Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 3:
Chương 3
Cuối tuần, Lâm Nguyễn được nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Sau khi Trạm Hi trở về, tâm tư của Đông bá đều đặt lên người Trạm Hi, không còn nhìn chằm chằm vào Lâm Nguyễn để soi lỗi sai của cậu. Lâm Nguyễn vui vẻ nhàn rỗi, rảnh là lại giúp quét dọn hoặc ở trong bếp phụ giúp mẹ Tào.
Mẹ Tào vốn là một cung nữ thị thiện, một người tài nghệ trong cung, hầm canh và điểm tâm không món nào bà không biết. Chính vì vậy cho nên dường như từ sáng đến tối bà đều ở trong phòng bếp.
Con gái bà là A Nguyệt không muốn học tay nghề của mẹ Tào mà lại học làm bánh ngọt kiểu Tây ở một lớp làm bánh. Hai mẹ con mâu thuẫn không ngừng, đều nhờ Lâm Nguyên ở giữa hòa giải.
Thời tiết tốt, cửa trước sau đều được mở ra để thông gió, ánh mặt trời chiếu thẳng vào, phòng khách ngập tràn ánh sáng rực rỡ.
Lâm Nguyễn cầm quả lê ngồi gặm ở trước cửa, chỗ cậu ngồi đối diện với hậu hoa viên. Những cây cao lớn hầu như không còn lá, dưới gốc cây ở hai bên đường phủ đầy một màu đỏ, màu hoa tươi đẹp, là điểm nhấn duy nhất của mùa đông vừa khô lại vừa lạnh này.
Lâm Nguyễn híp mắt phơi nắng, ánh nắng rơi trên bộ quần áo sẫm màu của cậu, toàn thân đều trở nên ấm áp.
Trạm Hi đứng trên cầu thang nhìn Lâm Nguyễn, Lâm Nguyễn trông rất thanh nhàn thoải mái, Trạm Hi gọi cậu một tiếng.
Lâm Nguyễn đứng dậy, đi tới dưới cầu thang: “Thiếu gia.”
“Hôm nay phải đi Vương phủ một chuyến, cậu đi cùng tôi.” Một tay Trạm Hi đút vào túi, tay còn lại bưng cà phê.
Vừa nghe thấy phải đi Vương phủ, Lâm Nguyễn có chút do dự.
“Không muốn đi?”
Lâm Nguyễn không nói dối trước mặt Trạm Hi, thành thật gật gật đầu.
Trạm Hi nhìn cậu một lúc: “Không muốn đi thì thôi.”
Lâm Nguyễn thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn thiếu gia.”
Trong nhà này, dường như Trạm Hi dễ nói chuyện hơn Đông bá. Nếu Đông bá nghe thấy lời của Lâm Nguyễn, nhất định sẽ khiển trách cậu một trận. Nhưng không biết tại sao, Lâm Nguyễn luôn không muốn đối mặt với Trạm Hi. Cậu sợ Trạm Hi hơn tất cả những người khác.
Đông bá nghe nói Lâm Nguyễn không muốn đi Vương phủ, quả nhiên đã trách mắng cậu một trận, Lâm Nguyễn ngoan ngoãn đứng trước mặt ông, đôi mắt muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu.
Trạm Hi ở tầng hai nhìn, biết Lâm Nguyễn sớm đã không nghe.
“Được rồi, Đông bá.” Trạm Hi lên tiếng: “Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi.”
Đông bá dừng lại, nhìn Lâm Nguyễn: “Còn không mau đi hầu hạ thiếu gia thay quần áo.”
Lâm Nguyễn gật đầu, đi lên tầng hai.
Trạm Hi thay một bộ áo dài cổ tàu lụa hoa tối màu, thân trên là một chiếc áo khoác lụa Hàng Châu, găng tơ Kim Hoa quấn bạch ngọc che đi đôi tay lạnh băng.
Lâm Nguyễn đứng trước người Trạm Hi, đeo cho anh chuỗi trân châu mã não tinh xảo. Trạm Hi nhìn hai người trong gương, bọn họ đứng rất gần nhau, hơi thở giao nhau.
Lâm Nguyễn đi lấy trang sức còn lại trong hộp, Trạm Hi khoát tay: “Không cần mang nhiều như vậy, rườm rà.”
Lâm Nguyễn cũng không động đến nữa, đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác lông chồn đen lót lớp tơ màu xanh mực, theo Trạm Hi xuống tầng.
Thế Ninh chờ dưới tầng, Đông bá dặn dò anh ta một số chuyện, Thế Ninh đồng ý liên tục. Vừa thấy Trạm Hi xuống, hai người đều dừng câu chuyện, Thế Ninh bước lên nhận lấy áo khoác trong tay Lâm Nguyễn, theo Trạm Hi và Đông bá đi ra ngoài.
Vừa qua giữa trưa thì Trạm Hi đã trở về, Vương phủ có giữ lại dùng cơm nhưng Trạm Hi từ chối. Lâm Nguyễn có thể tưởng tượng ra được Trạm Hi ở Vương phủ sẽ có bộ dạng như thế nào. Tiểu Vương gia vừa không thân thiện lại không thấu tình đạt lý, lời nói ra còn khiến người khác khó chịu hơn bị bạt tai. Chuyến đi lần này của anh đến Vương phủ, nhất định sẽ khiến cho người trong Vương phủ khó chịu cả ngày.
Lâm Nguyễn không thích Vương phủ nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu muốn nghe Thế Ninh nói về những chuyện xảy ra trong Vương phủ, những việc này còn náo nhiệt hơn cả hát kịch. A Nguyệt cũng tụ tập lại cùng nghe.
A Nguyệt là một cô gái trẻ, thích mặc đầm liền thời thượng, mùa đông sẽ khoác thêm một chiếc áo khoác dài bên ngoài, giống như các cô gái hiện đại trên báo ảnh. Nhưng ở nhà cô ấy sẽ không mặc như vậy, mẹ Tào và Đông bá sẽ mắng cô ấy tùy tiện.
Đang nói thì Đông bá đi tới, Thế Ninh lập tức ngậm miệng không nói gì, Lâm Nguyễn và A Nguyệt giả vờ đi lau dọn bộ bình trà đời Minh.
“Lâm Nguyễn.” Đông bá gọi cậu: “Đệ đệ cậu đến tìm.”
Nói xong Đông bá tránh sang một bên. Lâm Nguyễn lúc này mới nhìn thấy Lâm Mãn đang đứng phía sau Đông bá. Cậu bé không cao bằng A Nguyệt, mặc áo bông màu xám, trong ngực ôm một bọc quần áo lam hoa.
Đông bá cau mày, giống như giây tiếp theo sẽ mở miệng khiển trách. Lâm Nguyễn vội vàng kéo Lâm Mãn qua nói lời cảm ơn với ông, sau đó kéo cậu bé đến sân nhỏ phía sau.
Đông bá không thích người nhà của Lâm Nguyễn, cũng không cho bọn họ vào phòng Lâm Nguyễn. Ông cảm thấy, nếu như Lâm gia đã bán Lâm Nguyễn đi rồi thì cũng không nên dây dưa với Lâm Nguyễn nữa. Ông cũng giống như rất nhiều người, có thành kiến với những gia đình nghèo khổ ngoài Nam Cung.
Lâm Nguyễn dẫn Lâm Mãn đi tới cửa sau ngoài hàng hiên, phía dưới hàng hiên là bậc thang, bước xuống dưới chính là hậu hoa viên.
Lâm Nguyễn xoa xoa tay Lâm Mãn, hỏi: “Có lạnh không?”
Tướng mạo Lâm Mãn có ba phần giống với Lâm Nguyễn nhưng khí chất lại khác nhau hoàn toàn, nhếch mày một cái cũng sẽ khiến cho người khác cảm giác không dễ chọc vào.
Đông bá không thích cậu bé, cậu bé cũng không thích Đông bá, cậu luôn cảm thấy Đông bá dữ như vậy nhất định đã ức hiếp Lâm Nguyễn không ít.
“Mẹ bảo em đến đưa cho anh ít đồ.” Lâm Mãn đem bọc đang ôm trong ngực đưa cho Lâm Nguyễn. Lâm Nguyễn mở ra nhìn, đó là một chiếc áo bông, một túi óc chó, một túi quả hồng khô.
Lâm Nguyễn yên lặng không nói gì, cất đồ cẩn thận, hỏi: “Đã giờ này rồi, em có đói không?”
Lâm Mãn không nói gì, cậu bé đương nhiên là đói. Rất nhiều người ở thời đại này, phần lớn thời gian trải qua trong ngày đều là đói bụng.
Lâm Nguyễn suy nghĩ, nói: “Em ở đây chờ anh một lát, anh đi lấy cho em chút đồ ăn.”
“Không cần đâu.” Lâm Mãn nói, cậu biết quy củ của Lan Cung quán rất nhiều, cũng biết nơi này không hoan nghênh cậu.
“Không sao.” Lâm Nguyễn đi vào trong, trước tiên đem đồ vào phòng, lại chạy đến phòng bếp, mẹ Tào đang bận việc gì trong đó, còn A Nguyệt bưng một đĩa bánh quy chocolate cô mới làm và một cốc sữa nóng.
Lâm Nguyễn nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
A Nguyệt nói: “Đây là bánh quy em mới học, anh đưa đệ đệ của anh ăn thử xem, thật sự rất ngon.”
Mẹ Tào nghe vậy khịt mũi coi thường: “Muốn thơm không có thơm, muốn màu sắc không có màu sắc, có thể là thứ gì tốt chứ.”
A Nguyệt không nói gì, nhún vai với Lâm Nguyễn.
Lâm Nguyễn bưng đồ đi ra ngoài, cậu bảo Lâm Mãn cầm ly sữa cho ấm tay, để nguội bớt thì có thể uống làm ấm người.
Trong sữa bỏ thêm kẹo bông gòn, ngọt ngọt mềm mềm, là đồ ngon Lâm Nguyễn ít khi được ăn.
Hai anh em nói chuyện một lúc, thấy trời đã tối mờ, Lâm Nguyễn không thể tiếp tục giữ Lâm Mãn lại. Cậu lấy tất cả tiền trên người ra đưa Lâm Mãn.
Lâm Mãn không cần: “Gần đây trong nhà cũng coi như dư giả, vết thương của cha cũng không tái phát.”
Lâm Nguyễn vẫn kín đáo nhét cho Lâm Mãn: “Cầm lấy đi.”
Lâm Nguyễn không thể thường xuyên về thăm người Lâm gia, hầu như đều là Lâm Mãn đến thăm Lâm Nguyễn, mang cho cậu ít đồ cha mẹ chuẩn bị.
Phòng khách đã sáng đèn, Lâm Nguyễn dẫn theo Lâm Mãn vào phòng khách, nói với Đông bá: “Giờ đệ đệ cháu phải quay về.”
Đông bá nhìn Lâm Mãn, gọi Viên Tử, nói: “Đi gọi một chiếc xe kéo, ngươi đi theo, đưa tiểu tử này về nhà.”
Viên Tử đáp một tiếng, Lâm Nguyễn nói cảm ơn Đông bá, sau đó tiễn Lâm Mãn ra tới cổng.
Lâm Mãn nhỏ tiếng nói với Lâm Nguyễn: “Em có thể tự chạy về, không cần người đưa đâu.”
“Trời vừa lạnh vừa tối, không an toàn.” Lâm Nguyễn nói: “Nghe lời Viên Tử ca.”
Viên Tử một bên cười nói: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa đệ đệ của cậu bình an trở về nhà.”
“Làm phiền anh rồi.” Lâm Nguyễn cảm ơn Viên Tử.
Trạm Hi xuống lầu ăn cơm, không nhìn thấy Lâm Nguyễn, hỏi: “Cậu ấy đâu?”
“Đệ đệ cậu ấy tới, vừa mới đi tiễn người ra về rồi, vẫn chưa quay lại.” Đông bá vừa trả lời, vừa bưng món ăn lên bàn.
Một mình Trạm Hi ăn một bàn thức ăn, trong mắt Đông bá gọi là khí phái, nhưng Lâm Nguyễn nhìn vào lại cảm thấy có chút đáng thương. Bàn lớn như vậy, vài món lại bày rất xa, với cũng không tới.
Trạm Hi thấy cậu trở lại, giọng nói nhàn nhạt: “Ngồi xuống ăn cơm.”
Lâm Nguyễn vâng một tiếng, rửa tay quay lại ăn cơm.
Lúc này sắc mặt Đông bá vẫn như bình thường. Đối với Đông bá, cho dù như thế nào, Lâm Nguyễn cũng coi như là một nửa chủ nhân của ông, hơn nữa kêu cậu ngồi xuống ăn cơm là do Trạm Hi mở miệng nói, cho nên không có gì đáng để chỉ trích.
Lâm Nguyễn không hiểu, cậu cảm thấy Đông bá đi theo Trạm Hi mười mấy năm, lẽ nào ông không có tư cách ngồi xuống ăn cơm hơn cậu sao? Hay là nói bên trong có gì đó khuất tất mà bản thân cậu lại không biết….
“Lúc ăn cơm đừng nghĩ linh tinh.”
Trạm Hi đột nhiên mở miệng cắt đứt suy nghĩ của Lâm Nguyên, cậu suýt cho rằng bản thân đã nói ra những thứ trong lòng.
Lâm Nguyễn lén nhìn Trạm Hi, sắc mặt Trạm Hi như thường, lúc ăn cơm không nhanh không chậm, động tác lịch sự lại ưu nhã.
Lâm Nguyễn mím môi, đứng dậy múc cho Trạm Hi một chén canh. Trong phòng ăn rất yên tĩnh, khiến Lâm Nguyễn cũng không dám gây ra tiếng động gì.
Ăn xong cơm, Thế Ninh đúng giờ đến tìm Trạm Hi, hai người đến thư phòng trên lầu, Lâm Nguyễn giúp thu dọn bàn ăn xong liền chạy về phòng.
Mẹ cậu làm cho cậu một chiếc áo bông màu đen, dùng vải tơ may tỉ mỉ, bên trong lót một lớp bông vải dày. Mặc lên không có cảm giác cồng kềnh, ngược lại rất nghiêm túc.
Đêm khuya, Lâm Nguyễn lên lầu hầu hạ Trạm Hi rửa mặt.
Trạm Hi vừa bàn xong việc với Thế Ninh, không biết đã uống hết mấy ly cà phê, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Động tác Lâm Nguyễn nhẹ nhàng, đứng bên người Trạm Hi, vươn người thu dọn tài liệu trên bàn, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, nên nghỉ ngơi rồi.”
Trạm Hi mở mắt, anh không tránh đi, Lâm Nguyễn chỉ đành vượt qua người anh đi thu dọn bàn sách, động tác không tránh khỏi tiếp xúc với Trạm Hi. Chỉ là mỗi lần tiếp xúc đều chỉ là lướt qua, nhẹ nhàng như chưa từng tồn tại.
“Sau này ở nhà thì đổi xưng hô đi.” Ánh mắt Trạm Hi rơi trên người Lâm Nguyễn, nẹp ngang hông cậu.
Lâm Nguyễn sửng sốt: “Có gì không hợp lý sao?”
“Hoàng đế sớm đã không còn, những xưng hô này cũng nên đổi.”
Lâm Nguyễn hỏi: “Vậy tôi nên gọi là gì?”
“Gọi tiên sinh.” Trạm Hi nhìn Lâm Nguyễn.
Lâm Nguyễn cúi đầu nhìn Trạm Hi, rõ ràng cậu là người từ trên cao nhìn xuống, nhưng đối diện với ánh mắt của Trạm Hi lại không tự chủ được lắp bắp nói: “Tiên… tiên sinh.”
“Gọi lại một lần nữa.” Trạm Hi nói.
Lần này Lâm Nguyễn nói rất lưu loát: “Tiên sinh.”
Trong mắt Trạm Hi rõ ràng có chút vui vẻ, anh vẫy tay với Lâm Nguyễn, Lâm Nguyễn khom người, tay đặt trên đùi Trạm Hi.
Trạm Hi xoa tóc Lâm Nguyễn, nói: “Sắp năm mới rồi, ngày mai gọi Đông bá chuẩn bị cho cậu ít đồ, cậu về thăm nhà xem sao.”
Lâm Nguyễn trợn mắt: “Thật sao?”
Trạm Hi gật đầu, lại nói: “Nhưng không thể qua đêm bên ngoài.”
“Vâng!” Lâm Nguyễn đồng ý, ánh mắt trong suốt tràn đầy cao hứng.