Bạn đang đọc Thu Nguyệt: Chương 13
Xe lắc lư ra khỏi thành, đường cái bằng phẳng, tôi liền lấy dưa muối ăn cùng cái bánh bao, dần dần có chút ủ rũ mệt mỏi, liền ngủ trong chốc lát, nhưng không dám ngủ quá sâu, thi thoảng lại giật mình tỉnh dậy, rất là vất vả.
Chờ mãi rốt cuộc xe cũng dừng lại, lúc này tôi đã hết buồn ngủ. Ở bên ngoài hai sai dịch đang nói chuyện với người ta, về việc dừng xe lại, tôi vén màn tạo ra một cái khe nhìn ra ngoài, bên ngoài sắc trời đã tối, cách đó không xa trên cái cửa lớn có chữ ‘Trạm dịch’, còn treo đèn lồng, hiển nhiên là đã đến trạm dịch
Tôi đang muốn xuống xe, chợt có tiếng vó ngựa chạy từ xa đến gần vang lên, vừa đến cửa trạm dịch liền ghìm cương, bụi đất tung lên rối mù, người đến nhảy xuống ngựa xong liền vội đi về phía xe, không phải Từ Binh thì là ai nữa?
Tôi vội buông màn xe, tim đập thình thịch, bên tai nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của sai dịch: “Từ Bình? Sao ngươi lại đến đây?”
Từ Bình đáp bọn họ: “Huyện thái gia sai ta lại đây thay cho các huynh.”
“Sai ngươi thay cho bọn ta sao?”
“Đây là công văn, Vương ca, huynh cứ mở ra đọc đi, để ta đem xe đi vào trong.”
“Mấy thứ này cần đem đi nhanh, huyện thái gia đã nói là phải thật cẩn thận đấy.”
“Biết mà, các huynh cứ nghỉ một lát đi, ta dàn xếp xe rồi sẽ đến đó, lát nữa sẽ mời hai vị ca ca uống rượu.”
Vừa nói xong, người của trạm dịch ở phía trước đã bắt đầu lải nhải: “Vậy con ngựa này sao sao bây giờ?”
“Làm phiền đại ca dắt nó vào được không? Ta phải đánh xe đi trước đã.”
Mấy nam nhân qua lại vài câu, xe liền bắt đầu dao động, tôi biết Từ Bình là người của sư phụ, trong lòng trống rỗng, cắn môi vài lần đều không có dũng khí nhảy xuống xe, chờ xe dừng lại rồi vẫn không có cơ hội, chỉ còn cách ngồi chờ hắn đến.
Màn xe bị nhấc lên, Từ Bình xuất hiện trước mặt tôi, khóe miệng vẫn cứ nhếch lên, trên mặt lại đầy mồ hôi bụi bặm, rõ ràng là chạy trối chết để đến đây.
Tôi tự giác ôm bọc đi ra ngoài, đi đến màn xe lại có chút chần chờ, một bàn tay không tự giác sờ sờ vào khăn mình.
Từ Bình lập tức vươn tay lại đây, đầu tiên là cầm lấy cái bọc của tôi, một tay kia như là muốn đè tay tôi lại, nhưng chần chờ một lát vẫn không đặt lên, chỉ há mồm nói: “Tiểu Nguyệt cô nương, tôi đã đưa tin cho tướng quân rồi.”
Mọi động tác của tôi đều ngừng lại, ảo não nhảy xuống xe: “Thật ư? Sao cậu có thể làm thế chứ?”
Tuy rằng Từ Bình có gương mặt rất trẻ con, nhưng lúc nói chuyện lại làm vẻ mặt nghiêm nghị: “Sao cô có thể trốn vào xe để lén đi như vậy?”
Tôi hoàn toàn không tỏ ý xấu hổ, bọc đồ không còn ở trong tay, liền thọc hai tay vào ống tay áo nói với hắn: “Tôi muốn đi đâu thì đi, có liên quan gì đến cậu đâu?”
Từ Bình còn định mở miệng, xa xa liền có tiếng người truyền đến: “Từ Bình, đỗ xe lại chưa? Chờ ngươi uống rượu đây này.”
Từ Bình dậm chân, nói một câu: “Sắp xong rồi, chờ đã.” Nghĩ nghĩ rồi lại kéo tôi đến cạnh tường, nói: “Đắc tội.”
Tôi vừa định hỏi cậu đắc tội tôi cái gì? Thân mình chợt nhẹ hẫng, bị hắn ôm hông nhấc lên, đợi đến khi hai chân chạm đất thì tôi đã ở bên kia của bức tường.
Bốn phía trạm dịch là tường cao, tôi đi cà kheo cũng chẳng thể qua được tường, Từ Bình mang một cái bọc hành lý cộng thêm một người, ấy vậy mà cứ thế mà nhẹ nhàng nhảy qua, lập tức liền khiến tôi kinh ngạc.
Hắn thấy hai mắt tôi trừng lớn như vậy, khóe miệng vốn trễ xuống lại có chút nhếch lên, tôi đứng vững người thu hồi kinh hoảng, nghĩ nghĩ rồi hỏi hắn: “Từ Bình, cậu qua đây để làm gì?”
Hắn nghẹn một chút, hai hàng mày nhướn lên, bộ dáng thì như muốn nói nhưng lại không biết nói cái gì, cuối cùng lại bật cười, xì một tiếng: “Ăn, cô có đói bụng không? Trong hành lý có đồ ăn, cả ngân lượng, phía góc đường còn có khách điếm nữa, đi vào trong đó nghỉ ngơi một chốc, lát nữa tôi sẽ qua đó đón cô.”
Nói xong đã đem bọc đồ và túi da hắn luôn mang tùy thân đưa hết cho tôi.
Tôi cõng bọc, ôm cái túi nặng trịch nhìn hắn, tò mò: “Cậu không sợ tôi chạy sao?”
Từ Bình nhịn cười nói: “Tiểu Nguyệt cô nương định một mình đi đến Thanh Châu sao?”
Tôi thấy hắn xem nhẹ mình, có chút tức giận: “Cậu cảm thấy một mình tôi đi không được à?”
Từ Bình ho khan một tiếng: “Đại quân vẫn còn đang trên đường, bây giờ cô mà đi Thanh Châu, cũng sẽ không có tướng quân ở đấy.”
Tôi “…”
Từ Bình chờ tôi trả lời, tôi lại thở dài đem túi da trả lại cho hắn: “Mấy thứ này tôi đều có cả rồi.”
“Có cả rồi sao?”
Tôi gật đầu: “Tôi mang theo bánh bao, còn có ngân lượng nữa.”
Lông mi hắn khẽ động, không nói thêm gì nữa, cầm lại túi da rồi chỉa vào góc đường: “Mau đi đi, trên người cô đầy vị dưa muối kìa.”
Tôi bất đắc dĩ, ngẫm lại thôi thì bỏ đi, không thèm so đo với hắn nữa, ôm đồ xoay người bước đi, đi được vài bước lại quay đầu nhìn lại, thấy hắn đã xoay người nhảy lên tường, nhưng còn chưa đi xuống, vẫn còn nhìn tôi, thấy tôi quay đầu, liền lại chỉ về hướng kia.
Tôi quay phắt đầu, trong lòng nghĩ, trèo tường như vậy, cũng không sợ người ta coi mình là trộm sao.
Khách điếm rất nhỏ, nhưng phòng lại vô cùng sạch sẽ, ông chủ cùng tiểu nhị đều thật nhiệt tình, tay chân nhanh nhẹn đem nước nóng cho tôi, còn nói ở đây về khuya sẽ lạnh hơn, hỏi tôi có cầm thêm chăn nệm gì không nữa.
Tôi cảm tạ bọn họ, đóng cửa rồi liền thả bọc hành lý xuống, ngửi thấy trên người mình quả nhiên đầy mùi dưa muối nồng nặc, vội vàng thay đồ, chờ tôi rửa ráy mặt mũi xong rồi, đêm cũng đã khuya.
Tôi đẩy cửa sổ nhìn lên mặt trăng, trấn nhỏ yên lặng, nóc nhà màu xanh trùng trùng điệp điệp dưới ánh trăng, so với tường trắng ngói xám ở Diêm thành, lại có một sự thanh tao khác biệt.
Tôi từ nhỏ lớn lên ở trên núi, xuống núi rồi liền đi theo thái sư phụ đến Diêm thành, đây là lần đầu tiên một mình đến một địa phương hoàn toàn mới, hưng phấn đến độ không buồn còn ngủ nữa.
Một tiếng động nhỏ vang lên, tôi lui một bước, liền nhìn thấy Từ Bình một tay ôm lấy bệ cửa sổ xoay người leo lên, gọi một tiếng: “Tiểu Nguyệt cô nương.”
Tôi thở dài, đoan đoan chính chính ngồi vào bàn mới trả lời: “Từ Bình, cậu tới đây để làm gì vậy?”
Từ Bình trực tiếp lộ ra biểu tình buồn cười, cũng không đến gần, đứng ngay bên cạnh cửa sổ nói chuyện: “Gia phụ là người làm ở phủ tướng quân, tôi đây cũng là từ nhỏ lớn lên ở trong đấy.”
Tôi ho khan một tiếng, không hỏi.
Hắn lại mở miệng: “Tướng quân muốn tôi đến Diêm thành chiếu cô cho cô nương, điều này thì cô nương cũng đã biết rồi.”
“Mới biết được không lâu lắm.”
“Từ Bình cũng không phải cố ý giấu diếm cô nương, chỉ là đang chấp hành quân vụ mà thôi.”
“Tôi cũng được xem như quân vụ sao?”
“Lệnh của tướng quân, đều là quân vụ.”
“Vậy cậu chiếu cố tôi đi, đưa tôi đến quân doanh.”
Từ Bình “…”
“Không được sao?”
“Quân doanh không thích hợp với cô nương, ở Diêm Thành vẫn tốt hơn.”
Tôi nghĩ một lát, lại dùng đòn sát thủ.
“Cho dù có trở về, tôi vẫn sẽ chạy trốn, tuy hiện giờ đại quân đang trên đường đi, rồi cũng sẽ đến Thanh Châu, tôi có thể vừa đi vừa hỏi Thanh Châu ở đâu, không cần cậu hỗ trợ.”
Từ Bình xoa mặt: “Tiểu Nguyệt cô nương…”
Tôi lại nói: “Lúc nãy cậu nói muốn thay hai người kia đánh xe đi quân doanh, chẳng lẽ cậu còn muốn đưa xe tới đó trước rồi mang tôi về Diêm thành sao?”
Từ Bình sửng sốt.
Tôi không ngừng cố gắng: “Cậu cũng biết tôi biết dùng thuốc, lúc nào tôi cũng có thể chuốc mê cậu, tự mình chạy trốn.” Nói xong tôi liền đứng lên.
Từ Bình giơ hai tay lên: “Từ đã, từ đã, cô làm như vậy là không đúng.”
“Tôi chỉ là muốn đi gặp sư phụ mà thôi.” Tôi đang kích động, nói đến hai chữ sư phụ này, lại nhịn không được chua xót trong lòng, tránh ánh mắt sang một bên mà nói: “Đã tám năm rồi tôi không được gặp người, người lại chỉ ở đó nửa buổi tối mà thôi.”
Đến thật lâu sau Từ Bình cũng không lên tiếng, tôi cũng không xoay mặt lại, hồi lâu mới nghe thấy hắn đáp: “Cô nương đi nghỉ sớm đi, tôi canh ở dưới lầu.”
Nói xong cũng không chờ tôi trả lời, nghiêng người đi ra ngoài, kéo lại cũng không kịp.