Đọc truyện Tiểu Binh truyền kỳ – Chương 98: Âm Mưu Nịnh Bợ
Đường Long vừa nhìn thấy phi thuyền nhỏ của Đường Hải Đông rời khỏi chiến hạm, liền lập tức nhảy lên tàu đổ bộ, sau đó lái tàu đổ bộ như thiên thạch rơi xuống hành tinh Trung Châu.
Lệ Vũ dưới ánh đèn đang bận rộn chỉnh lý tư liệu nhân sự lãnh địa Đường Long, bị tiếng mở cửa ầm một cái làm cho giật mình, cảm giác đó giống như một con trâu đực đâm vào cửa vậy. Lệ Vũ đang do dự có nên đi gọi cảnh vệ hay không, nhìn thấy người đẩy cửa phòng bất giác ngây ra, bởi vì người đi vào là Đường Long. Chỉ nhìn thấy hắn vừa xoa trán đi vào, vừa tức giận đá mấy cái vào cửa đồng thời lầm bầm nói: “Đáng chết! Tại sao không phải là cửa tự động chứ!”
Lệ Vũ cuối cùng cũng biết tiếng ầm lớn hồi nãy là chuyện gì, cô ấy vừa đứng dậy đón tiếp vừa cười nói: “Chủ công, Chị Ưu Na cho tằng những thiết bị ở đây hoàn toàn không quan trongjm cho nên không cần tốn một khoản lớn để sửa chữa, cho nên những văn phòng này ở lãnh địa đều là cửa mở bằng tay.”
Đường Long đành gật đầu, sau đó nói với Lệ Vũ: “Tôi muốn biết trong đám gia thần kia của chúng ta ai là người giỏi nịnh bợ, lôi kéo quan hệ nhất.”
Lệ Vũ không nghĩ đến những vấn đề khác, vẫn cho rằng Đường Long là muốn phòng bị những gia thần như thế, cho nên vội nói: “Chủ công, chuyện về phương diện này thì Lăng Lệ biết rõ hơn, cô ấy là người nắm tình báo, tôi chỉ quản lý vấn đề nhân sự, đối với những vấn đề này không rõ lắm.”
Nghe thấy lời này, Đường Long quẳng lại một câu cám ơn rồi chạy như bay đến văn phòng của Lăng Lệ, Lệ Vũ chỉ đành cười lắc đầu đóng cửa lại. Còn về văn phòng của Lăng Lệ ở đâu, lãnh chúa như Đường Long này đương nhiên là biết rồi.
“Chủ công, đây là tư liệu và địa chỉ gia đình của Mã Đồ và Quan Hòa, ngài kiếm bọn họ có chuyện gì không?” Sau Lăng Lệ giao văn kiện cho vị cấp trên phá cửa chạy vào này, hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì!” lúc Đường Long nói câu này, người đã chạy như bay ra tàu đổ bộ. Khiến cho Lăng Lệ ngây người đứng ở trước cửa suy nghĩ vị trưởng quan này của mình đang làm chuyện gì mà gấp thế.
Trong phòng khách của một trang viên nào đó, một người trung niên dáng vẻ mập mạp ngôi ở vị trí chủ nhà, và một người trung niên dáng vẻ gầy ốm ngồi ở ghế khách đang mặt mày ủ ê ngồi nhìn nhau cùng uống rượu. Người trung niên mập mạp thở dài than: “Tôi nói nè Quan Hòa, những ngày sung sướng của hai chúng ta sắp hết rồi.”
Quan Hòa gật đầu khổ sở nói: “Đúng vậy Mã Đồ à, chúng ta 3 lần tiếp nhận nhiệm vụ cả 3 lần đều không hoàn thành, theo tính cách của chủ công, chúng ta e rằng không còn được nhiều ngày nữa.”
Mã Đồ uống ngụm rượu than tiếp: “Hài, những người sống dựa vào mồm mép như hai chúng ta, gặp phải người có tính cách giống như chủ công, chúng ta hoàn toàn không có đất dụng võ. Tôi xem hay là chúng ta xin chủ công cho chúng ta từ chức sớm, còn có thể sống quang đời còn lại.”
Quan Hòa đành gật đầu, trong chốc láy cả hai người đều không nói cùng uống rượu. Đúng lúc này, một cơn gió lớn đột nhiên nổi lên ở trong sân, hai người còn chưa có phản ứng gì, một chiếc tàu đổ bộ xinh đẹp đã hạ cánh xuống sân.
Tiếng tàu đổ bộ hạ cánh đã thu hút vài hộ vệ, những hộ vệ này đều là những người trung niên bốn năm chục tuổi, hộ vệ trẻ tuổi của các gia thần lãnh địa Đường Long sớm đã bị xung công rồi. Nhìn thấy dánh vẻ của tàu đổ bộ này, Mã Đồ kia vội nói với vài hộ vệ trung niên kia: “Không được làm càn! Đây là tàu đổ bộ của chủ công lãnh địa!”
Các hộ vệ nghe thấy lời này hốt hoảng đứng ngây tại chỗ không động đậy, còn Mã Đồ và Quan Hòa nhanh chóng chạy ra sân, chuân bị tiếp đón thần tín của lãnh chúa trên tàu. Bọn họ mặc dù khuôn mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo sợ, ai biểu mình bây giờ là gia thần vô dụng nhất lãnh địa.
Khoang cửa tàu đổ bộ mở ra, Đường Long nhảy xuống nhìn những người có mặt tại hiện trường lập tức cười nói: “Thật tốt, Quan Hòa ngươi cũng có mặt ở đây à, ta khỏi mất công chạy thêm lần nữa.”
Nhìn thấy chủ công đêm hôm khuya khoắt đến nhà mình, Mã Đồ và Quan Hòa trong lòng không phải là lo sợ bất an nữa mà là kinh sợ. Mình mặc dù vô dụng, nhưng cũng không cần phải chủ công đích thần tới! Lẽ nào người nhà của mình gây ra chuyện gì ư? Khiến cho chủ công phải đích thân đi đến xử phạt mình?
Hai người mồ hôi đầm đìa quỳ xuống thỉnh an, bây giờ chỉ có đành cầu xin chủ công buông tha cho người nhà của mình, đừng để cả gia tộc đều phải bị đứt đoạn. Những người hộ vệ kia nhìn thấy người đến là lãnh chúa của mình, vội vàng quỳ xuống không dám ngẩng đầu lên. Bọn họ cũng biết lãnh chúa đêm hôm đến tìm chủ công nhà mình, chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì, xem ra chủ công của mình lành ít dữ nhiều đây.
“À, đứng lên, đứng lên, trễ thế này mà đến tìm các người thật ngại quá, nhưng ta là người hễ có chuyện gì gấp, muốn làm gì là phải làm ngay, các người đừng lấy làm lạ.” Đường Long vừa vẫy tay với các gia thần nói, vừa đi vào phòng khách ngồi vắt chân tự nhiên như là chủ nhà vậy.
“Chủ công, không biết ngài đêm hôm đến gặp thuộc hạ có việc gì cần bọn thuộc hạ làm đúng không?” Mã Đồ mập mạp đợi sau khi Đường Long ngồi xuống liền hỏi một cách sợ hãi.
“Ta có một nhiệm vụ rất quan trọng gia cho hai người các ngươi.” Đường Long cười nói.
“Ơ, …” Nghe thấy lời này của Đường Long, Mã Độ và Quan Hòa đều ngây người ra đó, hai người nhìn nhau lắc đầu, bọn họ biết mình lần nữa tiếp nhận nhiệm vụ mà không hoàn thành, chắc chắn sẽ tiêu đời, vậy chi bằng nói thật còn có một cơ hội sống sót. Cho nên hai người đều thống nhất với nhau vội cúi đầu nói: “Chủ công, không phải là bọn thuộc hạ không muốn ra sức vì ngài, quả thực thuộc hạ hoàn toàn không có năng lực gì, e rằng không hoàn thành được nhiệm vụ do chủ công giao cho.”
Đường Long ờ một tiếng, hắn không ngờ hai người này còn có chút thông minh. Hai người này 3 lần chấp hành nhiệm vụ cả 3 lần đều thất bại, nếu như không phải là mình không có thời gian để quan lý bọn họ, hai người bọn họ e rằng đã bị đuổi ra khỏi lãnh địa rồi. Nhưng nhiệm vụ này của mình cũng chỉ có hai người bọn họ mới có thể hoàn thành, vì thế Đường Long cười nói: “Yên tâm, các người tuyệt đối có khẳ ngăn hoàn thành nhiệm vụ, nếu không ta cũng không cần đến tìm các người.”
Nhìn thấy Đường Long nói chắc chắn như thế, hơn nữa tin rằng chủ công cũng không giao nhiệm vụ cho người nắm chắc thất bại đi làm? Bọn người Mã Độ nghĩ đến đây am tâm phần nào, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Không biết chủ công cần bọn thuộc hạ làm gì?”
“Ta muốn leo lên vị trí cao nhất của Đường gia, vì thế bây giờ muốn lôi kéo các gia thần kia! Việc ta cần các người làm là nịnh hót, lôi kéo, tặng quà, mua chuộc, lấy lòng.” Đường Long nói xong liền quẳng ra một tấm thẻ ngân hàng nói: “Trong này có 30 tỷ tiền Vũ Lai, tặng tiền, tặng quà, tặng bao nhiêu, những thứ này đều do các người tự quyết định.”
Bọn người Mã Độ làn nữa kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ chủ công lại nói với mình ý đồ muốn leo lên vị trí cao nhất của Đường gia, cũng không ngờ rằng chủ công lại lấy ra 30 tỷ tiền Vũ Lai làm chi phí, làm gia thần bao nhiêu năm rồi cũng chưa thấy qua vị chủ công nào lại phóng khoáng như thế, có nhiều tiền như thế.
Nhưng bọn họ chỉ kinh ngạc trong chốc lát liền không thèm để ý đến nữa, chủ công của mình khác người, tiền nhiều lớn gan vũ lực mạnh, đi theo ông ấy tiền đồ sáng lạng. Bọn họ đương nhiên hiểu được những chuyện nịnh hót, lôi kéo quan hệ, ngoài mình ra quả thật không có mấy ai thích hợp cả. Xem ra mình không phải là vô dụng, mà rất là có ích đấy chứ, chỉ là không biết chủ công muốn mình đi lôi kéo những người nào?
Đường Long không đợi bọn họ hỏi liền nói: “Những người như gia chủ, phó gia chủ, gia lão không cần phải nói đến, chắc chắn là phải lấy lòng. Nhưng các người phải nhớ mục tiêu của việc lấy lòng gồm những người sau: Một là tất cả gia tướng của Đường gia, những người có khả năng chỉ huy chiến hạm và thân tín của bọn họ, hai là những lão gia thần có uy vọng trong Đường gia và những thân tín bên cạnh bọn họ, ba là những thương nhân tiếp nhận các nguồn hàng của các lãnh địa gia thần. Hãy điều tra rõ sở thích, hồ sơ xây dựng của bọn họ, chỉ cần khiến cho bọn họ có cảm tình với chúng ta, như vậy thì được coi là đã hoàn thành nhiệm vụ. Sao hả? Có khó không?”
Mã Độ và Quan Hòa vội lắc đầu nói không, đồng thời lập tức quỳ xuống biểu thị thề chết hoàn thành nhiệm vụ. Đối với bọn họ mà nói, nhận được nhiệm vụ như thế quả thật là quá tốt, không những có thể sử dụng tiền công mua sắm, mặc dù là tặng cho người ta, nhưng mua gì vẫn là do mình quyết định, những cửa hàng đó dám không chiết khấu ình? Hơn nữa còn có thể ăn uống no say một cách quang minh chính đại. Không phải là khiến cho những người đó có thiện cảm với chủ công sao? Chỉ cần tặng bọn họ vài triệu, bọn họ chắc chắn sẽ yêu cầu quay đầu lại, đối với bản tính của những người đó, không có ai hiểu rõ bọn họ hơn mình.
Đường Long gật đầu, không nói những lời như to gan dám tham ô thì sẽ có kết cục gì, đi lên tàu đổ bộ bay đi. Dù gì không nói những tên này cũng biết kết quả của việc tham ô thì chỉ có chết.
Sau khi Đường Long rời khỏi, Mã Đồ nhỏ tiếng hỏi Quan Hòa: “Anh nói xem chủ công yêu cầu chúng ta lấy lòng gia chủ, gia lão là được rồi, tại sao phải yêu cầu chúng ta lấy lòng cả những gia thần cấp gia tướng trở xuống? Chỉ cần chủ công không phạm sai lầm, không bị gia chủ phế, những người khác hoàn toàn không thể đoạt được vinh hoa phú quý của chủ công. Đi những gia thần cấp gia tướng trở xuống, không phải là lãng phí thời gian và tiền của sao. Còn những thương nhân gì đó kia, thật không hiểu chủ công, nên biết trước kia hoàn toàn không có chuyện chủ công đi lấy lòng thương nhân. Muốn lấy lòng thì lấy lòng những người buôn bán cung cấp vũ khí, lấy lòng những thương nhân tiếp nhận tiêu thụ hàng hóa này làm gì?”
Qua Hòa lắc đầu nói: “Lo nhiều như thế làm gì, có lẽ chủ công còn có thâm ý khác. Bây giờ chúng ta nên nghĩ là làm sao hoàn thành nhiệm vụ chủ công giao ới là quan trọng, nhiệm vụ lần này quả thực là được bố trí theo năng lực của chúng ta, nếu như chúng ta ngay cả việc này cũng làm không xong, vậy thì chỉ còn cách cứa cổ tự sát mà thôi.”
Mã Độ cười nói: “Đối với những việc chỉ huy chiến hạm đánh trận, quản lý phong địa, xây dựng , tôi tự nhận là không biết tí gì. Nhưng nói đến thủ đoạn tặng quà lôi kéo quan hệ, tôi nhận đứng thứ hai, không ai dám nhận đứng thứ nhất!”
Quan Hòa bĩu môi không nói gì, nhưng trong lòng lại lầm bầm: “Hứ! Khoác lác! Chờ đó mà coi, xem xem đến lúc đó chủ công quyết định ai là người đứng thứ nhất, ai là người đứng thứ hai!” Bọn họ đi đến cửa hét lớn: “Người đâu, đi bản lão gia có chuyện thông báo, hãy gọi tất cả hộ vệ đến đây, nói bản lão gia có chuyện quan trọng cần đến bọn họ.”
Mã Đồ nháy mắt ra hiệu, một hộ vệ vội quay người rời khỏi. Cũng giống vậy Mã Độ cũng nói với các hộ vệ: “Nghe cho rõ, lão gia ta nhận được một nhiệm vụ quan trong của chủ công, chỉ cần các người trung thành làm việc, lão gia sẽ không bạc đãi các người.”
Hộ vệ mặc dù không còn trẻ, nhưng không đồng nghĩa với việc não bộ đã lão hóa, hơn nữa nhìn thấy hai vị lão gia vỗn dĩ mặt mày buồn thiu, sau khi gặp lãnh chúa đột nhiên vui tươi hớn hở, cho dù là thằng ngốc cũng biết bọn họ nhận được trọng dụng bắt đầu phát đạt rồi. Những hộ vệ có hiểu biết, sau khi nghe thấy lời Mã Độ còn cần phải có người dạy nữa sao? Đương nhiên là quỳ xuống biểu thị sự trung thành cẩn cẩn của mình đối với chủ công rồi.
Vài ngày sau, Đường Nạp Văn nhận được mật báo nói rằng có hai thuộc hạ dưới trướng Đường Long, lấy danh nghĩa của Đường Long tặng quà mời khách khắp nơi một cách hào phóng. Nghe được điều này Đường Nạp Văn bắt đầu chau mày, hai tên gia thần đó ông ta biết, là vì mấy ngày trước bọn họ cũng đã dùng danh nghĩa của Đường Long tặng vài món đồ cổ ình, lúc đó mình còn khen Đường Long hiểu chuyện nữa. Nhưng tên đó làm việc quá rõ rằng, không giống như là muốn mưu phản, vậy hắn tốn một khoản lớn bằng cả một chiếc chiến hạm cấp X ra sức lôi kéo quan hệ để làm gì?
Mặc dù Đường Nạp Văn tạm thời không rõ, nhưng ông ta cũng âm thầm để ý nghi ngờ, dù gì lúc Đường Long gia nhập Đường gia ông ta đã có chút nghi ngờ Đường Long. Ông ta không tin một người có nhiều tiền như thế lại chạy đến hành tinh Vô loạn hỗn loạn không ngừng này. Muốn thăng chức, tìm một thế lực lớn, tùy tiện thi triển một chút uy lực của chiến hạm cấp X, thế lực đó nhất định sẽ trọng dụng hắn, hà tất gì mà chạy đến nương nhờ thế lực nhỏ bé của mình? Còn nếu theo đuổi tự do, trừ việc bị Vạn La Liên bang bức hại, người có nhiều tiền như hắn không có tự do sao? Bị những tên tham quan kia bức hại sao? Đây đều là những lời nói đùa! Đường Nạp Văn trong lòng hạ quyết tâm, chỉ cần Đường Long có gì đó không ổn, cho dù bị gia thần mắng chửi mình hà khắc không có tình cảm giết hại công thần, cũng phải tiêu diệt Đường Long ngay lập tức!
Do chiến hạm X của Đường Nạp Văn và Đường Nạp Vũ đặt mua vẫn chưa đến, vì để những chiến hạm này có thể hình thành lực chiến đấu, cho nên bọn họ đã trì hoãn chiến dịch đã định. Sau khi Đường Long dẫn 3 chiến hạm và 40 chiếc tàu vận chuyển dạo khắp nơi mười mấy ngày, chiến hạm Đường gia đặt mua cuối cùng cũng đã đến.
Nhìn thấy 20 chiếc chiến hạm toàn thân trang bị toàn đại pháo, gia thần của Đường gia đều vui mừng hoan hô cả lên. Những ngày vui vẻ như thế, đương nhiên là phải mở tiệc rồi. Vì một người nào đó cố ý quên, Đường Long hoàn toàn không được mời đến tham gia những bữa tiệc như thế. Nhưng đối với một người không thích hợp với những trường hợp này như Đường Long mà nói, thật hợp với ý của hắn, để hắn có thể thoải mái tiến hành huấn luyện binh sỹ của hắn ngoài không gian.
Các gia thần trong bữa tiệc mặc dù phát hiện Đường Long không có mặt, nhưng ai cũng không lên tiếng nhắc nhở. Trần Kháng nhìn thấy cảnh này bất giác thầm chau mày, bữa tiệc lần trước tiếp đãi mình Đường Long cũng không tham gia. Không cần nghĩ nhiều, hắn biết Đường Long bị gia chủ kiêng kỵ, Đường Long rốt cuộc đã làm chuyện gì rồi? Nghĩ đến đây, hắn mượn cớ uống rượu ra hiệu cho Đường Trung Phổ, Đường Trung Phổ thì lại lắc đầu, quay đầu không đối mặt với Trần Kháng.
Đến cảnh này, Trần Kháng sững người, tiếp đó trong mắt ánh lên tia lạnh, sau đó thì giống như không có chuyện gì cùng với các gia thần uống rượu. Trực giác của Đường Trung Phổ cảm nhận được ánh mắt của Trần Kháng, giật mình, lén nhìn Trần Kháng, phát hiện Trần Kháng không nhìn mình nữa, sắc mặt trở nên khó coi.
Còn hai anh em Đường Nạp Văn và Đường Nạp Vũ, hoàn toàn không nhìn thấy quá trình thúc phụ của họ và thương nhân bán vũ khí đưa mắt qua lại với nhau, bọn họ đã say sưa trong hoan tưởng làm thế nào để tiêu diệt Khải Tát gia.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Đường Trung Phổ vô cùng nhiệt tình giành lấy việc sắp xếp chỗ ở cho Trần Kháng, ân cần lôi kéo Trần Kháng lên xe bay của mình. Đường Nạp Văn đương nhiên nhìn thấy dáng vẻ quá mực nhiệt tình kia của thúc phụ mình, nhưng ông ta không nghĩ đến những vấn đề khác, ngược lại lại nghĩ như thế này: “Thúc phụ thật là nhiệt tình ***, giống như là đang tiếp đãi tổ tông vậy. He he, ông nhiệt tình như thế e rằng muốn kết giao với Trần Kháng, hi vọng có thể hạ giá chiếc chiến hạm X kia xuống một chút? Kha kha, tê hồ ly Trần Kháng có thể giảm được bao nhiêu? Nhiều lắm cũng chỉ giảm 2 tỷ, nhưng cũng phải mất 20 tỷ mới có thể mua được! He he, không biết thúc phụ có thể mua bao nhiêu chiếc?”
Trên đường đi, Trần Kháng không nói một lời, ngược lại Đường Trung Phổ sắc mặt ngượng ngùng hai tay xoa vào nhau. Xe dừng lại trong sân vườn nhà Đường Trung Phổ, sau khi xuống xe Đường Trung Phổ cẩn thận dẫn Trần Kháng đi vào trong. Hành động của ông ta khiến cho các gia thần há mồm trợn mắt, bởi vì chủ công của mình cho dù đón tiếp gia chủ cũng không cung kính như thế.
Trần Kháng sau khi đi vào mật thất lập tức giận dữ nói: “Ông làm cái gì vậy! Tại sao Đường Long không đến dự tiệc, hắn không phải rất có địa vị ở Đường gia sao?”
Ông già 70, 80 tuổi Đường Trung Phổ này giống như trẻ con sau khi lén nhìn Trần Kháng, cúi đầu nói: “Đây là do gia chủ cố ý không thông báo cho Đường Long, bất luận nói như thế nào thì hắn cũng là người ngoài, hơn nữa lại có thế lực mạnh, gia chủ chắc đã phòng bị hắn.”
Nghe thấy lời này, Trần Kháng buồn bã thở dài nói: “Tôi đã từng nói với hắn đừng có quá khoa trương, nhưng hắn không nghe, bât giờ thì tốt rồi, bị gia chủ kiêng kỵ rồi.”
Đường Trung Phổ hỏi một cách cẩn thận: “Giám đốc, Đường Long, hắn là người gì của ngài?”
Trần Kháng giật mình: “Ờ, là người bà con xa của ta, chỉ là chỗ quen biết nên chăm sóc hắn một chút mà thôi.”
Đường Trung Phổ nghe thấy lời này trong lòng thầm nghĩ: “Phì, lừa ai chứ, một người bà con xa mà ông lặn lội đến đây? Ông bộc lộ thân phận của mình trong tổ chức, sau đó ra lệnh cho tôi giúp hắn gia nhập Đường gia? Chắc chắn là có bí mật không thể nói cho người khác biết!” Nhưng ông ta không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ là lộ vẻ hiểu ra.
Nhìn thấy ánh mắt kia của Đường Trung Phổ, Trần Kháng nhắc nhở một cách lấp lửng: “Ông không cần tìm hiểu nhiều, chỉ cần ông biết là nâng Đường Long lên, vinh hoa phú quý sẽ không thiếu phần của ông là được.”
Đường Trung Phổ sững người, mặc dù rất muốn hỏi rõ, nhưng ông ta cũng biết tổ chức có rất nhiều bí mật mình không thể hiểu được, nên làm hết sức của mình, cho nên ông ta gật đầu nói: “Muốn nâng hắn lên đến mức nào?”
“Có được hành tinh này.” Trần Kháng nói một cách điểm đạm.
“Hả! Vậy không phải là muốn Đường gia ta diệt vong sao?” Đường Trung Phổ ngạc nhiên hỏi.
“Diệt vong? Ông để ý đến chuyện này sao?” Trần Kháng liếc mắt nhìn Đường Trung Phổ.
Đường Trung Phổ không để ý đến lời nói của Trần Kháng, ngược lại cười hỏi: “Vậy lão đây phải làm thế nào?”
Sau khi Trần Kháng suy nghĩ một lát nói: “Ông không cần phải làm gì cả, vào lúc cần thiết nhận hắn làm cháu nuôi là được.”
“Cháu nuôi?” Đường Trung Phổ lúc đầu có chút hoài nghi đột nhiên tỉnh ra, ông ta cười nói: “Lão đây hiểu rồi, như thế hắn sẽ có tư cách kế thừa Đường gia.’
Trần Kháng gật đầu: “Uhm, là như thế, nhưng ông không được để lộ chuyện này, tốt nhất là lúc hắn sắp thành công hoặc Đường gia trở mặt thì mới nhận hắn.”
“Lão hủ hiểu, vậy giám đốc, lão hủ …ơ … cái đó…” Đường Trung Phổ nheo mắt lại, xoa xoa hai tay, ngập ngừng nói với Trần Kháng.
Trần Kháng nhẹ chau mày, móc ra một tấm thủy tinh mỏng to bằng lòng bàn tay đưa cho Đường Trung Phổ đồng thời nói: “Đã giúp cả nhà của ông gia nhập vào hộ tịch của nước Vũ Lai, đồng thời cũng mua cho ông một trang viên hào hoa trong ku vực thủ đô Vũ Lai, tin rằng ông cũng biết khu vực đất trong vòng thủ đô nước Vũ Lai khó có được như thế nào.”
Đường Trung Phổ vừa căng thẳng nhận lấy tấm thẻ thủy tinh kia, vừa vui vẻ nói: “Cám ơn tổ chức đã quan tâm.” Ông ta đương nhiên biết rõ đất ở khu vực thủ đô Vũ Lai là mắc nhất trong vũ trụ, không phải là những người nằm trong danh sách đứng đầu vũ trụ hoàn toàn không thể mua được 1 tấc, chứ đừng nói đến một trang viện hào hoa.
“Tổ chức luôn rất coi trọng ông, hi vọng ông có thể làm tốt khâu cuối cùng, đừng để đến lúc sắp về hưu rồi mà khiến tổ chức thất vọng.” Trần Kháng lạnh lùng nói.
Đường Trung Phổ vỗ ngực bảo đảm sẽ không để tổ chức thất vọng, lúc này ông ta đã ý thức được đưa Đường Long lên chính là nhiệm vụ cuối cùng tổ chức giao ình. Những nhiệm vụ lần trước không phải là chựa chọn chiến tranh thì là buôn bán vũ khí, sao nhiệm vụ cuối cùng này lại kỳ lạ như thế cơ chứ?
“Yên tâm đi, chỉ cần hậu nhân của ngươi muốn gia nhập tổ chức, lúc nào cũng có thể kế thừa vị trí của ngươi.” Trần Kháng nhín thấy dáng vẻ của Đường Trung Phổ cho rằng ông ta còn nghi ngờ, vội vàng nói thêm.
Nghe thấy lời này, mặt Đường Trung Phổ liền đỏ lên, vô cùng vui vẻ nói cám ơn. Nên biết tổ chức rất khó gia nhập, mà một khi đã gia nhập thì tiền lương đều là tính theo trăm triệu, mình còn sợ hậu nhân sẽ dựa vào tiền mình tích lũy cả đời, mà lười biếng từ đó sẽ sạt nghiệp. Bây giờ có được sự đảm bảo của tổ chức, hậu nhân của mình có thể gia nhập tổ chức, chỉ cần họ không phải kẻ ngốc thì tuyệt đối sẽ sông thoải mái cả đời.
Trần Kháng sau khi ở một đêm tại nhà Đường Trung Phổ, ngày hôm sau liền cáo từ Đường Nạp Văn. Đường Nạp Văn nhìn thấy sắc mặt buồn bã của Đường Trung Phổ, cho rằng thúc phụ đã gặp khó khăn, bất giác nhiệt tình giữ Trần Kháng lại, nhưng bị Trần Kháng lấy cớ làm ăn từ chối. Đương nhiên, Trần Kháng lúc rời khỏi, vì để tránh nghi ngờ, không đi gặp Đường Long đã tự mình rời khỏi hành tinh Trung Châu.
Ngày lại ngày trôi qua, Đường gia cho rằng mình đã có thể điều khiển thành thục chiến hạm X, cuối cùng sau một tháng mua chiến hạm, Đường gia sớm đã không kiềm chế được, lần đầu tiên gửi chiến thư tới Khải Tát gia, đồng thời cũng phát thông báo chiến sự cho những thế lực gần đó. Còn trong lúc này, Đường gia đã tập kết 23 chiếc chiến hạm X, 50 chiếc chiến hạm cao cấp, 40 chiếc chiến hạm trung cấp và 80 chiếc tàu vận chuyển cao cấp công lại của hai anh em Đường Nạp Văn và Đường Long, bắt đầu lái bay về phía hành tinh Hồng Sư của Khải Tát gia.
Không cần phải lấy làm lạ Đường gia sao lại có nhiều chiến hạm cao cấp như thế, lúc chuẩn bị chiến tranh, có rất nhiều gia tướng đều nâng cấp những chiếc chiến hạm trung cấp của mình thành chiến hạm cao cấp. Dù gì thì đẳng cấp cao thấp của chiến hạm đại biểu cho sinh mạng của mình có an toàn hay không, đại biểu ình có thể lập công hay không.
Không biết là vì lý do gì, 3 chiếc chiến hạm cấp X của Đường Long bị xếp ở phía sau, đồng thời bị bổ nhiệm làm sỹ quan bảo vệ 80 chiếc tàu vận chuyển cao cấp kia, theo sau đại đội dần dần tiến về phía trước. Đường Hải Đông kia vốn muốn đến kỳ hạm của Đường Long, nhưng vừa thấy Đường Long bị bổ nhiệm làm hậu vệ, liền lập tức chạy đến kỳ hạm của một vị tướng trung phong. Hơn nữa, lúc Đường Hải Đông đổi ý cũng không thèm nói một lời, làm cho Đường Long lãng phí mấy tiếng đồng hồ đi tìm hắn. Cuối cùng biết được Đường Hải Đông ở trên kỳ hạm khác, Đường Long chỉ đành nhổ nước bọt mắng chửi.
Lúc này Đường Long chân vắt chéo nghiêng người dựa vào ghế chỉ huy, nhìn thấy hình ảnh lửa phun phía sau những chiến hạm hiển thị trên màn hình, bất giác bĩu môi mắng: “ Kx ! tên gia chủ hồ ly này! Nhìn thấy vũ lực mà mình có được có thể giành thắng lợi, liền quẳng ta sang một bên không cho ta có cơ hội lập công. Thật là lấy được tân nương, bà mối liền vứt qua tường! Cái tên vong ân phụ nghĩa, cũng không nghĩ xem là nhờ ai mà có được vũ lực như thế!”
Những nữ binh đại đội SK23 vốn có của Đường Long kia không để ý đến những lời nói của Đường Long, nhưng những binh sỹ lãnh địa kia nghe thấy lời Đường Long nói đều sợ xanh mặt, bởi vì Đường Long thật là quá bất kính đối với gia chủ. Một vài binh sỹ trung thành muốn nhắc nhở Đường Long, nhưng nghĩ đến lần trước mình tận mắt nhìn thấy gia chủ chỉ lo nịnh bợ người bán vũ khí kia, ngược lại quẳng gia chủ của mình, người giới thiệu này qua một bên, coi khinh chủ công của mình, điều đó đúng với câu vong ân phụ nghĩa mà chủ công vừa nói kia. Còn nữa lần này xuất chiến, không cần nói chủ công của mình phải được xếp ở hàng tiên phong, nhưng lại bị gia chủ xếp ở phía sau làm sỹ quan hộ vệ hậu cần, cái này là gì? Còn không phải là không muốn cho chủ công của mình lập công sao?
Nghĩ đến đây, các binh sỹ không lên tiếng, bọn họ mặc dù không có gan lớn tiếng mắng chửi như Đường Long, nhưng cũng thầm mắng lão hồ ly Đường Nạp Văn trong lòng.
Đường Nạp Văn ngồi trên ghế chỉ huy của mình, khuôn mặt mặc dù làm ra vẻ uy nghiêm, nhưng trong lòng lại vui như nở hoa, tiên phong của mình là 50 chiếc chiến hạm cao cấp, trung phong là 20 chiếc chiến hạm cấp X và 40 chiếc chiến hạm trung cấp, không nói đến những chiến hạm khác, chỉ mỗi một chiếc hạm cấp X của mình kia đã có 60 ngàn khẩu pháo, một lần bắn có thể phá nát một hành tinh. Khải Tát gia cho dù tất cả chiến hạm tụ họp lại cũng không thể chống đỡ nổi đợt pháo kích của mình, nghĩ đến mình nhanh chóng sẽ thống trị 3 hành tinh hành chính, mình không vui sao được?
Chiến hạm đi qua hành tinh Ô Lan không bao lâu, đi vào phạm vi hành tinh Hồng Sư của Khải Tát gia. Vừa mới đi vào phạm vi cảnh giới, radar trên chiến hạm X đã hiển thị có khoảng 100 chiếc chiến hạm địch đã ở phía trước chờ mình.
Đường Nạp Văn nhìn thấy radar chiến hạm cao cấp tiên phong còn chưa phát hiện ra tông tích của kẻ địch, chiến hạm X trung phong này của mình đã phát hiện. Bất giác cảm thán sự tiên tiến của radar chiến hạm X, trong lòng thầm tính toán xem có thể từ chỗ Trần Kháng mua lẻ radar chiến hạm X không. Mặc dù đại đa số chiến hạm trung cao cấp đều không phải của mình, nhưng vì để nâng cao sức chiến đấu, ông ấy cũng rất sẵn lòng mua radar từ chỗ Trần Kháng, rồi bán lại cho gia thần của mình trang bị.
Khoảng cách càng ngày càng gần, chiến hạm cao cấp tiên phong cuối cùng cũng phát hiện được sự tồn tại của chiến hạm địch, bắt đầu chuẩn bị tấn công, Nhưng đối phương dường như sớm đã bày ra trận hình tấn công. Nhìn thấy cảnh này Đường Nạp Văn bất giác buồn bã chau mày, nếu như mình lỗ mãng một chút dùng chiến hạm X làm tiên phong, dựa vào radar tiên tiến chắc chắn có thể tập kích đối phương, bây giờ chỉ còn cách đánh chính diện mà thôi.
Đường Nạp Văn mặc dù cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không thèm để ý đến, bởi vì chiến hạm X của mình một phát bắn tập trung cũng đủ tiêu diệt toàn bộ đối phương! Cho nên ông ta ra lệnh đội tiên phong bắt đầu tấn công, bây giờ đội trung phong còn chưa đến tầm bắn hiệu quả, chỉ đành đợi một lát sau mới có thể triển khai uy lực của chiến hạm X.
Trên màn hình bắt đầu xuất hiện nhiều chùm laser bắn khắp nơi trong vũ trụ, đối với những thứ này Đường Nạp Văn hoàn toàn không thèm để ý đến, dù gì những tiếng nổ không đặc sắc gì của chiến hạm loại này, mình đã nhìn mấy chục năm rồi, bây giờ điều ông ta chú ý là chiến hạm X lúc nào mới đến tầm bắn hiệu quả.
Trong tình hình hai bên cùng hao tổn mười mấy, hai chục chiếc chiến hạm, chiến hạm cấp X của Đường Nạp Văn cuối cùng cũng đã đến tầm bắn hiệu quả. Nghe thấy phó quan báo cáo, Đường Nạp Văn vui vẻ nhảy cẫng lên, đồng thời nhấc tay cao, giọng điệu uy nghiêm ra lênh: “Tất cả các chiến hạm X nhắm bắn chiến hạm phía trước! Chuẩn bị … Bắn!” Câu lệnh này vừa dứt, tay để cao của Đường Nạp Văn, vẫy xuống rất đẹp. Nháy mắt, 60 ngàn khẩu pháo đồng thời bắn ra một chúm laser, vượt qua tiên phong và phần phía trước của đội tiên phong đang đánh nhau, hướng đến những chiến hạm có sơn hình Hồng Sư kia.
Mấy chục tia sáng chói mắt thông qua màn hình truyền đến mắt của mọi người trong Đường gia, khiến mọi người hiểu được nơi tia sáng bắn đến xảy ra một vụ nổ lớn, không cần phải nói, lần bắn cùng lúc này của chiến hạm X, độ thấp nhất cũng bắn nổ mấy chục chiếc chiến hạm địch, nếu như những chiến hạm khác bị kéo theo vào, con số kia có thể gâp hai lần.
Nhìn thấy hình ảnh tráng lệ kia, Đường Nạp Văn cười, thân tín bên cạnh ông ta cũng cười, ngoài những gia lão gia tướng kia, tất cả binh lính đều cười. Bởi vì có thể giành thắng lợi một cách dễ dàng như thế, có thể bảo toàn được cái mạng bé nhỏ của mình, sao không khiến binh sỹ không cười cơ chứ?
Tại sao những gia lão, gia tướng kia không cười? Bởi vì cuộc chiến lần này bọn họ hoàn toàn không có được công lao gì cả, tất cả công lao đều là của hai người gia chủ và phó gia chủ. Hài, ấn một nút thì có thể tiêu diệt được kẻ địch, xem ra quay về mình cho dù đập soong bán sắt cũng phải mua một chiếc chiến hạm X mới được, nêu không sau này mình hoàn toàn không có cơ hội lập công.
Ánh sáng nổ của chiến hạm dần dần biến mất, kỳ hạm của Đường Nạp Văn đã vang lên khúc khải hoàn, Đường Nạp Văn mặc dù không biết là thằng cha nào cơ trí tự ý bật, nhưng ông ta cũng không có ý định truy cứu, dù gì lúc này bật bài này lên rất hợp với tâm tình của mình. Đúng lúc này, một gia thần thông minh đã rót ly sâm banh đưa đến.
Lúc Đường Nạp Văn đón lấy ly định uống, nhân viên radar liền báo cáo: “Chủ công, kẻ địch còn 20 chiến hạm không bị hủy, bây giờ đang xắp thành hình tròn chuẩn bị kháng cự.”
Vốn nghe thấy địch vẫn còn trong lòng vội lo lắng, nhưng khi Đường Nạp Văn nghe thấy địch chỉ còn 20 chiến hạm, liền an tâm, mình còn có hàng trăm chiến hạm, có gì mà sợ 20 chiến hạm nát đó. Cho nên ông ta vừa uống rượu vừa nói: “Chiếu gần lại, ya muốn xem xem dưới sự công kích lớn như thế, dáng vẻ đáng thương của những chiếc chiến hạm còn lại này ra sao.”
Nghe thấy lời của chủ công, nhân viên radar cười kéo màn hình gần lại, chỉ nhìn thấy 20 chiến hạm toàn thân sơn đen, nhẵn nhụi, chỉnh thể mà nhìn là giống vật thể hình trụ bay trong vũ trụ. Chiến hạm hình trụ này, dài 1000 m, đường kinh chiến hạm 500m, còn trên đầu hình tròn kia, thì có vô số lỗ hình tròn không rõ.
Đường Nạp Văn nhìn thấy loại chiến hạm này bất giác ngây người, đây là chiến gạm gì? Thân chiến hạm sao không có nòng pháo? Cho dù lúc thiết kế vì để cân bằng chiến hạm, cũng không cần làm ra cân bằng như thế, thiết kế ra hình dạng hình trụ tròn? Còn phần đối diện với chiến hạm của mình kia, sao lại có nhiều lỗ như thế kia? Khiến người ta cảm thấy giống như tổ ong vậy.
Lúc Đường Nạp Văn đang đoán lại chiến hạm này là gì, một lính thông tin đột nhiên báo với ông ta: “Chủ công! Gia tướng Đường Long gọi điện yêu cầu chúng ta lập tức tập trung năng lượng màng bảo vệ ở phía trước chiến hạm, hơn nữa gia tướng Đường Long còn thỉnh cầu nhanh chóng rút lui, nói rằng 20 chiến hạm đó là chiến hạm phòng ngự tổ ong, không phảo là loại mà bây giờ chúng ta có thể tiêu diệt được!”
Nghe thấy lời này tất cả mọi người đều nhìn Đường Nạp Văn, Đường Nạp Văn ngây người, nghe thấy ngữ khí của Đường Long xem ra loại chiến hạm này rất khủng bố, hắn từ đâu mà biết được loại chiến hạm này? Lẽ nào Trần Kháng hủy hợp đồng? Đường Nạp Văn lắc đầu, kẻ buôn vũ khí rất coi trong danh dự, tin rằng Trần Kháng sẽ không hủy hợp đồng.
Đường Nạp Văn nghĩ một lát, liền ra lệnh cho thuộc hạ: “Toàn thể chiến hạm tập trung năng lượng màng bảo vệ ở phía trước!”
Theo lệnh của Đường Nạp Văn, gia thần mặc dù không hiểu, nhưng vẫn tuân lệnh hành sự, dù gì địch cũng chỉ ở phía trước, những nơi khác không có địch, hơn nữa tập trung năng lượng màng bảo vệ ở phía trước để phòng tránh bất ngờ khiến mình không bị lạc đạn tấn công.
Đường Nạp Văn nhìn thấy độ dày màng bảo vệ phía trước chiến hạm của mình đã dày, hài lòng gật đầu tiếp tục ra lệnh: “Đội tiên phong tấn công, tiêu diệt tất cả bồ đội Khải Tát gia!”
Đường Nạp Văn mặc dù tiếp nhận đề nghị của Đường Long, để năng lượng màng bảo vệ tập trung phía trước, nhưng ông ta cũng không tin, không tiếp nhận yêu cầu rút lui của Đường Long. Bởi vì chỉ cần tiêu diệt 20 chiến hạm kia, hành tinh Hồng Sư sẽ là của mình, sao có thể bởi vì sự xuất hiện của chiến hạm chưa bao giờ thấy qua kia mà rút lui cơ chứ?