Bạn đang đọc Thời gian đẹp nhất là khi yêu em – Chương 5
Thay đổi mấy lần giao thông công cộng mới đến được cửa hàng, dọc theo đường đi đã rất nhanh chóng mong tới kịp nhưng là như cũ vẫn đến muộn. Vừa vào đến cửa hàng Đàm Tĩnh liền chứng kiến Vương Vũ Linh hướng cô nháy mắt, cô còn chưa rõ chuyện gì thì quản lý trực ban đã thấy cô, nghiêm mặt nói “Đàm Tĩnh, làm sao cô lại đến muộn?”
Đàm Tĩnh có điểm mơ màng nhưng đúng là xác thực đến muộn là không nên, vì vậy cô cúi đùa nói “Thực xin lỗi.”
“Nói xin lỗi có thể không tuân theo chế độ sao?” Trực ban quản lý vẻ mặt lạnh băng sương “Tháng này cô đã đến muộn ba lươt, theo như quy định trừ tất cả tiền thưởng.”
Đàm Tĩnh kinh ngạc một chút, quản lý trực ban còn nói “Ngày hôm qua cô xin nghỉ cả một ngày, theo quy định của công ty đã khấu trừ tiền lương của ngày đó, còn có ngày mai cô phải đi làm cả ngày.”
Đàm Tĩnh bị những chuyện tình liên tiếp này làm cho có điểm mơ hồ, quản lý trực ban bình thường đối với cô coi như không tệ bởi vì cô làm việc rất chịu khó, chưa bao giờ nghĩ tới lười biếng. Ngày hôm qua khi cô nói với quản lý trực ban thì hắn cũng ăn nói rất khách khí. Như thế nào đột nhiên thoáng một cái thái độ lại có thể chuyển biến như vậy?
Quản lý trực ban nhìn cô ngẩn người tại đó, tựa hồ càng tức giận “Còn không thay quần áo đi làm việc.”
Cô vội vội vàng vàng đi vào phòng thay quần áo, thay đổi đồng phục làm việc đi ra. Sau khi giao ca với nhân viên thu ngân buổi sáng xong, cô bắt đầu mở máy thu tiền ra kiểm lại.
Phần công việc này buồn tẻ mà không thú vị nhưng chính cô đã làm sáu năm. Từ một cửa hàng nhỏ đổi thành một cửa hàng khác lớn hơn, quen biết rất nhiều đồng nghiệp đã đi làm ở nơi khác, hoặc là đã kết hôn. Chính là cô cùng Vương Vũ Linh, vẫn còn như cũ làm công việc ở đây. Bất kể như thế nào, phần công việc này không cần dầm mưa dãi năng, mặc dù đứng mấy giờ khiến cho chân thường bị phù vì đứng nhiều nhưng tiền lương mỗi tháng rất ổn định.
Cô không có văn bằng đại học, có thể tìm được công việc cũng chỉ có thể như thế này, tiền mặc dù vĩnh viễn cùng không nhiều nhưng so với không có cơm ăn thì cũng tốt hơn nhiều, cho nên cô rất quý trọng công việc này. Quản lý trực ban không biết vì cái gì, cả buổi chiều đều nghiêm mặt, hơn nữa vẫn đứng cạnh quầy thu ngân, ngay cả Vương Vũ Linh cũng không dám tranh thủ thời gian mà đến nói chuyện với cô.
Vì đi làm muộn nên mãi đến khi vào trong phòng thay quần áo đổi về quần áo của mình, Vương Vũ Linh mới hỏi cô “Ánh mắt của cậu làm sao vậy? Ngày hôm qua ngủ không ngon sao? Còn có, cậu hôm qua xin nghỉ để làm gì? Đồn công an tìm cậu làm cái gì vậy?”
Đàm Tĩnh biết rõ Vương Vũ Linh là người lầm lỳ ít nói nhưng khi bùng phát lên thì cũng rất dữ dội, nghe đến chuyện của Tôn Chí Quân nhất định lại khuyên cô ly hôn, cho nên cô vẫn quyết định che dấu “Không có gì.”
“Xảy ra chuyện gì cậu còn muốn gạt tớ nữa sao?” Vương Vũ Linh có điểm tức giận “Cậu còn hay không coi tớ là bạn bè?”
Đàm Tĩnh đổi chủ đề, cô trên đường từ bệnh viện về cửa hàng đã lo lắng mang theo tiền mặt không an toàn, vì thế giữa đường đi cô vào ngân hàng một chuyến, đem số tiền đó gửi vào. Nguyên nhân cũng vì vậy cho nên cuối cùng mới đến muộn, cô đem sổ tiết kiệm cho Vương Vũ Linh nói “Cái nà hay là tạm thời gửi ở chỗ của cậu vậy.”
Vương Vũ Linh mở cuốn sổ tiết kiệm ra xem nhưng vừa mới mở ra nhìn thấy số tiền trong đó, sợ hết hồn hỏi lại “Làm sao cậu đột nhiên lại có nhiều tiền như vậy? Nơi nào mà có ?”
Đàm Tĩnh cũng không lên tiếng, Vương Vũ Linh biết rõ tình tính của cô, lắc đầu đem sổ tiết kiệm thu lại rồi nói “Nếu không phải là tớ biết cậu đã nhiều năm như vậy, nhất định cho rằng cậu ngày hôm qua đi làm cướp a. Tiền lương còn chưa có phát, cậu tìm đâu ra công việc để có hơn 1 vạn nhân dân tệ trong thời gian ngắn thế chứ…. Đây là phí phẫu thuật cho Bình Bình đi?”
“Đây là số tiền tớ mượn của người khác, có lẽ không tới hai ngày thì phải dùng hết.” Thời điểm Đàm Tĩnh nhíu mày, mi mắt đã có nếp nhăn nhàn nhạt rồi “Phí phẫu thuật cho Bình Bình còn kém xa lắm..” cô thở dài, nói không nên lời.
Vương Vũ Linh biết rõ chỉ cần vừa nhắc tới bệnh của Tôn Chí Bình thì tâm sự của Đàm Tĩnh càng nặng nề. Cô cũng không có biện pháp khuyên lơn, càng không có cách nào giúp Đàm Tĩnh, chỉ có thể vỗ vỗ lưng của cô “Đi thôi, tớ cùng Lương Nguyên An có việc muốn nói rồi mời cậu ăn cơm tối.Chúng ta trước tiên đi đón Bình Bình.”
Đàm Tĩnh cơm trưa cũng không có ăn, vừa nghe được lời nói của Vương Vũ Linh mới phát giác đói bụng. Cô thẹn thùng vì luôn chiếm tiện nghi của bạn bè, vì vậy bèn nói “Cùng nhau ăn cơm thì có thể, chúng ta đợi giao ca xong đã. Bất quá vì cái gì cậu muốn cùng với Lương Nguyên An cùng nhau mời khách? Chẳng lẽ…” cô nói đến đây, rút cuộc mới cười cười.
Vương Vũ Linh lại vỗ lên lưng cô một cái rồi nói “Chán ghét! Hôm ay tớ vô luận như thế nào cũng phải mời cậu ăn cơm. Cậu nhất định đã quên hôm nay là ngày mấy.”
Đàm Tĩnh sửng sốt một chút, cẩn thận suy nghĩ một chút nhưng như cũ cũng không nghĩ tới. Ngược lại Vương Vũ Linh nhịn không được nói “Hôm nay là sinh nhật của cậu mà. Sinh nhật cậu đều quên. Cậu xem bản thân cậu một chút đi, suốt ngày bận cái gì thế chứ?”
Đàm Tĩnh ngược lại không nghĩ tới hôm nay là sinh nhật của mình, cô cũng xác thực vì loay hoay mà quên mất. Hai ngày nay đi tới đồn công an rồi lại đi tới bệnh viện, lại còn gặp được Nhiếp Vũ Thịnh, cô cảm thấy cuộc sống liền giống như một dòng nước chảy xiết, mỗi lần một cơn sóng đánh tới chính là tai họa ngập đầu. Cô đau khổ giãy giụa, chỉ cần nước chảy bèo trôi, căn bản cũng không có khí lực dư thừa chú ý đến những chuyện khác nữa.
“Sinh nhật vui vẻ.” Vương Vũ Linh cười nói “Cho nên hôm nay mời cậu ăn cơm. Đi thôi. Nhanh đi đón Bình Bình.”
Nơi ăn cơm là quán ăn nhỏ mà bọn họ thường lui tới, ba người lớn cùng một đứa trẻ chọn bốn món ăn cùng một chén súp lớn,quán ăn nhỏ cũng đã đầy khách. Đàm Tĩnh không có ăn cơm trưa, lúc này đã sớm đói lả rồi, chỉ dùng súp để lót dạ, sau đó dụ dỗ Tôn Bình ăn cơm. Tôn Bình rất hiểu chuyện, chính mình cầm cái muỗng ăn từng ngụm đến hết, chỉ là trên mặt dính nhiều hạt cơ, chọc cho Vương Vũ Linh cười không ngừng. Cầm khăn giấy lau mấy hạt cơm trên mặt rồi nói “Tiểu suất ca ngày càng đẹp trai,lớn lên cưới dì Vương được hay không?”
Đôi mắt to đen lúng liêng của Tôn Bình nhìn cô sau đó lắc đầu “Cháu lớn lên sẽ không cưới dì.”
“Vậy cháu cưới ai nha?”
“Cháu cưới mẹ, mẹ cực khổ nhất. Cháu cưới mẹ, cũng không để cho mẹ phải đi làm sau đó ngày ngày nấu cơm cho mẹ cháu ăn.”
Lời nói ngây thơ chọc cha ba đại nhân đều cười đến tiền phủ hậu ngưỡng (bò ra đất mà cười, cười ngất ngưỡng), Vương Vũ Linh nhiêm trang nói”Vậy cũng không được, mẹ cháu đã gả cho cha cháu rồi, cháu chỉ có thể người người khác thôi. Như thế nào, hay là cưới dì Vương đi, đên lúc đó dì Vương cũng không để ho mẹ cháu đi làm, cũng ngày ngày nấu cơm cho mẹ cháu ăn.”
Tôn Bình nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ hồi lâu rồi nói “Cháu vẫn là cưới mẹ, mẹ cực khổ nhất, hơn nữa mẹ xinh đẹp nhất.”
Cái này ngay cả Lương Nguyên An cũng nhịn không được cười sặc sụa, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Bình rồi nói “Nhỏ như vậy, cũng biết được là có xinh đẹp hay không rồi sao?”
“Dì Vương thương tâm quá đi” Vương Vũ Linh giở sở trường che liếc tròng mắt “Bình Bình nói dì Vương không xinh đẹp, dì Vương không ai thèm lấy…”
“Dì Vương cũng xinh đẹp.” Tôn Bình cực lực an ủi cô “Nhất địh sẽ có một chú xinh đẹp đến cười dì mà.” Cậu bé nhìn nhìn Lương Nguyên An nói “Chú Lương, chú có thể cưới dì Vương.”
Lương Nguyên An uống bia bị sặc, lại vừa hô vừa cười rồi thở gấp, Vương Vũ Linh ngược lại có nét thẹn thùng của người lớn tuổi nói “Thằng quỷ nhỏ. Còn nhỏ mà đã lém lỉnh như thế.” Đàm Tĩnh ngược lạ chỉ nhoẻn miệng cười, rót cho Lương Nguyên An chén trà. Lương Nguyên An không dễ dàng ngừng ho khan, nói “Vậy cũng tốt. Hôm nay sinh nhật mẹ cháu, chúng ta muốn đưa một một quà thần bí.”
Đôi mắt đen lúng liêng của Tôn Bình nhìn hắn.
“Tang… tang…” Lương Nguyên An từ dưới bàn lấy ra một cái túi đen lớn, đặt ở trên bàn sau đó mở ra, lộ ra bên trong là một hộp bánh ngọt, rồi lại mở hộp bánh ngọt ra, bên trong dĩ nhiên là một cái bánh ngọt với một bông hoa được trang trí rất tinh xảo trên bề mặt.
“Oa”. Tôn Bình dù sao cũng là đứa trẻ nhỏ, nhịn không được kêu lên “Bánh sinh nhật thật là lớn.”
“Đúng vậy, bánh sinh nhật thật là lớn.” Lương Nguyên An cười hì hì nói “Chú Lương tự mình làm đó. Nào đến đây, chúng ta trước tiên thắp nến ước nguyện. Sau đó nếm thử chiếc bánh ngọt này được hay không?”
Đàm Tĩnh vốn là nhân viên thu ngân, không khỏi nhìn Vương Vũ Linh một cái rồi lại nhìn sang Lương Nguyên An một cái. Lúc xế chiều cô không có thu tiền cái bánh ngọt này mặc dù bọn họ là nhân viên mua bánh ngọt có thể được chiết khấu giá nhưng chiếc bánh ngọt lớn như vậy, giá rất xa xỉ.
Có lẽ là bọn họ mua ngày hôm qua?
Vương Vũ Linh đặt ngón nến trên chiếc bánh ngôt, Lương Nguyên An ôm Tôn Bình nói cho cậu bé biết “Cái ngọn nến này rất thần ỳ,vì ngọn nến biết ca hát. Đến đây nào, chúng ta cùng đốt nến, nghe nó hát bài hát mừng sinh nhật.” Tôn Bình đương nhiên là rấ vui mừng, hơn nữa cậu còn chưa từng có xem qua âm nhạc của ngọn nến cho nên khi ngọn nến sinh nhật vừa được nhóm lên như một đóa hoa, Tôn Bình cao hứng vỗ tay “Mẹ! Mẹ mau ước nguyện.”
Vương Vũ Linh cũng lôi kéo Đàm Tĩnh ước nguyện, Đàm Tĩnh cười chấp tay hành lễ rồi nhắm mắt lại. Còn có nguyện vọng gì đây? Chỉ hi vọng bệnh của Tôn Bình sớm chữa lành một chút, có thể bình an mà lớn lên. Đây là tâm nguyện duy nhất của cô.
Những thứ khác không đề cập tới cũng được.
Cô mở mắt ra, cùng với mọi người thổi tắt ngọn nến.
Lương Nguyên An làm bánh ngọt ăn thật ngon, mỗi người chia ra một khối lớn những vẫn ăn không có hết. Vì vậy một lần nữa dùng cái hộp gói lại để cho Đàm Tĩnh đem xách về nhà.
Ở trên xe bus công cộng, Tôn Bình liền đã ngủ. Có lẽ là quá mệt mỏi bởi vì sau khi cơm nước xong, bọn họ lại dẫn Tôn Binh đi tới công viên, Tôn Bình không thể vận động mạnh nhưng cũng là một đứa trẻ bình thường có thể ngồi xe lửa, ngồi ngựa gỗ xoay tròn. Đàm Tĩnh bình thường có rất ít thời gian mang theo con đi chơi, không nghĩ tới Tôn Bình rất thích Lương Nguyên An, quấn quít lấy hắn cùng với chính mình cùng nhau lái chiếc xe tăng. Đàm Tĩnh vô cùng chua xót nghĩ, có lẽ vì Tôn Chí Quân chưa từng có mang con đi ra chơi đàu nên trong lòng con trai, hình tượng người cha này có phải là thiếu thốn quá lâu rồi không.
Xuống khỏi xe bus công cộng thì còn một đoạn nữa mới tới nhà, Đàm Tĩnh ôm con trai lại xách theo hộp bánh ngọt, quả thực rất bất tiện. Đi không bao xa, đã cảm thấy thở hồng hộc nên đành phải ngồi nơi bậc thang nơi đường lón, nghĩ đổi tay một chút. Không nghĩ tới vừa mới đổi tay, con trai liền tỉnh, mở mắt ra, nhỏ giọng cất tiếng kêu “Mẹ.”
Đàm Tĩnh “ừ” một tiếng rồi nói “Mẹ ôm không được con nữa, con có thể để mẹ cõng không?”
“Vâng ạ.”
Cô một lần nữa đem con cõng lên, như vậy nhẹ nhàng hơn nhiều, còn có thể lấy tay cầm bánh ngọt dễ dàng. Tôn Bình rất thích ăn bánh ngọt, có đôi khi cô cũng sẽ mua chiếc bánh mì hoặc bánh ngọt ở cửa hàng giảm giá làm đồ ăn vặt cho Tôn Bình nhưng là chiếc bánh ngọt mới mẻ như vậy ăn xác thực rất ngon.
Tôn Bình ôm cổ của cô, giọng nói mềm mại bên tai cô “Mẹ, hôm nay sinh nhật của mẹ, mẹ rất vui sao?”
“Vui vẻ, chỉ cần có Bình Bình ở đây, mẹ cũng đã rất vui rồi.”
Tôn Bình cười một tiếng “Bình Bình cũng rất vui bởi vì mẹ vui vẻ… Ngọn nến biết ca hát kia chơi rất vui, chú Lương dẫn con đi ngồi xe tăng cũng rất vui, đáng tiếc là cha không có ở đây. Mẹ, cha đi đâu rồi?”
Đàm Tĩnh sửng sốt một chút nói “Cha con đi làm thêm giờ rồi.”
“Cha như thế nào luôn làm thêm giờ a…” Tôn Bình rõ ràng vừa nhanh ngủ thiếp đi, nằm ở trên lưng của cô, miệng luôn nói nhỏ nhẹ nghe ra được giọng ngủ mơ màng “Mẹ, cha vì kiếm tiền chữa bệnh cho con cho nên mới ngày ngày lêm thêm giờ đúng không? Bà Trần nói mẹ mỗi ngày đi làm không thể giúp con là bởi vì mẹ cũng muốn kiếm tiền chữa bệnh cho con. Về sau bệnh của con tốt hơn, con cũng lớn lên nhanh chút, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, nhất định không để cho mẹ và cha phải đi làm… Như vậy cha và mẹ sẽ có thời gian ở cùng con…”
Đàm Tĩnh nhịn nước mắt suốt một ngày, rút cuộc cũng rớt xuống.
Nhiếp Vũ Thịnh nhận được điện thoại của Thư Cầm khi tâm tình của hắn rất tối tăm. Hắn lấy ba vạn đồng tiên, sau đó tại ngân hàng cố ý thay đổi thành số tiền lẻ, bởi vì hắn chỉ tính toán cho Đàm Tĩnh 2 vạn 9641 đồng. Khi hắn đem tiền ném xuống đất có một loại chà đạp lẫn với khoái cảm. Nhưng khi hắn từ quán cà phê đi ra cũng nổ xe muốn rời đi hắn mới phát giác được một nơi ở chiếc xương sườn đó đang run rẩy dường như là rất đau đớn. Cái gọi là lòng đau như dao cắt thì ra chính là như vậy đi.
Hắn hận nhất Đàm Tĩnh cũng chính là thời điểm này, bất kể là từ lúc nào cô vĩnh viễn có biện pháp bắt lấy cái nhược điểm yếu đuối của hắn, sau đó hung hăng chém vào một đao. Ngày hôm qua thời điểm cô hướng hắn muồn đòi tiền, hắn có cảm giác phải vô cùng thống khoái, dù sao loại đau này phải nhịn nhưng sau lưng thật ra là rất nổi giận. Hắn cũng ước gì dùng tiền để chấm dứt tất cả, nếu như tiền thực ghê ghớm có thể chấm dứt được, thực ghê ghớm có thể làm cho hắn quên đi những gì cô đã nói.
Kỳ thật hắn cũng biết chính mình buồn cười đến cỡ nào,dù là người phụ nữ làm ra chuyện tình ác hơn đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không quên cô.
Thời điểm cầm xấp tiền lớn trước mặt mà thả tay, cách đám tiền đang rơi xuống hắn nhìn thấy được lệ quang nơi mắt cô, người phụ nữ này vĩnh viễn dối trá như vậy, đáng xấu hổ chính là mỗi lần thấy bộ dạng yêu kiều của đôi mắt đẫm lệ kia hắn luôn cảm thấy mình mới là người làm sai mọi việc.
Trở lại bệnh viện làm xong hai ca giải phẫu, mệt mỏi ngồi ở trên ghế không đứng dậy nổi, mới có thể đem bóng dáng Đàm Tĩnh thoáng từ trong đầu khai trừ đi một chút ít. Đàm Tĩnh giao cho hắn cái hộp còn bị hắn đặt trong tủ trong phòng thay quần áo của bệnh viện, hắn kỳ thật hay ôm một tia ảo tưởng, ví dụ như Đàm Tĩnh sẽ có một ngày đến rồi đối với hắn mà nói “Nhiếp Vũ Thinh,em sai rồi, kỳ thật là em lừa gạt anh.” Hắn rất hèn mọn lừa gạt qua chính mình, thời điểm ở nước ngoài gian nan nhất, tối khốn khổ nhất hắn đã từng lừa mình dối người nghĩ tới nếu như trở lại trong nước, Đàm Tĩnh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, cô chỉ cần nói, em đã lừa gạt anh thì hắn cũng không có làm gì, hắn nên cái gì cũng đều chịu tin tưởng.
Nhưng là cô ngay cả cơ hội như vậy đều chưa từng cho hắn.
Thời điểm thay quần áo, hắn hờ hững đêm cái hộp giấy kia dời đi một chút, bên trong có vật gì đó vang lên sàn sạt, là những bức thư của hắn đã viết. Hắn nhớ tới những bài thơ viết về cuộc sống kia, nhớ tới mình vào những ngày nghỉ hè dưới trời nóng bức thay người nào đó phiên dịch tài liệu, đội lấy cái nắng chói chang trên đầu đứng ở đầu đường bán đồ uống liền chỉ để mua cho cô một quả hung châm.
Miếng hung châm kia có khảm kim cương, lúc ấy mấy ngàn đồng tiền, thật sự là sang quý. Cô vốn là không chịu nhận nên hắn đành phải nói “Đây là chính anh kiếm tiền mua cho em. Anh hi vọng tương lai có thể tặng em một món quà khác nữa.”
Về sau thời điểm khi mua chiếc nhẫn cho cô, hắn cố ý chọn kiểu dáng cùng với cái hung châm này tọa thành một bộ. Nói như vậy cô đeo chiếc nhẫn cùng với đeo cái hung châm kia sẽ không có vẻ đột ngột nữa.
Cô đã từng hỏi vì cái gì lần đầu tiên tặng hung châm cho cô.
Hắn nói, anh hi vọng nhất những thứ có thể nằm trong trái tim của em chính là đồ của anh tặng. Khi đó cô cười có bao nhiêu ngọt ngào mà khi đó chính hắn lại có bao nhiêu ngốc nghếch.
Hiện tại cô đã sớm đem hung châm bán đi, bởi vì còn giá trị mây ngàn đồng tiền.
Hắn nghĩ đến lời nói đó của cô liền cảm giác được mình thật là khờ. Ai cũng không nghĩ qua chính mình năm đó còn làm những chuyện ngu ngốc như vậy, còn đi nói những lời nói ngu ngốc tới vậy. Hắn khẽ cau mày, đem một ít đồ lung tung đẩy vào trong tựa như gặp phải bệnh độc lây lan vậy, không muốn dính vào cũng không muốn gặp mặt.
Hắn vừa mới thay quần áo xong, Thư Cầm gọi điện thoại cho hắn. Bởi vì tâm tình của hắn rất không tốt cho nên chỉ hỏi “chuyện gì?”
“Bác sĩ Nhiếp,anh đáp ứng tới cứu tôi a. Khuya hôm nay 9h, nhất định phải đúng giờ xuất hiện a. Anh sẽ không phải là quên rồi chứ?”
Hắn lúc này mới nhớ tới chính mình đã đáp ứng Thư Cầm, nếu như công ty của cô ấy chúc mừng tròn một năm nếu như hắn không đi trực ca đem thì sẽ đi đón cô ấy làm cho cô ấy miễn phải ở lại hát Karaoke xấu mắt. Thì ra là ngày hôm nay, hắn thật đúng là đã quên.
Hai ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện, đầu tiên là chuyện Đàm Tĩnh đột nhiên té xỉu trước mặt hắn, sau đó cô hướng hắn muốn tiền… hắn cảm thấy trong lòng vắng vẻ rất khổ sở, lúc này ngược lại thà rằng cùng Thư Cầm ở cùng một chỗ miễn cho hắn ở một mình lại nghĩ ngợi lung tung. Huống chi hôm nay hắn cũng không có trực ca đêm nên bèn nói “Tôi sẽ đi.”
Hắn sau khi tan tầm đều đi ăn cơm tối trước tiên, phần lớn thời điểm hắn đều ăn ở căn tin bệnh viện cùng với nhân viên và bệnh nhân, có đôi khi cũng đi quán bên ngoài ăn hai ba món. Hôm nay tâm tình của hắn xuống thấp, định đi xuống căn tin ăn cái gì đó qua loa cho qua bữa nhưng là vữa nghĩ tới 9h tối mới đi đón Thư Cầm, chính mình ăn cơm xong chẳng phải là vẫn còn sớm sao, càng thêm không có việc gì làm cho nên liền lái xe chạy đến một phòng ăn rất xa, đi ăn món ăn Hoài Dương.
Một người gọi thức ăn đương nhiên thật khó khăn, hơn nữa quán ăn này khác biệt đặc biệt được đề cử lại thêm một phần súp. Thời điểm chờ mang thêm mó ăn, hắn vừa nhám chán ăn này nọ rồi lại dùng IPAD lướt websites xem tin tức.
Có ảnh chụp Nhiếp Đông Viễn trên diện rộng, gần đây công ty của Nhiếp Đông Viễn liên tiếp đầu tư vào thị trường nước Mỹ cho nên hướng đầu tư của ông ấy rất được chú ý, ký giả tài chính và kinh tế rất hay dùng từ ngữ khoa trương để hình dung về Nhiếp Viễn Đông, nói hắn hùng tâm bừng bừng. Nhiếp Vũ Thịnh có chút lạnh mạc nhìn ảnh chụp Nhiếp Đông Viễn trên website, hùng tâm bừng bừng sao, có lẽ đúng là vậy.
Quan hệ của hắn cùng Nhiếp Đông Viễn đã bất hòa đến thể không thể bất hòa được nữa, đắc biệt là hắn đối với công việc của Nhiếp Đông Viễn, cho tới bây giờ đều không có chú ý, ngẫu nhiên chứng kiến trong phần tin tức chỉ là làm như không thấy. Về phần việc riêng, trong lòng hắn nghĩ Nhiếp Đông Viễn kia còn có việc riêng gì, ở công ty ông ấy là chủ tịch, ở nhà ông ấy vẫn như cũ là chủ tịch, nói một không hai, đêm tất cả mọi người đều trở thành thuộc hạ.
Ký giả tài chính kinh tế viết đến, Nhiếp Đông Viễn đã sắp 60 tuổi nhưng là tuổi già mà chí chưa già, bởi vì Nhiếp Đông Viễn từng nói “Phu nhân tôi rất nhiều năm trước cũng đã qua đời, tôi vẫn không có tái giá bởi vì rất nhiều nữ nhân đều không thích loại người như tôi. Tôi ngoại trừ công việc không có niềm vui thú nào khác.” Ký giả còn viết, thời điểm Nhiếp Đông Viễn tiếp nhận phỏng vấn là ở trong văn phòng của hắn, cho nên ký giả chú ý tới trên bàn làm việc của hắn, bày đặt tấm ảnh chụp lúc còn trẻ tyooir còn có ảnh chụp lúc con trai duy nhất của hắn đạt được học vĩ bác sĩ, có thể thấy được Nhiếp Đông Viễn là một con người sắt đá nhưng cũng là một người nhu tình.
Nhìn đến đây Nhiếp Vũ Thịnh cơ hồ muốn cười ra tiếng, thời gian nhận được tấm bằng học vĩ kia cơ hồ là thời gian mà mối quan hệ của hắn và Nhiếp Đông Viễn là tồi tệ nhất. Nhiếp Đông Viễn đoạn tuyệt kinh tế của hắn mấy năm, nhìn hắn như cũ vẫn không khuất phục vì vậy phát ngôn vừa bãi nói muốn đoạt tuyệt quan hệ cha con, tước đoạt quyền thừa kế của hắn. Mà hắn đang bước trên con đường dài mà hắn lựa chọn cho nên chỉ nhàn nhạt nói “Đương nhiên có thể, ông tìm luật sư đi tôi ký tên, dù sao tôi đối với tiền của ông cũng không có hứng thú.” Nhiếp Đông Viễn đương nhiên bị hắn chọc đến tức giận quá mức mà ảnh chụp khi hắn nhận được tấm bằng học vị tiến sĩ kia là do thư ký của Nhiếp Đông Viễn là ngươi đứng lên hòa giải, len lén lên trên website trường học tải về rồi in ra cho ông ta. Hắn cơ hồ đều tưởng tượng được tâm tình của Nhiếp Đông Viễn lúc ấy, nếu chính mình đã kết thúc việc học y mà ngay cả đòn sát thủ cuối cùng đều không thể sử dụng như cũ được, như vậy có một đứa con trai làm tiến sĩ lại không tính mất mặt đi, ảnh chụp liền được đóng khung bày rất tốt ở trên bàn, vừa vặn làm cho người ngoài xem hắn ruốt cuộc là có đứa con trai như thế.
Không phải việc của mình nên Nhiếp Vũ Thịnh đem IPAD tắt đi, cầm cốc nước chanh lạnh buốt kia uống lên, lạnh lùng nghĩ ký giả nếu biết rõ thời điểm năm đó khi Nhiếp Vũ Thịnh tốt nghiệp tiến sĩ, Nhiếp Đông Viễn căn bản không có đi tham gia buổi lễ tốt nghiệp còn tuyên bố cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ cha con, không biết sẽ nghĩ gì đây.
Cơm nước xong không sai biệt lắm là đã hơn 8h, vừa vặn lái xe đi nơi Thư Cầm đã chỉ định, trên đường giao thông cung không thuận, thời điểm đến có chậm vài phút,vừa đem xe dừng lại thì vừa vặn trông thấy một đám người từ trong nhà hàng đi ra.Thư Cầm xa xa nhìn thấy xe của hắn, lập tức hướng hắn nháy mắt một cái, giúp người giúp đến cùng, tiễn phật nên tiễn đến tây thiên, hắn dứt khoát xuống xe, đứng đợi trước con mắt của một đám người.
Vẻ mặt Thư Cầm lập tức trở nên ngọt ngào theo sát các đồng nghiệp chào hỏi “Ai nha, bạn của tôi đã tới đón tôi, không thể đi cùng mọi người đi ca hát được rồi.”
“Bạn trai sao? Giới thiệu một chút đi.” Có người ồn ào.
“Bạn bè bình thường, bạn bè bình thường.” Thư Cầm vừa nói vừa vội vàng phất phất tay, liền chuồn mất, Vốn là bọn họ buổi tối liên hoan, không khí rất vui, tất cả mọi người uống nhiều rượu, ngay cả chủ tịch cũng có chút nửa say nửa tỉnh rồi, nghe được cô nói như vậy liền điểm danh cô lại nói ra “Thư quản lý, coi như là bạn bè bình thường cũng được nhưng cũng phải giới thiệu cho chúng tôi một chứ, không chừng ngày nào đó cũng không còn là bạn bè bình thường thì sao?”
Chủ tịch lên tiếng, Thư Cầm bị làm khó vốn chỉ là gọi Nhiếp Vũ Thịnh tới cứu, thật không nghĩ đến tình hình vùi lấp đến loại tiến thoái lưỡng nan thế này. Cô biết rõ tính tình Nhiếp Vũ Thịnh, không dám hồ đồ nói sai điều gì, đánh phải xin giúp đỡ, nhìn nhìn qua chỗ hắn.
Nhiếp Vũ Thịnh chứng kiến loại tình hình này không thể không thay Thư Cầm giải vây cho nên cũng lên tiếng chào “Xin chào mọi người, tôi là bạn của Thư Cầm, làm việc tại bệnh viện. Tôi họ Nhiếp.”
“Bác sĩ Nhiếp a.”Vẻ mặt chủ tịch tươi cười, nắm tay của hắn “Bệnh tình của phó tổng giám độc Vương của chúng ta chính là ngươi thay hắn làm phẫu thuật đi? Xin chào, xin chào. Rất cảm ơn.”
Nhiếp Vũ Thịnh vội nói “Không khách khí.”
“Nếu đã đến đây, không bằng cùng mọi người vui đùa một chút, chúng tôi đang định ca hát.”
“Không cần, chúng tôi còn có việc khác nữa.”
Một đám người cười tủm tìm đưa mắt nhìn bọn họ, hai người vẫn liền lên xe rời đi. Thư Cầm thở phào nhẹ nhõm “Thực xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới chủ tịch còn có thể nói đến một câu như vậy.”
“Không sao, cô muốn đi nơi nào?”
“Buổi tối vào căn bản là chỉ cùng mấy cấp trên xã giao, chưa ăn nó còn anh ăn chưa thế?”
“Ăn rồi.”
“Vậy anh chở tôi về nhà đi, tôi kiếm gì đó ăn khuya.” Thư Cầm tựa đầu dựa trên cửa kính xe, thời điểm cô ngồi xe cũng như lái xe đều không thích dùng điều hòa, luôn luôn là thích đem cửa xe hạ xuống làm cho gió đêm lay động mái tóc dài của mình. Cô hứng gió đêm trong chốc lát, đột nhiên quay sang hỏi Nhiếp Vũ Thịnh “Anh hôm nay vì sao mà tâm tình không tốt thế?”
Hắn đang chuyên chú lái xe, thuận miệng hỏi ngược lại một câu “Có sao?”
“Đều là bạn bè nhiều năm với nhau, anh còn phải gạt tôi sao. Anh phàm là tâm tình hơi khá hơn một chút thì đối với bất kể người nào đó đều là xa cách. Hôm nay còn chịu nói chuyện cùng với chủ tịch của tôi, giải thích rõ tâm tình của anh tệ hết biết rồi.”
Nhiếp Vũ Thịnh lúc này mới liếc cô một cái “Tôi cũng không phải biến thái, chẳng lẽ tâm tình tôi không tốt mới có thể xã giao với người khác sao? Tôi thay cô giải vây, còn bị cô nói như vậy.”
“Như vậy có muốn hay không đi uống rượu một chút? Ăn mừng sinh nhật của anh.”
Nhiếp Vũ Thịnh nhàn nhạt nói “Tôi không tổ chức sinh nhật.”
Thư Cầm biết rõ thói quen của hắn, bởi vì sinh nhật của hắn vừa vặn cùng với sinh nhật của bạn gái trước là cùng một ngày cho nên kể từ khi cùng bạn gái trước chia tay, hắn cũng không tổ chức sinh nhật. Cô vội nói “Tôi là đang vung muối lên vết thương của anh đây, anh vì cái gì còn bình tĩnh như vậy.”
Nhiếp Vũ Thịnh nói “cái gì mà miệng vết thương, sơm thì tốt rồi. Không tổ chức sinh nhật vì quá mệt mỏi, hôm nay làm hai ca phẫu thuật, ngày mai còn có một ca trực đêm nữa.”
Thư Cầm cười cười rồi cũng nói “Thực xin lỗi, tôi uống rượu xay nói hươu nói vượn, anh đừng cùng tôi so đo.”
Cô xác thực là uống nhiều rượu, trong xe đều là mùi rượu trên người cô, Nhiếp Vũ Thịnh nói “Cô hay là trực tiếp đi về nhà đi, một cô gái độc thân đi ăn khuya hơn nữa cô lại uống rượu, không tốt lắm.”
Thư Cầm cũng nói “Không có việc gì, tôi chính là không muốn một mình trở về đối diện với căn nhà trống như chết người đó.” Cô có chút thương cảm mà nói “Tĩnh lặng đến mức như phần mộ vậy, cảm giác như mình chính là một vong hồn nha.”
Đem Thư Cầm về đến nhà, Nhiếp Vũ Thịnh cũng lái xe về nhà, nhớ tới cô nói chính mình không phải có điểm không muốn trở về nhà, đối với căn phòng trống rỗng sao? Một đoạn tình yêu cơ hồ tổn hao hết toàn bộ nhiệt tình trong sinh mệnh của hắn, khiến hắn cũng giống như Thư Cầm biến thành một người bề ngoài bình thương nhưng nội tâm như tro bụi của một vong hồn. Ở trong sinh hoạt, bọn họ tất cả mọi việc vẫn như cũ giống với cuộc sống bình thường của người còn sống, vì công việc, vì sự nghiệp bận rộn nhưng là một khi về nhà cô độc, giống như là một kẻ tù tôi mang theo tâm linh của kẻ tù tội.
Không ý thức được xe ngừng lại, hắn mới phát hiện mình đi lầm đường. Con đường này cũng không phải là con đường về nhà nhưng là hắn vì cái gì lại lái xe đến nơi này.
Hắn lại nghĩ tới buổi tối ấy, mình mở xe một đường đi theo đằng sau tuyến xe bus công cộng, nhìn Đàm Tĩnh xuống xe, hắn lại lái xe đi từ từ theo cô.
Đã nhiều năm như vậy, chuyện cũ đã cách núi xa sông, có lẽ tình yêu đã sớm mỏng manh giống như làn sương trong buổi sáng sớm, sau khi mặt trời mọc sẽ từ từ bốc hơi. Có thể là tâm của hắn lại phong bế dung khí, mặc kệ sướng sớm này bốc hơi như thế nào, thủy chung cũng sẽ một lần nữa ngưng kết, sau đó hội tụ nhấp nho trong lòng, không có chỗ nào để đi.
Hắn lái xe trên có đường nhỏ đến đó, sau đó dừng lại. Hắn tự nói với mình, chuyện như vậy là một lần cuối cùng. Buổi sáng khi hắn đem tiền làm rơi trên mặt đất, hắn liền nói với bản thân đây là một lần cuối cùng. Nghĩ đến chuyện đó hắn nhịn không được muốn đến thăm cô một lần cuối cùng. Từ đó trở về sau, coi như là thành người dưng đi.
Hắn đem đèn xe tắt đi, có lẽ Đàm Tĩnh đã sớm tan tầm về nhà, có lẽ cô còn chưa có tan tầm, nói như thế nào cho đúng đây. Tựa như kết cục một đoạn tình yêu, hắn đã từng thiên tân vạn khổ như vậy khi yêu, cuối cùng nhưng lại là một hồi ngơ ngẩn. Hắn ngôi ở chỗ kia lẳng lặng thương tiếc, đúng vậy, thương tiếc những gì đã qua.
Đàm Tĩnh rút cuộc đã trở lại, mặc dù sắc trời đã tối, mặc dù đèn đường cũng không sáng lắm nhưng là ở chỗ rất xa hắn cũng có thể nhìn một cái đã nhận ra cô. Cô cõng một đứa trẻ, một tay mang theo cái hộp, đến gần mới nhìn ra đến đó là một hộp bánh ngọt. Hôm nay cũng là sinh nhật của cô.
Bộ dạng hai mẹ con thật vui mừng, trên đường đi vừa nói chuyện liền đã đi đến bên cạnh xe hắn. Hắn nghe được tiếng mềm mại non nớt của đứa trẻ hỏi cô “mẹ, cha đi đâu rồi?”
Hắn nghe được giọng nói của Đàm Tĩnh “Cha con đi làm thêm giờ rồi.”
Hắn ngồi trong xe không nhúc nhích, vốn đã từng là tình yêu của hắn nhưng đã sớm cùng hắn không có quan hệ gì. Hiện tại cô có cuộc sống của mình, có gia đình của mình, có người thay cô tổ chức sinh nhật mà chính mình chỉ thuần túy là một đứa ngốc. Bất kể tất cả mọi việc cũng đã sớm kết thúc, hắn may mắn nghĩ rút cuộc cũng đã kết thúc.
Trong tích tắc của tối hôm qua khi nhận được điện thoại của cô,trong tích tắc sáng sớm hôm sau khi hắn nắm lấy tiền mà buông tay cho nó rơi trên mặt đất kia, trong tích tắc khi vừa rồi nghe được cô nhẹ lời nói nhỏ nhẹ cùng con trai kia….
Đã từng có rất nhiều thời điểm hắn cảm thấy thống khổ sống không bằng chết, sống rồi lại phát hiện cũng không gì hơn được điều này. Trên đời này khoảng cách cũng rất xa, không phải chỉ là tình yêu trở
thành chuyện quá khứ thôi sao mà là người cho rằng chuyện cũ khắc cốt ghi tâm nhưng trong mắt đối phương bất quá đã sớm quên lãng hạt cát này rồi. Đối phương thậm chí sẽ dừng lại, thoải mái mà ngược giày lại đem hạt cát cấn chân này hất ra xa, chằng thèm ngó tới.
Nhiếp Vũ Thịnh, nhiều năm như vậy ngươi rút cuộc hết hi vọng đi.
Hắn tự nói với mình, ngoại trừ đi mua một di động mới càng hạ quyết tâm đổi luôn một số điện thoại di động mới.
Ngày hôm sau Đàm Tĩnh đi làm, quản lý trực ban đột nhiên kêu cô lên hỏi “Hóa đơn bán hàng ngày hôm qua đâu?”
Đàm Tĩnh cảm thấy không giải thích được, bởi vì ngày hôm qua trước khi tan sở cô đã in một phần hóa đơn bán hàng từ máy rút tiền giao cho quản lý trực ban.
“Tôi đã giao cho anh…”
“Cửa hàng trưởng còn muốn một phần, đi đánh đi.”
Có đôi khi hóa đơn thu tiền có vấn đề cũng sẽ phải in lại một lần nữa, vì vậy Đàm Tĩnh đi in một lần nữa hóa đơn bán hàng chiều hôm qua, giao cho quản lý trực ban. Quản lý trực ban lật nhìn một chút rồi hỏi “Tổng cộng bán đi bốn cái bánh sinh nhật sao?”
Đàm Tĩnh đáp “Đúng vậy.”
Loại bánh kem sinh nhật này không giống với loại bánh kem ở các tiệm hay cửa hàng khác, bánh sinh nhật mặc dù có giá hơi cao nhưng không có thể mỗi ngày đều có người mua.
“Ba cái được chuyển giao đi, còn một cái thì được người ta mang đi tại chỗ.”
Lương Nguyên An nhớ rất rõ ràng bởi vì ngày hôm qua người trực ban chịu tránh nhiệm đóng hộp là hắn. Cửa hàng trưởng hỏi hắn, hắn lập tức phải trả lời.
“Vì sao lại thiếu một cái hộp bánh đi?”
Cửa hàng trưởng vẻ mặt nghiêm túc, thao tác chỉ chỉ lên trên kệ đặt hộp bánh sinh nhật. Trong cửa hàng lớn thì hộp bánh ngọt đều là tài sản luôn được kiểm kê nhưng có đôi khi hao tổn cũng là bình thường.
“Tôi ngày hôm qua thay khách hàng đóng gói xong, thời điểm không cẩn thận liền làm hư một cái nên mới bị thiếu.” Lương Nguyên An đáp rất nhẹ nhàng “Tiểu Lý, bọn họ cũng nhìn thấy.”
“Cậu hôm qua nhìn thấy bốn cái hóa đơn bán bánh ngọt thôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Cậu không có nhớ lầm.” Cửa hàng trưởng hời hợt hỏi “Có phải hay không là năm hóa đơn bán bánh ngọt hả?”
“Chính là bốn.” Lương Nguyên An một mực chắc chắn “Tôi nhớ được rất rõ ràng.”
Cửa hàng trưởng tựa hồ là cười lạnh một tiếng mới nói “Màn hình giám sát ghi rõ ràng trong đó có 5 cái bánh ngọt được bán ra, vậy còn có một cái bánh ngọt ở đâu? Mất đi một cái hộp có phải hay không là cậu tự mình đem đi bán?”
Đàm Tĩnh trợn to hai mắt, cửa hàng này của bọn họ ở đây cũng không lớn, tổng cộng có hai cái camera theo dõi, một cái nằm ở quầy thu ngân còn một cái nằm phía trên tủ lanh. Cái camera ở trên tủ lạnh cơ bản có thể thấy rõ ràng toàn bộ tình huống của cửa hàng, cái camera ở quầy thu ngân giống với cái ở ngân hàng, có thể quay cận cảnh mỗi kế toán viên thu từng khoản tiền. Nhưng là thời gian đổi ca thì không có quản chế, đầu tiên bởi vì thời gian đổi ca cũng không nhiều, có nhiều người đứng ở đó còn có lò nướng cũng ở bên trong, cũng không có nơi thích hợp để giả bộ thăm dò quản chế. Thứ hai bởi vì vốn thời gian đó cùng tiệm ăn chính là một màn ngăn cách thủy tinh trong suốt, nhất cử nhất động bên ngoài đều nhìn thấy được, cả khác cũng nhìn thấy.
Cô hôm qua chỉ lo vùi đầu vào thu tiền, ít thời điểm có thể đứng nghỉ ngơi nên hoàn toàn không có chú ý đến chuyện đổi ca. Cô ngẩng đầu nhìn Vương Vũ Linh, chỉ thấy sắc mặt Vương Vũ Linh trắng bệnh, hướng phía nàng mà nháy mắt.
Đến mức này, Lương Nguyên An ngược lại dường như rất nhẹ nhàng mà nói “Một hóa đơn bị hư, coi như hao tổn.”
Hộp đóng gói và dán giấy mỗi tháng đều có thể có chỉ tiêu hao tổn, Lương Nguyên An bởi vì kỹ thuật tốt cho nên có rất ít hao tổn. Hắn nói như vậy, cửa hàng trưởng cũng không thể trách được, chỉ có thể truy vấn “Thế cái bánh ngọt của cái hóa đơn đó đâu?”
“Đều sắp tan ca nên chúng tôi đi ăn.”
Cửa hàng trưởng cười lạnh “Theo như quy định, bánh ngọt cùng bánh bao quá hạn có thể ném đi, nhưng bánh sinh nhật vừa mới làm có thể để trong tủ lạnh ba ngày mà chỉ một mình cậu ăn thôi sao?
Tính tình Lương Nguyên An vốn là không tốt, lúc này cũng cứng rắn quật khởi mà nói “Chính là một mình tôi ăn, muốn thế nào thì anh nói đi. Bánh ngọt bi hư hay không đều là ăn hết, đặt ba ngày ăn hết cùng ba ngày ăn hết có cái gì khác nhau? Chẳng lẽ liền bởi vì thời điểm chúng ta ăn mà không có bảo anh sao?”
Lời nói đó rất khó nghe, mặt mũi cửa hàng trưởng sượng cả lên, trực tiếp quay mặt đi hỏi quản lý trực ban “Bánh ngọt có bị hư hay không anh phải xem qua mới có thể báo thành hao tổn, hắn có gọi ngươi xem sao?”
Quản lý trực ban nói “Không có.”
“Đó chính là trộm cắp, hơn nữa cái hộp cũng ít đi một cái, ai biết anh có phải là hay không lấy bánh đi bán rồi.”
Đàm Tĩnh không thể không lên tiếng bởi vì trong cửa hàng, chuyện như vậy đặc biệt phải xử lý nghiêm trọng. Lương Nguyên An nếu như bị định là trộm cắp thì sẽ lập tức bị sa thải hơn nữa từ đó bị liệt tiến vào sổ đen. Tất cả cửa hàng bánh kem cũng sẽ không mướn hắn làm bánh nữa. Đàm Tĩnh cũng không ngốc, cô biết rõ ngày hôm qua cái bánh ngọt kia nhất định là Lương Nguyên An nói lý để lấy ra. Bởi vì người làm bánh nếu như cố ý làm bánh xấu, bánh ngọt này khẳng định là tính hao tổn, cuối cùng phân cho người trong cửa hàng ăn hết. Lương Nguyên An có thể là nghĩ chiếm một chút tiện nghi nhỏ, đúng là làm việc không chu toàn đến nơi đến chốn, không có cho quản lý trực ban xem qua, cho rằng may mắn có thể vượt qua sự kiểm tra.
“Cửa hàng trưởng, việc này không thể trách Lương sư phụ” Mặt Đàm Tĩnh đã đỏ lên “Là tôi nhờ Lương sư phụ giúp ta làm cái bánh ngọt, bởi vì muốn xin quyền hạn chiết khấu của công nhân viên nên tôi liền nghĩ hôm nay cùng quản lý trực ban nói, đem tiền bổ sung vào mà còn chưa kịp làm.”
Vương Vũ Linh đứng ở đằng sau cô, thẳng kéo vạt áo của cô, cô chỉ có thể làm như không biết. Lương Nguyên An nói “Không phải là Đàm Tĩnh…”
“Ngày hom qua là sinh nhật tôi cho nên mới nhờ Lương sư phụ làm cái bánh ngọt.” Đàm Tĩnh lớn tiếng cắt đứt lời nói của Lương Nguyên An “Lương sư phụ, anh đừng nói nữa là lỗi của tôi. Anh trọng nghĩa tôi rất cảm ơn anh nhưng anh nếu bị khai trừ rồi thì sẽ không có cửa hàng bánh ngọt nào nhận lại anh nữa, anh học nhiều năm làm bánh như vậy vì chuyện của ta quả không đáng.” Lời nói này làm cho Lương Nguyên An chấn động một cái, bánh kém này kỳ thật là rất nhỏ nếu như anh bởi vì trộm cắp mà bị khai trừ, cơ bản liền bị liệt vào sổ đen toàn bộ ngành sản xuất. Điều kiện của gia đình hắn cũng không tốt, không dễ dàng hiện tại mới có thể cầm một phần thật tốt tiền lương vì kỹ thuật làm bánh này. Cha mẹ ở nông thôn chỉ còn dựa vào hắn gửi tiền về xây nhà xây cửa nữa. Khóe miệng của hắn giật giật, rút cuộc vẫn phải nhịn thôi.
“Ngày hôm qua là sinh nhật của tôi cho nên tôi mới nhờ Lương sư phụ làm bánh ngọt.” Đàm Tĩnh đối với cửa hàng trưởng nói “Không tin anh có thể xem thẻ căn cước của tôi, trong cửa hàng cũng có đăng ký.”
Cửa hàng trưởng cũng không nghĩ tới cô sẽ đứng ra nói chuyện, hắn cũng không thường đến cửa hàng nhưng ấn tượng đối với Đàm Tĩnh cính là một công nhân viên thật đàng hoàng rất hướng nội, làm thu ngân hơn mấy năm chưa từng có xảy ra điều gì, ở trong cửa hàng làm việc rất nhiều năm nên trong ấn tượng rất có thể tin cậy một người.
Đúng là làm được chuyện này quả thật không đáng tin, cửa hàng trưởng có điểm không đáng tin, đuổi theo hỏi một câu “Đàm Tĩnh, cô biết cô đang nói cái gì không? Đây không phải là việc có thể nói giỡn.”
Đàm Tĩnh rút cuộc nổi lên dũng khi ngẩng đầu nhìn cửa hàng trưởng một cái, nét mặt của hắn rất nghiêm túc tựa hồ không tin cô có thể làm như lời nói. Cô khẽ gật đầu một cái rồi nói “Là tôi sai rồi, tôi thật sự dự định hôm nay đem tiền bổ sung vào, đang muốn cùng quản lý nói thì anh đã tới rồi.”
“Cô đã làm thu ngân nhiều năm như vậy rồi, làm sao cô sẽ phạm sai lầm như vậy rồi?” Ấn tượng của Đàm Tĩnh đối với cửa hàng trưởng rất tốt cho nên nói giọng rất nặng “Điều này sẽ khiến cô bị đuổi việc.”
“Tôi biết rõ, là tôi sai rồi.Lương sư phụ cũng là không lay chuyển được tình cảm, anh cũng đừng trách hắn, hắn rất trượng nghĩa mà đem việc này ôm đến trên người mình, liền đồng tình với tôi, sợ tôi mất chén cơm.” Đàm Tĩnh càng nói giọng càng nhỏ đi, cuối cùng thấp đến cơ hồ không nghe được.
Vẻ mặt cửa hàng trưởng rất khó coi, cuối cùng đành nói “Vậy cô đem tiền bổ sung vào, rồi từ chức đi.”
Cái này được xem là xử phạt rất nhẹ, bình thường tình huống như thế này sẽ được xem như tham ô,trực tiếp bị đuổi việc thì không nói, thậm chí sẽ báo án. Mặc dù số tiền rất ít nhưng bởi vì thu ngân cùng với tiền mặt có liên hệ cho nên chế độ quản lý của công ty ở phương diện này rất nghiêm khắc.
“Cảm ơn cửa hàng trưởng.”
Cửa hàng trưởng thập phần thất vọng nói lại “ Cô là nhân viên kỳ cựu, haiz…” hắn quay mặt đi hỏi quản lý trực ban “Buổi chiều ai trực ca, gọi cô ta tới trước khi Đàm Tĩnh giao ca.”
Đàm Tĩnh đem mọi thứ dọn dẹp một chút, buổi sáng còn chưa có bắt đầu làm việc cho nên vô cùng đơn giản, chỉ đem số tiền ngày hôm qua bổ sung vào, cùng với tiền lương tháy này đương nhiên không thể tính cho cô bởi vì cô tự mình từ chức. Vương Vũ Linh vừa giúp cô thu thập, vừa đang muốn khóc lớn lên. Đàm Tĩnh chỉ bớt thời gian cùng cô nói một câu “Nói Lương Nguyên An ngàn vạn lần đừng làm điều ngớ ngẩn.”
Lương Nguyên An, con người này rất sĩ diện nhưng cũng rất nghĩa khí, nói không chừng sẽ lao ra đem chuyện một năm một mười nói ra toàn bộ, Lương Nguyên An cùng Đàm Tĩnh không giống nhau, hắn là bằng tay nghề kiếm cơm, nếu không thành người làm bánh thì công việc gì cũng không thể làm. Vương Vũ Linh liên tục rất lo lắng cho nên một mực làm việc, đi tới đi lui ở bên kia cho đến khi cửa hàng trưởng đi.”
Đàm Tĩnh cùng người làm thu ngân ca sau bàn giao mọi thứ, liền trực tiếp rời đi. Trong cửa hàng những người khác đều đang làm việc, không có ai tiễn cô, cô đi một mình trên con đường cái lớn, mặt trời sáng loáng chiếu theo mới phát giác được khó chịu.
Cuộc sống chính là như vậy, vừa rồi cho ngươi một chút ngọt thì sẽ khiến ngươi ăn khổ nhiều hơn.
Mặc dù với cô đã thành thói quen nhưng hai ngày nay đã xảy ra quá nhiều, quá nhiều chuyện rồi làm cho cô cảm thấy không có khí lực giãy giụa nữa. Tôn Chí Quân còn ở trong sở công an không có tin tức, cô lại mất việc làm, củi gạo dầu muối, tiền thuê phòng rồi tiền điện nước còn có tiền thuốc thang của Bình Bình nữa…
Cô ngồi trên đường cái hình răng cửa nóng hổi, chống cằm sững sỡ.
Mặt đường rải nhưa dưới ánh nắng gay gắt của mùa hè bốc lên một tầng sóng nhiệt, bên cạnh cây hòe vô tình buông xuống cành lá, đúng là thời điểm nắng nhất trong ngày. Ngay cả công nhân vệ sinh đều có một chiếc khăn lông ướt ở trên đầu, toàn thân cao thấp che phủ cực kỳ chặt chẽ, sợ bị ánh mặt trời phơi nắng làm tổn thương.
Cô tới chỗ nào lại tìm được việc làm đây?
Không có văn bằng đại học, không có thành thạo một nghê. Ngay cả bán sức lực, cô chỉ sợ cũng không đủ cách.
Cô sợ chính mình bị cảm nắng, chỉ ngồi một lát liền đứn lên,đi đến sạp báo cách đó không xa mua một tờ báo, bất luận như thế nào cô cũng phải tìm trước một công việc đã. Trời không tuyệt đường người, cô nhất định có thể nghĩ được biện pháp.
Cô mua tờ báo xong thì đi đón Tôn Bình, con trai cô bất luận khi nào thấy cô đến đều cao hứng “Mẹ, mẹ hôm nay tan tầm sớm như vậy.”
“Ừ.”
“Hôm nay chị Hồng Hồng ăn kem nhưng bà Trần nói con không có thể ăn đá, ăn vào sẽ không thoải mái cho nên bà ấy chuyên môn cắt dưa hấu cho con ăn.”
Khí trời quá nóng, bà Trần đi trên lầu đi ra. Cô lúc này đã một thân mồ hôi huống chi trẻ con chứng kiến người khác ăn cái gì đều nói và muốn ăn cho được, đó là thiên tính. Cô ôn nhu nói “Bình Bình là không thể ăn kem, bà vì muốn tốt cho con.”
“Con biết rõ.” Tôn Bình gật gật đầu “Bị ốm thì lại phải đi bệnh viện tiêm thuốc, con sẽ không ăn kem.”
“Về nhà mẹ đánh sữa đậu nành cho con uống.”
“Vâng ạ.”
Thời điểm nghĩ đến các phí sinh hoạt tuy khó khăn nhưng cô cũng mua cho con trai sữa bột uống, về sau các công ty sản xuất sữa xảy ra chuyện, sửa bột nhập khẩu mua không nổi nên cô liền khẽ cắn răng mua lấy một cái máy làm sữa đậu nành.
Nhà cũng là nóng bức, cô đem toàn bộ rèm cửa sổ kéo xuống lại đi đến trên mặt đất giội chút nước lạnh sau đó mở quạt điện ra, lúc này mới có vẻ lạnh nhanh một chút. Con trai cô nhìn cô làm động tác trên máy làm sữa đậu nành mới hỏi cô “Mẹ, bã đậu ăn ngon không?”
Mỗi lần đánh xong sữa đậu nành cô đều không có đem bã đậu ném đi, mà bỏ thêm chút muối xào lên cũng trở thành một món ăn trong mâm cơm. Cô cười nói “bã đậu ăn ngon, buổi tối chúng ta xào bã đậu ăn có được hay không?”
“Thời điểm cha uống rượu, thích ăn nhất là bã đậu.” Hai mắt của Tôn Bình sáng vụt lên nhìn cô “Mẹ, cha đâu? Cha vẫn còn làm thêm giờ sao?”
Tay của cô dừng lại một chút, Tôn Chí Quân còn ở trong sở công an, không có tin tức gì. Cô luôn vô ý thức từ vấn đề khó khăn trước mắt né ra, nhưng là cũng có chạy đi nữa cũng không có thoát. Bất kể như thế nào, Tôn Chí Quân vẫn như cũ là người chồng hợp pháp của cô, là cha của Tôn Bình.
Cô lấy ra mấy hạt đậu đặt ở trong đãi, rót một chút nước vào trong đó rồi nói “Bình Bình, chúng ta tới xem cây đậu nảy mầm, chờ cây đậu nảy mầm thì cha sẽ trở lại.”
“Vâng ạ.” Tôn Bình vỗ hai bàn tay nhỏ bé “Chờ cây đậu nảy mầm sao.”
Thời điểm buổi tối, cô tạm thời đem con gửi cho chỗ chị Vương nhà gần thang máy, chính mình đi bệnh viện. Trong bệnh viện nhiều người, dễ lây bệnh mà Tôn Bình vốn là sức miễn dịch cũng không tốt, nếu như không phải là xem bệnh thì cô tận lực tránh mang con đi đến những nơi này.
Lần này cô lại cầm 1 ngàn đồng tiền, chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể dùng tiền để thoát tai kiếp.
Lần này vợ của Phùng Cánh huy cũng đã ở đó, thấy cô trước sau vẫn như cũ không có chút hảo khi nào, bất qua cô đưa đến 1 ngàn đồng tiên thì vợ của Phùng Cánh Huy cũng nhận rồi mới nói “Đem chồng cô trông nom cẩn thận một ít, đừng lại để cho hắn ở bên ngoài hoành hành ngang ngược. Lần này đánh chồng tôi, chúng tôi xem như dễ nói chuyện, lần sau đánh tới người khác thì người khác có thể tha nhẹ cho chồng cô sao?”
Đàm Tĩnh thấp giọng nói “cảm ơn anh chị, tôi sẽ khuyên hắn thật tốt.”
“Đều là phụ nữ, cô cũng không dễ dàng gì.” Vợ Phùng Cánh Huy còn nói “Lão Phùng nhà chúng tôi cũng là không lòng dạ nào nói một câu, cô đừng để ở trong lòng. Lần này chúng tôi sẽ không kiện cáo gì nữa, bên công an thì chúng tôi sẽ rút đơn kiện.”
Trong lòng Đàm Tĩnh không trôi chảy cũng là không biết rõ ngọn nguồn chỉ là thiên an vạn tạ. Trên đường trở về, trong lòng đã rơi xuống một tảng đá lớn nên dường như cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Cô lúc về đến nhà, Tôn Bình đã được chị Vương ru ngủ thiếp đi, cô ôm con đi lên lầu, sờ soạng vào phòng ròi đem con để trên giường. Trên cửa sổ lọt vào một chút ánh sáng, vừa vặn chiếu theo cái đĩa chứa mấy hạt đậu dặt trên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng có một chút nước trong đĩa chiếu lên nhưng hạt đậu nhỏ sáng ngời. Cây đậu còn không có nẩy mầm nhưng đã phình lớn lên rất nhiều, thời điểm hừng đông thì mầm dậu sẽ dài ra.
Ngày mai… ngày mai Tôn Chí Quân có thể ra khỏi sở công an rồi.
Đối với nguyện vọng của con, cô luôn tận lực thỏa mãn bởi vì ở trên đời này, chuyện làm cho cô thất vọng có rất nhiều, rất nhiều nhưng mỗi lần đáp ứng nguyện vọng của con, cô luôn tận lực làm được, không để cho con thất vọng. Ngay mai cậu đậu sẽ nảy mầm, ngày mai Tôn Chí Quân mới có thể trở lại.