Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa

Chương 21: Bị Ăn Luôn


Bạn đang đọc Thực Xin Lỗi, Đả Thương Ngươi Cúc Hoa – Chương 21: Bị Ăn Luôn


Trong phòng liên tiếp truyền đến tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ, bên ngoài, Ninh Thái Thần đang canh giữ ở trước cửa, đi tới đi lui, bất an qua lại. Xem ra, ngay cả con mèo này cũng rất sốt ruột a~.
Qua một lúc lâu, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại. Đới Xuân Diệu ôm lấy Nhiếp Tiểu Thiến mệt lả chạy vọt vào trong phòng vệ sinh, hai người toàn thân xích lõa, mở vòi tắm hoa sen, giúp cô tắm rửa, lau sạch sẽ thân thể, sau đó ôm trở lại phòng ngủ, chính mình lại chạy vọt vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Nhìn gương mặt ngủ say của Nhiếp Tiểu Thiến, bởi vì sau khi vận động mạnh mà nổi lên đỏ ửng, nhịn không được lại hôn lên má cô. Hôn, hôn, lại không khống chế được mình, bắt đầu hôn khắp người cô, tay cũng càng ngày càng không thành thật, bốn phía giao động. Đây không phải là…. trong lúc ngủ mơ Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên cảm giác được trên người ẩm ướt, ngứa một chút, từ trong mộng tỉnh lại, trông thấy người này lại nằm sấp trên người mình, bộ dạng dục vọng chưa được thỏa mãn, cô dở khóc dở cười, vội vàng dùng lực đá anh xuống giường.
Đới Xuân Diệu ngã lăn xuống giường, xoa xoa cái mông của mình, ủy ủy khuất khuất nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, ai ai oán oán nói: “Cô dâu khi dễ chồng……”
Nhiếp Tiểu Thiến dụi dụi đôi mắt, ngồi dậy, trừng mắt anh, hung hăng nói: “Anh rốt cuộc là muốn loại nào, tới tới lui lui hành hạ em ba lần còn chưa đủ sao! Ba lần a! Em đã lâu không vận động, còn không bị anh giết chết sao!”
“Ách…… Cô dâu nói chuyện với chồng thật hung hãn.” Đới Xuân Diệu vỗ vỗ mông từ trên đất đứng lên, bò lại giữa giường. Nghĩ thầm, Nhiếp Tiểu Thiến bề ngoài miệng mặc dù có độc một chút, nhưng là nói chuyện rất là hào sảng nha!

“Em từ trước đến nay đều hung hãn!”
Đới Xuân Diệu khóe mắt giật giật, nhận tội, buông tay ra, nói: “Được rồi, quả nhiên mọi người nói phụ nữ một khi đã kết hôn thì liền bại lộ bản tính, thì ra bản tính của Tiểu Thiến nhà chúng ta là như vậy nha! Ai ui~ thật đáng yêu!” anh làm ra vẻ đáng yêu, một bên bẹo bẹo hái má bánh bao thịt của Nhiếp Tiểu Thiến.
Ôi má ơi! Nửa đêm làm việc phi pháp còn chưa thỏa mãn, còn muốn bán nước sao! Mấu chốt là còn cười đến như là cả người lẫn vật đều vô hại như vậy! Khiến cho cô ngay cả sức lực lấy tay xoa bóp cũng đều không có, đành phải vô lực nhìn anh một cái liền thôi, trong lòng buồn bực đi ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, Đới Xuân Diệu nhẹ nhàng kéo Nhiếp Tiểu Thiến vào trong lòng mình.
Buổi sáng khi tỉnh lại, Nhiếp Tiểu Thiến nhớ tới một chuyện vô cùng nghiêm trọng, chuyện này có quan hệ trực tiếp đến cuộc sống hạnh phúc nửa đời sau của cô! Đó chính là, tối hôm qua bọn họ vận động không có mang bao! Trời ạ! Đây là muốn xảy ra án mạng chết người mà, vội vàng lay lay Đới Xuân Diệu dậy, sai anh đi mua thuốc.
“Không có việc gì, không phải em vừa mới đến tháng sao?” Đới Xuân Diệu bị đánh thức, thanh âm khàn khàn, hết sức gợi cảm.
“Nhưng là, cũng có vạn nhất a!” Nhiếp Tiểu Thiến khó có được trịnh trọng.
“Vậy thì càng tốt, vừa vặn có con mới cưới.”
Ách…… Người này còn không cảm thấy thẹn với lương tâm sao? Nhiếp Tiểu Thiến trong gió hỗn độn, bất quá nói trở lại, cảm giác buổi sáng thức dậy có người bên cạnh thật sự là rất tốt.
Hai người ở trên giường lăn lộn một hồi, vội vàng đứng lên rửa mặt đi làm. Mang theo đôi ánh mắt u oán, uốn éo uốn éo đi vào phòng làm việc, hôm nay cô cũng chỉ đành phải leo mấy tầng lầu liền, bởi vì…… Thang máy bị hỏng, đây thật đúng là thiếu chút nữa muốn cái mạng già của cô mà, vốn là leo mấy tầng lầu cũng không có gì là to tát cả, nhưng là đêm qua lao động cày cấy quá độ, thế cho nên hiện tại xương sống thắt lưng rã rời, chân đau, vừa nhấc chân đều chịu không nổi, lại càng không nói là phải đi cầu thang bộ. Lớn tuổi rồi rốt cuộc là không được a, nhớ năm đó cùng Đường Tống ban đêm đại chiến ba trăm hiệp cũng đều không có chuyện gì.
Phi phi phi! Như thế nào lại nhắc đến hắn!

Vừa đến phòng làm việc, liền nhận được điện thoại của chủ nhiệm, nói là trong bệnh viện có một vị bác sĩ phi thường ưu tú mới đến, là từ nước ngoài tiến cử, muốn cô đi xem một chuyến, thuận tiện giới thiệu một chút tình huống của bệnh viện cho người đó. Nhiếp Tiểu Thiến cũng không nghĩ nhiều, cúp điện thoại liền đi luôn. Nhưng là không nghĩ tới, người được nước ngoài tiến cử lại là người kia!
Đường Tống! Vừa nhắc tới người này, Nhiếp Tiểu Thiến tức thì cảm thấy nóng giận, ngày hôm qua cũng chỉ bởi vì chính hắn thay đổi một chút, mà Đới Xuân Diệu thiếu chút nữa đem cô giết chết. Như thế nào người này bệnh viện tốt không đến, lại cố tình chạy tới bệnh viện này của bọn họ, thật sự là không có việc gì để làm đâm ra nhàm chán mà.
Nhiếp Tiểu Thiến cúi đầu khom lưng nghe xong chủ nhiệm dặn dò, dẫn Đường Tống một đường đi thăm, thuận tiện bị người vây xem. Đương nhiên người vây xem tích cực nhất chính là Liễu mỹ nhân, luôn đi theo phía sau bọn họ, gặp người nào hỏi đó là ai vậy, Liễu mỹ nhân của chúng ta sẽ giới thiệu người này là tài hoa như thế nào, quan trọng nhất chính là không thể quên cường điệu về mối quan hệ của mình với Đường Tống.
Một đường đi, nghe một đường Liễu Mi Nhi giới thiệu, Nhiếp Tiểu Thiến thành công đem chính mình biến thành một người tàng hình, không có mở miệng, ngay cả một câu cũng chưa nói. Trên thực tế, cô ngược lại rất cảm tạ Lục Khổng Tước, bởi vì cô quả thật không nghĩ muốn cùng Đường Tống nói chuyện…… Qúa lúng túng.
Đường Tống nhận lấy cái nhìn chăm chú của mọi người, Nhiếp Tiểu Thiến thì lại nhận lấy cái nhìn chăm chú của Đường Tống. Cô nhịn không được lại muốn phát điên, người này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Như thế nào khi đi du học về, con mắt lại liếc ngang liếc dọc thế kia? Đường đi thì không thèm nhìn, trên người cô có gì mà hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy, cô cũng không phải là Lục Khổng Tước, cũng không phải là cô không mặc quần để lộ ra cúc hoa!
A! Con mẹ nó!
“Tiểu Thiến ~”
Trầm mặc hồi lâu, Đường Tống rốt cục ở một khắc khi Nhiếp Tiểu Thiến phải trở lại phòng làm việc, gọi cô lại, cũng phi thường thành công đem một màn này định tại trong ánh mắt của tất cả các vị bác sĩ, y tá bằng hữu.

Nhiếp Tiểu Thiến thân mình cứng đờ, không dự đoán được hắn sẽ dùng đến một chiêu như vậy, vì thế xoay người lại, thản nhiên nói: “Bác sĩ Đường, tìm tôi có việc gì sao?”
Trong giọng nói thể hiện sự xa cách rõ ràng, giống như bọn họ hôm nay mới quen nhau.
“Ừm. Giữa trưa có rảnh không, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!”
Trong đám người đã vang lên tiếng thổn thức của một cô gái trẻ, Nhiếp Tiểu Thiến nghĩ đến tối hôm qua Đới Xuân Diệu nảy sinh ác độc muốn cô, mới nghĩ đến mà sợ, nhìn đôi mắt ôn nhuận kia, hé miệng nở nụ cười, nói: “Thật ngại quá, bạn trai tôi giữa trưa sẽ đến đón tôi đi ăn cơm, anh cùng bác sĩ Liễu cùng nhau đi dùng cơm đi, hai người không phải là bạn học sao? Vừa vặn cùng nhau ôn lại chuyện cũ!” Nói xong, cô thu hồi lại tươi cười, xoay người rời đi.
Làm một người phụ nữ, đôi khi phải hung dữ một chút, cùng quá khứ vô dụng cáo biệt, a đúng rồi, nếu không thể làm bạn bè một lần nữa, vậy thì liền đem hắn trong nháy mắt bị giết ở trong tươi cười ấm áp như mùa xuân của mình đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.