Đọc truyện Thời Hạn Săn Thú FULL – Chương 6: Mâu Thuẫn
Nước cạo râu của Thời Sơn Duyên dùng rất dễ ngửi, mùi vị còn sót lại của nó theo mũi Yến Quân Tầm một đường xuống phía dưới.
Mùi vị nhàn nhạt trượt vào áo thun Yến Quân Tầm, làm cho xương quai xanh Yến Quân Tầm đều có thể cảm nhận được sự mát mẻ mà Thời Sơn Duyên mang theo.
Trong không gian khép kín Yến Quân Tầm không còn đường lui, cố gắng đảo mắt tìm đường thoát thân nhưng bốn phía trong thang máy đều là bóng dáng Thời Sơn Duyên.
Hắn bị Thời Sơn Duyên bao phủ.
Trung tâm cảm giác phát ra cảnh báo, cảm giác tồn tại của số 01AE86 đang ở trong đầu Yến Quân Tầm đấu đá lung tung.
Nhưng Thời Sơn Duyên thoạt nhìn như rất đứng đắn, giống như đang hỏi đồng nghiệp mới “Cậu ăn cơm chưa?” vậy.
“Không có,” Yến Quân Tầm cuối cùng nhìn chằm chằm vào số tầng lầu đang nhảy, “Làm tình bình thường là được.”
“Thật lãng phí,” Thời Sơn Duyên nhìn nốt ruồi lệ của Yến Quân Tầm, “Năng lực cảm giác của cậu mạnh như vậy, thích hợp trải nghiệm kích thích một chút.”
Yến Quân Tầm quay mặt lại, đối mặt với Thời Sơn Duyên: “Anh muốn nói Lịch Kiến Hoa còn che giấu chứng nghiện tình dục?”
“Những đứa trẻ to xác bình thường không muốn làm ‘ba’.” Thời Sơn Duyên cảm thấy Yến Quân Tầm vẻ mặt trấn định rất thú vị, anh nghiêm khắc cho thêm đề tài nghiên cứu, không bỏ qua cho Yến Quân Tầm, “Có lẽ chính hắn cũng không có ý thức được, người không nhất định hiểu rõ mình, tựa như cậu.”
Đến tầng hai, thang máy một lần nữa phát ra tiếng mở cửa “đinh”.
“Hành vi xuất phát từ mong muốn,” Yến Quân Tầm dẫn đầu đi ra ngoài, “Anh nhất định không có bạn gái.”
* * *
Chỗ đậu xe trong Tiểu Khu Phổ Lợi bị ràng buộc với số ID của cư dân, những phương tiện có thể vào ngoài cư dân, là xe của công ty chuyển nhà và công ty vệ sinh.
Bãi đậu xe không có hệ thống quản lý, chỉ có nhân viên quản lý, họ bố trí chốt gác ở lối ra và vào của bãi xe để kiểm tra số ID của các phương tiện.
Yến Quân Tầm khẳng định hung thủ có xe, bởi vì hiện trường vụ án không ở trong ba Tiểu Khu này, hơn nữa khoảng cách giữa ba Tiểu Khu tương đối xa.
Từ tình huống vứt thi thể vào cống thoát nước, không có biện pháp bảo vệ cho những thi thể, ngay cả màng bảo quản, túi nilong cũng không có, chỉ là trực tiếp vứt đi, cho nên hắn không có thể dựa vào phương tiện công cộng để vứt xác, cũng không có thể dùng xe đạp, hắn phải có xe mới có thể làm được.
Hành động ‘phân xác’ còn nói lên hung thủ chính là người thuộc Khu Đình Bạc, hắn có không gian riêng tư, còn rất hiểu rõ lối thoát nước của các tòa nhà ở Khu Cũ.
Vứt xác không phải để che giấu, mà là để cho người khác phát hiện, nếu không từ lúc thi thể Lưu Hâm Trình bị phát hiện, hắn đã ngừng hành vi vứt thi thể vào cống thoát nước.
Hung thủ rất mâu thuẫn.
Hắn chọn lựa nạn nhân đều có tiền án về tấn công tình dục, nhưng khi hắn dọn dẹp nhà nạn nhân, lại cố tình tránh đi tất cả các yếu tố tấn công tình dục.
Mâu thuẫn này làm hung thủ trở nên rất kỳ quái, nếu hắn là bởi vì “tấn công tình dục” mới động tay, như vậy hắn phải xóa sạch hình ảnh và video ghi lại quá trình tấn công tình dục.
“Anh nói rất đúng,” Yến Quân Tầm nhìn vị trí xe của Lịch Kiến Hoa, “Người không nhất định hiểu rõ mình, nhất là hung thủ trong vụ giết người hàng loạt này.
Hắn quen thuộc với Tiểu Khu Phổ Lợi nên đã hạ thấp cảnh giác, để lại nhiều dấu vết cá nhân ở đây.
Hắn không sống ở đây, nhưng thích môi trường ở đây.
Anh có biết là hắn yêu thích căn nhà của Lịch Kiến Hoa, đã từng hắn sinh hoạt, còn ngủ lại ở đó.
Từ ngoài vào trong Tiểu Khu này đều vừa ý hắn, cho nên hắn đã đem Lịch Kiến Hoa xóa sạch, mong muốn biến nó thành nhà của mình.”
Âm thanh “tích, tích” trong một góc bãi đậu xe, âm thanh này rất giống tiếng đồng hồ điện tử đặt ở một bên khi Yến Quân Tầm còn nhỏ làm bài thi.
Hắn nhớ tới bảng đen nhỏ của mình, nhưng hiện tại nó trống rỗng.
“Hắn biết cách dọn dẹp, hiểu rõ thói quen sinh hoạt của Lưu Hâm Trình và Lịch Kiến Hoa.
Hắn và Lưu Hâm Trình có xác suất rất lớn đến từ một nơi.
Hắn cho cá của Lịch Kiến Hoa ăn, nhưng không sửa sang lại tủ của Lưu Hâm Trình, đây là sở thích cá nhân.
Hắn chán ghét môi trường sống của Lưu Hâm Trình, không muốn sống ở đó nên hắn chưa từng trở lại.”
Thời Sơn Duyên đi sau lưng Yến Quân Tầm, không làm gián đoạn hắn.
“Lịch Kiến Hoa không giấu giếm chuyện nghiện tình dục, chỉ số IQ của hắn không cho phép hắn che giấu, hắn chỉ có xúc động tình dục đối với phụ nữ trưởng thành.” Yến Quân Tầm lắc lắc bình nước rỗng, “Anh lại nói đúng, đứa trẻ to xác không phải ‘ba’, thanh âm của hệ thống là hung thủ thiết lập lại.”
Yến Quân Tầm bước đến thùng rác và bỏ bình nước rỗng vào.
Rác bên trong đều sắp xếp chỉnh tề, làm Yến Quân Tầm nhớ tới hộc đựng đồ trong phòng ngủ Lịch Kiến Hoa.
“Hắn biết làm thế nào để sử dụng không gian một cách hợp lý và cẩn thận trong việc dọn dẹp.
Tôi nghĩ hắn có con, nhưng hắn không biến thái, hắn không phải……” Yến Quân Tầm có chút do dự, quay đầu lại nhìn về phía Thời Sơn Duyên, “loại người như Lưu Hâm Trình và Lịch Kiến Hoa.”
* * *
Hai người họ ra khỏi bãi đậu xe và lái xe băng qua đường.
Buổi tối ở cửa Tiểu Khu Phổ Lợi rất náo nhiệt, các bà dì lấy khoảng sân trống để thi đấu, họ thành lập một đội ngũ để bắt đầu các hoạt động, dùng quang bình để kết nối nhảy múa với các cư dân mạng cách xa vạn dặm.
Thay vì điện thoại di động, hiện tại người ta dùng máy phát ID rất phổ biến, quang bình luôn di chuyển theo con người, kích thước của nó chỉ nhỏ bằng khuyên tai, rất thuận tiện và có thể thiết lập cách đeo của riêng mình, thực sự không có vấn đề gì khi đeo chúng như khuyên tai.
Khu Đình Bạc giống như khu vực kết hợp giữa đô thị và nông thôn, trên thực tế nó không được quy hoạch gì cả.
Quang thiết hướng về phía đông trực tiếp xuyên qua toàn bộ khu vực, gây ô nhiễm tiếng ồn nghiêm trọng và phân chia Đình Bạc thành 2 khu.
Khu vực không mới không cũ như Tiểu Khu Phổ Lợi, có chút bóng dáng của khu vực phát triển như Khu Quang đồng, nhưng gần về phía nhà máy than cốc chỉ có những dãy núi thấp mờ mờ không thể nhìn thấy.
“Ngài đã trả phí đậu xe,” hệ thống hàng rào chắn bãi đậu xe tự hạ xuống và nói, “Chúc ngài thuận buồm xuôi gió.”
Máy phát ID của Yến Quân Tầm sáng một chút.
Tiểu Quất Long còn mang kính râm của Thời Sơn Duyên ôm chân trước và nói: “Cục thanh tra để lại tin nhắn, Khương Liễm nói hắn đang chờ ‘chúng ta’ trong ‘Mỹ Vị Mỹ Vị Siêu Mỹ Vị ’”
Yến Quân Tầm cầm vô lăng, lạnh lùng nói “Không có ‘chúng ta ’.”
* * *
“Mỹ Vị Mỹ Vị Siêu Mỹ Vị” là một quán thịt nướng rất riêng tư, nằm gần Cục Thanh tra, cũng là quán của vợ Khương Liễm, hắn mỗi ngày tan tầm đều phải cầm cặp da đến nơi này đón vợ.
“Cuộc điều tra cư dân việc kiểm tra tài sản liên quan đang tiếp tục.
Tiểu Khu Huệ Hợp và Tiểu Khu Đê đều không có camera giám sát, mà camera Tiểu Khu Phổ Lợi lại bị hỏng trong tuần xảy ra vụ việc.” Khương Liễm lật thịt nướng, “Có rất nhiều người biết mật mã cửa nhà của Lịch Kiến Hoa, bạn hắn nói tất cả mật mã của hắn đều là sinh nhật.
Bất luận là Lưu Hâm Trình, Lịch Kiến Hoa hay Hoắc Khánh Quân, hung thủ đều không để lại dấu vân tay và nước bọt trong nhà, hắn quá cẩn thận.”
“Chi bằng nói là thói quen nghề nghiệp,” Yến Quân Tầm lắc ly bia với đá viên, Bia màu hổ phách sủi bọt, “Hắn dọn dẹp nhà rất chuyên nghiệp.”
“Cậu cảm thấy là nhân viên dọn dẹp?” Khương Liễm nhìn Thời Sơn Duyên, lại nhìn về phía Yến Quân Tầm, “Bên bất động sản Phổ Lợi nói bọn họ hợp tác với một công ty làm sạch gọi là ‘Dọn Dẹp Đúng Giờ” từ rất lâu rồi chưa từng xảy ra vấn đề.
Một tuần sau khi phát hiện Lịch Kiến Hoa, chúng tôi đã kiểm tra ‘Dọn Dẹp Đúng Giờ’, bọn họ có công tác biểu rõ ràng, dịch vụ tại chỗ có thể ghi lại chính xác giờ và phút.
Nhưng mẹ của Lịch Kiến Hoa có sở thích sạch sẽ, đối với công việc dọn dẹp rất kén chọn, nhân viên dọn dẹp sắp xếp cho Lịch Kiến Hoa bà đều phải tự mình kiểm tra, không ai có thể làm cho bà hài lòng, cho nên trước khi bà qua đời, đều là chính bà dọn dẹp vệ sinh cho Lịch Kiến Hoa.
Tuy nhiên, Lịch Kiến Hoa chưa từng đổi mật mã, ai cũng có thể đi vào.”
“Hung thủ đã làm công việc này, không có nghĩa là hiện tại vẫn đang làm, tuổi của hắn lớn hơn anh,” Yến Quân Tầm ngẩng đầu nhìn cánh cửa của căn phòng bị che bởi bức vẽ người phụ nữ nằm sấp có chút giống với graffiti trong hành lang nhà Lưu Hâm Trình, “Hắn lựa chọn nạn nhân đều là xem trên tin tức mười năm trước.
Hắn đang điều tra nạn nhân của các vụ tấn công tình dục”
Khương Liễm lại lần nữa nhìn Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên ăn cơm thực yên tĩnh, tuyệt đối không giống người bị nhốt bốn năm.
Anh đối với điều chế nước sốt nhúng thịt nướng rất có nghiên cứu, mùi hương đã bay tới bên Yến Quân Tầm.
Anh thậm chí không uống bia, sữa bò nóng ở bên cạnh có vẻ không hợp với anh ta.
“Nạn nhân bị tấn công tình dục trong vụ án Lưu Hâm Trình đã rời khỏi Khu Đình Bạc,” Khương Liễm đôi mắt mơ hồ, “Lưu Hâm Trình sau khi ra tù đã theo đuôi cô, lúc ấy cô đã báo cảnh sát rất nhiều lần, cục thanh tra cấm Lưu Hâm Trình đến gần khu vực sinh sống của nạn nhân, nhưng vô dụng, chấn thương tâm lý của hắn đối với các nạn nhân bị tấn công tình dục vẫn tiếp tục.
Và hai năm sau nạn nhân bị tấn công tình dục đã được chuyển đi” Khương Liễm cân nhắc dùng từ, “Khu Quang Đồng có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp hơn đang giúp cô ấy, người nhà cô tuy rằng đối với cái chết của Lưu Hâm Trình vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nhưng đồng thời cũng thực khiếp sợ.
Cuộc điều tra chứng minh bọn họ chưa từng trở về, càng không tiếp xúc với Lưu Hâm Trình.”
Thời Sơn Duyên ngẩng đầu nhìn Khương Liễm, hỏi: “Anh có muốn thịt nướng không?”
“…… Không cần, cảm ơn.” Khương Liễm giật mình, đưa gấp thịt nướng sang phía bên kia, hắn uống một ngụm rượu, tiếp tục nói với Yến Quân Tầm, “Cuộc sống của nạn nhân bị tấn công tình dục trong vụ án Lịch Kiến Hoa bị ảnh hưởng rất nhiều bởi tin tức, sau khi Lịch Kiến Hoa vào tù, cô cũng không có việc làm, ở nhà vài năm, nghe nói Lịch Kiến Hoa ra tù đã nhảy lầu.
Cô không có trực hệ, lễ tang cũng là bà con xa hỗ trợ làm.
Về phần Hoắc Khánh Quân…trường hợp của hắn phức tạp hơn.”
“Năm 2154, Hoắc Khánh Quân là giáo viên dạy toán tại trường trung học số 6 Khu Đình Bạc, hắn bị kết án mười năm vì tấn công tình dục một học sinh, lúc vào tù vợ hắn đã ly hôn với hắn, mang theo con bỏ đi.
Bản thân Hoắc Khánh Quân luôn phủ nhận rằng mình đã tấn công tình dục học sinh, đối với kết quả phán quyết tỏ vẻ không phục, nhiều lần kháng cáo, nhưng không thành công.
Sau khi ra tù tiếp tục kháng cáo, tìm công việc khắp nơi đều trắc trở, cuối cùng chỉ có thể làm nhân viên bảo vệ cổng ở Tiểu Khu Đê vào cuối năm ngoái.”
“Nạn nhân đâu?”
“Cũng không lưu lại Khu Đình Bạc,” Khương Liễm nói đến đây lại lo lắng cho tương lai của Khu Đình Bạc, “Hiện tại nhân tài đều chạy về khu vực phát triển, ai còn muốn lưu lại cái nơi chim không thèm ỉa, còn hôi hám của chúng ta? Đương nhiên, ngoại trừ hai vị nhân tài các cậu, các cậu đều là thanh niên tốt có cống hiến, tôi thay mặt Khu Đình Bạc cảm ơn các cậu.”
“Không cần cảm ơn,” Yến Quân Tầm uống bia, “Tất cả đều là công lao của Phó Thừa Huy.”
“Vụ án lần này dính líu quá nhiều,” Khương Liễm nghiêng tai nghe tin tức phát sóng trên quang bình ở đại sảnh trong chốc lát, bĩu môi, “Phóng viên Lưu Thần Lưu lại nhảy vào.
Này, cậu nghe xem, hắn lại đem mấy nạn nhân của vụ án tấn công tình dục ra nói, mấy ngày nay bản tin của hắn đều viết là báo thù”
Yến Quân Tầm quay người lại, đẩy cửa ra, nhìn về phía quang bình trong đại sảnh.
Thời Sơn Duyên cũng quay người còn chưa kịp nhìn, Yến Quân Tầm liền đem cửa đóng lại.
Hắn nhìn Thời Sơn Duyên và nói “Xin lỗi, tôi thấy người này liền ghê tởm.”
Thời Sơn Duyên gật đầu “Làm tôi cũng ghê tởm nhìn một cái.”
Yến Quân Tầm không nghe được, hắn nói “Báo thù sẽ mang tính biểu tượng hơn, ít nhất sẽ phá hủy tư liệu của tấn công tình dục.”
“Mọi người sẽ né tránh một số điều trong tiềm thức, không hẳn vì họ sợ, mà vì họ không thể nhìn thẳng vào bản thân và sẽ mất kiểm soát về mặt cảm xúc trong vấn đề này.” Thời Sơn Duyên tạm dừng hai giây, biểu tình đột nhiên thần bí, thấp giọng xúi giục, “Loại tâm tình này cậu cũng có thể tìm thấy được khi ‘cao trào’.”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.