Bạn đang đọc Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá – Chương 22: Mọi Chuyện Đều Bình Thường
Việc tôi qua đêm bên ngoài kí túc xá đương nhiên trở thành chủ đề bàn tán khi vừa đặt chân về phòng. Qua đêm ở đâu? Làm gì mà về trễ? Là những câu hỏi thông dụng nhất. Còn việc với ai thì chỉ cần phòng đối diện rộ lên những câu hỏi tương tự, đủ để những sinh viên ranh mãnh phòng tôi hiểu rằng đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Chí ít, thằng Trung không có vẻ gì là phật lòng, nó vẫn giữ được vẻ mặt bình thường, không hề có ý tức tối gì, điều đó có lẽ còn làm tôi khó chịu hơn.
– Ê, vậy là mày …? – Nó kín đáo đưa tay chỉ sang cái phòng đối diện.
– Ừ, xe hỏng về muộn, đã thế gặp ngay cái bà hộ pháp kia nữa! – Tôi vẫn còn cay cú bà chị bảo vệ.
– Thế tá túc ở đâu, hay là ……?
– Bã đậu mày, nhà Bác tao!
– Ờ …ờ..! – Nó gãi đầu gãi tai.
Còn thằng Trung, tuyệt nhiên vẫn không hỏi han thêm, nên phòng thôi dần trở về bình thường như mọi ngày. Trước giờ cơm vẫn là cả phòng nháo nhác tìm nơi trú ẩn, sợ cái côn vụt khỏi tay của cái thằng hâm mộ Lí Tiểu Long, sau giờ cơm tối sẽ được thưởng thức giọng hát và tiếng đàn của thằng nghệ sĩ Trung. Ván bài phân chia anh hùng thiên hạ và cuối cùng là học bài. Tôi vẫn tìm ình một cơ hội để nói chuyện rõ ràng với thằng Trung, nhưng hầu như không có, hoặc là vô tình để quên mất.
Sau vụ tôi mang theo bạn gái “ ra mắt” lên nhà Bác tôi thì tin tức cuối cùng cũng tới tai gia đình. Người đầu tiên cấp báo cho tôi biết lại chính là lão anh tôi:
– Nghe, gì đây, tôm ghé nhà rồng à!
– Tôm cua gì ở đây, mày sắp banh xác rồi thằng em ạ! – Kèm theo đó là một nụ cười không thể khả ố hơn.
– Có thể rõ ràng hơn chút nữa không?
– Nếu tao không nhầm thì tí nữa mày sẽ nhận được cuộc gọi từ nhị vị phụ huynh! – Nụ cười được nêm thêm gia vị đểu giả.
– Thì sao, bình thường vẫn gọi lên hỏi thăm sức khoẻ mà!
– Chuyện này khác, tình yêu tình báo của mày bị lộ tẩy rồi! – Một tràng cười dài khoái chí dài bất tận.
Tôi chợt giật mình, chắc có lẽ Bác tôi gọi về nói cái vụ tôi về muộn kí túc, chuyện đó thì tôi chẳng lo, nhưng cái chuyện “ra mắt” thì nghe có vẻ căng thẳng:
– Con bé nào đấy?
– Ông vớ vẩn quá đê, lo cho con bé của ông đê!
– Ê giận quá hoá hỗn mày, con bé nào?
– À, thì chị bé, thôi, quý anh vui lòng cúp máy cho thằng em còn tìm cách ứng phó.
Sau vài lời doạ lôi cổ về nhà, cho banh xác, khuyến mãi thêm nụ cười thoả mãn, ông anh tôi mới chịu dừng cuộc nắn gân tinh thần. Tôi ngồi diễn tập một mình trước những câu hỏi thông dụng nhất. Hai phút sau, chuông điện thoại như chuông báo cháy vang lên, hiển nhiên số là của Ba tôi.
– Con nghe ạ!
– Khoẻ không con? – Giọng Ba tôi chưa có dấu hiệu gì là tra khảo.
Hiển nhiên, tôi vẫn phải đáp theo cái giọng vẫn bình thường như mọi ngày. Kết thúc màn chào hỏi là vấn đề chính:
– Nghe Bác nói về Kí Túc Xá muộn à?
– Dạ, xe thủng xăm ạ!
– Xe ai mà thủng?
– Da …Dạ! – Tôi cứng lưỡi.
Cuối cùng đành phải khai nhận việc chở Thương đi học chung Anh Văn, Ba tôi im lặng lắng nghe, chẳng nói một câu gì, giây phút dài đằng đẵng.
– Lần sau có về muộn thì ghé về nhà Bác luôn nghe chưa!
– Dạ, vâng! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó là đến lượt Mẹ tôi tra hỏi, không đơn giản như Ba tôi, Mẹ tôi hỏi han đủ thứ, bạn như thế nào, rồi quan hệ ra sao, và nguy hiểm nhất là câu chốt hạ:
– Thấy Bác khen nó lắm mà!
– Ơ, dạ …bạn con mà, đứa nào mà chẳng tốt giống con trai Mẹ! – Tôi giở giọng nịnh nọt ra.
– Vâng, anh thì tốt rồi, yêu đương gì thì cũng ráng mà học hành!
Dặn dò vài câu xong, Mẹ tôi cúp máy, chí ít thì cuộc gọi điện này cũng không quá khủng khiếp như tôi tưởng tưởng, tất cả cũng chỉ tại yếu bóng vía bị lão anh tôi hù doạ.
Hiển nhiên, chuyện tôi và Thương vẫn duy trì theo một mối quan hệ bình thường, hơn bạn bè ở một chữ thân. Về phía tôi, có lẽ có hai lý do tồn tại quan trọng nhất. Việc với Yên, tuy không còn sâu đậm như lúc đầu, nhưng nó vẫn canh cánh trong lòng, và thực sự lúc này tôi chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối tình cảm khác. Thứ hai, Thương là người bạn khác giới thân thiết nhất với tôi ở môi trường đại học, khác với Bông Xù trên danh nghĩa em gái, thế nên đôi khi, tôi cũng không đủ tình cảm để nâng nó lên thành một vị thế khác. Việc tôi bị gán ghép cũng như việc bạn muốn đến một nơi nào đó, nhưng người ta lại ép bạn đến một nơi khác, trong khi hành trang của bạn không đủ phục vụ cho chuyến đi người ta ép vậy.
Về phía Thương, tôi cũng chẳng thấy có gì khác lạ, vẫn cứ ngồi sau lưng tôi, sẵn sàng cầm bút bi chọc vào lưng mỗi khi tôi say sưa giấc nồng trên bàn, hoặc là sẵn sàng cốc đầu tôi mỗi khi tôi ngơ ngác gặp phải kiến thức cũ với bộ mặt sát thủ nhất. Vẫn chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả. Đúng như những gì thằng quân sư quạt mo nhận định khi tôi lên chỗ nó chơi:
– Mày phải biết, khi yêu người ta sẽ có những hành động, lời nói đặc biệt!
Và không có gì đặc biệt thì chứng tỏ là cả hai đứa chẳng có gì? Chỉ có điều hình như tôi cũng bị biến thành cái máy nghiền kem không khác gì cô bạn và trình độ Anh Văn thì nhỉnh lên được một chút, dễ thấy hơn cả là tôi có thể ngồi cầm cuốn sách Anh Văn ra mà làm bài tập.
– Học chăm dữ mày! – Thằng Trung mở cửa bước vào phòng.
– Ờ, về sớm dữ, mày mới đi mà!
– Ờ, lên tới lớp thì được thông báo nghỉ!
Nó vứt cái cặp xuống giường, định đụng đến cây đàn Guitar thì tôi nhảy xuống rủ nó ra căn tin kí túc xá uống nước, hiển nhiên nó chẳng từ chối, giữa cái thời tiết oi bức.
– À, mát quá! – Nó khà lên một tiếng trong khi cái chai pepsi dễ vơi đến một nửa.
– Ờ, càng ngày càng nóng! – Tôi cầm cổ áo quạt phành phạch.
– Mày lôi tao ra đây nói chuyện về Thương à?
– Ờ..chẳng biết nói sao nữa.
– Chẳng phải tao đã bảo là tự nhiên rồi hay sao? – Vẻ mặt nó thật chẳng có gì đáng quan tâm cho lắm.
– Ờ.!
– Đấy, có phải thế là giống mày không, không giải thích nhiều!
– Tao vậy à?
– Ờ, thì là thế, tao mới vào cũng ngứa mắt kiểu đó lắm.
Hai thằng tôi phà phà cười. Cũng đúng thôi, trước giờ tôi vẫn sống theo cái kiểu “ ai nghĩ gì cũng mặc” nhưng đối với bạn bè, lại khác. Cần giải quyết những sự hiểu lầm dù nó chỉ mới là mầm mống trong tư tưởng. Nhưng có lẽ, cái đầu thằng nghệ sĩ không có mầm mống ấy.
– Thực ra thì tao cũng biết trước rồi, vì hai đứa đi và về hầu như cùng một lúc.
– Ừ, cũng chẳng biết nói sao ày hiểu.
– Nói làm gì, tao thấy bình thường nên không thèm hỏi mày ấy chứ!
Thế đấy, chuyện con trai với nhau, dễ giải quyết và rất đơn giản. Coi như bữa nước hôm nay, tôi mời nó chỉ vì cái tội “ đi học Anh Văn mà giấu nó”, vậy thôi.
– Này anh, anh đi học Anh Văn mà không nói em nhé?
Chuyện với con gái mới phức tạp, mới sáng sớm vào lớp Bông Xù đã gào lên như muốn vỡ cả một góc lớp vậy, mấy thằng trong lớp ngoái cổ lại nhìn đầy vẻ hả hê.
– Ờ thì, quên! – Tôi gãi đầu cười trừ.
– Thế mà anh rủ Thương đi nhé, không thương em út gì cả?
Bông Xù chẳng hề để ý, trước khi thằng Phong kịp đưa tay lên miệng suỵt nhắc nhở. Ba chúng tôi quay lại, đối chọi cả đống ánh mắt nhìn săm soi. Chỉ cần nhìn vào mắt chúng bạn thì mấy cái chữ :
“Hoá ra thằng này cũng chẳng phải tay vừa, tán gái à” hiện lên rõ mồn một.
Vào giờ học, cứ hễ mà chỗ chúng tôi có động tĩnh gì thì lập tức cả chục cái cặp mắt quay lại dòm ngó, hoặc chỉ cần Giảng viên gọi lớp trưởng lên nhận tài liệu photo cho các bạn, thì chúng nó cũng nhìn lây qua cả tôi và Thương. Và tất nhiên, nhìn Thương nhiều hơn nhìn tôi.
Thương chẳng để tâm, hoặc nói đúng ra chẳng biết thì đúng hơn, vẫn cứ cầm bút chọc tôi mỗi lần tôi gật gù chuẩn bị gục xuống bàn. Mỗi lần như thế, tôi chỉ cần rục rịch phản ứng hơi thái quá một chút là lại trở thành tâm điểm chú ý.
– Thế giờ em có học chung lớp với anh được không?
– Hết hạn rồi, dịp sau mới có lớp! – Tôi nhún vai.
– Vậy hả? – Bông Xù lí lắt khoác tay tôi hỏi.
– Ừ!
– Hay là anh không muốn cho em đi học chung! – Bông Xù giả bộ nhìn sang chỗ khác.
Tôi cú đầu cô em gái vì cái tội hàm oan cho ông anh.
– Vớ vẩn, ở đâu ra cái tính xấu đấy!
– Xí, em xấu mà thèm mời anh lên nhà chơi à!
– À, vậy là tốt chứ gì?
– Chứ gì nữa, mai anh nhớ lên đấy, cả Thương nữa!
– Nhất định rồi, mai Thương lên chơi với Vi! – Thương giơ tay ra móc nghéo, Bông Xù mới chịu an tâm lên xe bus ngồi yên.
Chẳng là Bông Xù muốn đề xuất nhóm bốn đứa chúng tôi lên nhà cô bạn chơi, thứ nhất để cho biết nhà, thứ hai là để tôi cất ngay cái bản mặt nghi ngờ về tài nấu nướng của cô nàng. Hiển nhiên là tôi gật đầu cái rụp đồng ý.
Nhà Bông Xù nằm trong một con hẻm lớn đường Cộng Hoà, khác với mấy ngôi nhà bên cạnh, trông có vẻ tươi tắn và mới hơn. Ở trước nhà có một khoảng sân cũng tạm gọi là rộng so với mặt bằng chung của một ngôi nhà thành phố. Bông Xù đeo cái tạp dề vênh mặt lên khoe:
– Thấy em gái anh chưa?
– Chút ăn thử mới biết? – Tôi đá chống xe Thương xuống.
Ngôi nhà rất gọn gàng và sạch, màu chủ đạo là màu trắng, chứ chẳng phải sặc sỡ như cách mà người ta nhìn Bông Xù đánh giá. Phong ngồi chờ sẵn từ lâu, tôi dám cá là thằng bạn bị tóm cổ sang sớm để chở cô em gái tôi đi chợ.
– Bố Mẹ Bông Xù đâu?
– Hai Bác ra ngoài để cho tụi sinh viên mình thoải mái, có lẽ là sang nhà họ hàng rồi!
Tôi nhìn một lượt không gian xung quanh, rất ít ảnh gia đình, nhưng lại cực nhiều những bức tranh thư pháp. Nét chữ không đẹp như những người chuyên nghiệp, nhưng cũng rất có hồn và phong cách riêng. Thằng Phong nhìn tôi và Thương nói nhỏ:
– À, của anh Vi vẽ đấy!
Tôi theo ánh mắt của thằng bạn, nhìn chiếc bàn thờ vẻ mặt đầy tiếc nuối. Có mảnh rèm che mờ, để cho khi người ta lướt qua, không thể nhìn rõ ảnh người đã khuất, một sự chôn giấu nỗi đau. Tôi thì thầm vào tai thằng Phong:
– Tao thắp nén hương.
– Ừ, để tớ!
Nó đi về phía cửa bếp, rồi an tâm khi thấy Bông Xù chăm chú nấu nướng, quay sang ngoắt tay cho tôi. Vén rèm, nó châm lửa vào cây hương, đưa cho tôi và Thương. Hai đứa tôi cũng cảm thấy nghẹn ngào trước hoàn cảnh của Bông Xù, nếu chẳng có thằng Phong, thì hai đứa tôi cũng sẽ chẳng bao giờ biết, sau những nụ cười của cô bạn có những nỗi đau chẳng thể nguôi ngoai.
Ba chúng tôi lại tiến ra bàn, Thương bị Bông Xù mặc định là khách nên phải ngồi im, không được đụng tay phụ giúp nên ba chúng tôi khá là nhàn rỗi cho đến tận bữa trưa. Bông Xù bưng hết đồ ăn lên với vẻ mặt đầy tự hào:
– Rồi, mời mọi người.
– Cái này là gì?
– Trứng chiên! – Mặt Bông Xù vênh lên.
– Ồ, hoá ra là trứng chiên! – ba đứa tôi cùng đồng thanh.
– Thử đi, ngon lắm! – Chủ nhà quảng cáo hết sức, ba vị khách nhìn nhau đầy vẻ nghi hoặc.
Nói là vậy, nhưng khi chạm đũa thì có vẻ nó cũng khá là ngon, chúng tôi vừa ăn vừa khen, mà thực chất là tinh thần động viên nhiều hơn, khiến Bông Xù khá là vui.
Xong xuôi mọi thứ là đến màn cờ cá ngựa, vừa đủ bốn người. Khỏi phải nói, mỗi lần đánh cờ hay đánh bài, mà có con gái tham gia thì chắc chắn rằng tôi đứng áp chót, hôm nay tôi cũng không phải là ngoại lệ.
– Về chuồng nào Tín! – Thằng Phong tự hào đá văng con ngựa màu vàng của tôi về nằm gọn lỏn trong chuồng.
– Em xin lỗi nhé! – Bông Xù cũng tham gia.
– Con cuối cùng! – Thương cũng không thiếu phần.
Rốt cuộc, chầu cà phê buổi chiều, tôi là kẻ phải lĩnh trách nhiệm vinh quang: Trả tiền.
– Mày này, em đăng kí hết rồi đó!
– Đăng kí cái gì? – Tôi tò mò gặng hỏi.
– À, là câu lạc bộ tình nguyện! – Thương đặt ly ca cao nóng xuống bàn.
– Chính xác! – Bông Xù hào hứng.
Chỉ cần nhìn mặt thằng Phong là tôi hiểu, tôi là kẻ chẳng biết gì cả, hay nói đúng hơn là kẻ biết cuối cùng.
– Khoan khoan, là sao?
– Thì đăng kí cho nhóm mình vào hết câu lạc bộ tình nguyện!
– Cái gì? – Tôi nhảy ngược lên, ba đứa bạn nhìn tôi nắc nẻ cười.
Trước giờ, con người tôi chỉ có tồn tại mấy chữ, ỷ lại, lười biếng, tự phát chứ không hề tự giác chứ đừng nói đến tinh thần tình nguyện, thế nên việc này có vẻ gì đó quá bất ngờ.
– Thì nhóm mình phải đi hết chứ? – Cả ba đồng thanh.
– Ờ …thì đi, nhưng mà câu lạc bộ ấy làm gì mới được chứ?
– Thì dọn dẹp vệ sinh, chăm sóc trẻ em ở trại trẻ, người già ở viện dưỡng lão …!
Từng đấy thông tin có lẽ khiến tôi tự đau đầu, nhưng chối từ cũng chẳng được nữa rồi, tên đã nằm trong danh sách, giờ mà khước từ thì còn đâu mặt mũi. Với lại làm việc có ích cho xã hội cũng là việc nên làm.
Tôi bùi ngùi gật đầu đồng ý!
– Này, cậu có nghĩ tớ hợp với mấy cái tình nguyện đó không? – Tôi lái xe trên đường, vô tình hỏi Thương.
– Có chứ sao, tình nguyện ai mà chẳng hợp!
– Sao cậu có vẻ hào hứng thế?
– Thì trước giờ tớ có làm gì được nhiều đâu?
Tôi gật đầu đồng ý, cũng đúng thôi, việc đi tình nguyện với Thương là một trải nghiệm mới trong cái lí lịch buồn chán trước đây.
– Nè, ghé lại!
Tôi áp sát lề đường, bóp thắng. Hiển nhiên là đang đứng trước quán kem rồi, món ăn ưa thích của cô bạn.
“Đúng là con sâu kem!”.