Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 18: Đêm dài thao thức trở trăn


Đọc truyện Tố Hoa Ánh Nguyệt – Chương 18: Đêm dài thao thức trở trăn

Trình Hi và An Hiệp đều mang vẻ mặt nghiêm nghị:

– Vô cùng vinh hạnh.

Thì ra chúng ta không chỉ có thể lên phòng chính, mà còn có thể vào phòng ngủ nha. Hai người mặc dù ra vẻ nghiêm túc nhưng trong mắt đều có ý nghịch ngợm, An Hiệp lại càng mím chặt môi, sợ không cẩn thận sẽ bật cười thành tiếng.

A Trì dẫn dắt từng bước:

– Chúng ta ở chung với nhau, nói chuyện phải thoải mái mới tốt, có đúng không? Nếu như ta và các ngươi nói chuyện với nhau cũng phải nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh cứ như ở phòng ngủ mà trưng ra cái dáng vẻ ở phòng khách, không phải là mệt mỏi lắm hay sao. Ta nếu mệt mỏi thì các ngươi không đau lòng à. Nếu các ngươi đau lòng, ta chẳng lẽ lại không áy náy sao, vậy thì lại càng thêm mệt mỏi rồi.

Trình Hi nhịn không được cười:

– Muội ngụy biện quá!

A Trì cũng cười:

– Đâu có đâu có, không dám không dám.

An Hiệp cười theo một lát, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng, liền kéo A Trì lại bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

– Biểu ca biểu muội huyết thống quá gần, không thể thành thân, là thật sao?

A Trì thấy thần sắc nàng nghiêm túc thì cân nhắc một chút rồi uyển chuyển nói:

– Từ xưa tới nay, chuyện biểu ca biểu muội thành thân rất nhiều, có người thì sinh con bị khuyết tật, cũng có người sinh con vẫn thông minh khỏe mạnh. Để chắc chắn thì nên cố gắng tránh việc biểu ca biểu muội thành thân mới tốt, nhưng cũng không thể quơ đũa cả nắm được.

An Hiệp xuất thần hồi lâu, không biết là đang suy tư điều gì. A Trì mỉm cười:

– Không lẽ Hiệp nhi cũng có biểu ca?

An Hiệp phục hồi tinh thần, liếc nàng một cái:

– Muội tuy không có di mẫu nhưng có hai cữu cữu, dĩ nhiên là có biểu ca rồi. Các biểu ca đều lớn tuổi hơn muội, thương muội như ca ca ruột vậy.

Muội không phải người ích kỷ, muội là đang lo cho các biểu tỷ.

Không phải chuyện của mình, vậy muội suy nghĩ cho ai? A Trì buồn cười nhìn An Hiệp, đây đúng là một tiểu cô nương hay lo nghĩ. An Hiệp nhướng mày một lát rồi ra vẻ ông cụ non thở dài. Nhậm gia biểu tỷ, Lý gia biểu tỷ sớm chết tâm đi, không gả cho nhị biểu ca được đâu.

Khoảng giờ Thân, An Hiệp và Trình Hi định ra về, A Trì cũng không giữ lại, đưa hai nàng đến nhà chính cáo từ Lục Vân, rồi tiễn hai nàng đến cửa thùy hoa. Kiệu của Tây Viên đã đợi sẵn từ trước, An Hiệp và Trình Hi vừa lên kiệu thì được bốn bà tử khỏe mạnh khiêng đi.


Trở lại nhà chính, A Trì khoác lác tuyên bố:

– Con mới cùng Trình tỷ tỷ và An tiểu muội bùi ngùi chia tay. Con hơi mệt, phải về phòng nghỉ ngơi một lát.

Mẫu thân đại nhân, bây giờ con cần cô độc, nên muốn được yên tĩnh một mình.

Lục Vân nhìn canh giờ một chút, mỉm cười dụ dỗ:

– Cữu cữu con ở xa sai người đem tặng ít cua tươi qua đây, mẹ đang định hỏi con muốn làm gì ăn, ai dè con mệt mỏi rồi. Không may, thật không may.

A Trì tim đập thình thịch, mùa đông lớn thế này mà có cua tươi? Nàng yếu ớt phản đối một câu:

– Cua có tính hàn, mùa đông ăn nó hình như không được tốt?

Lục Vân cười nói:

– Yên tâm, không để con ăn nhiều đâu.

A Trì lanh lợi ngồi xuống cạnh Lục Vân, nhiệt tình tính toán:

– Mẹ, chúng ta ăn món bóng cua nhé? Khỏi phải tự mình tách vỏ cua, thân cua, tiện lợi biết mấy.

Lục Vân chê cười nàng:

– Khuê nữ của ta càng ngày càng lười nha.

Chê cười xong thì căn dặn nhà bếp:

– Nấu món bóng cua chiên vàng đi.

Buổi tối phụ tử Từ Sâm về đến nhà, hai đứa nhóc Từ Thuật, Từ Dật khen ngợi:

– Đúng ý con quá, thật không tệ.

Ăn cua như vậy rất tốt, rất thú vị. Từ Sâm không tán thành lắm:

– Vẫn là tự mình tách vỏ ăn mới ngon.


Lục Vân hé miệng cười cười:

– Là A Trì muốn ăn bóng cua.

Từ Sâm lập tức sửa miệng:

– Ăn bóng cua tốt lắm, khỏi phải động tay, rất tao nhã.

Mọi người đều cười lớn, Từ Sâm cũng cười.

Sau khi ăn xong, thức ăn được dọn xuống thay bằng trà thơm. Từ Thuật ân cần rót chén trà xanh dâng cho Từ Sâm:

– Mời phụ thân thiên vị uống trà.

Từ Dật cũng đưa tới một khay lê mật cắt sẵn:

– Mời phụ thân thiên vị ăn trái cây.

Từ Sâm không thừa nhận:

– Phụ thân rất công bằng, không có thiên vị, con cái đứa nào cũng thương như nhau hết.

A Trì kéo hai đệ đệ ra giảng đạo lý:

– Vật lấy hiếm làm quý, hiểu không hả?……….

Nàng còn chưa nói hết thì phụ mẫu huynh trưởng đều cười nghiêng cười ngả. Vật lấy hiếm làm quý, A Trì, vật lấy hiếm làm quý……..

Lục Mân ra ngoài gặp bạn đến khuya mới trở về. Lục Vân chu đáo sai người chuẩn bị ít cháo cùng vài món điểm tâm ngon đưa qua:

– Ở bên ngoài ăn uống nhất định là không hợp khẩu vị, con húp ít cháo đi rồi nghỉ ngơi.

Lục Mân cười nói cảm ơn:

– Vẫn là cô mẫu thương con.


Hắn đúng là ra ngoài uống rượu, chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ ngửi thấy mùi thơm từ cháo thì cảm thấy bụng đói cồn cào.

Lục Mân húp hai chén cháo nhỏ, thấy trong bụng ấm áp, rất thoải mái. Đêm nay, Lục Mân không chong đèn đọc sách mà rửa mặt, súc miệng rồi đi ngủ sớm. Trong lúc mơ mơ màng màng, có người thay hắn đắp chăn, Lục Mân mơ hồ nói cám ơn, rồi lại ngủ thiếp đi.

Hồng Tụ vẻ mặt ai oán đứng ở trước giường hắn, thiếu gia thật là bạc bẽo, đã bao lâu không thèm để ý tới ta rồi? Tâm tư của ngài ta cũng biết, nhưng nhất định là phí công thôi. Phu nhân chúng ta không thích đại tiểu thư nhà cô phu nhân, chuyện này ngài không phải không biết, thân làm nhi tử ngài có thể mặc kệ phu nhân sao, cho nên ngài sớm chết cái tâm này đi.

Vẫn là đại tiểu thư nhà cữu phu nhân tốt, ít nhất thì tướng mạo cũng đoan trang chính khí, không giống như Từ đại tiểu thư vô cùng kinh diễm rực rỡ. Nữ tử thế gia quý ở khí chất đoan trang, tướng mạo xinh đẹp như vậy làm cái gì? Hồng Tụ cắn cắn môi, xoay người ra khỏi phòng.

Ánh trăng nhàn nhạt tỏa sáng, cả Từ phủ yên tĩnh. Hồng Tụ chỉ mặc một chiếc áo bông màu đỏ tươi, không có áo khoác ngoài nên khó tránh hơi lạnh, nàng nhanh chóng chạy về phòng mình, chui vào trong chăn kín mít, lát sau mới cảm thấy có chút ấm áp.

Đôi mẫu tử ở Tây Viên bên này so với Hồng Tụ thì có tình thơ ý họa hơn. Thu di nương và Trình Bạch đều khoác áo choàng gấm màu đỏ thẫm có viền thêu màu vàng nền xanh dọc bên cổ, ở dưới ánh trăng từ từ dạo bước. Hai người họ tối nay nấn ná ở chỗ Trương Khế rất lâu nhưng căn bản là không thấy cái bóng của Trương Mại: nghe nói là quân vụ bận rộn nên vẫn chưa trở về.

Bóng dáng mảnh khảnh của Trình Bạch dưới ánh trăng hết sức đáng thương, Thu di nương sâu kín thở dài, giúp nàng siết chặt đấu bồng, thấp giọng nói:

– Mẹ không thể ở lâu, sáng mai phải trở về. Con ở đây thêm mấy ngày, đi dạo dưới trăng hay gảy đàn giữa vườn hoa cũng được, phải để người ta biết đến vẻ đẹp của con, thấy được cái tốt của con, có hiểu không?

Mũi Trình Bạch đau xót, không nói gì nhẹ gật đầu. Rõ ràng gần trong gang tấc nhưng vẫn không gặp được nhau, là do trong số mệnh của mình không có duyên phận này sao? Tại sao vậy chứ, rõ ràng một người là anh hùng, một người là mỹ nhân mà.

Trong mắt Thu di nương ánh lên vẻ giận dữ:

– Hôn sự của con, phu nhân sớm đã lo liệu rồi. Đợi đến khi hôn sự của đại tiểu thư đã định, bà ta sẽ ra tay. Đến lúc đó, chúng ta đáp ứng là chúng ta chịu thiệt; không đáp ứng thì sẽ đắc tội với bà ta, còn không biết bà ta sẽ dùng tới độc kế gì nữa. Hôn sự của con, mặc kệ là gả cho ai cũng cần bà ta ra mặt mới được nên chúng ta không thể vạch mặt với bà ta.

Thu di nương cười lạnh nói:

– Đã như vậy thì hôn sự của con phải định ra trước đại tiểu thư. Ta không thể ra cửa làm khách, không giúp được cho khuê nữ của ta, đây là sự thật. Nhưng ta không làm được chuyện thì không phá hoại được sao? Chỉ cần hôn sự của con chưa định thì đại tiểu thư đừng hòng định thân!

– Mẹ đều vì con, đều vì con.

Giọt lệ trong suốt từ khóe mắt Trình Bạch chảy ra, tổ mẫu thương mình, phụ thân cũng thương mình nhưng tình thương của họ so với mẹ ruột vẫn không thể nào so sánh được, không thể nào so sánh.

Thu di nương không kiên nhẫn nhìn nàng, mắng:

– Khóc cái gì mà khóc!

Bà lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, vừa lau vừa trách:

– Khóc có lợi gì chứ? Đã nói với con rồi, muốn khóc thì tới trước mặt nam nhân mà khóc, khóc đến lê hoa đái vũ, khiến người ta thương xót.

Sau một lúc lâu, Trình Bạch thu nước mắt, khuyên Thu di nương:

– Con biết mẹ thương con, nhưng mẹ nhất định đừng có ra tay lung tung. Có tổ mẫu thì hôn sự của đại tỷ đã khó định rồi. Mẹ cần gì phải làm kẻ ác, khiến người khác chán ghét chứ.

Trình gia đại tiểu thư mấy lần đều đã suýt định ra hôn sự nhưng tất cả đều bị lão phu nhân chọn tới chọn lui, móc ra một đống khuyết điểm, cuối cùng đành phải bỏ.

Thu di nương bước ngang qua nữ nhi:


– Ta có gì mà không biết, còn cần ngươi dạy! Đại tỷ con không muốn về nhà, còn không phải là vì lão phu nhân thường hay bới móc nó? Con cứ yên ổn ở lại Tây Viên sống thêm mấy ngày. Nếu có gì xảy ra là tốt nhất, nếu không có thì cũng đừng nản chí, vẫn còn sau này nữa.

Bên này là Thu di nương giáo huấn nữ nhi, còn An gia bên kia lại là nữ nhi giáo huấn mẫu thân.

An Hiệp không cho Trương Khế đi ngủ, bắt bà lại giảng đạo lý:

– Nhìn xem, nhị biểu ca cũng bị dọa không dám về luôn kìa? Nhà ai mà xem di nương thiếp thất như khách mà tiếp đãi chứ, chỉ có mẹ lập dị thôi!

Trương Khế có chút do dự, cẩn thận hỏi:

– Hiệp nhi không phải thích lập dị nhất sao?

Tại sao tới lượt ta thì không được. Hiệp nhi, lúc ta bằng tuổi con cũng không có bá đạo như vậy nha.

Thấy An Hiệp nhướng đôi mi thanh tú, Trương Khế vội vàng giải thích:

– Hiệp nhi, mẹ không phải vì cái khác mà là vì ngũ cữu cữu con. Ngụy quốc công phủ vẫn luôn có lỗi, đối xử không tốt với ngũ cữu cữu con, Trình gia lại là nhà ngoại của ngũ cữu cữu con nên mẹ mới cố ý thân thiết.

An Hiệp rất là khinh thường:

– Ngũ cữu cữu mới không để ý Thu di nương gì đó đâu, ngũ cữu cữu nào biết trên đời còn có người như bà ta chứ? Hôm nay bà ta đến, mẹ chỉ cần sai quản sự, bà tử ra gặp mặt, khách khí dẫn bà ta sang gặp Trình nhị tiểu thư, không phải được rồi sao?

Mẹ nếu thật làm như vậy, Trình tỷ tỷ cũng sẽ không khó chịu đến thế.

Trương Khế há hốc mồm, nói không nên lời. Nói gì nhỉ, nói mùa đông mà cứ rúc ở Tây Viên thật nhàm chán, đúng lúc muốn có người tán dóc? Nói mẹ đẻ của A Du cũng là di nương, mà mình trước giờ vẫn đối xử cung kính, thân thiết với lão nhân gia, không dám thất lễ? Hình như đều không thích hợp cho lắm.

An Hiệp nhớ đến vẻ lúng túng của Trình Hi thì không thuận không tha:

– Mẹ lúc nào cũng vậy, không chịu suy nghĩ cho người khác gì hết.

Trương Khế nghiêm mặt:

– Ta sao lại không nghĩ cho người khác? Ta là nghĩ cho ngũ cữu cữu con, nghĩ cho ngũ cữu mẫu con. Hiệp nhi, mẹ là người rất biết nghĩ cho người khác.

An Hiệp tức giận lôi kéo An Ký:

– Phụ thân, ngài nói đi?

Trương Khế cũng bắt An Ký phát biểu, thê tử và nữ nhi bên nào cũng có lý, không ai nhường ai. An Ký thần sắc nhàn nhạt nói:

– Di nương thiếp thất hay áy náy đền bù gì gì đó, đều là chuyện nhỏ không đáng kể. Sông Hoài không vì vậy mà không có bùn đất, dòng sông không vì vậy mà không tắc nghẽn, sông Hoài cũng không vì vậy mà không tràn bờ.

Nói xong, ông không để ý tới vợ con mà tự mình đi ngủ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.