Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay - Quan Tâm Tắc Loạn Full

Chương 92: Quyển 3 - Chương 92


Bạn đang đọc Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay – Quan Tâm Tắc Loạn Full – Chương 92: Quyển 3 – Chương 92

Có lẽ vì không thể để lộ chuyện đó nên Hoàng hậu gọi người vào cả trong điện. Đợi thay quần áo trang điểm xong, Thiếu Thương và Địch ảo vội vàng chạy tới, thấy nguyên cáo bị cáo nhân chứng cùng bồi thẩm đoàn đã tề tựu đông đủ.

Hoàng hậu ngồi chính giữa bên trên, cau mày nghiêm mặt; Lăng Bất Nghi ngồi ngay ngắn ở bên phải phía dưới, sắc mặt lạnh lùng, mắt nhìn thẳng; đối diện chàng chính là Ngũ công chúa, dựa vào nàng ta là hai cô gái mười sáu mười bảy tuổi, người có cơ thể đẫy đà im lặng cúi đầu, người mặt trái xoan thì nức nở gạt lệ.

Ngũ công chúa cố ra vẻ không để ý nhưng thực chất cứ len lén nhìn Lăng Bất Nghi, nào ngờ Lăng Bất Nghi chẳng hề đoái hoài, chỉ ngẩng đầu nhìn khi Thiếu Thương bước vào điện. Ánh mắt hai người chạm nhau, rồi giống như mấy ngày trước, Thiếu Thương quay đầu đi trước, thậm chí còn kiêu ngạo hừ một tiếng, Lăng Bất Nghi vẫn như cũ, bình thản thu mắt về.

Bản thân Thiếu Thương cũng phải thừa nhận là hành động này rất trẻ con, nhưng nàng đang vui! Cực kỳ vui lắm luôn!

Nàng tự nhận mình đang chiến tranh lạnh với Lăng Bất Nghi, nhưng Ngũ công chúa thấy vậy lại hiểu khác, nàng ta hừ một tiếng, khiến Thiếu Thương ghé mắt nhìn.

Mới đầu Thiếu Thương còn tưởng là Ngũ công chúa bày kế để đám con gái khốn nạn kia đẩy nàng xuống hồ, nhưng nay nhìn thì có lẽ chỉ là kết quả của việc đám khốn nạn ấy được tự do lộng hành, nếu hại nàng chết chìm thì Lăng Bất Nghi nổi điên còn chưa kịp nữa là, Ngũ công chúa ngồi đây bày kịch cho ai xem.

Hành lễ với Hoàng hậu xong, Thiếu Thương lập tức che mặt, xáp đến gần cô gái mặt trái xoan, thật lòng nói: “A tỷ đây đáng thương quá đi, nghĩ tới việc đêm qua bị nhục mạ thê thảm, đúng là kêu trời trời không ừ gọi đất đất không hử…”

Bất luận là giọng nói biểu cảm hay tay áo, Thiếu Thương cho rằng rất kín kẽ không một sơ hở.

Vừa dứt lời, Hoàng hậu nghiêng người, Lăng Bất Nghi cứng mặt, hai mắt Ngũ công chúa trợn to còn hơn cả miệng, ngoài Địch ảo ra thì mọi người tại chỗ đều có biểu cảm kỳ quặc.

Cô gái mặt trái xoan cực kỳ xấu hổ, nàng ta thôi khóc, vội biện bạch: “Không, không phải ta, ta không bị… Là nàng ấy…” Nàng chỉ vào cô gái đẫy đà bên cạnh.

“Nếu cô không bị làm nhục thì khóc cái gì!” Thiếu Thương không vui, phí cả công nàng phát huy tốt! Kỹ năng diễn xuất nghĩa là bùng nổ trong khoảnh khắc đấy hiểu không.

Cô gái trái xoan đỏ mặt, ê a vài tiếng không nói được nguyên do, nhưng suy cho cùng nàng cũng là tâm phúc của Ngũ công chúa, nhờ nhanh trí nên mới được coi trọng, thế là bi ai nói: “Tỷ muội chúng tôi như một, đêm qua nàng ấy bị sỉ nhục, ta cũng đau lòng…”

“Đau cái gì mà đau, cô có đau bằng bị làm nhục thật không!” Thiếu Thương không thèm khách khí với nàng ta, “Có hiểu tấm gởi lấn cành là gì không, người ta là nhân vật chính mà cô còn khóc thê thảm hơn người ta, ai không biết còn tưởng kẻ xấu đêm qua bận rộn làm nhục cả hai đấy!”

“Cô cô cô, cô nói gì thế hả, quá xúc phạm!” Cô gái nọ tức đến nỗi mặt biến thành hạt dưa ngâm tương, cơ thể run bần bật.

Ngũ công chúa trợn mắt, mở miệng trách móc: “Trình nương tử, ngươi om sòm cái gì hả, từ lúc nào Trường Thu cung là do ngươi làm chủ? Ngươi…”

“Trường Thu cung cũng không phải nơi do con làm chủ, ngậm miệng!” Hoàng hậu bỗng ngắt lời, “Đêm qua con ngủ trong cung của ta, con biết được chuyện gì đã xảy ra ở ngoại đình hả? Nếu con còn mở miệng nữa thì đừng có nhúng tay vào chuyện này.”

Ngũ công chúa biết mẫu thân dịu dàng tốt tính, nhưng khi đã nghiêm túc thì nói được làm được, thế là nàng đành giận dữ im lặng, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu hai cô gái kia hành động.

Nhưng chẳng đợi Ngũ công chúa dừng tay, Thiếu Thương lại lần nữa nổi hứng, dùng tư thế y hệt lúc nãy dịch đến gần cô gái đẫy đà kia: “A tỷ đây đáng thương quá đi, nghĩ tới việc đêm qua bị nhục mạ thê thảm, đúng là kêu trời trời không ừ gọi đất đất không hử…”


Ngũ công chúa và hai trợ thủ: …

Hoàng hậu và Lăng Bất Nghi im lặng nhìn nóc nhà.

“Tối qua Lăng đại nhân làm nhục cô thật hả?” Thiếu Thương mở to đôi mắt trong veo, vô cùng chân thành.

Cô gái đẫy đà bắt gặp ánh mắt của Ngũ công chúa, cắn răng thưa: “Đúng vậy! Dù tôi xuất thân thấp hèn nhưng vẫn là con gái trong trắng, Lăng đại nhân có quyền cao chức trọng tới đâu cũng không thể làm nhục như thế…”

“Cô nói không sai!” Thiếu Thương vô cùng phấn khích, song vẫn phải phô ra vẻ thông cảm, “Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, ý câu này là Lăng đại nhân làm nhục tỷ cũng giống thứ dân làm nhục tỷ, không thể vì người làm nhục a tỷ đặc biệt mà nhân nhượng được! À, ta không có ý nói thứ dân cũng làm nhục tỷ, ta chỉ đang ví dụ thôi.”

Cô gái đẫy đà tức không nổi mà ảo não cũng không xong. Ngũ công chúa và cô gái mặt trái xoan nghệch mặt, Lăng Bất Nghi vẫn bình tĩnh.

Hoàng hậu từ từ đỡ trán.

Trong đầu bà nghĩ, thật ra bản thân cũng không thấy lạ, thật đấy, nói cho đúng là bà còn hơi mong đợi.

“Vị a tỷ này, ngoài làm nhục ra, đêm qua ngài ấy có đánh tỷ không? Người băng thanh ngọc khiết như a tỷ nếu gặp phải kẻ xấu chắc chắn sẽ liều mạng kháng cự! Nhanh nhanh, nhanh để ta xem nào, ôi chao chắc chắn là bị thương rồi, tỷ đừng xấu hổ, chỉ nhìn cánh tay thôi…” Thiếu Thương vồn vã nhào đến.

Nghe câu đó, cô gái mặt trái xoan giật thót. Cô gái đẫy đà cũng kinh hãi, luôn miệng nói: “Không không, tôi không bị thương, vì vì…” Ánh mắt nàng ta lướt qua Ngũ công chúa, “Vì, vì tôi hôn mê!”

“Hôn mê?” Thiếu Thương chậm rãi thả tay áo đối phương ra, lập tức quay sang vẻ nghi ngờ giận dữ, “A tỷ này, tỷ đã hôn mê thì sao biết được người làm nhục mình là Lăng đại nhân?” Đồ khốn kiếp bây giờ càng ngày càng không ra gì, trước khi hại người không chịu học hành đầy đủ, chí ít cũng phải có vết thương giãy giụa trên người chứ! Hầy, bổ sung thêm mấy tập chương trình pháp luật là hay rồi.

Cô gái đẫy đà ngơ ngác, sau đó nói ngay: “… Nhưng người làm tôi ngất chính là Lăng đại nhân!”

“Cũng khó nói lắm, có vài người rất kỳ quặc, chỉ thích đánh ngất con gái rồi nghênh ngang bỏ đi, ngộ nhỡ có người thấy a tỷ té xỉu, sau đó ‘xơ múi’ thì sao?”

“Sao có thể được?!” Cô gái đẫy đà cuống lên.

“Trình nương tử lợi hại thật, chỉ dăm ba câu đã giúp Lăng đại nhân thoát khỏi xử phạt.” Cô gái mặt trái xoan trầm giọng nói, “Tiểu nữ nương bình thường gặp chuyện đó hốt hoảng sợ hãi đã đành, đâu có thể nói rõ ràng nguyên nhân hậu quả?!”

Thiếu Thương mỉm cười, không muốn lý luận với nàng ta: “Cô đừng nóng, thật ra ta cảm thấy cô xinh đẹp hơn, nếu ta là Lăng đại nhân thì kiểu gì cũng làm nhục cô trước. Kẻ xấu này đúng là không có mắt nhìn!”

Cô gái mặt trái xoan suýt phì khói ra từ lỗ mũi.

Lăng Bất Nghi bỗng nói: “Em đến góp vui đúng không.”


Thiếu Thương ngạc nhiên: “Nào có chuyện đó? Em đến là để giúp Lăng đại nhân ngài, ừm, làm dịu một hai…”

“Em tính làm dịu thế nào?”

Thiếu Thương lấy ra một quả trái cây vừa tròn vừa đỏ to bằng nắm đấm từ trong tay áo, nghiêng đầu dịu dàng cười với cô gái đẫy đà kia, “A tỷ đừng sợ, ăn quả táo này đi, hôm qua Hoàng hậu nương nương mới ban cho ta đấy, ta còn không nỡ ăn đâu, tỷ nếm thử đi, ôi chao đừng khách khí mà…”

Táo đỏ là món quý, cô gái đẫy đà run rẩy nhận lấy, lại ngơ ngác cắn một miệng.

“Việc tới nước này rồi, về sau a tỷ định thế nào.”

Hốc mắt cô gái đẫy đà đỏ lên, đau lòng nói: “Tôi định thế nào được đây, đành nghe theo ý trời thôi.” Tuy nói vậy nhưng đôi mắt to tròn long lanh của nàng ta cứ nhìn qua Lăng Bất Nghi.

“Ừ, nghe theo ý trời. Bệ hạ là thiên tử, nếu bệ hạ cho cô rất nhiều tiền để cô lấy người khác thì sao?”

“Sao có thể?” Cô gái đẫy đà vô cùng kích động.

“Tại sao lại không, quả phụ tái giá cô dâu hủy hôn chẳng phải chuyện lạ, cô chỉ bị làm nhục thôi mà, cưới người khác có gì khó?” Thiếu Thương hờ hững nói.

Cô gái đẫy đà đảo mắt, lập tức nằm sụp xuống đất gào khóc: “Tuy thiếp thấp hèn nhưng cha anh cũng có bổng lộc danh tiếng, sao có thể sỉ nhục danh tiếng gia đình như thế. Thiếp coi như đã phó thân cho Lăng đại nhân, không thể mặt dày cưới người khác được!”

Thiếu Thương đập xuống sàn nhà: “A tỷ trinh tiết quá đi thôi! Được rồi, nếu Lăng đại nhân đã gây ra chuyện thì không thể để một mình a tỷ chịu tội được, phải đón tỷ qua cửa.”

Vừa dứt lời, cả Ngũ công chúa lẫn cô gái mặt trái xoan đều ngạc nhiên, cả hai không ngờ chuyện lại thuận lợi như vậy; cô gái mặt trái xoan cắn môi hối hận.

“Cô cô cô, cô đồng ý cho tôi…” Cô gái đẫy đà còn chưa kịp chuẩn bị xong.

Thiếu Thương nói: “Sao lại là ta cho tỷ, phải là Lăng đại nhân cho tỷ chứ. Ta là kẻ từ nhỏ đã hung hăng đố kỵ, không bao giờ dung nạp cơ thiếp. Cô không muốn cưới người khác thì để ta đi cưới người khác. Ta từ hôn tìm người khác, thế nào?”

Lăng Bất Nghi im lặng lắng nghe, nghe đến đoạn ‘hung hăng đố kỵ’ hẵng còn mỉm cười, nào ngờ nghe được vế sau thì mặt đen sì.

Tới đây, cuối cùng cô gái đẫy đà cũng có thể sử dụng kế đã bàn trước đó, nàng ta khóc lóc, “Mong Trình nương tử dung nạp thiếp! Nếu chỉ vì thiếp mà hại Trình nương tử và Lăng đại nhân xa cách, dẫu chết ngàn lần thiếp cũng không cách nào chuộc tội!” Vừa nói nàng ta vừa dập đầu liên tục.

Thiếu Thương mỉm cười: “Bảo tỷ cưới người khác tỷ không chịu, ta đi cưới người khác tỷ cũng không chịu. Ta không gây khó dễ cho tỷ thì thôi, tỷ lại làm khó ta. Xét cho cùng cũng không phải ta làm nhục t, vì sao phải bắt ta chịu tội. Thôi, ta không quan tâm nữa.”


Cô gái mặt trái xoan tức giận: “Nếu Trình nương tử đã không quan tâm thì còn nói những lời đó làm gì?!”

“Lẽ nào lúc đầu không phải các ngươi nhằm vào ta?” Thiếu Thương nói.

Cô gái mặt trái xoan im bặt.

“Dù chuyện này xảy ra với Lăng đại nhân, nhưng các ngươi lại nhằm vào ta. Bất kể ta có quan tâm hay không thì cuối cùng cũng sẽ quàng sang ta, vậy ta đây nói thẳng luôn, ta là kẻ rất đố kỵ, không bao dung cơ thiếp, các ngươi thích đồn xấu gì về ta cứ việc đồn. Dù gì, cuối cùng lần nào người chịu thiệt vẫn luôn là ta…” Nàng nhìn Lăng Bất Nghi, ánh mắt khiêu khích rõ ràng.

Lăng Bất Nghi im lặng nhìn nàng, đoạn quay sang hỏi cung nữ bên cạnh: “Được rồi, cho người dẫn Ngũ hoàng tử đến đây.”

Thiếu Thương ngạc nhiên, nghĩ bụng tìm Ngũ hoàng tử làm gì. Nàng hồ nghi ngẩng đầu nhìn mọi người, Hoàng hậu và Ngũ công chúa thậm chí cô gái mặt trái xoan là ngơ ngác không hiểu, chỉ có cô gái đẫy đà là mắt lóe lên, có vẻ sợ hãi.

Chẳng mấy chốc, hai hoạn quan lực lưỡng ‘dìu’ Ngũ hoàng tử huyên thiên suốt ngày vào điện, rồi rất kỳ diệu ‘ném’ xuống trước mặt Lăng Bất Nghi.

Có vẻ Ngũ hoàng tử bị lôi từ trên bàn tiệc đến đây, mùi rượu vẫn chưa nhạt, nằm trên đất la oai oái: “Mẫu hậu cứu mạng, Thập Nhất lang lại ức hiếp nhi thần! Mấy ngày nay nhi thần không làm gì hết, mẫu hậu cứu mạng!”

Hoàng hậu nói: “Tử Thịnh, khanh mời Ngũ hoàng tử đến đây làm gì.”

Thiếu Thương cười mỉa, Hoàng hậu thiên vị quá, Ngũ hoàng tử đang co quắp trên sàn không dậy nổi kia kìa, có ai ‘mời’ như vậy bao giờ.

Lăng Bất Nghi không vòng vo, đứng dậy kéo Ngũ hoàng tử, vạch vạt áo của hắn ra để lộ bờ vai trắng nõn.

Mọi người ngước nhìn, thấy trên vai Ngũ hoàng tử có mấy vết máu do móng tay cào, cùng với một vết răng cắn rất rõ ràng. Mọi người đồng thời hít thở mạnh – đây là dấu vết người nữ cào cấu cắn lấy khi trai gái mặn nồng, hơn nữa vết thương có vẻ mới, chứng tỏ chỉ vừa xảy ra.

Chỉ có Thiếu Thương phản ứng chậm một nhịp, ngơ ngác nói: “Ơ, Ngũ hoàng tử bị người cắn.”

Hoàng hậu mỉm cười nhìn nàng rồi lại nhìn con gái, ánh mắt lạnh lùng hẳn; lại nhìn vẻ mặt lúng túng của Ngũ hoàng tử, trong lòng bà đã đoán được phần nào.

Lăng Bất Nghi sải bước đi tới, nhặt lấy quả táo mà cô gái đẫy đà sợ hãi làm rơi lên, bên trên có dấu răng, sau đó cầm lấy so với vết cắn trên vai Ngũ hoàng tử.

“Ồ, Ngũ hoàng tử bị a tỷ này cắn.” Thiếu Thương cười nói, cảm thấy mình biết phép so sánh này, nhưng chỉ vài giây sau đã hiểu ra ý nghĩa của nó, tuy kiến thức về tư thế của bản thân không đủ phong phú, nhưng rõ ràng không phải ngẫu nhiên mà có thể cắn vào nơi này dưới quần áo.

Ngũ công chúa và cô gái mặt trái xoan tái mặt, đương nhiên bọn họ biết cô gái đẫy đà có nhân tình, bằng không đã không chọn nàng ta, nhưng không ngờ người đó lại là Ngũ hoàng tử!

Ngũ hoàng tử che vai xoay lưng, cười xòa với Hoàng hậu: “Mẫu hậu, ha ha, mẫu hậu đừng giận, nhi thân có quen biết với nàng ta, ha ha ha, đêm qua mới… Không phải cố ý làm loạn trong cung…”

Lăng Bất Nghi thả vạt áo của Ngũ hoàng tử ra, ghét bỏ vứt quả táo đi: “Đúng là đêm qua vị nương tử đây đã được một phen sung sướng, song không phải là với Lăng mỗ mà là với Ngũ điện hạ.”

Cô gái đẫy đà vô cùng nhục nhã, nằm sát mặt đất cầu xin tha tội.

Ngũ hoàng tử giật mình nói: “Ơ, dĩ nhiên là với ta rồi, liên quan gì đến ngươi? Á à! Ngươi ngươi ngươi…” Hắn chợt vỡ lẽ, chỉ vào cô gái đẫy đà mắng xối xả, “Đồ tiện tỳ nhà ngươi, có phải tham vinh hoa phú quý của Thập Nhất lang nên cố ý bám càng hắn không! Vậy mà ta còn định bao giờ xây phủ thì sẽ nạp ngươi vào cửa!”


Cô gái đẫy đà cắn môi hối hận, nghĩ nếu không phải ngài không được sủng ái, mãi vẫn chưa được xây phủ thì ta đâu phải nhận việc này từ Ngũ công chúa.

Cô gái mặt trái xoan thấy tình hình không ổn, âm thầm bấm vào đùi Ngũ công chúa.

Ngu công chúa hiểu ý, nói lớn: “Đều là lỗi của nhi thần, nhi thần cũng bị lừa, xin mẫu hậu thứ lỗi, do nhi thần tai mềm, tin vào lời càn rỡ của tiện tỳ này, có gì nhi thần sẽ từ từ thẩm vấn nó…”

“Không cần.” Hoàng hậu vô cùng thất vọng, chẳng hề nhìn Ngũ công chúa một lần, “Người đâu, đưa đứa tiện tỳ giảo mồm vu hại đến vườn của Việt nương nương trông chừng, sẽ xử lý sau.”

Ngũ công chúa rét lòng, nàng không thể tự do hành động ở chỗ của Việt Phi như những nơi khác trong cung.

Hoàng hậu xoay người, lạnh lùng nói: “… Con chúc thọ ta như thế đấy hả. Được rồi, tất cả về đi.”

Cô gái đẫy đà biết chắc chắn mình sẽ bị phạt, lập tức ôm chân Ngũ hoàng tử kêu la, xin hắn nể tình cảm ngày xưa cứu mình một lần; nhưng Ngũ hoàng tử đâu đoái hoài gì đến nàng ta, đá mạnh một phát rồi bực dọc bỏ đi. May là trước khi rời đi, Ngũ công chúa còn nhìn nàng ta an ủi, lúc này cô gái đẫy đà mới thoáng yên tâm.

Thiếu Thương im lặng đứng dậy, nhìn trò hề kết thúc rồi lại nhìn bóng lưng cô đơn của Hoàng hậu, bất giác trong lòng cảm thấy thê lương. Ôm một bụng tâm sự, nàng chầm chậm rời khỏi cửa điện, khi đang định rẽ về phòng mình thì bất thình lình một bàn tay mạnh mẽ từ đằng sau vươn ra, kéo nàng vào một gian cung thất bỏ trống. Thiếu Thương còn chưa kịp thét lên thì cơ thể đã bị xoay lại, thấy rõ người nọ là ai.

Nàng thôi vùng vẫy, cũng không cần hét nữa.

Lăng Bất Nghi nhìn nàng: “Hôm nay thấy ta bị sỉ nhục như vậy, em hả dạ lắm đúng không?”

Thiếu Thương nghĩ ngợi, rồi khoái chí đáp: “Đúng là hả dạ thật.”

Lăng Bất Nghi nhìn nàng: “Em thấy vết cắn trên vai Ngũ hoàng tử không?”

“Có thấy.” Người đàn ông này càng lúc càng thay đổi chóng mặt, sao lại chuyển đề tài rồi.

“Vậy thì tốt.” Lăng Bất Nghi gật đầu, sau đó lập tức túm lấy hai tay nàng, áp lưng nàng vào ngực mình, một tay quàng trước người cô gái, tay kia giả vờ kéo cổ áo nàng, “Nếu ta cũng cắn em một cái vào chỗ đó thì sao.”

Thiếu Thương cứng người, bàn tay cứng như sắt thép của chàng quá mạnh mẽ, nàng thể không giãy giụa, nghiêng đầu nhìn lên đằng sau, thấy đôi môi đỏ nhạt tuấn mỹ của chàng đã hé mở, để lộ hàm răng trắng bóng.

Nàng kinh hãi.

“Đừng đừng đừng, em sai rồi, em không nên cười chàng, có gì từ từ nói, từ từ hẵng nói!”

“Nhân chi sơ chó không sủa, vì sao lại cắn người!”

“Quân tử động khẩu không động… Cũng đừng động khẩu!”

“Bình tĩnh bình tĩnh, xin chàng bình tĩnh! Chớ có vọng động!”

“Chúng ta từ từ nói chuyện…!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.