Đọc truyện Tịnh Phi Dương Quan – Chương 8 tại website TruyenChu.Vip
CHƯƠNG 8
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Tạm thời rời khỏi nhà giam hoa lệ, cũng không nhất định phải là đi đổi gió.
Huống chi điều kiện tiên quyết của lần xuất môn này, hoàn toàn khiến cho người ta không thể nào liên tưởng đến một mỹ cảnh tốt đẹp.
Tôi ngồi trong xe, âm thầm suy đoán xem An Nhiên sẽ đem mình đến chỗ nào để đùa bỡn khoe khoang, còn chưa nghĩ ra được kết quả, xe đã từ từ dừng lại, xem ra đã đến pháp trường rồi.
Pháp trường cực kì khí khái, rất có khí thế của trung tâm giải trí lớn nhất thành phố.
Thiết kế dựa theo loại hình thịnh hành nhất hiện nay, tất cả bao gồm casino, khách sạn, quán bar, hộp đêm, cửa pha lê hai bên tự động đóng mở. An Nhiên ngạo nghệ cất bước giữa đoàn vệ sĩ vây trước vây sau, phong thái thong dong tôn quý kia, tuyệt đối không thua kém vương tộc Châu Âu.
Có khi, quyền thế của anh so với vương tộc còn lớn hơn.
Xuyên qua đại sảnh tầng một, đi qua một loạt đèn thủy tinh đủ các kích cỡ sáng rực rỡ trên đỉnh đầu, mọi người khi nhìn thấy An Nhiên đều tỏ thái độ nghiêm kính, dồn dập nhường đường.
“Lão bản.”
“An tiên sinh.”
“An lão đại.”
“Lão bản.”
Tôi vốn tưởng rằng đó chỉ là cách xưng hô hư danh, càng đi sâu vào trong, càng có những người rõ ràng là cấp quản lý của trung tâm vội vàng đứng dậy, luôn mồm luôn miệng đều là “Lão bản”.
Lúc này mới hiểu được, thì ra anh thật sự có bản lĩnh như thế, sau khi lập nghiệp từ hắc đạo, không chỉ giới hạn ở việc đoạt địa bàn thu phí bảo hộ, cư nhiên còn nhúng tay vào việc làm ăn quang minh chính đại.
Thời gian ngắn ngủi, lại có thể xây dựng được một khu làm ăn lớn như vậy, có thể thấy người này thông minh lợi hại đến mức nào.
Chính tà đều không kiêng kị, thời điểm nào cũng có thể chiếm lợi thế.
“An lão đại, ách… Quân Duyệt…”
Tôi lơ đãng đi theo bên cạnh An Nhiên, nghe thấy có người gọi tên mình, đột ngột dừng cước bộ.
Lâm Tín ăn mặc thập phần hoạt bát, hắn đã cao lên rồi, tựa hồ còn cao hơn tôi một chút, bờ vai rộng rãi, mặc trên người một bộ tây phục được cắt may rất vừa vặn, thực có ý vị đàn ông tháo vát lão luyện.
Không đợi An Nhiên ra lệnh, tôi đã tự giác chào hỏi, “Lâm Tín, lâu rồi không gặp.”
An Nhiên cười nhạo, “Mới cách lần gặp trước có mấy ngày? Đã tính là lâu?”
Quả nhiên, đã vào trò chơi, liền phải bắt đầu đắc ý khoe ra quyền sở hữu rồi.
Tôi rũ mắt xuống, miễn cho tự rước lấy nhục.
Lâm Tín có lẽ cũng có chút xấu hổ, vội vàng cứu nguy, “Lão đại, theo phân phó của anh, đã giữ lại một bao sương (1) tốt nhất.”
Đoàn người chúng tôi cùng tiến vào bao sương tốt nhất, ngồi xuống trong gian phòng được trang hoàng cực xa hoa, lập tức có người bưng các loại rượu lên.
An Nhiên nói, “Quân Duyệt không uống rượu.”
Liền có người dè dè dặt dặt đưa cho tôi một ly nước trái cây.
Tôi lười kháng nghị, tùy tiện nhận lấy, nhưng An Nhiên lại nói, “Nước trái cây không được, đem một cốc sữa đến, phải ấm.”
Vì thế, tất cả mọi người đều biết tôi bị An Nhiên quản chế mọi việc, ngay cả uống gì cũng phải để chủ nhân chỉ định.
Sữa được đem đến, tôi nhận lấy, quả nhiên còn ấm.
Tôi uống một ngụm rồi đặt ly lên bàn.
Liếc mắt đảo qua một cái, trên bàn thượng vàng hạ cám (hỗn tạp), đủ loại rượu hoặc đỏ hoặc trắng óng ánh trong suốt, chỉ có một ly của tôi là trắng thuần, rất hợp rơ với bộ tây trang thuần trắng trên người tôi, bất ngờ đến kì khôi.
An Nhiên còn chưa thấy đủ, trước mặt đám thủ hạ, bưng ly sữa lên đưa tới tay tôi, nói, “Nhân lúc còn ấm, chí ít cũng uống một nửa.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
Được voi đòi tiên thực sự là một bản tính lớn của con người, An Nhiên quyền thế thông thiên, muốn chỉnh người nào mà không được? Lại cứ phải đánh rắn dập đầu, một gậy tiếp một gậy.
Anh nhiều ít cũng đã đọc qua tâm lý học, chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ khiến người ngoài lưu lại cảm giác lòng dạ hẹp hòi?
An Nhiên thấy tôi không chịu nghe lời, ngồi dịch tới gần một chút, lại ở trước mặt tất cả mọi người, đem môi kề sát đến bên tai tôi.
Tôi khiêm tốn lắng nghe xem anh sẽ nói lời uy hiếp độc ác gì, ví dụ như cởi sạch để tôi trần trụi rồi ném lên sàn nhà ở đại sảnh tầng một vân vân.
Không ngờ hơi nóng phun nhẹ bên tai tôi khuếch rộng, cư nhiên lại nghe được anh thở dài một hơi, “Hà nhị thiếu gia, cậu muốn uống rượu, chí ít cũng phải uống một chút sữa ấm để lót dạ. Dạ dày đau thì sao có thể chơi vui được?”
Sự kĩ lưỡng của An Nhiên luôn khiến tôi phải thán phục đến cực điểm.
Mỗi lần đều bị anh áp đảo, lần này cũng không ngoại lệ, chỉ cần thì thầm một câu, tôi suy nghĩ không đến một giây đã quyết định xong, thật sự đem ly sữa ấm uống ngay một nửa.
Đặt ly xuống, chạm phải ánh mắt có chút sững sờ của Lâm Tín, dường như hắn không dám tin vào sự thuần phục của tôi.
Tôi nâng nửa ly còn lại lên hỏi hắn, “Có muốn uống một ly không?”
Lâm Tín cũng đã thành thục không ít, ắt không bị tôi trêu đùa thành công, hàng mi hơi nhăn lại, hiện ra một chút ương ngạnh kiệt ngạo của hắc đạo mà năm xưa tôi chưa từng phát hiện ra, nói, “Không cần, đa tạ.”
An Nhiên ở bên cạnh, trầm trầm cười ra tiếng.
Cửa phòng mở ra, hai ba má mì trang điểm lộng lẫy chen qua hàng vệ sĩ dày đặc đứng chắn trước cửa để tiến vào, giọng nói ngọt đến ngấy người, “Lão bản, hôm nay có muốn các tiểu thư không?”
“Biết hôm nay lão bản tới, chúng tôi đều đã giữ lại các tiểu thư xinh nhất nha.”
Đang ngồi trong phòng chắc hẳn đại đa số đều là thuộc hạ nòng cốt của An Nhiên.
Một người trong đó chọc ghẹo má mì, “Này, các ngươi giữ lại tất cả những tiểu thư xinh đẹp nhất rồi, làm sao giúp lão bản kiếm tiền a?”
Má mì kia thực sự là người rất biết thức thời, đặc biệt giỏi ăn nói, mỉm cười không chút hoang mang đáp, “Còn biện pháp nào? Biết lão bản muốn tới, gần như tất cả các tiểu thư đều mong ngóng được tiến vào bao sương này. Cũng đúng, cành cao ai lại không muốn vịn, mỗi lần lão bản đến đây, ta đều thu hồng bao* của các nàng đến ngại ngùng, dù sao cũng phải sắp xếp ít nhiều thiên kiều bá mị vào, mới tính đến chuyện báo cáo kết quả công tác được.” Nói xong còn lớn tiếng thở dài một hơi.
(*hồng bao: tiền thưởng)
An Nhiên được các bà ấy chọc đến thực vui vẻ, nét cười mở ra, tuấn mỹ kinh tâm động phách, suy nghĩ một hồi mới nhàn nhạt phân phó xuống, “Các người cứ chuẩn bị trước, chờ đàm xong chính sự, thả những thiên kiều bá mị kia của các người vào đây. Nhớ kỹ nhất định phải là thiên kiều bá mị, tôi chính là người không dễ chăm sóc đâu.”
Các má mì liên thanh đáp ứng, thức thời mà cáo lui. An Nhiên lại gọi bọn họ lại, tùy ý vươn một ngón tay, chỉ vào người vẫn luôn rất nghe lời và hẳn là chưa hề chọc đến anh là tôi.
Da đầu tôi một trận căng thẳng.
An Nhiên hỏi, “Biết cậu ấy là ai không?” Đoạn chỉ chỉ vào tôi.
“Đương nhiên biết, ôi chao, lão bản, tôi cũng không phải là lần đầu tiên đến đây. Danh tiếng của Quân Duyệt thiếu gia, ai lại chưa từng nghe qua?”
An Nhiên nói, “Quân Duyệt rất ít khi ra ngoài, cậu ấy là người rất tiêu trí, lại ưa sạch sẽ, đừng chọn cho cậu ấy những cô như lang như hổ, bằng không, ai chiếm tiện nghi của ai cũng không nói trước được. Tìm một người đủ thanh thuần trong sáng đến đây.”
Quay đầu lại hỏi ý kiến tôi, “Kiểu dạng tiểu bạch thỏ, có được không?”
Tôi cười, “Được.”
Tiểu bạch thỏ?
Ở đây đã có một con rồi, hơn nữa còn toàn thân tuyết bạch, ngoan đến không gì sánh bằng, lại còn muốn chuẩn bị thêm một con tới, tụ thành một đôi để phối giống sao?
Xua đám đàn bà đi rồi, cửa liền đóng, trong phòng còn lưu lại mùi son phấn như ẩn như hiện. Đây chính là một lần báo cáo công tác loại nhỏ của trung tâm giải trí.
Báo cáo công tác của hắc đạo, tôi đã từng được nghe nhiều lắm rồi.
Cũng không có gì mới mẻ, không chỉ rõ hàm ý trong số lượng, ngày tháng; từ chuyên môn, tiếng lóng rất khó hiểu, người ngoài nghe được thường thường sẽ chẳng hiểu gì hết.
An Nhiên ngồi trên ghế sô pha nhàn nhã vểnh chân bắt chéo, ống chân thon dài rắn chắc đặt ngang trên đầu gối, tư thế tuyên cáo buông thả, trong bao sương mờ tối liền toát ra một loại quyền lực tối thượng.
Anh nhìn như chỉ lơ đãng nghe, thỉnh thoảng cầm ly rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm, phần lớn thời gian đều không lên tiếng.
Tôi chú ý quan sát anh không rời mắt, nhìn anh khống chế thủ hạ của mình như thế nào, có phải cũng viên tròn đè bẹp giống như đối với tôi hay không.
An Nhiên khi làm chính sự không thích nói nhiều, anh đặc biệt giỏi về việc sử dụng ngôn ngữ thân thể.
Một ánh mắt, một nụ cười có hàm ý, một động tác tay nhìn như hoàn toàn bình thường, cũng có thể biểu đạt ra thái độ và quyết định của anh đối với một việc gì đó.
Anh sẽ nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trên mặt ghế sa lông bằng da, sẽ nghiêng cổ, hay dùng tay vỗ nhẹ lên trán, giương mi hạ mi một chút, có lúc anh lại thả hai chân bắt chéo xuống, rất nhẹ nhàng, dường như chỉ là mệt mỏi mà thay đổi tư thế, đổi chân khác đặt lên đầu gối, động tác này cư nhiên cũng là một cái ám chỉ.
Càng không cần nói đến việc anh thỉnh thoảng lại phát ra đủ loại đơn âm.
“Ừ.”
“Ồ.”
“A.”
“…”
Đơn âm khác nhau, ngữ khí tổ hợp bất đồng, liền có đủ hàm ý phong phú. Ở một vị chúa tể như anh, từ ngữ càng đơn giản càng có thể vận chuyển được nhiều thứ, cùng trong một âm thanh, bạo lệ, độc tài, không được nghi ngờ, buồn bực, tha thứ… tất cả đều có thể chứa đựng. (em sợ anh rồi =.=)
Tôi kinh ngạc vô cùng.
Anh rất biết cách khống chế người khác, người này không phải không biết dùng ngôn ngữ, nhưng khi có thể không sử dụng ngôn ngữ, anh càng thích cao cao tại thượng mà không sử dụng hơn.
Thủ hạ liên quan đều được anh huấn luyện đến tinh ý lanh lợi, từng người thay phiên nhau nói, vừa nói vừa quan sát từng động tĩnh rất nhỏ của lão đại, nếu như muốn hỏi chuyện gì, tinh thần lại càng tập trung gấp trăm lần, An Nhiên một khi có ám hiệu, thuộc hạ liền như có tâm linh tương thông, lanh lợi mà chiếu theo tâm tư của An Nhiên để trả lời.
“Vâng, lão đại, tôi hiểu rồi.”
“Lão đại cảm thấy như vậy không thỏa đáng? Không bằng để tôi quay về kiểm tra một lần nữa, chờ có kết quả lần kiểm tra thứ hai, sẽ lại đích thân đem đến cho lão đại xem qua?”
“Lão đại, tôi sẽ mau chóng đối phó.”
Đến lượt Lâm Tín, hắn nói một vài sự tình gần đây ở bến tàu lớn, hỏi An Nhiên dự định xử lý thế nào?
An Nhiên cười cười nhìn hắn, Lâm Tín liền cúi mặt, nói, “Vâng, lão đại. Những việc nhỏ này để tôi tự mình đi xem rồi lo liệu.”
Suốt toàn bộ hội nghị, tổng số từ mà An Nhiên nói còn không nhiều bằng vừa nãy khi anh nói giỡn với đám má mì.
Cuối cùng, An Nhiên đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, hỏi, “Nói xong hết rồi?”
Mọi người đều gật đầu.
Ánh mắt thâm sâu vẫn luôn khó lường kia lại quét về phía tôi.
An Nhiên hỏi, “Quân Duyệt, có phải rất buồn chán không?”
Tôi lắc đầu.
Sao có thể buồn? Xem anh huấn luyện người ta, thực sự rất thú vị.
Mập mờ sáng tối, như kéo tơ lột kén, khiến cho người ta bất tri bất giác phải cố gắng đi quan sát hỉ nộ ái ố của anh, nghiền ngẫm tâm tư của anh, cuối cùng lại giữa mập mờ sáng tối mà quỳ bái nắm bắt suy nghĩ bất định của anh.
Thì ra An lão đại là một vị bá vương tuyệt đối cường chế người khác, đem lực chú ý đặt trên người chính mình.
Độc tài đến như vậy, thực sự khiến người ta phải sợ hãi.
An Nhiên thoải mái cười rộ lên, trong nháy mắt trở nên hòa ái dễ gần, nói, “Chính sự đã đàm xong, mọi người tận tình chơi đùa đi.”
Mọi người không hẹn mà cùng thở phào ra một hơi, lập tức có người đứng lên, mở cửa phân phó bên ngoài, “Gọi các tiểu thư vào đây, không phải muốn đòi lấy niềm vui của lão bản sao?”
Ngay lập tức, nhóm thiên kiều bá mị trang điểm tỉ mỉ đều cười khanh khách bay vào, như một đám chim khách thấm son phấn thượng đẳng, nũng nịu nói cười nhộn nhạo, nhét đầy toàn bộ bao sương.
“Lão bản.”
“Lão bản a.”
Mục quang lưu chuyển, các thiếu nữ xinh đẹp giữa sóng gió phong trần đã luyện ra được một ánh mắt bắn nhanh như điện, An Nhiên lại như vật cách điện, trước tiên chỉ vào người tiến vào cuối cùng kia, “Cô, cho cô một cơ hội, bồi Quân Duyệt thiếu gia ngồi một chút.”
Người bị chỉ điểm kia thực sự phù hợp yêu cầu.
Đơn thuần, trong sáng, nhút nhát rụt rè, khiến người ta phải trìu mến. Nghe lời ngồi xuống bên cạnh tôi, trong phòng ánh sáng mờ như vậy, cũng có thể nhìn thấy rặng mây hồng trên mặt cô.
Tôi lắc lắc nửa ly sữa trong tay, không lên tiếng.
Xa hoa trụy lạc, oanh thanh yến ngữ, loạn thành một đoàn, cư nhiên ẩn ẩn còn có quy tắc. Không ai dám tùy tiện ngồi bên cạnh An Nhiên, mọi người đều cười đến phong tình vạn chủng.
Bình thường, An Nhiên là vương lão ngũ kim cương chính tông, có quyền có thế, có tiền có của, có dáng người có khuôn mặt, trên người phương diện nào cũng toàn tài toàn năng, phụ nữ nào lại không yêu?
Có kẻ đề xuất An Nhiên chọn ra hai người, Lâm Tín rất đáng yêu, cư nhiên cũng phải quay đầu lại trừng người nọ một cái.
An Nhiên tựa hồ không phát hiện, nói, “Nữ sắc vong quốc, một người là đủ rồi.”
Chỉ vào một mỹ nhân thoạt nhìn phong vận không tồi, để cô ta ngồi bên cạnh mình. Còn lại đều bị những người khác phân chia hết, ghế sa lông nguyên bản rất rộng rãi, nhất thời liền ngồi đến chen chúc.
Chỉ có tôi và tiểu bạch thỏ ngồi ở một bên khác, hai bên An Nhiên tựa như có một bức tường, không ai dám cả gan chen qua một phân.
Đàn ông vào bao sương uống rượu, khi đã gọi các tiểu thư, liền không ngoài những việc hồ nháo loạn thất bát tao kia.
Dù sao ánh đèn cũng đủ tối, ngươi tình ta nguyện.
Đáng thương một đôi tiểu bạch thỏ chúng tôi, trăm phần trăm không được tự nhiên.
Tiểu bạch thỏ nữ tính ngại ngùng hồi lâu, dường như ngạc nhiên vì tôi so với cô còn im lặng hơn, ngẩng đầu lên ngập ngừng ấp úng nói một câu, “Quân Duyệt thiếu gia, tôi tên là Tiểu Điệp. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi… tôi kính ngài một ly.” Câu này đích thị là câu má mì đã giảng dạy rất nhiều lần.
Tiểu Điệp? Không phải là Tiểu Thỏ?
Cô nâng chén rượu dè dè dặt dặt đưa tới, phát hiện chất lỏng trong ly của tôi hoàn toàn thuần bạch, rất đáng yêu mà ngốc ra một chút.
Tôi cười, “Đừng hiểu lầm, là sữa. Sữa bò.”
Không hề dự liệu, bên cạnh liền có một bàn tay đột ngột duỗi qua, lấy đi ly sữa trên tay tôi.
Động tác mạnh mẽ tự tác chủ như vậy, ngoại trừ An Nhiên, tuyệt đối không còn ai khác.
An Nhiên nói, “Sữa đã lạnh rồi, đừng uống. Gọi một chén rượu đi. Muốn uống gì?”
Tôi nói, “Whisky, thêm đá.”
An Nhiên gật đầu, phân phó xuống, “Một cốc Thanh Ti*, không được lạnh.”
(*thanh ti: là một loại bia chuyên dụng, màu sắc và mùi vị đậm hơn bia bình thường một chút)
Tôi cười khổ.
Hết cách, thật sự là hết cách.
Tại sao lại quên mất, vật chủ mới có quyền hạ quyết định.
Thanh Ti được đưa tới, tôi tiếp nhận, lại phát hiện ra Lâm Tín đang nhìn mình.
Hắn trái ôm phải ôm, môi còn đang thiếp trên cổ một cô gái, lại vẫn có thể phân tâm nhìn cốc Thanh Ti trong tay tôi, khỏi cần phải nói, nhất định là cảm thấy Quân Duyệt hết cách với An Nhiên này rất thú vị.
Tôi nâng cốc, hướng hắn phía xa kính một cái, hắn bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, toàn bộ tinh thần đều dành để đi chiếm tiện nghi của cô gái bên người.
Tiểu Điệp lại bắt đầu nỗ lực lần thứ hai, nâng ly lên, “Quân Duyệt thiếu gia, tôi kính ngài.”
“Được.” Tôi lấy ly rượu trong tay cô, ngửa đầu uống một hớp lớn, thập phần đau lòng, “Whisky Scotland bên trong trộn nhiều nước như vậy, thật sự là phí của trời. Mi không ngoan.”
Lần lén hành động này, An Nhiên hình như cũng đã phát giác.
Tôi nghiêng đầu, ở dưới ánh đèn mờ tối nhìn anh.
Anh uể oải ngồi trong ghế sa lông, tựa như đang nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt gợi cảm đến có chút quỷ dị. Tôi cảm thấy kì quái, còn thật sự chăm chú nhìn, mới biết được anh chọn cho tôi một con tiểu bạch thỏ, lại tự chọn cho mình một con như lang như hổ.
Nữ nhân kia gối lên bả vai An Nhiên, sắm vai thục nữ, ngón tay thon dài lại sớm đã duỗi đến giữa hai chân An đại công tử, cách một lớp quần tây, như có như không vuốt ve chăm sóc.
Tôi nhìn bất quá mới chỉ hai ba giây, An Nhiên đột nhiên mở mắt ra, quay đầu lại, lập tức tóm được hành vi nhìn lén của tôi, nhanh đến ngay cả trốn cũng không kịp.
Trong khoảnh khắc, anh lại nở rộ một nụ cười tà mị.
Vừa nhìn thấy nụ cười của anh, tôi liền biết đại sự không ổn.
Quả nhiên, anh lập tức nâng tay vỗ hai cái trong không trung, đem tất cả nam nữ si tình đang rơi vào cảnh đẹp đều vỗ tỉnh, nói, “Tạm thời thanh tràng, mọi người đi ra ngoài trước một lát.”
Uy phong của lão đại lập tức hiển lộ, không ai dám hỏi nguyên ngân, toàn bộ ngoan ngoãn khởi thân.
Tôi đứng lên.
An Nhiên bình đạm nói, “Quân Duyệt, cậu ở lại.”
Tôi hít ngược một luồng khí lạnh.
Năm chữ, như năm âm hưởng vang dội đánh vào màng tai tôi.
Mọi người đều nghe thấy, kìm lòng không đặng liếc tôi một cái, Lâm Tín như thế, ngay cả tiểu bạch thỏ cũng như thế.
Hoặc sáng tỏ, hoặc hâm mộ, hoặc khinh thường, hoặc thương hại, hoặc khó hiểu…
Tôi xiết chặt nắm tay, cứng ngắc ngồi xuống.
Người đi hết rồi, cửa phòng liền đóng lại.
An Nhiên nói, “Ngồi lại đây.”
Tôi không động đậy.
An Nhiên nói, “Bất quá chỉ là muốn cậu đến dùng tay giúp tôi lộng, cậu như vậy là muốn nằm trên sa lông trực tiếp làm?”
Tôi cười lạnh, “Được.”
Nâng tay lên, cởi khuy âu phục.
An Nhiên xẹt đến như một con báo, hung tợn ngăn tôi lại, không biết hữu ý hay vô ý, đầu gối vừa vặn húc vào bụng tôi, ép đến nỗi tôi một trận đau ức.
Anh từ trên nhìn xuống, lạnh lẽo nhìn tôi chằm chằm, giống như một giây tiếp theo liền sẽ ra tay xé nát tôi, nguy hiểm hỏi, “Quân Duyệt, cậu thực sự muốn đối nghịch với tôi?”
Tôi hảo vô tội, lại khiêm tốn học hỏi, “An Nhiên, tôi tự mình cởi quần áo, cũng tính là phạm sai lầm?”
An Nhiên nheo mắt, đánh giá tôi.
Sau một lúc lâu, lại mím môi cười kiêu ngạo, “Cởi quần áo trước mặt tôi, là phải xếp hàng, hôm nay còn chưa đến lượt cậu.”
Lùi về phía sau, ngồi trở lại sa lông, lãnh đạm phân phó, “Đi ra, gọi tiểu bạch thỏ vào đây.”
Tôi xoa dạ dày đã trướng đau, mở cửa đi ra ngoài.
Một đám người vây quanh ngoài cửa, thiếu chút nữa thì chen chúc đến hành lang cũng vô pháp thông hành, nhưng không ai dám đi xa, ai biết được An lão đại khi nào thì lại điên cuồng triệu tập quần thần?
“Này,” Tôi cách vài người, hô lớn một tiếng với tiểu bạch thỏ, chỉ vào cửa phòng, “An Nhiên gọi cô vào.”
Lười chẳng buồn quan tâm, đi sang một hướng khác.
Vài người vội vàng đuổi theo, cung kính lễ độ hỏi, “Quân Duyệt thiếu gia, xin hỏi muốn đi đâu?”
“Toilet.”
“À, toilet ở bên này, mời đi theo tôi.”
Lập tức có người dẫn đường.
Tôi không nói gì, nhìn bọn họ đi bên người, cư nhiên thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh tôi như hai cánh cửa thủy tinh lớn kẹp tôi ở giữa.
Thật sự là dở khóc dở cười.
Bảo an nghiêm mật, có lẽ phải ngang với tổng thống nước Mỹ.
Đáng tiếc về phương diện quyền lợi thì lại kém một chút.
Đến toilet rồi, còn có người đi vào trước kiểm tra, lễ độ mời tất cả những người không liên quan ra ngoài.
Tôi đi vào, phát hiện ra ngoại trừ hai người đang gác ngoài cửa, cư nhiên còn có một người theo tôi vào.
Tôi xoay người lại hỏi, “Anh không phải muốn tham quan chứ?”
Hắn cư nhiên giả vờ vô tội nhìn tôi.
Tôi cười lạnh, “Được, cho anh xem. Sau khi trở về cũng đừng ngại khoe ra xung quanh một chút, rằng anh đã xem được thứ gì tốt.”
Tôi làm bộ chuẩn bị kéo khóa quần, hắn vội vàng thối lui hai bước, vẻ mặt hoảng sợ, cuối cùng thật sự lui ra ngoài cửa.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, người này nhất định là lính mới, nếu như là cái gì A Kỳ kia, sợ là không dễ lừa gạt như vậy.
Sau khi giải quyết xong, đang rửa tay, lại truyền đến động tĩnh, người tiến vào cư nhiên là Lâm Tín.
Hắn hiển nhiên biết tôi đang ở trong này, thấy tôi, liếc mắt một cái, rồi cũng lặng lẽ rửa tay.
Nước ấm xối xuống ào ào, chúng tôi rửa rất lâu, bầu không khí nặng nề đến ghê hồn.
Tôi hỏi, “Cậu vào bằng cách nào?”
Lâm Tín trả lời không hề huênh hoang, “Mấy người ngoài kia, vẫn là muốn giữ cho tôi một chút mặt mũi.”
Tôi đóng vòi nước, đi lướt qua hắn.
Hắn đột nhiên hỏi, “Quân Duyệt, hắn có phải đối xử với cậu không tốt không?”
Tôi dừng bước hỏi, “Tại sao lại nghĩ như vậy?”
Hắn nói, “Sắc mặt cậu rất khó coi.”
Tôi nói, “Sắc mặt tôi khó coi, có liên quan gì đến cậu?”
Hắn không thèm nhắc lại, vẫn đang mở nước, chà xát mười ngón tay, tựa như bên trên có vết bẩn dù tẩy thế nào cũng không thể sạch.
Thật lâu sau, tôi lại hỏi, “Lâm Tín, hỏi cậu một vấn đề, thành thật trả lời tôi.”
“Cậu hỏi đi.”
“Ngày trước khi tôi uống say ở nhà cậu, cậu có từng nhân lúc tôi ngủ say mà lén sờ qua tôi không?”
Hắn trầm mặc một lát, trả lời không chút gợn sóng, “Có.”
Khiến tôi kinh ngạc.
Tên công tử ăn chơi cùng mình lớn lên này, lại biến thành người có chút dám làm dám chịu.
Tôi khéo léo cười, hạ giọng hỏi, “Sờ ở đâu?”
“Chỗ ấy.”
“Chỗ nào?” Tôi xoay người lại, vừa vặn đứng ngay sau lưng hắn, quấn tay qua, ý định trả thù mà phủ lên cái địa phương kia, “Có phải chỗ này không?”
Ba!
Hắn đột nhiên đánh thật mạnh vào tay tôi.
Tôi rụt tay về, trên mu bàn tay cư nhiên hồng lên một mảng.
Tức giận trong lòng, không thèm liếc lại hắn lấy một cái, vội vàng ra khỏi toilet.
Khi trở lại bên ngoài bao sương, đám người ngoài hành lang đã biến mất như ảo thuật, cửa phòng mở ra.
Tôi đi vào, kỳ quái phát hiện chỉ có một mình An Nhiên ngồi bên trong, bộ dáng vừa mệt mỏi vừa nguy hiểm, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc hình như vừa mới đốt.
An Nhiên hỏi, “Vừa đi đâu?”
“Toilet.”
Anh nhìn tôi, trái tim tôi nặng nề ngừng một nhịp, nhớ tới sự lợi hại của anh, không khỏi sinh ra vài phần sợ sệt.
An Nhiên theo thói quen mà cong khóe môi lên, giữa đôi lông mày lưỡi mác dật ra một loại vị đạo tình sắc cực nhạt, “Không hỏi tôi vừa rồi có khoái hoạt hay không?”
Tôi chú ý thấy dục vọng giữa hai chân anh đã bình phục trở lại.
Thân là lão bản của nơi này, mỹ nữ vây quanh như mây, muốn giải quyết loại vấn đề nhỏ này thực sự là dễ như trở bàn tay.
Cổ họng tôi có chút khô khan, “Có cái gì hay để hỏi?”
An Nhiên nói, “Cậu muốn biết, vì sao không hỏi?”
“Tôi tuyệt đối một chút cũng không muốn biết.”
Tranh luận vấn đề này, thực sự rất ngu ngốc.
Tôi ngu ngốc còn chưa tính, An Nhiên lại bị làm sao thế này?
Tôi thở dài.
An Nhiên hỏi, “Cậu thở dài cái gì?”
Hiểu rồi, anh nhất định là đang có chỗ nào đó không thoải mái, mưu đồ tìm tôi để trút xả.
Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*.
(*người xấu vu hại cho người tốt, vô duyên vô cớ bịa đặt tội danh, còn nói đến hùng hồn đắc chí) (bạn Duyệt ơi bạn không vô tội đến thế đâu =.=)
Tôi lập tức nhận tội, “Thực xin lỗi, tôi không nên thở dài.”
An Nhiên đứng dậy, nện bước ưu nhã như loài sư tử, đáp đất không tiếng động, lại rất dọa người.
Đi đến bên cạnh tôi, túm chặt cổ tay tôi như gọng kìm lão hổ, đột ngột kéo đi.
Tôi kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo một chút, thân bất do kỷ mặc anh kéo ra ngoài.
Đám vệ sĩ vây xung quanh, đi theo phía trước phía sau, trang nghiêm như một binh đoàn cường hãn cấp tốc di chuyển về phía cổng chính.
Cổ tay bị anh túm thực sự rất đau, tôi cắn răng đi theo bước chân mạnh mẽ tốc hành của anh, không biết anh đột nhiên lại nổi điên cái gì.
Đến cổng chính, một loạt xe con đều đỗ ở đó, sớm đã có người mở cửa xe đứng chờ.
An Nhiên quăng tôi vào trong chỗ ngồi phía sau của một chiếc xe, khi chính mình tiến vào thì thuận tay đóng sầm cửa một cái thật mạnh.
Tiếng đóng cửa thô bạo, khiến kẻ điếc cũng có thể biết được An lão đại đang tâm tình không tốt.
Tôi còn chưa ngồi vững, anh đã ép tới, đè ấn tôi lên ghế đệm mềm mại, hỏi tôi, “Có phải cảm thấy tôi âm tình bất định không?”
Tôi lại không tự chủ được mà thầm khen trình độ tâm lý học của anh.
Ý niệm trong đầu người khác, anh luôn có thể đoán được chuẩn xác.
Nhưng người đàn ông đang phủ trên người tôi giờ phút này, hung bạo như một con mãnh hổ cơ khát kiêm động dục, tận cùng con ngươi đen sẫm chảy ra bạo lệ ngoan độc, ai dám không sợ chết mà gật đầu, nói một chữ “phải”?
Thảm cảnh chết không có chỗ chôn đang ở ngay trước mắt, nói không đáng sợ, là không có khả năng.
Tôi nín thở, nhắm mắt lại, ra vẻ thuần phục.
Đáng tiếc anh lại như mãnh hổ, chứ không phải gấu chó, bằng không tôi sẽ đóng giả làm một cái thi thể.
Nghe nói gấu chó không ăn đồ chết, đã từng có người dùng phương pháp này và may mắn sống sót thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng.
An Nhiên cười gằn, “Không cần ra vẻ đáng thương. Quân Duyệt, cậu muốn bảo vệ mình, nói cho cậu biết một phương pháp tốt nhất – đừng chọc giận tôi.”
Thiên cổ kỳ oan.
Ai muốn chọc giận một cái ác ma?
Ngay cả chính tôi, cũng vô cùng tò mò không biết đã làm gì chọc giận đến anh.
Tôi mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt anh chợt trở nên hung hiểm, dường như không biết vì sao bạo nộ, trầm giọng nói, “Cậu còn dám lộ ra loại ánh mắt vô tội này?” Tay giơ cao huy tới.
Phần bá đạo hung ác hoàn toàn không thể đo hết kia, theo kình lực tay anh mà nói, vị trí như vậy, một cái tát mà hạ xuống, há lại có gì đáng để xem?
Tôi cơ hồ theo tiềm thức mà căng hết da thịt.
Một trận kình phong trên má khó khăn lắm mới thổi qua, cho dù chỉ là gió, cũng thổi đến da dẻ phát đau.
Áp lực trên người tôi chợt giảm, mở mắt ra nhìn, anh không còn đè trên tôi nữa mà đã ngồi xuống vị trí bên cạnh, hàng mi tuấn tú hơi hơi co giật, tựa như đang cực lực kiềm chế, không biết khi nào thì lại bạo phát lần thứ hai.
An Nhiên không bình tĩnh như vậy, thực sự rất xa lạ.
Một giây sau, anh gõ gõ lên tấm kính dày ngăn cách giữa ghế lái và chỗ ngồi phía sau, phân phó, “Dừng xe.”
Kỷ luật nghiêm minh, đoàn xe lập tức dừng lại.
Ánh mắt An Nhiên không hề chuyển qua, lạnh lùng hạ lệnh, “Cậu xuống xe.”
Tôi nói, “Được.”
Mới vừa mở cửa ra, sau thắt lưng chợt vọt đến một trận kình lực rất mạnh, bị anh túm đến phát đau.
An Nhiên ở bên tai tôi bình tĩnh nói, “Đừng hiểu lầm, không phải là thả cho cậu đi. Là muốn cậu xuống xe, ngồi một xe khác để về.”
Tôi nói, “Hiểu.”
Anh mới buông tôi ra.
Kỳ thực không cần anh nói, tôi cũng biết mình đi không được.
Vừa bước xuống, một chiếc xe khác đã tiến lên từ phía sau, hai người đàn ông chuyên phụ trách trông nom tôi làm một động tác “mời” với tôi, “Quân Duyệt thiếu gia, mời đi bên này.”
Sau khi lên xe, đoàn xe lại tiếp tục tiến về phía trước.
Về nhà rồi, mới phát hiện xe chở An Nhiên không cùng quay về.
Không ai nói cho tôi biết An Nhiên giữa đường đã vòng xe đi đâu, hành tung của An lão đại, ai dám loạn hỏi loạn nói?
Lại trở về căn phòng ngủ quen thuộc, tôi ôm đầu gối, ngồi vào ghế sô pha. Trên bàn trà xếp những tờ tạp chí chỉnh chỉnh tề tề, hình như mỗi ngày đều có người đến đổi sang số mới, bên cạnh đặt một quyển sách rất dày, thì ra là Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Tôi giật mình, lần trước lấy xuống, hình như không phải đặt ở chỗ này.
Cho đến tận hôm nay, An Nhiên vẫn đọc cái này?
Cầm lên, hồ loạn lật lật, tùy tiện liếc vài cái, đốt chút thời gian.
Đọc nhanh như gió, qua loa đại khái.
Cái người họ Tôn này, thật tùy hứng, rõ ràng đã thụ thương, còn liều chết chống lại, kết quả tráng niên mất sớm. Lưu lại giang sơn rộng lớn, đều cấp cho tiểu đệ của hắn, trước khi chết, còn dặn dò hai câu, cái gì mà “nội sự vấn Tử Bố, ngoại sự vấn Chu Lang(2).”
Bất quá, hai câu cuối cùng này, cũng xem như là hắn có đôi mắt tinh tường.
Tử Bố Chu Lang, đều chưa từng qua cầu rút ván, thừa dịp ngươi đang bệnh để lấy mạng ngươi, làm ra những loại chuyện phản loạn.
Khoa học kỹ thuật tiến bộ cũng không phải chuyện tốt, vũ khí tiên tiến, hại bao nhiêu người không kịp lưu lại di ngôn đã phải cáo biệt trần thế.
Anh hai, nếu anh trước khi chết cũng giống như tên họ Tôn kia, triệu tập những gia thần tâm phúc đến, dặn dò đôi câu, ít nhất cũng để em biết được một hai người có thể tín nhiệm ủy trọng, vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Tôi cười khổ.
Người đã qua đời, nói nhiều cũng vô dụng.
Giang sơn của Hà gia ban đầu đạt được chính là giữa huyết nhục phân phi, cuối cùng lại mất đi giữa huyết nhục phân phi, e cũng là một loại phương thức xoay chuyển của ý trời.
Tôi ném quyển Tam Quốc Diễn Nghĩa đi, ngã vào ghế sô pha ngáp dài một cái.
An Nhiên, anh xem, tôi chung quy cũng không có tuệ căn để đọc sách.
Hảo hảo một bộ tác phẩm trứ danh, chỉ có thể đảm đương làm vật thôi miên.
An Nhiên, toàn thân anh đã tập hợp đủ ưu điểm của thiên hạ, Hà Quân Duyệt toàn thân đều là khiếm khuyết, vì sao, còn không chịu buông tay?
Kỳ thực, khi anh bảo tôi xuống xe, trong một khoảnh khắc, tôi thật sự đã tưởng rằng anh buông tay tôi rồi.
Thời điểm ấy, tại sao tôi một chút kinh hỉ cũng không cảm thấy?
An Nhiên, An Nhiên, anh thực sự không phải là phàm nhân, anh quá lợi hại, quá đáng sợ.
Không biết đã ngủ bao lâu, có người nhẹ nhàng vỗ lên hai má tôi.
Tôi mơ màng ngồi dậy, dụi dụi mắt, phát hiện ra sắc trời đã tối.
An Nhiên đã trở về, An lão đại bình tĩnh ung dung, đã trở về.
An Nhiên hỏi, “Tắm rửa chưa?”
Tôi lắc đầu.
Anh nói, “Cùng tắm đi.”
Chúng tôi tiến vào phòng tắm, cởi sạch quần áo, sóng vai ngồi trong bồn tắm lớn, hưởng thụ nước ấm thấm dần vào thân thể.
Đã quen nhìn những vết sẹo chằng chịt kia, không còn cảm thấy có gì đáng sợ nữa.
Cơ thể An Nhiên rắn chắc tinh tráng, kỳ thực thập phần gợi cảm dụ nhân.
Anh lẳng lặng ngồi bên cạnh tôi, ngửa đầu ra sau, trên mặt lộ ra một tia du nhàn, đột nhiên giữa màn hơi nước mờ ảo, bất động thanh sắc hỏi, “Năm đó Lâm Tín lén sờ cậu, cậu kỳ thực trong lòng biết rõ?”
Tôi đột ngột cả kinh, nhất thời toàn thân cứng ngắc.
Nước trong bồn tắm rất ấm áp, ngữ khí của An Nhiên lại rất lạnh lùng.
Lạnh lùng khảo vấn, khiến người ta khó mà chống đỡ.
Tôi nháy mắt đã cứng thành một khối, trăm nghìn ý niệm cùng muôn vàn việc hệ trọng đều hiện loạn lên trong đầu.
Sẽ không dại dột mà đi hỏi anh vì sao biết chuyện phát sinh trong toilet, đó là địa bàn của An Nhiên, khắp nơi đều có tai mắt của anh, chí ít ở ngoài cửa toilet cũng có một đôi, có trời mới biết bọn họ thông qua cái gì để thăm dò được địch tình, lại trước tiên hướng lão đại báo công lĩnh thưởng.
Tôi hít sâu một hơi, nói, “An Nhiên, hôm nay tôi và Lâm Tín không làm gì cả, bất quá chỉ là đùa một chút.”
An Nhiên nói, “Quân Duyệt, cậu không nghe rõ câu hỏi của tôi.”
Tôi ngạc nhiên.
Đương nhiên tôi biết anh vừa mới hỏi cái gì.
Năm đó Lâm Tín lén sờ tôi, tôi trong lòng có biết rõ hay không?
Một đoạn ký ức tùy hứng thời niên thiếu kia, năm tháng mơ mơ hồ hồ, ai có thể nói được cái gì rõ ràng?
Nếu nói vì hôm nay đã sờ của Lâm Tín một phen, An Nhiên vì sự tình ngắn ngủi một hai giây như thế mà trạch vấn, tôi bất quá cho anh một lời bình “độc chiếm dục vọng đáng sợ”.
Nhưng ngay cả những chuyện cũ năm xưa cũng không chịu buông tha, còn liên lụy tới việc trong lòng có rõ ràng hay không, hắc đạo lão đại này cũng thật là quá nhỏ mọn cực đoan, đến nỗi khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Bất quá, An Nhiên sớm đã trở thành người khiến kẻ khác khó có thể tưởng tượng.
Tiếu ý bên môi anh có phần khinh thường, nhàn nhạt hỏi, “Cậu trong lòng biết rõ, đúng không?”
Tôi không cần thiết phải trả lời.
Anh đủ thông minh, từ sắc mặt tôi là đủ để đoán ra toàn bộ.
Anh nói, “Lâm Tín tưởng rằng cậu say nên ngủ rồi, lặng lẽ tiếp cận cậu, vuốt ve cậu, cậu kỳ thực biết rõ, nhưng lại tiếp tục giả vờ ngủ, không lên tiếng mà cổ vũ khích lệ. Khi mở mắt ra, lại giả một vẻ mặt vô tội. Quân Duyệt, là như thế phải không?”
Tôi càng nghe càng sởn gai ốc.
Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.
Nguyên bản chỉ là đùa nghịch không có gì quá to tát, từ miệng anh chậm rãi nói ra, lại như trọng tội nặng hơn gấp mười.
Tôi nghiêm mặt, “An Nhiên, anh có thể đối xử với tôi thế nào cũng được, nhưng không nên vũ nhục tôi như vậy. Tôi tuy rằng ham chơi, nhưng ngoại trừ anh, cho tới bây giờ chưa từng làm qua với người khác. Lâm Tín là bạn tốt nhất của tôi, hắn khi đó bằng tuổi tôi, cũng bất quá là một thời hiếu kỳ, giữa hai thằng nhóc sờ một hai cái, có gì là ghê gớm đâu?”
An Nhiên mỉm cười thở dài, “Quân Duyệt, cậu thực sự cho tới bây giờ vẫn đả thương người mà không biết.”
Ánh mắt anh nhìn tôi, khiến tôi phi thường sợ hãi.
Đây không phải là ánh mắt của rắn nhìn chằm chằm ếch, dù sao rắn nhìn ếch, cũng chỉ nuốt xuống một hơi liền no bụng mà thôi.
Ánh mắt An Nhiên cấp cho tôi, phức tạp hơn rất nhiều, xa không thể lường được.
Ra khỏi phòng tắm, An đại công tử mời tôi cùng xem một cuộn phim.
Tôi không thể không đáp ứng, mặc dù trong lòng biết rõ bộ phim này nhất định không có gì đáng xem, chỉ sợ lại là các loại SM gì đó khiến người ta phải phát run cả da đầu.
Chúng tôi cùng ngồi vào sô pha, An Nhiên lấy ra một chiếc đĩa bỏ vào trong đầu, chuẩn bị ấn nút điều khiển, lại tựa như chợt nhớ tới cái gì, hỏi tôi, “Biết hôm nay cậu làm sai bao nhiêu chuyện không?”
Tôi nhíu mày.
Phương pháp dạy dỗ hơi có chút cải biến.
Lần này là hỏi tội định án trước, lại thi hành đe dọa trên thị giác, thiên biến vạn hóa không tách khỏi tông này. Dù sao đến cuối cùng, tam hô vạn tuế, nói “tội thần đáng chết”, nhất định vẫn là tôi.
Cho nên, tôi trực tiếp nói, “An Nhiên, tôi sai rồi.”
“Sai ở chỗ nào?”
“Không nên đùa giỡn cùng Lâm Tín.”
An Nhiên khẽ thở dài, “Đến tận bây giờ, cậu vẫn chỉ cho rằng đây là một trò đùa.”
Người có quyền có thế có thể được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng chí ít cũng nên để cho người ta biết lui thế nào.
Anh ngay cả lui cũng không chịu để cho tôi lui.
Tôi cũng thở dài, “An Nhiên, anh bất quá chỉ là muốn tra tấn tôi, ngại gì không trực tiếp một chút. Tôi đối với anh không hề có lực kháng cự, dù sao thịt cũng đã ở trên thớt, anh hẳn là rõ ràng.”
An Nhiên đánh giá tôi, trầm mặc hồi lâu.
Anh đột nhiên nói, “Quân Duyệt, cuộn phim này, cậu nếu như không muốn xem, tôi không miễn cưỡng.”
Anh còn nói, “Bất quá, chuyện đêm nay tôi định làm, nhất định sẽ làm đến cùng.”
Tôi thật muốn cười.
Vậy cũng xem như là sự ban ân hạng nhất? Sai lầm lớn nhất trong thiên hạ!
Dù sao anh cũng phải làm đến cùng, xem một chút dự báo có là gì đâu?
Tôi cũng hào phóng một chút, tự mình cầm lấy điều khiển từ xa trong tay anh.
An Nhiên nói, “Quân Duyệt, cậu xem rồi, sẽ rất thống khổ.”
Tôi nói, “Tôi biết.”
Cơ thể của tôi, cảm xúc của tôi, cũng không thể toàn bộ dâng cho anh tùy tiện chà đạp, hoặc nhiều hoặc ít, chính mình cũng nên hưởng thụ một chút khoái cảm tự tay động thủ.
Ấn nút điều khiển xuống, trên màn ảnh đầu tiên hiện ra một cái đặc tả khí quan nam giới rất rõ nét.
Xiềng xích và dụng cũ giam cầm quen thuộc, những người khác không nhìn thấy mặt, chỉ có tay của kẻ thao túng người bị áp bức.
Quả nhiên, lại là loại phim kinh dị SM.
Ống kính xoay một chút, tôi đột nhiên đờ người.
Không dám tin, tôi ấn nút tua lại, tìm được đoạn ống kính vừa mới lướt qua, trong giây lát toàn thân đều phát lạnh.
Mặt mũi của người trong cuộn phim bị nén đến cơ hồ biến dạng, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra hắn.
Thiên chân vạn xác, đúng là Lâm Tín.
Tôi quay đầu lại nhìn An Nhiên.
An Nhiên rất ung dung, nghênh đón ánh mắt của tôi, “Không dám tin?”
Anh lấy mất điều khiển trong tay tôi, tiếp tục tua xuống.
Tôi bất thình lình đứng lên, anh so với tôi càng nhanh hơn, đưa tay kéo tôi ngã ngồi trở về, sống mũi áp lên mặt tôi, chỉ nói đúng ba chữ, “Xem tiếp đi.”
Dị thường hung ác.
Tôi bị anh tàn bạo kích thích đến tỉnh táo trở lại, đẩy anh ra, cắn răng ngồi xuống tiếp tục xem.
Tôi muốn xem anh tới cùng biến thành một con súc sinh sẽ như thế nào.
Xem anh đối đãi như thế nào với Lâm Tín kỳ thực không hề mắc lỗi.
Cuộn phim là bản không tiếng động, như phim điện ảnh vô thanh của thời xưa, khiến người ta chỉ có thể quan tâm đến khốc hình đang được tiến hành trên màn ảnh.
Có bàn tay cầm một thứ máy móc kỳ quái, ấn một cái, trên đầu máy liền phóng ra ngân châm, dễ dàng xuyên qua nhũ đầu xinh đẹp ưu mỹ.
Quang mang màu bạc, mang theo một chút máu.
Xuyên một lỗ, trái tim tôi cũng mạnh mẽ đập ình một cái.
Khi ánh bạc cuối cùng cũng xuất hiện ở nơi tối mẫn cảm giữa hai chân của nam giới, tôi cầm lấy ống cắm bút bằng đá cẩm thạch trên mặt bàn, trực tiếp nện vỡ hình ảnh tàn nhẫn.
Điện quang khói trắng, cái gì cũng biến mất.
An Nhiên quan sát tôi, chỉ nói, “Cậu không khóc.”
Tôi nói, “Tôi sẽ không rơi lệ trước mặt súc sinh.”
An Nhiên nói, “Ít nhất Lâm Tín vẫn còn sống.”
Tôi nói, “Hắn sống hay chết, không liên quan đến tôi.”
An Nhiên trầm giọng cười không ngừng.
Anh hỏi, “Quân Duyệt, vậy cậu thương tâm cái gì?”
Tôi hỏi lại, “Tôi thương tâm chỗ nào?”
Ngay cả nước mắt cũng không có, có cái gì thương tâm?
An Nhiên của tôi đã chết rồi, rõ rõ ràng ràng, đã chết triệt để rồi.
Ngay cả khuôn mặt giống nhau này cũng sẽ không khiến tôi sinh ra ảo giác nữa.
“Không thương tâm thì tốt.” An Nhiên hạ lệnh, “Lên giường đi.”
“Nằm mơ.”
An Nhiên mỉm cười, “Quân Duyệt, cậu sẽ không hi vọng chuyện của Lâm Tín phát sinh trên người cậu chứ.”
“Anh động thủ.” Tôi cuối cùng cũng nhảy dựng lên, kiệt lực hét lớn, “An Nhiên, anh động thủ! Anh động thủ! Anh động thủ a!”
Tôi đã điên rồi.
Bị anh bức điên rồi.
Tôi động thủ với An lão đại không thể đắc tội, An lão đại cũng nhảy dựng lên động thủ với tôi.
Đàn ông và đàn ông, có đôi khi chỉ là một loài động vật ngu xuẩn, nhân tố quyết định thắng bại cũng rất đơn giản, anh so với tôi lợi hại hơn, anh chế trụ được tôi.
“Quân Duyệt, đừng cho là tôi không dám.” An Nhiên áp trụ tôi, lạnh lùng cười.
Tôi chỉ nói, “Anh động thủ! Anh động thủ!”
Này đương nhiên là đã chọc giận đến anh, người cường đại tự cao nhất.
An Nhiên giương giọng, “A Kỳ, mang các thứ vào.”
Tựa hồ người nọ luôn ở ngoài cửa chuẩn bị sẵn sàng hai tư trên hai tư, chủ nhân ra lệnh một tiếng, lập tức mở cửa tiến vào, hai tay dâng lên các thứ đồ này vật nọ, sau đó lập tức rời đi.
Tôi nhìn thấy rõ ràng, thứ An Nhiên tiếp nhận chính là một cái máy khoan như trên màn hình vừa nãy.
Ngân châm rạng rỡ, đã ở ngay trước mặt.
Bất chợt rùng mình.
Lâm Tín ở trong mắt anh, bất quá là một vật phẩm, tôi ở trong mắt anh, bất quá là một Lâm Tín khác có thể tùy ý xuyên lỗ.
An Nhiên cầm hình cụ kia hỏi tôi, “Quân Duyệt, cậu chọn một chỗ?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không chọn, tôi tự làm.”
Anh thực sự đem máy khoan đưa cho tôi.
Tôi tiếp nhận hình cụ trông như khẩu súng này, hướng trực tiếp vào mắt phải của mình rồi bấm cò.
Mắt phải đột ngột tối sầm, nhưng không đau, ấm ấm áp áp.
An Nhiên một phen mạnh mẽ giật lấy máy khoan trong tay tôi, dùng sức ném nó vào góc phòng, liền ôm lấy tôi thật chặt, thấp giọng nói, “Cậu thật nhỏ mọn, Quân Duyệt, cậu thật nhỏ mọn.”
Hơi ấm bao trùm mắt phải không thấy nữa, nhưng ánh sáng lại xuất hiện.
Tôi biết, cây kim ngân quang rạng rỡ kia đang cắm trên mu bàn tay anh, tôi biết là anh đưa tay qua, bảo vệ con mắt của tôi.
Tôi nói, “Cút ngay.”
Anh kiên quyết ôm ngang tôi lên, bế tôi như phụ nữ, ném lên trên giường, dùng lực đè lên tôi.
Ôm đến cơ hồ muốn nén chết tôi.
Tôi gian nan thở hào hển, nói, “An Nhiên, anh là đồ súc sinh.”
Anh nói, “Phải, có đôi khi đúng là vậy.”
Tôi nói, “Anh là đồ điên.”
Anh nói, “Phải, có đôi khi.”
Anh vươn tay đến nơi giữa hai chân tôi, xé quần lót xuống, nắm trụ nơi đó.
Không biết vì sao, tôi ngay cả hứng trí phản kháng cũng biến mất.
Phản kháng một kẻ điên không gì là làm không được, chính là một việc quá mức tuyệt vọng.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve tôi.
Tôi thấp giọng nói, “Anh là một kẻ cuồng ngược đãi.”
Anh nói, “Phải, tôi chỉ dạy dỗ cậu.”
Anh bắt đầu mưu đồ vuốt ve tôi, nhu niết tôi, thân thể nặng như vậy đè bên trên, cánh tay trái cường tráng như vậy ghìm lấy thắt lưng tôi, tôi thở hổn hển như một con sơn dương mặc cho người giết mổ.
Một con sơn dương có khoái cảm.
Tôi thực kinh ngạc, cơ thể và dục vọng là một thứ gì đó rất kì diệu.
Đối với một người cho ngươi địa ngục, cư nhiên lại vẫn sinh ra dục vọng.
Động tác tay anh càng lúc càng kịch liệt, tôi run càng lúc càng kịch liệt.
Nhưng địa ngục chính là địa ngục, ác ma vĩnh viễn là ác ma, mỗi lần đến điểm giới hạn, anh liền quả quyết chế tạo đau đớn, chèn ép khoái cảm mê man của tôi, còn muốn ở bên tai tôi thì thào mê hoặc, “Đừng nhanh như vậy, nhẫn một chút. Quân Duyệt, chờ một chút sẽ càng thoải mái.”
Quá thống khổ, tôi nói mình không được khóc trước mặt một kẻ súc sinh.
Nhưng nước mắt vẫn tuôn ra như suối, mỉa mai rành rành.
Anh ác ý vẽ một vòng tròn, một vòng tròn của khoái hoạt và thống khổ, bức hai mắt tôi đẫm lệ mờ mịt đi, còn hết lần này đến lần khác bảo chứng, “Chờ một chút sẽ càng thoải mái.”
Nói với tôi, “Quân Duyệt, cậu lúc nào cũng đạt cao trào quá nhanh, thử nhẫn nại một chút. Làm tình khoái hoạt nhất chính là hai bên cùng đạt tới cao trào.”
Hỗn trướng!
Ai cùng anh làm tình?
Không có tình yêu, làm ra được cái gì?
Tôi khóc lóc lắc đầu, nói với anh, “An Nhiên, đây chẳng qua là mập hợp, anh không cần thiết phải như vậy.”
Anh khe khẽ thở dài trên môi tôi, thở dài như hạt trân châu vô sắc ngưng trọng, chìm vào trong tiếng thở dốc của tôi.
Cuối cùng, dùng tay đưa tôi lên thiên đường.
Sau vài lần bị ngược đãi chèn ép, cuối cùng cũng đạt tới thành quả ngọt ngào đến kinh người.
Tôi nghe thấy tiếng chính mình không biết xấu hổ mà rên rỉ.
Trước nay chưa từng có, thỏa mãn mà rên rỉ kích động, còn vừa khóc vừa nháo, mất hết cả thể diện.
Tôi ôm anh khóc, “An Nhiên, thoải mái như vậy, anh sao không làm từ sớm?”
Anh nói, “Cậu đương nhiên thoải mái.”
Trên mu bàn tay anh còn lóe lên một điểm ngân quang, tôi dùng móng tay nắm lấy, đem cây kim kia rút ra khỏi tay anh.
Tơ máu đỏ thắm, có chút gai mắt.
An Nhiên hỏi, “Đau lòng sao?”
Tôi nói, “Anh hoàn lại cho tôi một cái Lâm Tín yên lành tốt đẹp, có lẽ tôi mới có thể đau lòng.”
An Nhiên cười nói, “Chuyện này có gì khó?”
Anh nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số, nói vào ống nghe, “Lâm Tín, tôi là An Nhiên. Quân Duyệt khóc nói muốn tìm cậu.” Nói đoạn đem điện thoại đưa cho tôi.
Tôi bán tín bán nghi, tiếp nhận ống nghe, “Lâm Tín, là cậu sao?”
“Là tôi. Quân Duyệt, có chuyện gì vậy?” Ngữ khí thoáng ngạc nhiên.
Tôi một chữ cũng không nói với hắn, cúp điện thoại.
Tôi nói, “Tôi muốn đích thân gặp người.”
Anh vui vẻ đáp ứng, “Ngày mai để cậu gặp hắn.”
Tôi hỏi, “Rốt cuộc là thế nào? Cuộn phim kia là giả? Anh tìm người đóng thế? Vì cái gì?
An Nhiên mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, ý vị thâm nhường mà nói với tôi, “Có đôi khi, tôi luôn ép buộc chính mình, phải đi làm thử những việc mà mình không có khả năng làm được.”
Anh nói, “Trong thiên hạ, chỉ có một việc là tôi tuyệt đối không làm được, cũng sẽ không thử làm.”
Tôi hỏi, “Chuyện gì?”
Anh không kiêng nể gì mà hôn tôi, dùng một loại tự tin và uy nghiêm của người làm chủ, bá đạo mà chuyên chế. Vừa tùy hứng hôn, vừa trả lời tôi, “Đem An Nhiên của hiện tại, biến trở về An Nhiên của quá khứ. Loại chuyện ngu xuẩn như vậy, tôi tuyệt đối không làm.”
Anh nói, “Quân Duyệt, cưng chiều cậu quá mức cực khổ, tôi sớm đã lực bất tòng tâm.”
Anh hỏi tôi, “Có thể xóa đi tất cả cưng chiều, chỉ lưu lại một chút yêu được không?”
Tôi hỏi, “An Nhiên, anh yêu tôi sao?”
Anh trả lời thật ôn nhu, thấp giọng thì thầm, “Đương nhiên.”
Tôi lại hỏi, “Nhưng anh đã không còn đau lòng vì tôi nữa?”
Anh trầm mặc.
Tôi đột nhiên đẩy anh ra, chạy hướng xuống giường.
Anh nhào đến bắt được tôi, lại đem tôi kéo về giường, đè thật nặng lên cơ thể đang loạn động của tôi.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
“Xuỵt, xuỵt, Quân Duyệt, đêm khuya yên tĩnh, cậu ngoan một chút…”
Đối với kẻ điên này, tôi thật sự hết cách.
Tôi không gào rú nữa, chỉ đành thở dài, “An Nhiên, anh sớm muộn gì cũng sẽ bức tôi đến điên.”
Anh vẫn dùng sức hôn trán hôn má tôi, nói, “Thực xin lỗi, xin cậu kiên trì, ngàn vạn lần đừng bị tôi bức điên.”
Sau khi cười khổ, sắc mặt tôi lại đột nhiên biến đổi.
Anh áp trên người tôi, khí quan cứng rắn nóng rực kia vẫn cách một lớp vải cọ xát lên đùi tôi, tôi thế nhưng đến tận bây giờ mới phát giác.
Biết tôi đã phát giác, anh ma xát càng đủ tính xâm lược.
Tôi lắc đầu, nói, “Tôi không muốn.”
Anh nói, “Tôi biết. Cậu đã thỏa mãn rồi, sao còn có thể muốn?”
Tôi nói, “Thực sự không muốn.”
Anh nói, “Tôi biết.”
Thanh âm trở nên trầm thấp, rất nguy hiểm, rất tà mị.
Tôi đoán anh sẽ dữ tợn cười bá đạo, ngạnh lên như dây cung, thế nhưng anh lại không. Anh nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười mỉm với tôi, xuống giường đi vào phòng tắm.
Còn đóng cửa lại, giấu đi bóng lưng đĩnh bạt mênh mang.
Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, cứ ngỡ mình sẽ cảm thấy hân hoan vui sướng khi thoát khỏi miệng hổ.
Nhưng không.
Nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại, tôi chỉ muốn khóc.
Vừa muốn khóc, lại vừa sợ hãi.
Đoán sai An Nhiên, tôi không lấy làm kỳ quái.
Đoán sai chính mình, mới là điều đáng sợ nhất.
*Chú thích:
(1) bao sương: một phạm vi hoạt động nho nhỏ trong các quán trà, tiệm cơm, KTV, có tính độc chiếm.
Xời ơi mình cũng muốn ở trong này :”>
(2) nội sự vấn Tử Bố, ngoại sự vấn Chu Lang: chuyện trong nước hỏi Tử Bố, chuyện ngoài nước hỏi Chu Lang. Tử Bố là Trương Chiêu, Chu Lang là Chu Du, hai trong mười vị quân sư trong Tam Quốc, chi tiết mọi người có thể xem ở đây
Chậc, Lộng tỷ có vẻ thích Tam Quốc Diễn Nghĩa :)) trong PVCT cũng hay nhắc đến Tào Tháo ;)) chắc mình cũng phải đi đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa thôi :”>
_____________________________
hừ hừ, em cũng sắp bị hai anh bức đến điên rồi đây =.=
Thực xin lỗi , đọc xong chương này có ai bị tổn thất tinh thần gì không? :-s Sau chương này mình đã rút ra được một kết luận, mình không thể edit được SM đâu :(( có mấy câu mà tay đã run hết cả luôn :((
Àh, các bạn đọc xong chương này cũng đừng vội đoán gì cả có những thứ không chỉ đơn giản như mình nhìn từ bên ngoài vào đâu, hãy chờ đến cuối cùng sẽ hiểu ^_^ Đăng bởi: admin