Tối Chân Tâm (Tập 1)

Chương 6: Phần 1 - Chương 11-12


Bạn đang đọc Tối Chân Tâm (Tập 1) – Chương 6: Phần 1 – Chương 11-12

Chương 11: Cách cách rơi xuống nước
Qua Tết, thời tiết vẫn lạnh như thế, Nhan Tử La lết ra khỏi phòng, thò tay thăm dò, cũng may, hình như ấm hơn nhiều rồi, còn giam mình trong phòng thêm nữa nàng sẽ bức bối mà chết mất. Không biết băng trên mặt hồ đã tan chưa, đấy là một trong những chốn vui vẻ ít ỏi của nàng trong những ngày đông giá lạnh ở đây. Lại kéo kéo cổ áo, nàng đi ra ngoài, men theo con đường nhỏ tới bên hồ. Ha ha, vẫn may, vẫn may, mặt hồ vẫn chưa tan băng. Hứng thú vặn vặn tay, nàng phải trượt trên mặt băng, phải vận động một chút mới được, nếu không đống thịt này quả thật sẽ là trở ngại lớn cho những đường cong xinh đẹp của nàng.
Khi nàng ngã trên mặt băng tới lần thứ hai mươi lăm, nàng nghe thấy một tiếng cười khẽ, lập tức cảnh giác: “Ai?”. Nàng nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, ôi, đùi đau quá, nhất định phải tím bầm rồi.
“Ngươi là ai?”, một cô gái ăn vận trang điểm nhẹ nhàng, nói một cách chính xác thì là một cô nhóc đang nhìn nàng cười.
“Ta? Ngươi hỏi ta là ai?”, Nhan Tử La trợn tròn mắt, cứ coi như nàng chỉ là một cô vợ bé không thể xuất đầu lộ diện ở những nơi công khai khác, nhưng ở đây, hiện tại nàng cũng được coi là một nhân vật đấy nhé? Thế mà cô nhóc này lại không biết nàng. Quan sát kĩ cách ăn vận của nàng ta lần nữa, mặc dù kiểu cách đơn giản, nhưng được làm thủ công rất tinh xảo, xem ra lại là một vị chủ nhân không dễ dây vào rồi. Nhưng cho dù có thể, thì nàng ta cũng không nên ngông cuồng tới vậy chứ, đây dù sao cũng là nhà người đàn ông của nàng. Nhan Tử La định thần lại: “Thế còn ngươi là ai? Đang yên đang lành chạy tới nhà người ta làm gì?”.
“Nhà người ta?”, cô nhóc đó chau mày, dường như không sao “tiêu hóa” được câu nói ấy, “Đây là nhà của ca ca ta, sao có thể nói là nhà của người khác được? Mau nói xem, ngươi là ai, tính nhẫn nại của bổn Cách cách không được tốt đâu đấy”.
Vớ vẩn, thật đúng là một chủ nhân không biết điều, còn tự xưng là Cách cách cơ đấy. Thôi, tốt nhất vẫn không nên tự chuốc lấy phiền hà, ngộ nhỡ cô nhóc này nhất thời không vui lại đi báo cáo với ca ca nàng ta, thì những ngày tiếp theo nàng phải sống thế nào đây? Vì vậy, nàng lập tức nhún nhún người thỉnh an: “Cách cách cát tường!”.
Cô nhóc đó nhìn nàng bằng ánh mắt kì quặc, vừa rồi chẳng phải cô ta còn đang hống hách lắm sao, sao vừa nghe thấy mình xưng là Cách cách đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế? Hóa ra cũng chỉ là một nô tài, hơn nữa còn là một nô tài ngốc nghếch, xem cô ta đã ngã bao nhiêu lần thì biết.
“Xì, không biết chơi thì đừng ở đây cho thêm mất mặt, tránh phá hỏng băng khiến bổn Cách cách đây cũng không thể chơi được”, cô nhóc nói xong còn cố ý liếc nhìn thân hình hơi phát tướng của nàng một cái.
Nha đầu thối này sao lại ăn nói cay nghiệt như thế? Phá hỏng mặt băng? Cho dù nàng có hơi nặng một chút, nhưng nàng đã ngã hai mươi mấy lần rồi có thấy mặt băng hỏng chút nào đâu. Điều đó chứng minh rằng mặt băng này rất chắc chắn. Hơn nữa, cho dù có ngã vỡ mặt băng, thì mặt băng lớn thế này, lẽ nào nàng ta nhất định phải chơi ở nơi băng thủng? Thật là một nha đầu thối tha đáng ghét! Nhan Tử La ngẩng đầu liếc nhìn, lại thấy trên ống tay áo cô nhóc đó còn dính một chút tuyết, thì ra…
“Đúng là chó chê mèo lắm lông”, còn chưa được sự cho phép của đại não mà câu nói này đã bật ra khỏi miệng nàng, hơn nữa qua sự truyền dẫn của không khí nó còn thuận lợi bay thẳng tới tai vị Cách cách kia.
“Ngươi nói gì?” Sắc mặt cô nhóc càng lúc càng âm u. Nô tài to gan.
“Chó chê mèo lắm lông. Chưa nghe bao giờ hả? Có cần ta kể cho nghe không?” Dù sao nàng ta cũng nghe thấy rồi, vậy thì cứ nói thẳng ra vậy, cũng phải dạy dỗ nha đầu này cho bớt tính hung hăng kiêu ngạo đi.
Cô nhóc đó đi tới, bước quanh nàng một vòng, “Nô tài to gan, ngươi tên là gì?”.
Thật là một nô tài thú vị, dám đối đáp ngang hàng với ta.
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Nhan Tử La” Chết thì chết, còn sợ gì nữa chứ.
“Nhan Tử La? Một nô tài mà xứng với tên này sao? Có điều ngươi cũng thú vị đấy. Thế nào? Coi thường bổn Cách cách phải không? Chúng ta thử thi với nhau xem”, sao đó lại đi quanh một vòng, nô tài này…

“Thi thì thi, thi thế nào?” Nhan Tử La len lén bóp cánh tay, đau thật đấy, xem ra hôm nay phải ngã thành tàn tật rồi.
“Thi thế nào? Đương nhiên là thi xem ai nhanh hơn rồi, nếu không ngươi muốn thi thế nào?”, cô nhóc kiêu ngạo nói.
“Được. Cứ làm theo ý ngươi đi, thua thì sao?” Nhan Tử La trong lòng đang thầm tính toán xem làm thế nào để có thể thắng.
“Thua? Chỉ có thể là ngươi thua, bổn Cách cách chưa bao giờ thua cả. Thua thì ngươi làm nô tài cho ta!”, cô nhóc nói.
“Trẻ con đừng ăn nói ngông nghênh như thế, ngộ nhỡ cắn vào lưỡi thì làm thế nào? Nếu hôm nay ngươi thua thì sao?”, Nhan Tử La lạnh lùng hỏi. Xem ra đây đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh chưa từng chịu đả kích bao giờ.
“Ta thua? Thôi được, ta thua rồi ta sẽ làm nô tì cho ngươi”, cô nhóc cười lạnh nói. Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ sẽ thua? Đùa chắc, chỉ nhìn vừa rồi kẻ nô tại mập ú này ngã cũng đã biết không phải đối thủ rồi.
“Đấy là do ngươi nói, ngoắc tay, nuốt lời là chó con”, Nhan Tử La giơ ngón tay ra. Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ hơi sững lại, tên nô tài này quá ngây thơ hay là quá ngu ngốc đây? Lại còn chơi trò ngoắc tay? Coi nàng là trẻ lên mấy chứ? Khinh bỉ!
“Xì, bổn Cách cách giống người sẽ nuốt lời à?” Khinh bỉ!
“Giống”, câu trả lời khẳng định.
“Ngươi…”
“Định nói tên nô tài ngươi có đúng không? Không thể thay đổi cách gọi khác được sao? Hay là nhà các ngươi đều thích gọi người khác như thế? Chẳng có chút sáng tạo nào cả”, Nhan Tử La cười nhạt. Con nhỏ ngu ngốc này, tính khí còn khó chịu nữa.
“Ta lớn thế này rồi mới chỉ thấy tên nô tài nhà ngươi dám ăn nói với ta như vậy.” Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ nhìn Nhan Tử La chằm chằm, nô tài này nhất định là một kẻ ngốc, nên mới dám ăn nói như vậy với một Cách cách Đại Thanh.
“Thế thì ngươi mới gặp được ít người quá”, Nhan Tử La khẽ nói.
“Hứ, không lằng nhằng với ngươi nữa, có định thi hay không?”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ tức giận nói.
“Thôi được, nhưng ai là trọng tài đây? Không có người làm chứng ngươi giở trò thì sao?”, Nhan Tử La trợn mắt nói.
“Hứ, bổn Cách cách lấy họ Ái Tân Giác La ra mà thề, sẽ không giở trò lật lọng gì cả. Hứ, nhưng ngươi thì khác, ta phải tin ngươi thế nào đấy?”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ phản đòn.
“Ta lấy cái tên Nhan Tử La ra thề.” Ha ha, dù sao cái tên này cũng không phải là nàng, chẳng liên quan gì cả.

“Hứ!”
Thực ra tài trượt băng của Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ đúng là chẳng ra sao, chỉ vì nàng ta thấy Nhan Tử La ngã nhiều như thế mới tưởng mình lợi hại. Nhưng giờ tình huống thế nào? Tại sao người lợi hại hơn là nàng ta lại ngã xuống nước chứ? Lạnh quá, nàng ta không biết bơi. Ngạch nương! Mau cứu con!
“Túm lấy tay ta!” Là ai đang gọi? Nàng ta ngước mắt lên nhìn, thì ra là nô tài béo đó, tên nô tài đáng chết, chính vì cô ta quá béo mới khiến mặt băng bị vỡ, hại nàng ta trượt theo phía sau không kịp rẽ thế là rơi xuống nước.
“Ngu ngốc, giờ là lúc nào rồi mà còn trừng mắt nhìn ta? Không muốn chết thì tóm lấy tay ta, đừng tưởng ta thích cứu ngươi, nếu không phải sợ sau này ngươi thành ma nước rồi lại tới tìm ta báo thù thì còn lâu ta mới thèm cứu”, Nhan Tử La hét lớn.
Nô tài đáng chết này thật chẳng biết sợ chết, dám nói như thế với nàng ta, đợi khi ta ra khỏi đây xem cô ta sẽ bị xử lý thế nào. Nhưng lúc này thực sự nàng ta đã không có sức nữa, không thể nắm được…
“Ùm!”…
Bách Hợp lo lắng nhìn hai người phụ nữ nằm trên giường, chính xác phải là một người phụ nữ và một cô nhóc mới lớn đang sốt tới mức phừng phừng đang nằm trên giường. Chiều hôm qua chủ nhân người còn ướt rườn rượt cõng theo một cô nhóc người cũng ướt rườn rượt trở về, sau đó thì bất tỉnh nhân sự, cho tới tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, cô nhóc kia cũng chưa tỉnh lại. Vương thái y cũng đã đến thăm bệnh, dặn dò nhất định phải chăm sóc cho tốt, trời đông giá rét thế này mà ngã xuống nước thì không phải chuyện đùa, không chừng còn mất mạng nữa. Hại cô ta giờ vẫn đang thấp thỏm lo lắng không thôi. Ông Trời phù hộ mau cho chủ nhân tỉnh lại đi!
Chương 12: Bắt được kẻ ức hiếp Cách cách
Ai đốt than dưới giường nóng thế này, muốn nướng chín nàng đấy phỏng? Thật quá đáng! Cố gắng mở mắt ra, thấy Bách Hợp mặt trắng bệch như nhìn thấy ma, nàng khan giọng nói: “Bách Hợp, ngươi đừng dọa ta! Ngươi mà dọa, sẽ dọa chết người đấy.”
“Chủ nhân, chủ nhân, người tỉnh rồi, làm nô tài sợ chết khiếp!”, Bách Hợp chạy tới túm chặt lấy tay nàng vừa khóc vừa nói.
“Ta làm sao?” Những lời khó nghe như vậy mà cũng dám nói? Thật đáng ghét!
“Người lại ngã xuống nước, lẽ nào người không nhớ sao?”, Bách Hợp mở to mắt, Cách cách lần này sợ là bị sốt tới hỏng cả đầu rồi.
Trí nhớ quay về từng chút từng chút một, Nhan Tử La mở to hai mắt: “Vậy nha đầu kia còn sống không?”. Trời ơi, tốt nhất là con nhóc ấy đừng có bị Chúa gọi về, nếu không cái đầu này của nàng sẽ phải chuyển nhà mất.
“Chủ nhân, người đừng lo, nàng ta không sao, chỉ là bị ngâm mình trong nước lạnh quá lâu, thái y nói phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày”, Bách Hợp trả lời.
“Thế thì tốt, thế thì tốt! Cảm ơn Trời Phật phù hộ”. Nhan Tử La thở phào nhẹ nhõm.
Bách Hợp quay người bưng thuốc tới: “Chủ nhân, thuốc sắc xong rồi, người uống thuốc đi”.

“Vẫn phải uống?” Xong rồi, chết thật rồi, năm nay sao nàng quanh đi quẩn lại chỉ uống thuốc thế này, uống mãi chưa hết, đây là xã hội gì không biết?
“Đương nhiên rồi, Vương thái y nói, người và Cách cách kia đều phải điều trị cho tốt, không cẩn thận rất dễ chuyển thành bệnh lao!”, Bách Hợp lo lắng.
“Hả?” Không phải chứ, có nghiêm trọng thế không? Lần trước bị rơi xuống nước ông già đó đâu có nói vậy?
Nhưng bệnh lao ở thời cổ đại là bệnh chết người!
“Mau đưa thuốc cho ta”. Nàng một hơi uống cạn bát thuốc, thậm chí còn uống sạch không chừa một giọt, cứ như bệnh lao đang đứng ngoài cửa sổ nhòm nàng vậy. Nhìn xem, nàng đã quên cả đắng.
Ngủ…
“Đây là đâu? Các người là ai? Đây là thứ gì? Mau mang đi cho ta, bổn Cách cách không uống thứ vớ vẩn ấy.” Mặc dù đã không còn sức nữa, nhưng giọng nói ngang ngược vẫn không hề thay đổi. Nhan Tử La đang ngủ, đầu đau muốn nứt toác, hé mắt, nghiêng đầu nhìn nhìn. Thì ra nha đầu kia tỉnh rồi, lúc này còn nổi cáu nữa, xem ra đúng là chẳng thiết sống. Nàng ta không muốn sống thì Nhan Tử La nàng vẫn muốn, dù có thế nào cũng không thể để nàng ta chết được.
“Ta khuyên ngươi nên uống thì hơn, nếu không ngươi chết là không chịu trách nhiệm đâu đấy”, Nhan Tử La lạnh lùng nói.
“Nô tài đáng chết nhà ngươi hại bổn Cách cách ngã xuống nước, giờ còn bắt ta uống cái thứ này, ngươi không cần đầu nữa phải không?” Vậy là có chút sức lực rồi, sao tên nô tài này mỗi lần mở miệng nói lại đều khiến nàng ta tức giận tới mức này cơ chứ?
“Bách Hợp, nàng ta không uống thì thôi, xem nàng ta vẫn còn sức sủa càn kìa, chắc là không sao đâu. Sức khỏe tốt thế này đảm bảo không bị lao. Thuốc để đấy ta uống cho, ta không muốn chết.” Nhan Tử La hiểu với những đứa trẻ kiểu này thì phải dùng thủ đoạn một chút.
“Ngươi dám mắng bổn Cách cách là chó? Tên nô tài thối ngươi…” Mệt quá.
“Ngươi gào còn to hơn chó sủa ấy chứ”, Nhan Tử La lạnh lùng đáp lại. Khốn thật, con nhỏ chết tiệt này rốt cuộc có định uống thuốc hay không? Nàng buồn ngủ lắm rồi, muốn ngủ lắm rồi.
“Ngươi hãy đợi đấy, đợi bổn Cách cách khỏi bệnh, xem ta sẽ xử lý nhà ngươi ra sao”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ thở dốc.
“Được rồi, được rồi, ta đợi. Có giỏi thì mau khỏi đi! Ta cũng muốn xem xem ngươi định dùng chiêu gì để xử lý ta đây.” Buồn ngủ quá, nha đầu chiết tiệt, mặc kệ nàng ta vậy, muốn sống muốn chết gì đấy là việc của nhà họ, bổn tiểu thư ta phải đi ngủ đã.
“Khụ khụ! Đưa thuốc cho ta!”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ ừng ực uống hết bát thuốc, nghiêng đầu nhìn Nhan Tử La đã ngủ say, mặt đỏ như tôm luộc. Xì, đợi bổn Cách cách khỏe lại, sẽ biến ngươi thành con tôm luộc thật sự. Buồn ngủ quá, ngủ…
Bách Hợp nhìn hai người đang ngủ, bất lực ngước mắt hỏi trời xanh.
Thế là, mỗi ngày cứ tới giờ uống thuốc là Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ và Nhan Tử La lại đấu khẩu. Có điều người bị làm cho tức chết chỉ có Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ mà thôi.
Qua khoảng năm sau ngày, tình hình của Nhan Tử La chuyển biến tốt hơn rất nhiều, càng lúc càng dồi dào tinh thần và sức khỏe để đấu khẩu với Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ. Trêu chọc nha đầu này thật là thú vị, nàng phát hiện ra nha đầu này là một con hổ giấy điển hình. Khoảng nửa tháng sau, sức khỏe Nhan Tử La về cơ bản đã khá hơn nhiều. Mà cũng chẳng thể khác được, nhờ chăm chỉ uống thuốc mà nàng đã tạo được hệ thống miễn dịch trong cơ thể, xem ra số thuốc uống vào đó quả là không uổng phí.
Ngồi dựa vào chăn gấm, nhẹ nhàng bóc vỏ một quả cam, đưa một múi lên miệng, tuyệt vời, chua chua ngọt ngọt, đúng thứ nàng thích. Nhan Tử La thỏa mãn, khẽ xuýt xoa một tiếng, cứ như được ăn tiệc bàn đào do Vương mẫu nương nương ban thưởng vậy. Mở mắt, thấy người đối diện đang nhìn chằm chằm vào quả cam của mình. Nhan Tử La bóc một múi đưa lên miệng nàng ta: “Còn ngại gì nữa, muốn ăn thì cứ nói. Ngươi không nói sao ta biết ngươi muốn ăn. Ta không biết ngươi muốn ăn thì bón cho ngươi sao được. Ta không bón cho ngươi thì ngươi không thể ăn mà…”, nói nhăng nói cuội không dứt.
Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ quay đầu sang hướng khác không chịu ăn. Gì nữa thế này, nô tài đáng chết, bóc cam cho Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ ta là vinh hạnh của ngươi, xem ngươi càm ràm kìa. Hứ, ta không thèm ăn, nô tài đáng chết.

“Lại mắng ta là nô tài đáng chết phải không? Hứ, không ăn thì thôi, ta còn đang ngại phải bón cho ngươi đây”. Nàng vừa quay tay một cái, miếng cam đã rơi vào trong miệng, ôi, ngon quá!
Ăn một quả, lại ăn thêm một quả, lại thêm quả nữa cho tới khi đĩa cam không còn quả nào. Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ ngẩn người nhìn Nhan Tử La: Người phụ nữ này là quỷ chết đói chuyển thế sao? Một lúc mà ăn nhiều như thế, bụng tỷ ta không nứt ra à? Hay Tứ ca chưa cho tỷ ta ăn hoa quả bao giờ? Không giống, mặc dù Tứ ca nghiêm khắc, nhưng đối xử với người nhà cũng không đến nỗi. Đúng rồi, người phụ nữ này tuyệt đối không phải người bình thường. Nhìn xem, tỷ ta đang nói gì với Cách cách của Đại Thanh?
“Ôi, nghe ta nói này, Cách cách Đại Thanh, sao con người ngươi lại kém cỏi thế nhỉ? Chẳng qua chỉ rơi xuống nước thôi mà, có cần phải thù dai như vậy không? Hơn nữa, ta cũng đâu cố ý, ai bảo ngươi đâm sầm vào ta làm gì, để đến nỗi nứt cả băng. Mà vẫn là ta cứu ngươi chứ ai, nếu không giờ ngươi đã đi gặp Phật tổ, đầu thai chuyển kiếp rồi, làm gì còn cơ hội ở đây hung hung hổ hổ gào thét với ta nữa chứ?”
“Hứ, vẫn còn biết ta là Cách cách Đại Thanh cơ đấy? Ta cứ tưởng ngươi không biết”.
“Biết, nhưng xét đi xét lại ta cũng được coi là tẩu tẩu của ngươi đấy. Sao ngươi có thể coi thường tẩu tẩu mình như thế?”, Nhan Tử La nói.
“Hứ, ngươi chẳng qua chỉ là Cách cách trong phủ Tứ ca, đến trắc phúc tấn còn chẳng phải, mặt mũi nào nhận là tẩu tẩu của ta?” Khinh bỉ, sinh con rồi còn không được làm trắc phúc tấn, người phụ nữ này thật ngu ngốc.
“Ngươi tưởng ta muốn làm tẩu tẩu ngươi chắc? Ngươi tưởng ta muốn làm vợ bé chắc? Đùa gì chứ!” Vớ vẩn, nếu không phải rơi vào cái xã hội cũ thối nát này, thì nàng có tới mức phải làm vợ bé của người ta không?
“Ngươi… ngươi… Hứ, dựa vào chút nhan sắc đó có thể làm Cách cách cũng đã là phúc của ngươi rồi, đừng có phúc mà không biết hưởng!” Thật là, kiểu phụ nữ này sao Tứ ca cũng nạp vào phủ chứ?
Nhan Tử La nhìn Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ với cái nhìn “hết thuốc chữa”. Ánh mắt ấy cứ như tuyên bố bệnh của Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ đang lâm vào tình trạng nguy kịch.
“Này, nhìn ta như thế làm gì? Hỗn xược!” Bị nàng ta nhìn tới mức sởn gai ốc, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ hét lên.
“Xong rồi, lại một người con gái bị nhiễm tư tưởng phong kiến độc hại. Đáng tiếc, đáng tiếc”, Nhan Tử La vừa nói vừa lắc đầu.
“Đáng tiếc? Đáng tiếc cái gì?”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ hỏi, người phụ nữ này luôn ăn nói không có trọng điểm gì cả.
Nhan Tử La cười gian tà sán lại gần, giơ tay nâng cằm Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ lên, nhìn khắp mặt nàng ta một lượt rồi mới nói: “Nhìn xem, cái mũi này là mũi, mắt này là mắt, sao cái đầu lại chẳng có ích gì nhỉ?”, nói rồi lại lắc lắc đầu.
Hất tay Nhan Tử La ra, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ tức giận: “Ngươi nói gì? Nô tài ngươi!”. Vừa nói xong, nàng ta liền hối hận, vị này dù sao cũng là vợ của Tứ ca, nói thế hình như hơi quá thì phải.
“Ngươi chỉ biết nói bấy nhiêu thôi sao? Ngôn ngữ nghèo nàn quá! Trong thư phòng đã được thầy dạy những gì? Hay cái đầu của Cách cách ngươi hỏng rồi nên học không vào?” Dừng lại một lát, nàng lại nói: “Đừng cho rằng ngươi là Cách cách thì to nhé, chẳng qua số ngươi may mắn, được tinh trùng của cha ngươi tạo ra mà thôi”.
“Tinh trùng? Đấy là cái gì? Ngươi vừa nói gì?”, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ ngạc nhiên hỏi.
“Hả? Đến cả cái đấy mà ngươi cũng không biết? Quả nhiên là… Ha ha ha ha. Đợi hôm nào vui ta sẽ nói à nghe”. Thỏa mãn thấy khuôn mặt Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ đỏ hồng cả lên, Nhan Tử La lại co người vào trong chăn, “Này, Cách cách Đại Thanh, bổn tiểu thư đây muốn ngủ một lát, ngươi đừng có đánh thức ta. Có thời gian thì cứ nghĩ xem tinh trùng là gì đi nhé!”. Sắp xếp lại chỗ nằm, nàng đạp đạp vào cái chăn mềm mại, tìm một tư thế dễ chịu nhất, chuẩn bị ngủ.
Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ dựa vào gối, cách một cái bàn nhìn tư thế nằm ngủ như con mèo của Nhan Tử La. Người phụ nữ này cuối cùng cũng chịu ngậm miệng, như thế mới giống phụ nữ một chút. Tới tận bây giờ nàng ta vẫn chưa hiểu, tại sao sống dưới gia quy nghiêm ngặt nhà Tứ ca mà tỷ ta vẫn có thể nói suốt ngày? Xem ra Tứ ca cũng biết vậy nên mới nhanh chóng sửa chữa sai lầm, co chân đá tỷ ta tới một nơi như thế này. Ha ha, nghĩ tới cảnh tỷ ta bị Tứ ca đá, thật buồn cười quá! Ngồi thế này cả nửa ngày cũng mệt, buồn ngủ quá, Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ ra sức dụi dụi vào gối, tìm một vị trí dễ chịu nhất áp mặt vào. Đang mơ màng ngủ, đột nhiên Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ mở bừng mắt, nàng ta nhận ra một vấn đề: Động tác này quen quá, hình như người phụ nữ nằm đối diện nàng vừa làm xong. Ái Tân Giác La Mẫn Chỉ nàng ta sao lại học theo tỷ ta chứ? Nhưng… động tác này rất dễ chịu, giống như con mèo vậy. Sau này không học tỷ ta nữa, nhất định, nhất định!
Bách Hợp bước vào, nhìn thấy cái đĩa không trên bàn và một đống vỏ cam thì cố nén cười. Lát nữa chủ nhân tỉnh dậy, nhất định lại muốn ăn nữa cho xem.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.