Tiểu Thiếp Vương Phủ

Chương 5


Bạn đang đọc Tiểu Thiếp Vương Phủ – Chương 5


Trong phòng, ánh đèn mông lung mờ ảo, trừ tay phải đang cầm đũa, tay trái nàng cũng không rảnh mà đang cầm một quyển sách, giả vờ đang đọc.

Vì nâng sách hơi cao, cổ tay áo mở rộng quá nửa, để lộ một phần cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết, ánh đèn chiếu lên càng làm làn da nữ nhân sáng bóng, mịn màng, hơn nữa váy xanh ngọc được may bằng vải mỏng xuyên thấu, khiến nữ nhân trước mặt càng thêm duyên dáng, yêu kiều.

Mai Tố Tố nghe được tiếng động, dáng vẻ lơ đãng ngẩng đầu lên, nam nhân đứng ở cửa, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt anh tuấn nhưng nét mặt có phần lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt, liếc mắt một cái liền khiến người ta tự giác bỏ qua ngũ quan tuấn tú kia, mà bị khí thế của hắn dọa sợ.

Dáng vẻ như vậy là đang cáu giận chuyện bên ngoài?Mai Tố Tố cũng không dám giả vờ làm tiên nữ, dường như chỉ vừa mới phát hiện ra người, nàng nũng nịu “à” một tiếng.

Sau đó vội vàng buông đũa và sách trong tay xuống, nàng đứng dậy, nâng váy hành lễ, miệng còn nũng nịu kêu một tiếng: “Vương gia! ”Đối với sự nhiệt tình của nàng, Tấn vương xem như không thấy, hắn bước vào nhà, bỏ qua mọi người rồi ngồi xuống chỗ Mai Tố Tố vừa ngồi.


Thái giám Thôi Tổ An đi theo phía sau không bước vào, chỉ đứng ở cửa cúi người, giọng điệu cung kính hỏi: “Nô tài đến trù phòng gọi người mang thêm món lên đây?”Hắn không ngẩng đầu lên, chỉ khoát tay với ông.

Tay hắn không hạ xuống, ngược lại đặt lên quyển sách trên bàn, thấy một quyển tuyển tập thơ, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó hắn quay đầu nhìn Mai Tố Tố.

Dù trên mặt không lộ biểu cảm gì, nhưng khỏi cần nói cũng biết hắn đang thầm chế giễu nàng.

Trước khi Mai Tố Tố vào phủ, hắn đã biết tất cả về nàng, nàng là loại người gì, trong lòng Tấn Vương tự nhiên hiểu rõ.

Mai Tố Tố có chút không được tự nhiên vén tóc bên tai, nửa ngồi nửa quỳ, hắn không bảo nàng đứng dậy, nàng cũng không dám đứng thẳng dậy, lúc này rốt cuộc nhìn thấy hắn đang nhìn mình, dù là chế giễu, nàng cũng nghĩ là miễn lễ.


Sau đó nàng ngẩng đầu mỉm cười với hắn, tự giác đứng thẳng dậy, nàng bất ngờ đứng thẳng lên, chỉ thấy nam nhân nhướng một bên mày, nàng vội nhanh chóng chạy lại gần hắn rồi quỳ xuống, nàng cảm thấy chột dạ, giọng điệu lấy lòng nói: “Vương gia! ”Vì nàng quỳ xuống quá nhanh, cơ thể nàng hơi nghiêng ngả.

Trên mặt nam nhân khôi phục vẻ bình tĩnh, tay lật vài trang sách, giọng điệu thản nhiên đáp: “Đứng lên đi.

”“Vâng! tạ ơn Vương gia! ”Giọng điệu vô cùng ngọt ngào.

Nghe được tiếng nàng, Tấn Vương không nhịn được mà liếc sang! Hắn nhìn nàng một cái, vẻ mặt một lời khó nói hết, nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của nàng, hắn hơi hé miệng, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.

Sau đó ánh mắt hắn liếc sang chỗ khác, tựa như chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Buổi chiều đang đọc sách dở?”Mai Tố Tố lập tức phản ứng, nàng chẳng cần suy nghĩ liền bịa chuyện: “Chỉ là để giết thời gian mà thôi, bình thường thiếp thân cũng chẳng có thú vui nào, vì vậy muốn thử đọc ít sách, có điều sách này thật sự rất hay.

”Vì để khiến bản thân trông có học thức hơn, nàng vội bổ sung thêm một câu: “Ví dụ như trong thơ có nhắc đến ánh trăng, nước từ trên núi chảy xuống, còn có hoa tươi, rõ ràng đều chỉ là những chuyện hết sức bình thường, không ngờ qua văn chương của bọn họ còn có thể cảm nhận được tình cảm với quê hương sâu đậm của bọn họ, tấm lòng tận tụy với giang sơn, còn có tấm lòng yêu nước thương dân, thiếp thân! ”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.