Tiểu Qua Tử

Chương 55


Đọc truyện Tiểu Qua Tử – Chương 55

Editor: Calcium

Đã liên hệ với Diệp Tiểu Chiếu từ sớm, tối nay Hoắc Kiệt sẽ đưa Diệp Hà Thanh ra ngoài dùng bữa. Diệp Hà Thanh vẫn luôn có thói quen chuyện gì cũng đều có mặt anh trai, hiện tại Hoắc Kiệt đã dần dần sửa được thói quen này của cậu, bất kể là làm cái gì thì người đầu tiên nghĩ tới phải là hắn.

Bất kể là tình yêu hay tình cảm gia đình thì mấy chuyện thế này người yêu đều sẽ có dục vọng chiếm hữu nhất định. Huống hồ Hoắc Kiệt lại là người có cá tính mạnh mẽ từ trong xương tủy, bề ngoài thì cười híp mắt với Diệp Hà Thanh nhưng thực tế là nắm được nhất cử nhất động của cậu, tâm từ này hắn không hề nói cho đối phương biết, chỉ lo cậu sẽ nghĩ nhiều mà tạo áp lực cho bản thân.

Lúc dùng bữa Diệp Hà Thanh nhắn tin tức qua cho Diệp Tiểu Chiếu nhắc anh chú ý ăn uống đúng giờ, gửi xong tin còn phải ngóng xem đối phương đã trả lời lại hay chưa. Hoắc Kiệt lắc lắc đầu rút điện thoại lại: “Tập trung ăn cơm của em đi, không tập trung ăn thì chuyển qua nhìn anh.”

Diệp Tiểu Chiếu đã có bác sĩ Nguy chăm sóc rồi, Hoắc Kiệt hiện tại chỉ là thuận theo tình thế mà hỗ trợ chú mình có thêm cơ hội.

Hai anh em nhà này quan tâm tới nhau quá mức, người khác nhìn vào có thể khó mà chấp nhận được. Nhưng Hoắc Kiệt lại hiểu rõ tận tường gốc rễ của hai người nên biết rằng Diệp Tiểu Chiếu không thể có gì với Diệp Hà Thanh được vì vậy hắn có thể tạm gác việc ăn giấm chua qua một bên, tập trung vào nói chuyện yêu đương với Diệp Hà Thanh.

Hoắc Kiệt: “Khi nào thì em đi?”

Diệp Hà Thanh giật mình, giảm bớt cảm giác muốn dùng bữa, bối rối nhìn về phía Hoắc Kiệt: “Thật sự đi sao?”

Hoắc Kiệt tiếp tục hỏi ngược lại: “Không phải là chuyện ván đã đóng thuyền sao?”


Diệp Hà Thanh vừa có cơ hội lại có năng lực, đây còn là điều mà cậu thích vì vậy quá thích hợp cho vị trí này.

“Em vốn đã sống trong tình trạng lo lắng quá độ, lần này tốt nhất nên học cách buông xuống, Diệp Tiểu Chiếu cũng có cuộc sống riêng của mình.” Hoắc Kiệt lại bổ sung: “Cậu ấy và chú Lan khá là hợp nhau đấy.”

Diệp Hà Thanh vốn có tư tưởng đơn thuần nên không phát hiện ra bất cứ sự khác thường nào: “Bác sĩ Nguy là một bác sĩ tốt, chú ấy giúp đỡ bọn em nhiều lắm.”

Hoắc Kiệt cười có chút ý tứ sâu xa: “Chú Lan từ nhỏ đã rất ưu tú.”

Mùa xuân năm mới ấm áp hơn hẳn, chuyện Diệp Hà Thanh đi nước F cuối cùng đã quyết định, khởi hành vào ngày kia, thời gian tương đối gấp gáp, thầy giáo cho cậu một ngày nghỉ để an tâm ở nhà chuẩn bị hành lý.

Các thủ tục khác đều là Hoắc Kiệt hỗ trợ giải quyết, quá trình diễn ra rất nhanh, hắn còn liên hệ với bạn bè ở nước F. Diệp Hà Thanh lúc đó nghe thiếu chút nữa giật điện thoại từ tay Hoắc Kiệt đi mất.

Cậu đỏ bừng mặt: “Em ở chung với bạn học, có thể giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa em cũng có thể chăm sóc bản thân mà.”

“Hoắc ca, em có thể tự chăm sóc mình rất tốt, anh đừng làm phiền người khác.”


Hoắc Kiệt nhìn cậu vội vội vàng vàng đảm bảo, không nhịn được cười, bế người lên ôm vào lòng hôn hôn một trận.

“Không thích để người khác chăm sóc, vậy để anh chăm sóc có được không?”

Mặt Diệp Hà Thanh lại càng đỏ hơn, tay chậm rãi ôm lấy vai hắn: “Nói chung anh đừng lo lắng quá mà.”

Trước khi đi liền cùng Diệp Tiểu Chiếu tới bệnh viện kiểm tra, kết quả coi như thỏa mãn.

Tình trạng thân thể Diệp Tiểu Chiếu trước mắt tương đối ổn định, có thể uống thuốc chưa cần phải phẫu thuật. Thuốc mà Nguy Lan kê đơn cho Diệp Tiểu Chiếu sử dụng đã giảm bớt liều lượng một cách thích hợp để tránh gây thêm gánh nặng cho anh và chữa trị bằng liệu pháp ăn uống.

Diệp Hà Thanh lại chưa gặp cách này nhiều, Nguy Lan trở về nhà cùng hai người, chuẩn bị một bữa trong nhà bếp, dược thiện làm tương đối ổn khiến Diệp Hà Thanh nhìn thấy mà líu lưỡi.

Diệp Tiểu Chiếu có chút tâm lý sùng bái đối với bác sĩ Nguy Lan, đa số thời điểm anh đều lộ ra vẻ mặt tươi cười với bác sĩ nhưng ngược lại nói chuyện ít hơn trước, mấy ngày nay đều là bác sĩ chăm sóc cho anh, ngoại trừ Diệp Hà Thanh thì trên cõi đời này cuối cùng có thêm một người nữa nguyện ý thân cận với anh.

Diệp Hà Thanh sắp phải đi rồi, Diệp Tiểu Chiếu nghĩ tới cái gì thì nhắc nhở cậu cái đó, bác sĩ Nguy Lan thì ngồi bên cạnh đọc sách, Hoắc Kiệt cũng vừa từ công ty trực tiếp qua đây, chỉ nghe thấy hai anh em đang nói chuyện, không xen vào nửa lời.


Ngày mai Diệp Hà Thanh sẽ bay, Diệp Tiểu Chiếu thấy đã tới giờ thì về phòng ngủ, bớt khiến cậu phải lo lắng và chiếu cố cho anh.

Sau khi mọi thứ chìm vào im lặng, dk theo sau Diệp Hà Thanh trở về phòng ngủ như một chú cún to lớn, cánh cửa vừa đóng lại thì hắn vội từ phía sau hoàn toàn ôm lấy cậu biếng nhác mà mở miệng: “Rốt cuộc thì Diệp Tiểu Chiếu cũng nói xong rồi, thời gian còn lại là của anh.”

Hoắc Kiệt tuy ngoài miệng nói phải nói chuyện nhưng thực tế chỉ ôm lấy cậu không làm gì cả. Hai người chuyển qua nằm trên giường, ngủ cùng một gối, hơi thở giao hòa lẫn nhau.

Diệp Hà Thanh không buồn ngủ chút nào cả, đôi mắt sáng ngời. Hoắc Kiệt nhìn vậy bỗng nhiên cười tới gần hôn lên mí mắt cậu.

“Mắt mở to thế nhìn anh là muốn được hôn hả?”

Cậu cười một cách ủ rũ rồi tiến tới ôm cổ hắn.

Rèm cửa sổ được vén ra một góc hiện ra ánh sáng mờ mờ của đêm cuối xuân. Mùa này vào ban đêm trời tương đối lạnh, có chút chênh lệch nhiệt độ so với ban ngày, nghĩ tới nhiệt độ bên ngoài trời lành lạnh rồi lại tự so sánh với nhiệt độ đang bao lấy bản thân mình, Diệp Hà Thanh lưu luyến cọ cọ cổ Hoắc Kiệt, thấp giọng nói: “Quen biết anh đúng là may mắn thật đấy.”

Cậu đã từng bị tảng đá đè lên người, mọi tin tức xấu xa đều hết thảy đón chờ cậu, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, cậu chờ mãi chờ mãi, cố gắng xuôi theo thời gian nhưng tất thảy nghênh đón cậu chỉ có bóng tối, nhìn mãi cũng không thấy bất kỳ một tia hy vọng nào phía cuối con đường.

Thậm chí cậu đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, cố gắng bằng hết khả năng của mình, đợi cho tới khi cuối cùng Diệp Tiểu Chiếu không nổi nữa thì bản thân không còn gì phải lo lắng, chọn lấy một góc yên tĩnh không làm phiền ai là đủ rồi.


Cậu chủ động hôn lên môi hắn, răng môi va chạm vào nhau: “Cảm ơn anh.”

Có người rất bình thường, sinh ra một cách bình thường rồi chết đi một cách bình thường, cậu chính là loại bình thường này, xác định sẽ không nổi lên một gợn sóng nào cả. Có người từ nhỏ đã như lửa, đi đâu sôi động tới đó, Diệp Hà Thanh cảm thấy cuộc sống cậu chìm trong bóng tối, hỗn loạn tới mức không có nổi một tia sáng. Nhưng chính vào lúc tuyệt vọng nhất không nhìn thấy gì nữa thì lại có một vệt đỏ tươi cắt xuyên qua, giống như một ngọn lửa nóng bỏng, bao bọc lấy cậu không chút do dự.

Hoắc Kiệt là vị thần may mắn mà cậu gặp được trong cuộc đời này, cuộc sống của cậu trở nên muôn màu hơn, được đối phương từ từ kéo ra khỏi mặc cảm và tự ti, truyền lửa và dạy cậu từ từ thắp sáng thế giới.

Hoắc Kiệt hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn trúc trắc lại thẹn thùng của người yêu mình, âm thanh sột soạt chợt ùa vào tai hắn, hắn nắm lấy hai tay cậu, nhìn thấy quần áo mình bất tri bất giác đã bị mở ra hai cái cúc áo, cười thở ra một hơi nóng bỏng.

“Làm gì đấy hả, định hiến thân anh vào đêm trước khi ra nước ngoài à?”

Sắc mặt Diệp Hà Thanh đỏ như quả cà chua, bị nhìn thấu tâm tư khiến cậu vô cùng xấu hổ. Cái suy nghĩ này vẫn luôn tồn tại, sau này thế nào cũng xảy ra, bọn họ lại còn phải chia cách một thời gian, đơn giản để nó xảy ra sớm một chút cũng coi như một loại an ủi với Hoắc Kiệt.

Hoắc Kiệt ấn lên ngón tay cậu, ý cười đáy mắt nhiều không kể siết, cười tới mức khiến cậu như muốn chết đi sống lại trong ngực hắn.

“Em nghĩ hay quá nha, để anh ăn một miếng xong ngày mai đi, mới vừa được ăn thịt lại bị cấm ăn suốt một quãng thời gian dài, hiểu chưa? Đây chính là phương pháp dày vò tổn thương anh nhất có biết không hả?”

Hoắc Kiệt siết chăn kéo lên che cho cả hai người: “Nằm với em một đêm được rồi, việc kia cho nợ đó, nhưng mà giờ hôn nhiều hơn chút cũng được.”

Mơ mơ hồ hồ mà hôn đến nửa đêm, cả trong giấc mơ Diệp Hà Thanh cũng chỉ mơ thấy hình ảnh Hoắc Kiệt hôn cậu khiến miệng cậu mệt không chịu nổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.