Bạn đang đọc Thời gian đẹp nhất là khi yêu em – Chương 11
Chương 11: Tránh không được ma chú.
Thịnh Phương Đình vô tình biết được chuyện Đàm Tĩnh bị mất tiền, bởi vì cục công an gọi điện thoại đến trong lúc Đàm Tĩnh vừa vặn không có ở đây. Lúc đó đối phương liền hỏi lãnh đạo của Đàm Tĩnh có ở đó hay không? Người đúng lúc nghe điện thoại lại là đồng nghiệp người Đài Loan, đối với cơ quản kiểm pháp của đại lục liên tục ôm một loại thái độ kính nhi viễn chi, vì vậy lập tức đem điện thoại chuyển cho Thịnh Phương Đình.
(Kính nhi viễn chi: đáng kính nhưng vẫn cần phải xa lánh.)
Thịnh Phương Đình nghe xong mới biết được rõ ràng là chuyện gì xảy ra, cục công an vừa rồi phá được một loạt các vụ trộm cắp, thường xuyên gây án ở trên xe công cộng, thu hồi không ít tiền và tang vật đã bị tham ô cho nên gọi điện thoại gọi Đàm Tĩnh đi xem một chút, có số tiền của Đàm Tĩnh bị mất hay không.
Thịnh Phương Đình không khỏi thắc mắc mà hỏi, “Cô ấy bị mất bao nhiêu tiền?”
“Hơn năm ngàn.” Cục công an phải phân ra từng người thay nhau gọi điện thoại cả ngày cho nạn nhân bị hại, miệng đắng lưỡi khô, “Anh nói với co ấy nhanh chóng đến cục một chuyến, xem một chút phải là ví tiền của cô ấy không?”
Thịnh Phương Đình nghĩ thầm người phụ nữ này thật là hồ đồ, hơn năm ngàn là hơn một tháng tiền lương của cô ấy, không trách được ngày đó cặp mắt của cô ấy sưng thành như vậy, nhất định là bị mất tiền nên mới cuống cuồng mà khóc như vậy.
Đàm Tĩnh ôm một đống đồ từ phòng hành chính trở lại, Gigi ngồi cạnh cô nói cho cô biết “Giám đốc Thịnh tìm cậu kìa, mau đi đi.”
“Được, cám ơn.” Đàm Tĩnh đã thành thói quen trong lúc nói luôn nói cảm ơn với đồng nghiệp, ở chỗ này tất cả mọi người đều khách khí như vậy, cho dù là đao quang kiếm ảnh, cũng là cười nói cảm ơn trong mọi hoàn cảnh.
Cô mới từ phòng hành chính lĩnh một đống đồ dùng làm việc trở lại, vừa vặn đem phần văn kiện của Thịnh Phương Đình cầm vào cho hắn. Thịnh Phương Đình đang xem bưu kiện, cô sẽ đem ký tên rồi dán bằng các loại keo trong suốt gì đó, mỗi một dạng đặt ở trên bàn hắn, Thịnh Phương Đình có điểm sạch sẽ, đồ trên bàn vĩnh viễn ngay ngắn rõ ràng. Đàm Tĩnh có tính thận trọng, đã sớm chú ý tới cho nên mỗi lần cầm văn kiện cho hắn, cô đều vô ý thức bày gọn gang theo.
Thịnh Phương Đình xem bưu kiện xong thì nhìn thấy bút đã cắm vào ống đựng bút của mình, kẹp giấy đã bỏ vào trong hộp, băng dán cũng đã đổi một hộp mới, mà cuộn băng dán trong suốt cũng đoan đoan chính chính bày ở vị trí vốn có của nó. Ngón tay của Đàm Tĩnh rất dài, trên lòng ngón tay có vết chai, thời điểm làm việc rất lưu loát, tựa hồ cô đã có thói quen sửa sang lại bàn làm việc như vậy. Hắn cảm giác mình lại có điểm thất thần, cho nên ho khan một tiếng rồi nói, “Vừa rồi cục công an gọi điện thoại đến…”
Đàm Tĩnh cả kinh, bản năng phản ứng là Tôn Chí Quân lại gây nên cái họa gì rồi… Phần công việc này cô nhận được cũng không phải dễ dàng gì, cô thực không muốn để cho cấp trên của mình lưu lại ấn tượng xấu gì cả. Thịnh Phương Đình thấy cô chấn kinh giống như con thỏ đang sợ hãi, trong nháy mắt hai gò má liền đỏ lên, cúi đầu xuống, lông mi càng không ngừng rung động, bộ dạng giống như là muốn khóc vậy.
Thịnh Phương Đình có điểm giật mình, vì vậy hỏi, “Bọn họ gọi cô tới đó xem ví tiền của cô có phải hay không thôi. Cô làm mất tiền sao?”
Đàm Tĩnh thế mới biết thì ra không phải là Tôn Chí Quân gây chuyện, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm nhưng lập tức lại câu nệ, “Đúng vậy, tôi bị mất tiền… Ở trên xe bus công cộng.”
“Vậy thì cô đi xem một chút đi, người ở cục công an gọi điện thoại nói cũng không rõ ràng thế nào cả. Cô đi một chuyến đến đó xem đã có chuyện gì xảy ra.”
“Cảm ơn anh.”
“Không sao.” Thịnh Phương Đình nhìn đồng hồ trên tay một chút, “Còn có hơn một giờ nữa là tan tầm, cô bắt xe đi đi, có lẽ tới kịp.”
Đàm Tĩnh đang ở trong thời gian thử việc, mỗi tháng không có trợ cấp đi lại vì thế nên nói cô thuê xe đi thì thật sự là cô còn không nỡ. Nhưng lại sợ người ở cục công an tan việc, cô cũng chỉ biết gọi xe đi, đến nơi rồi mới biết được, đường dây trộm cắp bị phá này tương đối lớn, thu lượm về được hơn 100 tang chứng vật chứn cho người mất, nhưng là tiền mặt trên cơ bản đều bị sử dụng gần hết, cũng chỉ có thể lấy về hơn hai vạn đồng tiền. Cô mới vừa bị trộm không có vài ngày, số tiền cũng không nhỏ cho nên tên ăn trộm còn nhớ rõ rất rõ ràng, nói ở nơi nào đó lấy của một nữ nhân hơn năm ngàn, hai bên đều có mặt nhưng vì đã bắt được tên trộm nhưng tiền thu về quá ít cho nên chỉ có thể theo như tỷ lệ trả lại cho Đàm Tĩnh hơn một ngàn đồng tiền.
Đàm Tĩnh cảm thấy rất ủy khuất, “Nhưng tôi bị mất hơn năm ngàn mà, hắn cũng đã thừa nhận trộm ta hơn năm ngàn?”
“Số tiền mà bọn chúng trộm được đều đã tiêu gần hết cho nên theo như tỷ lệ mà đưa lại cho mọi người thôi.” Cục công an cảnh sát nói, “Vận khí của cô còn tốt, có đôi khi vụ án phá được mà một xu tiền mặt đều không có thu trở về được, tất cả số tiền của mọi người mất đều bị dùng hết sạch, kia mới thảm hại hơn.”
Đàm Tĩnh không có cách nào, đành phải ký tên lĩnh kia hơn một ngàn đồng tiền. Cô ở trong lòng an ủi mình, có thể tìm trở về những thứ này, luôn so với không tìm về được thì vẫn tốt hơn. Từ cục công an đi ra đã là lúc tan việc, tối muộn nên giao thông cũng trở nên chen chúc hơn, cô sẽ không dám sẽ đem tiền này mang ở trên người, tìm một ngân hàng có thể gửi lên một ngàn, sau đó đem chi phiếu cẩn thận để ở trong túi áo sát người.
Thịnh Phương Đình không nghĩ tới Đàm Tĩnh còn có thể trở lại làm thêm giờ, hắn làm thêm giờ là thấy bình thường, Lily trước khi đi giúp hắn gọi đồ ăn ở ngoài, hắn ăn hai cái lại cảm thấy dạ dày không có thoải mái, vì vậy mới đi lấy một ly cà phê nóng, trở lại phòng làm việc tiếp tục xem bưu kiện. Nhưng chứng đau bao tử của hắn lại càng ngày càng lợi hại, cà phê nóng cũng không có tác dụng như vậy. Hắn cau mày, một tay đặt ở vùng dạ dày, một tay nhanh chóng hoạt động con chuột, nghĩ thầm vội vàng đem bức điện này xem cho xong rồi đi hiệu thuốc mua mấy viên thuộc dạ dày. Thời điểm hắn đang nghĩ như vậy, phía ngoài phòng làm việc đèn đột nhiên sáng, ánh sáng sáng ngời xuyên thấu thủy tỉnh qua rơi xuống đất. Phía ngoài đồng nghiệp cũng đều tan việc hết rồi, Thịnh Phương Đình rất kinh ngạc, đứng dậy mở cửa lại phát hiện Đàm Tĩnh đã trở lại.
Đàm Tĩnh nhìn thấy hắn đi ra, cũng không có bị giật mình, Thịnh Phương Đình luôn làm thêm giờ, có mấy lần cô lưu lại làm thêm giờ, hắn thậm chí hắn còn về muộn hơn so với cô. Cho nên cô lên tiếng chào, “ Giám đốc Thịnh, anh lại làm thêm giờ sao?”
“Làm sao cô lại đã trở lại đây?” Hắn không phải là để cho cô về sớm đi cục công an sao?
“Còn có việc không có làm xong.” Đàm Tĩnh dường như có điểm hổ thẹn, LiLy chịu trách nhiệm với cô nhưng khi cô làm thêm giờ luôn chẳng thèm ngó tới, không cách nào nên chỉ nói không đúng hạn hoàn thành công việc được nên phảilàm thêm giờ, đây là biểu hiện của một người không có năng lực. Đàm Tĩnh lúc ấy nghe cô như vậy nói, chỉ là cúi đầu không nói. Căn bản không dám phản bác nói, vậy tại sao giám đốc Thịnh cũng làm thêm giờ, chẳng lẽ hắn không có năng lực sao? Lily đối với cô tựa hồ mơ hồ có chút địch ý, Đàm Tĩnh cũng không biết vì cái gì cho nên Lily nói cái gì, Đàm Tĩnh đều chỉ yên lặng nghe.
“Đừng làm nữa, có làm cũng không xong được.” Thịnh Phương Đình cau mày nói, “Đi thôi, tan tầm đi. Tôi gọi điện thoại cho bảo vệ, để cho hắn đến khóa cửa.”
Lúc này Đàm Tĩnh mới phát hiện vẻ mặt cùng tư thế của hắn khác hẳn với bình thường, hắn dùng tay che lấy dạ dày nên cô vội hỏi, “ Giám đốc Thịnh, anh không khỏe sao?”
“Dạ dày có điểm đau, đi mua một ít thuốc thì tốt rồi.”
Thịnh Phương Đình một thân một mình ở trong nước, công tác gấp rút với áp lực lớn, ăn uống không có quy luật cho nên luôn bị đau bao tử, mỗi lần uống mấy viên thuốc đau dạ dày là hắn đã cảm thấy tốt lắm cho nên cũng không có để ở trong lòng. Đàm Tĩnh nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, còn có mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy hắn khẳng định không thoải mái chút nào, vì vậy nói, “Tôi cùng anh đi mua thuốc.”
“Không cần, đi thôi.”
Thịnh Phương Đình quyết định đình chỉ làm thêm giờ, thời điểm gọi điện thoại cho bảo vệ cũng đã cảm thấy lần này đau bao tử có điểm khác với lúc bình thường. Thời điểm đi vào thang máy thời điểm, hắn còn coi chừng phong độ thân sĩ, kiên trì muốn Đàm Tĩnh đi vào trước, sau đó chính mình đè tay ấn phím. Trong thang máy ngọn đèn vốn là thập phần nhu hòa , hôm nay hắn lại cảm thấy chói mắt đến khác thường, hắn ngẩng đầu nhìn đèn, nhịn không được nheo mắt lại. Cửa thang máy vừa rồi đóng lại, trong lòng hắn phiền muộn, cuống họng ngòn ngọt, đột nhiên liền nôn ra một búng máu.
Đàm Tĩnh luống cuống, “Giám đốc Thịnh!”
Thịnh Phương Đình cả người đã mềm oặt xuống, Đàm Tĩnh chưa từng có trải qua chuyện như vậy, đỡ cũng đỡ không được, nhìn hắn hai mắt nhắm nghiền, ngược lại ngực phập phồng, hiển nhiên còn có hô hấp. Cô rốt cục kịp phản ứng lại được, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi 120. Nghe người gọi điện thoại rất tỉnh táo, hỏi triệu chứng, lại hỏi địa chỉ, sau đó nói cho cô biết nói xe cứu thương mười lăm phút có thể tới.
Thang máy đến lầu một , trong hành lang có bảo vệ, cô vội vã làm gọi họ đến hỗ trợ. Hai người bảo an đã chạy tới giúp cô nâng Thịnh Phương Đình dậy, hắn ý thức không rõ, tại sao gọi cũng không có phản ứng, khóe miệng còn có vết máu, trên vạt áo tất cả cũng đều là loang lổ những vệt máu, nhìn qua thấy mà giật mình.
Đàm Tĩnh cố gắng nghĩ cách cấp cứu trong những trường hợp này, bởi vì Tôn Bình nên cô từ thời điểm rất sớm liền bắt đầu tự học cách cấp cứu lúc nguy cấp. Cô để cho bảo vệ hỗ trợ đem Thịnh Phương Đình để nằm ngang xuống, sau đó đem đầu của hắn nghiêng về một bên, phòng ngừa hắn lại nôn mửa nghẹn ở đường hô hấp, sau đó còn lại cũng chỉ có thể chờ xe cứu thương đến đây.
Cũng may xe cứu thương tới rất nhanh, theo xe bác sĩ đơn giản xử lý một chút, sau đó hỏi, “Cô là người nhà của anh ta?”
“Không, tôi là đồng nghiệp của anh ta.”
“Vậy cô theo chúng ta cùng đi bệnh viện, xem bộ dáng này là xuất huyết dạ dày, nhất định phải nằm viện.”
Đàm Tĩnh lên xe cứu thương, mới nhớ tới chính mình cần phải gọi điện thoại báo cho cấp trên, nhưng gọi điện thoại cho ai đây? Cấp trên của cô chính là Thịnh Phương Đình, thủ trưởng của Thịnh Phương Đình chính là phó tổng, mặc dù công nhân viên address book trong có số điện thoại của phó tổng nhưng cô cũng biết mình không nên trực tiếp kinh động phó tổng. Cô nhanh chóng suy nghĩ một lần khi mới vừa vào công ty huấn luyện lúc Lily nói, Lily nói sinh lão bệnh tử , huấn luyện, thăng chức, khảo hạch, những chuyện này đều thuộc về HR trông nom, cho nên HR thật là ngành nguy hại nhất đấy.
Hiện tại giám đốc Thịnh đã xảy ra chuyện, chính mình cũng không có phương thức liên lạc với người nhà của hắn, vì vậy Đàm Tĩnh mở address book, gọi điện thoại cho giám đốc HR Thư Cầm.
Thư Cầm đang cùng Nhiếp Vũ Thịnh ăn cơm. Kể từ khi Nhiếp Vũ Thịnh yêu cầu cùng cô lui tới, sau khi cô đáp ứng thì hai người liền bắt đầu cùng nhau ăn cơm. Phần lớn thời gian là Nhiếp Vũ Thịnh mua thức ăn, cô đi chỗ của hắn nấu cơm. Bởi vì theo như lịch trực ban của Nhiếp Vũ Thịnh mà nói thì lúc tan việc so với cô còn sớm hơn cho nên có thời gian mua thức ăn, mà cô thực tại cũng chán ăn bên ngoài quán ăn cho nên nguyện ý ở nhà nấu cơm, chỉ là bình thường làm một bữa cơm cũng chỉ có một người ăn, làm xong rồi thì hứng thú cũng rã rời, hiện tại có Nhiếp Vũ Thịnh hai người ăn cũng sẽ tương đối nhiều khiến cho Thư Cầm rất có cảm giác thành tựu, cho nên loại hình thức này kéo dài cũng đã được vài ngày. Nhiếp Vũ Thịnh yêu thích yên tĩnh không thích động, có đôi khi từ trên bàn giải phẫu xuống, một lời nói cũng lười nói. Huống chi hiện tại Nhiếp Đông Viễn nằm viện, mỗi ngày làm việc xong thì hắn còn muốn đi chăm sóc cha mình. Cho nên hắn cũng không còn cảm thấy phương thức gặp hẹn hò kiều này có cái gì không tốt, mặc dù như vậy cũng không thể xem như hẹn hò nhưng là trừ Đàm Tĩnh, hắn không có qua bạn gái khác. Hắn biết rõ hẹn hò cần phải tặng hoa xem phim điện ảnh tản bộ hay đếm những vì sao, nhưng cùng Thư Cầm làm những chuyện này hắn làm không được, hai người quá quen thuộc, giống như những vợ chồng già, đi làm suốt ngày sau đó trở về nhà ăn cơm.
Thư Cầm vừa đem nồi súp bưng lên bàn thì điện thoại liền vang lên, là số di động xa lạ. Cô vừa mới bắt máy liền nghe đến thanh âm thê lương, ô a ô a tựa hồ cách điện thoại rất gần, còn giọng nói hốt hoảng của Đàm Tĩnh, “Giám đốc Thư, tôi là Đàm Tĩnh, Helen phòng kế hoạch. Giám đốc Thịnh làm thêm giờ nhưng không máy bị té xỉu trong thang máy. Anh ấy nôn ra máu, tôi gọi 120, hiện tại đang đi bệnh viện, chị xem làm sao bây giờ?”
Thư Cầm cả kinh, vội hỏi, “Bệnh viện nào?”
Đàm Tĩnh còn không biết, liền vội hỏi bác sĩ cùng xe, đối phương nói với cô rồi lại nói cho Thư Cầm.
Thư Cầm vừa nghe cũng biết bệnh viện kia không phải là hạng nhất, lại hỏi tới vài câu về tình huống của Thịnh Phương Đình, lúc này mới cúp điện thoại rồi nói với Nhiếp Vũ Thịnh, ”Anh đừng uống súp nữa, mau giúp đỡ em chút.”
“Có chuyện gì sao?”
“Người ở trung tâm cấp cứu của các anh gọi điện thoại, giám đốc phòng kế hoạch ở chỗ em làm bị xuất huyết dạ dày, khả năng sẽ phải làm giải phẫu, hiện tại 120 đưa đến bệnh viện XX thì khẳng định không được. Em nghĩ đưa hắn chuyển tới bệnh viện chỗ anh, anh hỗ trợ tìm bác sĩ mổ chính có năng lực tốt phẫu thuật cho anh ta hộ em với.”
“Xuất huyết dạ dày bình thường không cần phải giải phẫu…”
Thư Cầm nói, “Em năm vừa rồi đi bệnh viện XX làm giải phẫu nội soi sỏi mật, kết quả thiếu chút nữa là mấy bác sĩ ở đó làm ra sự cố lớn rồi, khiến em tức giận gần chết.. Dù sao bệnh viện kia không thể tin, có thể hội chẩn sai cũng không biết chừng. Mặc kệ có làm giải phẫu hay không, tóm lại trước hết phải chuyển tới chỗ bệnh của anh đã, bệnh viện chỗ anh lớn với bảng hiệu lớn, hơn nữa anh đang làm việc ở đó nên anh cũng quen thuộc hơn.”
Nhiếp Vũ Thịnh kinh ngạc, “Em đi làm phẫu thuật thì vì cái gì không đến bệnh viện chỗ anh mà làm thế?”
“Đây không phải là sợ phiền toái tới anh sao? Anh lần đó còn phải vượt qua thử thách của bệnh viện để có được chức vụ như hôm nay, loay hoay cả ngày lẫn đêm , em nào dám tìm anh. Nhanh lên, dù sao anh cũng nợ em một chuyện rồi nên anh nhanh gọi điện thoại cho đồng nghiệp của anh, tìm một bác sĩ có tay nghề tốt cho đồng nghiệp của anh. Em bây giờ là bạn gái của anh, anh phải nghĩ cho nổi khổ của bạn gái mình nữa chứ.”
Nhiếp Vũ Thịnh suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu, lên tiếng hỏi ai là người trực ban sau đó lại gọi điện thoại cho đồng nghiệp trong khoa nội chuyên về dạ dày, một vị phó chủ nhiệm thập phần nể mặt của hắn, miệng đã đáp ứng lập tức đi bệnh viện, xem tình huống của bệnh nhân rối quyết định phương án trị liệu.
Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Anh chưa bao giờ nợ nhân tình các đồng nghiệp trong bệnh viện, vì em cũng đã thiếu hai lần rồi.”
“Vậy em lấy thân báo đáp cho anh thì càng tốt chứ sao.” Thư Cầm trong lúc cấp bách còn trêu chọc hắn một câu, sau đó gọi điện thoại cho Đàm Tĩnh, chỉ cô ấy cách chuyển viện.
“Helen à, tôi là Thư Cầm, tôi hiện tại liên lạc với trung tâm cấp cứu của bệnh viện Phổ Nhân. Đúng, bệnh viện Phổ Nhân, cô nhanh để cho xe cứu thương đưa đến bệnh viện đó đi. Không có việc gì, chúng ta sẽ chuyển viện… Đúng vậy, chuyển viện. Có vị Lưu chủ nhiệm đang ở trung tâm cấp cứu chờ hai người, anh ta là chuyên gia về dạ dày, mọi chuyện còn lại hãy giao cho anh ta đi. Tôi sẽ lập tức tới ngay, thay hai người giao tiền viện phí…”
Cô cúp điện thoại rồi nói với Nhiếp Vũ Thinh, “Đi, đi bệnh viện. Anh nên đến cùng Lưu chủ nhiệm gặp mặt chào hỏi, hắn nhất định sẽ càng có thêm dụng tâm.”
“Lưu chủ nhiệm kỹ thuật rất tốt, huống chi xuất huyết dạ dày bình thường không cần giải phẫu, nếu như có phải giải phẫu đi chăng nữa cũng là một giải phẫu nhỏ mà thôi.”
“Từ trong miệng anh nói ra thì sẽ không có cuộc giải phẫu nào lớn cả đâu! Anh đã giúp thì giúp cho chót đi, đi cùng em một chuyến tới bệnh viện. Em bây giờ là bạn gái của anh, em có việc nên anh dù sao cũng phải lái xe đưa em đi chứ?”
Nhiếp Vũ Thịnh không còn lời nào để nói, mỗi khi Thư Cầm nói ra “em bây giờ là bạn gái của anh” như lúc này thì hắn lại cảm giác mình không còn lời nào để nói, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của cô mà đi làm.
Vào trung tâm cấp cứu, Nhiếp Vũ Thịnh vừa nhìn ra thì thấy Thường bác sĩ trực ban, vì vậy hỏi hắn, “Lưu chủ nhiệm đâu rồi?”
“Mới vừa tới khám gấp cho một ca xuất huyết dạ dày, xuất huyết nặng lắm rồi nên quyết định làm giãi phẫu dạ dày. Bác sĩ Lưu đã vào phòng 38 ở trên lầu để chuẩn bị làm giãi phẩu.”
“Oh! Tôi biết rồi. Bệnh nhân đâu? Chúng tôi có thể xem một chút không?”
“Bệnh nhân đưa đi tiêm thuốc chuẩn bị để giải phẫu.”
Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Tôi mang theo đồng nghiệp của bệnh nhân đến đây, đóng tiền giải phẫu trước ở đâu vậy?”
Thường bác sĩ còn không có suy nghĩ cẩn thận quá vì sao đồng nghiệp của bệnh nhân lại đi cùng với hắn, vì vậy cười hì hì nói, “Chưa bao giờ trực ban ở phòng khám bệnh kiểu này nên ngay cả chỗ thu phí của bệnh viện chúng ta ở nơi nào cũng không biết chứ gì?” Hắn gọi một y tá tới đây, dẫn Thư Cầm đi đóng tiền, sau đó đánh giá bóng lưng Thư Cầm một chút rồi quay sang hỏi Nhiếp Vũ Thịnh, “Đó là bạn gái của anh sao?”
Nhiếp Vũ Thịnh lại không thừa nhận mà cũng không có phủ nhận, hắn cảm thấy vẫn chưa tới lúc công khai loại quan hệ này, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Thư Cầm nên nói như thế nào đây? Thật sự là quá đơn giản lại quá phức tạp. Mà Thường bác sĩ nhìn bộ dạng này của hắn lại coi như hắn như chấp nhận, ”Rút cuộc cũng thông suốt rồi sao, nếu toàn bộ y ta của bệnh viện mà biết được thì khẳng định cũng phải tan nát cõi lòng thành từng mảnh mất thôi.”
“Thời điểm khi anh kết hôn thì tâm của các cô ấy cũng liền vỡ thành từng mảnh rồi, không cần chờ tới bây giờ.”
“Oa, Nhiếp Vũ Thịnh, cậu thế nhưng đang nói giỡn với tôi nha… Tôi còn tưởng rằng cậu đời này vĩnh viễn đều chỉ nghiêm mặt cùng tôi nói công việc thôi chứ… Xem ra cậu thực sự là người đang yêu nên tâm tình tốt nha…”
Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy không có biện pháp cùng hắn khai thông thêm nữa nên đành phải im lặng. Chỉ chốc lát sau Thư Cầm trở lại , Thường bác sĩ chủ động cùng cô ấy chào hỏi. Thư Cầm là rất cơ trí , hơn nữa lại làm HR, chỉ cần cô ấy đồng ý thì với ai cũng có thể sống cùng nhau được rất tốt. Cô ấy cùng Thường bác sĩ hàn huyên vài câu, liền đã biết Thường bác sĩ họ Thường, là bác sĩ khoa nội chuyên gia về tiêu hóa, khuya hôm nay trực khám gấp ca đêm.
“Thường bác sĩ, chúng ta còn có một đồng nghiệp, cô ấy đang ở chỗ nào vậy?”
“Bác sĩ Từ cùng cô ấy nói chuyện đây, nói chuyện trước khi phẫu thuật nhưng cô ấy sống chết không chịu ký đơn cho phép giải phẫu, cần phải đợi cô tới mới ký, nói rằng không dám chịu trách nhiệm về việc này. Chắc là còn ở trong phòng làm việc lề mề đây.”
“Vậy để tôi đi ký vậy.” Thư Cầm nói, “Tôi đây là đồng nghiệp trong nước mà không phải người nhà của anh ta, tôi là giám đốc HR của công ty, tôi thay anh ta ký tên chắc là được chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Thường bác sĩ nói, “Tôi đưa hai người đi.”
Nhiếp Vũ Thịnh vừa vào cửa phòng làm việc liền thấy được Đàm Tĩnh, thanh âm rối ren huyên náo trong trung tâm cấp cứu, ngoài cửa sổ đèn của xe cứu thương gồm hồng hay trắng cũng đang lóe lên, tất cả quang cùng ảnh bối cảnh đều chỉ ra cô ấy đang ngồi ở chỗ kia, sống lưng thẳng tắp lại đang khẽ cúi đầu, bóng dáng của cô bị ngọn đèn chiếu ở trên tường, kéo đến thật dài, cô tịch lại xa vời.
Thư Cầm kêu một tiếng “Helen “, Đàm Tĩnh quay đầu lại, vừa nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh cũng là chấn động. Nhưng rất nhanh cô liền đứng lên, dường như che dấu đôi mắt khép hờ.
Thư Cầm nói, “Nơi này giao cho tôi đi, cô về nhà trước đi, trong nhà còn có con nhỏ nữa.”
Đàm Tĩnh thấp giọng nói, “Cảm ơn chị, giám đốc Thư.”
“Ở đây cần phải cảm ơn cô mới đúng, chờ giám đốc Thịnh làm xong giải phẫu, tôi sẽ nói cho anh ta biết là cô đã cứu anh ta.”
“Không có, tôi chỉ là vừa vặn cũng làm thêm giờ…”
Thư Cầm mỉm cười, “Vậy cô cũng nhanh chút về nhà đi, trên đường chú ý an toàn.”
Đàm Tĩnh vừa nhỏ giọng nói câu “Cảm ơn “, liền đi ra ngoài. Khi đi ngang qua bên cạnh Nhiếp Vũ Thịnh thì cô vô ý thức nghiêng người đi, tựa hồ như đi gần ở bên cạnh hắn cũng đều là một loại cấm kỵ.
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ cảm thấy mỉm cười như khi có trận gió thoáng qua, cô ấy đã từ bên cạnh mình đi qua, cô ấy đi rất nhanh, bước rất nhẹ, giống như động vật nhỏ im hơi lặng tiếng trước một cái gì đó, vừa khiếp đảm vừa khẩn trương.
Nhiếp Vũ Thịnh không quay đầu lại, hắn chỉ coi thường bản thân mình trước đây, sau khi hắn thực tuyệt vọng đi thì hắn không muốn gặp lại Đàm Tĩnh. Không, là sau đêm giông tố của bảy năm trước hắn kỳ thật cũng không muốn gặp lại Đàm Tĩnh. Mỗi lần nhìn thấy cô, cũng sẽ làm cho hắn cảm thấy xấu hổ cùng khổ sở. Ngay cả chính hắn đều không hiểu, vì cái gì chính mình dường như là mê muội đến vậy, vĩnh viễn tránh không được ma chú của cô.
Thư Cầm đã ngồi xuống cùng bác sĩ nói chuyện, có mấy vấn đề cô không hiểu, xoay đầu lại gọi Nhiếp Vũ Thịnh. Lại phát hiện hắn hoàn toàn đứng thất thần ở nơi đó, lông mày chau cực kỳ căng, khóe miệng khẽ mím lại, tay lại rủ xuống ngay bên người, vô ý thức lại siết thành quả đấm.
Thư Cầm cảm thấy rất kinh ngạc, lại gọi hắn một tiếng, “Nhiếp Vũ Thịnh?”
Hắn rốt cục phục hồi tinh thần lại, hắn đã có một bắt đầu mới, cũng giống như cô ấy rồi, không phải sao? Hiện tại Thư Cầm là bạn gái của hắn, hắn không nên gặp lại cô thì liền thất thố, như vậy đối với Thư Cầm mà nói là quá không công bằng. Hắn đáp ứng một tiếng, tiến đến gần rồi giúp Thư Cầm giải thích vài thuật ngữ giải phẫu, sau đó Thư Cầm rất nhanh ký tên lên đơn cho phép giải phẫu.
Trên đường đưa Thư Cầm trở về nhà, Nhiếp Vũ Thịnh phải kìm nén sự tò mò của mình, mới không có hỏi Thư Cầm vì cái gì Đàm Tĩnh hiện tại lại trở thành đồng nghiệp của cô. Đàm Tĩnh trước kia là nhân viên thu ngân ở cửa hàng bánh ngọt, sống rất quẫn bách. Mà chỗ làm việc của Thư Cầm chính là một công ty thực phẩm và đồ uống nổi tiếng, ngoại trừ bánh kem còn có đồ uống được tiêu thụ trên thị trường cũng chiếm cứ không ít. Hắn nghĩ chẳng lẽ chỗ làm việc trước đây của Đàm Tĩnh là đại lý của công ty Thư Cầm sao?
Vận mệnh vì cái gì luôn đưa cô đến bên cạnh hắn, kỳ thật hắn đã sớm không muốn gặp lại cô nữa rồi.
Ngày hôm sau lúc Đàm Tĩnh đi làm, toàn bộ công ty đều đã biết Thịnh Phương Đình đột nhiên xuất huyết dạ dày và đang phải nằm viện. Chủ tịch ở tại Thượng Hải vào sáng sớm cũng đã gửi bưu kiện trong đó biểu đạt sự an ủi và lòng quan tâm tới Thịnh Phương Đình, cũng nhắc nhở toàn thể đồng nghiệp chú ý sức khỏe của thân thể, sau đó an bài lại công việc trong lúc Thịnh Phương Đình nằm viện, để cho phó giám đốc phòng kế hoạch Trần Sinh sẽ quản lý công việc của phòng kế hoạch.
Trần Sinh gọi Đàm Tĩnh vào phòng làm việc, nói với cô, ”Giám đốc Thịnh ở trong nước không có thân thích cho nên công ty quyết định thuê một hộ công đi chăm sóc anh ấy. Chuyện này do cô đi làm, phí tổn việc thuê người đều có định mức theo thuế loa động. Cô cầm về cho Lily, cô sẽ bắt được bên tài vụ đi chi trả. Còn có, cô là trợ lý hành chính của phòng mà giám đốc Thịnh bị bệnh nên cô gần đây cũng đừng có làm những chuyện khác, mỗi ngày đều đi bệnh viện, chiếu cố hắn nhiều một chút.”
“Vâng.”
“Cô nhanh đi bệnh viện đi.”
“Vâng.”
Cái gọi là trợ lý hành chính kỳ thật chính là người làm việc vặt cho phòng mà thôi, cho nên Trần Sinh mới an bài cô đi bệnh viện. Đàm Tĩnh còn chưa từng làm qua những việc như vậy, đến bệnh viện hỏi những người khác thì mới biết được hộ công tại bệnh viện cũng có, tìm y tá trưởng có thể tìm được một hộ công tốt. Mặc dù là công ty trả tiền nhưng Đàm Tĩnh lại rất cẩn thận chọn lấy một nam hộ công thoạt nhìn vừa thành thật lại có khí lực .
Thịnh Phương Đình đã tỉnh, tia nắng ban mai xuyên thấu qua cửa sổ ánh tiến phòng bệnh làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn không biết người ở chỗ nào. Hắn mơ mơ màng màng chứng kiến trên trần nhà rủ móc xuông, treo chai nước thuốc để truyền dịch. Hắn nháy con mắt một cái, nghe được giọng nói rất ôn nhu, “Giám đốc Thinh, anh đã tỉnh?”
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, hỗn loạn, thật sự là không có khí lực nói chuyện. Thân ảnh lẫn hình dáng của người kia rất mông lung , chỉ là một bóng dáng màu trắng, hắn còn tưởng rằng là y tá, híp mắt nhìn trong chốc lát, mới phát hiện thì ra là Đàm Tĩnh. Cô ấy đứng ở nơi phản quang, ánh sáng đem cả người cô ấy bao trùm lấy bởi một tầng nhung nhung viền vàng, làm cho cô ấy thoạt nhìn mơ hồ mà không chân thực.
“Phó giám đốc Trần an bài tôi tới xem anh một chút, đây là hộ công Tiểu Phùng mà công ty đã mời cho anh, trong lúc anh nằm viện thì đều do hắn chiếu cố anh.”
Thịnh Phương Đình gật đầu nhẹ, tỏ ý là đã biết rồi, hôm nay lúc rạng sáng thuốc tê giảm đi, hắn đau đến không ngủ được, lúc hừng đông mới mơ hồ trong chốc lát, hiện tại chỉ cảm thấy rất mệt mỏi.
“Bác sĩ nói anh vẫn không thể ăn cơm, tôi giúp anh lau mặt, như vậy ngủ mới thoải mái được một chút.”
Khăn lông ấm áp cẩn thận thoa đến trên mặt, làm cho hắn cảm thấy xúc cảm ôn nhu, Đàm Tĩnh chiếu cố bệnh nhân rất có kinh nghiệm, ngón tay vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Cô cùng Tiểu Phùng đồng tâm hiệp lực, giúp hắn trở mình để cho hắn nghiêng người mà ngủ, điều này làm cho hắn cảm thấy gân cốt giãn ra, tựa hồ ngay cả dạ dày cũng chẳng thấy đau nữa, hắn một lần nữa ngủ thiếp đi.
Thời điểm thay thuốc, y tá rất có cảm tình đối với Đàm Tĩnh, còn cười cười với cô và hỏi, “Cô là người nhà của bệnh nhân sao?”
“Không phải, tôi là đồng nghiệp của anh ta.”
“A, vậy tôi muốn hỏi thăm cô chuyện này. Cô gái hôm qua tới đây… Bộ dạng rất xinh xắn kia, cũng là đồng nghiệp của cô, nghe nói là bạn gái của bác sĩ Nhiệp ở bệnh viện chúng tôi phải không?”
Đàm Tĩnh hoàn toàn bối rối, trong đầu trống rỗng, qua mấy giây mới nghe được giọng nói của mình, giống như là từ trong kẽ răng mà nói ra, “Tôi cũng không biết…”
Lòng bát quái của y tá kia không thu được câu trả lời muốn biết thì liền đổi chai thuốc truyền rồi đi ra. Bệnh viện năm giờ chiều liền đổi ca, lúc này Thịnh Phương Đình đã hoàn toàn thanh tỉnh, ngủ cả ngày nên tinh thần của hắn khôi phục không ít, cũng có khí lực nói chuyện. Có vài vị giám đốc các ngành của công ty sau khi tan việc đến thăm hắn, trong phòng bệnh nhất thời rất náo nhiệt. Thư Cầm cũng tới, phó giám đốc Trần cùng cô ấy nói giỡn, “Giám đốc Thịnh, anh phải cảm ơn giám đốc Thư đi, người ta vận dụng mối quan hệ của bạn trai để tìm chủ nhiệm giải phẫu cho anh đấy.”
“Đều là đồng nghiệp nên giúp đương nhiên cần phải giúp rồi.” Thư Cầm cười dài mà nói, “Nhưng tôi ước gì các anh cả đời đều đừng tìm tôi giúp đỡ tới loại việc này.”
Thịnh Phương Đình nói, “Bất kể nói thế nào đi nữa thì cũng đều nên cảm ơn với cô. À, bạn trai của cô đâu? Như thế nào không tới đây cùng cô? Tôi rất muốn gặp mặt cảm ơn người kia.”
“Anh ấy khuya hôm nay có ca trực đêm đêm, lúc này khẳng định còn phải đi làm.”
Phó giám đốc Trần chen vào nói, “Vậy giám đốc Thư còn không thuận tiện đi xem hắn một chút!”
“Đi làm có cái gì tốt mà xem chứ.”
“Một ngày không gặp như cách ba thu, đi làm cũng rất đẹp mắt a!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Tất cả mọi người ồ ồ cười vang, Thịnh Phương Đình hữu khí vô lực nói, “Mọi người đây là tới thăm tôi, hay là bỏ rơi người đàn ông độc thân như tôi đây vậy?”
Phó giám đốc Trần cười nói, “Giám đốc Thịnh phải nhanh khỏe lại, nhanh chóng tìm một người bạn gái, nhanh chóng kết hôn để cho mỗi người chúng tôi còn tặng một hồng bao thật lớn cho anh, đây là một mũi tên hướng tới kẻ độc thân nào đó nha.”
Mọi người trước khi đi về đều dặn dò Đàm Tĩnh chiếu cố thật tốt Thịnh Phương Đình, giống như cô thật sự là người nhà của bệnh nhân vậy. Đàm Tĩnh chỉ cúi đầu đáp “Dạ”. Chờ mọi người đi về hết, Thịnh Phương Đình mới nói, “Cô cũng nhanh tan tầm đi, nơi này có Tiểu Phùng.”
Đàm Tĩnh theo thói quen đáp, “Vâng.”
Thịnh Phương Đình cảm thấy thật buồn cười nhưng hắn cũng muốn cười một tiếng, liền dính phải cơ bụng đang bị đau cho nên một nụ cười còn chưa kịp triển khai, liền nhíu mày. Hắn nói, “Đừng khúm núm nữa , ở công ty là cấp trên và cấp dưới nhưng tại bệnh viện lại phiền toái cô chiếu cố tôi một ngày, tôi cần phải cảm ơn cô mới phải. Còn có ngày hôm qua cám ơn cô đã đưa tôi tới bệnh viện. Khi ở trên xe cứu thương tôi có tỉnh trong chốc lát liền thấy được cô.”
Ngữ khí của hắn đặc biệt ôn hòa, Đàm Tĩnh nói, “Không có gì, đây là việc tôi phải làm.” Coi như là đồng nghiệp bình thường, cô cũng có thể đưa đến bệnh viện , huống chi giám đốc Thịnh cũng là người đã giúp cô rất nhiều.
“Được rồi, cô nhanh về đi.”
Đàm Tĩnh cười cười, “Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Thịnh Phương Đình cũng lộ ra một nụ cười, ngày mai hắn còn có thể nhìn thấy Đàm Tĩnh, nghĩ tới đây tâm tình của hắn liền tốt lên rất nhiều.
Đàm Tĩnh đi đón con trai, lại đổi xe về nhà nấu cơm. Tôn Bình rất vui vẻ, “Mẹ, hôm nay mẹ không cần làm thêm giờ sao?”
“Đúng vậy, hôm nay mẹ không cần làm thêm giờ.” Đàm Tĩnh cũng rất vui, “Về sau, cỡ hơn mười ngày mẹ đều không cần làm thêm giờ.”
Cô ngày ngày đi bệnh viện chiếu cố Thịnh Phương Đình, cũng tính là làm đi làm, bác sĩ giao ban thì cô cũng có thể tôin tầm rồi, đây là một phần của công việc. Nội dung công việc cũng đơn giản, cũng không cần làm thêm giờ. Có thể đúng giờ đi đón Tôn Bình, mẹ con hai người về nhà ăn cơm.
Ở chợ rau mua đồ nấu ăn, Đàm Tĩnh đang ở trong phòng bếp bận việc, đột nhiên nghe được Tôn Bình ở bên ngoài nói, “Cha đã về rồi.”
Động tác trên tôiy Đàm Tĩnh không khỏi ngừng một chút, đem bếp lửa tắt đi, đi ra xem mặt mũi của Tôn Chí Quân tràn đầy râu ria cũng không có cạo, y phục trên người cũng không biết vài ngày rồi chưa có thay, có mùi thiu mà thật là không có uống rượu say. Vừa thấy cô, hắn những lời khác cũng không nói, chỉ hỏi, “Tiền đâu?”
Đàm Tĩnh xoay mặt đối với Tôn Bình nói, “Con ngoan ngoãn, đi xem phim hoạt hình.”
Tôn Bình biết rõ người lớn có chuyện muốn nói, ngoan ngoãn đi vào trong phòng xem phim hoạt hình . Đàm Tĩnh lau tôiy một chút, tìm ra tấm chi phiếu kia rồi nói, “Cũng chỉ có một ngàn đồng tiền, mật mã là sáu 0, anh trước tiên cầm dùng đi.”
“Tiền đâu?” Tôn Chí Quân cơ hồ là rống lên, “Một ngàn đồng tiền để đuổi một tên ăn mày sao?”
“Tôi có hơn năm ngàn, nhưng ở trên đường bị người đánh cắp, tôi báo án thì cảnh sát mới đuổi trở về hơn một ngàn, không tin anh gọi điện thoại đi đồn công an hỏi…”
“Được a Đàm Tĩnh, lại dùng cảnh sát đến làm tôi sợ . Tôi cho cô biết, cô đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt, cô nghĩ rằng tôi cần tiền kia của cô lắm sao, cô không đưa cho tôi thì tôi tìm người khác để lấy.”
Đàm Tĩnh đột nhiên cảm thấy kiệt sức, cô nói: “Anh đi tìm người khác mà lấy tiến đi, anh tìm Nhiếp Vũ Thịnh mà lấy đi, anh xem hắn có chịu cho anh hay không?”
Tôn Chí Quân sửng sốt một chút, Đàm Tĩnh nói, “Tôi cũng vậy, đều không có biện pháp khác, những thứ nên bán gì đó tôi đều bán, một ngàn đồng tiền này anh đồng ý cầm thì cầm lấy đi, anh không muốn cầm thì tôi cũng nghĩ không ra biện pháp khác. Phí giải phẫu của Bình Bình còn không có được đồng nào, bệnh viện nói cho dù là xin trợ cấp, chúng ta vẫn phải trả 30% phí tức là hơn ba vạn đồng tiền. Nhưng cái phương án trợ cấp kia, khả năng nguy hiểm lên tới 50%, nói cách khác không nắm chắc được tỷ lệ thành công quá cao, chỉ là 50 với 50 mà thôi. Anh bảo tôi làm sao chọn? Làm giải phẫu, muốn mười mấy vạn, tôi không có tiền. Xin trợ cấp, tỷ lệ thành công của giải phẫu cũng chỉ có 50%, Chỉ có một nửa khả năng nên có khi Bình Bình tiến vào phòng giải phẫu nhưng vĩnh viễn không ra được. Không làm giải phẫu, sống không quá mười tuổi…” Cô nâng đôi mắt âng ậc nước, nhìn Tôn Chí Quân, “Anh nói xem tôi phải làm sao chọn đây? Anh tìm Nhiếp Vũ Thịnh đi, tùy anh dùng biện pháp gì, chỉ cần anh có thể tìm hắn đòi được tiền, chỉ cần hắn chịu cho anh, tùy anh muốn làm như thế nào đó thì làm.”
Trong phòng lại yên lặng đến đáng sợ, Tôn Chí Quân trừng tròng mắt nhìn cô, Cô đưa tay lau một chút nước mắt, Tôn Chí Quân lớn tiếng thô lỗ nói, “Cô nói thật là hay!” Hắn tự tay lấy đi tấm chi phiếu kia, xoay người rời đi ra khỏi nhà, đem cửa làm rơi “Oanh” một tiếng vang lên, phòng cũ từ lâu nên chấn động cả gian phòng, bụi nơi góc tường đều rơi xuống.
Tôn Bình lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, trốn ở sau cánh cửa, thò ra nửa cái đầu nhỏ, sợ hãi gọi, “Mẹ…”
Đàm Tĩnh vội vàng đem nước mắt lau khô, đi tới ngồi xổm xuống, “Làm sao vậy, Bình Bình?”
“Con đói bụng.”
“Mẹ đang nấu cơm, xong ngay đây.”
“Mẹ, mẹ lại cùng cha cãi nhau sao?”
“Không có, cha con nói chuyện liên tục lớn tiếng như vậy, con cũng không phải không biết. Tốt lắm, chơi trong chốc lát nữa, mẹ đi xào rau.”
Tôn Bình lại bắt được vạt áo của cô, nhỏ giọng nói, “Mẹ, con muốn chơi cùng chú Lương, chú Lương sẽ mang con đi công viên chơi.”
“Chú Lương gần đây bề bộn nhiều việc, đợi đến chủ nhật, mẹ lại dẫn con đi xem chú Lương có được không?”
“Vâng ạ.” Tôn Bình hai mắt vụt sáng lên, “Mẹ, mẹ cho con mất hạt đậu đi, chờ cây đậu nảy mầm, chính là chủ nhật.”
Đàm Tĩnh từ trong phòng bếp lấy một nắm hạt đậu, cầm cái đĩa đổ chút ít nước trong ngâm mất hạt đậu, sau đó còn lại một ít hạt đậu thì bỏ vào máy làm sữa đậu nành, rót nước đè xuống sau đó mở chốt. Hôm nay không có làm súp nên chuẩn bị sữa đậu nành cho Tôn Bình lúc ăn cơm uống, lọc xong bã đậu, cũng đúng lúc phải xào rau.
Tôn Bình cẩn thận bưng đĩa ngâm mấy hạt đâu ra, đem nó đặt ở trên bệ cửa sổ. Một mình nói nhỏ với mấy hạt đậu chưa lên mầm kia, không biết đang nói cái gì. Đàm Tĩnh xào hết vài món thức ăn đi ra, chứng kiến sữa đậu nành cũng đã được xay xong, vì vậy đem bã đậu lọc ra, gạt ở một bên. Cô đem sữa đậu nành rót một chén, bỏ thêm đường trắng, gọi Tôn Bình, “Bình Bình, ăn cơm thôi.”
Tôn Bình từ chiếc ghế salon cũ rách bò xuống, đi trước rửa tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn, ngoan ngoãn cầm lấy chiếc đũa. Đàm Tĩnh vừa gắp thức ăn cho con, vừa hỏi, “Bình Bình , con nói gì với cây đậu đấy?”
“Con ước nguyện.”
“Ước nguyện?”
“Chị Hồng Hồng nói, trong đồng thoại của nước ngoài có một loại đậu ma, nó lớn lên đến bầu trời. Chỉ cần theo cây đậu ma bò lên trên thì sẽ thấy người khổng lồ, còn có rất nhiều rất nhiều bảo bối… Nghĩ muốn cái gì, sẽ có cái đó.”
Đàm Tĩnh cười cười, hỏi, “Vậy Bình Bình nghĩ muốn cái gì a?”
Tôn Bình nhếch môi nở nụ cười, “Con muốn mình là một người có lòng tốt… Mẹ, con nghĩ làm cho người khổng lồ đổi lòng tốt của con cho ông ấy, đem bệnh trong người con cũng đuổi đi, như vậy con cũng không cần ngã bệnh, mẹ cũng sẽ không vất vả và lo lắng nữa.”
Đàm Tĩnh lòng như đao cắt, lại miễn cười lớn, “Bình Bình, mẹ sẽ nghĩ ra biện pháp, mẹ sẽ làm bác sĩ đem bệnh của Bình Bình chữa lành.”
Bởi vì đáp ứng Tôn Bình cho nên vào thời điểm cuối tuần, cô liền nói với Thịnh Phương Đình, hai ngày nghỉ lễ chính mình không đến bệnh viện, bởi vì muốn dẫn con đi ra ngoài gặp hai người bạn. Thịnh Phương Đình rất giật mình, hắn không nghĩ tới Đàm Tĩnh đã kết hôn, càng không có nghĩ tới Đàm Tĩnh còn có một đứa con. Trong một lúc hắn cơ hồ là đã thất thố, trong lòng nói không nên lời, rút cuộc đây là tư vị gì. Hắn không biết Đàm Tĩnh, cũng không thăm dò qua cuộc sống riêng tư của cô, hồ sơ của Đàm Tĩnh chính là qua tay của Thư Cầm, hắn thậm chí ngay cả lý lịch sơ lược của Đàm Tĩnh cũng không có xem, liền quyết định đem cái người này điều đến phòng kế hoạch. Hắn đối với cô, thật sự là hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn đối với tâm tình của mình rất kinh ngạc, nhưng là rất nhanh hắn trấn định lại rồi nói, “Ở cùng con trai là một chuyện rất quan trọng, mấy ngày nay cô cũng thật cực khổ rồi, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt rồi cùng đứa bé đi chơi một chút. Đúng rồi, là con trai hay con gái?”
“Con trai.” Đàm Tĩnh nói tới con trai, có một loại vui mừng không cách nào tự đè nén, làm ch chân mày lẫn khóe mắt của cô đều giấu không được sự vui vẻ. Thịnh Phương Đình chưa từng gặp cô cười vui vẻ như vậy, phần lớn thời điểm cô đều là mang một vẻ mặt u buồn.
“Đi đi, chơi thật vui vào.”
Không có Đàm Tĩnh ở phòng bệnh, lại khiến cho phòng bệnh an tĩnh như vậy. Bởi vì khi Đàm Tĩnh ở đây, cơ bản không cảm giác được sự tồn tại của cô, mà khi thời điểm cần đến, cô lại sẽ như trước mà xuất hiện ở bên cạnh. Thời điểm hắn truyền dịch sẽ ngủ trong chốc lát, khi tỉnh lại thì sẽ thấy Đàm Tĩnh ngồi ở trên ghế, rất nghiêm túc dùng máy tính xách tay xem bưu kiện. Laptop là của công ty, chức vị của cô không có máy vi tính mới, nhưng là máy do ngành IT của công ty đào thải xuống nên cô mới có, nhưng máy tính xách tay ở trong hai tay cô cũng phải lau rất sạch sẽ, ở trong tay cô vật gì đó cũng sẽ rất được quý trọng.
Hắn từng ở trong phòng làm việc nhìn cô đem giấy A4 phế thải lật qua lật lại, xếp thành những miếng nhỏ làm giấy ghi chép, cô cũng không phải là hẹp hòi, cô chỉ là tiếc của cải thôi. Có lẽ hoàn cảnh nghèo khó từ gia cảnh mới có thể tạo thành con người có cẩn thận như vậy, nhưng những thời điểm cần sự hào phóng thì cô cũng rất hào phóng, phí tổn của xe cứu thương chính là do cô trả, ngay cả lông mày cũng không có nhăn một chút, qua vài ngày sau cô mới tính cả phí của hộ công cùng với nhau, giao cho tài vụ chi trả. Thịnh Phương Đình hai ngày nay đã có thể xem bưu kiện, nhưng bác sĩ chỉ cho hắn xem một lát, hắn nhìn danh sách những bưu kiện thật dài luôn là của Helen, cô mặc dù là người đang ở bệnh viện, nhưng công việc của cô cơ bản vẫn là làm xong, không để cho đồng nghiệp phải nói này nói nọ.
Thịnh Phương Đình cảm giác mình nghĩ tới Đàm Tĩnh, đã nghĩ đến nhiều lắm rồi. Kỳ thật lúc trước hắn tiến cử cô vào phòng kế hoạch, động cơ cũng không thuần túy. Một người như thế nào mới có thể thay hắn bán mạng chứ? Một người biết rất rõ ràng chính mình không có tư cách lấy được chức vị này, mới có thể thay hắn bán mạng. Loại người này an toàn, dùng tốt, là một quân lính tốt. Tùy thời sẽ vì hắn mà cả đường đạn, khi bọn họ hy sinh thì bọn họ như cũ mà cảm kích hắn, bởi vì hắn cho người khác tất cả bởi vì hắn chính là một vị thần.
Nhưng bây giờ Thịnh Phương Đình cảm giác mình làm sai, Đàm Tĩnh xác thực thành thật, dùng tốt, tự mình nói cái gì thì cô sẽ làm tất cả. Binh sĩ này hắn vùi phải vừa sâu mà lại xa, nhưng còn không có phát ra công dụng thì chính mình ngược lại bị nhiễu loạn . Không phải là bởi vì điều gì khác, cũng chính bởi vì cô mang đến cho hắn một loại cảm giác trước nay chưa từng co có, xa lạ , thậm chí làm cho hắn cảm thấy sợ hãi khi mất đi sự khống chế cảm giác. Loại cảm giác này giống như là lên một chiếc xe hơi không có thắng xe, hắn không biết van an toàn ở nơi nào. Tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho hắn không còn kịp suy tư gì nữa, cũng đã không cách nào xuống xe.
Thịnh Phương Đình cảm giác mình muốn nặng mới cân nhắc ván cờ này , một quân tốt vốn chỉ cần làm một quân tốt mà thôi. Hắn không thể đợi người lợi dụng hắn đến mức sơ sẩy mất khống chế, đến đem quân của mình đi. Hắn muốn đem quyền chủ động cầm về, thừa dịp còn có thể khống chế được cục diện.
Thịnh Phương Đình quyết định không nghĩ tới Đàm Tĩnh, coi cô như một người bình thường, một cấp dưới bình thường của hắn. Hắn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những ngón tay của Đàm Tĩnh, cầm lấy khăn lông nóng ướt kia, ôn nhu chạm lên trên mặt hắn.
Đàm Tĩnh mang theo Tôn Bình đi gặp Lương Nguyên An cùng Vương Vũ Linh ở cửa hàng bánh mới mở. Trước khi đi cô gọi điện thoại cho Vương Vũ Linh, cho nên Vương Vũ Linh chờ ở trạm xe buýt đón bọn họ, vừa thấy cô liền tiếp nhận Tôn Bình rồi cười hỏi, “Bình Bình có nhớ Dì Vương không?”
Tôn Bình lớn tiếng đáp, “Nhớ!”
“Ai! Thực ngoan ngoãn!”
Trong cửa hàng còn đang sửa chữa, công trình trên cơ bản đã kết thúc, vừa mua một lò nướng lớn cũng đã đưa tới, bị màng ny lon bao bọc cực kỳ chặt chẽ, bởi vì trong tiệm đang sơn tường, sợ nước sơn nhỏ giọt lên lò nướng . Lương Nguyên An ở trong cửa hàng giám sát công nhân trùng tu, Tôn Bình vừa thấy được hắn liền lớn tiếng gọi, “Chú Lương!”
“Ai! Bình Bình đến đây rồi à! Mau đi ra, bên trong này có mùi rất khó ngửi, đối với cháu không tốt.”
Vài người ở ngoài tiệm đầu nói chuyện, chung quanh đều là cư dân lâu năm, người ta lui tới cũngrất nhiều, cách đó không xa còn có một siêu thị lớn. Đàm Tĩnh nhìn nhìn, nói, “Cửa hàng mở ở đây cũng không tệ.”
“Đúng vậy, mở cửa hàng bánh ngọt ở đây cũng rất vừa vặn. Nhưng trong siêu thị cũng có nơi bán bánh mì, nhưng bọn họ bán bánh bao, ăn không ngon.” Vương Vũ Linh hưng trí bừng bừng mà nói, “Đàm Tĩnh cậu yên tâm đi, cửa hàng của chúng ta nhất định kiếm được tiền!”
Đàm Tĩnh chỉ là nhoẻn miệng cười cười, Lương Nguyên An nói, “Đi, về nhà ngồi một chút đi, chúng ta cũng đã mở cửa hàng ở đây nên cũng thuê nhà ở gần đây rồi. Đàm Tĩnh cô còn chưa có đi qua phải không?”
“Được, chúng ta đi xem một chút.”
“Đi mua một quả dưa hấu đã, khí trời quá nóng.”
Lương Nguyên An ôm Tôn Bình, Vương Vũ Linh xách quả dưa hấu, Tôn Bình ở trong ngực Lương Nguyên An, lắc lắc thân thể cùng Vương Vũ Linh nói chuyện. Vương Vũ Linh thích trẻ con, dụ dỗ như thế khiến Tôn Bình rất vui vẻ. Đàm Tĩnh theo ở phía sau nhìn xem một màn này, đột nhiên cảm thấy lòng chua xót. Ba người này giống như người một nhà, giống như một gia đình bình thường. Mà chính mình, chưa từng có thể làm cho Tôn Bình hưởng thụ qua sự ấm áp như vậy.
Sau khi vào cửa, Lương Nguyên An đem quả dưa hấu đi rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ, mọi người cùng nhau ăn dưa hấu. Tôn Bình cắn một miếng nhỏ rồi lại một miếng nhỏ, Lương Nguyên An nhìn rồi nói, “Đàm Tĩnh, cô xem Bình Bình này. Thằng bé nhã nhặn nhiệt tình, thật sự là như cô vậy, ăn cái gì cũng không có thanh âm, con nhà người ta ăn dưa hấu thì ăn lấy ăn để , thằng bé này vẫn tốt hơn, nâng dưa hấu ăn như là thêu hoa vậy”
Đàm Tĩnh cười cười, Vương Vũ Linh đột nhiên nhớ tới, “Đúng rồi, hai ngày trước tớ có gặp Tôn Chí Quân .”
Đàm Tĩnh sửng sốt một chút, chợt thật bình tĩnh hỏi, “Cậu ở nơi nào gặp hắn?”
“Ở trong tiệm điện gia dụng ở ngoài thành phố, hắn cùng một vài người giao hàng đứng cùng nhau, giống như là đang đợi việc.” Vương Vũ Linh cảm thấy thập phần khó hiểu, “Hắn không phải là lái máy cẩu sao?”
Chuyện Tôn Chí Quân bởi vì đánh nhau bị mất đi công việc, Đàm Tĩnh chưa nói với bất kỳ ai. Hiện tại Vương Vũ Linh hỏi tới, cô cũng chỉ giải thích đơn giản, “Hắn không còn làm công việc kia nữa .”
“Vì cái gì a? Lái máy cẩu nhẹ nhàng, kiếm được thêm tiền.” Vương Vũ Linh khó hiểu, “Người này chính là kẻ phá gia chi tử, láy máy cẩu chuyển hàng hóa không tốt hơn sao, lại chạy tới lao khổ bán sức của mình. Tớ chính là không hiểu, Đàm Tĩnh cậu vì cái gì gả cho hắn, hai người các cậu quả thực không xứng .”
Đàm Tĩnh cúi đầu xuống, “Cái gì xứng hay không, còn không phải là sống qua ngày.”
“Đây là bộ dạng sống qua ngày của cậu và hắn ta đó hả? Coi như là sống qua ngày, vậy cũng xem xứng hay không. Cậu là người lịch sự , còn có đi học qua vài năm đại học. Hắn người kia thì giống như cái thùng rỗng, ngay cả sơ trung cũng không học xong, đứng cùng một chỗ với cậu, thật không xứng đôi vừa lứa tý nào. Hơn nữa uống rượu đánh bài mọi thứ đều chơi, kiếm được ít tiền còn chưa đủ chính hắn ăn chơi, cho tới bây giờ cũng không quan tâm cậu cùng với Bình Bình. Tớ thật sự không hiểu, làm sao cậu nhịn được hắn, loại người chồng này có còn không bằng không có ấy chứ!”
Đàm Tĩnh đột nhiên nói, “Hắn không là người xấu…thời điểm khó khăn nhất thì chính hắn đã giúp tớ. Thời điểm sinh Bình Bình là tớ khó sinh, xuất huyết nhiều, không có tiền mua máu, hắn ở bệnh viện lấy 400cc máu truyền cho tới. Bình Bình sinh ra thì có bệnh, ngủ bảy ngày phòng ủ ấm, mỗi ngày thì phải đóng hơn một ngàn đồng. Thời điểm xuất viện, tiền thuốc thang của tớ với Bình Bình cộng lại cũng đều hơn hai vạn đồng tiền. Hắn trước khi kết hôn có một chút tiền, đều dùng cho tớ và Bình Bình cả rồi. Lúc ấy vì cứu Bình Bình, hắn chạy vạy khắp nơi theo người ta đi vay tiền… Mạng của tớ cùng Bình Bình đều là hắn cứu …”
“Ai da, đây không phải là điều phải làm sao? Vợ cùng con trai của hắn chẳng lẽ hắn không nghĩ biện pháp cứu vợ cứu con sao? Vậy hắn còn là một người đàn ông sao?”
Đàm Tĩnh cúi đầu xuống, không có lên tiếng nữa.
Vương Vũ Linh tức giận nói, “Cậu chính là người có tâm địa hiền lành, cho dù hắn ban đầu tốt mấy đi chăng nữa, mấy năm này hắn đối với cậu rồi đối với Bình Bình đã có một chút trách nhiệm nào sao? Vợ cùng còn chưa bao giờ trông nom qua, suốt ngày liền uống rượu đánh bài, thua tiền thì về đòi tiền của cậu. Cậu cho dù nợ hắn thì cũng sớm đã trả sạch rồi.”
Đàm Tĩnh như cũ không có lên tiếng, có lẽ đúng là về khoản nợ tiền bạc kia thì cô đã sớm trả sạch. Nhưng có một khoản nợ mà cô lại vĩnh viễn không cách nào trả sạch .
Ăn xong dưa hấu, Vương Vũ Linh cầm một đống biên lai đi ra, nói muốn cùng Đàm Tĩnh nói một chút tình huống của cửa hàng. Đàm Tĩnh cảm giác rát thẹn thùng, “Hai người các cậu quyết là được rồi, không cần nói với tôi.”
“Dù có là chị em, tính toán cũng phải rành mạch, cậu đầu tư vào hơn một vạn đồng tiền, dù thế nào cũng là cổ đông, hiện tại cửa hàng cũng đang sửa chữa sắp xong rồi, đương nhiên muốn cùng cậu nói qua một chút.” Vương Vũ Linh rất nghiêm túc nói cho cô nghe từng khoản, tiền thuê tốn bao nhiêu tiền, trùng tu tốn bao nhiêu tiền, mua thiết bị tốn bao nhiêu tiền, cuối cùng dự tính thời điểm khai trương, tổng cộng đầu tư vào bao nhiêu tiền.
Tổng số đầu tư vào khiến người ta kinh ngạc, Vương Vũ Linh nói: “Số tiền đầu tư vào tính cả hơn một vạn kia của cậu, cũng đã dùng hết. Nhưng khai trương được thì tốt rồi, một khi khai trương thì có vốn lưu động. Sáu tháng cuối năm làm ăn tốt, năm sau có thể cho cậu hoa hồng rồi.”
Đàm Tĩnh cười cười, nói: “Các cậu làm ăn như thế nào tớ cũng rất yên tâm.”
Các cô ở đó nói chuyện, Lương Nguyên An dụ dỗ Tôn Bình chơi, cầm bột mì nhào bột bánh, đem bánh ngọt làm thành khuôn mẫu, lại đổ ra, chính là được một cái bánh ngọt hình dạng rất xinh đẹp. Tôn Bình vui vẻ cười, nâng cái bánh ngọt nhỏ nhỏ kia chạy nhanh tới chỗ cô, ”Mẹ mẹ, mẹ xem! Con làm bánh ngọt này!”
“Chậm một chút, chậm một chút, đừng chạy!” Giống như là xác minh sự lo lắng của cô, Tôn Bình đột nhiên lảo đảo một cái, nặng nề té lăn trên đất. Đàm Tĩnh xông tới đem con ôm vào người, thấy sắc mặt của con tím lại, toàn thân run rẩy, tựa hồ thở không được nữa. Đàm Tĩnh đem con để lên trên mặ đất, sau đó để cho cánh tay của con cùng đầu gối để cong sang, bảo trì đường hô hấp thông suốt. Cô lo nghĩ ấn lấy mạch đập của con, nhìn thấy Lương Nguyên An cùng Vương Vũ Linh đều sợ choáng váng, Đàm Tĩnh không khỏi lớn tiếng lên, “Mau gọi 120!”