Bạn đang đọc Tiểu Dương Đà – Chương 5: Đói Bụng À
Giống như giả thiết trong tiểu thuyết, Ma giới thiếu ánh sáng.
Cho dù Ma đô Bất Hoặc Thành được xưng là nơi có nhiều ánh sáng nhất Ma giới, thì khi màn đêm buông xuống khắp thiên địa vẫn luôn vẩn đục, tựa như bị một tầng chướng khí bao phủ, âm trầm đáng sợ.
Ma giới quá cằn cỗi, các Ma Tôn trước đây đều hy vọng tất cả Ma tộc có thể tự do lựa chọn quang minh hoặc hắc ám, thay vì vĩnh viễn ẩn nấp trong bóng tối, mượn một phiến cửa sổ để tìm quang minh.
Đêm đầu tiên đến thế giới này, mất thật lâu Diệc Thu mới ngủ được.
Ở trong mắt nàng, thế giới này không một chút chân thật, giống như bị thứ kỳ quái nào đó túm vào trò chơi thì đúng hơn.
Làm nhiệm vụ, tăng số liệu, một đường thay đổi kết cục cuối cùng, thành công liền rời đi.
Nàng nghĩ, khi mình trở về kể chuyện này cho mọi người nghe, chắc chắn sẽ không có ai tin, nói không chừng còn bị xem thành kẻ điên, đưa vào viện tâm thần ấy chứ.
Nhưng mà giờ ngay cả trở về nàng cũng làm không được.
Muốn trở về, nhất định phải lấy lòng U Nghiên trước, cải thiện chỉ số thuộc tính, đề cao năng lực để có thể thay đổi cốt truyện.
Một con Dương Đà bình thường, nên chung sống với chủ nhân thế nào đây? Trong tiểu thuyết chưa từng miêu tả qua.
Diệc Thu cố gắng nhớ lại, càng nhớ càng cảm thấy Dương Đà này chẳng khác gì chó mèo được các vai phụ nuôi trong tiểu thuyết khác, mỗi ngày trừ ăn với ngủ, chính là phụt phụt phụt.
Nam chủ phế tài có thể quen được U Nghiên, là do trên đường xuống núi lấy dược đổi muối “ngẫu nhiên gặp được” Dương Đà của U Nghiên, sau đó bị đuổi theo phun suốt đoạn đường, cuối cùng vấp té ngay trước mặt một nữ tử mang bạch y, chọc nàng cười không ngớt.
Mà nữ tử mang bạch y bị bộ dáng chật vật của nam chủ chọc cười không khép miệng được không ai khác chính là Ma Tôn U Nghiên.
Lúc U Nghiên hành tẩu trên nhân gian, lấy Bạch Kiến U làm tên giả, tính tình hoạt bát linh động, ngày ngày mang theo một con sủng vật quý hiếm chưa ai gặp qua, nói là tinh linh đi ra từ trong rừng cũng không quá.
Mới đầu xem áng văn này, Diệc Thu không hề nghĩ tới vị cô nương được tác giả miêu tả khiến người người yêu thích này lại là nhân vật phản diện tàn nhẫn và máu lạnh nhất truyện.
Nghĩ vậy, theo thói quen Diệc Thu thay đổi tư thế nằm, kết quả tư thế nằm của nhân loại làm Dương Đà không thoải mái lắm, nàng đành phải đổi trở về.
Nhớ tới ban ngày, U Nghiên vừa mới luyện ra ma chủng để đối phó dưỡng phụ dưỡng mẫu của nam chủ, đạo cụ tất yếu đã có, sớm hay muộn cũng đi Nhân giới.
Không biết trước khi tuyến truyện chính bị U Nghiên thúc đẩy, nàng góp xong thuộc tính thành người chưa nữa.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu biến thành người xong rồi chạy trốn, chủ tuyến rất có khả năng sẽ lệch khỏi quỹ đạo, nên cứ ở bên cạnh vai ác chờ thời cơ.
Mấy cái này đúng là làm người đau đầu.
Nếu xuyên thành nữ chủ thì tốt rồi, nàng có thể biến cốt truyện thành một cuốn ngược tra sảng văn, tình tình ái ái toàn bộ cút đi, chỉ một lòng gây dựng sự nghiệp, chờ giết chết vai ác liền về Thiên giới làm thần tiên, bảo đảm hoàn mỹ.
Không thì xuyên thành nữ hai hay nữ ba cũng được.
Ít nhất hai nữ nhân bị tình yêu làm mù mắt này trước khi theo nam chủ đọa ma đều là thần, phàm có đầu óc thanh tỉnh, chắc chắn thay đổi được tuyến thế giới.
“Xuyên thư, xuyên thư…!Xuyên gì không tốt lại xuyên thành một con Dương Đà.”
Diệc Thu ưu thương dùng chân bịt kín hai mắt, phảng phất che khuất hai mắt, là có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Nhưng đêm hôm đó nàng vẫn mất ngủ, bình minh gần đến mới tiến vào mộng đẹp, ngủ chưa được bao lâu lại bị ma nô đưa cơm doạ tỉnh.
Diệc Thu sống một mình quen rồi, có người đẩy cửa phòng lúc nàng đang ngủ, phản ứng đầu tiên chính là ăn trộm đột nhập, lập tức duỗi thân đứng dậy, cảnh giác cao độ nhìn ma nô cao gầy đứng đằng kia.
Ma nô không nói gì, chỉ đem cỏ khô lấp đầy chậu cơm, tay chân nhẹ nhàng thu thập nhà ở, rồi xoay người rời đi.
Giờ khắc này, Diệc Thu mới chậm rãi hồi phục tinh thần.
Đây không phải nhà nàng, đây là thế giới tiểu thuyết, là Ma giới chi đô —— Bất Hoặc Thành.
Ma giới nhiều mưa dầm, ngoài trời giăng đầy mây, nếu trời quang, đại khái mặt trời chiếu lên tới mông rồi.
Diệc Thu nói với bản thân, làm một con Dương Đà khỏe mạnh, nếu đã tỉnh, dù buồn ngủ hay không, vẫn nên ăn no bụng trước, sau hẵng tính đến chuyện ngủ bù.
Nhưng vấn đề hiện tại là, ma nô đưa cơm chỉ đem một chậu cỏ khô cho nàng ăn.
Tiểu Dương Đà thật đáng thương, ngày ngày ăn đồ thiếu dinh dưỡng, hèn chi vừa gầy vừa nhỏ.
Diệc Thu đứng bên chậu cỏ khô hồi lâu, cuối cùng uống mấy ngụm nước, liền đẩy cửa phòng ngáp ngắn than dài đi ra ngoài.
Ngày hôm qua nàng mơ màng hồ đồ đi lạc đến tẩm điện của U Nghiên, xém chút bị dọa chết khiếp, nay nàng quyết định đi hướng ngược lại, tìm xem nơi khác có người thiện tâm cho mình ăn chút không.
Nàng biết trực tiếp đi tìm U Nghiên, khẳng định ăn được đồ ngon.
Nhưng U Nghiên đáng ghét quá, nếu sự vô tất yếu, nàng nhất định sẽ không đi gặp cái đồ đáng ghét ấy.
Ít nhất hôm nay không muốn, rốt cuộc cơn giận hôm qua vẫn chưa nguôi xuống đâu.
Đáng buồn thay, ở trong thế giới không TV máy tính điện thoại, Diệc Thu đành phải đem đồ ăn trở thành nguồn dinh dưỡng tinh thần duy nhất của mình.
Đối mặt với thế giới hoàn toàn xa lạ, không biết nhiệm vụ chủ tuyến buông xuống đầu khi nào, cùng với mối nguy bị vai ác giết làm thịt nữa, tuy nàng mười phần lo âu, nhưng đầu óc vẫn luôn đặt ba câu hỏi mà thời đi học thường hay nghĩ.
Giữa trưa ăn gì đây? Buổi tối ăn cái gì? Sáng mai ăn cái gì?
Ngủ chưa bao lâu đã bị đánh thức làm nàng buồn ngủ quá, nhưng buồn ngủ thế nào, nàng cũng muốn lắp đầy cái bụng trước.
Rốt cuộc bữa cơm hôm qua nàng ăn vào buổi chiều, mà tối qua lại ngủ chẳng được, cái bụn đã bắt đầu bồn chồn kháng nghị.
Thực ra Diệc Thu rất muốn bắt một tên thủ vệ hỏi xem đầu bếp trong Ma cung bị giấu ở chỗ nào, vì sao lại tìm không ra.
Nề hà nàng nói không nên lời, người nơi này lại hoàn toàn không biết chữ ở thế giới kia, nên chỉ có thể từ bỏ ý niệm, tiếp tục tự mình tìm kiếm.
Nàng tìm, tìm tìm tìm, rốt cuộc ngửi được mùi thơm đằng xa, lập tức tăng nện bước, nhảy tới phương hướng phát ra hương thơm.
Một khắc ấy, bước chân tiểu Dương Đà đặc biệt nhẹ nhàng uyển chuyển, bốn cái chân nhỏ lộc cộc, lộc cộc, tốc độ cực nhanh, chạy lâu ơi là lâu, vẫn chưa tìm được ngọn nguồn hương vị.
Nàng chạy vội chạy vội, ẩn ẩn đã nhận ra điều gì, bắt đầu giảm tốc độ.
Mùi đồ ăn có thể bay xa vậy luôn á? Không hề khoa học chút nào.
Từ từ, phương hướng này, cảnh tượng bốn phía…!
Cảm thấy có hơi quen mắt.
Diệc Thu dừng lại bước chân, nhìn xung quanh một vòng, cảm giác không ổn càng thêm nặng nề.
“Hình như ta đã từng tới nơi này rồi.” Nàng nói nhỏ với hệ thống.
【 Tự tin chút, đem “Hình như” xóa đi.
】
Hệ thống đáp lại xong, mười phần tri kỷ mà làm ra hành động giống y chang ngày hôm qua —— mạ một tầng đặc hiệu viền vàng trị giá 5 xu trước tẩm điện của Ma Tôn.
Sự khác biệt duy nhất có lẽ là hôm nay không có kết giới, dấu chấm than chà bá làm người ta ngạt thở cũng biến mất tiêu.
Trời đất ơi, người chết vì tiền chim chết vì mồi.
Diệc Thu cảm giác mình không phải Dương Đà, mà là chim mới đúng, ngày hôm qua bị kẹo đường hấp dẫn đi đến đây, nay lại bị mùi đồ ăn hấp dẫn tới.
Tương lai nàng vào trong bụng vai ác có khi nào là do bị đồ ăn dụ hoặc không?
Đừng lo lắng, đừng hốt hoảng…!
Chỉ cần cốt truyện không có manh mối, nàng rất nhanh sẽ trốn đi.
Đúng vậy, giờ trốn còn kịp mà.
Diệc Thu nghĩ vậy, cứng đờ quay người, bốn cái chân nhỏ cực nhẹ cực chậm dịch chuyển, rất giống một tên trộm chột dạ.
Ngay khi cảm thấy bản thân cách U Nghiên đủ xa, có thể chạy nhanh thoát thân, thì một sợi hàn quang từ sau gian phòng ngủ bay vút đến.
Diệc Thu nháy mắt sợ tới mức hồn phi thiên ngoại, sợ hãi hét lên, chạy như điên chưa kịp mấy bước đã bị hàn quang quấn lên hai chi sau —— bùm một cái, té ngã chỏng vó.
Hàn quang thực chất không phải quang, mà là một cái roi dài màu xanh, tên là Xuy Tuyết.
Cây roi này có linh tính, sẽ nhận chủ, là loại pháp bảo khó tìm.
Diệc Thu bị nó cuốn lấy, thực mau liền bị U Nghiên “Túm” trở về trong phòng.
Biểu tình ưu thương ấy, cực kỳ giống chó bị cột dây xích, muốn ra cửa, lại bị chủ nhân kéo về nhà, trên mặt viết sáu chữ sống không còn gì luyến tiếc.
“Hai ngày nay ngươi cứ bám dính lấy ta, tới rất cần mẫn.” U Nghiên nói, buông đũa gỗ trong tay, ngồi nghiêng người, mỉm cười nhìn tiểu Dương Đà bị Xuy Tuyết trói lại.
Tới nữa rồi, vai ác đáng ghét bắt đầu khi dễ tiểu Dương Đà đáng thương bất lực nhỏ yếu nữa rồi!
Diệc Thu tức giận hét lên, nhưng vì là Dương Đà, dù trong lòng rất phẫn nộ, cuối cùng chỉ rống ra một tiếng “Oen”, đúng lúc đáp lại lời nói tự luyến của U Nghiên.
Ý thức được điều này, Diệc Thu trợn trắng hai mắt.
Ngay lúc này, U Nghiên chợt thu hồi Xuy Tuyết, đặt bên hông.
“Lại đây.” Nàng cuối người xuống, vỗ vỗ đôi tay tựa như kêu chó.
“Mơ đi! Ta không phải chó!” Diệc Thu ở trong lòng kháng nghị.
U Nghiên lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì, như thể đang chờ đợi tiểu sủng vật chấp hành “Mệnh lệnh” nàng đề ra.
Tính tình Diệc Thu bị gợi dậy lần nữa, ngẩng cổ phun ba đống nước miếng về hướng U Nghiên —— đương nhiên, một lần cũng chưa phá vỡ được.
Vì vậy nàng mới phát hiện ra, Ma Tôn tuyệt đối có máu M, nếu không sao hệ thống sẽ nhắc nhở độ thiện cảm của U Nghiên +10 sau mỗi lần nàng phun đây?
Diệc Thu có tư cách hoài nghi, mục đích sử dụng kỹ năng thiên phú của mình chính là nhằm để gia tăng độ thiện cảm.
Nghĩ đến đây, nàng không cấm tự hỏi về việc tăng thêm độ thiện cảm, khi nàng chuẩn bị phun U Nghiên lần thứ tư, tiếng nhắc nhở từ hệ thống trực tiếp làm nàng trợn tròn mắt.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên -100】
Diệc Thu:?????
Trời sụp đất nứt! Ngũ lôi oanh đỉnh!
Cái độ thiện cảm này sao trừ nhiều vậy? Phòng ngự chưa bị vỡ mà, keo kiệt thế!
“Lại đây.” Tiếng thứ hai vang lên, giọng điệu U Nghiên bắt đầu thay đổi.
Đột nhiên, Diệc Thu cảm giác đăng sau ngưng tụ một cổ hàn ý, như lưỡi đao hướng về trước, mỗi một tấc đều mang theo mười phần uy hiếp tấm thân nhỏ bé không có bất luận lực phòng ngự gì của nàng.
Khắp người nàng nổi lên da gà, vội vàng nhảy tới trước mặt U Nghiên —— nơi duy nhất không có hàn khí.
U Nghiên cười sờ đầu tiểu Dương Đà, thu liễm hàn khí bốn phía, dường như không có việc gì nói: “Đói bụng à?”
“Ưm…” Từ đầu đến ngón chân Diệc Thu, toàn thân trên dưới không chỗ nào mà không phát run.
“Ta đút ngươi.”
“Oen……” Diệc Thu trong mắt nhấp nhoáng lệ quang.
U Nghiên một lần nữa cầm lấy chén đũa, khóe miệng lại giơ lên ý cười —— mà độ thiện cảm, không có tăng thêm.
Diệc Thu cảm thấy cuộc sống quá khó khăn, quá quá khó, đặc biệt quá khó khăn.
Nàng ưu thương nghĩ ngợi, vị Ma Tôn đại nhân này, nhất định là người thích khi dễ tiểu Dương Đà nhất trên thế giới.
– —o o—-
Tác giả có lời muốn nói:
U Nghiên: Ngươi muốn gặp ta.
Diệc Thu: Ta không muốn!
U Nghiên: Ngươi muốn.
Diệc Thu: Ừm……!(PДq.)·.
゜.