Đọc truyện Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh ! – Chương 92Thống Đốc Đại Nhân Em Xin Anh ! – Thì Thầm Bên Tai
Vì Cửu Châu đã là vợ chính thức của Lục Nghị Phàm, do vậy, ông lão Lục Nghị đã giữ cô ở lại để cùng dùng bữa tối.
Đây cũng chính là mục đích của Cửu Châu trong chuyến đi lần này. Trong biệt thự hôm nay chỉ có mình cô, ông lão Lục và tam phu nhân. Còn lại, tất cả mọi người đều có việc riêng, sẽ không trở về sớm.
Tam phu nhân Dương Hoa tương đối hiền lành, từng lời nói bà thốt ra đều nhẹ nhàng, có chừng mực nhất định. Bà cùng Cửu Châu đích thân cặm cụi làm bữa. Trong suốt buổi trò chuyện, Dương Hoa luôn đem đến cho Cửu Châu những tràng cười thoải mái.
Ông lão Lục ăn rất ít, hầu như chỉ dùng chưa hết bát cơm nhỏ. Cuối cùng ông đặt đũa, ho lụ khụ vài tiếng, sau đó chống gậy bước lên trên lầu. Dương Hoa dường như đã quá quen với tình cảnh này. Bởi vậy, ngay khi thấy chồng mình đứng dậy, bà đã vươn tay ra đỡ, không quên cười cười nói với Cửu Châu:
– Con hãy tự nhiên như ở dinh thự. Nếu mệt có thể lên phòng Nghị Phàm để nghỉ ngơi một chút.
Chờ cho hai vợ chồng ông lão Lục đi khuất, Cửu Châu lúc này mới liền thở phào một tiếng, đoạn âm thầm cười vui trong lòng. Thông qua tìm hiểu kỹ lưỡng, cô đã vô tình biết được, trong biệt thự rộng lớn xa hoa này còn có một phòng kho đặc biệt, luôn luôn được ông Lão Lục Nghị khóa trái cẩn thận. Nếu không có sự cho phép của ông ta, người khác đừng hòng được phép đặt chân vào.
Cửu Châu chờ thời cơ, bước lên phòng Lục Nghị Phàm, sau đó đặt mình nằm xuống trước. Cô ngước nhìn đồng hồ, hiện tại mới có chín giờ tối. Nếu Cửu Châu hành động quá sớm, chắc chắn mọi chuyện sẽ bị vỡ lở.
Vì vậy, để mọi người xung quanh nghĩ cô đã đi ngủ, Cửu Châu liền tắt đèn, kéo chăn che kín cổ, chậm rãi nhắm hờ hai mắt.
Khoảng thời gian sau đó, mọi thứ quả thật vô cùng yên tĩnh. Dường như Cửu Châu có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ đang đập tanh tách trên tường, cả tiếng lũ côn trùng hoạt động về đêm không ngừng rả rích trong vườn biệt thự.
Cô xoay nghiêng người, vùi mặt vào chăn ấm, cố gắng cảm nhận hương thơm bạc hà thoang thoảng đang dịu nhẹ lan tỏa vào mũi. Mùi hương của Lục Nghị Phàm.
Mặc dù anh rất ít khi ngủ lại đây, thế nhưng hương thơm đặc trưng này vẫn không thể lẫn vào đâu được.
Khóe môi Cửu Châu bất giác nở nụ cười ngây ngô.
Cạch!
Ngay khi đang chìm đắm trong những mơ mộng, liên tưởng vui vẻ, bất chợt, Cửu Châu nghe thấy một chuỗi âm thanh lạ phát ra từ cánh cửa phòng của Lục Nghị Phàm.
Cơ thể cô phút chốc cứng đờ. Cửu Châu cắn chặt môi để lấy lại bình tĩnh, sau đó nhắm mắt, thả lỏng lại cơ thể, giống hệt một người đang nằm ngủ thật say.
Trong bóng đêm lạnh lẽo, cô cảm nhận rõ có người đang chậm rãi tiến từng bước về phía mình.
Động tác của kẻ này vô cùng nhẹ nhàng, dứt khoát. Chắc chắn y không thể là tam phu nhân Dương Hoa, càng không thể là ông lão Lục được.
Người có chìa khóa riêng phòng Lục Nghị Phàm, hơn nữa lại có thể tự do ra vào như thế này, hẳn vai vế của y không phải dạng vừa.
Y đứng ngược sáng, trên tay nắm chặt một con dao găm nhỏ, thỉnh thoảng lưỡi dao bị thứ ánh sáng lờ mờ phát ra từ hành lang phản chiếu, lóe lên chút tia sáng sắc lạnh đến thấu xương.
Cửu Châu nằm quay mặt vào phía bên trong góc phòng, hơi thở đều đều phát ra. Dường như cô đã ngủ rất say, hoàn toàn không hề hay biết đến sự tồn tại của y.
Soạt!
Thân hình cao lớn dần dần tiến lại gần về phía cô. Y đưa tay rón rén chạm nhẹ lên vai của Cửu Châu, tiếp sau đó dùng ngón tay trỏ mà vuốt dọc lên má của cô. Làn da mềm mại trắng sứ, non mềm đàn hồi trên đầu ngón tay y, khiến y vô cùng mãn nguyện.
Y thu tay trở về. Hành động tiếp theo của y khiến người ta phải lạnh buốt sống lưng: y há miệng, đưa ngón tay trỏ vừa vuốt ve lên mặt Cửu Châu mà mút mát, đoạn dùng lưỡi liếm láp xung quanh, dáng vẻ vô cùng biến thái.
Dường như chưa thỏa mãn, y chậm rãi nâng con dao sắc về phía Cửu Châu. Mũi dao nhọn hoắt chỉ cách sống mũi cô đúng một xăng- ti- mét.
Trước hành động biến thái này, Cửu Châu vẫn vô cùng bình tĩnh. Cô nằm yên lặng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy đứt quãng, lẩm bẩm mà nói mớ mắng chửi không tiếc lời:
– Lục Nghị Phàm là đồ khốn khiếp. Lục Nghị Phàm… ưm… ưm… Ghét anh!