Thiết Thư Trúc Kiếm

Chương 23: Đoạt thê cừu sâu tựa biển


Đọc truyện Thiết Thư Trúc Kiếm – Chương 23: Đoạt thê cừu sâu tựa biển

Ngồi dưới gốc Ba tiêu thọ, lão nhân mắt bạc vừa cất tiếng quát to, đoạn từ từ đứng lên bước ra trang viện.

– Bung ! Bung !

Mỗi bước đi của lão nhân, vang lên những tiếng bung bung cực lớn.

Cừu Thiên Hiệp thấy vậy lấy làm khâm phục, vì thầm hiểu khách lạ có môn đặc thù công lực, chỉ vì mỗi bước chân đều lún xuống đất đến năm tấc sâu, ngập gần đầu gối, như chân lội dưới bùn hay đi trên băng tuyết vậy, tuy nền đất không cứng như đá, song nó là đường đi đã chai, thì cũng khó mà dẫm lún, công lực như lão nhân này thực là ít có.

Tất cả quần ma đứng vây quanh tường, chúng giương mắt nhìn trân tráo, đượm đầy vẻ sợ hãi đến tột cùng.

Lão nhân mắt bạc, chẳng thèm ngó nghiêng chỉ hướng thẳng về phía trước, tay tả chỉ vào nhóm Ngũ Diện Yêu Hồ, cười hề hề và lạnh giọng:

– Ỷ mạnh hiếp yếu, nhơn vật Tây Bắc hành động như thế ư ? Tại Đông Bắc chúng tôi không bao giờ làm một việc như thế ! Vả lại ta không rõ quy luật ở đây ra sao ?

Ngũ Diện Yêu Hồ nín lặng không nói được nửa lời. Ma diện nhơn cả giận run lên, tay hữu giơ cao ngọn Ngân nha bổng vừa quát lớn:

– Ngươi nói thế với dụng ý gì ?

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng đưa tay chặn lời tên sư điệt vừa dịu giọng bảo:

– Nếu gã muốn thế, chúng ta ngồi ngoài vòng xem cho mãn nhãn, chẳng lợi hơn sao ?

Nói xong, hắn nháy mắt nhìn Ma diện nhơn ra hiệu.

Cừu Thiên Hiệp điềm đạm bảo:

– Lão hầu ! Hích Lượng ngươi tính xua hổ rượt lang, làm ngư ông thủ lợi hay sao ?

Lão nhân mắt trắng nghe qua âm thầm cười lên một tiếng và bảo:

– Phải đấy ! Hắn si tâm mộng tưởng, trông mong chúng ta hai người chỉ còn một.

Nói đến đây, bỗng nhiên lão đổi giọng quay nhìn Cừu Thiên Hiệp hỏi:

– Cừu Thiên Hiệp ! Quyển Bồ thiên tàn thiết hạo khí thơ ngươi cất giữ nó thật à !

Cừu Thiên Hiệp thấy tướng mạo của lão dở chết dở sống, lại thêm khí sắc lờ mờ, nên chẳng lấy gì làm trọng, bèn nhanh miệng đáp:

– Nói dối để làm gì ? Hiện nay, tại hạ là chủ nhơn quyển thiết thơ đấy !

Lão nhân mắt trắng thản nhiên nói khẽ:

– Uổng thật !

Vừa nói dứt, chỉ nghe một tiếng soạt, đột nhiên lão rút trong tay áo ra món binh khí rất kỳ quái, quay mạnh mấy vòng, phát ra tiếng kêu ong ong tủa ra ánh sáng lạnh người.

Quần Ma bao quanh tràng, vụt đứng phất dậy, tất cả kêu lên thất thanh:

– A, Phi giao thát !

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng mặt mày xám xịt bất giác thối lui mấy bước, khẽ kêu lên:

– Cồ mục Phi giao Đơn Như Hắc !

Lão nhơn mắt trắng đột nhiên đổi hẳn thái độ, lão quay sang Cừu Thiên Hiệp lặng giọng bảo khẽ:

– Xin ngươi nán chờ ta ít phút, để ta giải quyết một chuyện riêng trước đã !

Vừa nói dứt, đột nhiên lão không còn ngờ nghệch nữa mà nhanh nhẹn vô cùng, chỉ cái rún mình nhẹ đã đến ngay trước mặt Trâu sơn tiên viên Hích Lượng, ngọn Phi giao bay vùn vụt tỏa ra muôn đạo kim quang chóa mắt, lão trầm giọng:

– Hích Lượng ! Món nợ ngươi thiếu ta trên hai mươi năm về trước, cái hận đoạt vợ này muôn thuở khó quên !

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng cả cười lờ đi, bằng giọng nói nặng trầm hét lên:

– Đơn Như Hắc, ngươi điên vừa chứ ! Làm gì có cái hận đoạt vợ, cướp chồng !

Cổ mục Phi giao Đơn Như Hắc dựng ngược đôi mày, nghiến răng trèo trẹo vừa rống to lên:

– Hích Lượng ! Hai mươi năm về trước, người bị Thần châu nhứt kiếm Cừu Vô Kỵ rượt đuổi trối chết, ngươi bao đầu chạy vào Trường bạch sơn, ta nghĩ tình là chung một giới Hắc đạo, nên chứa chấp bảo vệ cho ngươi. Ta có ngờ đâu, ngươi giở mòi bất lương, nuốt trộm của ta củ Vạn niên sâm mẫu Trâu sơn tiên viên Hích Lượng mặt như đổ chàm, cố gượng gạo đỡ lời:

– Việc này thì có ! Chỉ vì Cổ mục Phi giao Đơn Như Hắc quát lên ầm ĩ bằng giọng gắt gao nói như diêm chúa hỏi cung:

– Ngươi trộm nuốt củ Sâm mẫu vạn niên vì trị thương, ta vui lòng tha thứ ! Không ngờ khi lành mạnh lại quyến dụ vợ ta, làm cho gia đình ta ly tán. Rồi ngươi cao bay xa chạy, khiến ta đã đi khắp núi cao rừng thẳm, tìm khắp dãy đất Đại Giang Nam, Bắc vẫn không thấy mặt ngươi, những tưởng đã sẽ mang mối hận này xuống tuyền đài.


Không ngờ còn có ngày naỵ..Hạ..ha !

Lão cười lên như khóc than ai oán, âm điệu lạnh tựa Ma điên khóc mồ.

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng rút nhanh cây Phi trảo múa vùn vụt, vừa quát lớn để chữa thẹn:

– Ngươi bịa chuyện nói ngoa, để vu khống cho ta !

Cổ mục phi giao Đơn Như Hắc, gầm lên như quỷ dạ tràng:

– Câm miệng khỉ ngươi lại ! Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà chẳng lọt mấy lông !

Mau quỳ xuống nhận tội !

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng cười trấn tĩnh, nói:

– Kẻ điên trông quốc tưởng gà, đừng nên ngậm máu phun người !

Cổ mục phi giao Đơn Như Hắc vung mạnh Phi giao kêu “ào ào” vừa kêu rống lên kinh khiếp:

– Gả họ Hích ! Ngươi mê hoặc nữ nhơn bằng phương pháp Dâm hầu công, người ti tiện như mi mà sống làm gì cho chật đất ?

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng mặt mày xanh mét xấu hổ biến thành căm thù, hắn cao giọng nói:

– Trước mắt chuyện đại sự là quyển Thiết thư, ngươi dám to gan nhúng tay vào, và nhục mạ đất Tây Bắc không người. Nào, hãy nếm qua Phi trảo của ta !

Chiêu thế đã vung ra trước, lời nói mới nói sau, lời chưa dứt, thế trảo đã bay vùn vụt …

Hích Lượng năm xưa là một người trong nhóm Tam hiệp cửu, công phu tự nhiên chẳng thấp kém, ngọn trảo lồng lộn giữa không gian tỏa ra hơi gió dị thường, giáng mạnh xuống vai Cổ mục phi giao Đơn Như Hắc, thế mạnh như nhiều quả núi băng.

Cổ mục phi giao Đơn Như Hắc, ngang dọc tung hoành khắp đất Đông Bắc, các tay giang hồ đều nể mặt, giới Hắc đạo tôn là Minh Chúa, hanm chiếm trụ và ngự trị suốt dãy Trường bạch sơn trên năm mươi năm dư, công lực siêu thế tột đời trong một thưở.

Đơn Như Hắc huy động ngọn Phi giao lả lướt, động một tiếng nhẹ, đánh bạt mũi phi trảo qua một bên, lão xòe năm ngón tay như vuốt cọp nhanh hơn chớp xẹt ngang trời, đánh vụt vào mặt Trâu sơn tiên hầu Hích Lượng, thế mạnh tuyệt luân muôn vàn hung hiểm.

Ma diện nhơn đứng bên ngoài, trông thấy thế cả kinh, bóng nha bỗng cất nhanh lên cao, hắn nhắm ngang lưng Đơn Như Hắc giáng xuống một đòn chí tử, không tài nào né tránh kịp Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy, cau mày khó chịu về việc đánh lén, vả lại Đơn Như Hắc là một người quân mãnh, không khác ngươi đui bao nhiêu bất giác chàng buộc miệng gọi to:

– Đồ phường ám toán ! Huyết hải đại huyệt !

Giữa lúc tánh mạng chỉ cách làn tơ kẻ tóc thì ngay lúc đó Cổ mục phi giao Đơn Nhi Hắc vẫn bình tĩnh không thấy đổi chiêu thế tay tả cong lại như vuốt hổ, duy có chân hữu đột nhiên đá tréo lên, sức mạnh khôn tả.

– Bang !

– Ôi chao !

Ma diện nhơn bị cái đá tréo như trời giáng bèn kêu lên một tiếng thất thanh, thân mình bị nhấc bỗng lên không trung quay tít như múa phụng hoàng, khi hạ xuống đầu chúi xuống dưới đập vào khối đá nát nghiến như tương máu, giãy đành đạch như cá bị đập đầu chỉ chớp mắt hồn đã lìa khỏi xác.

Cổ mục phi giao Đơn Như Hắc dùng chân đá, còn tay tả chộp giật được cây ngân nha bổng của Ma diện nhơn, bấy giờ lửa giận chưa hết, tay tả cầm lang nha bổng, tay hữu nắm ngọn phi giao, cả hai tay cử động một lượt, dùng toàn lực đánh vào người Trâu sơn tiên viên Hích Lượng thế mạnh như vạn mã chạy đua, kinh người đến tột độ.

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng xám mặt chực rú lên một tiếng khủng khiếp, song nhìn thấy cục diện quá nguy kịch, vội cử Phi trảo lão giữ chặt tay bổng tay giáo, lướt mạnh vào muôn ánh sáng trảo, khí thế hung mãnh và nhanh nhẹn vô cùng.

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng chán nãn rã rời trước mắt hắn là chiếc vòng Diêm chúa không còn cách nào thoát khỏi cái chết dưới tay Đơn Như Hắc.

Đột nhiên một bóng người bay tới như gió lốc, hiện thân ra là Ngũ Diện Yêu Hồ.

Ngũ Diện Yêu Hồ hét lên lanh lảnh:

– Hay cho lão mù ! Ngươi chớ bức người thái quá !

Vừa nói dứt, nàng đã hạ xuống trước mặt Cổ mục phi giao Đơn Như Hắc, trong tay nàng cầm một cái khăn gói nhỏ màu đen, thuận tay giũ mạnh chiếc khăn tuông ra vô số phấn hồng, theo làn gió bốc bay tứ phía.

Cổ mục phi giao kêu lên một tiếng Ối, ném nhanh cây Lang nha bổng xuống cỏ, vội lấy mảnh Phi giao che trước mặt, và té ngồi xuống đất, chới với !

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng há bỏ cơ hội ngàn năm một thuở hay sao, nhanh như chớp, hai cành Phi trảo múa vút lên, và giáng xuống đầu Đơn Như Hắc.

– Ối !

Đơn Như Hắc kêu lên đau đớn, vì hai cây Phi trảo có gắn mười lưỡi câu đồng Hích Lượng giáng vào mái tóc bạc phơ của Cổ mục Phi giao Đơn Như Hắc, thủng mười lổ, máu bắn ra như suối chảy ướt mặt Đơn Như Hắc Những hành động chuyển tiếp nói thì lâu, chứ những động tác nhanh hơn chớp mắt, khiến mọi người còn thấy không kịp huống gì xuất thủ cứu người.

Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy bọn chúng thật không còn đạo nghĩa, không có một chút tư cách của con nhà hành hiệp trượng nghĩa, khiến chàng buộc miệng quát to:

– Lũ súc sinh ! Bọn chúng ngươi đã táng tận lương tâm rồi sao ?


Ngũ Diện Yêu Hồ chớp nhanh đôi mắt ngọc, bằng giọng nói âm ma rắn rít bảo Cừu Thiên Hiệp:

– Hay lắm, ngươi biết rồi đấy chứ ! Bổn tiên cô đối với ngươi, có nỡ nhẫn tâm như thế đâu, vì sao ngươi hiểu chứ. Hiện tại bổn tiên cô cõi lòng đã tan nát vì ai mỗi một người là Cừu Thiên Hiệp !

Cừu Thiên Hiệp giận run bắn người, hét to:

– Yêu Hồ ! Mặt mi xinh mà dạ mi lang sói ! Mi là kẻ ti tiện nhứt đời này !

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng lúc bấy giờ tựa hồ như nắm chắc phần thắng, vội thâu thế trảo, đưa mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp cười hềnh hệch bảo:

– Đêm nay ngươi không hiến Thiết thư, thì ngươi hãy nhìn Cổ mục phi giao Đơn Như Hắc mà suy nghiệm !

Hắn nói bằng những lời đương đương đắc ý tự phụ kiêu căng.

Cừu Thiên Hiệp vô cùng phẫn hận, chàng hận không xé xác được một hầu một hồ, cho đỡ uất giận, nhưng chàng phải suy nghĩ ký cố dằn lửa giận, tay chẳng xuất chiêu, chỉ trầm giọng hỏi:

– Hích Lượng ! Ta cần hỏi ngươi một câu thôi ! Nếu ngươi nói rõ ta sẽ tha chết cho ngươi và còn báo đáp đôi phần nữa là khác.

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng nghe qua, nửa tin nửa ngờ bèn hỏi lại:

– Hừ ! Ngươi muốn hỏi gì ?

Cừu Thiên Hiệp nghiêm sắc mặt hỏi:

– Có phải ngươi là một vị trong nhóm Tam nghĩa cửu hiệp hay chăng ?

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng ngước mặt lên trời cười dài, bằng giọng nói trầm buồn bảo:

– Để làm gì ? Chỉ hư thanh thế mà thôi ! Ai ai cũng rõ cả !

Cừu Thiên Hiệp ra dáng hài lòng, bèn hỏi tiếp:

– Để làm gì ? Vậy ngươi có nhận biết mặt Thần Châu nhứt kiếm và Kinh thiên Ngọc trụ hai vị đại hiệp đó hay không ?

– Cừu Trâu sơn tiên viên Hích Lượng chỉ nói ra được một tiếng Cừu đột nhiên nín bặt, mà giương đôi mắt tròn như quả táo nhìn thẳng vào mặt Cừu Thiên Hiệp, sắc diện tỏ ra kinh ngạc vô hồi.

Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy cử chỉ của lão Hầu chàng đoán thầm lão đã nhận thấy mình hao hao giống một trong hai người chàng nhứt định truy nguyên cái thân thế mơ hồ này ! Nhân đó Cừu Thiên Hiệp dịu giọng hỏi:

– Lúc nãy Cổ mục Phi giao Đơn Như Hắc có nói:

Ngươi bị Thần Châu nhứt kiếm đánh đuổi, việc này cũng là cái nghiệp tiền nhân hậu quả, ngươi có thể kể đại cương cho ta nghe được chăng ?

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng chớp nhanh đôi mắt nhỏ ti hí, đột nhiên vui vẻ gật đầu nói:

– Có thể ! Có thể kể được !

Cừu Thiên Hiệp hài lòng, bảo:

– Xin mời ngài kể ra xem ?

Trâu sơn Hích Lượng cả cười hỏi:

– Ngươi đền đáp lại ta bằng gì ?

Cừu Thiên Hiệp cả cười thản nhiên nói:

– Do ngươi yêu cầu ?

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng nghe qua như chim lồng sổ cánh mừng rỡ vô hồi, ngập ngừng hỏi:

– Ta yêu cầu ! Do ta yêu cầu ?

Cừu Thiên Hiệp không do dự tiếp lời:

– Ừ !

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng nghiêm sắc mặt nói:

– Ta chỉ cần quyển Thiết thư trong bọc !


Cừu Thiên Hiệp cau mày tỏ vẻ khó chịu, từ tốn bảo:

– Việc này Ngũ Diện Yêu Hồ đứng bên nghe rõ, vội nhún mình tới trước nhìn Cừu Thiên Hiệp xen lời:

– Đúng đấy ! Đây là sự giao dịch một cách công bình, hắn đòi như thế là đúng !

Cừu Thiên Hiệp thấy Yêu Hồ xuất hiện bèn mỉm cười, trầm giọng bảo:

– Nhưng giá tiền nó quá cao, sợ ngươi chê đắc đấy chứ !

Vừa nói chuyện, chàng đã ngầm vận chơn khí, trên mặt thần sắc chẳng đổi, đôi chân xê dịch tới trước, muốn giở thế công.

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng nhanh mắt, quay mạnh cây phi trảo vừa hét to:

– Dừng lại ! Ngươi bước thêm nửa bước nữa thì ta quyết chẳng – Ối chao ! Ối chao !

Lôi hành cửu chuyển là một môn học đầu tiên ghi trong quyển thiết thư ánh sáng tỏa như lôi oanh chớp lóe như đá lửa, Cừu Thiên Hiệp ẩn mình trong ánh sáng huyền diệu, chàng vươn tay hữa ra chộp mạnh vào vai phải và nắm chặt cánh tay gầy guộc của Trâu sơn tiên viên Hích Lượng, vừa bóp mạnh.

– Ối chao ! Ối chao !

Hích Lượng kêu lên đau đớn, mũi phi trảo buông rơi xuống đất, mặt mày tái nhợt nhăn nhó như khỉ già bị cúm trông rất thảm hại.

Cừu Thiên Hiệp ra tay trong lúc xuất kỳ bất ý, Hích Lượng không tài nào phòng bị kịp, chàng vừa xiết mạnh tay vừa cười to bảo:

– Rượu mời chẳng muốn, uống rượu phạt ! Này Hích Lượng ngươi hãy nói mau !

Ngũ Diện Yêu Hồ nhăn mặt, vừa trầm giọng kêu lớn:

– Tiểu tử, ngươi nói luôn mồm câu chánh phái, nhưng kết cuộc ngươi cũng hành động đốn hèn !

Vừa dứt lời, đôi mắt của hồ yêu chớp liên hồi, đôi bờ vai khẽ động như muốn giở hết thế công.

Cừu Thiên Hiệp biết cô ả đang vận công và ngầm xuất thủ nên mạnh tay bóp chặt cổ tay lão hầu vừa thét to:

– Yêu Hồ ! Nếu ngươi nhích động, ta sẽ bẻ cổ con khỉ sọm này tức khắc !

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng quá đau đón kêu to:

– Ối chao ! Tiểu hiệp, ta chẳng yêu cầu Ngũ Diện Yêu Hồ sát khí hiện đầy mặt vừa rên rĩ nói to:

– Lão Hầu nhi ! Ngươi hãy gắng chịu đau đớn, để ta chế phục nó trước đã !

Vừa nói dứt, thì cái túi hắc la phách được Ngũ Diện Yêu Hồ giũ thật mạnh, một trận phấn hồn bay tua tủa như vầng khói sớm, xông lên mù mịt cả trang viện.

Cừu Thiên Hiệp ngửi qua không có mùi vị gì, chỉ nghe mặt mày xây xẩm, khí huyết trào lộng cả một bầu trời vụt tối sầm như mực, cơ thể bải hoải rụng rời, không còn tí sức lực nào Ngũ Diện Yêu Hồ cất tiếng gọi nhanh:

– Lão Hầu nhi ! Hãy tránh ra mau !

Nhưng không còn kịp nữa, Cừu Thiên Hiệp tay run, chân loạn, lảo đảo ngã quỵ xuống đất.

Trâu sơn tiên viên Hích Lượng chưa gở tay ra kịp đã nghe choáng váng mặt mày, toàn thân loạng choạng té ngã tiếp theo !

Ngũ Diện Yêu Hồ phá lên cười ha hả, tay cầm cái khăn Hắc la giơ lên cao, hoan hỉ vô cùng, bèn nói to như cuồng say, đắc thắng:

– Hay lắm, còn ai bất phục nữa hiện ra đây … nếu không bổn tiên cô sẽ là chủ nhân quyển Bổ thiên tàn thiết hạo khí thơ !

Vừa nói dứt, nàng bước đến bên mình Cừu Thiên Hiệp, toan cúi xuống lục soát tìm quyển Thiết thư Ngay lúc đó, hai bóng người chao động hiện ra nhanh như tên bay điện xẹt, từ xa lướt tới, một nam, một nữ, nam đi trước nữ đi sau, người chưa đến nơi, mà tiếng nói đã vang lên một cách khẩn cấp:

– Chậm lại ! Có ta là Tuyệt tình kiếm đến đây, hầu tiếp ngươi vài thế võ !

Cô gái đi phía sau cũng thét lên lanh lảnh:

– Yêu Hồ !Mi có dám tiếp nhận không ?

Tuyệt tình kiếm khách vừa hạ chân xuống đất, đã tung mình nhảy phắt đến trước.

– Roeng !

Tiếng kim khí ngân to, gươm ba thước rời khỏi vỏ, Tuyệt tình kiếm khách, tay phải đưa ra chiêu thế, tay trái án phía trước, che chở cho Cừu Thiên Hiệp đang ngã sóng sượt trên đất, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, diệu ảo lạ thường.

Ngũ Diện Yêu Hồ vội rút tay vào, vì trước mắt khí lạnh bức người, không dám đẩy chiêu vung chưởng mắt thấy Tuyệt tình kiếm quá hung hãn bất giác cau đôi mày liễu nói to:

– Ngươi hãy thay ta canh chừng bửu bối, đừng để lọt vào tay hai người kia nhé !

Vừa nói dứt, chiếc Hắc la phách của nàng đã vung phất mạnh trước mặt Tuyệt tình kiếm mấy lượt.

Tuyệt tình kiếm không rõ nàng dùng chiếc phách Hắc la sử dụng bửu pháp gì, nên lay động mạnh ba thước kiếm, đánh mạnh về phía trước.

– Toách, phạt !

Ngũ Diện Yêu Hồ tay cầm Hắc la phách ve vẩy trước mặt, đột nhiên mũi kiếm tuyệt tình bay vút đến cắt tiện nửa chiếc phách rơi ngay xuống đất, nàng không tỏ vẻ lo sợ tí nào, mà chỉ mỉm cười, nửa chiếc phách còn lại hất bổng lên cao, toát ra một mùi hương kỳ diệu tiếp theo đấy vô số phấn hồng bay cuồn cuộn tỏa ra như cụm mây màu.

Tuyệt tình kiếm ngửi nhằm phấn độc ho sặc sụa, lưỡi gươm ba thước suýt rời khỏi tay, toàn thân hắn lảo đảo chực ngã.


Ngay lúc đó, người thứ hai cùng đi với Tuyệt tình kiếm là một cô gái đẹp tuyệt trần.

Cô nàng vận bộ xiêm màu Thủy lục, xanh nhợt như lá sen non, thân mình từ trên không đáp xuống nhanh như điện, nàng vươn một ngón tay nhắm ngay Ngọc chẩm đại huyệt của Tuyệt tình kiếm điểm mạnh.

Bấy giờ Tuyệt tình kiếm bị hít nhằm độc tụ của Ngũ Diện Yêu Hồ, toàn thân cứng đờ ra không còn tí lực nào né tránh kịp nữa Cô gái một tay điểm vào huyệt đạo, một vươn ra, đẩy nhanh một chưởng, mau như chớp xẹt đánh xuống Lúc đó, Tuyệt tình kiếm cảm biết có người đánh mình, song nội lực suy nhược chỉ kịp kêu lên ú ớ:

– Mạng ta chắc hết kể rồi !

Cùng lúc đó, Cừu Thiên Hiệp tuy bị trúng độc tụ, song thần trí còn minh mẫn nhận rõ được mọi việc xảy ra, bèn cố gắng gọi to:

– Bích cô nương ! Không nên làm thế ! Hãy dừng tay mau !

Chính như lời Cừu Thiên Hiệp vừa nói. Cô gái vừa đến là người bạn của chàng, có một kỳ danh là Hoa khôi lệnh chủ Độc mão đơnÃBích Lệ Hồng.

Nàng đang giở thế đã kích Tuyệt tình kiếm bỗng nghe tiếng gọi của Cừu Thiên Hiệp vội vã thâu hồi thế công, rún mình nhảy tung sang bên tả hai trượng nàng giương đôi mắt phượng đảo nhanh nhìn thấy Cừu Thiên Hiệp đang ngồi dưới đất, bèn gọi lên thất thanh:

– Cừu ngươi thế nào ?

Cừu Thiên Hiệp quá cảm xúc nghẹn ngào kêu khẽ lên:

– Ta đã trúng phải Thất độc mê dược của Yêu Hồ !

Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng nghe thế biến sắc mặt phấn má hồng, khí giận bốc lên ngùn ngụt tả chưởng giơ cao, chỉ vào mặt Ngũ Diện Yêu Hồ thét to:

– Mau đưa thuốc giải độc cho ta !

Ngũ Diện Yêu Hồ không nhận biết mặt nàng, chỉ thấy nàng có những cử chỉ thân thiết với Cừu Thiên Hiệp tựa hồ như tình nhân, bất giác lòng hồ nổi cơn buồn chua chát, rắn giọng hỏi:

– Con ngạnh đầu ! Ngươi đồng bọn với hắn à ?

Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng mắt phượng tròn xoe, mày ngài dựng ngược, cả giận nạt to:

– Ừ, ta là một bọn đấy ! Ngươi muốn biết để làm gì ?

Vừa nói dứt lời, hai bàn tay ngọc xòe ra thủ thế, chiếc lưng ong uốn nhẹ qua phía tả, cao giọng quát to:

– Hãy lượng sức, ngươi có tiếp nổi Cái thế thập bát chưởng của bản cô nương không ? Nếu tiếp nổi cô nương sẽ nói cho ngươi rõ !

Tiếng nói của nàng cao trong vang dậy, khiến cho Không không môn phú giáp thiên hạ Ngô Trung Sanh ẩn dưới bụi tùng nghe rõ mồn một, đột nhiên hắn đứng phắt dậy, quay mặt nhìn Tam điểm hoa Mạnh bà tử nói to:

– Mỵ quỷ đến kìa ! Ta đi cho mau !

Tam điểm đào hoa Mạnh bà tử, tay chống vào hông, tay cầm cưu đầu trượng, tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:

– Mỵ quỷ là giống gì ?

Ngô Trung Sanh nói như hét:

– Là nó đó !

Mạnh bà tử ngạc nhiên hơn, hỏi nhanh:

– Tiểu dụ nhi ! Ngươi muốn bảo con bé đó sao ?

Ngô Trung Sanh đáp nhanh qua hơi thở:

– Phải đấy ! Nó là Độc mão đơn với gã họ Cừu là đồng bọn, nó lại là bán chủ nhơn của Tứ đại hung lệnh ta không thể chống đối được !

Mạnh bà tử, nếp nhăn trên mặt run lên bằng giọng nói ái ngại hỏi:

– Nếu như thế nó là gì của Cát thế ma quân Ngô Trung Sanh hổn hển đáp:

– Là con gái cưng của lão ấy !

Hắn vừa nói dứt, thân hình lấm lét tựa chuột già chạy nhanh đến bên Tuyệt tình kiếm cúi nhặt nửa mảnh Hắc la phách nhét vào bọc, rồi nhún mình nhảy vọt lên bờ tường chạy như bay biến, trong nháy mắt đã chìm vào bóng đen mất dạng.

Ngũ Diện Yêu Hồ cố vận chưởng hầu tiếp Độc mẫu đơn lúc đầu không lưu ý cuộc đàm thoại của hai người, chừng nghe Mạnh bà tử hỏi qua lai lịch thiếu nữ, khiến nàng giật mình suýt run lên nhưng tính hồ rất quỷ quyệt, nàng vờ không vận chưởng nhún mình nhảy vọt qua một bên vừa cất tiếng lãnh lót nói to:

– Dừng tay lại ! Ngươi có phải là Độc Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng mới đưa ra chỉ hai chiêu chưởng phong làm cho Ngũ Diện Yêu Hồ thở hồng hộc, đột nhiên thấy Yêu Hồ bỏ chạy và lên tiếng hỏi thăm:

– Độc gì thế ? Cô nương chính là Độc Mão Đơn !

Ngũ Diện Yêu Hồ cả mừng reo thầm Thoát hiểm ! Nhưng nàng cố làm ra vẻ mặt sợ sệt, đôi mắt chớp nhanh bằng giọng nói màu mè bảo:

– Ôi chao ! Nước lớn ngập nhằm miểu Long Vương. Chúng ta là người nhà mà không nhận được nhau !

Bích Lệ Hồng nghe qua, bất giác cau mày khó chịu, vừa trầm giọng nói to:

– Ngươi nhắc lại ta nghe thử ?

Ngũ Diện Yêu Hồ mỉm cười nhẹ giọng tự giới thiệu:

– Chẳng nhẽ Ma quân chẳng nói cho ngươi biết hay sao ? Ta là kẻ bất tài ở Tây Bắc ma quân nhận làm muội muội đấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.