Bạn đang đọc Tiểu Thư Nghịch Ngợm: Chương 58
Mới sáng sớm, trời còn tối đen đã thấy lấp ló 23 cái đầu ở trước cổng trường. Đã bước qua tháng 12 nên thời tiết đã có nhiều chuyển biến, trở nên lạnh hơn khiến đứa nào đứa nấy đứng co ro ôm mình lại. Nhưng tệ nhất thì phải nói đến nó
-Hừ hừ, lạnh quá. Nhanh nhanh Nhi ơi, sắp chịu hết nổi rồi, hắt xì-nó run cập cập nói với Nhi, có một sự thật là Gia Hân nhà ta chịu lạnh rất kém-hừ hừ, sau hôm nay quậy công khai luôn mấy chế ơi, chớ lạnh vầy ở nhà ngủ là sướng nhất, hừ hừ.
-Xong ngay đây-Nhi cười cười mở cổng trường-cũng đâu lạnh lắm đâu mà.
-Lạnh, hắt xì-nó chỉ đáp được 1 chữ rồi hắt xì liên tục mặc dù đã mặc một cái áo khoác dày cộm.
Cả lớp thấy vậy thì lắc đầu cười, hôm nay cũng khá lạnh nhưng chưa đến nỗi lạnh run như nó đâu, chỉ cần mang áo ấm là thấy đỡ nhiều rồi. Quả thật nó chịu lạnh rất kém mà.
-Nhanh đi thôi, sắp chịu hết nổi-vừa thấy cổng mở là nó lao vào ngay, nhanh chóng chạy lên lớp né tránh cái lạnh.
Nói thêm một chút, vì là trường dành cho nhà giàu nên có đầy đủ máy lạnh cho mùa nóng và máy sưởi cho mùa lạnh.Bởi vậy nên nó nhanh chóng bước lên lớp để bật máy sưởi.
-Sao lẹ dữ vậy trời-hắn lầm bầm rồi hét lên với nó-chạy làm gì, lại anh ôm cho ấm nè.
Nó khựng lại nửa giây rồi quay lại quát hắn:
-Đồ khùng!!!-rồi lại chạy biến lên lớp
-Haha-cả lớp rất không nể mặt mà cười hai đứa. 1 cặp đôi siêu con nít, siêu đáng yêu.
Lên đến lớp, nó bật lò sưởi lên rồi tự lầm bầm
-Bây giờ mới sống lại thật nè trời, không biết sao mình cứ phải làm cái trò giấu diếm này chớ, đằng nào ai cũng biết rồi. Trời lạnh như này chỉ có ngủ mới hạnh phúc thôi.
Nó đang lầm bầm thì mọi người bước lên lớp. Cất hết cặp sách, balo. Mọi người tụ họp lại và lấy đồ nghề ra chuẩn bị cho việc quậy phá :3 nó lấy ra mấy tờ giấy A4, đồng thời mở cái laptop của mình lên, nói với cả lớp:
-Đây là danh sách các giáo viên hôm nay sẽ dạy ở mỗi lớp. Danh sách ai sợ cái gì bà tìm hiểu được chưa Thanh?-nó đưa mấy tờ giấy cho 6 đứa trong lớp rồi quay qua hỏi Thanh.
-Xời, bà cứ yên tâm, mấy cái này nằm trong “chuyên môn” của tui mà-Thanh tự cao nói.
-Xuống đi má-Tuấn mập rất không nương tay phán cho Thanh một câu và nhận lại một cái đấm nhẹ ngay bụng. Bà Thanh khá là bạo lực, chia buồn cùng ông Tuấn :))
-Okey, tốt lắm. Đồ nghề đâu hết rồi mấy chế-nó hỏi cả lớp.
-Đây!-đồng thanh, mọi người cùng giơ lên những con vật gớm ghiếc, vẫn trò cũ là nhát người khác nhưng có đổi mới một chút à nha.
-Phong, đồ anh sáng chế đâu?-nó hỏi hắn.
-Ten tèn, đây cưng, camera mini cùng với bút “tàng hình” hí hí-hắn nói rồi cười man rợ.
-Tốt rồi, giờ chia việc nha. 7 người này khối 10, 7 người này khối 11, 7 người này khối 12. Kế hoạch như hôm qua ta đã nói nha, danh sách thầy cô dạy tiết đầu sợ cái gì đây, bút này sau bao lâu thì hết tàng hình vậy?-Nó đang nói với cả lớp thì quay sang hỏi hắn.
-E hèm, sau đây mình xin giới thiệu sản phẩm mới nhất do thiếu gia Nguyễn Duy Phong , một người cực đẹp trai, pho…
-Stop-nó cắt ngang-vô vấn đề chính đi ba, không có nhiều thời gian đâu.
-Vâng, nói chung là cái bút này sau khi viết lên bảng khoảng 3 tiếng đồng hồ thì mới hiện chữ lên, nên không ai biết là mình viết đâu.
-Ok, đồ tốt, khà khà-nó lại cười man rợ-sau khi bỏ “hàng” vào ngăn bàn giáo viên. Thêm mấy cái dòng thư để lại. Cũng may trường này dùng máy chiếu nên bảng cũng không ai đụng. Chắc phải làm dấu hiệu riêng của lớp mình đi, cho đặc biệt.
-Vẽ cái mặt lè lưỡi lêu lêu đi-Vy đưa ra ý kiến
-Cũng được đó, mọi người thấy sao?-nó hỏi lại cả lớp.
-Okey khà khà khà-cả lớp đồng thanh cùng cười man rợ.
-Vậy bây giờ bắt tay vào làm thôi, phần của anh Bảo, anh Kiệt để tui lo, hê hê-mặt nó nham hiểm làm hắn thầm nuốt nước miếng cái ực, trong lòng thầm xin lỗi hai ông anh.
***
6:00am tất cả đều tụ họp lại ở lớp. Mọi người giơ tay hình chữ V ý nói “mọi chuyện đều tốt”. Nó mở máy tính lên, màn hình hiện lên phòng của Tuấn Kiệt
-Bây giờ chỉ cần mọi người tới nữa thôi, haha-nó cười sảng khoái.
-Tui thì chỉ chờ coi cái ông hiệu trưởng sẽ có biểu hiện thế nào thôi. Bà nhất định phải ghi hình lại nha-Thanh hậm hực.Bọn con gái cũng gật đầu tỏ vẻ nhất định phải như vậy.
-Nè mấy bà, chuyện cũng lâu rồi mà-Quân tỏ vẻ “thương hại” Kiệt, chuyện cũng lâu rồi mà. Mấy bà này thù dai ghê.
-Lâu cái gì, tui sẽ không bao giờ quên ngày đó- Lan nghiến răng nói.
-Kệ đi, cho ổng chừa cũng được mà-Tuấn Khanh rõ là người em “tốt”.
-Đằng nào cũng làm rồi, tui cũng đang chờ biểu hiện của ổng, khà khà-nó cười man rợ.
-Này Hân, bà….bà có…-Nhi níu áo nó giật nhẹ nhẹ, mặt hơi lo lắng-ý tui là anh Bảo…anh ý có sao không?
-Ồ ồ-cả lớp đồng thanh làm mặt Nhi đỏ bừng.
-Thì ra là nàng lo cho chàng-nó trêu.
-Tại…anh Bảo cũng đâu làm gì lớp mình đâu-Nhi đỏ mặt, chống chế nói.
-Nhưng tui “lỡ” chuẩn bị mất rồi-nó tỉnh bơ, thật là một cô em gái “cực tốt” mà, thấy mọi thứ bình yên là nó chịu không được hay sao ấy.
-Mà bà cứ yên tâm đi, ổng cũng quen rồi, không sao đâu.-Nó vỗ vỗ lưng Nhi rồi xoa bụng-giờ ta đi kiếm gì ăn đi. Tui đói quá.
-Oke, để anh xuống mua gì cho em ăn-hắn hăng hái.
-Thôi, chắc lớp mình xuống hết kiếm gì nóng nóng bỏ bụng đi-nó nêu ý kiến.
-Oke-cả lớp đồng thanh rồi kéo nhau xuống căntin
Còn sớm nên lúc xuống chưa có ai, được một lúc thì học sinh bắt đầu tới đông. Ai cũng nhìn lớp tụi nó bằng nửa con mắt, kiểu khinh người lắm làm cho Nhã Vy hết sức bực bội, là một người từ nhỏ đến giờ sống trong nhung lụa, có bao giờ phải chịu những ánh mắt như vậy đâu. Cô tính lên tiếng thì nó cản lại
-Không cần lên tiếng đâu. Lát nữa sẽ coi ai cười ai-nó cười nham hiểm.
-Nhưng mình bực bội quá, rõ ràng Hân là…-Nhã Vy tỏ vẻ không cam chịu.
-Tui còn chịu được mà, có gì đâu mà bà lo-nó cười cười-tui ăn xong rồi, để tui lại mua ít đồ ăn lát đưa lên lớp, ra chơi khỏi xuống mất công. Mọi người cứ ăn đi ha, hôm nay tui mời.
Nó nói rồi lao cái vù lại chỗ quầy bánh chọn chọn lựa lựa cả một bao to mới chịu ngưng.
-Cô ơi, tính tiền giùm con-nó nói với cô bán hàng-À tính tiền ăn sáng của lớp con luôn ạ.
-Từng này 500k con-cô bán hàng trả lời-còn phần ăn sáng thì 2,3 triệu. Tổng của con hết 2,8 triệu nhé.(Trường sang choảnh, ăn sáng mà 100k/tô phở T.T)
-Dạ, cô chờ con chút-nó nói rồi lấy tiền ra trả cho cô bán hàng. Mọi thứ lại lọt vào mắt Uyển Nghi -_-
-Hừm, học sinh học bổng, nhà nghèo rớt mồng tơi mà lại có tiền xuống đây ăn sáng cơ à, chắc là moi tiền của đàn ông chứ gì-giọng điệu chanh chua, miệt thị của Uyển Nghi vang lên, thu hút sự chú ý của nhiều người.
-Chắc vậy rồi-một cô nàng đồng tình nhưng chỉ dám xì xầm.
-Hay là cô ả moi tiền anh Phong kìa-cô nàng khác tiếp lời.
-Có khi là bà Nhã Vy bị lừa cũng nên, hừm-lại thêm một cô nàng khác.
-Mấy cô đừng có mà nói xấu angel-1 chàng trai khác bênh vực nó.
-Đúng đó, bọn con gái các cô thì toàn ghen tỵ với người khác thôi.
-….
Vậy là lại xảy ra xung đột giữa trai và gái, con gái thì nói xấu nó, con trai thì lại bênh vực nó.
-Hừ, cô cũng ghê nhỉ, có thể làm cho bọn con trai bênh vực cho cô một cách mù quáng. Đúng là bọn không có mắt.-Uyển Nghi lại khinh khỉnh nói, trong giọng có một chút ghen tỵ cùng không cam lòng.
-Ủa, nhà nghèo không biết đi làm thêm kiếm tiền hả-nó trả lời tỉnh bơ-này tiểu thư nhà giàu ơi, quan trọng là ở chỗ này này (nó chỉ chỉ vào cái đầu) và tất nhiên đẹp thì được yêu mến rồi, haha.
-Thấy chưa, tui đã nói đừng nói xấu angel rồi mà-trai1
-Bộ cô ta cứ nói là đúng hả?- gái 1
Vậy là lại tiếp tục cãi nhau.Thua -_-
-Cái gì cơ, xinh đẹp á? Nực cười-Cô ả cười khinh bỉ.
-Tất nhiên là lớp trưởng của chúng tôi xinh đẹp rồi-Mai Thanh tay chống nạnh nói.
-So với ai kia thì một trời một vực. Tất nhiên trời là Gia Hân rồi-Tuấn Khanh nhẹ nhàng nói.
-Cô chẳng là gì để so sánh với Gia Hân của chúng tôi cả-Nhi liếc mắt dòm ả từ đầu đến chân rồi lắc đầu ra vẻ tiếc nuối.
-Mấy người…mấy người dám…-cô ả tức đến nỗi cà lăm.
-Sao mà không dám, mọi người chỉ nói sự thật thôi mà-hắn nhếch miệng cười khinh bỉ nhìn cô ả, đúng là không biết tự lượng sức, cỡ cô ta sao mà so với nó được chứ?
-Nói thật nhìn cô còn không thể sánh với tôi hay với bất kì ai trong lớp này chứ đừng nói gì đến việc so với Gia Hân-Nhã Vy xăm soi móng tay, thờ ơ nói. Hành động như thể móng tay mình còn đáng xem hơn bộ mặt của ả kia.
-Mấy người…được lắm. Vậy cô có ngon thì thi với tôi-Ả Nghi quay qua nó thách thức.
-Thi cái gì-nó hỏi, không biết ả ta muốn bày trò gì.
-Tập chí Windy đang có cuộc thi người mẫu ảnh bìa, cô có dám so với tôi, xem ai sẽ được lên ảnh bìa không?-Cô ả cao ngạo thách thức. Tạp chí Windy là tạp chí nổi tiếng nhất hiện nay nên cô ả nghĩ người ta sẽ chọn người mẫu nổi tiếng như cô ả chứ không bao giờ chọn một người vô danh tiểu tốt(?) như nó đâu.
-Không hứng thú-nó thờ ơ đáp, nó không muốn làm mấy việc phải lộ mặt này.
-Sợ rồi chứ gì-cô ả có vẻ thỏa mãn, trên mặt vẫn còn sự khinh thường dành cho nó.
-Cô nghĩ sao…-nó chưa kịp phun ra hai chữ “cũng được” thì bị cả lớp bịt miệng lại. Nó không hứng thú nhưng khổ nỗi lớp nó lại hứng thú :)))
-Cô nghĩ sao vậy, tất nhiên Gia Hân sẽ tham gia rồi-Nhi nói
-Và đè bẹp cô, cho cô không ngóc dậy nổi luôn-Trà tiếp lời.
-Này…mọi người nói gì vậy hả-nó thoát ra được liền hỏi.
22 cặp mắt nhìn nó kiểu mong đợi.
-Bà đi thi đi, tui muốn nhìn thấy bà xinh đẹp trên tạp chí.
-Đi mà, thi đi, nhìn bà UyểnNghi này tui ngứa mắt quá. Thi đi mà, nha nha.
-Thi nha
-Em thi đi, sau này chúng ta cùng làm người mẫu ảnh bìa-hắn nhìn nó mong chờ, hình như vừa tưởng tượng cảnh hai người chụp ảnh bìa cùng nhau hay sao mà cái mặt lâng lâng.
-Thi đi Hân, ông mà thấy chắc thích lắm-Tuấn Khanh dụ dỗ
-Em mà không thi, lát nữa anh sẽ nói anh Bảo em bị người khác bắt nạt cho coi-hắn thì thầm vào tai nó-khi đó em cũng phải lên ảnh bìa à.
-Anh dám-nó trợn mắt lên nhìn hắn.
-Không biết đâu à-hắn thờ ơ.
-Thi đi Hân, nhìn mặt mụ này ghét quá, mà hình như Windy là tòa soạn của cậu út nhà bà phải không-Tuấn Khanh thì thầm cho mình nó nghe, tự nhiên cậu ghét cái bà Uyển Nghi này ghê gớm.
-Ừm-nó thở dài-cậu kêu chụp hình nhiều lần rồi mà không chụp, giờ tự nhiên đi thi thấy kì kì
-Có gì đâu mà kì, thi đi.
-Thi đi, cho “mụ chảnh” nếm mùi thất bại, nhìn là không ưa rồi
-Hân, thi đi mà, nhá.
Mỗi người một câu năn nỉ nó. Thấy vậy nó chỉ thở dài một hơi rồi đáp.
-Được rồi, thi thì thi, một lần này thôi nha, tui không thích mấy việc như vậy đâu, nể mọi người lắm mới thi đó nha.
-Yeah! -Mọi người đồng thanh-tụi tui biết rồi.
Nói “biết rồi” vậy thôi chứ cái lớp này mà biết gì. Nếu có lần sau bảo đảm lại như vậy tiếp cho coi :))
-Okey, được rồi, tôi đồng ý thi.-nó quay qua nói với Uyển Nghi
-Được, vậy ngày mai hẹn gặp ở Windy-Uyển Nghi tự tin nói.
-Okey-nó đáp rồi quay qua nói với cả lớp, nháy mắt với mọi người-vô lớp thôi mấy chế, chúng ta còn có chuyện phải làm mà kà kà.
-Đúng rồi, lên nhanh thôi, kà kà- Cả lớp cười nham hiểm rồi cùng nhau đi lên lớp, chuyện hay hôm nay đang ở phía trước, chỉ một lát nữa thôi.