Thiếu Gia Ngông Cuồng

Chương 18: Không Tiếc Vốn Liếng


Đọc truyện Thiếu Gia Ngông Cuồng – Chương 18: Không Tiếc Vốn Liếng


Tay Lý Mộng mềm mại như vậy, cảm giác da thịt quen thuộc đến vậy, Tần Minh hoảng hốt, cho rằng giờ đang là trước khi chia tay.

Cô ta nói: “Tần Minh, nhìn anh ăn bám, nhìn anh sa đọa, em không chịu nổi.

Anh ưu tú như vậy, thành tích tốt như vậy, tương lai nhất định có thể nổi bật, sao phải ăn bám? Xinh đẹp lắm tiền như Nhiếp Hải Đường kia có gì tốt? Nhất định là cô ta thấy anh có chút đẹp trai bèn bỏ tiền ra mua anh, đùa bỡn anh thôi, chơi xong sẽ không do dự gì mà vứt bỏ anh, như vậy thật sự là yêu sao?”
Tần Minh ngây ra, nói: “Ai nói tôi ăn bám, tiền này không phải Nhiếp Hải Đường cho tôi, là của tôi”.
Lý Mộng nhân cơ hội mở túi ra nhìn, nhất thời nuốt nước miếng, nhiều xấp tiền giấy quá.

Nếu số tiền này rơi vào tay cô ta, chẳng phải túi LV, nước hoa Gucci, quần áo Celine, đồng hồ đeo tay Cartier, son môi Dior, cô ta đều có sao?
Lý Mộng ra vẻ chính trực mà nói: “Tần Minh, đừng vì sĩ diện mà nói dối, anh làm bán thời gian lấy đâu ra lắm tiền như vậy? Vừa rồi em đã tận mắt nhìn thấy Nhiếp Hải Đường cho anh tiền.

Tối hôm qua trong rừng trúc cô ta cũng nói mình là bạn gái của anh, như vậy chẳng phải ăn bám sao? Tần Minh, em biết trước kia là em sai, em quá tức giận, cố ý chọc tức anh mới đi theo Dương Uy, nhưng em không có cảm giác với Dương Uy, nhìn thấy anh cam chịu sa đọa ăn bám, em mới cảm thấy buộc phải ngăn cản anh, anh phải ghìm cương trước vách đá”
Tần Minh nói: “Đây là tiền tôi kiếm được nhờ chơi chứng khoán, trước kia Hải Đường mượn một ít, bây giờ cô ấy trả lại mà thôi.”
Lý Mộng trợn trừng mắt khó tin, quả thật trước kia Tần Minh có chơi chứng khoán, nhưng lúc đó anh bảo là lỗ, hóa ra toàn là lừa người, âm thầm phát tài?

Lý Mộng đảo mắt vài vòng, tư duy hoạt động tích cực: “Hay lắm Tần Minh, thế mà anh lại giấu tội.

Ôi chao, biết thế tôi đã đợi thêm một thời gian.

Nếu chia tay muộn một chút, số tiền này của Tần Minh chắc chắn đều đầu tư vào mình.”
Tần Minh giằng tay ra nói: “Được rồi, tôi cũng chẳng ngại nói thật với cô, tôi và Hải Đường không hề yêu nhau, tối qua bởi vì các cô ép người quá đáng, Hải Đường chỉ giúp tôi mà thôi.

Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi phải đi rồi.”
“Ấy ấy, anh đừng đi mà” Lý Mộng nghe nói vậy thì càng chấn động, không ngờ Tần Minh không đu bám cô gái vừa xinh đẹp vừa lắm tiền Nhiếp Hải Đường kia mà lại dựa vào bản lĩnh của chính mình, kiếm nhiều tiền như vậy nhờ chơi chứng khoán?
Như vậy chẳng phải càng đã hơn sao?
Trong lòng Lý Mộng vô cùng kích động: “Chỉ cần làm lành thành công, vậy số tiền này của Tần Minh chẳng phải đều vào tay mình sao? Trước kia anh ta kiếm bao nhiêu tiền cũng đều tiêu vào người mình cả mà.”
Tần Minh không hài lòng, quay đầu lại nói: “Lý Mộng, cô còn muốn thể nào nữa? Cô là mối tình đầu của tôi, tôi từng yêu cô.

Cô qua lại với người khác, tôi lựa chọn tha thứ.

Nói thật, cô không động tới tôi, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống mới của cô.”
Lý Mộng nói với vẻ đáng thương: “Anh vẫn không tin em sao? Em và Dương Uy thật sự chưa xảy ra chuyện gì, em chỉ không đành lòng nhìn anh vì tiết kiệm tiền mua điện thoại mới cho em mà liều mạng đi làm thuê vất vả thế thôi.

Rốt cuộc anh muốn em làm thế nào mới tin em? Nếu anh vẫn không tin, chúng ta đi thuê phòng”
Vừa dứt lời, Lý Mộng bèn kéo Tần Minh chạy đến nhà nghỉ bên ngoài trường học.

Tần Minh cũng sợ đến ngây người, Lý Mộng thật sự hồi tâm chuyển ý rồi?
Thuê phòng xong, Lý Mộng trực tiếp nằm trên giường, vén váy lên, lộ ra đôi chân dài và nội y màu đen bên trong, nói: “Nào Tần Minh, chúng ta cũng không phải lần đầu, anh mạnh về chuyện này, mấy hôm nay không có em, nhất định là anh ngột ngạt lắm đúng không?”
Tần Minh cảm thấy đúng là trò hề, vì túi tiền trong tay mình mà Lý Mộng lại trực tiếp vứt bỏ liêm sỉ như vậy ư?
Anh không dao động, anh chỉ đau lòng, mối tình đầu anh từng yêu sâu đậm, tại sao lại biển thành nô lệ của đồng tiền?
Anh lấy ra một xấp tiền, tổng cộng mười nghìn tệ, ném lên giường rồi nói: “Lý Mộng, lúc đầu tôi đã từng hứa với cô nhất định sẽ kiếm tiền mua điện thoại iPhone đời mới nhất cho cô, tuy Dương Uy đã mua cho cô rồi, nhưng tôi cũng không muốn nuốt lời.


Tần Minh tôi cũng là người nói được làm được, mười nghìn này tôi cho cô.

Tôi đi đây”.

Lý Mộng cầm lấy mười nghìn kia nhanh như bay, ngón tay miết qua tờ tiền, trong lòng cô ta sung sướng đến phát điện: “Tần Minh Hà Tần Minh, trong lòng anh quả nhiên vẫn thích tôi, đúng là đồ rẻ rách, bị đá vẫn quyến luyến không nỡ, tính cách ngu xuẩn này của anh đúng là quá dễ lừa, ha ha, tôi phải lừa sạch anh mới được.”
Tần Minh vừa mới đi tới cửa, Lý Mộng đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau.

Cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc sau lưng, trái tim Tần Minh rung lên, hồi trước khi còn yêu nhau, anh thích nhất là được Lý Mộng ôm từ phía sau.

“Tiền, em không cần” Lý Mộng trả lại tiền, nói: “A Minh, em thật lòng yêu anh.

Em chỉ lừa tiền Dương Uy thôi, vì sao anh không tin em? Những lời mắng chửi anh, không phải em thật lòng muốn mắng, em chỉ giận quá mất khôn thôi.

Nếu anh còn không tin em thì đây, điện thoại Dương Uy tặng, em không cần nữa”
Bốp!
Lý Mộng vứt chiếc điện thoại mới tinh kia xuống đất, sau đó dùng giày cao gót đạp lên, màn hình vỡ nát.

Tần Minh nhíu mày, Lý Mộng thật sự đạp vỡ điện thoại.


Khoảnh khắc này, trong lòng Tần Minh đã dao động.

Nếu Lý Mộng muốn lừa anh thì không cần phải đạp vỡ điện thoại iPhone như vậy.

Lý Mộng mỉm cười nói: “Đương nhiên không coi là thật rồi.

Có điều anh phải mua điện thoại mới bồi thường cho em đi, em còn muốn nước hoa Gucci, túi xách LV, quần áo Celine, đồng hồ đeo tay Cartier, son Dior nữa, nếu không em không tha cho anh đâu.”
Tần Minh vuốt ve cơ thể Lý Mộng, nói: “Không thành vấn đề, giờ mình đi luôn, em muốn mua gì thì mua cái đó”.

Lý Mộng vui mừng xoay người nằm trên người Tần Minh, kích động nói: “Đúng rồi, anh chơi chứng khoán kiếm được tổng cộng bao nhiêu tiền vậy?”
Tần Minh nở nụ cười tinh tế, nói: “Cũng không nhiều lắm, chỉ có trong túi này thôi, tám mươi tám nghìn tệ”
– ——————–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.