Đọc truyện Tôi thích anh ấy như vậy – Chương 13:
Sợ cô cúp điện thoại, Bạch Vũ vội vàng hey hey vài tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không dám, khuyên nhủ: “Cho dù thế nào, em cũng nên đến nhìn một chút chứ, nếu em mệt, không muốn lái xe thì em chờ ở sân bay đi, anh đến đón em.”
“Không cần.” Hoắc Từ lạnh nhạt nói một câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Xe đậu ở bãi đỗ xe, đi công tác gần, nên cô chỉ đem theo một vali nhỏ.
Sau khi cất hành lý vào cốp sau, cô lên xe lái xe vào đường cao tốc.
Hai mươi phút sau, đột nhiên Hứa Từ vỗ vào vô lăng, đi theo dòng xe phía trước, rời khỏi đường cao tốc.
Đến cổng bệnh viện quân khu, Hoắc Từ đậu xe ở bãi xe bệnh viện, ở trên xe một hồi cũng không xuống, cô sờ sờ túi áo trên, đến cả một viên kẹo cũng không có, nếu lúc này có điếu thuốc thì tốt rồi.
Hoắc Từ không hút thuốc lá, nhưng những khi phiền lòng, cô sẽ kẹp giữa hai ngón tay một điếu, khói xanh phiêu tán, chuyện phiền lòng giống như đều bị thổi bay đi.
Cũng may nơi này là bệnh viện quân khu, nếu như ở những bệnh viện khác, cô thật sự sẽ không tới.
Lầu và số phòng bệnh, Bạch Vũ đã gửi tin nhắn cho cô. Bước ra khỏi thang máy, là một hành lang yên tĩnh, phối hợp với vách tường được sơn trắng, phủ lên một bầu không khí không thể nào tả được. Hoắc Từ không sợ những thứ này, thời điểm lên đại học, đọc sách y khoa, nếu không phải chuyển ngành, nói không chừng giờ cô đã trở thành một bác sĩ mặc áo blouse rồi.
Cô đi vào trong, không lâu sau đã tìm được phòng bệnh.
Bên trong không có tiếng động, cũng không biết có phải người bên trong đang nghỉ ngơi hay không. Cô đứng dựa vào tường, không quay về cũng không đi vào.
Không biết đứng bao lâu, có y tá đi ngang qua, trông thấy cô liền hỏi: “Tiểu thư, ngài tìm ai?”
Hoắc Từ nhìn cô ấy, không lên tiếng, y tá thấy vậy, vội vã chạy đến. Đây là khu vip, không ai ở đây không phải là người cao quý.
Cũng không thể kêu người không có phận sự không được ồn ào.
Lúc y tá chạy đến, cánh cửa bên cạnh đúng lúc mở ra. Một người phụ nữ trung niên hơi mập nhìn thấy Hoắc Từ, vui mừng nói: “Hoắc tiểu thư, cô đến rồi.”
“Hai người quen nhau à?” Y tá liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên, người này cô ta biết, là nữ giúp việc cho người đang ở trong phòng bệnh này.
“Vị này là con gái của phu nhân chúng tôi.” Dì Lưu lập tức giải thích.
Y tá vội vã cười với Hoắc Từ, đợi khi dì Lưu mời Hoắc Từ vào, cô ta liền nhìn vào trong phòng bệnh. Cô ta nhớ rõ người trong phòng bệnh này họ Liễu, chồng là lãnh đạo lớn của Ủy ban Y tế và Kế hoạch hóa gia đình, họ Thẩm.
Nhưng rõ ràng cô ta nghe thấy dì kia gọi là Hoắc tiểu thư mà?
Liễu Như Hàm trong phòng nghe được tiếng của dì Lưu, đang chống tay chuẩn bị ngồi dậy. Dì Lưu vừa vào thấy bà ngồi dậy, vội vàng đến đỡ, miệng thì nói: “Bác sĩ đã nói, phu nhân bị bệnh cần nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì, cứ gọi tôi một tiếng là được.”
Dì Lưu tính tình chịu khó cần mẫn, nhưng lại nói nhiều.
Liễu Như Hàm nhìn thấy con gái, lòng tràn đầy vui mừng, vỗ vỗ mép giường, dịu dàng nói: “Tiểu Từ, con đến đây ngồi với mẹ.”
Hoắc Từ quan sát bà một phen, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, còn lại thì vẫn ổn.
Thấy Hoắc Từ không nói lời nào, dì Lưu biết rõ mẹ con Hoắc Từ không mấy thân thiết, lại thấy vẻ mặt đầy mong đợi của Liễu Như Hàm, liền nói: “Hoắc tiểu thư, phu nhân bị đau tim, đã mấy ngày.”
Hoắc Từ cười giễu cợt một tiếng, đi tới.
“Lâm Đại Ngọc cũng bị bệnh này, đây là bệnh nhà giàu, đều do nhàn rỗi mới như thế.” Hoắc Từ lạnh lùng nhìn người trên giường, từ góc độ của cô nhìn sang, Liễu Như Hàm hơi rũ cái cổ trắng ngọc xuống, quần áo bệnh nhân trên người bà khiến bà thêm vài phần gầy yếu, nhưng lại khiến người ta yêu mến.
Nói một cách văn thơ Liễu Như Hàm chính là mỹ nhân Giang Nam, liếc mắt đưa tình, mặc dù đã đến tuổi xế chiều, nhưng bà vẫn đẹp trang nhã, có khí chất.
Người khác nếu lần đầu gặp bà, tuyệt đối sẽ không tin bà đã có con gái lớn như Hoắc Từ.
Hoắc Từ rất ít khi xuất hiện cùng một chỗ với Liễu Như Hàm, trước kia họ từng sống trong khu nhà của bệnh viện, người trong khu đều nói cô và mẹ là một khuôn đúc ra. Hoắc Từ từ trước đến giờ đều không cảm thấy có gì đắc ý, nếu có thể, cô tình nguyện mình sẽ giống ba.
Mắt Liễu Như Hàm rưng rưng, nhưng không muốn để Hoắc Từ thấy nên quay đầu đi.
Vẫn là dì Lưu nhìn thấy, bèn vội vã đổi chủ đề: “Hoắc tiểu thư, cô ăn trái cây không? Nếu không thì tôi gọt táo cho cô ăn, phu nhân nói từ nhỏ cô đã rất thích ăn táo.”
Hoắc Từ không có gì tốt đẹp để nói với Liễu Như Hàm, nhưng không muốn làm khó dễ bà trước mặt người ngoài.
Cô thấp giọng nói: “Không cần, tôi phải đi rồi.”
“Tiểu Từ.” Liễu Như Hàm nghe cô nói muốn đi, vội vàng lau nước mắt, quay đầu trông ngóng nhìn cô: “Con ở lại với mẹ một lát đi, hơn nửa năm rồi mẹ chưa gặp con.”
Cũng đúng, hơn một tháng trước khi xuất ngoại cô không gặp bà, sau khi quay về, cho đến nay cũng không gặp nhau.
Trước sau gộp lại, quả thực đã hơn nửa năm.
“Bà không sao thì gặp tôi làm gì, bây giờ bà là người Thẩm gia, còn tôi họ Hoắc.” Hoắc từ máy móc nói.
Liễu Như Hàm không nhịn được, cúi thấp đầu, nước mắt tí tách rơi trên chăn trắng, không lâu sau liền ướt thành một mảng.
Hoắc Từ đứng tại chỗ, nhìn bộ dáng này của bà, trong lòng có chút luống cuống.
Nhưng để cô mở miệng nói mấy lời mềm mỏng thì không có khả năng.
Mẹ con bọn họ giống như đã đi vào ngõ cụt, khi gặp mặt, Hoắc Từ sẽ nhịn không được mà châm chọc bà, nhưng khi chọc bà khóc thì trong lòng cô lại hối hận. Nhưng lần tới gặp lại, vẫn như vậy. Vậy nên đơn giản nhất chính là dứt khoát không gặp.
Nhưng người có huyết mạch tương liên với Liễu Như Hàm trên đời này cũng chỉ có một mình cô.
Mà cô từ đầu đến cuối cũng chỉ có một người mẹ ruột là bà.
Chỉ là cho đến bây giờ Hoắc Từ không có cách nào tha thứ quyết định ly hôn năm đó của bà.
“Phu nhân, bà không được khóc nữa, bác sĩ nói, trái tim của bà không được tốt, không thể xúc động mạnh.” Dì Lưu sốt ruột nói thẳng, lại xoay người nói với Hoắc Từ: “Hoắc tiểu thư, phu nhân thật sự bị bệnh, bà ấy té xỉu trong nhà. Bà sợ cô lo lắng, nên mới không cho phép tôi nói cho cô biết.”
Vốn dĩ trước khi Hoắc Từ đến đây, Liễu Như Hàm đã dặn dò, nếu như Hoắc Từ đến, không được phép nói ra chuyện bà té xỉu.
Dì Lưu nhìn bà một lòng đầy mong đợi, trong lòng cảm thấy bà thật đáng thương, suy cho cùng đã nửa năm rồi hai mẹ con chưa gặp nhau.
Không ngờ tới, bà vừa ra khỏi cửa, đã trông thấy Hoắc Từ đứng trước cửa.
Dù sao vẫn là mẹ con ruột thịt.
“Bà đừng khóc.” Hoắc Từ cau mày nhìn bà, trong lòng mềm nhũn.
Cô vừa nói xong, cánh cửa lại bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn mặc tây trang xám đậm, gấp gáp đi vào mang theo một trận gió nhỏ. Sau khi ngẩng đầu lên thấy Hoắc Từ, có chút ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Từ cũng ở đây sao?”
Hoắc Từ nhìn ông, sau đó mới thản nhiên gọi một tiếng: “Chú Thẩm.”
Thẩm Phương Đường cười cười, đang muốn nói với cô mấy câu, lại nghe thấy tiếng khóc khe khẽ, lúc này ông mới trông thấy Liễu Như Hàm đang khóc. Ông vội vàng ngồi xuống bên mép giường, cầm tay của bà, lo lắng hỏi: “Sao lại thế này, không phải kêu bà nghỉ ngơi sao, sao lại khóc rồi?”
Liễu Như Hàm cúi đầu, không nói.
Sau đó, Thẩm Phương Đường khẽ thở dài, nhẹ nói: “Bà đó, không sợ Tiểu Từ chê cười.”
Lời nói dịu dàng, giọng ấm áp, Thẩm Phương Đường vốn là người có tướng mạo đoan chính khôi ngô, bởi vì là người phương Bắc, vóc dáng lại cao lớn uy mãnh. Cùng một chỗ với Liễu Như Hàm dịu dàng như nước, cực kỳ xứng đôi.
Nhưng một màn này, Hoắc Từ lại thấy chói mắt.
Thẩm Phương Đường đến, cô cũng không muốn ở lại nữa, lên tiếng nói: “Nếu chú Thẩm đã đến, con về trước.”
“Tiểu Từ.”
“Tiểu Từ.”
Một tiếng mềm mại, một tiếng trầm ổn, đúng là vợ chồng, đồng thanh gọi cô lại.
Liễu Như Hàm nhìn về phía Thẩm Phương Đường, ông đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của bà, an ủi.
“Tiểu Từ, giờ thân thể mẹ con không được tốt, nếu con có thời gian rảnh, thì hãy về nhà thăm bà ấy thường xuyên hơn.”
Hoắc Từ xoay người, nhìn thẳng vào ông, đôi mắt phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng nói: “Chú Thẩm, đó là nhà của chú, không phải là nhà của con.”
“Con đã không có nhà từ lâu.”
Có nơi nương tựa, mới có thể gọi là nhà.
Hiện giờ cô có một căn phòng, nhưng cũng không thể gọi là nhà được.
Nhà của cô, đã sớm biến mất.
…..
Hoắc Từ xuống lầu, không ra bãi đỗ xe, mà đi ra cổng bệnh viện. Vừa nãy lúc đi vào, cô thấy bên kia có một siêu thị nhỏ.
“Mua cái gì?” Ông chủ vừa ngẩng đầu, liền trông thấy một cô gái xinh đẹp, đứng trước quầy.
Hoắc Từ cúi xuống nhìn trên quầy bày thuốc lá, kẹo viên, kẹo que, keo cao su, kẹo mềm, đủ mọi màu sắc.
Không có kẹo bạc hà giống với kẹo cô hay ăn.
Cô gõ gõ ngón tay xuống quầy thủy tinh: “Lấy một bao thuốc lá.”
Mua thuốc lá, ông chủ còn tặng thêm bật lửa, màu xanh. Hoắc Từ nhét vào túi áo, quay người đi về bãi đỗ xe.
Sau khi lên xe, cô châm một điếu thuốc, mở cửa sổ, khuỷu tay đặt trên cửa sổ xe. Lúc này sắc trời đen nhánh, ánh sáng màu đỏ tươi, trong đêm đen đặc biệt dễ thấy.
Không bao lâu, nửa bao thuốc lá đã bị đốt hết.
Trong lòng Hoắc Từ phiền chán đến tột cùng, quả nhiên không nên tới đây, ngột ngạt.
“Dịch tổng, đằng trước hình như là xe của Hoắc tiểu thư.” Dương Minh lái xe, nói nhỏ với người ngồi phía sau.
Trên người Dịch Trạch Thành vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, anh mới từ bữa tiệc ra thì nhận được điện thoại nên phải chạy đến quân khu để bắt người.
Xe Hoắc Từ khí phách, vuông vức, dù trong đêm tối thì lớp sơn bên ngoài vẫn sáng bóng. Hơn nữa, Dương Minh trí nhớ tốt, gặp một lần đã nhớ rõ biển số xe.
Người ngồi sau đúng như Dương Minh đoán, trầm mặc không nói một lời.
Phía trước có một chiếc xe đang di chuyển, phỏng chừng kỹ thuật lái xe không tốt, hơn nửa ngày cũng chưa đi khỏi, Dịch Trạch Thành kiểm tra tin nhắn trong email, đem điện thoại di động để vào túi quần. Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên cửa sổ xe việt dã có ánh sáng của đầu lọc sắp tắt.
“Hoắc tiểu thư hình như đang hút thuốc, không phải cô ấy không hút thuốc sao?” Dương Minh khó hiểu.
Dương Minh tự điều tra tư liệu của Hoắc Từ, anh cảm thấy vị Hoắc tiểu thư này rất thú vị. Là một dòng nước trong trong giới nhiếp ảnh, hút thuốc uống rượu làm loạn, cô đều không dính bất cứ thứ gì. Việc cô coi như không thấy khí chất băng lãnh của ông chủ nhà mình, anh cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Ánh sáng nhỏ màu đỏ, vẫn đang lóe trên cửa sổ xe.
Bàn tay trắng noãn trong đêm tối cứ như phát quang.
Chiếc xe phía trước cuối cùng cũng di chuyển được.
Dương Minh thấp giọng hỏi một câu: “Dịch tổng, có muốn chào hỏi Hoắc tiểu thư không ạ?”
“Lái xe.” Giọng nói lãnh đạm của Dịch Trạch Thành vang lên trong xe.
Trong lòng Dương Minh có chút đáng tiếc, xem ra vị Hoắc tiểu thư cực kỳ xinh đẹp này, cũng không có cách nào đả động đến Dịch tiên sinh.
**
Dịch Trạch Thành không đón được người, lúc anh đến, người đã đi mất. Dương Minh thấy sắc mặt của anh không tốt, hỏi anh có muốn về nhà hay không.
Anh lắc đầu: Đi tìm.
Dương Minh không dám nói, ở Bắc Kinh rộng lớn này, có thể tìm chỗ đâu chứ.
Dịch Trạch Thành nói địa điểm, Dương Minh có chút giật mình, lái xe đi.
Trên đường bị kẹt xe, lúc đến nơi, Dương Minh mới phát hiện, chỗ này là một sân trượt băng cũ.
Đèn neon ở cửa chỉ sáng một nửa. Cánh cửa tồi tàn, xuống cấp. Dịch Trạch Thành xuống xe, bảo Dương Minh ở lại.
Sau khi đi vào, có vài phụ huynh mang theo con nhỏ đến.
Anh cau mày tìm một vòng, đến hỏi nhân viên, vẫn không tìm được.
Sau khi đi ra, anh đi ra con phố phía trước, ở đó có một cửa hàng đồ ngọt đã mở tầm mười năm.
Sắp tới lễ Giáng Sinh, rất nhiều cửa hàng đã treo đèn sao đầy màu sắc ở cửa ra vào. Cửa hàng đồ ngọt có cửa sổ thủy tinh rất lớn, anh liếc nhìn vào trong cửa tiệm, thấy chỉ có một bàn có khách. Đang ngồi quay lưng với cửa sổ trong góc.
Dịch Trạch Thành đẩy cửa đi vào trong, chuông bạc treo trên cửa vang lên tiếng giòn giã.
“Tiên sinh, ngài muốn uống gì ạ?”
Dịch Trạch Thành: “Một ly cacao nóng.”
“Mang đi ạ?” Thu ngân là một cô gái nhỏ, vẻ mặt thẹn thùng nhìn anh.
Anh lắc đầu: “Không cần, sau khi tôi đi, thì cô hãy mang tới cho người bên kia.”
Cô gái sững sờ, sau đó nhìn về phía vị khách duy nhất trong tiệm, nhanh chóng gật đầu. Nhìn gương mặt lạnh như băng của anh, cô thu ngân không nhịn được hỏi thêm: “Tiên sinh, anh có còn yêu cầu gì không?”
Cô ấy tưởng rằng hai người là người yêu đang cãi nhau.
Dịch Trạch Thành nhìn máy vi tính trong quầy thu ngân, đột nhiên hỏi: “Có thể yêu cầu bài hát không?”
Cô gái cười rạng rỡ: “Dĩ nhiên có thể, anh muốn bài hát nào?”
“Why did I fall in love with you?”
Tác giả có điều muốn nói:
Một bước ngoặt cực rõ, mọi người phải bình tĩnh, đừng quá kích động a.