Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Chương 17: Nếu bọn họ đều vây quanh em, khả năng anh sẽ ghen mất!


Đọc truyện Thoạt Nhìn Em Rất Mlem – Chương 17: Nếu bọn họ đều vây quanh em, khả năng anh sẽ ghen mất!

Edit: Xiao Yi.

Đến công ty của Tần Tuyển ư?

Hứa Thanh Ca quên luôn phải hỏi công ty của anh làm về lĩnh vực gì, mà Tần Tuyển cũng giống như không biết cô học chuyên ngành nào.

Đang muốn hỏi chuyện này lại bị chuyện khác đánh gãy.

Hứa Thanh Ca đang muốn hỏi một chút về công ty của anh, nhưng Tần Tuyển đã hỏi cô trước: 【Tiểu Thanh Ca thi vào trường Đại học nào thế? Chuyên ngành gì vậy?】

Hứa Thanh Ca thật thà trả lời: 【Đại học D ạ, ngành Ngôn ngữ Nhật. Công ty của ba em hợp tác với công ty của Nhật tương đối nhiều, cho nên sau này có khả năng ông sẽ để em tới Nhật thực tập.】

Tần Tuyển vô cớ nhắn sang một icon mặt cười tươi.

Hứa Thanh Ca hỏi:  【Sao thế ạ?】

Tần Tuyển: 【Không có gì đâu, chỉ là sau này sẽ cho em một bất ngờ.】

Vì anh nói thế mà Hứa Thanh Ca bắt đầu chờ mong lĩnh vực của công ty của Tần Tuyển có liên quan đến ngôn ngữ Nhật.

Mùa hè này của cô thật quá may mắn rồi a!

Sau khi hàn huyên Wechat với Tần Tuyển xong, cô trở lại phòng livestream, bỗng nhận được quà tặng của Dao Viễn Lão Sư.

Hứa Thanh Ca chưa từng may mắn trúng thưởng cái gì. Nhưng khi bắt đầu có anh trai nhỏ hàng xóm, cô giống như dần trở thành một chú cá Koi may mắn vậy!

Không lâu sau khi đề xuất cho Hứa Thanh Ca đến công ty mình làm việc, sau khi trở về từ công ty, Tần Tuyển lại mặt đối mặt với cô để nói thêm một lần nữa.

Tần Tuyển tính 80 tệ cho nửa ngày công cô làm. Trong một tháng, mỗi ngày Hứa Thanh Ca đều làm một buổi sáng, cuối tháng có thể nhận được 2400 tệ, cũng coi như là không tồi.


Tần Tuyển lại giải thích cho cô về công ty. Văn phòng chính hiện nay của công ty hiện đang thuê lại của toà thương mại. Ở trường, anh tìm được một vài anh chị em cùng chung chí hướng, còn có bạn cùng phòng và bạn bè tốt cùng nhau giúp đỡ, chủ yếu là mỗi người phụ trách một bộ phận.

Mong chờ công ty của anh có liên quan tới ngôn ngữ Nhật của Hứa Thanh Ca đã tan vỡ. Cô hỏi Tần Tuyển “bất ngờ” mà anh nói là gì, nhưng Tần Tuyển lại không trả lời.

Để có tiền trả lương cho mọi người, Tần Tuyển và bạn bè nhân mạch chính của công ty còn thiết kế một ứng dụng sống.

Công việc mà anh phân cho Hứa Thanh Ca làm là phối hợp với tổ thiết kế đồ hoạ UI.

Tần Tuyển biết cô có thể kéo đàn Cello, có tế bào nghệ thuật, khả năng sử dụng Photoshop cũng không tệ, có thể vẽ một chút hình ảnh. Cho nên về phương diện làm việc bằng máy tính, Hứa Thanh Ca chỉ thích hợp với thiết kế đồ hoạ.

Nhưng cô cũng lo lắng bản thân sẽ không làm được, Tần Tuyển cũng vì để cô yên tâm nên trước tiên, cô sẽ thử việc hai ngày, nếu không thích ứng được thì thôi.

Hứa Thanh Ca thương lượng chuyện này với ba mẹ Hứa. Tần Tuyển, Lữ Hỉ Doanh và ba mẹ Hứa đều đồng ý cho cô tới công ty của Tần Tuyển phụ giúp.

Sáng sớm thứ hai, Hứa Thanh Ca ra cửa, ba Hứa dặn dò cô: “Ngọt Ngào à, học phải học cho tốt nhé con. Nếu học không được, con cũng không cần phải buồn, không mang phiền phức tới cho người khác là được.”

Hứa Thanh Ca đẩy cửa đi ra ngoài, còn quay đầu làm mặt quỷ với ông, “Con mới không làm phiền người khác ý!”

“Ngọt Ngào,” Mẹ Hứa từ phòng bếp chạy ra, “Con mang hai hộp trái cây này tới công ty mời các anh chị ăn đi.”

Ở đối diện, Tần Tuyển vừa văn ra tới, nghe thấy bà kêu hai từ ‘Ngọt Ngào’ thì cười khẽ. Anh trở tay đóng cửa lại, nhũ danh ngọt như vậy thật là hợp với Tiểu Thanh Ca mà!

Anh đưa cho Hứa Thanh Ca một ly sữa đậu nành bằng giấy, sau đó cười hỏi thăm với ba mẹ của cô.

Từ đây tới công ty của Tần Tuyển không tính là xa. Ngày thường, Tần Tuyển đều ngồi tàu điện tới đó. Tuy trong nhà có xe, nhưng từ trước đến giờ, Lữ Hỉ Doanh luôn không đồng tình với chuyện sinh viên Đại học mỗi ngày lái xe hơi như vậy, cho nên bà cơ bản không cho phép anh lái xe.

Tần Tuyển đội giúp cô đội một cái mũ nhỏ màu hồng mà mình đã mua từ trước. Hai người đứng bên trạm tàu điện, sau khi chỉnh mũ cho Hứa Thanh Ca xong, anh khom lưng nhìn cô, “Cũng không tệ, mũ anh chọn vừa hay rất hợp với em.”

Hai tay cô giữ mũ, trên mặt phát ngốc, “Là anh mới mua ạ?”


“Đúng vậy,” Tần Tuyển cười, tay chụp lên mũ của cô, “Coi như là phụ cấp đi lại cho nhân viên mới, cho nên em không cần ngại đâu.”

Hứa Thanh Ca nghiêm túc nói: “Anh chủ, em sẽ nỗ lực làm việc ạ!”

Tần Tuyển bật cười thành tiếng, lại cúi người nhìn cô thêm lần nữa, “Bây giờ anh lại có hơi sợ em tới công ty sẽ bị bắt nạt rồi.”

Hứa Thanh Ca khó hiểu.

Tần Tuyển ôn nhu mỉm cười, cách chiếc mũ mà chạm lên chóp mũi của cô một cái, “Ngọt Ngào quá đẹp, nếu bọn họ đều vây quanh em, khả năng anh sẽ ghen mất!”

Ngọt Ngào? Ghen?

Hứa Thanh Ca ngây ngốc nhìn anh.

Tần Tuyển không để cô có thêm thời gian suy nghĩ, “Sau này ở công ty, em gọi anh là đàn anh đi.”

Vẻ mặt của cô đầy dấu chấm hỏi.

Tần Tuyển vươn tay phải ra trước mặt cô, cười nói: “Đàn em xinh đẹp, người anh đang đứng trước mặt em đây cũng học ở Đại học D. Sau này mong được em quan tâm nhiều hơn nhé.”

Hứa Thanh Ca: “!!!”

Cô và anh trai nhỏ là học chung Đại học kìa!!!

Hứa Thanh Ca vừa mừng vừa sợ, gần như nhảy dựng tới nơi. Cô cúi người 90 độ, nghiêm túc cầm tay anh, “Kính chào đàn anh ạ!”

Tần Tuyển bật cười, “Chào em, bé con khoá dưới. Đại lễ này cũng quá lớn nha.”

Tám giờ, ngày hè rợp ánh mặt trời, bóng cây đong đưa, Hứa Thanh Ca đội mũ màu hồng nhạt, trong mắt lấp lánh ánh cười vàng nhạt.


Lúc tới công ty, Hứa Thanh Ca nhìn thấy những người bạn cùng phòng của Tần Tuyển mà cô đã từng gặp ở dưới lầu tiểu khu.

Ngoại trừ bạn cùng phòng của anh còn có năm sáu người xa lạ, có cả nam lẫn nữ.

Hứa Thanh Ca có điểm khách sáo, “Xin chào các anh, các chị ạ.”

Đây là lần đầu tiên Tần Tuyển đưa cô tới công ty, nhóm người kia nháy mắt đều ngây cả người.

Một ngày trước, anh đã nói chuyện này với họ: anh sẽ đưa một cô bé sắp vào năm nhất tới đây thực tập, dặn dò họ phải chú ý từ lời nói lẫn việc làm, không được nói bừa, còn phát cho mỗi người một bao lì xì 100 tệ nữa.

Hiện tại, đàn em tới rồi, cả nhóm mới hiểu được vì sao Tần Tuyển lại khẩn trương như vậy!

Em ý quá đẹp đi!!!

Giống hệt như kem bơ moá!!!

Sao trên đời này lại có một em gái trông cực ‘ngon’ như thế chứ!!!

Tính cách của Hùng Dương hướng ngoại nhất, dẫn đầu vỗ tay chào đón Hứa Thanh Ca, “Hoan nghênh đàn em đã tớ! Hoan nghênh, hoan nghênh!”

Hứa Thanh Ca ngược lại bị cậu làm cho xấu hổ. Cô lấy hộp trái cây của mẹ Hứa đã chuẩn bị ra, nhỏ giọng nói: “Các anh, các chị, mời mọi người ăn trái cây ạ.”

Mấy người vây quanh Hứa Thanh Ca, cười đùa ăn trái cây. Có hai người khác vây quanh Tần Tuyển:

“Tổng giám đốc Tần à, mẹ nó cậu, em ấy cũng đẹp quá đi? Sao cậu đưa em ấy tới đây được vậy?”

“Tổng giám đốc Tần, em ấy thành niên rồi à? Cậu đây không phải đã quá…”

“Cầm thú, là cầm thú đó!”

Tần Tuyển vô thanh trừng mắt nhìn bọn họ, khiến bọn họ nhất tề ngậm miệng.

Đối với sự thu xếp của Tần Tuyển, Hùng Dương rất rất không hiểu nổi, “Anh Tuyển, cậu đang nghĩ gì thế hả? Rốt cục vì cái gì? Khoảng cách sinh ra sự hoàn mỹ đó, cậu để em ấy gần mình như vậy không sợ mặt nạ của cậu sẽ rớt ra à?”

Tần Tuyển nhíu mày, “Tôi nào có mặt nạ gì?”


Hùng Dương: “Có thể là khuyết điểm trên mặt cậu chăng?”

Tần Tuyển cười, “Cậu không thấy mặt của anh Tuyển ca rất điển trai à?”

Anh cả của phòng ký túc xá đang đứng bên cạnh thì nhìn về hướng này, mắng Hùng Dương ngu: “Anh Tuyển của cậu là đang vây đàn em ở nơi này. Còn có một năm nữa, cậu ấy sẽ tốt nghiệp, cho nên ở trường, cùng lắm chỉ có một năm để chơi với em ấy thôi. Bây giờ cậu ấy vây em ấy ở công ty, bốn năm tiếp theo của em ấy đều ở công ty, không chừng sau khi tốt nghiệp cũng ở công ty luôn!”

Hùng Dương: “…”

Con mẹ nó, anh Tuyển này phòng ngừa cũng chu đáo quá đi!

Tần Tuyển bị anh cả phòng ký túc thuyết giáo một tràng thì liếc xéo cậu, còn trừng mắt một cái.

Tần Tuyển thấy rõ cô đang bị vài người vây quanh. Anh đi qua đẩy họ sang một bên, túm Hứa Thanh Ca từ trong trung tâm nhóm người ra, “Mặt mũi của em ấy thôi, nếu các cậu lại nhiệt tình như vậy, tôi cho các cậu tăng ca.”

Hứa Thanh Ca vẫn là nhanh phản ứng, nhỏ giọng nói: “Các anh các chị đều rất tốt ạ.”

Tần Tuyển cười, nhấn cô ngồi xuống bên cạnh chỗ làm việc của mình, “Ngoài mặt của họ nhìn vậy thôi, tới khi tiếp xúc rồi sẽ lòi ra nhiều chuyện khác.”

“Anh cũng thế ạ?” Hứa Thanh Ca bật thốt hỏi.

Tần Tuyển không đáp, mở máy tính cho cô, nói: “Sau này em cứ ngồi ở đây. Cái người vạm vỡ kia là Hùng Dương, khi nào anh không có ở công ty, cậu ấy sẽ hướng dẫn em thiết kế đồ hoạ. Nếu em có vấn đề gì có thể tìm cậu ấy.”

Hùng Dương nhấc tay, “Đàn em, anh là anh Dương của em.”

Tần Tuyển sửa lại cho đúng, “Là đàn anh Hùng Dương.”

Hùng Dương mất kiên nhẫn, “Được được được, nghe Tổng giám đốc Tần cả!”

Tần Tuyển sắp xếp cho cô xong xuôi, không lâu sau lại nhận được một cú điện thoại, sẽ ăn cơm cùng đối phương là đại gia xe hơi mà mọi người thường nhắc tới. Anh để Hứa Thanh Ca ở lại công ty để mọi người quan tâm cô, còn không quên dặn cô nếu có chuyện liền tìm mình.

Trước khi đi, Tần Tuyển gọi Hùng Dương đến phòng trà, dặn dò: “Cậu đừng có nói xấu tôi với Thanh Ca đấy.”

Hùng Dương nghiêm trang đáp ứng, “Tổng giám đốc Tần yên tâm.”

Tần Tuyển híp mắt đánh giá cậu trong chốc lát. Anh lại cười, lắc đầu nói: “Mà thôi, không sao đâu, cứ nói đi. Em gái nhỏ này luôn coi tôi là anh trai của mình, cái hướng đi này cũng cần phải sửa lại cho đúng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.