Thiên Sứ Mưa

Chương 34


Bạn đang đọc Thiên Sứ Mưa: Chương 34

Cả chặng đường đó tôi và Vũ không nói với nhau câu nào…
Có thể anh ấy giận mà cũng có thể nhận ra một điều gì đó…
Một điều rất quan trọng với tôi…
“Kittt”
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh chói tai, tôi nhảy xuống từ phía sau, vì đứng quá lâu nên chân mỏi nhừ.
“Ra về anh sẽ đi đón em” – Anh lên tiếng.
“Ừ” – Tôi gật gật đầu, cúi mặt xuống đất
Một lúc sau khi nghe thấy tiếng anh đạp xe đi được vài bước thì tôi mơi lên tiếng:
“Vũ…xin lỗi”
Xe đột ngột phanh lại:
“Việc sáng nay..em…em…” – Tôi ấp úng không nói nên lời
“Anh sẽ cho em thời gian” – Anh quay người lại, miệng hơi nhếch lên – “Quên một người không phải là dễ…anh..sẽ cho em thời gian”
Tại sao tôi lại thấy giọng anh ngập ngừng như vây?
“Anh mong em sẽ quên được hắn”
Tôi bặm môi, cố nở một nụ cười:
“Cảm ơn”
Anh nháy mắt, cười thật tươi sau đó nhảy lên xe phóng đi xa…
Tôi thở dài, tay bất giác sờ lên chiếc lắc tay bạch kim…
Không phải là “tin”…mà là “mong” sao?
Vũ, có phải anh biết rồi không? Biết tất cả?

Tôi gục đầu xuống bàn học, hết hít sâu rồi lại thở dài…
Nặng nề quá…nặng nề muốn chết…
Nặng!!!!

Nặng!!!!!!
Nặng!!!!!!!!
“CON ĐIÊN NÀY, MÀY ĐỪNG CÓ ĐÈ TAO NỮA!!!”
Con Ngọc bĩu môi, nhỏm người dậy, miệng còn nhóp nhép kẹo cao-su:
“Đè có tí mà đã nổi điên rồi…”
=.= !….
“Mày chết đến nơi rồi con!!!”
Tôi hét lên xông vào nó, nào đám nào đá nào nhéo…mạnh bạo đến nỗi nó còn không có hơi nhổ kẹo cao-su ra…
Bài học cho những ai chọc giận bản cô nương!!! Hừ
“I like to be anything you want
Hey girl, let me talk to you…”
Chuông điện thoại của tôi vang lên, tôi đá cho con Ngọc cái cuối cùng rồi nhỏm người dậy nghe điện thoại…
Ashiii, chết mất thôi, sao gọi mà không thưa vậy nè?
Một giọng nam trầm lạnh vang lên…
Tôi hoảng hốt vội vàng tắt điện thoại….
Mở to mắt nhìn cái tên trên màn hình điện thoại:
My rain ( 01684103203)
“I like to be anything you want
Hey girl, let me talk to you…”
Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, tôi cứ nhìn chăm chăm vào nó, không dám bắt bắt máy…
My rain ( 01684103203)
“Mày có nghe không thế?” – Con Ngọc bên cạnh nhíu mày hỏi.
“Ừ”

Tôi yếu ớt nói, hít một hơi dài, sau đó bẫm phím nghe…
Hóa ra vậy, không chỉ có mình tôi…
Mà anh cũng vẫn giữ số cũ…
Bây giờ tôi mới biết…
Tôi và anh…cả hai đều là những kẻ ngốc tự lừa dối nhau…
Nhưng…không thể quay đầu lại nữa rồi…
Vì em đã đi quá xa rồi…
Xa đến nỗi chỉ có thể tiếp tục bước đi thôi…
Tôi bặm môi, không nói…
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó nhàn nhạt lên tiếng…
Cái gì cơ?
Dập máy rồi!!!
Tôi nhìn chăm chăm vào điện thoại, một lúc sau mới bỏ nó vào túi, xòe tay ra…
Ôi, hóa ra vẫn không thể bình tĩnh được…
“A Dương, sao tay lại chảy máu thế này!!!”
Con Ngọc hốt hoảng cầm lấy bàn tay đầy máu của tôi, tôi cười:
“Không sao, bị sước chút xíu”
“Con ngốc này, thế này mà mày bảo chút xíu đó hả? ngồi đó đi, để tao di xin anh Tùng ít bông băng” – Sau đó chạy biến…
Tôi nhìn nó,bàn tay nắm vào, thả ra…
Nắm vào..thả ra
Nắm vào..thả ra
Có lẽ lần sau không nên nuôi móng tay nữa….
“Tired of being alone
Sick of being single
I think I need me a girl”
Chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, nghe là có thể biết lf chuông dành riêng cho ai rồi.
Chiều nay?
Bình tâm lại nào…
2 giờ 30 phút khu Đông ư?
Lẽ nào….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.