Bạn đang đọc Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh – Chương 8: Người Đẹp Lâm Tuyết Nhã
“Không phải, tôi đã dùng thuốc này được nửa năm rồi, quả thực bệnh tình của tôi đã được cải thiện rất nhiều.”
Nói đến đây, người đẹp lại đột nhiên nhíu mày, khẽ thở dài: “Nhưng mà không hiểu sao, bây giờ bệnh lại tái phát, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước nữa!”
Người đàn ông trung niên phía trước nở nụ cười đầy chế nhạo nói: “Bởi thế mới nói, thuốc Đông y chẳng có tác dụng gì cả.
Nói không chừng, cô không dùng thuốc Đông y có khi bệnh tình lại khá hơn đấy.”
Người đẹp lắc đầu đáp: “Lúc tôi dùng thuốc Tây, bệnh tình chẳng có tiến triển gì cả.”
Người đàn ông kia lại xem thường nói: “Theo tôi thấy bệnh này không cần dùng thuốc.
Thuốc Tây rất có hại, đối với bệnh tình của cô thì chỉ lợi bất cập hại thôi.
Thuốc Đông y cũng có những tác hại nhất định, tích tụ trong cơ thể một thời gian mới khiến tình trạng bệnh tình hiện tại của cô trở nên nghiêm trọng hơn! ”
Người đàn ông tiếp tục nói với vẻ mặt giống như đang bày mưu tính kế: “Nếu như ngay từ đầu cô không uống thuốc thì có lẽ bây giờ đã chẳng có vấn đề gì cả!”
Người đẹp sợ tới ngây người!
Theo bản năng, cô ấy cảm thấy những lời này có vấn đề nhưng mà nghĩ kỹ lại thì lại cảm thấy cũng có lý.
Lúc đầu cô ấy cảm thấy vấn đề gì rồi cũng có cách giải quyết nên cô ấy mới dùng thuốc Đông y để chữa bệnh nhưng bây giờ bệnh tình của cô ấy lại tệ đi khiến thái độ của cô ấy với thuốc Đông y cũng thay đổi.
Lúc người đẹp đang phân vân bản thân có nên tiếp tục dùng thuốc Đông y hay không thì đột nhiên có một người từ ngoài cửa bước vào nói: “Nói láo!”
Những người trong hiệu thuốc lúc đó đều quay ra nhìn chằm chằm về phía cửa.
Bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy nhưng Triệu Đại Vĩ vẫn ung dung bước vào không hề sợ hãi.
Sau khi vào, anh liếc nhìn mỹ nhân đang đứng trước quầy, trong lòng lập tức vô cùng kinh ngạc.
Anh chỉ thấy một người con gái đẹp khoảng hơn ba mươi tuổi, toàn thân tựa như một ánh thơ, cô ấy mặc một chiếc áo cơ mi có màu tím nhạt của hoa oải hương, bên dưới mặc một chiếc váy màu đen, để lộ ra đôi chân thon dài, mịn màng và bóng loáng.
Dáng vẻ của cô ấy vô cùng xinh đẹp, chỉ đơn giản là đứng đó thôi mà từ trong ra ngoài đều tỏa ra hương vị cao quý và thanh nhã của một người phụ nữ, vẻ đẹp ấy thật đi vào lòng người.
“Cậu nói gì cơ?” Người đàn ông trung niên cảm thấy uy nghiêm của mình bị động vào, lập tức cảm thấy tức giận.
Nhưng khi nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, thấy trên người anh không có thứ gì có giá trị, ông ta đột nhiên chuyển từ tức giận sang khinh bỉ: “Hóa ra chỉ là một tên nông dân.
Chẳng trách từ trước đến nay người nông dân đều không biết gì, mê tín vào thuốc Đông y.”
“Ông đang coi thường thuốc Đông y sao?”
Triệu Đại Vĩ nhìn người đàn ông trung niên kia, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: “Vậy thì tốt hơn hết cả đời này ông đừng bao giờ động đến thuốc Đông y.”
Nói xong, Triệu Đại Vĩ không thèm để ý đến người đàn ông trung niên nữa, quay sang nói với người đẹp đang đứng trước quầy thuốc: “Chị gái, thuốc Đông y là tinh hoa của dân tộc ta, hàng nghìn năm nay luôn tồn tại ở đất nước chúng ta, làm sao lại vì một câu nói có thể phủ nhận hoàn toàn nó được?”
“Tôi không dám nói rằng thuốc Đông y có thể chữa được tất cả các bệnh, nhưng không có nghĩa là thuốc Đông y vô dụng! Thuốc Đông y và Tây y đều có những ưu nhược điểm riêng, có những lúc thuốc Tây vô tác dụng thì thuốc Đông y lại có thể mang lại hiệu quả không ngờ.”
Nghe những lời này, hai mắt người đẹp sáng lên.
Ngay cả vị bác sĩ già bốc thuốc ở quầy cũng gật đầu: “Chàng trai, cậu nói quả không sai.
Y học Trung Quốc chúng ta, làm sao dùng một câu đã có thể phủ nhận chứ? Đó là thứ đã tồn tại ở Trung Hoa chúng ta từ hàng nghìn năm nay!”
Người đẹp nhìn Triệu Đại Vĩ gật đầu: “Anh nói đúng, nếu dùng thuốc Tây đã không có tác dụng vậy tôi sẽ thử dùng thuốc Đông xem sao!”
“Bốc thuốc!”
Rõ ràng là người đẹp đã hạ quyết tâm rồi.
Tuy nhiên, khi vị bác sĩ già đang bốc thuốc thì bệnh tình của người đẹp bất ngờ phát tác, mặt cô ấy tái xanh, đứng cũng không vững.
Chưa đầy hai giây sau, cô ấy trượt từ tên quầy thuốc xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Đại Vĩ liền vội vã tiến đến.
Anh bắt mạch cho người đẹp, nhìn vào khuôn mặt xanh xao của cô ấy, sau đó đưa tay lên mở miệng cô ấy ra.
“Cậu làm gì vậy?” Người đàn ông trung niên tưởng rằng Triệu Đại Vĩ có ý đồ xấu với người đẹp, liền vội vã kéo Triệu Đại Vĩ ra.
Bác sĩ của Hồi Xuân Đường cũng vội vàng đi tới.
Nhưng Hồi Xuân Đường chỉ là một hiệu thuốc, không phải bệnh viện, các bác sĩ ở đây chỉ có đủ trình độ chuyên môn để bán thuốc, nếu nói về chữa bệnh thì rõ ràng ở đây không có bác sĩ chuyên môn đáng tin cậy.
Bác sĩ lắc đầu nói: “Phải đưa cô ấy đến bệnh viện ngay lập tức!”
“Không cần, chỉ lãng phí tiền.
Đến bệnh viện cũng không thể chữa khỏi bệnh gút của cô ấy mà chỉ có thể giúp bệnh tình thuyên giảm phần nào, thậm chí còn gây tổn thương nghiêm trọng hơn cho cơ thể cô ấy!” Triệu Đại Vĩ thấy mọi người đều đã bó tay mới đứng dậy lần nữa.
“Tôi là bác sĩ Đông y.” Triệu Đại Vĩ đã nghiên cứu kĩ về “Long Vương điển”, trong đó có rất nhiều thứ liên quan đến thuốc Đông y, cho nên anh tự nhận mình là bác sĩ Đông y là không nói quá tí nào.
“Tôi có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy!” Anh nói.
Mọi người đều nhớ lại, ngay từ đầu hành động bắt mạch Triệu Đại Vĩ cho người đẹp này quả thực có vẻ rất chuyên nghiệp.
“Nói láo! Cho dù cậu là bác sĩ Đông y thì tình hình hiện tại cậu cũng không thể điều trị được.
Đông y nhiều nhất chỉ có thể điều dưỡng.
Còn muốn chữa khỏi bệnh, vẫn phải dựa vào Tây y!” Người đàn ông trung niên ở phía trước vẫn không chịu khuất phục.
“Cứ thử đi rồi biết, nếu như không được tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Triệu Đại Vĩ chắc chắn một trăm phần trăm rằng sẽ điều trị khỏi bệnh gút cấp tính của người đẹp trước mặt, vì vậy anh không ngại đưa ra lời bảo đảm.
Nghe thấy Triệu Đại Vĩ nói như vậy, mọi người đều đồng ý cho anh một cơ hội.
“Được, nếu cậu không chữa trị được đợi xem cuối cùng cậu định làm thế nào!” Người đàn ông trung niên cười lạnh.
Triệu Đại Vĩ lập tức cởi giày cao gót của người đẹp ra và dùng các đốt ngón tay giữa ấn vào các huyệt đạo trên lòng bàn chân của cô ấy.1
Khoảng một phút sau, nước da của người đẹp đã tươi tắn hơn rất nhiều, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền cũng nhanh chóng mở ra.
Triệu Đại Vĩ đưa vào cơ thể của người đẹp một luồng long khí, như thế có thể giúp tình trạng thể chất của cô ấy ổn định.
Triệu Đại Vĩ nói: “May quá, thành công rồi!”
“Tiếp theo, tôi sẽ kê một đơn thuốc.
Chỉ cần cô tuân theo đơn thuốc của tôi thì chỉ trong vòng hai tháng bệnh gút của cô sẽ khỏi.”
Trên thực tế, Triệu Đại Vĩ hoàn toàn có thể sử dụng long khí để chữa bệnh cho cô ấy, nhưng làm như vậy cần phải phối hợp thêm một số thủ pháp, nhưng những thủ pháp ấy không thích hợp sử dụng trước mặt mọi người nên anh cũng không đề cập đến.
“Cám ơn bác sĩ, không ngờ bác sĩ đã cứu tôi!” Người đẹp mở mắt ra, nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, cô rất ngạc nhiên: “Tôi tên là Lâm Tuyết Nhã, không biết bác sĩ tên gì?”
Triệu Đại Vĩ nhặt đôi giày cao gót của Lâm Tuyết Nhã lên, tự tay giúp Lâm Tuyết Nhã xỏ vào và nói: “Triệu Đại Vĩ.”1
Cảm nhận được sự chu đáo và y thuật cao siêu của Triệu Đại Vĩ, Lâm Tuyết Nhã đỏ mặt nói: “Bác sĩ Triệu, cảm ơn cậu rất nhiều.
Nếu không có cậu, có không chừng tôi sẽ chết ở đây mất.”
“Sao lại nói quá lên như vậy.”
Triệu Đại Vĩ cười cười, xoay người đứng lên, đối mặt với người đàn ông trung niên nói: “Phục rồi chứ?”
“Thực ra, tôi có thể chữa khỏi bệnh thận của ông, nhưng nếu ông không tin vào y học Trung Quốc, thì hãy quên đi.” Triệu Đại Vĩ nói.
Mặt người đàn ông trung niên biến sắc: “Làm sao cậu biết được tôi bị bệnh thận?”
Triệu Đại Vĩ phớt lờ ông ta, thay vào đó, anh đặt chiếc sọt lên quầy của Hồi Xuân Đường và nói: “Tôi đến đây để bán nấm linh chi.
Không biết hiệu thuốc mình có cần nhập nấm linh chi không?”
Vị bác sĩ già trước mặt đầy khác khí nói: “Nhập chứ, sao lại không nhập được!”
Ông ta cầm nhận lấy cái sọt, liếc nhìn chỗ nấm linh chi trong sọt của Triệu Đại Vĩ, vô cùng sửng sốt: ” Nhiều nấm linh chi hoang dã như vậy, hơn nữa lại to như thế, thật sự là rất hiếm!”
“Có điều, thị trường nấm linh chi hoang dã năm nay khá ế ẩm.
Cho nên, mặc dù nấm linh chi của cậu trông rất tốt nhưng tôi chỉ có thể trả mức giá từ tám trăm tệ đến một nghìn năm trăm tệ một cân.”*
*một cân TQ= nửa kg
“Thế này đi, nấm linh chi đỏ này, tôi sẽ trả một nghìn tệ một cân; còn nấm linh chi tím này, tôi sẽ mua với giá một nghìn rưỡi một cân.”
“Cậu thấy thế có được không?” Bác sĩ già hỏi
Mức giá này, Triệu Đại Vĩ thấy cũng khá phù hợp với mong đợi của mình, bèn gật đầu: “Được!”.