Đọc truyện Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình – Chương 21
Làm một vị hoàng đế tốt, không phải đơn giản chỉ cần hiểu biết chữ nghĩa là được.
Hệ thống khổng lồ, sách lược phức tạp, còn có sự vụ triều chính bện thành mạng lưới rậm rạp, nếu chưa từng nghiêm túc đi học, chỉ bằng cảm giác tùy tiện tới, còn không bằng để cho nó dựa theo hệ thống hiện tại tự động vận hành.
Hoàng đế của chúng ta chính là một vị hoàng đế trước nay chưa từng học xử lý chính vụ như thế nào.
Hắn cùng Bạch U nhìn đám tấu chương trêи bàn buồn bã thật lâu, mắt thấy là không có khả năng có tiến triển gì. Bạch U ngáp một cái, dứt khoát đề nghị hai người chơi ném xúc xắc.
Chơi ném xúc xắc so với ngồi phát ngốc với tấu chương có ý nghĩa hơn nhiều.
Khi đại nội tổng quản đưa xúc xắc tới, thấy hoàng đế và Bạch quý nhân ở lãnh cung đang đoan chính ngồi ở sau bàn, không hiểu nổi không phải đang phê tấu chương sao, chẳng lẽ là tấu chương quá nhiều, phải dùng ném xúc xắc quyết định phê quyển nào trước?
Hoàng đế và Bạch U là dùng xúc xắc chơi trò chơi “Ngươi hỏi ta đáp”, ai ném điểm thấp hơn là thua.
Ván thứ nhất, hoàng đế thua.
Bạch U cùng hắn ngồi trêи thảm dưới đất, nhìn đến hắn thua, nàng nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, ấp ủ vấn đề.
Hoàng đế đối diện với nàng, Bạch U nhìn hắn thật sâu. Nàng mắt gợn sóng nước, phần giữa mí mắt hơi nhô lên, đồng tử ở giữa. Đôi mắt như vậy thanh triệt trong suốt, sạch sẽ linh động, giống như nai con ngây thơ vừa xuất thế giữa rừng sâu.
Hoàng đế mới phát hiện thì ra mắt nàng là mắt lộc (mắt nai). Người có được mắt lộc, tính tình khiêu thoát*, không yêu quyền thế phú quý, nhưng cuộc sống cũng sẽ không cần lo nghĩ gì nhiều.
(*khiêu thoát: vượt qua giới hạn thường thức, không bình thường, phóng khoáng)
Hai người lẳng lặng đối diện.
Khi Bạch U há mồm muốn hỏi, hoàng đế không đợi nàng nói ra câu hỏi, đã trầm tĩnh trả lời: “Không yêu.”
Bạch U: “…”
Nàng mờ mịt: “Ta còn chưa nói câu hỏi mà.”
Hoàng đế: “Chẳng lẽ không phải người muốn hỏi trước kia ta có từng yêu ngươi hay không sao?”
Bạch U: “Ta là muốn hỏi ngươi cảm tình hai ta tốt như vậy, ngươi thử hồi tưởng lại quá khứ, xem có cảm thấy kỳ thật ngươi đã sớm yêu ta, chỉ là ngươi không biết hay không? Ngươi nghiêm túc suy xét một chút lại trả lời.”
Hoàng đế nghiêm túc suy xét một chút.
Sau đó đáp: “Không yêu.”
Bạch U mếu máo.
Vì thế lại ném xúc xắc lần thứ hai.
Hoàng đế thắng.
Bạch U lập tức cảnh giác: “Ngươi đừng hỏi ta có phải thật sự mất trí nhớ hay không.”
Hoàng đế: “…”
Bạch U: “Cũng đừng hỏi quan hệ của ta và Nhị hoàng tử.”
Hoàng đế: “…”
Bạch U: “Càng đừng hỏi ta đã khôi phục ký ức hay chưa, vì cái gì mất trí nhớ, khi nào có thể khôi phục.”
Bạch U thở sâu: “Đáp án của ta chính là ta không biết! Toàn bộ không biết.”
Hoàng đế “À” một tiếng.
Hắn rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn uống nước không?”
Bạch U: “A, có.”
Vì thế hoàng đế một bên làm cung nữ bên ngoài bưng nước trà tiến vào, một bên bắt đầu ý bảo ném xúc xắc lần thứ ba.
Bạch U ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới phản ứng lại: “Ngươi hỏi ta muốn uống nước hay không, liền tính là một vấn đề?”
Hoàng đế thanh thản: “Đúng vậy.”
Bạch U thật lâu không nói, nàng nhìn bộ dáng hắn uốn gối ngồi nhàn nhã, nhìn khuôn mặt nghiêng tuấn tú của hắn. Ngọc thân của hắn cao dài, áo dài rũ xuống mặt đất. Hắn ôn nhu như vậy, làm nàng khó có thể không động dung. Bạch U không nhịn được vươn tay, đặt lên mu bàn tay hắn đang chống trêи mặt đất.
Hoàng đế nhìn nàng.
Trong lòng Bạch U khẽ động, cầm lòng không đậu hỏi: “Bệ hạ, trước kia ngươi thật sự không nghĩ tới cùng ta ở bên nhau ư? Ngươi thật sự không cảm thấy tiếc nuối sao?”
Hoàng đế nhìn nàng.
Hoàng đế rút tay mình từ dưới tay nàng ra.
Hắn nói: “Ngươi ném xúc xắc, thắng ta lại nói cho ngươi.”
Bạch U vô ngữ, quả thực tự sa ngã, nhìn dáng vẻ của hắn, nàng lập tức không muốn biết đáp án. Chờ lại qua hai ván, Bạch U mới rốt cuộc thắng. Nàng không có hứng thú hỏi vấn đề lúc trước, hoàng đế lại còn nhớ. Hắn trả lời: “Ta có nghĩ tới.”
Bạch U chưa kịp phản ứng lại, nàng mờ mịt ngẩng đầu: “A? Ngươi nói cái gì?”
Hoàng đế nắm xúc xắc trong tay chơi, khóe môi hắn ngậm cười, chậm rì rì: “5 năm trước, khi ngươi còn chưa rời khỏi Trường An, khi chúng ta cùng nhau ở trong cung đọc sách, ta có nghĩ tới hướng nhà ngươi cầu hôn, cùng ngươi ở bên nhau.”
Hô hấp của Bạch U lập tức dồn dập.
Nàng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn, chờ hắn nói phần sau — tỷ như vì cái gì hắn không làm như vậy.
Hoàng đế mở ra lòng bàn tay, xúc xắc lăn khỏi tay hắn, hắn nói: “Tiếp tục ném xúc xắc đi.”
Bạch U: “…”
Nhưng mà kỹ thuật của Bạch U chỉ có thế, lúc sau dù nàng có nỗ lực cỡ nào, cũng không thắng được một ván từ trong tay hoàng đế. Nàng không biết được đáp án của vấn đề kia, đành phải tức giận bất bình mà đi ngủ.
Màn đêm buông xuống đi ngủ không nắm tay nhỏ!
Lấy lý do là nàng giận!
Tâm tình Hoàng đế lại rất tốt.
Ước chừng nói ra một nửa bí mật trong lòng mình, thấy Bạch U để ý như vậy, làm hắn cảm thấy thú vị. Cả đêm tâm tình hắn vui sướиɠ, chẳng sợ buổi tối Bạch U không nắm tay hắn, hắn cũng chỉ phụt một tiếng cười, cũng không nói cái gì.
—
Bởi vì chính sách của hoàng đế hôn quân quá thành công, tạo thành hoàng đế thật sự không hiểu chính vụ lắm.
Mà Bạch U lại tâm tâm niệm niệm không nghĩ làm yêu cơ mất nước.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, hoàng đế nghiêm túc mời lão sư, cùng đám người Quốc trượng, Thừa tướng mấy năm nay vẫn luôn hợp tác cùng Thái Hoàng Thái Hậu xử lý triều vụ. Hắn muốn bắt đầu lý chính (lo liệu chính vụ), các đại thần cảm động đến rơi nước mắt. Quốc trượng vẫn là cha của Hoàng Hậu, nhưng mà bởi vì Bạch U có thể nói động hoàng đế, Quốc trượng nhìn Bạch U thấy thế nào cũng thật thuận mắt.
Hoàng đế chỉ là hoang phế 5 năm mà thôi.
Một khi hắn bắt đầu dụng tâm học, vẫn là rất nên chuyện.
Nhưng mà hắn có chính mình suy xét, cũng không thật sự muốn lập tức biến thành minh quân, nắm quyền triều chính. Cho nên tiến độ học tập của hoàng đế, nhìn liền có chút chậm.
Làm cho Bạch U thực sốt ruột.
Mà hoàng đế thấy nàng sốt ruột, cảm thấy rất thú vị. Hắn có tâm trêu nàng, khi cùng nàng nghe lão sư giảng bài, hắn liền thường xuyên làm ra bộ dáng mờ mịt khó hiểu.
Trong lòng Bạch U vội muốn chết, hoài nghi sao hắn ngu như vậy, sau đó nhìn bộ dáng hoàng đế khổ sở, nàng còn phải nhẹ nhàng, dịu dàng an ủi: “Bệ hạ đừng nhụt chí! Cái này xác thật có điểm khó, thần thϊế͙p͙ cũng không học được.”
Mà tiếp theo: “Bệ hạ, sao người lại thế này! Thần thϊế͙p͙ đều nghe hiểu, vì cái gì người còn không hiểu?!”
Lại tiếp theo: “Thần thϊế͙p͙ không phải mắng người. Bệ hạ, bệ hạ! Người đừng đuổi ta đi lãnh cung mà! Thần thϊế͙p͙ không dám!”
Bạch quý nhân bởi vì mắng hoàng đế, bị đuổi đến lãnh cung. Mọi người mới nhớ tới nàng chỉ là ở tạm tẩm cung của hoàng đế, thực tế nàng hẳn phải ở lãnh cung mới đúng.
—
Lương phi có nội dung cho tiểu thuyết mới.
Trương tiệp dư sầu bi tiếp tục thêu bình phong của nàng.
Khi các nàng thu được tin tức hoàng đế muốn làm yến tiệc cua trong cung, sau chấn động, mỗi người lại đều thấy hưng phấn.
—
Đầu tháng mười, trải qua nhiều năm trong cung như vậy, lần đầu tiên từ hoàng đế làm yến tiệc, thỉnh hậu cung của hắn cùng nhau ăn cua. Chúng phi hiểu chuyện mà cùng ngồi ở một bên với Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cũng hoàn toàn không ngồi ở vị trí bên cạnh hoàng đế. Hoàng Đế Hoàng Hậu trêи danh nghĩa, kỳ thật quan hệ thoạt nhìn vô cùng mới lạ, liền giao lưu lẫn nhau đều không có.
Trước khi Bạch U đến, các nàng cùng hoàng đế ngồi chung một tịch (phòng, bữa ăn, bữa tiệc), nhưng ai cũng không dám tới gần, hai bên đều không có lời nào để nói.
Chúng nữ lặng lẽ đánh giá hoàng đế, thấy thần sắc hắn mệt mỏi, không để ý tới người khác. Này vẫn là bệ hạ mà các nàng quen thuộc.
Nhưng chợt có một cái chớp mắt, thần sắc trầm đạm của hoàng đế thay đổi, hắn nâng mi lên, cả khuôn mặt đều có biểu tình, trong mắt hình như có một tia ý cười. Hắn nói: “Sao giờ ngươi mới đến?”
Đám người Hoàng Hậu nhìn lại, thấy là Bạch U khoan thai tới muộn.
Bạch U tối nay ăn diện lộng lẫy, quang thải chiếu nhân*. Nghe được câu hỏi của hoàng đế, nàng cảm thấy vô cùng oan uổng: “Bệ hạ, thần thϊế͙p͙ ở tại lãnh cung, người còn chưa giải cấm cho thần thϊế͙p͙ đâu!”
(*quang thải chiếu nhân: cả người như toả ra ánh sáng)
Lúc này hoàng đế mới nhớ tới, “À” một tiếng.
Mà Hoàng Hậu hít thở không thông một chút, hỏi Bạch U: “Muội muội lại vẫn ở lãnh cung?”
Bạch U: “Đúng vậy.”
Chúng phi hai mặt nhìn nhau, không lời nào để nói.
Các nàng ở trước mặt hoàng đế đều có chút câu nệ, không dám nhiều lời, sợ nói sai, hoàng đế lại đương trường ban độc gì đó. Mà Bạch U xuất hiện, chúng phi liền buông ra rất nhiều. Không khí quá xấu hổ, để giảm bớt, các nàng liền nói chuyện cùng Bạch U. Mà Bạch U liền giống như hoa giao tế*, giải thoát cho các nàng.
(*hoa giao tế: ý chỉ nữ tử như đoá hoa mỹ lệ giỏi giao tiếp)
Hậu cung các nương nương đều thích Bạch U, không thích hoàng đế.
Hoàng Hậu mặt mày mỉm cười, vẫy tay: “Muội muội, lại bên này ngồi cùng bổn cung.”
Bạch U mới vừa ứng một tiếng, liền nghe được giọng nam hừ lạnh.
Hoàng đế vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh chính mình, cảnh cáo mà nhìn chằm chằm nàng: “U U, lại chỗ trẫm ngồi.”
Bạch U: “…”
Nàng nhìn xem hoàng đế, nhìn nhìn lại Hoàng Hậu, cảm giác sâu sắc thân là nhân bánh bao khó xử.
May mà Hoàng Hậu lấy lại tinh thần, rộng lượng cười: “Muội muội đi ngồi cùng bệ hạ đi.”
—
Hoàng đế ngồi cùng Bạch U, xem phi tử hậu cung của hắn cách một khoảng cách, vẫn cứ chủ động nói chuyện cùng Bạch U. Hắn không ngừng uống rượu, thấy Bạch U cười ngâm ngâm nói chuyện với các nàng, tâm tình hắn thực phức tạp.
Không nghĩ tới Bạch U làm cho người ta thích như vậy.
Hắn xem đến trong lòng khó chịu.
Đặc biệt là Hoàng Hậu nhân cơ hội lung lạc kéo Bạch U qua, một đám nữ nhân vây quanh Bạch U, nào là kéo tay nàng, nào là ôm eo nàng. Hoàng đế thâm giác hậu cung của chính mình thật sự làm hắn nhìn không được, quá mức phóng túng, ngày khác hắn nhất định tìm cơ hội sửa trị.
Hoàng đế tức giận bất bình, buổi tối vẫn luôn uống rượu. Uống đến nhiều, màn đêm buông xuống tự nhiên liền say.
Hoàng đế đi theo Bạch U trở về lãnh cung, hơi thở hắn nhè nhẹ nằm ở trêи giường nhắm hai mắt, khuôn mặt ửng đỏ. Mà Bạch U ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn hắn lôi kéo tay áo nàng không bỏ. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ, sau khi gỡ tóc, lại có chút cảm giác nhìn thấy mà thương.
Làm người động tâm.
Bạch U:… Đây là cơ hội ngủ quá tốt mà.
Bạch U thử nói: “Bệ hạ nếu người không buông ta ra, thần thϊế͙p͙ liền phải xuống tay với người đấy?”
Hoàng đế nhắm mắt, không biết có nghe rõ hay không, hắn chỉ nghẹn giọng lẩm bẩm: “Đừng đi.”
Bạch U: “… Này ngươi không thể trách ta.”
EDITOR: Ôi con người lười up truyện mình đây xin cả nhà tha thứ, hôm nay lại bù 2 chương này~~~