Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 48: Mấy con chuột rơi vào trong hũ gạo


Đọc truyện Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng] – Chương 48: Mấy con chuột rơi vào trong hũ gạo

Trong mấy người này, đại khái có thể xem Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường là người không hiểu nhất.

Cho nên bọn họ cũng nhìn đến kinh tâm động phách, khâm phục kính trọng nhất.

Người càng không rõ nội tình thì càng dễ say sưa, sùng bái, xuất thần.

Trong lần phục kích ám sát cự hiệp này, cũng có thể xem Thắng Ngọc Cường và Tiểu Xuyên Sơn là người không rõ nguyên nhân nhất.

Chỉ thị mà bọn họ nhận được là “giết chết Phương cự hiệp”.

Không có lý do, chỉ có mệnh lệnh.

Mà phương thức giết chết là, chỉ cần Đường Phi Ngư vừa ra tay, bọn họ cũng phải đồng thời xuất thủ.

Bất kể Đường Phi Ngư ra tay với ai, bọn họ cũng phải xuất thủ với người đó.

Bọn họ đương nhiên cho rằng, đã muốn ám sát Phương cự hiệp, vậy Đường Phi Ngư nhất định là ra tay với cự hiệp.

Điểm này không cần nghi ngờ.

Ai dè không phải.

Đường Phi Ngư lại ra tay với Phương Ứng Khán.


Tại khoảnh khắc đó, Tiểu Xuyên Sơn lập tức ngẩn ra, còn Thắng Ngọc Cường lại không hề do dự, chân đạp “Uyên Ương Hồ Điệp bộ”, tay phải phát ra Uyên Ương Kiêm Kiêm toa, tay trái đánh ra “Lưu Tinh Hồ Điệp quyền” tấn công Phương tiểu hầu gia.

Đó là một mệnh lệnh, Thắng Ngọc Cường chỉ có phục tùng.

Tiểu Xuyên Sơn thấy Thắng Ngọc Cường xuất thủ, hắn cũng đánh phải ra tay.

Hắn đã phát ra Xuyên Tâm thập tự qua của mình.

Bọn họ đương nhiên không muốn lấy mạng Phương Ứng Khán, mà lần công kích thứ hai của Đường tam thiếu gia rất nhanh đã thay đổi mục tiêu, toàn lực tấn công Phương cự hiệp.

Với võ công của bọn họ, đương nhiên không thể thương tổn được Phương cự hiệp. Cho đến khi cự hiệp rơi xuống vách đứng, hai người mới tỉnh ngộ. Tác dụng của bọn họ chẳng qua là giúp Đường tam thiếu gia nhiễu loạn tâm thần Phương cự hiệp, bao gồm cả Hắc Quang Thượng Nhân cũng chỉ là tốt qua sông, không tiếc hi sinh tính mạng của mình để yểm hộ mấy người Phương Ứng Khán, Lôi Mị, Đường Phi Ngư, Mễ Thương Khung làm chủ công đánh lén.

Bọn họ có thể may mắn sống sót, đã xem như mạng lớn.

Lúc này, bọn họ tận mắt nhìn thấy Phương tiểu hầu gia hiển lộ kỳ công trên đỉnh núi, có thể khiến mặt trời lặn lại dâng lên, màn đêm tan đi, thật là khiến người ta líu lưỡi cảm thán.

Mặc dù bọn họ cũng không biết tại sao sau khi giết cự hiệp, Phương Ứng Khán lại muốn làm loại chuyện rất hao tổn nội lực này, nhưng thần công phi thường như vậy, đừng nói bọn họ chưa từng nhìn thấy, quả thật cũng chưa từng nghe thấy, đúng là được mở rộng tầm mắt.

Trong suy nghĩ của bọn họ, cự hiệp đã chết thì Phương tiểu hầu gia là vô địch trên đời.

Bọn họ đi theo tiểu hầu gia, dĩ nhiên là sẽ vinh hoa phú quý, hưởng thụ vô tận, giống như mấy con chuột rơi vào trong hũ gạo, ăn cũng không hết.

Trước khi hành động, bọn họ nhận được mệnh lệnh rất vội vàng.

Lúc đầu chỉ thị nói là muốn để Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện và Trần Cửu Cửu Cửu chấp hành nhiệm vụ, nhưng sau đó hình như Mễ Thương Khung cho rằng Trần, Hà quá sùng kính Phương cự hiệp, nếu muốn bọn họ tiến hành ám sát, e rằng sẽ làm lỡ đại sự, sau đó mới đổi thành Thắng Ngọc Cường và Tiểu Xuyên Sơn cùng lên núi, tế lễ, hạ độc, bỏ thuốc, giết chết cự hiệp.

Sự tình tuyệt mật, hơn nữa vừa nhận được mệnh lệnh lập tức chấp hành, ngay cả Tiểu Xuyên Sơn và Thắng Ngọc Cường cũng không kịp thông báo cho đồng liêu như Hà Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, “Hồng Bào Lão Quái” Hà Hồng Thân, Cô Hành đại sư, “Tuyệt Thần Quân” Trần Cửu Cửu Cửu, Nhị Thập Thất Hoa Sinh, Tiểu Lý công công cùng với “Triển Phách Siêu Hồn Thư Vân Thủ” Dư Mộc Thi, “Tửu Thần Túy Yêu Ma Vân Thủ” Kim Tiểu Ngư, thậm chí “Phá Hoại Vương” Lôi Diễm gần đây rất đắc thế, Thắng Ngọc Cường và Tiểu Xuyên Sơn cũng không kịp cho biết, không kịp gởi tin, cũng không kịp từ biệt.

Bọn họ đang vui mừng vì lần này liên thủ giết cự hiệp, cho dù mình chỉ được vơ vét đi theo, nhưng cũng là một vinh dự, càng là một đại công, sau này trên giang hồ cũng phải nhớ đến phần bọn họ. Đối với điểm này, Tiểu Xuyên Sơn lại hơi thấp thỏm bất an, chỉ sợ môn nhân của cự hiệp sẽ tìm hắn báo thù; còn Thắng Ngọc Cường thì chỉ sợ chuyện này không được nhiều người biết đến, bởi vì hắn cuối cùng đã làm được một chuyện lớn chấn động thiên hạ ngoại trừ chuyện tham sắc hái hoa, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Không ngờ Phương Ứng Khán vừa thu công, vòng sáng đầy màu xoay tròn giống như bông tơ bên cạnh hắn đột nhiên biến mất, Phương tiểu hầu gia đã trầm mặt trầm giọng dặn dò hai người:

– Sáng sớm ngày mai, các ngươi hãy bảo Tiểu Lý công công, Dư ti giám, Kim nội giám dẫn người xuống vách núi, cần phải tìm ra di hài của nghĩa phụ ta, để ta nghiệm chứng, sau đó an táng ổn thỏa.

Hắn bình tĩnh nói:

– Còn nữa, y là bị Hắc Quang Thượng Nhân ám sát, còn Chiêm Biệt Dã đã chết trên tay chúng ta, chúng ta đã báo thù cho cự hiệp. Các ngươi nghe rõ chưa?


Tiểu Xuyên Sơn vội đáp: 

– Rõ rồi.

Thắng Ngọc Cường cũng đáp: 

– Hiểu rồi.

Đương nhiên là hiểu, cự hiệp cũng không thể chết trên tay bọn họ

Một khi tin tức này lộ ra, chỉ sợ rất nhiều nhân sĩ tự xem là chính đạo trên giang hồ sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

– Nếu như tin tức có một điểm lộ ra.

Phương Ứng Khán nghiêm nghị nói, hai mắt lại hiện lên hai điểm sáng lạnh màu vàng:

– Trong các ngươi, không ai thoát được liên quan!

Sau đó hắn mới quay lại, chắp tay khiêm tốn nói với đám người phía sau: 

– Xin lỗi, xin lỗi, tại hạ bêu xấu rồi!

– Đâu có, đâu có.

Từ việc Phương Ứng Khán vừa thu công đã lập tức dặn dò hai người Tiểu Xuyên Sơn, Thắng Ngọc Cường phải tìm thi thể cự hiệp, Cao Tiểu Thượng phát giác Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu Gia này lúc thi triển “Sơn Tự Kinh” đại pháp cũng không tập trung tinh thần, dùng hết toàn lực. Lúc phân tâm còn có năng lực xoay chuyển càn khôn như vậy, nếu dùng toàn lực thì càng không thể tưởng tượng nổi. Hắn không kìm được cảm thấy kinh hãi:

– Tiểu hầu gia thần công cái thế, cự hiệp đã chết, quả thật thiên hạ khó có người sánh ngang.


– Hóa ra ngươi đã luyện thành Sơn Tự Kinh.

Mễ Thương Khung trong bóng đêm thần sắc mênh mang, ngay cả ngữ điệu cũng nhợt nhạt, ánh mắt cũng có vẻ già nua:

– Chúc mừng ngươi.

Đường tam thiếu gia hừ một tiếng: 

– Người mà ta bội phục là Nguyên Thập Tam Hạn, y có thể sáng tạo ra thần công này, đáng tiếc lại chết quá sớm. Tiếc là ta sinh sau đẻ muộn, không thể tìm y so tài.

– Có điều.

Cao Tiểu Thượng lại vội vàng bổ sung một chuyện:

– Kế lớn này e rằng có tiết lộ.

Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung coi trọng điểm này nhất, cùng có phản ứng.

– Hả?

– Lời này nghĩa là sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.