Đọc truyện Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi – Chương 4: Đánh Bàn Đôn
Mưa mùa hè tới nhanh, đi cũng nhanh.
Trời đã tạnh mưa, trên sân cỏ đầy nước, trận bóng không thể tiếp tục được nữa, mọi người đành phải dời sang mặt trận khác.
“Chúng ta đi thôi.” Hoắc Chu cúi đầu kéo tay Lạc Thanh Hoài, lại nhìn thấy dưới mái hiên có một hố lõm nhỏ, bên trong tích đầy nước có màu hồng nhàn nhạt.
Mà bên cạnh hố nhỏ chính là chân của Lạc Thanh Hoài.
Hoắc Chu lúc này mới chú ý tới hôm nay Lạc Thanh Hoài đi một đôi dép sandal.
Đi sandal đá bóng… Hoắc Chu xoay người nhìn chân Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài chú ý tới động tác của Hoắc Chu, cuống quýt muốn giấu chân đi.
Nhưng hiển nhiên giấu không được, Hoắc Chu giơ tay một cái đã túm được chân nó.
Ngón chân cái của Lạc Thanh Hoài không biết đụng vào chỗ nào, ngay cả móng chân cũng đã rớt ra. Lúc này không còn chảy máu nữa nhưng miệng vết thương lại bị ngâm đến trắng bệch, trong màu trắng bệch đó lại nhìn thấy một màu đỏ ghê người, nhìn sao cũng thấy rất đau.
“Vấp vào chỗ nào?” Hoắc Chu ngẩng đầu hỏi Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài mím môi, ý định rút chân về: “Không sao đâu.”
“Bị thương nặng như vậy còn nói không sao đâu?” Hoắc Chu nhíu mày, lấy một túi khăn giấy từ trong túi áo, nhưng khăn giấy đã bị mưa thấm ướt.
Hoắc Chu ảo não ném giấy ăn, ngồi xổm xuống trước mặt Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài:???
“Mau lên đây, anh cõng em về.” Hoắc Chu giục nó.
Lạc Thanh Hoài muốn nói đây thật sự chỉ là thương nhẹ thôi, không đau một chút nào.
Nhưng ma xui quỷ khiến sao mà nó chẳng nói nổi lời nào, cũng chẳng thể tin nổi mà khoác tay lên vai Hoắc Chu, cả người hơi ngả về phía trước.
Nó còn chưa kịp dựa cả người vào Hoắc Chu thì cậu đã chờ không nổi liền giữ chặt mông nó, xốc nó lên lưng, đồng thời hướng về phía trước lảo đảo đứng lên.
Lạc Thanh Hoài bị xóc một chút, theo bản năng liền ôm chặt cổ Hoắc Chu.
“Em thả lỏng chút đi.” Hoắc Chu cố hết sức nói, “Anh sắp không thở nổi rồi.”
Lạc Thanh Hoài vội vàng buông tay, tai lại đỏ ửng.
Đáng tiếc Hoắc Chu lại không tính được trước, mặc dù Lạc Thanh Hoài không nặng nhưng khí lực Hoắc Chu cũng không tính là lớn, bình thường cũng không làm mấy việc rèn luyện thể lực. Lạc Thanh Hoài ngửa ra một chút, hai người thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Hoắc Chu bất đắc dĩ nói, “Em bò lên lưng anh đi.”
Lạc Thanh Hoài nghe lời, cẩn thận dán mặt lên vai Hoắc Chu.
Hoắc Chu nhẹ nhàng thở ra, “Này là được rồi. Em chưa từng được ai cõng sao…”
Lời còn chưa nói hết đột nhiên nhớ ra Lạc Thanh Hoài không có cha. Trong ấn tượng của Hoắc Chu, bình thường đều là cha cõng cậu.
Hoắc Chu ảo não ngậm chặt miệng.
Bởi vì lúc này cậu dùng sức nên đầu óc cũng không xoay chuyển, không nghĩ nổi nên nói gì mới có thể khiến Lạc Thanh Hoài không đau lòng.
Đang lúc khó xử, cậu đột nhiên nghe thấy Lạc Thanh Hoài ghé vào đầu vai nhẹ nhàng gọi: “Ca ca.”
Thanh âm nó mềm mềm mại mại, Hoắc Chu nghe được trong lòng cũng mềm nhũn, không tự giác dịu giọng, “Làm sao vậy?”
“Đến đoạn quay đầu kia thì anh thả em xuống đi.” Lạc Thanh Hoài nói.
Hoắc Chu khó hiểu: “Sao vậy? Anh cõng em về nhà được mà, cũng không xa.”
Lạc Thanh Hoài nói, “Qua chỗ đó thì mẹ có thể thấy được.”
Hoắc Chu sửng sốt, liền hiểu rằng nó không muốn mẹ biết bản thân bị thương.
“Dì sẽ đánh em sao?” Hoắc Chu hỏi.
Trong tình huống bình thường, khi bọn họ chạy ra ngoài chơi, nếu bị thương mà không nghiêm trọng, không chỉ không được an ủi mà còn có thể bị đánh một trận.
“Không.” Lạc Thanh Hoài lắc đầu, “Em không tính để mẹ em biết.”
Hoắc Chu đại khái hiểu được, Lạc Thanh Hoài hẳn là sợ mẹ Lạc lo lắng.
Nhìn đứa nhỏ hiểu chuyện này, Hoắc Chu cảm thấy thật xấu hổ… Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cậu cảm thấy Bàn Đôn còn không hiểu chuyện hơn, vì thế liền bình thường trở lại.
Lạc Thanh Hoài là đứa nhỏ ngoan nhất khu tập thể này, cậu là đứa ngoan thứ hai, cho nên có thể thoải mái mà kém Lạc Thanh Hoài một chút.
Tới góc khuất kia, Hoắc Chu thả Lạc Thanh Hoài xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Thanh Hoài nhìn khuôn mặt đỏ lên của cậu, cong cong đôi mắt, cười nói, “Cảm ơn ca ca.”
Hoắc Chu nhìn thấy hai lúm đồng tiền bên má của nó lại thấy ngứa tay, nhưng sợ Lạc Thanh Hoài không vui, bàn tay giơ đến nửa đường lại do dự.
Lạc Thanh Hoài nhìn tay cậu, hỏi: “Anh rất thích má lúm đồng tiền hả?”
Hoắc Chu gật đầu lia lịa.
Lạc Thanh Hoài cắn môi dưới, giơ nửa mặt ra trước mặt Hoắc Chu.
Tuy rằng nó không nói gì nhưng ý lại rất rõ ràng.
Hoắc Chu vô cùng vui vẻ, ngây ngô cười giơ tay chọc.
“Tớ cũng muốn chọc!” Hứa Diệu không biết từ nơi nào nhảy ra.
Lạc Thanh Hoài cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt căng cứng, má lúm đồng tiền biến mất.
Hoắc Chu xoay người chặn Hứa Diệu lại, “Cậu không được.”
“Tại sao?” Hứa Diệu không vui, “Không phải vừa rồi cậu nói ba chúng ta là bằng hữu sao?”
Hoắc Chu trong cái khó ló cái khôn: “Vừa rồi tớ cõng em ấy, cậu thì không.”
Hứa Diệu: “…”
Hoắc Chu nắm chặt tay, “Đi, chúng ta về thôi.”
Giờ đã là giữa trưa, quán ăn sáng cũng đã đóng cửa, mẹ Lạc quét tước vệ sinh trong sân. Lạc Thanh Hoài ngoan ngoãn tạm biệt Hoắc Chu, sau đó chạy tới giúp đỡ.
Hoắc Chu đứng ngoài rào tre nhìn một lúc mới trở về nhà.
Khi mẹ Hắc trở về liền nhìn thấy Hoắc Chu đang lục tung tìm đồ.
“Con tìm gì vậy?” Mẹ Hoắc nhíu mày, “Đồ vật cũng bị con xếp loạn lên mất.”
“Con sẽ xếp lại mà.” Hoắc Chu gấp gáp, “Băng cá nhân ở đâu ạ?”
“Bị thương ở đâu?” Mẹ Hoắc vội vàng hỏi.
“Không phải con.” Hoắc Chu nói, “Là Thanh Hoài.”
Mẹ Hoắc thở phào, “Tại sao lại bị thương? Các con bắt nạt em à?”
“Không phải.” Hoắc Chu tuyệt đối sẽ không kể về việc cậu đánh nhau với Bàn Đôn, “Chỉ là lúc đá bóng không cẩn thận thôi ạ.”
Mẹ Hoắc đưa tiền cho Hoắc Chu: “Lát nữa con đi mua đi, mua nhiều nhiều một chút còn để trong nhà.”
Hoắc Chu nhận lấy, lại hỏi: “Mẹ, không phải mẹ nói người ở khu này đều là công nhân viên chức của xưởng sao? Tại sao mẹ em ấy lại không đi làm?”
Mẹ Hoắc sửng sốt, một lúc lâu sau mới trả lời qua loa: “Về sau con sẽ hiểu.”
Hoắc Chu không vui dẩu dẩu miệng, không hỏi lại nữa.
Sau bữa cơm trưa, Hoắc Chu chạy đi mua băng cá nhân.
Lúc trở về có đi ngang qua sân nhà Lạc Thanh Hoài liền nhìn thấy hai mẹ con đang ăn cơm.
Lạc Thanh Hoài ngồi trên một cái ghế nhỏ, đại khái là do bị thương nên động tác nó rất chậm. Đầu nhỏ cách một lúc lại gật một cái, sau đó nó sẽ bị dọa tới nhảy dựng, lại lắc lắc đầu, cố gắng mở to mắt.
Hoắc Chu ghé sát vào rào tre, gọi nó: “Thanh Hoài!”
Lạc Thanh Hoài giật mình một cái, ngẩng mạnh đầu nhìn ra, trên mặt nhanh chóng kéo thành một nụ cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện.
“Em ra đây.” Hoắc Chu đứng ở ngoài ngoắc nó.
Lần này không cần mẹ Lạc giục nữa, Lạc Thanh Hoài nhanh chóng đặt đồ ăn xuống, nhảy nhót chạy ra.
Hoắc Chu ngồi xổm ở góc tường.
Lạc Thanh Hoài cũng ngồi xổm xuống theo, hỏi cậu, “Tại sao anh không ngủ trưa?”
“Anh tới xem em.” Hoắc Chu lấy băng cá nhân từ trong túi ra, gác chân nhỏ của Lạc Thanh Hoài lên đầu gối, cẩn thận dán băng lên vết thương, “Như vậy sẽ không sợ nhiễm trùng nữa.”
Lạc Thanh Hoài ngơ ngẩn nhìn băng cá nhân trên gót chân.
“Được rồi, em về đi.” Hoắc Chu phát hiện mẹ Lạc đang nhìn qua bên này, cố ý lớn tiếng, “Anh đến nói với em một tiếng… Mẹ nói sẽ mua ô tô điều khiển từ xa cho anh, đến lúc đó tìm em chơi cùng.”
Hoắc Chu về tới tầng một nhà mình, nhìn Lạc Thanh Hoài đã quay lại ăn cơm, mà mẹ Lạc dường như vẫn không phát hiện ra chân nó bị thương.
Hoắc Chu một bên bước lên lầu, một bên nghĩ sau này sẽ chăm sóc Lạc Thanh Hoài tốt hơn một chút.
Buổi tối, cha Hoắc đi công tác nhiều ngày cuối cùng cũng trở về.
Hoắc Chu hưng phấn nhảy lên, “Cha, con rất nhớ cha!”
Cha Hoắc cũng rất vui, nhấc Hoắc Chu lên xoay hai vòng.
Hoắc Chu vỗ vỗ đầu cha mình, “Cha, xe đua điều khiển từ xa cha mua cho con ở đâu rồi?”
Cha Hoắc giả vờ tức giận: “Rốt cuộc là con nhớ cha hay là xe đua?”
Hoắc Chu ngây ngô cười, “Nhớ cả hai.”
Cha Hoắc tìm xe điều khiển từ xa từ trong va li, Hoắc Chu vui vẻ cầm lấy điều khiển, sau đó tự mình nghiên cứu.
Qua vài phút, Hoắc Chu ấn nút trên điều khiển, xe đua nhỏ “vèo” một tiếng chạy ra ngoài.
“Oa!” Hoắc Chu hưng phấn kêu to, nhào tới hôn cha Hoắc một cái, sau đó ôm xe chạy ra ngoài.
Cha Hoắc kéo nó lại, “Con đi đâu vậy?”
“Con đi chơi với đệ đệ.” Hoắc Chu vừa nói vừa cố giãy dụa.
Cha Hoắc không buông tay, “Em trai nào? Không phải con với Tiểu Thái Dương mới là bạn tốt sao?”
“Đệ đệ mới tới, tên là Lạc Thanh Hoài.” Hoắc Chu nói, “Ở tại nhà Đại Long.”
“Họ Lạc?” Sắc mặt cha Hoắc hơi đổi, “Muộn như vậy con đừng đi ra ngoài, ngày mai gọi em ấy đến đây chơi đi.”
Hoắc Chu khó hiểu: “Tại sao ạ?”
Cha Hoắc nói: “Bởi vì con mang theo đồ chơi đến tìm em ấy sẽ làm mẹ Lạc khó xử.”
Hoắc Chu vẫn không hiểu.
Cha Hoắc kiên nhẫn giảng giải, “Con thử nghĩ xem, con có đồ chơi mới nhưng em ấy lại không có, mẹ em ấy nhìn thấy sẽ phải làm sao? Thử ngẫm lại những lúc Bàn Đôn có đồ chơi mới mà con lại không có…”
“Thì mua… A, dì không đi làm.” Hoắc Chu hiểu rồi, “Để mai con dẫn em ấy tới nhà mình chơi.”
Cha Hoắc vừa lòng gật đầu, xoa đầu Hoắc Chu, “Con trai cha thật hiểu chuyện.”
Hoắc Chu đắc ý, “Chẳng phải mọi người vẫn nói cha mệnh tốt sao?”
“Hoắc Chu, còn không đi rửa mặt à?” Mẹ Hoắc đá Hoắc Chu một cái, lôi kéo cha Hoắc vừa đi vừa nói chuyện.
Hoắc Chu mơ hồ nghe được bọn họ nhắc tới một tiếng “Lạc” nhưng cũng không để ý.
Cậu còn mải nghiên cứu xe điều khiển từ xa, phải nghiên cứu thật kỹ thì mai mới có thể chỉ Lạc Thanh Hoài chơi được.
Hôm sau vừa vặn là cuối tuần.
Cha mẹ Hoắc đều không phải đi làm, Hoắc Chu biết buổi sáng Lạc Thanh Hoài bận rộn nhiều việc, ở nhà chơi với cha Hoắc tới mười giờ mới đi tìm Lạc Thanh Hoài, còn thuận tay cầm một ít kẹo đi.
Tới quán sớm một chút, thế mà lại không thấy Lạc Thanh Hoài.
Hoắc Chu bất ngờ, hỏi mẹ Lạc, “Dì ơi, Thanh Hoài đâu ạ?”
“Nó bị Phi Phi gọi đi rồi.” Mẹ Lạc cũng có chút bất ngờ, “Không phải mấy đứa chơi cùng nhau sao?”
Trong lòng Hoắc Chu lộp bộp vài cái, Bàn Đôn lợi dụng danh nghĩa của cậu gọi Lạc Thanh Hoài đi, khẳng định là muốn bắt nạt em ấy.
Hoắc Chu bèn bỏ qua lễ phép, cất bước chạy đi.
Quanh đây không có địa phương bí mật nào, bọn họ bình thường giải quyết “ân oán” đều ở sân cỏ đá bóng hôm qua.
Hoắc Chu trực tiếp chạy tới.
Quả nhiên từ rất xa đã nghe thấy tiếng khóc.
Hoắc Chu hoảng sợ, còn không nghe kĩ đó là tiếng khóc của ai, chỉ nghĩ là Lạc Thanh Hoài bị bắt nạt, guồng chân chạy lên phía trước.
Cậu chạy tới như bão lại thấy Bàn Đôn trên mặt đầy máu, ngã trên mặt đất khóc lớn.
Lạc Thanh Hoài nắm chặt tay nhỏ, đè trên người Bàn Đôn, nghiêm mặt lạnh lẽo mà hung ác nhìn chằm chằm nó.
Tay Hoắc Chu run lên, kẹo rơi đầy trên đất.
– ———————————
Ừm, hôm nay game sập. Cái game đầu tiên mình theo lâu đến thế, hơn 600 ngày, sập một cách đột ngột đến nỗi mình còn chưa kịp nhìn đám con lần cuối.
Lý do sập này không ý kiến gì nổi rồi. Cũng sẽ không chơi bất cứ bản nào khác vì bản đồ. Chỉ tiếc 2k vé skin đang tích chờ event giảm giá sắm đồ xinh đẹp cho con thôi.
An ủi duy nhất hiện tại là gần full SSR (trừ Takiyasha) và SP thì có hết những đứa mình thích rồi, nay cũng kịp xả nốt 90 bùa cuối cùng và có Xuyên SP.