Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 121: Lâm Vũ Linh (4)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 121: Lâm Vũ Linh (4)

Cảnh tượng đang diễn ra trong ngôi nhà gỗ lúc này thật quái đản. Kẻ lúc nào cũng vui vẻ như Trường Giang thì mang một bộ mặt như nhà có đám; “mỹ nhân trong truyền thuyết”, tiên tử phong phạm thoát trần Mạc Viên Nhiên lại cứ đăm chiêu nhìn tới túi hành lý đặt trên bàn; còn Hoàng Lan và Phạm Anh Vũ đứng đối diện nhau, cả hai đều có vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
“Chúng tôi đối xử với hai người không tệ, sao hai người không nói một lời đã định bỏ đi?”
Trước tình cảnh kì dị ấy, người đầu tiên lên tiếng là Mạc Viên Nhiên. Mạc Viên Nhiên thường ngày dịu dàng đoan trang, vậy mà giờ đây câu nào câu nấy đều trách cứ thẳng thừng, đủ thấy nàng ta phật ý đến mức nào. Hoàng Lan tự nhiên cảm thấy áy náy, nhưng nàng vừa định bước ra xin lỗi thì liền bị Trường Giang kín đáo kéo tay lại.
“Anh…”
Trường Giang lắc đầu với Hoàng Lan, ra hiệu cứ để cậu giải quyết chuyện này. Đoạn, cậu bước lên phía trước vài bước rồi làm một động tác không ai ngờ tới.
Trường Giang khuỵu gối, khom người, hai tay chắp trước ngực, cung kính quỳ trước mặt Phạm Anh Vũ và Mạc Viên Nhiên!
Mạc Viên Nhiên vốn muốn cứng rắn cũng bị hành động này Trường Giang dọa cho hết hồn. Phạm Anh Vũ mặt lạnh hơn tiền, gằn giọng nói:
“Cậu làm gì thế? Còn không mau đứng dậy!”
Trường Giang nhất mực lắc đầu rồi đáp:
“Một năm trước, nếu không có anh và Viên Nhiên, tôi đã là hồn ma vất vưởng nơi rừng thiêng nước độc rồi. Ơn cứu mạng ấy, Trường Giang tôi lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng, nguyện cả đời không bao giờ quên…”
“Cứu người trong lúc hoạn nạn là chuyện thuận theo lòng người, hợp với đạo trời. Việc ấy tôi đã quên lâu rồi, cậu đừng có động tí lại nhắc đến nữa được không?”
Hoàng Lan gật gật đầu, tỏ ý hưởng ứng Phạm Anh Vũ. Trường Giang liếc xéo nàng một cái rồi nói tiếp:
“Hai người đối đãi với chúng tôi quá tốt, nhưng quả thật chúng tôi có việc gấp cần phải đi ngay. Tôi biết ra đi thế này là đường đột, cũng chỉ có thể dùng đại lễ này để tạ lỗi với hai người, mong hai người thông cảm cho chúng tôi.”
Phạm Anh Vũ không vội phản ứng. Y chỉ đứng lặng một chỗ và nhìn xoáy vào Trường Giang. Trường Giang bị ánh mắt lạnh lẽo của y bức ép đến nghẹt thở, nhưng trong thời khắc này, cậu cũng hiểu rằng kẻ nào gan lì hơn, kẻ đó sẽ chiến thắng.
“Vì sao phải làm vậy?” Phạm Anh Vũ hỏi một câu khá mơ hồ.
Trường Giang hơi ngoảnh đầu nhìn Hoàng Lan, đáp một câu cũng mơ hồ không kém:
“Tôi làm mọi chuyện đều vì cô ấy.”
Tôi làm mọi chuyện đều vì cô ấy…

Ở phía sau, Hoàng Lan còn tưởng như mình nghe nhầm. Trường Giang nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ đối với cậu, Hoàng Lan nàng quan trọng đến thế sao?
Không, Hoàng Lan không muốn tin, nói đúng hơn là nàng không dám tin. Đúng là nàng đã từng thích Trường Giang. Nhưng đó chỉ là tình cảm thuở học trò, và sự rung động đầu đời ấy không thể tuyên ngôn ột tình yêu trọn vẹn.
Quan trọng hơn, ở thời đại này, đã có một bóng hình khiến nàng lưu luyến…
Phạm Anh Vũ thì không thể kiên nhẫn thêm nữa. Y lập tức đỡ Trường Giang dậy trước khi cậu khấu đầu đến cái thứ ba.
“Thôi được rồi, đại lễ này của cậu, chúng tôi nhận.” Rồi y nhìn tới tay nải hành lý mà cậu đã cất công gói ghém cẩn thận: “Hai người nhất định phải đi ngay bây giờ sao?”
Trường Giang lập tức gật đầu. Nếu họ còn tiếp tục dùng dằng, đến khi Phạm Anh Vũ đổi ý chỉ e muốn đi cũng chẳng được.
Giây phút chia biệt, giữa rừng trúc xanh, kẻ miễn cưỡng, người ngậm ngùi, nhưng biểu hiện kì lạ hơn cả lại là Mạc Viên Nhiên. Nàng ta cứ nhìn Hoàng Lan như thôi miên, ánh mắt ấy không phải lưu luyến, cũng không hẳn là thù ghét, nó cứ dùng dằng mãi giữa những ý niệm phức tạp…
Độc trong người Nguyễn Hoàng Lan là kỳ độc.
Ba năm trước, Lưu Tích Nguyên đã dẫn cô ấy rời khỏi Bắc Kinh.
Tìm được Lưu Tích Nguyên, chúng ta sẽ tìm được cô ấy.
Vì muốn điều tra tung tích Lưu Tích Nguyên, Mạc Viên Nhiên mới muốn giữ chân Hoàng Lan lại. Nhưng Phạm Anh Vũ trước sau lại không có ý níu giữ, thậm chí còn có vẻ muốn đẩy Trường Giang đi cho nhanh. Mạc Viên Nhiên năm lần bảy lượt ngăn cản không được, cuối cùng đành bất lực buông tay.
Lúc tiễn chân hai người đến ra khỏi Viên Diệp cư, Phạm Anh Vũ vẫn chu đáo dặn dò:
“Kiếp người hữu hạn, hữu duyên mới có thể gặp mặt. Đất trời rộng lớn, chia tay hôm nay không biết khi nào mới tái ngộ. Trường Giang, Hoàng Lan, hai người bảo trọng!”
Trường Giang lúc này mới an tâm cất bộ mặt đưa đám đi mà cười với Phạm Anh Vũ:
“Nếu có duyên sẽ gặp lại!”
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Sau trùng phùng là chia biệt.
Hoàng Lan và Trường Giang nắm tay nhau rời khỏi Viên Diệp cư. Phía sau lưng họ, ngôi nhà gỗ vẫn trầm mặc như thế, chỉ có trúc xanh hai hàng lặng lẽ khép lại.
Lúc rời khỏi Viên Diệp cư, Hoàng Lan không biết rằng kỳ duyên giữa nàng và Phạm Anh Vũ chưa hề chấm dứt.

Nếu có duyên sẽ gặp lại…

Mạc Viên Nhiên cứ đứng tựa lưng vào cánh cổng trúc và nhìn theo như thế. Mỗi giờ mỗi khắc, nàng ta lại cảm thấy hi vọng như dần tuột khỏi tầm tay.
Phạm Anh Vũ đến bên rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi Mạc Viên Nhiên. Không giống như mọi lần, lần này, Mạc Viên Nhiên bất mãn quay mặt đi.
“Nàng vẫn còn trách ta?”
“Thiếp không trách chàng, nhưng thiếp cần một lời giải thích.”
Nhưng Phạm Anh Vũ không hề giải thích, nói đúng hơn là y không muốn giải thích. Việc y đã quyết, xưa nay không cần bất kì ai thông cảm!
“Chàng…!”
Mạc Viên Nhiên uất nghẹn không nói thành câu. Thưởng Nguyệt lâu sụp đổ, Đại Việt lại rộng lớn, nàng ta cho rằng manh mối về Lưu Tích Nguyên đã hoàn toàn biến mất. Ngờ đâu đột ngột xuất hiện một Nguyễn Hoàng Lan thân mang kỳ độc, đây đúng là điều Mạc Viên Nhiên vẫn tìm kiếm bấy lâu. Nàng ta muốn giữ người ở lại, Phạm Anh Vũ lại đứng về phía Nguyễn Trường Giang, dung túng cho Nguyễn Hoàng Lan. Giờ thì tốt rồi! Người đã đi mất, muốn tìm ra Lưu Tích Nguyên quả thật còn khó hơn tìm đường lên trời.
“Viên Nhiên, nàng nghe ta nói đã!” Cuối cùng, Phạm Anh Vũ đành xuống nước nhượng bộ. Y tuy có thiện cảm với Hoàng Lan, nhưng nói gì thì nói, Mạc Viên Nhiên mới là người y yêu. Nhìn những giọt nước mắt tủi hờn của nàng, y có lạnh lùng, quyết đoán đến đâu cũng không thể không mềm lòng: “Chỉ cần em gáinàng còn sống, cho dù phải lên núi đao, xuống biển lửa, ta cũng nhất định sẽ dốc toàn lực để tìm cô ấy. Nhưng Hoàng Lan là người vô tội. Dùng cô ấy để dẫn dụ Lưu Tích Nguyên ra mặt, chuyện độc ác đó ta không muốn làm. Mọi chuyện không phải chỉ có một cách giải quyết duy nhất, nàng hiểu chứ? Hơn nữa, em gái nàng cũng không phải người tầm thường. Cho dù ở bên cạnh Lưu Tích Nguyên, ta tin cô ấy nhất định sẽ sống tốt.”
Nói đoạn, Phạm Anh Vũ ôm Mạc Viên Nhiên vào lòng, dùng hơi ấm và sự dịu dàng của mình để xoa dịu vết thương trong lòng đối phương. Y hiểu rằng đối với Mạc Viên Nhiên, người con gái bí ẩn ấy quan trọng đến mức nào. Gia tộc đã không còn, ngoài Phạm Anh Vũ, nàng ta chính là người thân duy nhất của Mạc Viên Nhiên, là máu mủ tình thâm không dễ gì dứt bỏ. Bao năm qua, song song với việc điều tra chân tướng vụ án Lệ Chi viên, Phạm Anh Vũ vẫn luôn cùng Mạc Viên Nhiên tìm kiếm người con gái đó, ngay cả việc dấn thân vào Thưởng Nguyệt lâu, lộ diện trước mặt hoàng thượng, y cũng không từ. Nhưng đến ngày hôm nay, Phạm Anh Vũ lại vì một Nguyễn Hoàng Lan xa lạ mà bỏ qua cơ hội tiếp cận Lưu Tích Nguyên. Y nói rằng mình không muốn lợi dụng người vô tội, nhưng lời ấy chỉ lừa được Mạc Viên Nhiên, lừa được mọi người chứ không thể lừa được chính bản thân y.
Phạm Anh Vũ không muốn tổn thương Nguyễn Hoàng Lan! Cũng giống như Mạc Viên Nhiên, Hoàng Lan là người mà cho dù phải hi sinh cả tính mạng, Phạm Anh Vũ cũng muốn bảo vệ.
Kiến giải thì mơ hồ nhưng cảm xúc lại rất chân thật. Lần đầu tiên trong mười mấy năm qua, Phạm Anh Vũ mới biết đến cái cảm giác nghi ngờ chính bản thân mình.

Cùng lúc ấy, ở một quán rượu cách phủ Trường Yên không xa xuất hiện một người khách khá kì quặc. Người này mặc trang phục dạ hành màu đen, trường kiếm giắt ngang hông, gương mặt ẩn sâu sau một chiếc mặt nạ bạc che từ vòm trán đến hết sống mũi, chỉ để lộ ra chiếc cằm rộng, đôi mắt trầm ấm và khóe miệng lúc nào như cũng mỉm cười.
Lát sau có hai người khách nữa bước vào. Một người mặc áo gấm màu xanh lục, dáng người dong dỏng cao, người còn lại mặc áo màu lam, béo và lùn hơn một chút. Vì giờ đang là giờ tị, dân buôn từ các nơi đổ về nên quán khá đông khách. Hai người loay hoay mãi mới chọn được một bàn thoáng đoãng, vừa vặn ngay bên cạnh chỗ của người đeo mặt nạ kia.
Người mặc áo lam tên là Đỗ Khánh nói:

“Tôi nghe nói mấy kẻ trước kia được cất nhắc vào hàn lâm viện đều bị điều tra rồi phải không?”
Đoàn Duy Hưng nghe xong câu này, mặt hơi tím lại, nhưng chung quy lại không biết phủ nhận thế nào, chỉ đành cười trừ:
“Tin tức của anh cũng thật tinh thông.”
Anh một câu, tôi một câu, dù muốn hay không, người ngồi bên kia cũng đã vô tình nắm bắt được câu chuyện của bọn họ.
Vua Quang Thuận lên ngôi, liên tục thắt chặt kỉ cương quốc pháp, chăm lo dân tình, mạnh tay trừng trị tham quan. Nhưng ngay dưới chân thiên tử có một số kẻ vẫn không chịu an phận, vì nhiều lí do khác nhau mà nhúng tay vào việc mua quan bán tước, hoặc để đút cho đầy túi tham, hoặc để bố trí tâm phúc vào các cơ quan trọng yếu nhằm củng cố thế lực cho riêng mình. Trong đường dây mua quan bán tước đó, nhà họ Đoàn là một mắt xích quan trọng, kết nối đám quan viên nọ và những kẻ thừa tiền nhưng thiếu tài thiếu đức. Mà kẻ áo lục đang ngồi đây, Đoàn Duy Hưng, chính là đại công tử nhà họ Đoàn. Còn Đỗ Khánh, lai lịch hắn cũng không có gì đáng chú ý, đại khái là con một viên đô úy nào đó, cũng nhờ họ Đoàn lo lót mà mua được một chức quan trong triều.
“Không biết ý bá bá thế nào?” Đoàn Duy Hưng hơi hạ giọng. Hắn không còn khiên cưỡng che giấu như lúc trước nữa.
Đỗ Khánh đáp:
“Dẫu sao Đoàn, Đỗ hai nhà chúng ta cũng là chỗ thân tình. Nay họ Đoàn các anh gặp khó khăn, chúng tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Sáng sớm nay, cha tôi đã đến phủ thiếu úy rồi. Với uy tín của thiếu úy đại nhân trong triều, chỉ cần ông ấy chịu gật đầu, việc của nhà họ Đoàn chắc chắn sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi.”
Thiếu úy Lê Lăng? Vừa nghe nhắc đến cái tên này, khóe môi người ngồi bàn bên bỗng nở một nụ cười chán ghét.
Lại nghe Đoàn Duy Hưng nói:
“Tôi cũng chỉ hi vọng như thế. Vài ba tên chưởng lịch thì không nói làm gì, nhưng nếu mọi chuyện trước đây đều bị điều tra ra…”
Đỗ Khánh có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu được ý tứ của Đoàn Duy Hưng. Hành vi mua quan bán tước bị bại lộ, nhà họ Đoàn lên đoạn đầu đài thì chức quan của cha hắn cũng đừng hòng được yên ổn. Cái này gọi là có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu, đã bước chân lên cùng một thuyền thì phải bấu víu lẫn nhau. Mà thực ra Đỗ Khánh cũng không có ý định đó. Nếu muốn khoanh tay đứng nhìn, cha hắn đã không mặt dày mang cả hòm châu báu tìm đến chỗ Lê Lăng làm gì!
“Phía thiếu úy đại nhân cứ giao cho cha tôi thu xếp.” Đỗ Khánh thấp giọng dần: “Còn phía anh thì sao? Đã tìm được nguyên nhân chưa? Việc sổ sách nhân sự xưa nay vốn kín kẽ, tôi không tin xảy ra chuyện lớn như vậy mà không tìm được chỗ hở ở đâu.”
Bọn người này hiển nhiên đang bàn bạc về hành vi bất chính, nhưng ngôn từ chúng dùng khá chung chung mờ ám, lại thêm người trong quán rượu là dân tứ xứ giang hồ nên nguy cơ bị ai đó nhận ra là không thể. Đoàn Duy Hưng chỉ thở dài:
“Sổ sách vốn được cất giữ rất cẩn mật, vậy mà chẳng hiểu sao lại bị trộm mất. Ngay khi xảy ra chuyện, tôi đã cử tâm phúc đi điều tra nhưng đều không tra được kết quả gì. Mọi chứng cứ, cứ như biến mất trên cõi đời chỉ sau một đêm vậy.”
Sắc mặt của Đỗ Khánh càng ngày càng khó coi.
“Thực sự không tìm lại được?” Hắn hỏi lại.
“Tôi bất lực, thực sự bó tay rồi.” Đoàn Duy Hưng nghiến răng.
Họ Đoàn vốn kín kẽ lại gian xảo. Để đề phòng quan lại trở mặt, những vụ làm ăn chèo kéo đều được chúng lưu lại trên một cuốn sổ rồi đem cất giấu ở một nơi bí mật, trừ tâm phúc của họ Đoàn thì không ai biết đó là nơi nào. Vậy mà chỉ sau một đêm, mật viện bị đột nhập, sổ sách biến mất, hành vi bất chính có nguy cơ bị phanh phui, quan lại thường ngày thân tình bỗng trở mặt thành người dưng…
Chính Đoàn Duy Hưng cũng không hiểu tai ương gì đang giáng lên đầu mình!
Một lát sau, một tên gia đinh lại gần, ghé tai nói nhỏ với Đỗ Khánh vài câu. Đỗ Khánh nghe xong mặt biến sắc. Nhận ra điều gì đó không ổn, Đoàn Duy Hưng sốt ruột hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cha tôi vừa từ chỗ thiếu úy đại nhân trở về.” Đỗ Khánh nói mà nghiến răng nghiến lợi: “Nghe nói cuốn sổ ấy đã rơi vào tay Lân quận công Đinh Liệt. Người này xưa nay vốn cương trực liêm khiết, chứng cứ vào tay ông ta, chỉ e muốn ém nhẹm đi cũng không được nữa rồi.”
“Là kẻ nào đã đưa nó cho Lân quận công?” Đoàn Duy Hưng run rẩy.
Đỗ Khánh nghiến răng nói nốt tin tức mình vừa nhận được:
“Nghe nói kẻ nhúng tay vào chuyện lần này chính là Phong Vân kỳ sĩ.”
Bốn chữ Phong Vân kỳ sĩ vừa nói ra, ánh mắt Đỗ Khánh vằn lên những tia máu dữ tợn, chén rượu trong tay bị bóp chặt, rượu sóng sánh tràn cả ra ngoài.
Không chỉ Đỗ Khánh mà ngay cả Đoàn Duy Hưng cũng có biểu hiện khác lạ. Hắn phản ứng thậm chí còn gay gắt hơn đối phương, trong phút chốc không kiềm chế được mà đấm mạnh xuống bàn.
“Khốn kiếp thật! Phong Vân kỳ sĩ không phải người trong giang hồ sao? Hắn can thiệp vào chuyện của chúng ta làm gì chứ? “
Đoàn Duy Hưng thì chột dạ:
“Nói vậy, chẳng lẽ vụ Bùi Văn Hội cũng là…?”
Đỗ Khánh không đáp. Hắn liếc mắt với đối phương, ý tứ “còn ai trồng khoai đất này”.
Một lúc sau, Đỗ Khánh lí nhí nói tiếp:
“Tôi còn nghe nói khi còn sống, Lê công tử Lê Thụ cũng từng đụng phải Phong Vân kỳ sĩ. Thiếu úy đại nhân nghe đâu cũng vì chuyện ấy mà tức giận đến hộc cả máu tươi.”
Đoàn Đỗ hai nhà dám làm chuyện mua quan bán tước như vậy là nhờ có nhà họ Lê, cụ thể hơn là thiếu úy Lê Lăng đứng sau chống lưng. Nhát kích này của Phong Vân kỳ sĩ, bề ngoài nhằm vào cha con Đoàn Duy Hưng, nhưng có lẽ Lê Lăng mới là mục tiêu thực sự!
Hai người trầm mặc hồi lâu. Trong ánh mắt chúng, nỗi khiếp đảm nhiều hơn sự giận dữ.
Phong Vân kỳ sĩ tái xuất. Có kẻ không rét mà run.
Hoa đã tàn, rượu đã cạn. Một lúc sau, kẻ trong chiếc mặt nạ bạc bí ẩn kia lẳng lặng bỏ đi.

(Chương 38: Phong Vân kỳ sĩ).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.