Đọc truyện Tinh Lạc Ngưng Thành Đường – Chương 121
Yêu giới, tà dương như máu.
Đào Yêu các tắm mình trong ráng chiều, như mỹ nhân choàng lụa.
Dạ Đàm vốn không muốn tới —— thật có rảnh rỗi, còn không bằng cùng Thiếu Điển Lạt Mục ăn lẩu cho rồi. Nhưng nàng phải đến, Thiếu Điển Hữu Cầm chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu nữa, việc thuyết phục ba khối thiên thạch vô cùng cấp bách. Nàng cần nhanh chóng hiểu rõ tính cách của từng người bọn họ, sớm ngày nghĩ ra biện pháp du thuyết (*).
(*) du thuyết: thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
Nàng đi vào đào sơn, pháp trận vậy mà không hề ngăn trở nàng. Dưới ngàn cây hoa đào, vô số mỹ nhân có cho chim ăn, có vẽ tranh, có dựa cây thổi sáo kim. Đối với sự xuất hiện của nàng, mọi người dường như cũng không để ý.
Dạ Đàm đành hỏi: “Văn Nhân Hữu Cầm đâu?”
Mọi người dùng khóe mắt khẽ liếc nhìn nàng, hừ nhẹ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía nàng. Ôi, chẳng có người nào bình thường. Dạ Đàm định rời đi, nhưng mà gần như tất cả mỹ nhân đều nói một câu: “Chàng đi thuyền tới Nại Hà du ngoạn rồi.”
Bởi vì người nói chuyện quá mức chỉnh tề, Dạ Đàm ngược lại cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Các ngươi không phải rất ghét ta sao?”
Mọi người hừ một tiếng, lại không để ý tới nàng. Nhưng vẫn có mỹ nhân tưới hoa bên cạnh nói: “Cầm lang một mực muốn tìm ngươi, mau đi đi.”
Ha ha, xem ra mình vẫn rất có sức hấp dẫn nha! Nhìn xem, Văn Nhân Hữu Cầm này, chỉ mới liếc mắt nhìn bản công chúa một cái liền nhung nhớ vạn năm rồi sao?
Nàng rời khỏi Đào Yêu các, một đường đi về phía Nại Hà.
Hiện giờ trời đất phân ra bốn giới, chia thành bốn tộc Thần, Ma, Nhân, Yêu. Thiên giới có Ngân Hà, Nhân gian có Hoàng Hà, Ma tộc có Vong Xuyên, Yêu tộc có Nại Hà, đều là những cảnh vật nổi danh nhất Tứ giới.
Dạ Đàm rất nhanh đi vào Nại Hà, con sông mặc dù dài, nhưng muốn tìm ra thuyền của Văn Nhân Hữu Cầm cũng không khó —— thuyền của hắn có hình dạng như hoa đào, trên năm cánh hoa đều tô điểm bởi vải lụa màu hồng nhạt, ở chính giữa khoang thuyền là màu vàng kim, giống như nhụy hoa.
Dạ Đàm phi thân nhảy lên, trực tiếp khom lưng đi vào, gọi: “Văn Nhân Hữu Cầm!”
Bên trong khoang thuyền, khói vờn màn lụa thấp thấp buông xuống, dưới đất có một cái váy sam.
Dạ Đàm nhặt chiếc váy đó lên —— đây…… bất kể nhìn thế nào, cũng không giống như là của Văn Nhân Hữu Cầm! Nàng vén màn lụa lên, chợt thấy Văn Nhân Hữu Cầm đang nằm ở trên giường, trong lòng ôm một nữ tử không thấy rõ khuôn mặt, nhưng mái tóc đen dài lại phủ kín đầu vai hắn. Dạ Đàm mạnh lùi về phía sau một bước, còn giẫm lên giày thêu ở cạnh giường!
“Các ngươi!!” Dạ Đàm cứng đờ người, Thiếu Điển Hữu Cầm à, ta thực sự sai rồi, ta không nên quen biết ngươi! Nàng vội quay người đi, che mắt lại, “Văn Nhân Hữu Cầm! Giữa ban ngày ban mặt thế này, ngươi cũng quá là quá trớn đi!”
Trên giường, Văn Nhân Hữu Cầm ngồi dậy, mỹ nhân trong lòng ngực hắn lại không thuận theo, hỏi: “Cầm lang, không phải nói hôm nay sẽ ở cùng ta sao?”
Văn Nhân Hữu Cầm khẽ vuốt mái tóc của nàng ta, mềm mỏng nói: “Hôm nay có khách quý đến, thực sự xin lỗi. Hôm khác lại đền tội, được không?”
Mỹ nhân kia mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn nghe theo nói: “Ta đương nhiên không muốn làm lỡ chuyện của Cầm lang, nhưng Cầm lang đã đồng ý với ta lần sau, chớ có quên đó.”
Văn Nhân Hữu Cầm nói: “Lời hứa đáng giá nghìn vàng, nhất định không nuốt lời.”
Mỹ nhân lúc này mới đứng dậy, nàng ta nhặt cái váy sam mặc vào, rồi lại liếc mắt nhìn Dạ Đàm một cái, hất cằm lên, hừ nhẹ một tiếng, cánh bướm sau lưng mở ra, vút lên trời cao bay đi. Được thôi, là một điệp tinh.
Dạ Đàm tỏ vẻ bất đắc dĩ mà quay người lại, Văn Nhân Hữu Cầm mỉm cười, nhặt ngoại bào qua loa khoác lên, nói: “Mấy ngày nay, ta cứ tìm nàng mãi.”
“Ha, công tử ngày đêm làm lụng vất vả, làm gì còn có thời gian rảnh mà tìm ta chứ?” Dạ Đàm nói lời châm chọc, nhấn mạnh bốn chữ “làm lụng vất vả”. Nụ cười trên môi Văn Nhân Hữu Cầm càng tươi hơn: “Nàng tức giận à?”
Dạ Đàm cười lạnh: “Ta tức giận cái gì chứ? Dù sao cũng có người sẽ tức giận hơn ta nhiều.” Thiếu Điển Hữu Cầm, tấm thân trong sạch của ngươi đấy nhé, sau này xem ngươi còn như thế nào thanh cao!
Văn Nhân Hữu Cầm dẫn nàng đi tới mũi thuyền, ra hiệu bảo nàng ngồi, nói: “Từ lần trước nàng đến tìm ta, sau đó nói muốn tự tiến cử chăn gối, ta vẫn luôn tẩm bổ thân thể, khổ luyện tài nghệ. Nhất định sẽ không làm nàng thất vọng.”
“Ta……” Dạ Đàm ngồi ở mũi thuyền, biểu cảm trên mặt đông cứng lại, thậm chí ý nghĩ muốn nhảy xuống sông tự sát cũng có! Nàng nói: “Ngươi có thể mặc y phục vào rồi hẳn nói chuyện với ta được không? Ngươi cứ nửa che nửa lộ như vậy…… thật…… hữu thương phong hóa (*).” Dạ Đàm có nằm mơ cũng không nghĩ tới, bốn chữ “hữu thương phong hóa” này, lại có một ngày được chính miệng mình nói ra.
(*) hữu thương phong hóa: tổn hại thuần phong mỹ tục.
Báo ứng không dễ chịu mà!!
Văn Nhân Hữu Cầm nghiêng người châm rượu, hắn chỉ khoác một cái ngoại bào, lúc này y phục tuột xuống, nửa vòm ngực cũng như ẩn như hiện. Được nghe những lời ấy, khóe mắt hắn khẽ cong lên, thân trên khẽ ngã, thò ra bàn chân trắng sáng như tuyết, mũi chân khẽ chạm, khều lên cằm của Dạ Đàm, nửa thuyền yêu dã, cảnh sắc vô biên: “Sao hả, tận mắt chứng kiến, không hợp tâm ý à?”
Dạ Đàm bốp một tiếng đánh chân hắn ra, hận không thể đập đầu xuống đất: “Ta…… đây……”
Trong đầu nàng rối tung thành hỗn loạn, ngoại trừ bàn chân của Văn Nhân Hữu Cầm nửa che nửa đậy, thon dài thẳng tắp, cũng chỉ còn lại danh ngôn bốn chữ của Thiếu Điển Hữu Cầm —— còn thể thống gì!! Ta có thể chặt cái chân này, làm món móng giò kho tộ hay không a! Nàng thực sự là cả ý nghĩ muốn giã cái thứ trước mặt này thành mì cũng có, yêu nghiệt quá!
Văn Nhân Hữu Cầm khép y bào lại, cười cong cả lưng. Sau khi cười xong, hắn chăm chú nhìn khuôn mặt của Dạ Đàm, nói: “Lúc trước, ta vẫn cho rằng thứ đẹp nhất trên đời này chính là hoa đào.”
Dạ Đàm tức giận đến hai má đỏ bừng, chưa nguôi được mà hỏi: “Hiện tại thì sao?”
Đôi con ngươi của Văn Nhân Hữu Cầm như vách núi đen sâu không lường được, cứ hễ người nào chăm chú nhìn, đều sẽ rơi vào trong đó. Hắn nhẹ giọng nói: “Hiện tại mới phát hiện, phong cảnh đẹp nhất trên đời này, là bộ dáng nàng đỏ bừng mặt, lòng dạ rối bời. Nàng không nên xuất hiện ở chỗ này.”
Dạ Đàm giận dữ hỏi: “Xin hỏi công tử, ta hẳn nên xuất hiện ở nơi nào?”
Văn Nhân Hữu Cầm sáp đến gần nàng, ở thời điểm khoảng cách đã đủ gần, vạn vật rực rỡ trở lại, nước sông Nại róc rách, hắn nhự bị hồn ma vây hãm lâu ngày, phá vỡ tầng tầng gông cùm xiềng xích, lại trở về nhân gian. Ánh mắt hắn sâu thẳm như đầm nước, như quan sát một thứ châu báu quý hiếm nhất đời người: “Nàng hẳn nên xuất hiện ở đỉnh núi cao nhất trong đêm trăng không người. Nhảy múa với đá loạn cây tạp, ánh đom đóm sắp tàn bên trong cây cỏ, mặc ý người có quyết tâm trèo non lội suối, ngàn sinh muôn đời mà theo đuổi.”
Dạ Đàm tin hắn cái quỷ, người này miệng lưỡi trơn tru, e rằng nửa lời cũng không thể nghe. Nàng đang định nói chuyện, Văn Nhân Hữu Cầm lại nhẹ giọng thở dài, nói: “Nếu dễ dàng xuất hiện như thế, vậy ta muốn tới, muốn có được, chỉ sợ cái giá phải trả sẽ rất lớn rất lớn.”
Dạ Đàm ngây ngẩn, hắn mỉm cười chìa tay về phía nàng, ánh mắt sáng ngời như che phủ một tầng nước mắt, hắn nói: “Nhưng không sao cả, dù trả giá đắt như thế nào, ta đều nguyện ý.”
Một ngàn bảy trăm năm, ta trải qua những hoang tàn vắng vẻ, cảnh tượng đổ nát đó, biển người mãnh liệt lướt qua vai ta. Ta không biết bản thân mình từ đâu mà đến, cũng không biết làm thế nào để tiến về phía trước. Ta ngăn cản đao kiếm tung hoành, trong lòng ngực lại chỉ có một mảnh sương tuyết. Hiện giờ trời ban cho ta một ánh lửa trại, ta cũng chỉ có thể nương theo ánh sáng mà đến, bất kể nàng sưởi ấm ta, hay thiêu rụi ta.
Nước xuân tuôn trào trong mắt hắn, nhưng nỗi bi thương không thể dứt ra lại lắng đọng nơi đáy mắt. Dạ Đàm có chút chột dạ, nói: “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Văn Nhân Hữu Cầm đưa một ly rượu ấm nóng cho nàng, hỏi: “Lần trước vội vàng gặp mặt, đã quên không hỏi, nàng tên là gì?”
Dạ Đàm bị hắn nói mấy câu bóc trần mục đích tới, cũng không muốn hao tâm tổn trí suy nghĩ tên, nàng thuận miệng nói: “Cứ gọi ta là Hoa Hoa.”
“Hoa Hoa?” Văn Nhân Hữu Cầm nhíu mày, nói, “Tên hơi tầm thường, không xứng với khí chất của cô nương.”
Dạ Đàm nói: “Vậy ngươi tùy ý đặt cho ta một cái tên đi.”
Văn Nhân Hữu Cầm nói: “Nguyệt Hạ. Từ xưa đến nay, bao nhiêu câu thơ đều ở dưới ánh trăng. Dưới ánh trăng nhìn núi, nhìn nước, ngắm hoa, ngắm cảnh, tất cả đều tràn ngập ý thơ. Mà cô nương, lại chính là ánh trăng có thể ban tặng vẻ đẹp cho vạn vật.”
“Con người ngươi, nói chuyện cũng quá xuôi tai đi. Vậy bổn cô nương sau này sẽ gọi là Nguyệt Hạ.” Dạ Đàm nhẹ giọng cảm khái —— Thiếu Điển Hữu Cầm không hiểu phong tình, sẽ không phải là vì ngươi rơi mất cái phách này đó chứ? Nàng giơ ly rượu lên, vừa định uống, lại hỏi một câu: “Rượu này không có độc đúng không?”
Văn Nhân Hữu Cầm cười không ngớt: “Nàng đoán xem.”