Bạn đang đọc Thiên Sứ Mưa: Chương 17
Trần nhà trắng, tường trắng, giường trắng…
Dùng ngón chân để đoán cũng biết đây là phòng y tế…
Tôi khẽ quay đầu sang bên phải, thấy anh Tùng đang vắt chân ngồi đọc báo trên chiếc sofa màu…
Thấy anh cử động, tôi vội vàng nhắm mắt lại vờ đang ngủ…
Không gian im lặng…
“Nhóc con, giả vờ vô ích…” – Giọng nói trầm ấm của anh vang lên.
Tôi cố gắng không cười nhưng môi cứ nhếch lên. Cuối cùng không nhìn được mà phải bật dậy, vừa cười vừa nói:
“Đại ca, trực giác ngày càng tinh tường, tiểu muội muội vô cùng ngưỡng mộ”
ANh lườm tôi một cái sắc lẻm:
“Không dám, phải phục tài nói dối của tiểu muội ngày càng tiến bộ. Nói dối mà không đỏ mặt”
“Khen thật chứ bộ” – Tôi lè lưỡi nhìn anh
Anh chậm rãi đi đến bàn để nước, tay lấy một chiếc cốc thủy tinh, pha một chút trà chanh
“A” – Tôi thốt lên – “Bé tóc vàng đó bây giờ sao rồi?”
“Còn sao nữa” – Anh bất lực nói – “Bị đưa lên phòng giáo vụ rồi”
Tôi cười hỉ hả:
“Luật pháp nghiêm minh”
“Nhưng có tội cho cô bé đó một chút” – Anh cầm cốc trà chanh vừa pha được cho tôi, tôi hí hửng nhạn lấy, hớp một ngụm
“Tội tình gì chứ”
“Đó là chưa làm gì cả mà vẫn bị phạt”
Câu nói này của anh làm tôi suýt sặc:
“Khụ Khụ…anh nói gì lạ vậy..không phải cô ta”
“Là chưa đánh mà người bị hại đã giả bộ ngất rồi” – Anh cướp lời tôi
Tôi cười sủng nịnh, uống hết cốc trà sau đó đặt ngay ngắn lên bàn:
“Là kế sách thôi..nhưng em cũng đau thật chứ bộ”
Đúng vậy, dù cô ta chưa tát được tôi nhưng khổ nỗi móng tay cô ả dài quá, chạm vào má tôi làm sước một khoảng.
ANh Tùng bất lực nhìn tôi.
“À, chị Ly về rồi đó”
Tôi thấy người anh hơi run lên
“Nhưng lại đi rồi” – Tôi nhàn nhạt lên tiếng
“Cô ấy không đi tìm Thiên Bảo sao?”
“Ban đầu em cũng tưởng như vậy” – Tôi đan hai tay vào nhau nghịch nghịch – “Nhưng hình như chị ấy đã bỏ cuộc rồi”
“Ừ” – Cuối cùng anh đáp lại một chữ rồi ngồi xuống ghế sofa
“Không phải anh vẫn còn yêu chị ấy sao? Tại sao lại không nói gì vậy”
“Yêu à…” – Giọng anh mang chút chua sót – Nếu đã đi rồi níu kéo cũng vô ích thôi
Tôi không nói gì…
Đúng rồi, đã đi thì níu kéo cũng vô ích…
Nhưng tại sao vẫn có người ngu ngốc níu nó lại vậy?
……..
Biết là đau mà vẫn cứ níu kéo…
Biết là khổ mà mãi chẳng buông tay