Đọc truyện Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta – Chương 125: Mục đích chân chính
Diêu Tư chỉ cảm thấy cả người đột nhiên rơi tự do, ngay sau đó liền hung hăng nện lên trêи mặt đất. Trùng kϊƈɦ cực lớn, khiến cô đau đến nói không nên lời, thậm chí mơ hồ nghe được tiếng xương cốt trong cơ thể sai vị trí. Biết rõ phải phản kháng, nhưng một luồng uy áp bất chợt xuất hiện ở bốn phía, nặng nề đến mức ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
Đây là…… Huyết mạch áp chế!
Cơ hồ là nháy mắt, cổ căng thẳng, cả người trong nháy mắt bị nhấc lên, hô hấp bị ngăn chặn, lực đạo ở cổ lớn đến mức giống như muốn đem cổ trực tiếp chặt đứt, đau quá!
Cô biết hiện tại đã không còn ở tinh cầu cũ, trong chớp mắt người này bắt được cô, lại lần nữa mở ra không gian truyền tống, đem cô đưa tới cái tinh cầu này, chỉ vì có đủ thời gian để giết cô.
Cô đột nhiên nhớ tới Khuất Trạch đã nói, hắn nói tất cả hành động gần nhất của tổ chức Vĩnh Nhạc đều nhằm vào một người là cô. Thì ra… Vô luận là tận thế virus, hay là tiến công Hồng Tinh, những cái đó… Đều chỉ là vì giết cô mà thôi, từ lúc bắt đầu mục tiêu của hắn chính là cô.
Áp lực ở cổ càng ngày càng tăng, ngay cả ý thức cũng sắp mơ hồ, cô ẩn ẩn nhìn thấy trước mắt xuất hiện một thanh kiếm dùng máu ngưng kết thành, thẳng tắp đâm về phía ngực cô, đây là biện pháp duy nhất có thể giết chết Huyết tộc, dùng máu đồng tộc. Cô thậm chí có thể cảm giác da thịt đau đớn bị rạch ra, thật sự phải chết sao?
Diêu Tư theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, trước mắt đã mơ hồ, cũng không biết có phải là trước khi chết tinh thần khẩn trương cao độ hay không, cô thế nhưng có thể dễ dàng phá mở tinh thần lực che dấu bộ mặt của đối phương, gương mặt đập vào mi mắt kia, lại làm cho cô trong nháy mắt mở to hai mắt.
“Anh… Lý?!”
Người trước người cứng đờ, bàn tay vốn đang siết chặt đột nhiên lỏng một ít, một lát mới vang lên tiếng thở dài, lại như cũ không có ý muốn buông tay, “Ai…… Vẫn là để em nhận ra, sạch sẽ ra đi cái gì cũng không biết, không tốt hơn sao?”
Thật là hắn, sao có thể! Hắn thật sự là Lý Chính bán huyết vịt lúc trước, người đầu tiên phát hiện thân phận của cô, chân chính mang cô dẫn vào Huyết tộc.
Cô đột nhiên hiểu được vì sao trong nội bộ Huyết tộc sẽ có phản bội, vì sao Tứ Trưởng lão rõ ràng muốn nói cho cô, lại thế nào cũng không nói nên lời. Bởi vì Lý Chính cùng Mộ Huyền giống nhau, là Huyết tộc đời thứ tư.
Huyết tộc trong vòng mười đời có huyết mạch áp chế tuyệt đối, làm cho bọn họ căn bản không cách nào cãi lại mệnh lệnh của Lý Chính. Cho dù biết là không đúng, cũng sẽ dựa theo ý nghĩ của hắn đi làm.
“Tại sao?” Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, người vẫn luôn nhằm vào cô, lại sẽ là một người quen, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn cũng đã sớm nhận ra chính mình, nhưng vì cái gì… Muốn giết cô!
“Ai bảo em là con nối dõi của Mộ Huyền?” Tay hắn nắm lấy càng chặt hơn mấy phần, “Kế hoạch của anh nhiều năm như vậy, thất bại rất nhiều lần, cuối cùng anh cũng hiểu. Toàn bộ tinh tế người chân chính có thể làm cho tất cả Huyết tộc đều biến mất, chỉ có một. Anh biết chính mình làm không được, chỉ có Mộ Huyền có thể! Mất đi con nối dõi là cái cảm giác gì, anh đã trả qua hàng tỉ năm, cũng là lúc tới lượt hắn rồi.”
Cho nên mục đích chân chính của hắn, là muốn giết mình, sau đó để Mộ Huyền trả thù xã hội sao?
Nhất thời trước mắt cô hiện ra, lúc trước khi Lạc Anh cảm nhiễm virus, bộ dáng của cháu trai lớn sống không còn gì luyến tiếc, một giây liền tan vỡ mất. Nếu đổi thành lực sát thương của Mộ Huyền, đúng là có cái khả năng này.
“Em gái, đừng trách anh!” Hắn trực tiếp che lại đôi mắt cô, “Sống được lâu cũng không phải chuyện gì tốt, bởi vì một ngày nào đó, em sẽ chán ghét hết thảy, sẽ chán ghét loại cảm giác muốn chết cũng không được này. Thời gian vô tận một ngày nào đó sẽ đem người bức điên, anh không muốn em lưu lại thế gian này chịu khổ, trước tiên giúp em kết thúc hết thảy mà thôi.”
“Anh Lý…” Hắn như thế nào lại biến thành như vậy, rõ ràng trước kia là một người nhiệt tâm như thế. Cho dù là người xa lạ chưa bao giờ quen biết, cũng sẽ giúp một phen. Năm đó nếu không có hắn, cô căn bản không có khả năng nhanh như vậy tiếp thu thân phận Huyết tộc của mình.
“Em gái, em là Huyết tộc đời thứ năm, hiện tại đã không phải niên đại của đời một hai chạy đầy đất nữa rồi.” Ánh mắt hắn trầm xuống, cười đến tràn đầy bi thương, “Một ngày nào đó em sẽ phát hiện, muốn chết cũng không thể là loại cảm giác như thế nào. Thay vì như vậy, không bằng anh giúp em một phen.”
Hắn điên rồi!
Diêu Tư hậu tri hậu giác hiểu được sự thật này, mở to mắt nhìn gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ này, hắn đã không phải Lý Chính lúc trước lời lẽ chính đáng nói cho cô, tồn tại không tốt sao? Cũng lấy thân là Huyết tộc làm kiêu ngạo.
Trong mắt hắn không có áy náy, cũng không có sợ hãi, ngược lại tràn đầy vui mừng cùng an tâm, phảng phất như thật sự là vì muốn tốt cho cô. Thời gian chẳng lẽ thật sự có thể đem người ta thay đổi hoàn toàn như thế sao? Tạo thành nguyên nhân như vậy, không biết là bởi vì hắn mất đi con nối dõi, hay là bởi vì đối với thân phận Huyết tộc mang cừu hận.
Bình tĩnh bình tĩnh! Trong giây lát trong đầu Diêu Tư hiện lên đông đảo cảm xúc, liều mạng nghĩ đối sách, Mộ Huyền nhất định sẽ đến cứu cô, cô hiện tại cần phải làm là tận lực kéo dài thời gian.
Lý Chính không có dùng dị năng, dị năng của cô cũng không phát động được, huống hồ hắn là đời thứ tư, có dị năng cũng không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể dùng tinh thần lực.
Cô trực tiếp dẫn động tất cả tinh thần lực, muốn một lần phóng thích ra ngoài.
Dù sao cũng phải liều một lần!
Nháy mắt một quân mạt chược hư ảnh thật lớn từ trêи người cô xông ra ngoài, nhanh chóng biến lớn xông thẳng tới người phía trước.
Lý Chính cả kinh, không khỏi buông lỏng tay ra, bị buộc phải lui ra sau.
Thành công!
Cổ cô được buông lỏng, không khí mới mẻ lần nữa truyền tới.
Diêu Tư đặt ʍôиɠ ngồi trêи mặt đất, cũng bất chấp thở dốc, trực tiếp bắt lấy dây chuyền trêи cổ, dùng sức bóp nát. Bên trong phong ấn một tia tinh thần lực của Mộ Huyền. Lý Chính sở dĩ đem cô đưa tới nơi này, chính là vì không cho Mộ Huyền tìm được, cần phải cho hắn biết vị trí của cô, bóp nát cái này là phương pháp duy nhất thông tri cho hắn.
Quả nhiên, cơ hồ là ở trong chớp mắt vòng cổ vỡ vụn, không gian một trận vặn vẹo, phía trước bị cắt mở ra một cái khe.
Rốt cuộc tới……
“Tại sao lại không nghe anh!”
Cô chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, có cái gì đó trực tiếp đâm vào trái tim. Mới vừa bị tinh thần lực đánh bay, Lý Chính lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt, trêи tay cầm một đầu của huyết kiếm, mà một đầu khác đang cắm thẳng ở trêи ngực cô.
Cô chỉ cảm thấy trong ngực cuồn cuộn một hồi, há mồm liền phun ra một búng máu, trực tiếp phun đầy mặt Lý Chính. Hắn cũng không có tránh, vẫn là vẻ mặt tươi cười bình tĩnh, không nhanh không chậm mở miệng, “Ngủ đi, chết rồi sẽ không phải chịu khổ nữa!”
“Tư Tư!” Âm thanh tràn đầy hoảng sợ vang lên, Lý Chính trước mặt bị dị năng đánh ra ngoài, ngay sau đó cô lập tức rơi vào trong lòng ngực quen thuộc,
“Tư Tư, Tư Tư……”
Tay Mộ Huyền đang run, dường như muốn ôm mà không được, trêи mặt là kinh hoảng mà trước nay cô chưa từng thấy qua. Không biết vì sao, trong đầu Diêu Tư đột nhiên hiện ra một đoạn tai nạn xe cộ của phim truyền hình kinh điển, cho nên cô muốn nói… Không cần gọi ta là Tư Tư, nickname máu chó như vậy! (Hẳn Tư Tư là tên gọi của một nhân vật trong phim truyền hình máu chó nào đó??)
Cô muốn cười, lại chỉ cảm thấy sức lực toàn thân giống như thủy triều mau chóng rút xuống, rét lạnh trải rộng toàn thân, đôi mắt không chịu khống chế khép lại.
Xem ra nhân sinh không phải kịch cẩu huyết, cô thật sự phải chết rồi….
Mộ Huyền run đến càng thêm lợi hại, không biết có phải ảo giác hay không,cô dường như nhìn thấy đôi mắt hắn chậm rãi biến thành màu đỏ, tựa hồ có khí đen từng sợi từng sợi từ trêи người hắn bay ra, hơ nữa tràn ra khắp nơi, bốn phía hết thảy biến thành tro tàn, cả tinh cầu cũng đều đang rung động.
Trong khoảnh khắc ý thức biến mất, cô đột nhiên nhớ tới mục đích của Lý Chính. Hắn giết cô, là vì làm Mộ Huyền tự mình ra tay, hủy diệt toàn bộ Huyết tộc! Không nghĩ tới cuối cùng vẫn làm hắn thành công.
Luôn cảm thấy bị chết có chút không cam lòng!
Trong nháy mắt cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, cô giơ tay bắt được tay Mộ Huyền, rốt cuộc để lại di ngôn cuối cùng.
“Không cần trả thù xã hội!”
*********************
Sự thật đắng lòng, Diêu Tư chết thật đó các nàng ưi:”(((
Hết chương 125.