Tiểu Anh Đào

Chương 2


Đọc truyện Tiểu Anh Đào – Chương 2

Wattpad cavien6666

Thẩm Chi Châu hỏi ra ba chữ kia không được trả lời.

Lạc Anh gian nan hít thật mạnh.

Người đàn ông đang đứng thẳng, dựa vào cửa toilet để hút thuốc, khói lượn lờ, mùi khói xung quanh anh ta quá nồng.

Vừa rồi không nhận ra, lúc này đến gần, mùi gay nồng tràn vào mũi cô.

Cô nghẹn đến khó chịu.

Cô che miệng, ho khan vài tiếng, vẫy tay và nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh nữ bên trái.

Ở bên trong một lúc.

Việc khẩn cấp đã giải quyết xong.

Khi bước ra lần nữa, thân ảnh ở chỗ rẽ đã biến mất.

Bèo nước gặp nhau.

Chẳng qua đối tượng gặp gỡ lần này dễ nhìn hơn một chút thôi.

Chậc chậc…

Lạc Anh không quan tâm lắm, đôi tay mảnh khảnh chạm vào vòi, vặn nước rửa sạch tay.

Nhưng vết đỏ nhỏ trên mu bàn tay bị nước chảy qua, như ẩn như hiện, hợp với làn da mịn màng, nổi lên một vết phồng rộp nhỏ.

Không có lúc nào là không xoát cảm giác tồn tại, nhắc nhở cô sự cố nhỏ kia có xảy ra.

Lạc Anh dùng ngón tay chọc chọc, còn chưa có vỡ, cô đã đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Quên đi.

Cô rất nhanh bỏ cuộc.

Vẫy vẫy tay, mặc nó tự sinh tự diệt…

••••

“Thỏ xám”, tên thật là Uyển Vưu, là một bình luận viên xinh đẹp chạm tay có thể bỏng trong giới thể thao điện tử.

Cũng là bạn tốt nhất của Lạc Anh.

Uyển Vưu vừa bình luận xong trận đấu đã vội vã rời đi.

Vô tình nhìn thấy mu bàn tay của Lạc Anh, lo lắng hỏi:


“Anh đào, tay mày làm sao đấy?”

Lạc Anh lắc lắc tay, không để tâm: “Không có gì, không cẩn thận bỏng một chút.”

“Bỏng một chút?” Đầu Uyển Vưu đầy dấu chấm hỏi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra chỗ này có thể bị cái gì đốt.

“Làm sao mà tự nhiên bị bỏng? Có muốn đến hiệu thuốc để mua thuốc mỡ không? Nó không để lại sẹo chứ? ”

“Không cần, cũng không phải vết bỏng quá nghiêm trọng. Tao rửa nó bằng nước lạnh rồi. Đúng rồi, tiếp theo bọn mình đi đâu?”

Sợ Lạc Anh đợi lâu, Uyển Vưu từ trên đài xuống còn chưa kịp thay quần áo, mặc một chiếc váy ngắn dài đến đầu gối và đeo túi đeo vai cổ điển.

Lộ ra một đôi chân dài, khí chất lành lạnh.

Cho đến nay, con đường mà công ty đã đưa cho cô là phong cách tươi mát tự nhiên trên bàn bình luận thể thao điện tử, vì vậy, son môi không phải là màu đỏ phổ biến trên đường phố, mà nghiêng về màu của tiểu nữ sinh xinh đẹp.

Uyển Vưu không có tiểu tâm tư gì, là người đơn thuần.

Lạc Anh ném một câu hỏi ra, trực tiếp chuyển đề tài.

Uyển Vưu: “Tiếp theo…”

“Ừ? Đi đâu…?”

Những ngón tay của Lạc Anh chạm vào vành mũ, chứng ám ảnh cưỡng chế khiến cô kéo thẳng nó ra, đầu cúi xuống, lông mi mềm mại rũ xuống, mắt nhìn thẳng xuống đất.

Hơi giật mình.

Dường như có một mảnh giấy.

_____ đó là mảnh in hình người đàn ông trên tấm áp phích bị rơi trên mặt đất. Người đàn ông trên tấm áp phích đang mặc đồng phục đội, đeo tai nghe, thần sắc lạnh nhạt, trong mắt cất giấu vẻ kiệt ngạo cùng ngang ngược.

Trông rất quen.

Còn không nhớ là nhân vật nào…

“Đúng rồi!!!” Uyển Vưu đột nhiên nhớ ra một điều rất quan trọng, đưa tay lên siết chặt khuôn mặt của Lạc Anh.

“Tiểu anh đào, hôm nay là sinh nhật của mày, phải không?” ”

Lạc Anh lấy lại tinh thần, ngước mắt lên.

Uyển Vưu ôm vai cô, kéo cô ra ngoài.

“Sinh nhật lần thứ mười tám! Trưởng thành rồi. Đi thôi, lâu rồi không gặp, chúng ta đi ăn trước, sau đó tao sẽ đưa mày đi xem cuộc sống về đêm của người lớn. ”

“…”

°°°°°°°

Ở phía bên kia.


Hội nghị beta công khai trò chơi di động CF đang diễn ra sôi nổi.

Fan bên này so với bên cạnh một chút cũng không thiếu, đám đông dưới sân khấu, làn sóng hô hào và tiếng còi ngày càng cao.

Người dẫn chương trình, cầm micro, đè nặng tâm tình kích động, tiếp tục chủ trì phần tiếp theo: “Cuộc họp báo hôm nay, chúng tôi đã long trọng mời người phát ngôn của trò chơi di động này. Các bạn có đoán ra là ai không?”

Không cần đoán.

Khán giả tinh mắt đã nhận thấy một dáng người cao, gầy ở bên trái sân khấu, áo sơ mi trắng quần tây, đưa lưng về phía khán đài, hơi cúi đầu xuống, ngón tay của anh đặt trên cổ áo, chắc là sửa cà vạt.

Người trợ lý đưa áo khoác tây trang cho anh, anh khéo léo từ chối.

Hơi quay người lại, lộ ra một nửa sườn mặt. Hội trường ở đây vừa hay là bán lộ thiên, hoàng hôn phía sau rải rác sau lưng anh ta, giống như một tấm nền mỏng.

Mái tóc xù mượt mà phát sáng nhẹ dưới ánh mặt trời, làn da nhợt nhạt, hàm hợp với cổ, đường cong mượt mà.

Không nhìn ra một điểm xấu.

Fan trong khán phòng trở nên điên cuồng, liên tục hét lớn: “Ah, ah, ah, ah, Pluto!!! Thực sự Pluto!!! Tôi đã thấy Pluto sống!!!!!! Ah ah ah ah ah ah!!!!!! ”

“Anh, em yêu anh!!!!!!”

“P thần, luôn luôn tuyệt vời!!!”

Sau đó, người dẫn chương trình nói đùa một câu, giây tiếp theo lại nghiêm túc: ” Xem ra mọi người đến đây đều biết rõ rồi. Tôi cũng không thừa nước đục thả câu nữa, sớm mời ra cho mọi người nhìn đã mắt.”

“Vâng. Sau bốn năm, nhà vô địch của chúng ta đã trở lại. Ba năm vinh quang, không quên ý định ban đầu.”

“Anh ta một nắng hai sương, lôi cuốn phong trần, mệt mỏi mà đến. Anh ta cũng là ánh sáng của chúng tôi. Lần này, trò chơi di động CF của chúng tôi đã mời đến người phát ngôn là Pluto.”

Ngay khi Thẩm Chi Châu vừa bước lên sân khấu, fan tại hiện trường không thể chịu nổi sự phấn khích.

Tiếng hét ầm trời.

Một số trong số họ thậm chí đã đồng hành cùng Pluto, chứng kiến quá trình Pluto trưởng thành đã rơi nước mắt.

Lúc đó chưa từng có trong tiền lệ một cậu bé đoạt quán quân, rút đi hơi thở thiếu niên, mặc vào bộ đồ trang trọng, bước lên vũ đài đầu tiên.

Nhấc micro và nói với mọi người: “Tôi là Pluto”.

– —– Cũng là truyền kỳ trong miệng mọi người.

Khi CF chính thức được đưa vào Cuộc thi WCG World Esports năm 2011, tất cả họ đều biết rằng thể thao điện tử không liên quan gì đến người Trung Quốc, quán quân đều không đến lượt.

Thế nên những người hâm mộ thể thao điện tử Trung Quốc thường theo dõi trận đấu với tâm lý Phật giáo, họ không quan tâm ai thắng hay thua, đẹp mắt là được.

Cho đến năm đó, một đội tên Paradise đã xuất hiện, như hắc mã giết chết tất cả các đội nước ngoài, mang theo vô hạn nhiệt huyết và vinh quang, người mặc cờ đỏ năm sao, giành chức vô địch CF trong ba năm..


Trong năm thứ ba của cuộc thi WCG, xạ thủ Pluto đã tạo ra kỷ lục liên tục giết 46 người trong một lượt chơi. Kỹ thuật của súng bắn tỉa thật đáng kinh ngạc.

Thành công trúng cử ba ghế hàng đầu trong Hội trường danh vọng WCG.

Thành công đứng top1 thế giới.

Thật không may, vào năm 2014, WCG đã dừng lại mà không có lý do, không có trận đấu.

Pluto cũng rời khỏi tầm nhìn của công chúng trong im lặng.

Thoáng một cái đã bốn năm

Làn sóng thể thao điện tử đã chuyển từ đợt này sang đợt khác.

Thời đại được cập nhật và thay thế cực kỳ nhanh chóng.

Mọi người đều nghĩ rằng nhà vô địch của năm đó sẽ không quay trở lại, có lẽ anh ta đã thành gia lập nghiệp, tốc độ tay đã giảm, đánh không lại một tân binh thể thao điện tử.

Cho đến nửa năm trước.

Blog chính thức của NG Club bất ngờ tuyên bố động thái mới, một vài từ ngắn gọn

” Chào mừng trở lại, vinh quang của chúng ta. @Pluto

#WCG tuyệt địa cầu sinh# ”

Thoáng chốc một mảnh sôi trào.

Có những nghi ngờ, có cổ vũ, và nhiều hơn nữa là chờ mong.

•••••••••

Sau khi kết thúc buổi họp báo, Thẩm Chi Châu gãi mái tóc ngắn sạch sẽ của mình, cho tay vào túi quần và đi thẳng vào nhà vệ sinh phía sau màn.

Anh đứng ở giữa bồn rửa, khẽ cúi đầu xuống và rửa mặt bằng nước sạch. Những giọt nước trong vắt chảy xuống hàm dưới và hội tụ ở xương quai xanh.

Đêm qua thức quá khuya, hôm nay luôn luôn ở trạng thái không tốt.

Anh quét mắt nhìn trong gương dưới mí mắt có quầng thâm nhàn nhạt, nhẹ nhàng kéo khóe miệng, nhéo nhéo mũi.

Lấy điếu thuốc đến nửa chừng, liền nghĩ đến sự kiện bối rối trước buổi họp báo.

______ Ở ngay chỗ rẽ này.

Cô bé đội mũ lưỡi trai chỉ mặc một chiếc áo hoodie trắng lớn và không mặc quần…

Làn da rất trắng, bị anh làm bỏng một chút.

Chân rất nhỏ, rất xinh đẹp.

Không biết tại sao, có vẻ hơi sợ anh.

•••••••

Đêm xuống, ánh đèn giao nhau.

Lạc Anh và Uyển Vưu đến một quán bar gần đó có đánh giá tốt, gọi một ly rượu vang đá.

Lạc Anh vừa qua ngày dâu, gọi một cốc Sprite.


Hai người quen nhau được hai năm, kết duyên bởi một lời mời chụp ảnh hai năm trước.

Vào thời điểm đó, Lạc Anh và Uyển Vưu đều là những cô gái ít được biết đến, thỉnh thoảng phát Weibo để ghi lại cuộc sống của họ. Trong lúc vô tình được phát hiện, mời chụp một nhóm ảnh đồng phục học sinh, hai cô gái trẻ trung mặc đồng phục học sinh màu xanh và trắng ngồi trên đường băng màu cam,cười vui vẻ, thanh xuân dào dạt.

Một lần liền nổi tiếng.

Uyển Vưu là một cô gái nghiện internet, thích thể thao điện tử. Cô đã tận dụng cơ hội này để ký hợp đồng với công ty và trở thành bình luận viên thể thao điện tử.

Lạc Anh, là người có nhiệt lượng rõ ràng nhất vào thời điểm đó, nhưng có vẻ rất an tĩnh, Weibo ít khi hoạt động, một tháng mới khó được một lần đăng ảnh tự sướng, fan gấp đến độ ngao ngao kêu to.

Đang nói chuyện trên trời dưới đất, đột nhiên đi đến một đầu tóc vàng, mái tóc ngắn nóng bỏng như lá thiếc, không đứng đắn ” U oa ” một tiếng, đặt tay lên vai Uyển Vưu cười: “Tiểu thỏ thỏ, đến quán bar?”

Uyển Vưu đẩy anh ta: “Ai tên là thỏ thỏ? Lịch sự một chút được không?”

“Là ai ta, ai là thỏ thỏ.”

Nồng nặc mùi rượu tỏa ra khắp nơi, Lạc Anh nhíu mày.

Vô cớ bị đùa giỡn, Uyển Vưu tức giận đến mức nhặt chai rượu lên muốn ném anh ta: ” Hoàng mao, anh có tật xấu có phải hay không?”

Người đàn ông rõ ràng là say rượu, nhắm mắt lại,miết miệng: ” Thỏ thỏ rất yếu, thỏ thỏ không thể đánh người.”

Uyển Vưu quả thật muốn nôn.

Vừa vặn, có người đến túm tóc vàng đi, nói xin lỗi với Thỏ xám, nhân cơ hội đề nghị: “Này, thỏ xám, chúng tôi có một phòng riêng, ngay trước mặt, có muốn chơi cùng nhau không? *ma sói, xúc xắc, đánh bài đều được, uống bất kỳ loại rượu nào… ”

[*Luật chơi: Mỗi người chơi được chỉ định một danh tính, mỗi danh tính có một vai trò khác nhau. Trò chơi chủ yếu được chơi bằng thẻ ]

Uyển Vưu liếc nhìn tóc vàng say bất tỉnh, không muốn đi.

Thanh niên đeo kính một cước đá vào mông tóc vàng, không khách khí nói: “Đừng sợ, chúng tôi sẽ ném hắn vào trong toilet, đóng cửa khóa chó.”

Anh ta còn làm cử chỉ khóa cửa.

Như vậy, Uyển Vưu không dễ từ chối, liền nhìn về phía Lạc Anh hỏi ý kiến.

Lạc Anh nhìn ra được Thỏ xám và nhóm nam sinh khá quen thuộc, nếu đã mời, cũng phải chừa cho chút mặt mũi, gật gật đầu.

Cùng đi qua…

Nhanh chóng bước vào phòng riêng, vẫn không nhịn được bên tai Uyển Vưu, nhỏ giọng hỏi “Họ là ai?”

Uyển Vưu: “Đội NG.”

Ồ, NG…

Nghe có vẻ quen tai?

¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤

Tiểu kịch trường

Tiểu Anh: Không mặc quần???

Tiểu Châu:…


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.