Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 123: Phong Vân kỳ sĩ (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 123: Phong Vân kỳ sĩ (2)

Cốm Vòng có dăm ba loại như cốm rót, cốm đầu nia, cốm mộc… nhưng quán Bình Ba chỉ bán cốm lá me. Cốm lá me là những mầm nếp mỏng dính như lá me, bé tí bay ra trong khi đang sàng cốm sau đợt giã cuối, là loại cốm ít và hiếm nhất, thậm chí có nhà không bán mà chỉ mang đi biếu tặng người thân, bạn bè. Cốm của quán này luôn có màu xanh pha ánh vàng, sờ trên tay có vị mát, nhấm thử một hạt, vị ngọt mát như sữa lan tỏa khắp đầu lưỡi, lại như thấy phảng phất hương lúa quyện lẫn với hương lá sen thơm nồng. Cốm lá me dẻo ngon như vậy, gia chủ lại có công thức ướp hương sen gia truyền, không nhạt lẫn với những nhà khác nên rất được khách mua yêu thích. Tiếng lành đồn xa, người dân thập phương tìm đến làng Vòng và quán Bình Ba để mua cốm đông như trẩy hội. Nhưng có một điều lạ là, mỗi ngày quán Bình Ba chỉ bán ra đúng mười mẹt cốm, không ít hơn và tuyệt đối cũng không nhiều hơn. Kẻ đến muộn, dù có trả giá cao đến đâu cũng không thể mua được mẹt cốm thứ mười một. Nghe đồn mấy năm trước, có một vị thái phó từng nửa đêm gõ cửa quán Bình Ba và trả giá cả trăm quan tiền, cốt chỉ để mua ít cốm lá me về đãi khách quý nhưng đã bị vợ chồng chủ quán từ chối thẳng thừng. Một đồn mười, mười đồn trăm, danh tiếng của quán Bình Ba này chẳng mấy chốc đã vang khắp đất kinh kì. Thậm chí người ta còn vụng trộm truyền tai nhau rằng cốm Vòng tiến vua mà không phải do ông bà Bình Ba làm thì đó là một điều đáng tiếc cho… chính nhà vua.
Hoàng Lan đã từng nghe chính Tư Thành kể về chuyện này từ nửa năm trước. Đối với đàn ca hay ẩm thực, Tư Thành đều là một kẻ sành sỏi và quan trọng hơn, hắn không hẹp hòi như người ta vẫn nghĩ. Cốm Bình Ba không tiến vua, hắn vẫn có cách khác để được thưởng thức đặc sản này mà không cần phải hạ chiếu ép buộc đôi vợ chồng già. Cứ mùng mười âm lịch hàng tháng, sẽ có một thái giám cải trang đến quán Bình Ba và mua một ít cốm lá me mang về hoàng cung!
Quán Bình Ba vẫn nườm nượp khách đứng chờ mua cốm. Đôi vợ chồng già đang bận rộn bán ọi người những gói cốm được bọc trong lá sen, thức quà vẫn được đồn đại là đệ nhất Đông Kinh.
“Còn ba mẻ nữa là ngừng bán rồi.”
Trường Giang vừa đứng chờ mua vừa thấp thỏm nhẩm tính. Khi nghe Hoàng Lan nói muốn ăn cốm, cậu liền kéo nàng đến làng Vòng, tìm ngay quán cốm Bình Ba. Đối với cậu, món ngon phải gắn với nơi mà nó được coi là đặc sản, cũng như muốn thưởng thức hết ý vị của những hạt cốm non, không gì bằng đích thân đặt chân đến làng Vòng.
Quán Bình Ba ồn ào kẻ đến người đi, nhưng Hoàng Lan thì không có ý đứng dậy. Nàng còn phải chờ tên thái giám đến mua cốm. Cho dù chưa trở về cung, nàng cũng phải báo cho Tư Thành biết rằng mình vẫn bình an.
Chờ đến nửa ngày, cuối cùng người cần tới cũng tới. Tên thái giám này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng sống ở trong cung lâu ngày, khả năng nhìn người đoán mặt của Hoàng Lan cũng tăng thêm một bậc, hơn nữa cái chất giọng ỏn ẻn nửa nạc nửa mỡ ấy thì càng không lẫn vào đâu được.
Có vẻ hắn là khách quen của quán này. Ông chủ quán vừa trông thấy hắn liền đon đả gọi lại rồi đưa cho hắn một gói cốm bọc trong lá sen. Thái giám nhanh chóng nhận lấy rồi dúi vào tay chủ quán vài quan tiền, không quên cúi đầu cảm ơn họ. Sợ người này đi mất, Hoàng Lan bèn kiếm cớ đứng dậy và đi về phía hắn. Trường Giang thì không để ý lắm, vẫn lượn lờ quanh sạp bán cốm, chờ đến lượt mình được mua.

Diễn một kịch bản quá quen thuộc, Hoàng Lan giả vờ va vào hắn. Đợi khi đối phương chú ý đến mình, nàng vội vàng hạ giọng:
“Công công vất vả rồi, bệ hạ vẫn khỏe chứ?”
Thái giám tròn mắt nhìn Hoàng Lan. Đến khi nhận ra người trước mặt là Nguyễn sung nghi, hắn kinh hỉ đến mức suýt đánh rơi cả gói cốm trong tay.
“Nguyễn sung nghi, đúng là lệnh bà thật rồi. Nhưng không phải lệnh bà đang tĩnh dưỡng tại hành cung Thiên Trường ư?”
Tĩnh dưỡng tại hành cung Thiên Trường? Là Tư Thành nói thế? Hoàng Lan thoáng giật mình, sau nhận ra dụng ý của Tư Thành, nàng chỉ cười cười cho qua chuyện.
Thái giám định cúi đầu hành lễ thì bị Hoàng Lan ngăn lại, đồng thời nháy mắt ra hiệu rằng chỗ này đông người, không cần quá chú ý lễ tiết. Đoạn, nàng lại hỏi:
“Thời gian tôi vắng mặt, ở trong cung có xảy ra chuyện gì không?”

Cuộc sống trong cung đã luyện cho đám thái giám, cung nữ thói quen giữ mồm giữ miệng, tránh chuốc lấy những chuyện phiền phức không cần thiết. Chỉ có điều bây giờ người đang hỏi chuyện là Nguyễn sung nghi, nếu giấu nàng, e rằng về cả tình cả lý đều không hợp. Nghĩ đoạn, hắn liền hạ giọng thuật lại mọi chuyện, đại loại là sau khi Hoàng Lan xuất cung, Phùng Diệm Quỳnh cũng sợ tội tự sát.
Hoàng Lan nghe vậy thì nhíu mày, cảm thấy có gì đó không hợp lý lắm.
Tình cảnh trong lãnh cung khi ấy khá loạn, nhưng theo trí nhớ của Hoàng Lan, đám thích khách vì mải đối phó với Lê Khải Triều nên vẫn chưa kịp đưa Phùng Diệm Quỳnh trốn đi. Vậy mà bây giờ lại nói người đã chết. Là nàng ta thực sự tự sát? Hay đã bị kẻ khác âm thầm hạ thủ? Liệu chuyện này đến tột cùng còn có ẩn tình nào phía sau không? Ngặt một nỗi hai thái giám này là người của nhà bếp, chuyện trong lãnh cung chỉ được nghe đồn qua, chưa từng trông thấy tường tận nên dù Hoàng Lan có bao nhiêu nghi vấn, nàng cũng không thể truy hỏi thêm được gì nữa.
Thái giám kia lại nói:
“Lệnh bà xuất cung khiến bệ hạ thương nhớ khôn nguôi. Giờ người khỏi bệnh là tốt rồi. Đi thôi, nô tài sẽ hộ tống lệnh bà trở về cung.”
Nếu tinh ý, hắn sẽ nhận ra sự xuất hiện đơn độc của Hoàng Lan ở Bình Ba. Hoàng Lan nghe vậy chỉ cười mà đáp:
“Tâm ý của công công, tôi xin ghi nhận. Nhưng phiền ngài chuyển lời đến bệ hạ rằng tôi còn một số ở bên ngoài cần phải giải quyết, cùng lắm là hai ngày nữa mới có thể hồi cung, bảo bệ hạ đừng quá lo lắng, tôi ở bên ngoài vẫn sống rất tốt.”

Thái giám kia ngẩn tò te. Vốn dĩ ai cũng tưởng Nguyễn sung nghi chuyển đến hành cung ở Thiên Trường tĩnh dưỡng, giờ nàng đường đột xuất hiện trước mặt hắn, lại nói tạm thời sẽ chưa hồi cung… Nhưng mệnh lệnh của chủ nhân chính là tối thượng, Nguyễn sung nghi đã có chủ ý riêng, khi nào mới đến lượt kẻ nô tài như hắn ngăn cản? Cuối cùng hắn đành cung kính cúi chào Hoàng Lan, hứa hẹn khi về đến cung nhất định sẽ thay nàng chuyển lời đến Tư Thành.

“Anh phải nói rằng mình đến đây từ giờ dần mới mua được sự cảm thông của bà chủ quán đấy. Đây cũng là mẻ cốm cuối cùng họ bán ra trong ngày.”
Nhìn gói cốm trên tay Trường Giang, Hoàng Lan chỉ biết ngậm ngùi quay mặt đi. Trường Giang phải vất vả mới mua được một gói cốm cho nàng, trong khi nàng viện cớ đến đây chỉ vì muốn chuyển tin cho Tư Thành. Cảm giác lợi dụng người khác, thật sự Hoàng Lan cảm thấy bản thân mình quá tồi tệ!
“Trường Giang à, em…”
Sớm nói ra, nàng sẽ chấm dứt những dùng dằng không đáng có này…
Không hề để ý đến vẻ mặt khó xử của Hoàng Lan, Trường Giang vô tình ngắt lời nàng, đồng thời chỉ tay về phía xa:
“Em xem, đã xảy ra chuyện gì rồi thì phải.”
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà người dân tụm năm tụm bảy trước cổng lớn của nha môn hình bộ. Dòng người càng tụ càng đông. Chẳng bao lâu sau, cổng lớn của nha môn hình bộ đã ken kín người. Đám người ấy chen chúc nhau, xô đẩy nhau, thậm chí tranh cãi nhau cốt để giành lấy vị trí tốt hơn mà trông vào bên trong.

Sự hiếu kì và mấy lời bình luận của Trường Giang khiến Hoàng Lan không thể mở lời được nữa. Ngược lại, nàng cũng bắt đầu tò mò. Thấy nàng cứ nhấp nhổm như con choi choi, Trường Giang bật cười:
“Nếu em muốn thì cứ đi xem đi, anh sẽ đứng chờ ở bên này.”
Hoàng Lan trao cho Trường Giang một cái nhìn cảm kích rồi chạy ào sang bên đường.
Khi chỉ còn lại một mình, Trường Giang bất giác siết chặt bàn tay lại. Hoàng Lan cứ đinh ninh rằng cậu không biết gì. Nhưng nàng đã làm gì, lén gặp ai ở quán Bình Ba, cậu có mù đâu mà không trông thấy! Nàng thích ăn cốm Vòng thật ư? Hay kẻ lạ mặt kia mới là lý do để nàng tìm tới nơi này?
Hoàng Lan, đến khi nào em mới thôi coi anh là một thằng ngốc để bưng bít mọi chuyện đây…?
Gói cốm trong tay vẫn còn vẹn nguyên, cơ hồ tỏa ra mùi nếp thơm phức. Đây là gói cốm Trường Giang phải chen chân cả buổi sáng mới mua được. Hoàng Lan có thể không trân trọng nó, nhưng Trường Giang, cậu nhất định sẽ luôn trân trọng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.