Bạn đang đọc Thời gian trôi mãi – Chương 21 – part 02
Nghĩ đến chuyện cậu con trai bận rộn mãi với sự nghiệp, đến năm 29 tuổi mới có được cô người yêu quan hệ ổn đinh, mẹ Điền Quân Bồi đành phải thừa nhận đó là một chuyện đáng mừng. Hơn nữa khi bạn bè cũ, đồng nghiệp cũ nói đến chuyện con cái, toàn là những tin giật gân khiến bà vô cùng sửng sốt, nào là con gái của vị nọ hẹn hò với bạn quen qua mạng rồi bỏ đi theo người ta, con trai của vị kia đến quán bar rồi quen được một cô rồi lấy làm vợ, những chuyện này đều khiến cả người kể và người nghe phải than thở liên hồi.
So với những trường hợp đó, Trinh Duyệt Duyệt sinh ra trong một gia đình mà họ biết hết gốc tích, mặc dù ham chơi, nhưng cũng đã tốt nghiệp đại học, có một công việc nhàn nhã ở công ty của cha cô, hàng ngày đi làm, ai nhìn cũng đều cảm thấy những điều kiện như ngoại hình hay gia cảnh đều rất ổn.
Từ trước đến nay mẹ Điền Quân Bồi luôn là người hiểu biết, nghĩ thoáng, lại là người thông minh, thấy quan hệ của con trai và Trịnh Duyệt Duyệt phát triển ổn định, mặc dù vẫn không hài lòng với tính cách tiểu thư của Trịnh Duyệt Duyệt, nhưng sau khi cân nhắc đã thừa nhận thực sự không có gì đáng phải phàn nàn. Bà quyết định tôn trọng sự lựa chọn của con trai, không can thiệp gì nữa.
Thậm chí bà và chồng bà đã bắt đầu lên kế hoạch, nhờ người trang trí, thiết kế lại cho ngôi nhà mà họ đã mua từ mấy năm về trước, coi như là quà cưới tặng con trai, khi gặp gỡ nhà họ Trịnh, họ còn gọi đùa nhau là ông bà thông gia.
Nhưng rồi đột nhiên Điền Quân Bồi về nhà tuyên bố đã chia tay với Trịnh Duyệt Duyệt.
Cha mẹ Điền Quân Bồi đều vô cùng sửng sốt, đương nhiên là họ không thích cậu con trai duy nhất của mình có những hành động thiếu thận trọng trong vấn đề này, nhưng cho dù họ hỏi thế nào, Điền Quân Bồi cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ bực bội nói rằng đây là chuyện riêng của anh, cũng là quyết định chung mà anh và Trịnh Duyệt Duyệt cùng đưa ra, anh muốn có một chút không gian riêng ình.
Thực ra, lý do khiến Điền Quân Bồi né tránh không phức tạp như cha mẹ anh tưởng. Anh tránh không nói đến, chỉ là vì cuộc chia tay của anh với Trịnh Duyệt Duyệt không có gì là vui vẻ.
Họ yêu nhau, mọi thứ diễn ra rất thuận lợi, hai người cũng khá hợp nhau.
Nửa năm trước, anh đi công tác trở về lúc nửa đêm, muốn tạo cho người yêu một sự bất ngờ, không gọi điện thoại mà đến thẳng chỗ cô, lúc mở cửa phòng, phát hiện thấy vẻ mặt Trịnh Duyệt Duyệt rất căng thẳng, có một anh chàng lạ đang ngồi trên ghế sofa, nét mặt tỏ ra luống cuống nhưng lại có phần đắc ý.
Vấp phải trường hợp này, cho dù Trịnh Duyệt Duyệt giải thích rằng chỉ là bạn học cũ, nói chuyện quên mất thời gian, anh chàng đó liền lập tức đứng dậy, ngượng ngùng cáo từ, anh cũng cảm thấy không vui.
Nhưng sau đó Trịnh Duyệt Duyệt lại tỏ thái độ người trong sạch không cần thanh minh cũng không sao, cô không chịu nói gì thêm. Thực ra sự kiêu căng tự phụ của Điền Quân Bồi trên phương diện này cũng không kém gì cô, đương nhiên cũng không tra khảo gì cô.
Mối quan hệ giữa hai người tự nhiên trở nên lạ lùng. Những mâu thuẫn mà trước đây được bỏ qua đã bị phóng đại lên một cách vô hạn. Anh không còn vui vẻ chấp nhận những tính xấu của cô như trước đây, chấp nhận sự nũng nịu của cô. Đột nhiên mối quan hệ này trở nên vô cùng cứng nhắc. Từ lâu Trịnh Duyệt Duyệt đã quen với sự thuận buồm xuôi gió, làm sao chịu được bầu không khí chiến tranh lạnh này, bực quá liền thốt lên: Như thế này thà chia tay còn hơn.
Có lẽ cô không coi câu nói này là thật, nhưng đột nhiên Điền Quân Bồi lại phát hiện ra rằng, trước đây Trịnh Duyệt Duyệt từng phàn nàn rằng tình yêu của hai người diễn ra rất bình lặng, không có gì là nổi bật, anh không đồng ý với quan điểm đó, hiện tại nhìn lại, đúng là tình cảm của họ chỉ được thể hiện ở bề ngoài, vừa gặp sóng gió dường như đã xóa hết mọi khoảnh khắc vui vẻ trước đây. Anh lập tức cảm thấy chán chường, không hề níu kéo mà gật đầu đồng ý.
Nhưng các tình tiết tiếp theo lại rất tiểu thuyết.
Đột nhiên Trịnh Duyệt Duyệt không vui vẻ như trước đây nữa mà trở nên đa sầu đa cảm, mấy hôm sau, đi uống rượu với bạn hơi quá chén, gọi điện thoại cho anh, khóc đòi gặp anh bằng được. Anh không chịu được cảnh một cô gái xinh đẹp khóc như mưa như gió trước mặt mọi người đòi sà vào lòng anh, cộng với những lời hùa vào của bạn bè, cuối cùng hai người đã làm lành với nhau, cả hai đều tỏ ra rụt rè, dường như đối xử với nhau như khách.
Chưa đầy một tháng, bạn của anh ấp úng nói với anh rằng nhìn thấy Trịnh Duyệt Duyệt ngồi trên chiếc xe mui trần của cậu bạn học cũ đó đi hóng gió.
Ở thành phố công nghiệp không khí ô nhiễm nặng, nhìn đâu cũng thấy bụi này, đi xe mui trần với nhau, thực ra là sợ người khác không nhìn thấy hành vi ăn chơi của mình. Anh giận vô cùng, gọi điện hỏi Trịnh Duyệt Duyệt thế có nghĩa là gì. Cô lại tỏ ra phẫn nộ hơn cả anh, lập tức chỉ trích anh không quan tâm đến cô, cũng không tin tưởng cô, vẫn nên chia tay thì hơn.
Buông máy xuống, cơn giận của anh cũng đã tiêu tan, thầm nghĩ, cơn giận đó của anh dường như là do vì lòng sĩ diện, cho dù thế nào, lần này cũng thực sự là chơi đủ rồi. Tuy nhiên anh lại nghĩ lầm một lần nữa.
Chưa đầy nửa tháng, Trịnh Duyệt Duyệt đứng dưới tòa nhà văn phòng mà anh làm việc để đợi anh, trong màn đêm, đôi mắt cô lấp lánh, câu đầu tiên mà cô nói là: “Quân Bồi, anh mặc lê rất đẹp. Em vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh anh bào chữa trước tòa”.
Xuất phát từ sự tò mò mà Trịnh Duyện Duyệt đã từng một lần đến xem anh xuất hiện trước tòa, nhưng đó chỉ là một vụ án kinh tế khô khan, không có những cảnh tranh cãi gay gắt, đối chọi quyết liệt như cô tưởng tượng. Xem được một nửa thì cô đã ngáp liên tục và về trước, đến tối có cuộc hẹn lại nhấn mạnh, bắt anh phải mặc lê đi chơi, lý do vì trong cả phiên toà, anh là người mặc lê đẹp nhất.
Điền Quân Bồi cũng mềm lòng, đang định nói thì cô đã nép sát vào anh, đưa tay kéo chiếc caravat của anh xuống, đồng thời đôi mắt nhìn anh chăm chú, giọng hạ thấp xuống, trong sự nũng nịu có cái gì đó mê hoặc, “nhưng em thích nhìn anh mở chiếc cúc đầu tiên trên áo sơ mi, thực sự là rất… sexy”.
Sự nhiệt tình và duyên dáng của Trịnh Duyệt Duyệt là điểm đầu tiên cuốn hút anh. Nếu anh không thừa nhận sự rung động trong lòng mình thì đó là điều giả dối. Nhưng trong lúc ôm cô vào lòng, anh vẫn giữ sự tình táo trong đầu óc mình, anh cho rằng, những biểu hiện này của Trịnh Duyệt Duyệt là có ý đồ thao túng anh.
Anh nghĩ, đối với đàn ông, bị thao túng một cách ngọt ngào như vậy cũng không có cái gì là mất mặt.
Trịnh Duyệt Duyệt nói, đúng là người bạn đó vẫn theo đuổi cô, nhưng cô không có cảm giác gì trước người đó. Anh đã chấp nhận lời giải thích này.
Thời kỳ cơm lành canh ngọt này dài hơn một chút, nhưng cũng chỉ dài hơn một chút mà thôi. Tình cảm bị hàn gắn lại rất yếu đuối, hai tháng trước, Trịnh Duyệt Duyệt lại cãi nhau với anh một trận vì một chuyện rất nhỏ, anh không muốn cãi nhau nữa, quay người bỏ đi, trong cơn nóng giận, Trịnh Duyệt Duyệt lại đòi chia tay, anh lạnh lùng nhìn cô: “Em cứ nghĩ cho kỹ đi, anh sẽ không chơi trò chơi ly ly hợp hợp như thế này với em nữa đâu”.
Dĩ nhiên đây không phải là lời dỗ dành mà một cô gái muốn được nghe. Nhưng lần này, thực sự Điền Quân Bồi đã chán ngán lắm rồi.
Tình cảm của anh không mạnh mẽ đến mức có thể chịu đựng được mãi những sự dày vò lặp đi lặp lại như vậy. Anh là một luật sư rất nghiêm túc, có khả năng tư duy logic chặt chẽ, kể cả có lúc cảm thấy cuộc sống có phần nhạt nhẽo, nhưng cũng không bao giờ mơ ước rằng sẽ phải trải qua một mối tình không biết thế nào là lẽ phải, không ngả bài theo luật, càng không nghĩ rằng phải bám riết một người đẹp và rước về cung mới cảm thấy cuộc đời viên mãn.
Hai người được coi là đã chính thức chia tay nhau.
Điền Quân Bồi không giải thích với cha mẹ quá trình quá vặt vãnh này. Khi nghe thấy mẹ nói rằng trong thời gian anh đi công tác, Trịnh Duyệt Duyệt đã đến nhà chơi, anh liền cảm thấy đau đầu ngay.
“Cô ấy có nói gì không hả mẹ?”
“Cũng không nói gì, mang yến sào đến, nói mẹ nó mang từ Hồng Kông về. Mẹ có ăn cái này đâu”. Mẹ Điền Quân Bồi làm ở phòng kỹ thuật, là người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, từ trước đến nay không hào hứng gì với những món đồ bổ như yến sào, vây cá. Bà cau mày nói: “Hơn nữa cũng sang trọng quá. Mẹ và ba đều không chịu nhận, nhưng từ chối thế nào nó cũng không chịu mang về. Rốt cục giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ thấy Duyệt Duyệt vẫn rất coi trọng con, yêu đương phải thận trọng, không nên tùy tiện đòi chia tay. Đúng là tính nó hơi tiểu thư, ngay từ đầu mẹ đã phát hiện ra, con là đàn ông, bụng dạ phải rộng lượng, cần phải biết khoan dung, quan tâm mới phải”.
Điền Quân Bồi không biết phải nói gì trước lời giáo huấn của mẹ.
Thời gian này, khi Trịnh Duyệt Duyệt gọi điện thoại cho anh vào lúc nửa đêm, anh chỉ khuyên cô uống ít thôi và về nhà sớm, không muốn đích thân đến để dỗ dành cô và hàn gắn lại tình cảm của hai người một lần nữa.
Anh không tự cao tự đại đến mức bắt Trịnh Duyệt Duyệt phải làm lành với anh lần này. Đúng vậy, mọi điều kiện của anh đều rất ổn, từ ngoại hình đến nội tâm, tính tình điềm đạm, thành đạt trong sự nghiệp, thu nhập khá cao, đã khá có tiếng tăm trong giới tư pháp tỉnh, nhưng dù xét về gia cảnh hay điều kiện bản thân, Trịnh Duyệt Duyệt cũng rất ổn, từ trước đến nay không thiếu kẻ theo đuổi, cậu bạn học lái xe thể thao đó chỉ là một trong số đó. Anh không hiểu tại sao cô lại hạ thấp mình như vậy để tìm anh.
“Con sẽ giải quyết ổn thỏa mẹ ạ”. Anh chỉ có thể nói với mẹ mình như vậy.
Sau khi quay về phòng, Điền Quân Bồi liền gọi điện thoại cho Trịnh Duyệt Duyệt, “Duyệt Duyệt, tốt nhất em đừng kể những chuyện rắc rối giữa chúng mình ra với ba mẹ anh, điều này không thể giải quyết được vấn đề gì”.
“Dù là mình đã chia tay nhưng vẫn là bạn chứ”. Trịnh Duyệt Duyệt nói như không có chuyện gì xảy ra: “Anh nghĩ sâu xa quá, em có nói gì với ba mẹ anh đâu, chỉ là hỏi thăm theo phép lịch sự thôi”.
“Có chuyện gì cứ gọi điện thẳng cho anh để giải quyết sẽ hay hơn”.
“Anh yên tâm, em sẽ nghe lời anh”.
“Thế thì được rồi”.
“Tuần sau nhà hát của tình có chương trình độc diễn piano của Bác Thông, anh đi xem cùng với em nhé”.
“Anh xin lỗi, tuần sau anh phải đi công tác”.
Trịnh Duyệt Duyệt cười nói: “Đây có phải là tránh mặt em không?”
Anh cũng cười: “Dĩ nhiên là không phải rồi, em biết rất rõ tính chất công việc của anh, đi công tác là chuyện không thể tránh khỏi. Hơn nữa, anh thực sự không thích việc biến cuộc đời thành vở kịch”.
“Nếu em hứa với anh từ sau sẽ không bao giờ thích sao làm vậy nữa thì sao?”
“Duyệt Duyệt, em đã cho anh cơ hội rồi, anh rất cảm ơn em, nhưng anh nghĩ, thực sự là chúng mình không hợp nhau”.
“Cũng có nghĩa là anh không muốn cho em cơ hội nữa ư?”
Điền Quân Bồi im lặng một lát, “Anh chúc em vui vẻ, Duyệt Duyệt ạ”.
Trịnh Duyệt Duyệt cúp máy, Điền Quân Bồi không có cảm giác như trút được gánh nặng. Mấy tiếng sau, anh lại nhận được điện thoại của ba Trịnh Duyệt Duyệt, ông không hề nhắc đến chuyện giữa anh và cô con gái của mình mà chỉ nói là muốn tổ chức một bữa ăn vào cuối tuần để hai nhà ngồi với nhau. Anh sợ quá vội từ chối, “chú ạ, cuối tuần cháu còn phải đi công tác, có gì tính sau chú nhé”.
Anh không ngờ rằng cuộc chia tay mà anh tưởng đã kết thúc từ lâu lại kéo dài lâu như vậy, tự nhiên lại bị rơi vào ngõ cụt.
Ngày hôm sau, sau khi đi làm, ông chủ của văn phòng luật sư Phổ Hàn – Tào Hựu Hùng bước vào phòng làm việc của Điền Quân Bồi, bàn trước với anh cách giải quyết mấy vụ án lớn, sau đó nói với anh rằng, vụ hợp tác với văn phòng luật sư Kinh Thiên ở thành phố Hán Giang thuộc tỉnh lân cận đã thu được những tín hiệu thành công bước đầu. Biết được thông tin này, anh cũng mừng như ông Tào Hựu Hùng.
Ông Tào Hựu Hùng là một luật sư nổi tiếng đã công tác lâu năm, rất có tiếng tăm trong ngành, từ trước đến nay có tham vọng rất lớn. Dưới sự cầm trịch của ông, văn phòng luật sư Phổ Hàn đã trở thành văn phòng luật sư có quy mô lớn nhất nhì khu vực này. Bắt đầu từ năm ngoái, mấy người hợp tác với nhau đã bắt đầu bàn kế hoạch mở rộng, lựa chọn đầu tiên là thành phố Hán Giang – tỉnh hội của tỉnh lân cận, nơi có sự hợp tác mật thiết về kinh tế với tỉnh này.
Vì có những thành tích nổi trội từ khi bước vào ngành, Điền Quân Bồi vừa mới có tư cách tham gia vào trong đó. Nhưng việc sáp nhập liên tỉnh, thích hợp nhất là chọn một văn phòng luật sư đã có sẵn, tiến hành theo phương thức hợp tác. Chỉ có điều những văn phòng luật sư làm ăn tốt đều từ chối bị sáp nhập, còn những văn phòng làm ăn kém lại không có ý nghĩa sáp nhật, điều này liên quan đến sự lựa chọn về lợi ích trên rất nhiều phương diện, không dễ dàng đạt được hiệp định hợp tác.
“Tôi dự định đầu tháng sau sẽ đến gặp họ. Quân Bồi, cậu đi cùng tôi một chuyến”.
Điền Quân Bồi hơi bất ngờ. Anh biết nếu hiệp định hợp tác được ký kết thì chắc chắn văn phòng luật sư Phổ Hàn sẽ phải cử một người đến đó để phụ trách. Nhưng ở Trung Quốc, ngành luật sư rất coi trọng nguồn nhân lực. Mấy người hợp tác kia đều đang tự mình cân nhắc, sang đó phát triển cũng là một mồi dụ lớn, nhưng đồng thời cũng đồng nghĩa với việc phải từ bỏ những khách hàng hiện có để đi khai hoang mở đất, chắc chắn sẽ rất vất vả. Ở tỉnh này anh đã thắng được trong mấy vụ kiện phức tạp, tiếng tăm đang lên, nhưng vừa mới trở thành người hợp tác, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ sang tỉnh khác để mở mang thị trường mới vào lúc này.
Rõ ràng là ông Tào Hựu Hùng đã có suy nghĩ từ lâu, “Khách hàng lớn trong tay cậu Húc Thăng có thị trường nằm trong hai tỉnh, cậu thường xuyên về đó công tác, cũng khá am hiểu về tình hình của thành phố Hán Giang. Dĩ nhiên rồi, vụ hợp tác có thành công hay không một là phải xem tình hình bàn bạc, hai là tôi cũng sẽ không bắt ép cậu, cậu có thể cảm nhận một chút tình hình ở bên đó rồi hãy quyết định”.
Điền Quân Bồi sực nhớ đến Nhâm Nhiễm, không thể không thừa nhận, đây là một cơ hội rất hợp lý để có thể gặp lại cô. Anh liền đồng ý.
Hôm qua, Điền Quân Bồi và ông Tào Hựu Hùng lại đến thành phố Hán Giang một lần nữa. Tuy nhiên, anh tìm đến khách sạn mà Nhâm Nhiễm ở để hỏi thăm thì phát hiện ra cô đã trả phòng và rời chỗ đó, gọi điện thoại theo số điện thoại mà cô cho anh thì rất sửng sốt khi phát hiện ra rằng số điện thoại này đã ngừng sử dụng.
Anh mang theo niềm hy vọng cuối cùng, tìm đến người bạn cũ là Vương Dụ Kiệt. Vương Dụ Kiệt là giảng viên của trường đại học luật kinh tế tài chính, trước đây làm nghiên cứu sinh tiến sĩ, thầy hướng dẫn là ông Nhâm Thế Yến, Vương Dụ Kiệt đã nhanh chóng giúp anh tìm cô, đúng là ông Nhâm Thế Yến chuẩn bị đến thành phố Hán Giang để dự hội nghị, ông đã báo cho anh thời gian và tên khách sạn mà ông chuẩn bị ở.
Tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, không biết sau khi gặp ông Nhâm Thế Yến sẽ hỏi thăm một vị giáo sư mà anh không quen về tình hình của con gái ông ta như thế nào, đồng thời anh cũng cảm thấy coi thường hành vi của mình, chẳng khác gì hành động của học sinh cấp ba mới biết yêu, đột nhiên lại có thiện cảm với một cô nữ sinh nào đó ở lớp bên cạnh, để ý đến mọi hành động của cô ấy, thậm chí tan học về còn bám theo đuôi để xem cô ấy đi về phía nào.
Nhưng đó là những chuyện mà bạn bè anh đã từng làm, lúc đó anh cảm thấy bạn mình vô cùng ấu trĩ, buồn cười, không ngờ chuẩn bị bước sang tuổi 30 rồi mà anh cũng có phản ứng như thời dậy thì này, ý thức ra được điều này, anh có phần khóc dở mếu dở.
Sau khi đến khách sạn, anh liền nhìn thấy Nhâm Nhiễm đang ngồi đọc báo trong sảnh lớn, cô cắt tóc ngắn, dưới tai một chút, chiếc cổ thon thả tạo thành một đường cong rất đẹp, đột nhiên anh thấy lòng nhẹ bẫng, cảm giác tự cười nhạo mình đó lập tức tiêu tan.
Anh ngồi xuống đối diện với Nhâm Nhiễm, “Đúng vậy, anh đi công tác”.
“Em đang đợi ba em, hôm nay ông đến đây để dự hội nghị”.
“Nếu tiện thì anh có thể đợi ở đây một lát để gặp giáo sư Nhâm được không, từ trước đến nay anh rất ngưỡng mộ trình độ chuyên môn của ông”.
Thuở nhỏ Nhâm Nhiễm đã quen với việc những người làm trong ngành luật tỏ ra rất tôn trọng cha mình, cô liền bình thản gật đầu: “Vâng”.