm lại, anh chỉ tay về hướng cách đó không xa, nói: “Trước đây từng ở tòa nhà đơn vị đó, sau này chuyển ra phía sau.”
Hoắc Từ hỏi anh: “Tại sao vậy?”
Dịch Trạch Thành trầm lặng trở lại, thản nhiên nói: “Vì ba thăng chức.”
Đợi đến khi tới được nơi ở hiện tại của nhà họ Dịch, anh dừng xe lại, Hoắc Từ đang ngồi ở ghế phụ lái, lúc đưa tay tháo dây an toàn, đến hai lần cũng không mở được. Dịch Trạch Thành từ bên ngoài đầu xe, quay trở lại, mở cửa xe, giúp cô mở dây an toàn.
Anh nhìn thấy cô, đưa tay nắm lấy tay cô, đột nhiên mỉm cười: “Sợ lắm sao?”
Hoắc Từ hiếm khi yếu đuối như vậy, cô gật đầu.
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Lời anh nói đã làm giảm bớt căng thẳng của Hoắc Từ, cô xuống xe, kết quả là phía sau cũng có một chiếc xe đi tới. Dịch Trạch Thành kéo tay cô, đứng ở ven đường chờ chiếc xe đó chạy qua. Đến khi chiếc xe lướt qua bọn họ, tiếp đến dừng lại ở cổng nhà họ Dịch.
Hoắc Từ cảm thấy có một bàn tay đang bóp chặt lấy cô, làm cho cô đến thở cũng trở nên khó khăn.
Sau khi chiếc xe dừng lại, cửa sau được mở ra, đôi giày da màu đen dẫm trên mặt đất, bộ quân phục màu xanh thẳng thớm gọn gàng, mãi cho tới khi người trên xe hoàn toàn bước xuống.
Dịch Trạch Thành kéo cô đến.
Người vừa xuống xe quay đầu nhìn bọn họ.
Dịch Trạch Thành lôi cô lại, đứng trước mặt người đàn ông, nghiêm túc mở lời: “Ba, đây là Hoắc Từ.”
Hoắc Từ ngẩng đầu, liền thấy đối diện là một người đàn ông trung niên, đã ngoài 50, dáng người cao gầy, mặc dù khuôn mặt có chút già dặn, nhưng có thể nhìn ra lúc trẻ là một người rất anh tuấn.
Dịch Trạch Thành thật sự rất giống ông.
Dịch Hoài Trạch mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, đến khi ông chìa tay ra, nói: “Đồng chí Hoắc Từ, hoan nghênh cháu đến nhà làm khách.”
Bàn tay đang bóp chặt trái tim của Hoắc Từ, đột nhiên biến mất.