Bạn đang đọc Tiểu Dược Thê – Chương 139
A Ân dời từ Triêu Hoa cung tới ở Hạch cung của hạch điêu sư.
Trong cung vốn có năm vị hạch điêu sư, hiện tại có thêm người mới vào là A Ân, tổng cộng có sáu vị.
Đến đây rồi nàng mới phát hiện ra người quen quả thực nhiều.
Năm vị hạch điêu sư có một vị xuất thân từ Hạch Học Thượng Quan gia phát triển lên, còn lại bốn vị cũng đều là tiền bối của nàng, trong đó có một vị gọi là Mẫn lão, chính là đồ đệ của Phương bá.
Mà đối với năm vị hạch điêu sư này mà nói, thanh danh của A Ân như là sấm bên tai.
Hạch Học này mở ra vốn là để tìm kiếm hạch điêu Thập Bát Châu, để được thăng chức trở thành hạch điêu sư trong cung cần phải nghiên cứu từ sáu con hạch điêu đã tìm được, từ đó ghép lại thành một bức tranh bản đồ châu báu hoàn chỉnh.
Chưa kể tới các loại sự kiện của nàng ở Vĩnh Bình, trên người nàng chính là đang cầm mười hai con hạch điêu còn lại, điều này đủ để cho năm vị hạch điêu sư phải dùng con mắt khác để đối đãi nàng.
Sứ mệnh cả đời của bọ họ là ở lại trong cung để ghép laị hoàn chỉnh bức tranh hạch điêu Thập Bát Châu, mà hiện tại thắng lợi đã nằm ngay ở trước mắt.
Lúc A Ân điêu khắc ra hạch điêu thứ năm, hoàng đế tới xem một chuyến.
Hắn không nói gì thêm, chỉ là ngồi ở một bên xem nàng điêu hạch, đôi mắt yên tĩnh không có gợn sóng mơ hồ mang theo một tia say mê khiến người ta sợ hãi.
A Ân làm bộ như không thấy, chuyên tâm điêu hạch.
Sau khi hoàng đế rời đi không lâu, Mẫn lão lại tới.
Hắn nhìn thủ pháp điêu hạch của nàng, than thở: “Trước đây từng nghe qua sư phụ khen ngợi rằng Nguyên Công có sáu thanh đao điêu hạch vô cùng lợi hại, trong đó có một thanh Bả đao là tự nghĩ ra, hiện tại nhìn thấy quả thực là không nói điêu.”
Nàng cũng không dừng lại động tác trong tay, nói: “Ta cũng từng nghe Phương bá đề cập tới tiền bối, bá ấy thường khoe tiền bối chính là cao đồ người đắc ý nhất.”
“Cao đồ đắc ý thì cũng không đọ được với Trường Giang sóng sau xô sóng trước.” Mẫn lão nhìn tay nghề của nàng, cười khổ nói.
Đao khắc trong tay hơi dừng lại một chút, A Ân hỏi: “Mẫn lão vì sao mà điêu hạch? Danh tiếng? Tiền bạc?”
Lại chưa từng có ai hỏi thẳng thừng hắn vấn đề này, khiến hắn nhất thời không thể trả lời được.
A Ân rũ mắt, Tà đao nhẹ nghiêng, hạch điêu hình núi chậm rãi hiện ra, nàng dịu dàng nói: “Trong lòng mõi người đều có cho mình một ngọn núi, A Ân cho rằng cố gắng hết sức để leo lên tới đỉnh, vậy đủ trọn vẹn rồi.”
Mẫn lão thở dài: “Ngươi mới tuổi này đã có thể nghĩ được như vậy, lão phu tự hổ thẹn.” Nói rồi tự nhiên trong lòng sinh ra cảm giác tiếc người tài: “Trong cung nguy hiểm trùng trùng, ngươi tự thu xếp cho tốt.”
Nàng nghe hiểu được ngự ý trong này, từ trong tay áo lấy ra một nửa tấm bàng cũ, trên mặt có hai đuôi con cá chép.
Sắc mặt Mẫn lão chợt biến, lộ ra một nụ cười khổ.
“Sư phụ vậy mà lại đem vật này cho ngươi.”
Nàng đưa cho Mẫn lão: “A Ân mới đến, quy củ trong cung nhiều cái còn chưa hiểu, nếu một ngày nào đó rơi vào hiểm cảnh, chỉ cầu tiền bối chỉ điểm một con đường sống.” Đợi sau khi Mẫn lão rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng sao lại không biết trong cung nguy hiểm?
Hoàng đế giam nàng ở đây điêu hạch là một chuyện, điêu xong rồi lại là một chuyện khác.
Trời tối, nàng đi tới Hạch Cung.
Những hạch điêu sư ở trong cung vài năm thường thường đều sẽ mua trạch để tư nhân, ngay cả những hạch điêu sư mới từ Tuy Châu tới chưa lâu hiện tại cũng đều đặt mua phòng ốc ở bên ngoài.
A Ân không thể rời cung, hoàng đế bề ngoài cho nàng ở lại điêu hạch, thực chất chính là giam lỏng.
Nàng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết được hoàng đế hắn đồng ý sảng khoái như vậy, chỉ sợ chính là tìm không thấy mười hai hạch điêu kia ở nhà nàng.
Từ một năm kia Thượng Quan gia gặp hỏa hoạn, suýt nữa thì thiêu cháy hết hạch điêu của tổ phụ nàng, nàng ít nhiều hiểu rõ có liên quan tới hạch điêu Thập Bát Châu, liền cũng không ngờ tới sẽ có ngày này, cho nên nàng chưa nói với bất luận là kẻ nào, kể cả A Tuyền, chính là đã mang mười hai hạch điêu còn lại giấu kĩ đi nơi khác rồi.
Vì vậy cho nên sau này Lâm Hà nói muốn nhìn chúng, nàng đều đã uyển chuyển cự tuyệt.
Khi trở lại tới Hạch cung thì trời đã tối đen.
Cung nữ thắp đèn, căn phòng dần dần sáng hơn, nàng hơi dừng bướ chân, ánh mắt dừng ở cỗ kiệu ở ngoài Hạch cung.
Nàng ở lại trong cung đã vài ngày, cung nữ hầu hạ của nàng rất thích cùng nàng tán gẫu.
Nàng trí nhớ tốt, cơ hồ là từ kiểu cách của cỗ kiệu mà suy ra được thân phận của người ngồi ở trong.
Nàng đếm số chim tước cùng loan phượng, hơi vặn mày.
Cước bộ nhanh hơn, chỉ một lát đã vào Hạch cung.
Qủa nhiên, dọc hành lang đổ thẫm một người đang đứng, trên người nàng mặc một bộ đại tụ sam màu hồng đào thêu hình mẫu đơn vàng, trâm cài tóc châu sai đong đưa, quả thực là ung dung cao quý.
Chính là Ngọc Toàn công chúa đã lâu A Ân chưa gặp.
Nàng nói: “Ngọn gió nào thổi công chúa tới nơi này vậy?”
Ngọc Toàn công chúa nghiêm trang đáp: “Gió Đông.”
A Ân khẽ run.
Ngọc Toàn công chúa lại liếc nhìn nàng, lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta cùng với Nguyệt Minh, còn cả Lý Dung tranh giành nhiều năm như vậy, không ngờ tới lại thua người nửa đường xuất hiện là ngươi.
Chỉ tiếc, ngươi chiếm được tâm của Mục Dương hầu, nhưng lại không chiếm được sự đồng ý của phụ hoàng ta.”
Nàng hỏi: “Công chúa là tới để thị uy?”
“Không.” Nàng chậm rãi nói: “Ta không giống ngươi, ngươi có Thanh Huy lâu của ngươi, lại có kỹ nghệ điêu hạch điêu luyện, ngươi dù không gả cho Mục Dương hầu cũng có thể đứng vững ở Vĩnh Bình này.
Mà ta vì Mục Dương hầu hắn mà phí hoài mấy năm nay, ngoài gả cho hắn ra ta không thể gả cho ai khác.
Ngươi có lẽ không biết mẫu phi ta xuất thân không tốt, ta phí rất nhiều tâm tư mới có được ngày hôm nay, coi như là ta xin ngươi, ngươi đừng dính vào chuyện này nữa.”
Nàng không ngờ Ngọc Toàn công chúa cư nhiên sẽ nói một phen như vậy, đều không phải là thị úy, mà chính là tới kể khổ.
Nàng lắc đầu: “Thánh thượng mở miệng vàng, hôn sự của người và hắn chắc chắn rồi.
Ngọc Toàn công chúa lộ ra biểu tình kỳ lạ, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đáp: “Hai ngày sau trong cung có yến tiệc đón mùa đông, ngươi cũng tới đi, danh sách khách mời có không ít vị quý tử Vĩnh Bình chưa lập gia đình, hiện tại ngươi là Ngự Dụng hạch điêu sư, thân phận cũng coi như có thể diện.
Lần yến tiệc đón mùa đông này là ta tổ chức, ta sẽ an bài cho ngươi một vị trí tốt.
Ngươi chưa từng tham gia qua yến hội trong cung, khẳng định là không biết có bao nhiêu náo nhiệt.”
Đợi sau khi Ngọc Toàn công chúa rời đi, vị cung nữ thường tán gẫu cùng nàng nói: “Cô nương, Ngọc Toàn công chúa là muốn làm mai cho người nha!”
“Ta một ngày một đêm chưa lấy chồng, Ngọc Thành công chúa liền không thể an lòng.”
Cũng nữ chớp mắt tò mò: “Cô nương vẫn muốn gả cho hầu gia sao?”
Nàng giật giật môi: “Không phải đã nói rồi sao? Thánh thượng đã hạ ý chỉ, ta còn có thể làm gì được? Mục Dương hầu cũng đã chủ động từ bỏ, ta còn có thể tranh giành cái gì? Ngươi tuổi còn nhỏ, không hiểu được đâu.
Nam nhân nếu đã chủ động buông bỏ, ta có tranh nữa cũng chỉ nhận lại sự thương hại của hắn thôi.
Một phen tâm ý này của Ngọc Toàn công chúa, ta nhận.”
Sáng sớm ngày hôm sau Ngọc Toàn công chúa sai người tới phát thiệp mời cho A Ân.
Dự tiệc ngày đó nàng tỉ mỉ ăn mặc một phen, còn thoa thêm son môi, lại càng tôn thêm gương mặt rạng rỡ hoa sen, cũng nữ bên cạnh kinh diễm cực kỳ, “Cô nương đẹp như tiên trên trời vậy!”
Nàng cười nhợt nhạt, nhấc tà váy bước ra khỏi Hạch cung.
Ngược lại cũng may mắn là yến hội tổ chức ở trong cung, nếu là ở ngoài cung, hoàng đế cũng chưa chắc đã cho phép.
Ngọc Toàn công chúa quả thực là đã an bài cho nàng một vị trí tốt, chỗ của nàng ngồi đối diện với một bình phong được đặt cố định, có vài tân quý của Vĩnh Bình đã nhiều lần tới Thanh Huy lâu của nàng, cho nên bọn họ với nàng rất có ấn tượng.
Đây là lần đầu A Ân tham gia yến hội trong cung, ngồi phía trước nàng còn có rất nhiều người, đều là quyền quý trong triều, còn có cả phi tần trong cung, ngồi ở chủ vị là hoàng đế cùng hoàng hậu.
Hoàng hậy dáng vẻ tiều tụy, ngồi không bao lâu liền rời đi.
Chuyện của hoàng hậu nàng cũng có biết đến.
Từ sau khi Vương Tương thất thế, ngoại thích bị chèn ép nặng nề, hoàng đề nhớ tình xưa nên không phế hoàng hậu, nhưng hiện tại hoàng hậu cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
A Ân thu hồi ánh mắt, đối diện có tân quý Vĩnh Bình hướng nàng nâng chén, nàng cũng đáp lại, hướng bọn họ xa xa cười lại.
Trong cung nhiều quý nhân, chuyện cũng nhiều, hôm qua phi tần nào sẩy thai, hôm nay triều thần nào được tín sủng, lại có hoàng tử nào tài hoa kinh người, chuyện quá nhiêu, cho nên cũng không có nhiều người chú ý tới A Ân bên này.
Cho tới khi Mục Dương hầu tới, liền có nữ quyến của những nhà quyền quý liên tiếp hướng ánh mắt thăm dò nàng.
A Ân tựa như không thấy.
Cung nữ bên cạnh rót rượu cho nàng.
Bên tai nàng lục tục vang lên âm thanh của những người khác.
“Mục Dương hầu cùng Ngọc Toàn công chúa thực là xứng đôi.”
“Kim Đồng Ngọc Nữ, đúng là trời đất tạo nên một cặp.”
…
A Ân ngẩng đầu lên nhìn tới, vừa vặn nhìn thấy Ngọc Toàn công chúa ngồi ở bên cạnh Mục Dương hầu, nàng nhấc chung rượu lên rót vào ly của hắn, mặt mày lộ vẻ nhu tình.
Nàng lại cúi đầu, lại vừa vặn gặp được tân quý vừa rồi tiếp tục hướng nàng nâng chén, nàng mỉm cười gật đầu, đem ly rượu lưu ly uống một hơi cạn sạch.
Rượu quá ba tuần.
Nàng đã thấm say, thấy không có ai chú ý tới mình liền lặng lẽ rời đi.
Ra tới ngoài điện, ánh trăng bên ngoài sáng rực, chung quanh sương lạnh bao phủ.
Nàng rùng mình một cái, dặn dò cung nữ sau lưng: “Lấy áo khoác tới đây cho ta, cả lò ủ ấm nữa.”
Cung nữ lên tiếng rời đi.
Nàng dựa vào hành lang xuyên sơn, nhìn về non sông gấm vóc phía xa.
Chợt có người nhẹ nhàng gọi tên nàng: “Ân cô nương.”
Nàng quay đầu lại, chính là vị tân quý vừa rồi chúc rượu nàng, nàng đáp: “Lang quân hữu lễ.”
Người nọ đỏ mặt, ngại ngùng đáp: “Ta họ Quách, đứng thứ ba trong nhà, Ân cô nương có thể gọi ta là tam lang.
Ta nghe Ngọc Toàn công chúa nói, hôn sự của cô nương do tự mình làm chủ.”
Nàng không ngờ tới Ngọc Toàn công chúa lại hành động nhanh như vậy, còn đang muốn đáp lại gì đó thì Quách tam lang hắt hơi một tiếng.
Nàng thấy vậy không khỏi nhắc nhở hắn: “Trời lạnh rồi, lang quân trước tiên tìm áo khoác mặc thêm đi.”
Hắn trả lời lắp bắp: “Ta…Ta khó có khi thu đủ dũng khí, nếu trở về ta lại không dám tới đây nữa.” Nàng cũng là lần đầu tiên gặp được người thành thật như vậy, lại phân phó cũng nữ bên cạnh: “Đi lấy xiêm y của Quách tam lang tới đây đi.”
Cung nữ được hoàng dến phân phó, ngoại trừ lúc A Ân điêu hạch ra, thời gian còn lại dù chỉ một lát cũng không được rời khỏi nàng nửa bước.
Cung nữ do dự hồi lâu, tới khi Quách tam lang hắt xì tới lần thứ năm rốt cuộc mới động thân.
Nàng chậm rãi bước tới, nói: “Phía trước ít gió, lang quân trước tới đấy đi.”
Hắn cẩm động cực kỳ, mặt cũng đỏ ửng, lại lắp bắp lên tiếng: “Ta…Ta từ lâu đã ngưỡng mộ cô nương, muốn…” Lời nói ngắn ngủi nhưng cũng mất tới nửa khắc đồng hồ, cả khuôn mặt cũng đỏ như tôm luộc, rốt cuộc cũng ạ quyết tâm: “Muốn kết hôn…”
Một đạo nhân ảnh vụt tới, Quách tam lang còn chưa phản ứng kịp, hai mắt trợn ngược trực tiếp té xỉu, bịch một tiếng, tiếp đất cùng nền lát đá xanh.
Nàng giương mắt nhìn lên, là Mục Dương hầu.
Sắc mặt hắn âm trầm nhả ra từng chữ: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Nói rồi gương mặt âm trầm nhìn nàng: “Không được liên tiếng.”
Tay hắn trực tiếp nắm tay nàng rời khỏi hành lang, lại khéo léo tránh khỏi thị vệ tuần tra, chốc lát thẳng tới một cung điện quạnh quẽ hoang vắng.
Trong điện là một mảng đen tối.
Hai người đứng ở trong, nương theo ánh trăng sáng, Trầm Trường Đường thấy rõ ngũ quan của người trước mặt, lông mi dài như cánh hồ điệp, run một cái giống như là muốn tạo nên rung động trong lòng hắn.
Nhưng mà thời khắc này hắn giận đến phát điên.
Mới vừa rồi mỗi một nụ cười mỗi một cái nhăn mày của nàng đều rơi vào trong mắt hắn, hắn vừa nhìn liền nổi trận lôi đình.
Lại nhìn thấy hôm nay nàng chú tâm ăn mặc một phen, lại càng khiến sắc mặt hắn tái xanh.
“Nàng…”
Ngón tay lạnh lẽo của nàng dán lên môi hắn, nàng kiễng hai chân, nói với hắn: “Chàng đừng nói chuyện.”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng.
Khi nàng rời tay đi, liền tiếp đó là đôi môi vừa mềm vừa ấm.
Nàng dùng lưỡi mình miêu tả môi hắn, trong mắt hắn lóe lên, như là hội tụ vô vàn ánh sáng.
Đầu hắn vẫn yên lặng bất vi sở động, nhưng tâm can lại đang như bị trùng cắn.
Nàng thấy thế đành dừng lại.
Hắn cứng đờ: “Mỹ nhân lế cũng vô hiệu.”
Nàng nghển cổ lên nhìn hắn: “Ta còn đại chiêu chưa sử dụng đâu, hâu gia thử đoán xem một chút, không sợ mất mặt chứ?” Nói rồi nàng quấn lấy hắn, tay từ từ hạ xuống.
Rốt cuộc cũng chăm sóc tiểu hầu gia nhiều lần rồi, chỉ trong giây lát hắn bắt đầu thở gấp, gân xanh trên mặt hiện lên toàn bộ.
Nàng cúi đầu cười: “Tiền đồ còn chưa rõ, lần này chúng ta làm thật sao? Nếu đến cuối cùng vẫn không thể ở bên cạnh chàng, ta cũng không tiếc nuối, từ đầu tới cuối, có thể có được tình yêu của chàng, còn được làm người của chàng.”
Ngón tay thon dài chậm rãi kéo mở đai lưng của hắn.
Bỗng nhiên tay bị chế trụ, hắn đè nén thống khổ, cắn răng nói: “Nàng thực sự là bị ta chiều đến vô pháp vô thiên rồi! Toàn gia họ Quách kia cung phụng không nổi nàng.”
Thấy hắn vẫn nhớ mãi không quên quách tam lang, nàng nói: “Bình dấm chua hầu gia, vậy chàng cùng Ngọc Thành công chúa phóng hỏa, lại không cho ta cùng quách tam lang đốt đèn sao?” Ba chữ Quách tam lang như là đốm lửa nhỏ ở trong lòng hắn nhanh chóng cháy lan ra, hắn không nhịn được nắm cằm nàng, hung hăng hôn lên đó.
Gân xanh dần biến mất, chỉ còn lại tiểu hầu gia đang phấn khởi.
Nàng vừa động người một chút, lại bị hắn ôm lấy, hai người dính sát nhau, chặt chẽ dán vào nhau.
Hắn khàn khàn: “Không được nhúc nhích!” Nàng ngẩng cổ nhìn hắn, gân xanh vừa biến mất lại tiếp tục nổi lên, nàng chợt cảm thấy buồn cười: “Thật sự không cho ta động sao?”
Hắn nhẹ nhéo eo thon nhỏ của nàng, lần thứ hai hôn nàng.
Lặp lại tới lần thứ ba mới có thể hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nàng lúc này đã mềm nhũn, thoải mái dựa vào lòng hắn.
Hắn ôm nàng đi vào phía trong phòng, một hồi lâu liền hiện ra một cái nhuyễn tháp.
Hắn cởi áo choàng phủ lên mặt tháp, rồi mới đặt nàng nằm xuống.
Nàng nhẹ giọng gọi tên hắn: “Minh Mục.”
Hắn dặn: “Sau này không được nhắc đến Quách tam lang nữa.”
Nàng cà cà vào vai hắn, nhu thuận như một con mèo nhỏ: “Ta trước giờ vẫn không thể an tâm, luôn cảm thấy chàng đối với ta cho dù rất tốt nhưng hoàng đế vào ngoắc tay chàng liền đi.
Nhưng ngày đó chàng ở thư phòng nói những lời đó, khiến mọi lo lắng cùng bất an của ta đều biến mất.”
Trước đây hắn vẫn luôn không thể hiện, mà nàng cũng không dám đi suy nghĩ nhiều.
Nhưng hiện tại không giống vậy, hắn biểu hiện rất nhiều, nàng lại không còn cảm thấy bất an nữa, tựa hồ như tương lai có nhiều trắc trở hơn nữa, cũng không cần lo lắng.
Nàng có thể nắm tay hắn cùng tiến cùng lùi, nàng không còn chỉ có một mình, nàng còn có hắn.
Nàng còn nói thêm: “Cho nên chàng nói muốn thành thân cùng Ngọc Toàn công chúa, ta một chút cũng không lo lắng.
Bởi vì ta biết chàng đang muốn tìm cách, vì tương lai của chúng ta.”
Hắn vốn là còn mấy phần ghen tuông, nhưng vừa nghe nàng nói vậy, ghen tuông đã không còn nữa, thay vào đó là yêu thương.
“Là ta không tốt, mới khiến nàng có khúc mắc trong lòng này.”
Nàng lắc đầu: “Không, khúc mắc không còn nữa.” Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hôn nhẹ cằm hắn: “Chính là bởi vì không còn khúc mắc, cho nên bất luận chàng làm chuyện gì ta cũng đều tin chàng.
Mặc kệ tương lai ra sao, mặc kệ ta có thể thành công thoát khỏi tay hoàng đế hay không, cuộc đời này ta cũng xác định rồi.”
Nàng trước giờ chưa từng có cảm giác tham luyến nam nhân trước mặt như lúc này.
Nàng bởi vì do cha nương, chưa bao giờ nguyện tin tưởng bất kỳ ai, nàng chỉ tin chính mình.
Thế nhưng nàng không ngờ tới sẽ có một ngày bản thân mình sẽ gặp được một nam nhân như vậy, hắn rõ ràng đã từng xấu xa như vậy, thế nhưng chính hắn lại khiến cho nàng cảm nhận được thế nào là tình yêu, thế nào là tín nhiệm.
“Minh Mục, ta muốn sinh con cho chàng.”
Tình cảm tới lúc nồng đậm, nàng muốn cùng hắn trải qua những chuyện thường ngày mà các cặp phu thê bình thường khác thường làm, tựa như chỉ có như vậy nàng mới không cảm thấy tiếc nuối.
Giờ khắc này, ý nghĩ của nàng lại càng mạnh mẽ hơn, không quản tới A Tuyền, không quản tới những chuyện khác, nàng chính là muốn người nam nhân trước mặt này..