Tiểu phúc tấn

Chương 17


Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 17:


 
Chương 17
Mạnh Chân gọi điện thoại tới, tiếc nuối nói với Lâm Nguyễn không thể đến vũ hội. Cậu ta nói chuyện mình ở Hàng Châu cho Lâm Nguyễn nghe, còn nói sẽ mang đặc sản phương Nam về cho cậu, chờ khai giảng hai người sẽ gặp mặt.
Việc học của Lâm Nguyễn còn hơn một năm, cậu không ở ký túc, vì vậy bình thường sẽ ở trường nguyên ngày. Khi có tiết thì sẽ lên lớp, không có tiết sẽ cùng Mạnh Chân đến thư viện.
Lúc học kỳ mới bắt đầu, môn kiến trúc cổ của bọn họ đổi một thầy giáo khác. Vốn dĩ giáo sư môn kiến trúc cổ kia là một ông lão râu trắng, tuổi đã cao, khi nói chuyện khẩu âm mang đặc giọng người phương Nam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giáo sư mới là một người trẻ tuổi tên Phương Trình Tắc, thường mặc trường bào xám hoặc đen, chữ viết rất gọn gàng đẹp đẽ. Nghe nói cha thầy là người biên soạn sử sách tiền triều. Thầy tới dạy môn kiến trúc cổ, cũng xem như gia đình có truyền thống học giỏi.
Phương Trình Tắc rất thích bài tập kiến trúc cổ của Lâm Nguyễn, nói bài tập của cậu có vẻ đẹp mạnh mẽ trang nghiêm của kiến trúc cổ đại.
Bài tập của Mạnh Chân thì có cảm giác thanh tú xinh đẹp của Viên Lâm Giang Nam, Mạnh Chân nói cậu ta so sánh nơi từng đi qua với bức họa Thẩm Viên.
Bài tập cá nhân của hai người bọn họ đều được Phương Trình Tắc cho điểm A, khiến sắc mặt Lý Minh Văn nháy mặt trở nên khó coi.
Lâm Nguyễn và Mạnh Chân cũng không phát hiện ra, vẫn còn đang thảo luận những chuyện xảy ra ở những nơi đi qua trong kỳ nghỉ đông. Mạnh Chân lấy bánh hạch đào(1) từ trong ba lô ra, một hộp cho Lâm Nguyễn, một hộp chia cho bạn học.
(1)
Bánh hạch đào (vân phiến cao hay còn gọi là tuyết phiến cao): là một loại bánh ngọt đặc sản ở Giang Tô.
Mấy người bạn học xung quanh đều ăn rồi, lúc chia cho Lý Minh Văn, cậu ta cũng không thèm liếc mắt, đứng dậy đi ra ngoài.
Mạnh Chân bĩu môi, không thèm để ý tới cậu ta.

Lâm Nguyễn kể chuyện vũ hội cho Mạnh Chân nghe, nhắc tới Bạch Trân Châu, Triệu tiểu thư.
Mạnh Chân cau mày, Lâm Nguyễn hỏi: “Sao vậy?”
“Bạch Trân Châu mà cậu nói, là con gái của Bạch sở trưởng cục cảnh sát đúng không?”
Lâm Nguyễn gật đầu, Mạnh Chân nói: “Chị ấy là biểu tỷ của tôi.”
Lâm Nguyễn có chút kinh ngạc, Mạnh Chân giải thích, quan hệ thân họ hàng thân thích nhà cậu ta tương đối phức tạp, phải nói từ đời ông nội của cậu ta. Ông nội của Mạnh Chân có hai đời vợ. Người vợ đầu tiên sinh được hai nữ một nam. Sau đó bà vì bệnh nên qua đời, ông nội Mạnh Chân tái giá, người vợ thứ hai là bà nội của Mạnh Chân.
Bà nội của Mạnh Chân là bị lừa tới, bà mối nói ông nội của Mạnh Chân tuổi còn trẻ, lại có đất, có tiền, mới lừa được bà. Khi được gả tới đây bà mới biết trong nhà đã có ba đứa nhỏ đang há miệng chờ ăn. Ông nội của Mạnh Chân hèn nhát, bà nội Mạnh Chân lại mạnh mẽ, trước mắt cũng không thể để đói chết được. Bà dứt khoát đưa cho mỗi người một túi đồ, đi đến các nơi khác nhau xin cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đứa con lớn của người kia không cùng đường với bọn họ, về sau liền biệt tích. Sau khi ông nội của Mạnh Chân qua đời, bà nội Mạnh Chân nuôi con trai trưởng thành, dần dần xây dựng gia nghiệp.
“Thanh minh năm trước đi tảo mộ mới gặp lại bọn họ. Cô hai tôi gả cho Bạch gia, sinh ra biểu tỷ, chính là Bạch Trân Châu.”
Lâm Nguyễn chống cằm, nói: “Chuyện thật ly kỳ.”
Mạnh Chân đột nhiên nhìn Lâm Nguyễn, nhỏ giọng nói: “Cậu đi theo tôi, chúng ta cùng xem thứ này.”
Mạnh Chân kéo Lâm Nguyễn ra khỏi phòng học chạy lên sân thượng, trong ngực còn ôm vật gì đó.
Sân thượng không có người, nhưng gió rất lớn. Lâm Nguyễn đứng trên sân thượng, gió thổi lạnh thấu tim. Cậu ôm chặt quần áo trên người, theo Mạnh Chân tới một góc khuất tránh gió. Mạnh Chân cẩn thận lấy chiếc hộp nhỏ giấu trong ngực ra, mở ra cho Lâm Nguyễn nhìn.
Chỉ thấy hộp được lót vải nhung lụa trắng. Bên trong đựng một chuỗi trân châu, một chiếc nhẫn làm từ đá quý màu vàng, còn có một chiếc vòng phỉ thúy.
Lâm Nguyễn kinh ngạc: “Cậu cầm những thứ này làm gì?”
“Những thứ này là của biểu tỷ đưa.” Mạnh Chân nói: “Chị ấy bảo tôi đưa những thứ này cho ông chủ Tống của lầu Trích Tiên.”

Tống Sương Khởi là nhân vật nổi tiếng của Lê Viên Hành, dựa vào vở kịch “Ngọc Đường Xuân” mà nổi tiếng khắp Đại Giang, rất được mọi người yêu thích.
Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, tiểu thư nhà giàu và nhân vật có tiếng của Lê Viên Hành, giống như mở màn trong tiểu thuyết tình cảm. Nhưng cậu từng nghe Cố Hồi Tuyết nói, Bạch Trân Châu đã có vị hôn phu rồi.
“Thế nên mới để tôi tới chạy vặt.” Mạnh Chân nói: “Nếu như bị người của vị hôn phu kia nghe được thì không tốt lắm.”
Lâm Nguyễn gật đầu, cầm chuỗi trân châu lên nhìn nhìn, không rõ thật giả, đành nói: “Những thứ này không rẻ đâu.”
“Đương nhiên!” Mạnh Chân vuốt ve chiếc nhẫn: “Nói thật, nhà biểu tỷ tôi cũng không giàu có đến vậy, những thứ này phần lớn là người khác tặng chị ấy. Cậu thấy chuỗi trân châu kia chứ, là chị ấy chuộc từ hiệu cầm đồ về. Khi chị ấy kẹt tiền sẽ mang trang sức đi cầm cố, đổi lấy trang sức mới để tham gia yến tiệc. Tới khi dư dả lại chuộc những thứ này về. Cứ đổi đi đổi lại như thế, chị ấy đã quen luôn rồi.”
“Nếu không dư dả lắm, vậy sao phải đưa những thứ kia cho người khác?” Lâm Nguyễn hỏi.
Mạnh Chân nhún vai: “Tôi cũng không biết, chị ấy chỉ kêu tôi đi một chuyến, tôi cũng không hỏi nhiều.”
Hai người tụm lại một chỗ lẩm bẩm một lúc, Mạnh Chân nói: “Dù sao bây giờ cũng không có tiết, cậu đi lầu Trích Tiên cùng tôi đi.”
Hai người ra khỏi trường, ngồi xe kéo đi đến lầu Trích Tiên. Gió lạnh thổi vù vù, Mạnh Chân nhét cái hộp vào trong ngực, cẩn thận như đang ôm một hộp vàng.
Hai người đến cửa lầu Trích Tiên bên lề đường. Vào cửa là tiền viện, sau đó mới tới mấy lầu cao tầng cổ xưa. Mặt sau là nơi riêng biệt của lầu Trích Tiên. Cửa lớn đỏ thẫm đóng chặt, trong viện chìa ra hai cành mai.
Lầu Trích Tiên sau 5 giờ chiều mới mở cửa, thời gian còn lại sẽ không mở.
Hai người mặc đoản đả(2) đứng canh trước cửa, Mạnh Chân và Lâm Nguyễn đi lên trước hỏi thăm, nói muốn gặp ông chủ Tống, bị người trông cửa cự tuyệt, nói hai người buổi tối lại đến.
(2)
“Chúng tôi không tới để nghe kịch.” Mạnh Chân nói: “Chúng tôi tới tìm ông chủ Tống Tống Sương Khởi.”
Người trông cửa có chút mất kiên nhẫn: “Không nghe kịch đến Lê Viên làm gì, nhanh đi đi.”

Mạnh Chân và Lâm Nguyễn hậm hực rời đi, Lâm Nguyễn nói: “Cho nên chúng ta muốn vào còn phải mua vé xem kịch.”
“Không thể đâu.” Mạnh Chân không thích nghe kịch, mỗi lần tới đều do người trong nhà dẫn theo, không chú ý tới những chuyện này. Lâm Nguyễn cũng vậy. Kinh nghiệm sống của hai người cũng thật ít.
Hai người bàn bạc một hồi cũng không có kết quả, chỉ đành về trường học trước, đợi chiều Lê Viên mở cửa lại tới.
Mạnh Chân cầm chiếc hộp nhỏ đó thật sự rất khó chịu, cậu ta nói với Lâm Nguyễn: “Cầm cái hộp này khiến tôi thấy lo lắng, luôn cảm thấy chỉ cần rời mắt một chút là sẽ mất nó ngay.”
Lâm Nguyễn bất đắc dĩ nói: “Vậy làm sao giờ? Hay là cậu nhịn chút, dù sao buổi chiều cũng đưa đi rồi.”
“Không thì trước để ở chỗ cậu đi, cậu cẩn thận, nhất định sẽ không làm mất.” Mạnh Chân bẹp bẹp miệng, trông thật đáng thương.
“Vậy được.” Lâm Nguyễn nói: “Trước để ở chỗ tôi đi, chúng ta học chung phòng, hai người trông coi chiếc hộp, chắc cũng không làm mất đâu.”
Trời âm u đến tận trưa, vừa mới ấm áp được hai ngày, hai ngày này lại chuyển lạnh. Trời bỗng nhiên đổ một trận mưa tuyết, ẩm ướt lạnh lẽo, khiến người ra lạnh run.
Lâm Nguyễn ra ngoài một chuyến, lúc trở về phòng học, bên trong đã trở nên ồn ào. Mạnh Chân đang cãi nhau với Lý Minh Văn, bởi vì Lý Minh Văn đổ nước lên bàn của Lâm Nguyễn.
Xung quanh có một đám sinh viên khuyên can, hò hét ầm ĩ, giống như đang xảy ra chuyện lớn.
Lâm Nguyễn nhanh chóng chạy tới, nhìn vào trong. Hai người tức tới đỏ mặt tía tai, còn định ra tay đánh nhau.
Lý Minh Văn không lý lẽ như Mạnh Chân, Lâm Nguyễn nghe thấy Mạnh Chân nói: “Cậu đố kị Lâm Nguyễn giỏi hơn cậu, bài tập của Lâm Nguyễn đẹp hơn của cậu! Còn đổ nước lên bài của Lâm Nguyễn, trẻ con cũng không làm như vậy, cậu lại còn không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Lý Minh Văn đỏ tím, giơ tay đẩy Mạnh Chân. Lâm Nguyễn nhanh chóng bước lên cản, bạn học xung quanh cũng ngăn cản. Lý Minh Văn ra tay, Mạnh Chân cũng muốn đánh trả, một đám người chen chúc xô đẩy, suýt làm loạn lên tận trời.
“Lạch cạch” một tiếng, trong lúc hỗn loạn Lâm Nguyễn đụng trúng cái bàn, âm thanh lớn khiến những người này tạm dừng lại.
Lâm Nguyễn và Mạnh Chân cùng nghĩ tới gì đó, trong nháy mắt liền biến sắc. Lâm Nguyễn đẩy đám người ra, tìm thấy cái hộp nhỏ bên cạnh bàn. Hộp nhỏ bị rơi ra. Nhẫn và chuỗi trân châu không có vấn đề gì, chiếc vòng phỉ thúy kia vỡ thành ba mảnh.
Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân, sắc mặt Mạnh Chân trắng bệch.
Bạn học vây xem cũng nhìn thấy chiếc vòng phỉ thúy kia bị rơi vỡ kia, có người thấp giọng gọi Mạnh Chân một tiếng, Mạnh Chân ngẩng đầu, vẻ mặt hung dữ nhìn Lý Minh Văn.
Sắc mặt Lý Minh Văn cũng trắng bệch, cậu ta biết món đồ bị vỡ kia bản thân không đền được. Bạn học xung quanh cho dù gia cảnh không tệ, nhưng cũng không ai có thể ngay lập tức lấy ra một khoản tiền lớn như vậy.

Lý Minh Văn vịn góc bàn, cảm thấy trời đất như sập xuống.
Mạnh Chân cầm tiếc vòng phỉ thúy, gấp muốn khóc: “Việc này người nhà tôi mà biết, nhất định sẽ đánh chết tôi!”
“Cậu đừng gấp.” Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, nói: “Chúng ta trước tiên đi hỏi thăm xem, chiếc vòng này có sửa được hay không, hoặc là chiếc vòng này có đắt lắm không? Có thể mua một cái gần giống như vậy.”
Lâm Nguyễn và Mạnh Chân cũng không biết vòng phỉ thúy bao nhiêu tiền, bọn họ chỉ hi vọng nó không quá đắt, như vậy hai người góp chung có lẽ sẽ đủ.
Tan học Lâm Nguyễn đưa Mạnh Chân đến Minh Ngọc Trai. Đây là một tiệm chuyên bán ngọc thạch. Bọn họ hỏi ông chủ chiếc vòng này có thể sửa hay không.
Ông chủ lắc lắc đầu, nói không có đồ sửa cần thiết.
Lâm Nguyễn nhìn Mạnh Chân, thấy sự lo lắng trong mắt cậu ta. Lâm Nguyễn lại hỏi, có chiếc vòng nào tương tự chiếc này không.
Ông chủ lấy ra vài chiếc vòng cho hai người xem, nói: “Chất lượng chiếc vòng trong tay cậu có thể coi như thuộc loại trung đẳng, chỗ tôi có vài cái tương tự.”
Lâm Nguyễn và Mạnh Chân bước lên nhìn, quả nhiên tương tự như chiếc vòng bị vỡ kia. Lấy hai cái lên xem cũng không phát hiện ra điểm khác biệt.
“Ông chủ, chiếc vòng này bao nhiêu tiền?” Mạnh Chân hỏi.
Ông chủ nói tám trăm đồng đại dương.
Lâm Nguyễn và Mạnh Chân hai mắt nhìn nhau, từ ánh mắt thấy được sự nghèo khó.
Hai người cúi đầu ủ rũ ra khỏi Minh Ngọc Trai. Mạnh Chân viền mắt đỏ hồng, suýt chút nữa ôm Lâm Nguyễn khóc lớn.
Lâm Nguyễn an ủi Mạnh Chân vài câu, cũng rất mệt mỏi. Tám trăm đồng đại dương là cái khái niệm gì chứ. Lâm Nguyễn mỗi tháng mới có hai mươi đồng, một nửa đưa cho mẹ Lâm cha Lâm, đủ cho gia đình họ sống một tháng. Tám trăm đồng đại dương, đủ cho gia đình họ sống sáu bảy năm. Tám trăm đồng đại dương đối với gia đình Mạnh Chân mà nói, cũng không phải một con số nhỏ.
Cậu ta cầm mảnh vỡ chiếc vòng, nhìn sắc trời u tối một lát. Xuyên qua màu xanh biếc của vòng, bầu trời cũng biến thành màu xanh trong suốt. Lâm Nguyễn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói: “Có lẽ tôi có cách.”
Mạnh Chân nhìn Lâm Nguyễn. Cậu cầm mảnh vỡ trong tay, quyết định, sau đó kéo Mạnh Chân chạy đi.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.