Đọc truyện Tôi thích anh ấy như vậy – Chương 4:
(*) MSF: Bác sĩ không biên giới hay Y sĩ không biên giới (tiếng Pháp: Médecins sans frontières, viết tắt MSF; tiếng Anh: Doctors Without Borders) là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo.
Dịch Trạch Thành nhìn cô gái được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức buông tay ra, lại thêm chút lực lên tay, đẩy cô nằm lên nắp chiếc xe việt dã màu đen.
Hoắc Từ đứng không vững, trên eo bị đụng trúng một cái, dù đau thấu tim nhưng cô chỉ nhíu mày một cái chứ không hề rên lên một tiếng nào.
Dịch Trạch Thành đứng im, thờ ơ nhìn Hoắc Từ.
Hoắc Từ không cười nhưng ý cười trong mắt vẫn như có như không, cứ như người vừa bị đau không phải là cô.
Dịch Trạch Thành thản nhiên mở miệng: “Hoắc tiểu thư, tôi mời cô đến chụp ảnh chứ không phải đến để liều mạng.”
Mấy lần trước nhìn thấy anh không phải trong quán bar thì cũng chính là trong xe, khi nhìn một người dưới ánh đèn khó tránh khỏi người đó sẽ bị bao phủ bởi một vẻ đẹp mờ ảo. Bây giờ anh đang đứng trước mặt cô, mái tóc đen được chải gọn ra sau đầu, màu sắc cặp đồng tử có chút nhạt nhưng vì hốc mắt sâu nên ánh mắt anh đặc biệt thâm thúy.
Người đàn ông này nói mời, nhưng giọng điệu cứ như là chủ nợ.
Cô nhìn anh, cười: “Tôi không quên, dù sao đây cũng là công việc anh giao cho tôi.”
“Cô đã chụp xong chưa?” Anh nhìn thẳng vào cô, trong mắt không có chút dao động nào, phớt lờ giọng điệu trêu chọc của cô.
“Chưa xong, vẫn còn cần thêm chút thời gian nữa.” Cô chính là như vậy, không bao giờ qua loa khi nói đến công việc.
Dịch Trạch Thành gật đầu, chuẩn bị xoay người rời đi. Hôm nay anh mặc một bộ Âu phục sọc xanh biển, có cảm giác lưng anh còn thẳng hơn sắt thép. Vóc người anh vốn cao lớn nên bộ Âu phục được cắt may vừa người càng làm tăng thêm khí chất của anh.
Hoắc Từ cảm thấy anh rất thú vị. Khi ở quán bar, anh mặc áo sơ mi trắng, cầm ly rượu đứng ở quầy bar, ánh đèn chiếu lên người anh khiến cho anh như một loại khí chất cấm dục.
Mà lúc này dưới ánh mặt trời, chỉ còn lại sự mạnh mẽ, rắn rỏi.
Mạc Tinh Thần nói đúng, tất cả phụ nữ đều muốn ngủ với anh.
Hoắc Từ cong khóe miệng lên, hỏi: “Anh có có thể đem camera xuống dưới giúp tôi không?”
Dịch Trạch Thành ngẩng đầu nhìn ngón tay thon dài của cô đang chỉ lên nóc xe. Lúc nãy, cô chỉ xuống một mình, camera vẫn còn ở trên nóc xe.
“Dương Minh.” Dịch Trạch Thành đột nhiên mở miệng gọi một tiếng, Dương Minh từ phía sau lập tức đi lên.
Anh nhìn lên nóc xe, nhếch miệng, “Cậu giúp Hoắc tiểu thư mang camera xuống.”
“Xóa ảnh của tôi đi.” Những lời này là anh nói với Hoắc Từ.
Khi Dương Minh mang camera xuống, Dịch Trạch Thành không xoay người đi, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Hoắc Từ. Hoắc Từ chưa bao giờ làm khó người khác, cô mở camera ra, dứt khoát xóa tấm ảnh đó đi.
Sau khi xóa, ánh mắt cô quét tới quét lui từ hầu kết đến ngực Dịch Trạch Thành. Ánh mắt nóng bỏng, trần trụi.
Dáng người đẹp như vậy mà lại mặc kín mít, không hở ra chút nào.
Đáng tiếc.
Dương Minh bên cạnh cảm thấy bồn chồn, lúc trước anh ấy còn nghĩ vị Hoắc tiểu thư này là băng sơn mỹ nhân đấy.
Lần đầu tiên gặp, cô không nói nhiều, ngay cả ánh mắt cũng lạnh như băng mà sau khi cầm camera thì càng chăm chú hơn. Bạch Vũ mới nói có một câu mà cô đã quay đầu lại lạnh lùng liếc qua, Bạch Vũ chỉ có thể xám xịt kéo anh trốn sang một bên.
Ai ngờ, khi cô nhìn thấy ông chủ nhà mình thì thái độ lại trái ngược hoàn toàn.
Cũng may rất nhanh, Hoắc Từ đã quay lại chụp ảnh tiếp. Lúc này là năm giờ chiều, người ở trong những căn nhà đó đã trở về, rửa rau, nấu cơm, khói từ cửa sổ thỉnh thoảng bay ra, có cảm giác rất chân thật và ấm áp.
Mặc dù Dịch Trạch Thành chưa nói anh muốn điều gì nhưng cô cũng không ngờ ở nơi này lại có những ngọn đèn dầu ấm áp như vậy.
Chờ đến khi thành phố đã lên đèn thì Hoắc Từ mới chụp ảnh xong.
Cô cúi đầu nhìn ảnh đã chụp, cứ tiếp tục quay về tấm trước cho đến tấm ảnh đầu tiên. Thật lâu sau, cô ngước lên và nhìn người đàn ông đang đứng hút thuốc bên cạnh chiếc ô tô cách đó không xa, giữa hai ngón tay anh có một vài ánh lửa đỏ lập lòe.
“Ba ngày sau, tôi sẽ đưa ảnh đến.” Hoắc Từ đi đến trước mặt anh.
Dịch Trạch Thành gật đầu, dập tắt khói trong tay, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cô, Hoắc tiểu thư.”
Anh biết với một người có danh tiếng như cô mà vẫn đồng ý thử kính là chuyện rất khó khăn. Bất kể mục đích thực sự của cô là gì, anh vẫn luôn rõ ràng, tiếng cảm ơn này nên nói.
Hoắc Từ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi tên Hoắc Từ, anh hãy gọi tôi là Hoắc Từ.”
Dịch Trạch Thành lại khôi phục về nét mặt không biểu tình của mình.
Nhưng mà cô cũng không quá để ý, lại hỏi: “Có thể cho tôi biết, vì sao anh kêu tôi chụp ảnh ở đây không?”
Chỗ này không phải do anh tùy tiện tìm.
“Chỗ này rất giống với một nơi tôi đã từng ở.” Anh ngước mắt lên nhìn qua.
Lần đầu tiên Hoắc Từ thấy trong mắt ngoại trừ lạnh nhạt thì có cảm xúc khác.
Hoài niệm, vậy mà cô lại cảm thấy trong ánh mắt anh lại có sự hoài niệm.
Một người đàn ông thành công lái xe Maybach, mặc tây trang đặt may mà lại hoài niệm về những căn phòng cũ nát đơn sơ như vậy ư?
“Anh đã từng ở đâu?” Anh giống như là bảo tàng, mà Hoắc Từ cứ muốn đào từng chút để đến được trung tâm.
Anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nhìn cô: “Nếu cô được nhận, tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Tôi sẽ được nhận.” Cô ngẩng đầu, vừa kiêu ngạo lại vừa phô trương.
**
Trước khi rời đi, Dịch Trạch Thành khách sáo mời Hoắc Từ ăn tối. Nhưng lại bị Hoắc Từ từ chối, cô muốn nhanh chóng rửa ảnh chụp ra, sau đó khiến anh cam tâm tình nguyện mời cô đi ăn.
Sau khi lên xe, vẫn là Bạch Vũ lái xe. Hoắc Từ ngồi ở ghế sau, nhìn chiếc Maybach kia khởi động, rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.
“Bạch Vũ, chân em đẹp không?” Hoắc Từ hỏi.
Bạch Vũ, người đang lái xe, đột nhiên quay lại nhìn cô, chiếc xe lệch sang một bên, anh nhanh chóng quay đầu lại, nghiêm túc lái xe, hỏi: “Vị Dịch tiên sinh kia sàm sỡ em hả?”
Lúc nãy khi Hoắc Từ nhảy từ nóc xe xuống, Dịch Trạch Thành đã đưa tay ra đón cô.
Hoắc Từ ngồi giữa ghế sau, bắt chéo chân, khuỷu tay chống lên đùi, bàn tay kéo má. Nghe Bạch Vũ nói thì cười nhạo một tiếng: “Nếu được vậy thì tốt rồi.”
Ánh mắt của anh chỉ dừng lại trên chân cô có vài giây thôi.
Nhưng vài giây cũng đủ rồi.
Điều này cho thấy không phải là anh không chú ý đến cô.
**
Đêm hôm đó, Hoắc Từ bắt đầu chọn lựa ảnh. Để nhận được công việc này, cô rất để tâm tới nó. Nhưng mà lần này cô thật sự đã làm cho Bạch Vũ tức giận, vì hai ngày sau cô đều có lịch trình cả rồi. Nhất thời thay đổi nhiếp ảnh gia, đương nhiên bên chỗ tạp chí kia sẽ không vui, tuy rằng bọn họ chỉ là tạp chí hạng ba nhưng Bạch Vũ cũng không muốn gây xích mích với người ta. Cuối cùng, phòng làm việc đẩy việc này cho một nhiếp ảnh gia mới đến, lại phải đưa ra cho bên tạp chí một giá trọn gói mới.
Hoắc Từ tự nhốt mình trong nhà trong hai ngày, cuối cùng vẫn là Mạc Tinh Thần tới ấn chuông cửa.
“Ngay cả khi đang vội thì cậu cũng phải ăn cơm chứ.” Mạc Tinh Thần mang đồ ăn mua ở bên ngoài vào.
Sau khi Hoắc Từ cắn một miếng, ngẩng đầu lên: “Là đồ ăn của quán trước cổng trường.”
Mạc Tinh Thần nhìn cô ăn lấy ăn để, bùi ngùi nói: “Chỉ có những lúc thế này, tớ mới cảm thấy cậu giống người nhiễm khói lửa nhân gian.”
Hoắc Từ liếc Mạc Tinh Thần: “Bệnh thần kinh.”
Chỗ Mạc Tinh Thần mua cơm chính là một quán ăn gần trường đại học của bọn họ. Quán này vừa nấu đồ ăn ngon mà lại còn bán rẻ. Một phần sườn lớn cũng đã đủ cho bốn cô gái ăn. Nhớ hồi khi bọn họ vừa mới vào trường, đây chính là chỗ liên hoan đầu tiên của bốn người các cô.
Khi đó, phòng 402 của Trường Đại học Y Dược B chính là một truyền thuyết, bởi vì trong một ký túc xá có đến hai vị tiên nữ.
Tất nhiên, trong hai vị trí của tiên nữ thì không có phần của Mạc Tinh Thần, hai người đó là Hoắc Từ và cô bạn nhỏ nhất ký túc xá. Lúc nhập học hai người đã thu hút ánh mắt của không ít người.
Tháng chín khai giảng, Hoắc Từ cao 1m72, mặc một cái quần đùi trắng, kéo vali hành lý đi vào trường học, dọc đường đi đều có không ít đàn anh đều đến săn đón, hận không thể giúp cô cầm vali mang đến ký túc xá.
Về phần cô bạn nhỏ kia thì cô ấy đi xe riêng đến. Hành lý được tài xế giúp mang lên, anh tài xế đứng rất thẳng, dù chỉ đang mặc quần áo bình thường nhưng cũng không thể che giấu được khí chất quân nhân.
Ban đầu Mạc Tinh Thần còn được tính là xinh đẹp nhưng sau đó lại phải thành lá xanh làm nền cho hoa hồng. Ai cũng nghĩ một phòng có hai vị tiên nữ sẽ chướng khí mù mịt nhưng ngờ hai người họ không chỉ không tranh tài khoe sắc, mà ai cũng im lặng làm như mình không tồn tại.
Khi đó Hoắc Từ lúc nào cũng thản nhiên, không thích nói chuyện, đối với chuyện gì cũng mặc kệ, không thèm để ý đến ai.
Nói đến cũng buồn cười, nguyên nhân họ đến quán cơm này là bởi vì Hoắc Từ không có tiền.
Mọi người đều là sinh viên nhưng đồ cô mặc đều là loại tốt nhất, tùy tiện xách một cái túi ra ngoài cũng là hàng hiệu nổi tiếng. Vậy mà khi ra ngoài liên hoan với bạn cùng phòng, cô lại không trả một đồng nào. Khi đó Hoắc Từ vừa lạnh lùng vừa quật cường, trên người còn toát ra vẻ thần bí khó đoán.
Đừng nói tới những nam sinh khoa y, mà ngay cả những đàn anh khoa khác cũng muốn nhân cơ hội này bắt chuyện với cô. Biết bao nhiêu người của đứng đầu của Hội sinh viên cũng chen nhau tiến lên, ngay cả Chủ tịch của Phòng Quan hệ Đối ngoại chạm tay là bỏng cũng đích thân mời cô nhưng đều bị cô từ chối.
Lý do là cô không có tiền, cô cần phải đi kiếm tiền.
Sau đó cô đi chụp ảnh, nhận được giải thưởng thì bắt đầu đặt chân vào cái vòng tròn hoa lệ này.
**
“Sao đêm đó cậu lại đi đột ngột vậy, chuyện giữa cậu với nam thần thế nào rồi?” Lúc đó Mạc Tinh Thần đi toilet, sau đó gặp được một người mẫu tiểu thịt tươi đã từng gặp, nói chuyện một hồi, lúc quay về đã không thấy bóng dáng Hoắc Từ đâu. Hỏi người xung quanh mới biết là cô đã đi chung với anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi trắng lạnh lùng.
Mạc Tinh Thần rất tò mò vì hành động của cô ngày hôm đó. Trước giờ Hoắc Từ luôn là người lạnh nhạt, điềm tĩnh, mà lại nói ra những lời như vậy. Phải biết rằng, từ lúc Mạc Tinh Thần biết Hoắc Từ cho đến bây giờ, chưa thấy nhìn thấy cô có hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào.
Mạc Tinh Thần đã từng hoài nghi Hoắc Từ là lesbian, nhưng sau đó lại phát hiện, cô có thể là vô tính*.
(*) Vô tính (无性恋, Asexuality): Vô tính là sự không bị hấp dẫn tình dục, hoặc không hay ít quan tâm đến các hoạt động tình dục. Nó có thể được xem là sự không có, hoặc là một trong những thiên hướng tình dục.
Thấy cô không trả lời, Mạc Tinh Thần nằm lên bàn, “Đêm đó tớ có nói rồi, nếu như cậu thành công, tớ sẽ gọi cậu là ba.”
Hoắc Từ quay đầu, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Mạc Tinh Thần, nói: “Tớ có thêm một đứa con gái như cậu để làm gì.”
Ngay sau khi nói xong, đôi mắt cô nhuốm đầy sự thích thú, đầu lưỡi lướt qua môi, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giọng nói trong trẻo, lạnh nhạt: “Nhưng mà cậu có thể chờ.”
**
Hoắc Từ đỗ xe trước tòa nhà, cầm lấy cái túi trên ghế phụ, mở cửa xuống xe.
Khi cô đi đến đại sảnh, bức tường ở đây cao gần mười mét khảm những viên đá cẩm thạch trong suốt có thể thấy được bóng người.
Trước khi đến cô đã gọi điện thoại trước, cô đang chuẩn bị lên lầu thì bị một người ngăn lại.
“Hoắc Từ, sao cô lại ở đây?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thì ra là người quen. Là biên tập viên của tạp chí《 People 》. Trước đây, cô đã chụp ảnh cho một doanh nhân lớn, và biên tập viên của cuộc phỏng vấn đó là chính người trước mắt.
(*) Tạp chí People: tên gốc là People Weekly là một tuần báo của Mỹ chuyên viết về những người nổi tiếng. Tạp chí này được xuất bản bởi một chi nhánh thuộc tập đoàn truyền thông Time Warner.
Hoắc Từ đáp: “Tới tìm người.”
“Tôi tới để thu thập tin tức, nhưng không có tin gì nên đành phải ra về.” Nhạc Tố bất đắc dĩ nói, nhưng trong giọng nói không có chút oán giận nào.
Hoắc Từ luôn là người lạnh nhạt, lúc đang chuẩn bị tạm biệt thì Nhạc Tố lại hỏi: “Cô đi đi lên lầu mấy?”
“21.” Cô nói thẳng.
“Cô đi gặp DK?” Giọng Nhạc Tố không khỏi có chút vui mừng, nhịn không được hỏi.
Cô lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”
“Tập đoàn Minh Thịnh ở lầu 21, ngoại trừ DK Yi ra, tôi không thể nghĩ ra được người nào khác mà cô muốn tìm nữa.”
Yi Dịch
(*) Từ Yi ở đây là phiên âm cách đọc của từ Dịch (易).
Hoắc Từ bất ngờ, thong thả hỏi: “DK. Yi?”
Không cần cô hỏi thêm, Nhạc Tố đã lấy tư liệu trong tay, mở kẹp tài liệu ra, Hoắc Từ nhìn thấy bức ảnh của Dịch Trạch Thành trên cùng. Người đàn ông trong ảnh lộ ra khí chất cấm dục, không hề giống với người mặc tây trang giày da mà cô đã gặp.
Anh mặc một cái áo ngắn tay, một cái quần đen dài. Trên mặt, trên người toàn là cát, thậm chí trên chiếc áo trắng còn có vết máu loang lổ. Anh đang ôm một đứa trẻ da đen trong lòng, mắt nó nhắm chặt, trên đầu toàn là vết máu.
Bức ảnh này chụp lúc anh đang quay đầu lại, ánh mắt anh lúc này vừa sắc bén vừa đen kịt.
Một người đầy máu nhưng ánh mắt lại lộ ra sự cứng cỏi.
Cuối cùng Hoắc Từ cũng đã hiểu lý do tại sao cô lại hay cảm thấy anh mâu thuẫn. Bởi vì so với việc anh mặc tây trang, mang giày da, khuôn mặt lạnh nhạt thì dường như đây mới chính là anh.
“Đây là?” Hoắc Từ say mê nhìn bức ảnh.
Khó trách có vô số nhiếp ảnh gia, không quan tâm đến tính mạng mà muốn đi vào khu vực đang có chiến tranh. Bởi vì những ánh mắt chân thực như vậy, chỉ có thể xuất hiện ở nơi đó.
“Anh ta đã từng là bác sĩ khoa ngoại giỏi nhất trong MSF.”