Đọc truyện Thiên Hạ – Chương 160: Mè Biến Thành Dưa
Ngay vào lúc lễ hội đèn lồng đang diễn ra vô cùng náo nhiệt, một chiếc xe ngựa đã dừng lại trước cửa phú Lý Lâm Phổ, hai người con của Lý Lâm Phổ nhảy từ trên bậc thềm xuống, cung kính dìu một người đàn ông trung niên từ xe ngựa đi xuống, “Vương trung thừa, cha con đợi ngài đã lâu.”
Người đàn trung niên đó chính là ngự sử trang thừa Vương Củng, ông ta khẽ cười nói: “Tết Nguyên Tiêu còn quấy rầy các ngươi, thật có lỗi quá.”
“Vương trung thừa quá khách khí rồi, phụ thân bảo đáng lý phải tạ lỗi với Vương trung thừa mới phải, đã làm cho vương trung thừa không thể nghỉ ngơi.”
Mấy người hàn huyên vài câu, hai người con trai của Lý Lâm Phổ bèn dẫn Vương Củng vào bên trong phủ Lý Lâm Phổ, nơi được canh phòng nghiêm ngặt như một tòa thành giữa hoang đảo.
Năm nay Lý Lâm Phổ không có đến lễ hội đèn lồng tuần tra như mọi năm, một bàn cáo tội được Vương Củng gửi đến đã khiến cho ông ta phải ở lại trong phủ, lúc này, bản tấu chương mỏng tanh này đang đặt trên bàn của hắn, nội dung rất đơn giản.
Ích Châu trưởng sứ Thôi Viên buộc tội Ích Châu Thái thú Vi Hoán dùng người không khách quan, đưa cháu của hắn Vi Minh từ một tên quan nhỏ thông thường đề bạt lên vị trí Thương tào tham quân sự, thẳng thắn mà nói, kiều đề bạt như vậy cũng phải vấn đề gì đáng nói, đường đường là Thái thú thì việc đề bạt một viên quan nhỏ, thật sự là việc rất bình thường, cho dù đó là họ hàng thân thích của mình cũng không phải vấn đề to tát gì.
Sở dĩ những gia đình danh giá của Đại Đường có thể nắm trong tay chính quyền tại nơi họ sinh sống, chẳng phải cũng đều do làm như vậy sao? Nhà họ Thôi cũng không tốt hơn chút nào, Thôi Kiều cháu của Thôi Bình sau khi nhậm chức Thái thú ở Tứ châu, rất nhanh liền đưa người em họ của hắn Thôi Vũ đề bạt lên vị trí Lục sự tham quân ở Tứ châu, cho nên việc làm của Vi Hoán thực sự không có gì phải ngạc nhiên.
Nhưng Lý Lâm Phổ lại cực kỳ coi trọng bản tấu chương này, bởi vì nó tới rất đúng lúc, ngay chính lúc hắn đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để khơi dậy cuộc tranh chấp giữa Dương Chiêu và Thái tử, thì bản tấu chương này được gửi đến, Lý Lâm Phổ ngay lập tức liền hiểu rõ âm mưu phía sau bản tấu chương này, Thôi Viên và Dương Chiêu hợp sức đánh đuổi Vi Hoán, nói cách khác, Thôi gia đã quy phục phía Dương Chiêu, thế còn Vi Hoán thì sao? Lý Lâm Phổ lập tức nghĩ tới Vi Kiên, nhân vật đại diện cho nhà họ Vi mà năm đó đã bị mình lật đổ, người quan trọng trong phái của Thái tử, sau khi Vi Kiên bị phế truất, nhà họ Vi bị loại trừ, quyền lực ở địa phương của nhà họ Vi cơ bản đều bị bãi miễn, vậy thì hiện tại thì sao? Cùng với sự nổi dậy của Vi Hoán.
Vi Thao, Vi Gặp, nhà họ Vi sẽ có khả năng có một lần nữa gia nhập vào phái của thái tử hay không, đáp án là có, mấu chốt là xem Lý Lâm Phổ hắn sẽ thao túng mọi việc ra sao.
“Thưa cha.
Vương trung thừa đã tới rồi.”
Tiếng gọi cửa làm gián đoạn suy nghĩ của Lý Lâm Phổ, hắn cười xòa nói: “Mời Vương trung thừa vào!”
Vương Củng có thể nói là tâm phúc số một của Lý Lâm Phổ, hắn cũng là tay võ sĩ có hạng, một hai năm gần nay những người được phòng Ngự sử trung thừa cũng không ít, đến như Lý Khánh An cũng mang hàm vị Ngự sử trung thừa, nhưng người thật sự nắm giữ quyền hành và giữ chức Ngự sử trung thừa thì chỉ có mình Vương Củng, bàn cáo tội của Thôi Viên, cũng chính do Vương Củng đã tìm thấy từ trong hàng trăm bản tấu chương khác, hắn là người đầu tiên phát hiện manh mối được giấu trong bản tấu chương đó.
“Ty chức tham khiến tướng quốc!”
“Ha ha! Tết nguyên tiêu còn làm phiền Vương trung thừa đến đây bàn công việc, bổn tướng quốc thật áy náy quá.” Lý Lâm Phổ cười nói ôn hòa.
“Việc tướng quốc cần bàn, ắt là việc lớn, ty chức sao có thể không đến?”
Lý Lâm Phổ gật gật đầu.
“Trung thừa nói không sai, bản tấu chương ngày hôm qua ngươi chuyển cho ta, ta đã xem qua, ta cho rằng đây quả thật là một việc quan trọng.”
Nhận được sự khẳng định của Lý Lâm Phổ, Vương Cũng tinh thần phấn chấn hẳn lên, vội vàng nói: “Ty chức cũng cho rằng là thế, Vi Hoán nhậm chức Thái Thú Ích Châu cũng đã hơn một năm, giữa hắn và Thôi Viên cũng chưa hề không có chuyện gì, sao Dương Chiêu vừa nhậm chức Kiếm nam Tiết độ sứ, thì lại xảy ra chuyện như thế? Hơn nữa hai nhà Thôi Vi giao hảo đã trăm năm nay, lại là thông gia, vì cái việc cỏn con như thế mà viết bản cáo tội gửi lên, có vẻ như chuyện bé xé ra to.”
“Với bọn họ không phải chuyện nhỏ.
Với chúng ta cũng không phải, ngươi hiểu chứ?”
Thấy Vương Củng vẫn không hiểu, Lý Lâm Phổ bèn nói thẳng, “Này sẽ là ngòi nổ để Đông cung và Dương gia trở thành thù địch với nhau.”
Vương Củng lúc này mới hiểu ra, hắn thầm tung hô tướng quốc cao minh, hắn định thần suy nghĩ vài phút lại nói: “Chỉ có điều Vi Thao là nhạc phụ của Lệ vương, ty chức lo lắng có khi nào lại trở thành cuộc đối đầu giữa Dương Chiêu và Lệ Vương hay không?”
“Rất có thể, nhưng có khả năng này không lớn, chỉ cần chúng ta đẩy nhà họ Vi hướng về phía Đông Cung một chút, tự nhiên sẽ trở thành cuộc đối đầu giữa Dương Chiêu và Đông cung thôi.”
“Ý của tướng quốc là sai ty chức đi làm việc này phải không?”
“Không! Sao có thể là ngươi chứ?”Lý Lâm Phổ vẫy tay cười nói: “Người này ta đã sắp xếp từ sớm, ngươi quên rồi sao? Dương châu diêm án.”
“Lý Khánh An!” Vương Củng vỗ trán 1 cái, hắn thật sự khâm phục sát đất tài nhìn xa trông rộng của Lý Lâm Phổ, Lý Lâm Phổ sắp xếp Lý Khánh An vào trong Đông cung, thì ra nguyên nhân chính là vì chuyện này.
“Tướng quốc thật cao minh!”
Lý Lâm Phổ cười nhạt, nói: “Ta biết hắn đã không còn phục ta nữa rồi, nhưng ta không lo lắng, chỉ cần một ngày còn là hữu tướng quốc, còn là Bắc đình Tiết độ sứ, thì Lý Khánh An hắn ắt phải hợp tác với ta.”
“Thế tướng quốc cần triệu kiến hắn không?”
Lý Lâm Phổ lắc đầu.
“Không cần ta phải nói gì, hắn trong lòng ắt tự hiểu được, sẽ tự nhiên biết nên làm cái gì
Lý Lâm Phổ vừa cười vừa đem bàn cáo tội của Thôi Viên đưa cho Vương Củng, “Ta nghe nói Vi Minh đang trên đường đến kinh thành, chuyện này rất gấp, bản tấu chương này sẽ do bên ngự sử các người trực tiếp ngươi trình cho Thánh Thượng, mặt khác, làm thêm một bản sao đưa cho Thái tử.”
Lý Lâm Phổ chắp tay sau đít đi được vài bước, lại nói: “Làm thêm 1 bản sao cho Lý Khánh An, đưa ngay trong đêm nay.”
Tết Nguyên Tiêu mọi nơi đều không đóng cửa, Lý Khánh An mãi cho đến lúc canh hai mới đưa chị em Minh Nguyệt, Minh Châu đưa về phủ Độc Cô, vẻ thẹn tùng lúc nói lời từ biệt, nét dịu dàng khi cúi đầu, cái liếc mắt đa tình ấy làm cho Lý Khánh An chờ đợi ngày gặp lại.
Tuy canh hai đã qua, nhưng bên trong thành Trường An vẫn đông nghẹt người, những người Trường An không biết mệt mỏi vừa múa vừa hát, với sự hân hoan chưa từng có trước đây chào đón lễ hội cuồng nhiệt mỗi năm một lần này của Đại Đường.
Lý Khánh An và hơn mười người lính thân cận đi chậm rãi trên đường Xuân Minh, nhóm lính thân cận vẫn đang nhìn ngắm xung quanh, vui mừng ngắm nhìn những cái đèn lồng trên đường Xuân Minh, còn Lý Khánh An lại đang đắm chìm trong men tình của Minh Nguyệt.
Bỗng nhiên, từ phía xa xa vang lên tiếng đàn du dương, chính là cái đèn lồng người đẹp đánh đàn, được vây quanh bởi hàng trăm khách đến xem đèn lồng, từ trong khe hở của đám người đó nhìn vào, chỉ thấy một cô nương thanh tú độ khoảng mười bốn mười năm tuổi thanh tú đang ngồi đánh đàn dưới đèn, váy áo của nàng trắng như tuyết, mái tóc bồng bềnh, nhất thời khiến Lý Khánh An nghĩ ngay tới Vũ Y, người hậu duệ cơ khố không nơi nương tựa của nhà họ Khương, người phụ nữ đánh đàn đó đã từng khiến hắn ngày nhớ đêm mong.
Lý Khánh An khẽ thở dài, hắn lại nghĩ tới lời nói của Lý Lâm Phổ trong buổi tối đó: “Chỉ cần ngươi thay ta hoàn thành bước thứ hai, ta đem Khương Vũ Y cho ngươi, cái ghế An Tây Tiết độ sứ cũng là của ngươi, ta sẽ cho ngươi trở thành Tiết độ sứ trẻ tuổi nhất của Đại Đường.”
Đã có lúc, Khương Vũ Y trở thành mồi nhử, trở thành thù lao để Lý Khanh An bán mạng cho Lý Lâm Phổ, nếu hắn không muốn trở thành tay sai của Lý Lâm Phổ? Có phải Khương Vũ Y sẽ vĩnh viễn không có duyên với hắn.
Đây chính là vấn đề mà Lý Khánh An không muốn suy nghĩ và cũng không muốn đối mặt với đó, tình yêu có lẽ đáng trân trọng, nhưng hắn Lý Khánh An tuyệt đối không vì một người đàn bà mà đánh mất nguyên tắc sống an phận của mình.
Đi vào dịch Thiện phường, từ xa xa đã thấy phủ trạch sừng sững đen ngòm của Cao Lực Sĩ, lại đi thêm một đoạn, Lý Khánh An đã đi trên tam cấp của Cao phủ, chỉ liếc sơ, hắn đã nhìn thấy bóng đen đang ngồi xổm dưới góc cây to gần đi, bóng người ấy đứng dậy bước nhanh đến trước mặt hắn: “Lý tướng quân, ta chờ người đã lâu!”
“Ngươi đến có việc gì?” Khánh An cười hỏi.
Thân binh nhìn hắn thò tay vào lòng, liên vây lên, tay áp chặt cán đao cảnh giác nhìn hắn.
Không ngờ cái hắn rút ra lại là cuốn sổ sách, hắn liền đưa lên nói: “Đây là thứ lão gia nhà ta đưa cho lão gia.”
Khánh An nhìn thấy góc trái dưới có viết năm chữ “Vương Trung thừa kính dâng”, liền cười nói: “Có phải là ngự sử Vương Trung thừa?”
“Thưa đúng!”
Hắn nhận qua sổ lại hỏi: “Hắn còn nói gì nữa không?”
“Bẩm Tướng quân, không có.”
Người ấy lại thi một lệ.
Sau đó quay lưng chạy vội về hướng cổng phường, và biến mất khỏi màn đêm tối mịt.
Khánh An lật lật tập sổ, hóa ra là bản sao của một bản tấu sớ đàn hạch, hắn không dám xem kỹ, chỉ là tùy tay bỏ tấu sớ vào lòng, nhìn bọn thân binh cười nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, hãy về nghỉ ngơi thôi!”
Sáng hôm sau trời vừa sáng, Lý Khánh An đã bị một tiếng gõ cửa liên tục đánh thức, trước cửa là tiếng bẩm báo của thân binh.
“Tướng quân, Nghiêm tiên sinh đã xong, đang chờ Tướng quân.”
Tối qua hắn có dặn thủ hạ rằng chỉ cần hôm nay Nghiêm Trang không sao phải lập tức gọi hắn thức dậy, hắn trở mình ngồi dậy, rửa ráy đơn giản liền đi về phía phòng Nghiêm Trang.
Sau một ngày đêm điều dưỡng, Nghiêm Trang đã căn bản hồi phục bình thường.Tuy vẫn chưa động được, nhưng đã có thể dựa vào đệm mềm tự húp cháo.
Lúc hắn đi vào phòng, nhìn Nghiêm Trang cười nói: “Xem ra Nghiêm tiên sinh hồi phục nhanh hơn tưởng tượng của ta!”
Nghiêm Trang vội buông bát, chấp tay nói: “Chính nhờ sự quan tận tình chăm sóc mới kéo Nghiêm Trang từ quỷ môn quan trở về, đại ân không lời nào diễn tả hết, nhưng Nghiêm Trang sẽ khắc ghi trong lòng.”
Lý Khánh An cười cười, khoát tay với người bên cạnh, chỉ thấy mấy thân binh cùng nữ hộ binh chăm sóc Nghiêm Trang lập tức rút xuống, Lý Khánh An ngồi trước giường hắn, trẫm giọng nói: “Hôm qua Nghiêm tiên sinh có nói với ta.
An Lộc Sơn giết Đổng Diên Quang là vì muốn mưu đoạt kỵ binh của A Bố Tư, tiên sinh nghĩ khả năng này có bao nhiêu phần trăm?”
Nghiêm Trang cười lạnh: “Trên thực tế, việc cướp kỵ binh của A Bố Tư là do một tay ta phác thảo, ta sẽ chia làm ba bước, bước đầu là giết Đổng Diên Quang để A Bố Tư phải mắc nợ, bước thứ ba là đi đánh Khuyết Đơn, thỉnh cầu kỵ binh sốc Phương của triều đình tham chiến, lúc ấy A Bố Tư do bị mắc món nợ tình, tất nhiên phải đích thân xuất binh, chỉ cần để nhà cung cấp hậu cần giờ chút trò, việc đánh Khuyết Đơn của A Bố Tư nhất định sẽ đại bại, cuối cùng giết chết hắn, với thu lại tàn binh, lúc ấy kỵ binh Đột Khuyết sẽ vào tay An Lộc Sơn.”
Lý Khánh An kinh ngạc, nếu thật sự thế, xem ra kỵ binh A Bố Tư khó mà giữ nổi, nhưng nhìn mặt Nghiêm Trang cười nhạt, biết là hắn vẫn chưa nói hết lời, liền cười nói: “Mời tiên sinh cứ tiếp tục.”
“Bước thứ ba ta còn chưa kịp nói cùng hắn, vốn dĩ dự định sau khi A Bố Tư ra đi, ta sẽ nói toàn bộ kế hoạch với hắn, nhưng tiếc là lúc này Dương gia lại đến, khiến ta chưa có cơ hội nói bước thứ ba a, hắn chỉ biết bước thứ hai, thậm chí bước thứ hai chỉ là một đòn đánh lạc hướng của ta, mục đích là để thử xem cách nghĩ của triều đình về A Bố Tư, đó chính là kiến nghị dời A Bố Tư bộ Đột Khuyết đến U Châu, ta biết triều đình nhất định không chấp nhận, nhưng quan trọng là ta muốn biết mức độ xem trọng của triều đình với việc này.
Sau đó sẽ sắp xếp nước cờ thứ ba cho hợp lý, đáng tiếc thay! An Lộc Sơn lại không được bước thứ ba của ta.”
Khánh An gật gật đầu, quả là danh bất hư truyền, đây quả thiệt là tay kế sách âm mưu điêu luyện.
An Lộc Sơn lại vì không thể đắc tội Dương gia mà bỏ qua một nhân tài này, thật là ngu xuẩn vô cùng.
Xem ra ông trời đúng là thương hắn!
Lúc này, hắn rút quyển tấu sớ hôm qua Vương Củng đưa mình cho Nghiêm Trang nói: “Hôm nay, ta muốn bàn một việc cùng Nghiêm tiên sinh, đây là thứ tối qua Vương Củng sai người mang đến cho ta.”
Nghiêm Trang mở tấu ra nhìn một lúc, là bản tấu sớ Trưởng sứ Ích Châu Thôi Viên tố Thái thú Ích Châu Vi Hoán, hắn ngỡ ngàng một lúc, lẩm bẩm: “Thôi Vi hai nhà không phải là thế gia giao hữu sao? Sao lại vì chút việc còn con này mà trở mặt, không lẽ, không lẽ liên quan đến Dương Chiêu.”
Khánh An nghe hắn chỉ một lời đã nói trúng trọng tâm, không khỏi cảm thán, liền cười nói: “Tiên sinh một lời đã đoán trúng, đây quả thực là liên quan Dương Chiêu, không những liên quan Dương Chiêu, còn liên quan Thái tử và Lý Lâm Phổ, đây là một ván bài mà Lý Lâm Phổ cược cả sinh mạng tài sản mình.”
Hắn đơn giản nói sơ qua việc sếu cò tranh nhau của Lý Lâm Phổ, Nghiêm Trang lại ngỡ ngàng nhìn hắn, không phải vì cảm phục Lý Lâm Phổ đã tính toán như lão hồ ly, mà là Lý Khánh An lại có thể nói một việc trọng đại này với mình.
Lát sau, hắn nhỏ giọng hỏi: “Sứ quân thật sự tin tưởng Nghiêm Trang?”
Khánh An mỉm cười khẽ gật đầu nói: “Lý Khánh An ta vốn luôn là dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, nếu ta đã quyết định nhận ngươi, vậy từ nay, ngươi chính là mộ liêu của ta.
Việc quan trọng này, ta tất nhiên phải thương lượng cùng ngươi.”
Nghiêm Trang trầm mặc, hắn cảm nhận thấy không chỉ Lý Khánh An tin tưởng hắn, mà đấy còn là một sự tôn trọng, một khí phách hoài bão vạn lý, hắn không khỏi lại nhớ đến bạt tay của An Lộc Sơn, bạt tay đấy cho biết, hắn chỉ là một con chó, còn dưới chướng Lý Khánh An, hắn lại là một con người, hắn đã cố nén sự cảm động trong lòng, từ từ nói: “Sứ quân, ý kiến của ta là hợp tác cùng Lý Lâm Phổ.”
Lý Khánh An thở nhẹ nói: “Ta cũng có nghĩ đến, nhưng ta chỉ sợ vào môn thì dễ, xuất môn thì khó, một khi đã leo lên chiếc thuyền giặc đấy, sẽ không dễ dàng leo xuống.”
Nghiêm Trang cười nói: “Nếu Sứ quân là người phe Tướng quốc sẽ có sự lo lắng này, nhưng Sứ quân lại là người phe Thái tử, ngược lại, chỉ cần Sứ quân thủ đoạn đủ uyển chuyển, Thái tử sẽ càng xem trong ngươi, chỉ là chú ý đừng để điểm yếu hay sơ hở lọt vào tay Lý Lâm Phổ, nhưng thế lão sẽ không làm gì được ngươi, cho nên ta nói là hợp tác, chứ không phải là làm việc cho.
Sự khác biệt này về mật ý nghĩa cách nhau ngàn dặm, hợp tác là sứ quân cũng được ích lợi, hợp tác cùng có lợi thôi.
”
“Vậy tiên sinh nói, ta sẽ được gì trong ván cờ này?”
“Lý Lâm Phổ là Tướng quốc, nắm trong tay hầu như tất cả tài nguyên của Đại Đường; sứ quân tự cho rằng mình ngồi trấn thủ Bắc Đình, con muốn được gì? Lương thực hay vũ khí?”
Khánh An xoa xoa cằm cười, hắn đã nghĩ ra mình cần gì, không phải lương thực, cũng không phải quân khí.
Lúc trước, trong Hung Khánh cung đã truyền ra một đại sự, Ngự sứ đài chính thức thượng thư Lý Long Cơ, sẽ xét xử nghiêm minh việc Thái thú Vi Hoán bổ nhiệm người thân, Lý Long Cơ lập tức phê chuẩn cho việc tiểu tam hội thẩm: “Tra xét đến cùng, tuyệt không dung túng.”
Ngự sứ đài lập tức truyền ra văn điệp thông báo Hình bộ, Đại Lý tự và cả nhưng trọng thần từ tam phẩm trở lên đang nghỉ ngơi tại nhà.
Việc này cứ thế như tự động mọc cánh bay khắp thành an trong chớp mắt.
Chiều hôm đó, một tiểu tam đường do Hàn Viễn Thị ngự sứ ngự sứ đài, Trương Cành Tư trực Đại Lý tự, và Trần Ngọc chỉ Lang trung Hình bộ lập thành, bắt đầu chính thức hội thẩm vụ án này, ba người đã cho điều duyệt hồ sơ khảo sát lưu lại của Lại bộ, và đích thân đến Vi phủ nói chuyện cùng Vi Hoán.
Lúc này.
Vi gia được một tin, Hộ bộ Tả thị lang Thôi Kiều lúc trưa đã đến gặp Dương Chiêu.
Dương gia đã mở to cửa để đến Thôi Kiều đến, điều này đã nói lên Thôi Dương đã công khai liên minh.
Trong mật thất Vi phủ, ba người đứng đầu Vi gia, Vi Thao, Vi Hoán.
Vi Kiến Tố đang ngồi hợp bàn đối sách khẩn cấp.
Vi Hoán lo lắng đi qua đi lại trong phòng, hắn không ngờ một chức quan thất phẩm cỏn con mà lại có thể xé ra thành việc to đến thế, thậm chí còn kinh động cả Thánh thượng, thành lập hội thẩm tam đường, điều này quá rõ ràng là đang nhắm vào Vi gia, nếu không khéo đây có thể là Vi Kiên án thứ hai.
“Đại ca, đệ vương không chịu ra mặt ư?”
Vi Thao thở dài.
“Ta có vừa đi tìm hắn, thái độ vẫn giống lúc trưa, hắn nói sẽ cố giúp, nhưng ta thấy hắn hoàn toàn không muốn nhúng tay việc này.”
Mày Vi Hoán chau lại một nhúm, ngay cả Đế vương cũng không muốn can thiệp việc này, không lẽ Vi Hoán hắn cuối cùng lại phải bó tay như thế?
Việc Vi Hoán hắn bị cho bãi chức cũng không có gì đáng tiếc, chỉ tiếc là Vi gia vừa hồi phục lại sẽ lại chịu đả kích to tát nhường nào, mà có thể sau vụ này sẽ không gượng dậy nổi.
“Nếu quả không được, cùng lắm ta từ đi chứ Thái thú, bọn chúng không phải chỉ mong thế thôi sao?”
“Không được”,Vi Kiến Tố lập tức phải đối nói: “Nếu từ chức trước khi lập án may ra có thể, nhưng giờ triều đình đã lập án, bây giờ từ chức chỉ xem như huynh đã tự nhận lấy tội, bọn họ còn chịu buông tha cho Vi gia nữa ư? Bây giờ đã phóng lao thì phải theo lao, chỉ còn cách liều thôi.”
Vi Kiến Tố suy ngẫm một lúc lại nói, “Kỳ thực cũng không phải là bổ nhiệm người thân.
Vi Dự cha của Vi Minh trước đây từng làm đến chưa Ngự sứ đại phu, theo chế độ môn âm, hắn có thể được thăng đến chức thất phẩm, quan trọng là trước khi thăng chức, phẩm hạnh hắn thế nào? Có hay không có chính tích gì?”
Một câu nói này đã nhắc Vi Hoán, lão tập trung một lát: “Trước khi Vi Minh thăng chức là chủ bạc của huyện Đông Dương, ba năm nay kết quả đánh giá đều trung trung, không công cũng không có lỗi gì to tát, có điều là tên này lại háo sắc, thường qua đêm tại thanh lâu, trong bảng đánh giá cũng có ghi chú lại, ta rất lo là thẩm quan sẽ nắm lấy điểm này không buông tha.”
Vi Thao ở một bên lắc đầu nói: “Không phải là chính tích tốt hay không, bây giờ Thôi Dương lại mượn cớ đánh lén.
Dù có tốt đến đâu đi chăng nữa, cũng sẽ nói họ vô tích sự, điều quan trọng của chúng ta bây giờ là tìm hậu thuẫn, một hậu thuẫn có thể đối kháng với Dương gia, thế mới mong bảo đảm được an toàn.”
Cả ba Vi đều trầm mặc, bọn họ cơ hồ đều đồng thời nghĩ đến Thái tử Lý Hưởng, nhưng, sau vụ án Vi Kiên bọn họ đã chủ động rời khỏi Đông Cung, bây giờ xảy ra việc lại trở về, Thái tử chấp nhận được không?
Ngay lúc này, ngoài cửa bỗng có người bẩm báo: “Lão gia, Bắc Đình Tiết độ sứ Lý Khánh An cầu kiến.”