Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 3: Cảnh sát xuất quân


Đọc truyện Tôi Không Phải Thiên Tài – Chương 3: Cảnh sát xuất quân

“Mễ Dương, cậu
không phải đang nghỉ phép à? Sao còn tới làm gì? Đến tìm tôi hả?”, Mễ
Dương vừa thò đầu vào đơn vị, một giọng nói nũng nịu xém chút nữa khiến
anh ngã nhào. Cảnh sát Mễ nhất thời không dám ngẩng đầu lên, sợ sắc mặt
xanh lét của mình phản chủ, đâm ra đắc tội với Tôn đại thánh, “Chị Lệ,
hôm nay chị trực ban à?”. Mễ Dương sau khi trấn tĩnh lại ngẩng đầu lên
cất tiếng chào, chị Lệ nhìn anh nở nụ cười ngọt như mật, vừa định xoay
người tiến lên trước, một cậu cảnh sát từ đâu ló mặt ra, “Mễ Dương! Sao
giờ này cậu mới tới, đội trưởng đợi cậu cả nửa ngày rồi, mau lên!”.

Mễ Dương vội vàng đáp, “Tới đây, tới ngay đây!”, rồi vừa chạy vừa quay đầu lại, “Chị Lệ, chị xem em còn đang có việc bận, không nói nhiều được,
hẹn chị hôm khác vậy!”. “Này!”, chị Lệ vẫn chưa nói hết câu, Mễ Dương đã chạy biến, chị tức tối nhìn theo hướng Mễ Dương vừa mất hút, đành ngúng nguẩy rời đi.

“Cám ơn nhé, Đinh Tử”, Mễ Dương thở phào nhẹ nhõm
bước vào văn phòng, ngồi luôn xuống ghế. Cậu cảnh sát tên Đinh Tử nhe
răng cười, “Lại khách sáo rồi, giúp người hoạn nạn là điều nên làm mà,
tối mời tớ ăn cơm là được!”. Mễ Dương lừ mắt, “Cậu giúp người hoạn nạn
còn thu phí nữa là sao hả?”. “Biết làm sao khác được, cuộc đời xô đẩy
mà, cảnh sát quèn như chúng ta để nhanh chóng tích tiền mua nhà hoàn
thành đại nghiệp lấy vợ sinh con, chỉ còn cách tiết kiệm ăn tiêu hàng
ngày của bản thân thôi”. Nói xong Đinh Tử thở dài thườn thượt, làm ra vẻ không còn cách nào khác.

Mễ Dương vừa lấy nước chỗ bình nước vừa trừng mắt, “Thế này mà gọi là tiết kiệm bản thân à, có mà cậu đang bóc
lột tôi thì có! Toàn ăn chặn của tôi, tính sơ sơ thì trong khoản tiền
lấy vợ của cậu phải có đến 10% cống hiến của tôi là ít! Thế nào, hay là
vợ cậu cũng chia cho tôi 10% hả?”. Mấy đồng nghiệp đang đọc báo uống trà gần đó liền phá lên cười. Đinh Tử mặt đỏ tía tai, “X, tiểu tử cậu qua
cầu rút ván nhé, lần sau mà bị bà chị õng ẹo chặn lại, anh em đây mặc
xác nhà cậu!”. Nghe cậu ta nói thế, Mễ Dương cũng tắt luôn nụ cười.

Chị Lệ tuy chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng người ta lại là em vợ
cậu em trai của phu nhân sếp tổng cục nào đó, nói chung là có chân
trong, ban đầu làm ở nhà máy quốc doanh nào đó tới lúc bị thôi việc, sau chả biết điều động thuyên chuyển thế nào mà lại vào phân cục XX. Chị ta đã lấy chồng và có một đứa con, nhưng nói năng đi đứng cứ như là gái
mười tám đôi mươi, mọi người sau lưng gọi trêu là “bà chị õng ẹo”. Chị
Lệ rất khoái kết giao với các cậu cảnh sát trẻ, tiện thể giới thiệu bạn
gái cho này nọ. Cũng chẳng biết làm sao mà chị rất có cảm tình với Mễ
Dương, lúc nào cũng muốn giới thiệu những cô gái “ưu tú” mà mình quen
biết cho cậu, làm cho Mễ Dương hễ trông thấy chị là khiếp vía.

Một đồng chí cảnh sát bụng phệ thổi bọt lá trà nói, “Các cậu nói xem, bà
chị õng ẹo sao lại thích Mễ Dương đến thế? Nếu xét tướng mạo thì nhìn
cũng được, nhưng cứ cười một cái là trông hệt tên lưu manh, cũng đâu có
đẹp trai lắm phải không?”. Mễ Dương cảm thấy hôm nay nhất định là một
ngày đen đủi với mình, vừa sáng ra đã bị Vi Tinh sỉ nhục mấy câu, vừa
xong bị bà chị õng ẹo làm cho hết hồn, giờ lại đến lượt… Không đợi anh
mở miệng, một anh cảnh sát khác đã cười tiếp, “Lão Lưu, anh không nghe
người ta vẫn nói “đàn ông không hư, phụ nữ không yêu” đấy sao, người ta
thích chính là thích cái khuôn mặt này của Đại Mễ đấy chứ!”.

“Thôi, thôi, không nói những chuyện lan man này nữa”, một đồng chí cảnh sát
lớn tuổi hơn phát hiện sắc mặt đồng chí Mễ không được tốt cho lắm, vội
chuyển chủ đề, “Tôi thì thấy bây giờ chuyện gì cũng đều do đồng tiền mà
ra cả! Đinh Tử dành tiền mua nhà để lấy vợ, tôi với lão Lưu thì phải lo
đóng học phí cho con, Trương Nhi cũng phải để tiền mua sữa cho con! Cho

nên, Đinh Tử cậu đừng có ăn chặn của Đại Mễ mãi thế, người ta cũng phải
dành dụm chứ!”.

Đinh Tử trề môi, “Cậu ta vội dành tiền làm cái gì chứ? Cậu ta là người Bắc Kinh, nhà có sẵn rồi, lại tự xưng “không ngoài ba mươi tuổi quyết không lấy vợ”, có tiền cũng chẳng để làm gì!”. Mễ
Dương trợn mắt nhìn cậu bạn, nửa cười nửa như không nói, “Ai bảo không
để làm gì, lão tử đây phải dành tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ!”.

“Ai muốn phẫu thuật thẩm mỹ thế?”, một giọng nói hào sảng vang lên, người
đàn ông cười tít mắt vẫy tay chào mấy đồng chí cảnh sát kỳ cựu, Mễ
Dương, Đinh Tử và mấy cậu cảnh sát trẻ vội đứng dậy, “Đội trưởng đến rồi ạ”. Đinh Tử nhanh nhẹn cầm cốc của đội trưởng đi lấy nước, “Đại Mễ, tôi nhớ là phép của cậu còn đến mai cơ mà, không ở nhà nghỉ ngơi mà chạy
đến đây làm gì?”. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hà Vinh Quang đón lấy
cốc nước từ tay Đinh Tử thổi thổi rồi nhấp hai ngụm.

“Chả là mấy
ngày nay không được gặp sếp, em cứ thấy trong lòng nao nao, nên mới chạy qua hưởng tí nắng gió của tổ chức”, Mễ Dương vừa nói vừa cười hì hì.
“Huyên thuyên!”, đội trưởng Hà phì cười mắng, anh em cảnh sát trong
phòng cũng cười theo. Đinh Tử hậm hực lên tiếng, “Đại Mễ, cậu muốn nịnh
hót cũng phải có trình độ một tí chứ, hơi bị trơ tráo rồi đấy!”. Mễ
Dương trề môi, “Cái này có trách tớ được không? Tớ vốn cũng định nịnh có trình độ một tí, kiểu như rót nước cho đội trưởng này nọ, nhưng có tới
lượt tớ đâu! Có người đã xung phong trước mất rồi!”.

“Phì”, đội
trưởng Hà suýt chết sặc, lão Lưu cùng mấy bác cảnh sát bò lăn ra cười,
Đinh Tử giơ tay túm lấy cổ Mễ Dương, đầy căm hận, “Cậu được lắm, từ sau
bà chị õng ẹo có ăn tươi nuốt sống cậu tớ cũng không thèm cứu đâu!”. Mễ
Dương quay cùi chỏ trả đòn, hai người cứ thế trêu qua chọc lại, đội
trưởng Hà với anh em cảnh sát trong phòng cứ thế ôm bụng cười. Còn đang
ầm ĩ, bỗng một nữ cảnh sát hấp tấp chạy vào, nói, “Đinh Tử, bên ngoài có người tìm cậu! Ồ, đội trưởng Hà cũng ở đây ạ?”. Đội trưởng Hà mỉm cười
gật đầu.

“Ai tìm tôi hả?”, Đinh Tử vẫn đang mải vật lộn với Mễ
Dương ngoái cổ ra hỏi, “Cậu đi thì biết, tôi có quen người ta đâu! Khẩn
trương lên!”, nữ cảnh sát quay lưng bước, trước khi rời đi còn buông một câu, “Là con gái!”. Đinh Tử ngây người, “Con gái?”, nói xong dùng hết
sức đẩy Mễ Dương ra rồi chạy ra ngoài, miệng vẫn chưa chịu thôi, “Đại
Mễ, cậu chờ đấy, lát tôi về cho cậu biết tay!”, chớp mắt đã không thấy
người đâu nữa. Lão Lưu lắc lắc đầu, “Cậu chàng này, nghe thấy con gái là hừng hực cả lên rồi!”. Đội cảnh sát lại được phen cười ồ.

Mễ
Dương vặn vẹo cổ, đội trưởng Hà bước đến ngồi lên bàn anh, Mễ Dương vội
rút điếu thuốc ra châm, “Đội trưởng, mời anh một điếu”. Đội trưởng Hà
rít một hơi dài, cúi đầu nhìn, “Ối chà, tiểu tử cậu phát tài rồi hả, lại dám hút cả Trung Hoa[1]! Ngang hàng cục trưởng rồi đấy.” Ông vừa dứt
lời, những cảnh sát khác cũng chen chân lại xin điếu, chớp mắt đi tong
nửa bao thuốc.

[1] Tên nhãn hiệu thuốc lá hàng đầu của Trung Quốc.

“Em lấy đâu ra tiền mà hút thứ này, mấy hôm trước đi ăn cơm, của một người
anh em để lại, người ta làm ngân hàng, nhiều tiền mà!”, Mễ Dương cười
xòa, “Nói nghe xem, hôm nay cậu đến đây làm gì?”. Đội trưởng Hà nhả một
hơi khói, Mễ Dương gãi gãi đầu, “Là đội phó nói báo cáo lần trước có
chút vấn đề, nên gọi em đến”. Đội trưởng Hà khẽ nhướn chân mày, “Ờ…”,
ông cũng không nói gì thêm. Anh em cảnh sát chả mấy khi có dịp rảnh rỗi, bắt đầu tán dóc rôm rả, từ chuyện phụ cấp tăng ca bị thiếu mất 10 tệ,

đến cả chuyện ông trưởng khoa ở cơ quan vợ lập phòng nhì. Câu chuyện
đang hồi cao trào, cửa phòng bỗng mở ra, “Mễ Dương đến chưa hả?! Lề mà
lề mề làm cái trò gì…”.

Trong phòng lập tức im bặt, người đàn ông lớn tiếng vừa rồi quay người vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy đội
trưởng Hà, “Ôi đội trưởng, không phải cục trưởng tìm anh sao? Sao đã về
rồi? Bàn xong việc rồi sao?”, “Ừ, xong rồi!”. Đội trưởng Hà đáp ngắn
gọn, rồi cười hỏi, “Lão Dương, báo cáo kết án vụ 320 có vấn đề gì thế,
sao tôi không biết nhỉ?”. Đội phó Dương Đại Vĩ liếc Mễ Dương một cái,
vội vàng cười đáp, “Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu ạ, chỉ là báo
cáo vật chứng có chút không hợp quy tắc, bị cục phó Ngưu trả lại, em gọi Mễ Dương đến xem xem thế nào, phần này là do cậu ấy viết… Ôi chao!
X[2]!”. Còn chưa dứt lời, đã bị cánh cửa mở vội phía sau đập vào đầu, mũ cảnh sát cũng bị xô lệch.

[2] X: chửi bậy, kiểu như “mẹ kiếp”.

“Phì!”. Toàn bộ cảnh sát trong phòng đều cúi đầu che mặt giả bộ ho sặc sụa,
Đinh Tử lại còn đứng nghiêm trước cửa hô dõng dạc, “Chào đội trưởng!
Chào đội phó! Đội phó anh bị làm sao thế? Bệnh đau đầu lại tái phát à?”. Nhìn cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội của Đinh Tử vồn vã quan tâm, Dương
Đại Vĩ chỉ còn nước nuốt giận vào trong, nỗi bực tức bị kìm nén đến ửng
đỏ cả mặt. “Mọi người sau này mở cửa phải chú ý hơn, va vào người ta thì sao? Lẽ nào không phải cửa nhà mình nên không biết xót? Từ sau mà để
tôi trông thấy ai đạp cửa thì chính tôi sẽ đá đít người đó! Tất cả nghe
rõ chưa?”. Đội trưởng Hà nghiêm khắc giáo huấn, nhưng trong mắt lại lóe
lên ánh cười.

Đinh Tử lúc này mới ngộ ra vội chạy đến xin lỗi
Dương Đại Vĩ, lại còn xun xoe định giúp anh ta xoa bóp đầu, “Tránh ra
cho tôi!”, Dương Đại Vĩ ngậm đắng nuốt cay xua tay đuổi cậu sang một
bên. Hội lão Lưu vội đứng dậy nhường ghế, lấy nước cho đội phó. Đinh Tử
vác bộ mặt thiểu não đến ngồi cạnh Mễ Dương, lúc đi qua chỗ đội trưởng
Hà còn bị ăn một cái bạt tai, “Oắt con”, ông khẽ mắng. Đinh Tử lè lưỡi.

Trông thấy đội trưởng Hà đi tới chỗ Dương Đại Vĩ nói chuyện, môi Mễ Dương khẽ động đậy, “Cậu cố ý hả, đang yên đang lành gây sự với ông ta làm gì?”.
“Tớ đứng ngoài cửa đã nghe cả rồi, X, việc lớn việc bé đều do anh em
chúng ta làm, còn lão chỉ chờ cướp công, lại còn vì tí việc cỏn con bới
bèo ra bọ, cho đáng đời, tưởng có lão Ngưu làm ô là ghê gớm lắm hay
sao!”, Đinh Tử bĩu môi thì thầm.

Trong đội điều tra hình sự số 2, đội trưởng Hà đi lên từ đôi bàn tay trắng, không chỉ giỏi nghiệp vụ,
tính tình lại ngay thẳng, chịu khó, cho nên anh em cấp dưới đều phục
ông. Đội phó Dương Đại Vĩ thì lại khác, từ bộ đội chuyển sang, lập tức
ngồi ngay lên ghế đội phó, chẳng có chút kinh nghiệm nào về điều tra
hình sự. Nghe đâu ông ta trước cũng làm trong hậu cần, sở dĩ có thể
chuyển nghiệp sang làm điều tra hình sự ở sở công an, ngoài việc lấy một bà vợ người Bắc Kinh ra, cốt yếu nhất vẫn là vì có tí “quan hệ” với cục phó Ngưu chủ quản điều tra hình sự.

Nói theo cách của Đinh Tử
thì có quan hệ hay không không quan trọng, quan trọng là bạn phải có
năng lực, không có năng lực thì phải biết khiêm nhường, không thích bợ
đỡ cũng được, thế thì anh đi đường chính. Nếu đến đường chính cũng không muốn đi, cứ nhất định phải đè đầu cưỡi cổ người khác leo lên thì phải
cực nhỏ nhen, thế không phải gọi đòn thì là cái gì! Mễ Dương với Đinh Tử được phân về chưa bao lâu, trong một buổi họp thường lệ về vụ án do ông ta chủ trì, Mễ Dương chỉ ra một sai sót ngoại đạo rất rõ ràng, làm ông
ta mất mặt trước lãnh đạo, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra, cái

trán hói cũng vì thế bóng lưỡng cả lên.

Kỳ thực sai sót của Dương mỗ kia những cảnh sát lâu năm ngồi đây có ai là không biết, nhưng chẳng ai dám nói, người này chuyển tới là nhờ sự giúp đỡ của cục phó Ngưu, ai có chút đầu óc cũng đều hiểu mối quan hệ giữa họ. Lúc này lãnh đạo đều
ngồi ở trên, chỉ rõ ra sai sót của Dương Đại Vĩ, chả khác gì vỗ vào mặt
cục phó Ngưu, điều dại dột như thế ai mà muốn làm… Ấy thế mà “nghé con
mới đẻ không sợ hổ” – cảnh sát Mễ đã làm, mối bất hòa giữa anh với đội
phó Dương từ đây mà thành, trong những tháng ngày sau này, giày của đồng chí Đại Mễ của chúng ta càng ngày càng nhỏ lại, cho tới khi đạt “tam
thốn kim liên[3]” mới thôi.

[3] Tam thốn kim liên: xuất phát từ
tục bó chân của phụ nữ Trung Quốc ngày xưa. Chân đã qua bó được gọi là
“liên”, chân lớn hơn 4 thốn gọi là “thiết liên”, bằng 4 thốn gọi là
“ngân liên”, bằng 3 thốn gọi là “kim liên”, “tam thốn kim liên” là đôi
chân được xem là đẹp nhất khi ấy.

Mễ Dương với Đinh Chí Cường[4]
là chiến hữu cùng lớp, cùng ký túc và cùng được phân về đây, bình thường không có việc gì thường hay chành chọe, đấu khẩu động thủ với nhau,
nhưng cứ hễ có việc, hai người họ lại đoàn kết hơn ai hết. Nói như kiểu
của Đinh Tử, tuy có mâu thuẫn nội bộ, nhưng phải đồng lòng đối ngoại!
Thần tượng của đội phó Dương chắc là Thương Ưởng[5], rất khoái liên tọa
pháp.

[4] Tên đầy đủ của Đinh Tử.

[5] Thương Ưởng: thừa
tướng nước Tần dưới thời vua Tần Hiếu Công, là một chính trị gia xuất
sắc theo đường lối của Pháp gia; liên tọa pháp: ý chỉ bản thân chưa có
hành vi phạm tội, nhưng vì có quan hệ nào đó với người phạm tội mà bị
liên lụy xem là có tội.

“Cậu…”, Mễ Dương nhíu mày, đúng lúc ấy
điện thoại trên bàn réo vang, “A lô, phòng điều tra hình sự số 2 xin
nghe”, lão Lưu tiện tay nhấc điện thoại, chưa nói được mấy câu đã cúp
máy, “Đội trưởng, là vụ 68, có người báo có chút manh mối, vẫn là chỗ
lão Cung”. “Biết rồi, Đinh Tử, cậu đi xem thế nào. Đại Mễ, cậu cũng đi
một chuyến đi, đó là đầu mối của hai cậu! À mà cho cậu thực tập sinh mới đến đi cùng luôn, cho cậu ta va chạm một chút… Lão Dương à, báo cáo ấy
sau cùng là do tôi sửa, chỗ nào có vấn đề tôi còn rõ hơn, để tôi xem
cho, cậu thấy thế nào?”, đội trưởng Hà quay đầu cười hỏi.

Dương
Đại Vĩ vốn định bới bèo ra bọ, những lời vừa rồi của đội trưởng Hà cũng
rất khách khí, ông ta cũng không dám nói gì, vội vàng quay qua chỗ Mễ
Dương xua xua tay cười, “Được rồi, được rồi, không sao mà, hai cậu đi
đi, báo cáo này để tôi với đội trưởng lo liệu”. Mễ Dương đáp gọn lỏn,
“Rõ!” rồi cùng Đinh Tử đi ra, ra tới cửa đội trưởng Hà còn với theo,
“Đại Mễ, mai nhớ báo với bên chấm công, ghi lại ngày phép hôm nay của
cậu, sau này nghỉ bù!”, “Rõ!”, Mễ Dương cười hi hi, đứng nghiêm chào.

Ra đến bên ngoài, hai người lên xe trước, Đinh Tử cắm chìa khóa khởi động
máy, “Vẫn là lão Hà được nhất!”. Mễ Dương lướt mắt sang, “Cậu lần sau
chú ý một chút, đừng ngang nhiên vỗ cái đầu hói của lão Dương như thế,
còn chưa biết ông ta thích đâm lén sau lưng hay sao!”. Đinh Tử trợn mắt, “Tôi thấy cậu đâm ra nhát chết rồi, sao hả, cậu cũng định chạy theo đít ngựa ông ta hả, nịnh nọt hắn liệu có tác dụng gì không?”.

“Cút
xéo, cậu đã nghe không hiểu còn xuyên tạc! Cậu không biết lão ta đang
nhăm nhe soán ngôi đội trưởng của chúng ta hay sao, nhỡ có chuyện gì xảy ra, lính quèn như anh em mình có làm sao cũng không thành vấn đề, tội
vạ đâu hắn nhất định chụp cả lên đầu đội trưởng. Cậu cứ tưởng cậu ghê
gớm lắm rồi, nói cho sướng cái mồm, cậu thế có xứng với đội trưởng
không? Lúc đầu là ai đã giữ cậu lại, giữ cậu lại để rước tội rước nợ vào người hả!”, Mễ Dương cũng uất ức, có hơi cao giọng một chút. Đinh Tử
chửi thầm “Mẹ kiếp!” rồi thôi, anh cũng hiểu những điều Mễ Dương nói đều đúng cả.


Đội trưởng Hà đối với cảnh sát trẻ như tụi Mễ Dương,
thực sự đã làm tròn “trong công việc thì yêu cầu nghiêm khắc, trong cuộc sống thì hết lòng quan tâm”. Mặc dù bình thường lúc vào việc, miệng lúc nào cũng mắng nạt, nhưng hễ có vấn đề gì xảy ra, đều là ông đứng chắn
phía trước. Trái ngược hoàn toàn với tác phong có công thì tôi nhận,
việc khó khăn thì anh lo của đồng chí Dương Đại Vĩ. Anh em cảnh sát tuy
không nói ra miệng, nhưng trong lòng có ai mà không rõ? Nhưng rồi cứ
thế, đến lúc thăng chức, không cần biết tư cách, năng lực, trình độ đều
không ra gì như Dương mỗ kia, lại trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất
của đội trưởng Hà.

Mễ Dương không nói thêm lời nào, rút hai điếu
thuốc ra châm, rồi nhét một điếu vào miệng Đinh Tử. Đinh Tử lặng lẽ rít
hai hơi vừa định mở lời, thì cậu oắt đến thực tập kia xông lên xe, mặt
đầy vẻ phấn khích, đây là lần đầu tiên “đi làm nhiệm vụ” của cậu ta. Cậu nhóc cực kỳ kích động thò đầu lên hỏi, “Sư phụ, sự phụ, sư phụ! Giờ
chúng ta đi đâu? Đi đâu ạ?!”, vừa nói nước miếng vừa bay tứ tung. Đinh
Tử đang tâm trạng không tốt lập tức ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu
ngó cậu ta một cái, miệng vẫn ngậm điếu thuốc quát, “Đi đâu hả? Đi Tây
Thiên thỉnh kinh! Cậu là Bát Giới!”. Cậu nhóc ngớ ra, “Sao ạ?”, khiến Mễ Dương phì cười.

Ngoái đầu liếc cậu nhóc còn đang lúng ta lúng
túng một cái, Mễ Dương cười tít mắt, “Anh Đinh đây đùa với cậu thôi,
chúng ta tới chỗ đường trại gà gặp một người, nhớ kỹ nhé, nhìn được nghe được nhưng cấm mở miệng, xem thôi là đủ rồi! Rõ chưa hả?”. Nói đến câu
sau, giọng điệu Mễ Dương bỗng trở nên nghiêm túc. Cậu nhóc vừa mới định
thả lỏng, miệng vừa toét ra được một nửa vội thu lại, làm vẻ nghiêm túc, “Rõ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”.

Xong lại hiếu kỳ quay sang
hỏi, “Đường sân bay? Đấy không phải là khu Triều Dương sao, nhưng chỗ đó đâu thuộc phạm vi quản lý của chúng ta, lẽ nào là đại án xuyên khu?!”.
Chưa nói hết câu, cậu nhóc đã lại hăng hái hết cả lên. Mễ Dương tí chết
sặc vì khói thuốc, ho sặc sụa một hồi mới đáp lại, “Nghĩ đi đâu thế hả
ông tướng! Là chữ gà trong từ gà mái, giờ thì hiểu rồi chứ?”. “Hả? Trong thành phố còn có cả trại gà[6] nữa sao? Viện vệ sinh dịch tễ cũng cho
phép hả?”. Cậu nhóc thốt lên kinh ngạc, Mễ Dương với Đinh Tử cùng lúc bò lăn bò càng ra cười.

[6] Phiên âm từ “trại gà” trong tiếng Trung giống với từ “sân bay”, đều là |jichang|.

Bao nhiêu bực bội trong lòng Đinh Tử bị tràng cười này xóa tan sạch bách,
“Cái cậu nhóc này là ngốc thật hay giả vờ ngốc thế hả? Giả bộ ngây ngây
thơ thơ!”. Nói xong rít thêm hai hơi rồi dụi thuốc, quay vô lăng, lái xe ra ngoài. Nhìn cái mặt đỏ bừng mà vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao của cậu thực tập sinh, Mễ Dương vừa cười vừa giải thích, “Bên chỗ
đường xi măng có rất nhiều tiệm cắt tóc trá hình, tiếp viên nữ rất đông, cho nên người dân ở đấy đều gọi đó là “đường trại gà”, giờ thì hiểu rồi chứ”.

Cậu cảnh sát tương lai giờ mới tỉnh ngộ, gãi gãi đầu,
“Trí tuệ quần chúng thật đúng là sâu xa!”, nói rồi lại quay sang bắt
chuyện lấy lòng Đinh Tử, “Đinh ca ca thật khéo đùa, vừa rồi nói cứ như
thật ấy, hôm nay em đã bị lừa mấy bận rồi, nhưng ngoạn mục nhất vẫn là
cú của anh!”.

Đinh Tử nhủ thầm ai rỗi hơi đi đùa với cậu, nghe
tới câu sau lại không tránh khỏi có chút hiếu kỳ, “Mấy bận rồi? Sao lại
bị lừa tận mấy lần?”. Nói đến đây, cậu nhóc chớp chớp mắt bực bội, “Còn
không phải tại cái ngày Cá tháng tư xui xẻo này hay sao, mấy cô bé bên
hậu cần toàn lôi em ra làm trò đùa! Có giỏi thì đi mà trêu chọc cục
trưởng chính ủy kia kia, còn chưa thành lão phu nhân, đã biết ăn hồng
mềm rồi![7]”.

[7] Chỉ người yếu đuối, dễ bị bắt nạt.

Mễ
Dương sững người, “Cá tháng tư? Hôm nay là ngày nói dối sao?”. Cậu cảnh
sát tương lai liên tục gật đầu. Mễ Dương lập tức liên tưởng tới việc Vi
Tinh đi phỏng vấn ngày hôm nay, chắc không phải bị người ta đùa cợt đấy
chứ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.