Bạn đang đọc Tiếng Guitar Trong Ký Túc Xá – Chương 11: Nỗi Nhớ Ngầm
Việc tôi có em gái, xét đúng ra thì chính ngay cả bản thân tôi cũng có nhiều điều lợi to lớn. Có em gái, đồng nghĩa với việc tôi cũng chẳng phải đau đầu tìm cách tránh mặt hoãn binh với Bông Xù, từ đó tôi có một người thân đặc biệt để có thể tâm sự trên giảng đường. Ngoài ra, tôi cũng trở nên cởi mở và hoà đồng hơn với bạn bè trong lớp. Chúng nó thân tôi có thể vì tôi không lầm lì như trước, cũng có thể là muốn dùng tôi làm bàn đạp để tấn công cô em gái kết nghĩa hay không thì tôi không rõ, chỉ có điều là tôi được quan tâm nhiều hơn.
– Ê, mượn cuốn sách xem cái này nha mày!
– Ừ! – Tôi gật đầu rồi lại gục mặt xuống bàn, mặc cho cái thằng bàn trên mượn sách tôi chả biết là thằng nào nữa.
– Ê mày, mày quê ở đâu thế?
– Tao tên Tùng, mày tên Tín hả?
Nói chung, tự nhiên tôi được mọi người bắt đầu chú ý tới.
Tuy nhiên, cái việc có em gái thì cũng mang đến muôn vạn phần rắc rối. Thứ nhất, tôi trở thành mục tiêu phải xử bắn ngầm của mấy thằng có ý định tăm tia Bông Xù. Vì cách xưng hô và thái độ của hai đứa tôi, thể nào chẳng có thằng nghĩ rằng tôi đã chinh phục được cô nàng. Cái rắc rối thứ hai đến từ chính Bông Xù.
– Này, anh dậy đi! – Bông Xù ngồi cạnh thúc tay tôi.
– Làm gì, chán òm!
– Anh phải dậy chứ, anh học đi để chỉ lại cho em! – Bông Xù nũng nịu.
– Thế cô làm gì mà không học?
– Em ngủ! – Bông xù tỉnh rụi nằm xuống bàn nhắm mắt, chẳng kịp để tôi đưa ra cái bản mặt thẫn thờ.
Thế là tôi phải căng mắt lên mà nhồi nhét chữ vào đầu, cứ hễ mà tôi nằm xuống bàn là Bông Xù lại bật dậy xách cổ tôi dậy. Cô em gái chẳng khác gì cái máy giám sát của tôi cả, nên tôi trở thành một kẻ nghiêm túc bất đắc dĩ.
Điện thoại tôi rung lên, thằng Vũ gọi. Không biết cái thằng quỷ đánh này lại tự nhiên liên lạc thế này cơ chứ. Tôi khom người, định nghe máy thì Bông Xù giật máy tôi nghe dùm.
– Alo? – Bông Xù nhoẻn miệng cười với tôi.
– …! – Bông Xù đăm chiêu nghe thằng Vũ nói bên đầu dây.
– Xin lỗi bạn, mình không phải là thằng chết dẫm, mình là người yêu thằng chết dẫm!
Tôi đành giật lại máy của mình trong tiếng cười sằng sặc của cô em gái, khoái chí vì chơi ông anh nó một vố đau điếng.
– Nghe mày…!
– Má mày nghe máy à?
– Má cái đầu mày, có chuyện gì…?
– Xuống chơi, có mấy đứa theo nữa…!
– Ờ, bao giờ xuống!
– Tí nữa..! – Nó nói rồi cúp máy,chắc sợ công an tóm cổ trong lúc nghe điện thoại đây mà, tôi nghe thấy tiếng còi xe ồn ào vang lên bên kia đầu dây, chắc nó đang đi đường.
– Ai gọi anh vậy?
– Em chơi xỏ anh à! – Tôi cốc vào cái trán ương bướng của Bông Xù.
– Hơ…hơ..đau!
Tôi rục rịch bỏ sách vở, không quên lấy lại cuốn tài liệu vừa cho thằng bàn trên mượn, tống vào balo, kéo áo khoác kín cổ, rồi bắt đầu rục rịch, canh ánh mắt giảng viên chuồn ra khỏi lớp. Đáng lẽ nếu là thời gian đầu năm, chẳng bao giờ tôi gặp khó khăn cả. Thế nhưng khi thời thế thay đổi, mọi chuyện rất khác. Bông Xù nắm cái balo của tôi kéo ngược lại:
– Anh đi đâu đó? – Cô nàng thầm thì.
– Về kí túc…! – Tôi khom người ngồi xuống, dù gì cũng là trốn tiết nên phải biết rõ thân phận một chút.
– Chờ em xíu..!
Bông Xù thu dọn đồ đạc vào balo, định bỏ tiết theo tôi. Đã thế cô nàng còn rủ thêm thằng Phong với Thương nữa.
– Đi không..?
– Không, quên hôm nay Phong phải về sớm à!
– À, nhớ rồi..! – Bông Xù tự cốc vào cái đầu hay quên.
Bông Xù trốn tiết cùng tôi thì còn hiểu, chứ Thương cũng đồng ý trốn theo thì mới là điều không thể hiểu nổi. Bình thường cô nàng rất là chăm chỉ cơ mà.
Con đường về kí túc xá, tôi im lặng nhìn hai cô bạn vui vẻ bắt chuyện với nhau.
– Sao anh không nói gì cả?
– Sao có nhã hứng bỏ tiết vậy? – Tôi đăm chiêu nhìn hai cô nàng.
– Em sợ anh bỏ tiết một mình buồn đó! – Bông Xù cầm tay tôi lắc lắc.
– Dù sao học tiết đó cũng chán mà, về sớm có khi thích hơn! – Thương không nhìn tôi, vẫn giữ ánh mắt thẳng đường, thản nhiên trả lời.
Sinh viên, đừng nên bỏ tiết một mình, nên rủ thêm bạn tâm tình cho vui là đây. Nhưng có điều, tôi đi gặp lũ bạn quỷ sứ, chẳng nhẽ lại bỏ rơi hai cô bạn này. Suy xét cuối cùng, tôi tặc lưỡi:
“Thôi kệ, họ không ngại thì thôi, việc gì phải lo”.
Đây cũng là lần đầu tiên, tôi làm trung gian cho cuộc gặp gỡ thượng đỉnh. Bạn đại học – bạn cấp ba, và trên tinh thần, tôi cũng đã chuẩn bị khi tấ tcả mọi thói hư tật xấu của tôi sẽ bị lũ bạn xóm nhà lá bán đứng và kể ra vanh vách.
Xuống cổng kí túc xá, ba chúng tôi chỉ kịp nói với nhau một vài câu chuyện phiếm thì bọn bạn cấp III đã xuất hiện. Tính ra cũng đông, Nguyệt với Vũ chung xe, Nhân đen và thằng Hoàng có vẻ thân thiết, Phong Mập và Linh Vẹo.
– Khoẻ không chó con! – Thằng Linh Vẹo ôm chầm lấy tôi, tranh thủ đánh vào lưng tôi thùm thụp.
– Khốn, bỏ tao ra!
Thằng Vũ đưa mắt nhìn tôi cười hềnh hệch, tôi đến bên cạnh nó, chìa tay, nó hí hửng chìa tay ra bắt lại. Tôi đảo vòng qua nắm tay Nguyệt:
– Hề hề càng ngày càng xinh ra! – Giọng cười của tôi không thiếu mùi khả ố, khiến Thằng Vũ xuýt nữa đã đá đít tôi nếu thằng Phong Mập không đòi tôi dẫn đi kiếm quán nước nào uống.
Tính ra tổng cộng chín người, tôi là người trung gian nên trở thành chủ xị. Tôi đưa tay giới thiệu từng người với hai cô bạn cùng lớp. Đến thằng Phong mập nó khoát tay nhất quyết không chịu, buộc tôi phải để tự nó thực hiện thủ tục.
– Mình tên Phong, tuy đẹp trai như này nhưng chưa có người yêu, nếu hai bạn muốn tìm hiểu thì cứ nói nhé!
Nguyệt lắc đầu thở dài vì quá quen với cái chiêu trò của thằng Mập, còn Thương với Bông Xù thì cứ tròn mắt mà ngạc nhiên.
– Má mày đâu? – Thằng Vũ hỏi tôi.
– Ở nhà…!
– Không, tao hỏi Má mày nãy nghe điện thoại ấy!
– Má cái đầu mày ấy!
Bông Xù nghe hai thầy trò tôi nói chuyện, mặt đỏ bừng bừng. Tất nhiên với con mắt lão luyện của thằng Vũ thì nó đã xác định cô gái nãy nói chuyện với nó qua điện thoại rồi.
– Người yêu à?
– Yêu cái đầu mày!
– Thế sao, tao nghe bạn này nói là…!
Bông Xù bướng bỉnh nào có chịu thua:
– Mình là em gái của anh Tín!
– Anh cơ đấy! – thằng Vũ bĩu môi.
Phải công nhận, mới có mấy tháng làm sinh viên, thằng Vũ đột nhiên mồm mép thấy sợ. Nó đâu còn là thằng đệ tử lầm lì củatôi ngày xưa nữa. Sau một hồi chọc ghẹo Bông Xù không ăn thua, nó đưa mắt nhìn Thương.
– Vậy bạn này là người yêu mày rồi! – Nó quay sang Nguyệt để xác định thông tin.
Cả tôi và Thương đột nhiên đỏ bừng cả mặt, hai đứa nhìn nhau cứng đờ. Điều đó càng làm cho chúng bạn thêm phần tin tưởng Thương là người yêu của tôi.
– Giấu mày? – Thằng Linh Vẹo đá chân, ánh mắt nó biết nói.
– Giấu cái đầu mày, đây là người yêu của…! – Tôi chợt khựng lại, vì chợt nhớ ra thằng Trung và Thương đã đứtgánh giữa đường rồi còn đâu.
– Không phải đâu, là bạn cùng lớp thôi mà, anh Tín ha! – Bông Xù xông vào giải cứu cho tôi kịp thời, lần đầu tiên tôi thấy sự hồn nhiên của Bông Xù không gay ra rắc rối.
Câu chuyện phiếm của chúng tôi thường là hỏi han về sức khoẻ, tình hình yêu đương như thường lệ. Nhưng sự xuất hiện của hai cô bạn không cho phép chúng tôi bất lịch sự, nên chủ đề bắt đầu xoáy về phía tôi.
– Kể ngày xưa anh Tín đi học thế nào đi! – Bông Xù đề xuất, và Thương cũng có vẻ đồng tình.
Đám bạn tôi làm gì bỏ qua cơ hội tốt, chúng nó bắt đầu câu chuyện mà tôi tin chắc rằng, sự thật chỉ tồn tại khoảng một phần mười không hơn không kém. Mấy cái miệng bắt đầu thêm mắm thêm muối, thêu dệt tôi thành một thằng học sinh khác lạ hoàn toàn.
– Nó ấy à, học dốt nhất lớp! – Thằng Phong cảm thán.
– Vậy à? – Bông Xù nheo mắt nhìn tôi, tôi phì cười xoa đầu cô bạn.
– Chúa đi học muộn! – Thằng Linh Vẹo vuốt râu.
Cái này thì Thương với Bông Xù phải gật đầu tán đồng.
Bắt đầu những cái chuyện như chọc ghẹo cô giáo, rồi chép tài liệu Văn, chọc bạn nữ trong lớp được chúng nó khai sạch bách. Nếu mà tôi có ghi sơ yếu lí lịch thì cũng không thể kĩ như vậy được. Đau khổ nhất là chúng nó gán cho tôi cái biệt danh “Dê gái” nhất khối nữa.
– Ghê vậy cơ à? – Bông Xù ngạc nhiên.
– Chứ không, mình chơi với nó từ nhỏ nên biết này, nó mà thấy gái xinh là phải tán cho bằng được.
Tôi thộn mặt ra, bắt đầu nghe thằng Nhân đen, Hoàng và cả Nguyệt lôi cái tuổi thơ tôi ra mà kể. Nào là khóc, rồi trèo tường rách quần, chưa kể đến chúng nó còn phao tin tôi yêu say đắm một cô gái tên Nhung từ lúc còn là thằng nhóc thò lò mũi xanh cho đến quá tuổi dậy thì. Mặc dù tôi chẳng biết con bé ấy ở đâu nữa. Nói chung là đủ thể loại có thể hạ nhục nhân cách và phẩm giá tôi cho bằng được. Nhìn mặt tôi thộn ra, dài hơn ống bơm,chúng nó càng có thêm động lực.
– Thế sao trên trường hiền lắm cơ mà, khó gần thôi! – Bông Xù nhìn tôi ngạc nhiên.
– Hơi lầm lì, ngông lắm! – Thương hùa theo.
– Ôi, tin gì nó, nó giả bộ tài lắm! – Thằng Linh vẹo lại trầm ngâm.
– Nó lừa tình đấy! – Thằng Nhân đen lại cố tình tỏ ra thật thà, kiểu như muốn giúp cô bạn tránh xa thằng khốn nạn là tôi ngồi đây.
Nói chung là tôi ngồi im chịu trận, và hơi hối hận vì dẫn theo hai cô bạn này theo, để mình phải im lặng chịu nhục
Buổi trưa, là màn liên hoan lẩu vui bất tận.Do quân số bạn cấp III đông hơn nên chủ yếu là ôn lại kỉ niệm xưa. Tôi không muốn Thương và Bông Xù lạ lẫm nên thường gắp thức ăn cho hai cô bạn. Gắp cho Bông Xù thì không sao, còn với Thương mới là cả vấn đề. Cứ giáp mặt cô nàng là hai đứa tôi không hẹn nhau, mặt đỏ tía cả lên.
Cuối cùng, lũ quỷ sứ cũng bịn rịn ra về.
– Ê, chủ nhật này sao, lên họp nhóm!
– Để tuần sau đi, tao đang bận mà Vẹo!
– Bận gì mày?
– Cắm trại!
Chúng nó có vẻ đuổi giết tôi đến tận cùng, nhìn Thương ánh mắt đầy vẻ quỷ dị.
– Rồi, hiểu hiểu, thành toàn ày!
Mấy đứa bạn khuất dạng, tôi và Thương đưa Bông Xù ra bến xe bus tiễn cô nàng về. Cũng y như lúc trước, cô em gái tôi phải thò đầu ra khỏi cửa sổ vẫy tay chào rồi mới chịu ngồi yên trên ghế.
Dọc đường đi, tôi chả dám nói với Thương câu nào, hậu quả của việc lũ bạn xuống thăm.
– Hồi đi học Tín quậy vậy à?
– Chút chút thôi!
– Chọc cô khóc?
– Ờ…thì, tại cô dễ xúc động vậy mà! – Tôi nhún vai.
Thương bắt đầu tra tấn tôi bằng một loạt câu hỏi để xác nhận lại sự thật mấy thằng bạn tung ra. Tôi thì vừa cười, vừa trả lời lấp lửng. Cũng may chúng nó chưa khai ra hết về Dung và Yên, không thì tôi dám cá rằng Thương cũng bắt tôi kể ngọn ngành mất.
– Này, đi đâu đó!
– Ăn kem.!
– Không chán hở?
– Không, Thương khao Tín!
– Nhưng mà no…! – Tôi nhìn cái bụng căng tròn, quả thực không thể nhét thêm bất cứ thứ gì nữa.
– Con trai mà yếu vậy…!
Thế là vì danh dự con trai, tôi đành phải bám sát cô nàng vào cái quán kem quen thuộc trong kí túc. Nói thật là vì danh dự con trai không muốn thua con gái, nhất là khoản ăn uống, chứ không phải tôi vì mấy ly kem đâu nhé.
– Này…! – Thương dừng lại đột ngột hỏi tôi.
– Sao…? – Tôi đang mơ màng thì choàng tỉnh.
– Qua Tết đi học Anh Văn với Thương đi!
Tôi đắn đo trước đề nghị của Thương. Học Anh Văn thì tốt thôi, nhưng bản thân vừa mới thoát được bảy năm mài anh văn, cái môn mà tôi cực kì sợ hãi. Chưa kể, vào học kì sau, trường của tôi cũng bắt đầu dạy môn Anh Văn. Giờ thêm cái học thêm nữa thì đúng là quá khó cho tôi.
– Đi…! – giọng Thương năn nỉ.
– Để xem đã…!
– Xem gì nữa, học Anh Văn với Thương đi, không thì chán lắm…!
– Không phải Thương muốn học à?
– Không, bị ép buộc đó…!
Tôi thần người, hơi do dự, Thương bồi thêm cú chót.
– Thì coi như bảo vệ Thương đi học!
– Ặc, tự tin vậy, Thương có vứt rađ ấy cũng không ai thèm làm gì đâu!
– Xí…!
Cuối cùng, tôi cũng phải gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của Thương, mặc cho chưa biết sẽ học ở đâu, học trường nào nữa. Chắc mà Ba Mẹ tôi nghe đến việc tôi đi học thêm Anh Văn, không biết sẽ mừng đến cỡ nào nữa. Trước giờ có ép buộc, doạ nạt cỡ nào, tôi thuỷ chung đều lắc đầu trước các lớp Ngoại ngữ thêm.
Hai đứa tôi về đến kí túc xá thì chia nhau ra đi hai hướng, tất cả bởi cái nội quy, nam sinh viên không được bén mảng sang bên phòng nữ. Thương mỉm cười vui vẻ vẫy tay chào tôi trước cửa phòng.
Buổi tối, sau giờ ăn cơm, phòng chúng tôi nổi hứng đánh bài cá cược chầu nước ngọt và bánh mì. Tôi hiển nhiên không bao giờ vắng mặt. Đang say sưa giữ vững phong độ vì thằng Tuấn bám rất sát phía sau, cạnh tranh cho vị trí không phải trả tiền, điện thoại tôi lại reo lên.
– Dung hả?
– Sao hôm nay vui không?
– Sao Dung không xuống chơi? – Tô iép má vào chiếc điện thoại, hai tay xếp bài.
– Heo kìa, đánh không mày! – ThằngTuấn không đủ kiên nhẫn, thấy tôi lề mề trong tình trạng gay cấn nên hét ầm lên. Hiển nhiên, Dung nghe thấy.
– Đang đánh bài hả?
– Ừ, đang chơi vui thôi!
– Vậy, tí nữa gọi lại cho nha…!
– Ấy, không sao đâu, đánh vui thôi mà! – Tôi thả tứ quý mười xuống trước cái mặt méo xẹo của thằng Tuấn, đồng thời ra ký hiệu cho nó im lặng.
Hoá ra hôm nay Dung cũng xuống kí túc chơi với đám bạn, nhưng vì bận công tác Đoàn Hội đột xuất trên trường nên vắng mặt. Đúng là con người thích hoạt động, thấy cái gì cũng muốn làm. Cô nàng luôn tràn đầy nhiệt huyết, chứ không phải là kẻ lười biếng như tôi.
– Nghe mấy bạn nói Tín có người yêu mới rồi à! – Dung cười tươi, làm tôi cảm thấy hơi sợ.
– Nghe gì tin tầm phào, tụi nó nói bậy đấy!
– Chứ không phải sợ Dung ghen à? – Cô nàng lại hóm hỉnh đột xuất.
– Giờ thì không sợ nữa rồi!
Hai đứa tôi cùng cười phá lên. Bởi có lẽ chúng tôi đã qua cái thời kì dành cho nhau tất cả những sự quan tâm lẫn yêu thương rồi, những câu nói như vậy, chẳng khác gì những câu chọc ghẹo của những người bạn lâu nay dành cho nhau.
Tình cảm đó là sự chân thật, sự quan tâm đơn thuần. Nhưng theo thời gian, nó đã trở thành một kỉ niệm, nó không đủ lớn ở hiện tại để có thể kéo Dung với tôi trở lại như xưa. Một cái kết tuy không viên mãn, nhưng ngọt ngào.
– Cẩn thận nhé! – Dung đột nhiên trầm giọng.
– Cẩn thận gì cơ? – Tôi thả bài chặn thằng Tuấn lại, vừa chăm chú lắng nghe Dung.
– Coi chừng bị thích nữa, hồn bị bắt mất đấy!
– Yên tâm đi mà, hồn này chết rồi, khó lay động lắm! – Tôi vừa cười vừa chắc nịch giọng nói.
– Ừ, tưởng Tín chủ nhật này lên chơi, ai ngờ bận mất rồi, chán ghê!
– Không sao đâu, dịp khác đi! – Tôi lại phải nhăn nhó khẽ hỏi thằng Việt xem đã đến lượt của ai rồi.
– Vậy thôi, Dung học bài đã, dịp khác nha! – Tiếng tút tút vang lên đầu dây bên kia. Dung đã tắt máy.
Kết cục ván bài hôm đó, gió đổi chiều sau khi tôi nhận cú điện thoại của Dung. Tôi cán đích ở vị trí thứ ba, cuối cùng là thằng Trung. Thằng Tuấn nhìn tôi cười sằng sặc trước cái cách mà nó lội ngượcdòng ngoạn mục.
Mặc cho nó cười hả hê thưởng thức nước ngọt và bánh mì do tôi và thằng Trung mua, tôi leo lên giường mở giáo trình ra xem và làm bài tập, chẳng thèm chấp. Điện thoại tôi hôm nay bỗng rộn ràng lạ thường.
“Nè, em đi ngủ đây”! – Tin nhắn của Bông Xù.
“Ờ, vậy em ngủ đi”!
“Anh không biết chúc em ngủ ngon à?”.
“Mơ thấy ác mộng cho chừa”. – Tôi khoái chí nhắn lại.
“Này, lại đánh bài đó hả?”.
“Sao em biết?” – Tôi hấp tấp nhắn lại.
“Ầm ầm lên mà sao không biết, đến phòng Thương còn nghe này!”.
Tôi chết điếng người vì cái tin nhắn nhầm trước. Đinh ninh cứ tưởng là tin nhắn của Bông Xù, hoá ra là của Thương.
“Giải lao ấy mà!”.
“Nhớ là đi học với Thương đấy!”.
“Nhớ rồi!”.
Tôi ngồi trên lách cách nhắn tin, khẽ dòm đầu qua cái cửa sổ. Ở phòng đối diện, Thương cũng đang mở tin nhắn hí hoáy nhắn lại. Thương giản dị trong bộ đồ màu xanh phớt, mái tóc búi cao, một lọn tóc buông xuống trông thật kiêu kì.
“Không là coi chừng đấy!”.
Tự nhiên, tôi có mặc cảm mình đang làm điều gì đó rất xấu xa với thằng Trung, kiểu như bản thân đang đâm sau lưng, giành giật tình cảm với nó vậy. Đó là một cái cảm giác khó hiểu, trong khi thằng bạn vẫn vô tư ngồi gõ bàn phím cho bài báo cáo của nó.
“Nhớ rồi, Thương ngủ sớm đi, Tín đi ngủ”.
“Mới có 10h đã ngủ, con sâu ngủ này”.
Tôi đọc xong tin nhắn, đặt chiếc điện thoại ở bàn học, không nhắn tin trả lời. Đó là một cách dừng câu chuyện nhanh gọn nhất.
Trong đêm tối, phòng tôi sáu thằng vùi đầu vào học, nên không khí cực kì nhàm chán. Thỉnh thoảng tôi vươn vai, phòng bên cạnh vẫn có ánh đèn học le lói. Tôi có thể nhìn thấy Thương đang đặt tay chống cằm suy tư. Đôi mắt kiếng phản chiếu ánh sáng ánh lên, nhìn như có cảm giác nó đangbáo cho chủ nhân có kẻ theo dõi vậy. Cứ như thế, tôi lại cầm bút lên và hí hoáy viết. Cố xua tan thật nhanh cái hình ảnh ngại ngùng của hai đứa lúc sáng.
Trên lớp, hầu như ai cũng rạo rực bởi cái đợt cắm trại sắp tới. Có thể chia ra làm hai loại đăng kí đi trại.
Tôi thuộc loại thứ nhất, tức là những người chỉ đơn thuần coi đây là một dịp đi chơi không hơn không kém, muốn thay đổi không khí, kết nối bạn bè. Còn loại thứ hai thì ấp ủ âm mưu cho chuyện tình cảm, tức là dành cho những cặp đôi đã có tình ý với nhau từ trước, đợt trại này sẽ là một kỷ niệm khó quên. Nắm bắt nhu cầu tâm lý, khoa tôi có vé đăng kí cặp đôi, giảm tiền phí coi như là khích lệ.
– Ây da, em với Phong là một cặp! – Bông Xù xuýt xoa.
– Giảm giá cơ à? – Tôi đưa mắt đọc file thông báo trên máy tính thằng Phong.
– Hay anh với Thương một cặp đi!
– Ấy, bậy!
– Có gì đâu mà bậy, chỉ là hình thức để giảm tiền thôi mà!
– Nhưng có bao nhiêu đâu? – Tôi vẫn hơi ngại, nên từ chối.
– Đủ cho em ăn kem đó, đi anh…! – Bông Xù lại nài nỉ.
Cuối cùng, tôi cũng chịu thua, gật đầu đồng ý. Nhóm chúng tôi bốn người, thì có hai cặp.
Bông Xù có vẻ sung sướng hơn cả, cô nàng đi với tôi xuống căn – tin uống nước trong giờ giải lao, để cho hai kẻ chăm học là Phong và Thương ở lại trên giảng đường.
– Nè, sướng không anh, cảm ơn em gái đi chứ?
– Sướng gì cô? – Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn Bông Xù.
Nhìn cái kiểu hai ngón trỏ của Bông Xù chạm vào nhau là tôi hiểu cô em gái đang ám chỉ đến vấn đề cặp đôi tôi và Thương. Tôi xoa đầu cô nàng, lắc đầu thở dài:
– “Không có chuyện đó đâu!”.
– Sao không, em thấy Thương tốt mà!
– Tốt thế nào!
– Dễ thương, hiền nhé, lại còn tốt bụng và tâm lý nữa.
– Thế sao em không kể về cái tính đểnh đoảng lẫn ăn kem kinh hãi!
Bông Xù nhõng nhẽo bám theo tôi. Hai anh em tôi yên vị trên cái bàn nhỏ trong góc căn – tin ồn ào tiếp tục câu chuyện.
– Thế anh không thích Thương à?
– Không..! – Tôi lắc đầu cười.
– Lại vì bạn Yên à?
Tôi thả rơi cái ống hút trên tay, cái tên Yên không khác gì sét đánh ngang bên tai. Tôi lắp bắp:
– Sao em biết?
– Hì hì, em mà, cái gì mà không biết!
– …? – Tôi lục lọi trong kí ức, rõràng chuyện tôi và Yên chỉ có phòng tôi biết, nhưng rõ ràng là không có cơ hội tiếp xúc để khai sạch sẽ mọi chuyện. Chỉ còn đám bạn cấp III của tôi, và đặc biệt là thằng Phong, khi hôm qua tôi thấy nó và Bông Xù lén lút nói chuyện thầm thì trong lúc chúng tôi ăn lẩu liên hoan gặp mặt.
– Thằng Mập kể cho em phải không?
– Hì , thấy em tài không?
– Nó hám gái nên không có gì làl ạ! – Tôi thản nhiên nói mà trong lòng thầm chửi thằng bạn chết dẫm, dám phun sạch mọi chuyện thầm kín của tôi ra, điều mà tôi giữ kín không muốn nói cho bấtkì ai.
– Nhưng mà hết rồi mà! – Bông Xù ngậm ống hút ú ớ.
– Hết là chưa hết, chưa hết là hết, mô phật!
– Ghê không…!
Hai anh em tôi lại tươi cười đổi sang chủ đề. Thường thì chủ đề về những thú cưng của Thương, tôi chẳng ham thích động vật nên đa số là hùa theo cỗ vũ tinh thần kể chuyện của Bông xù. Nào là con Milu ăn những gì, con chuột bạch của cô nàng chạy trên vòng xoay được bao nhiêu.
– Mà em hỏi thật là anh không thích thật à?
– Không, anh hiện giờ không thích ai cả!
– Ừ…! – Bông Xù lí nhí.
Nắng vẫn vàng rực rỡ.
Có lẽ khi ta muốn lãng quên một thứ gì đó thì càng quên lại càng nhớ. Dù cho nỗi nhớ ấy được che giấu một cách rất tài tình, chẳng ai nhận ra. Dù đã quyết tâm rất nhiều, nhưng cái hình bóng về Yên vẫn cứ như rễ cây, nó đâm chặt , bén rễ sâu xuống tim tôi. Nó được nuôi sống, được chăm bón bằng nỗi nhớ khôn nguôi. Cứ mỗi ngày, nỗi nhớ ấy càng ngày càng chất chứa sâu nặng.
Nỗi nhớ về Yên được gọi là nỗi nhớ trong sự quên lãng. Nó được bọc trong cái kén của sự quyết tâm quên hết của tôi. Nhưng không thể, nó quá khó, càng muốn quên, nỗi nhớ ấy lại cựa quậy muốn phá kén mà chui ra. Có khi nó sẽ ám ảnh tôi một thời gian dài nữa, hoặc có thể là rất dài.
Có lẽ nó đã quá chật chội với một trái tim, nên tôi không thể nhét tiếp một thứ tình cảm cho ai khác vào nữa, hay nói đúng hơn, tôi không muốn ai tồn tại song song với nỗi nhớ Yên trong trái tim tôi.
Phải chăng Yêu là chết trong lòng một ít!