Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 120: Lâm Vũ Linh (3)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 120: Lâm Vũ Linh (3)

Lúc này, Trường Giang gần như đã thu dọn đồ đạc xong. Cậu đến thế giới này với hai bàn tay trắng, tư trang mang đi cũng chẳng có gì ngoài một ít y phục và số tiền từng gạt được của Lê Thụ. Đặt tay nải kia sang một bên, Trường Giang bình tĩnh nắm lấy vai nàng và cương quyết nói:
“Hoàng Lan, hãy nghe anh, đến lúc phải rời khỏi Viên Diệp cư rồi. Một năm qua, anh vì bất đắc dĩ mới nương nhờ Phạm Anh Vũ, nhưng thời gian anh ở Viên Diệp cư còn không bằng một nửa thời gian mà anh ra ngoài để tìm kiếm em. Viên Diệp cư có thể là nơi để chúng ta nhớ đến, nhưng nó tuyệt đối không phải là nhà của chúng ta, em hiểu ý anh chứ? Phạm Anh Vũ, Mạc Viên Nhiên có cuộc sống của bọn họ. Chúng ta cũng có những dự định của riêng mình. Nếu em còn muốn trở về hiện đại thì đừng chần chừ ở đây thêm một ngày nào nữa.”
Tâm ý Hoàng Lan bắt đầu lay chuyển, nhưng không phải vì chuyện trở về hiện tại mà là một nguyên do khác. Phạm Anh Vũ là con người quá kín kẽ. Trừ khi tự y mở lòng mình như lần trước, bằng không, cho dù nàng có ở lại Viên Diệp cư thêm một tháng, một năm, cũng chưa chắc đã điều tra được bất cứ điều gì ở y. Rời khỏi Viên Diệp cư, họa chăng nàng sẽ có cơ hội liên lạc được với Tư Thành.
Tư Thành…
Trường Giang…
Rõ ràng chính Trường Giang đã đồng hành cùng Hoàng Lan từ hiện tại đến quá khứ, vậy mà những lúc như thế này, người đầu tiên nàng nghĩ tới lại luôn là Lê Tư Thành!
“Nhưng trước khi đi, chúng ta cũng nên tạm biệt hai người họ đã.” Hoàng Lan không muốn đường đột bỏ đi. Dù sao Phạm Anh Vũ cũng từng cứu nàng một mạng…
“Không cần đâu!”
Nào ngờ Trường Giang gạt phắt đi. Thực ra cậu nóng lòng dẫn Hoàng Lan rời khỏi Viên Diệp cư là có lí do riêng, thậm chí chủ tâm không để Phạm Anh Vũ, Mạc Viên Nhiên biết.
Cùng lúc ấy, ở bên ngoài vọng vào một giọng nói rất không vừa ý:

“Sao lại không cần? Tôi đang tự hỏi hai người cứ thế bỏ đi có phải bất lịch sự quá hay không?”

Trước đó hai canh giờ.
Hoàng Lan đã theo chân Mạc Viên Nhiên đi chăm sóc mấy gốc đào, thành ra Trường Giang chẳng biết phải làm gì ngoài việc tản bộ quanh Viên Diệp cư cho hết ngày. Nơi cậu tìm đến là dòng sông Vân dưới chân núi Dục Thúy, dòng sông quanh năm hiền hòa, một màu xanh biếc.
Chợt phía trước có tiếng người trò chuyện. Viên Diệp cư vốn tách bạch yên tĩnh, sông Vân núi Thúy mùa này cũng không nhiều lữ khách ghé thăm. Như một phản xạ tự nhiên, Trường Giang vội nép mình sau một gốc cây, đồng thời tò mò nhìn về phía bờ sông, nơi có hai người đang đứng trò chuyện.
Một người là Phạm Anh Vũ. Người còn lại, Trường Giang nhận ra hắn, kẻ luôn vỗ ngực tự xưng đệ nhất thần trộm Đại Việt: Lê Khải Triều.
Không rõ Lê Khải Triều tìm đến Viên Diệp cư từ lúc nào, cũng không rõ hai người họ đã nói gì với nhau, nhưng trông bộ dạng mệt mỏi của Lê Khải Triều thì có lẽ hắn vừa trải qua một chặng đường dài.
“Nói đi, anh đang có chuyện gì giấu em phải không?”
Lê Khải Triều cau mày với Phạm Anh Vũ, một lúc lâu sau mới cụp mắt xuống, lèm bèm đáp:

“Anh Vũ à, có cần thiết phải tinh ý quá vậy không? Cứ thế này thì còn ai giấu nổi em chuyện gì nữa! Thú thực với em, mấy hôm trước anh có vào cung…”
Nghe nhắc đến hai chữ “vào cung”, Trường Giang lập tức rướn về phía trước thêm một chút.
“Anh lại đến gặp tên họ Lê đó?”
Phạm Anh Vũ bực mình hỏi lại. Sợ đối phương lại nổi giận mà xông vào chém mình như lần trước, Lê Khải Triều vội vã xua tay:
“Không phải! Em nghe anh giải thích đã, anh thề là anh không dính dáng gì đến hoàng thượng nữa đâu. Sau vụ ở dịch quán, anh tránh xa hắn còn không kịp nữa là…”
“Vậy sao anh còn vào cung?” Phạm Anh Vũ vẫn không chịu buông tha hắn.
Lê Khải Triều trong bụng chửi thầm tên Phạm Anh Vũ dai hơn đỉa, ngoài miệng lại không thể không thú nhận:
“Lần này anh vào cung là để hỏi thăm một số chuyện… ừm… cũng không quan trọng lắm.” Rồi hắn quay sang nhìn Phạm Anh Vũ, giọng ấm ức: “Anh Vũ, em nghi ngờ ai thì nghi ngờ, nhưng đừng có nghi ngờ Lê đại ca của em như thế có được không?”
Bấy giờ Phạm Anh Vũ mới dần dịu xuống. Chẳng cần Lê Khải Triều thề thốt thì y cũng biết hắn sẽ chẳng bao giờ làm chuyện có lỗi với mình. Là do dạo này Lê Khải Triều cứ qua lại với đám người của triều đình mới khiến Phạm Anh Vũ thấy hơi chướng mắt mà thôi.
Phát hiện cánh tay Lê Khải Triều có một vết thương nhỏ mới liền sẹo, Phạm Anh Vũ nghi ngờ hỏi:

“Ngân châm?”
Lần trước Lê Khải Triều đuổi theo gã mặt sẹo Lý Lượng, kết quả là trúng ngay một chiêu của Thái Thanh Ngọc. Vết thương này không nghiêm trọng lắm nhưng đại khái cũng để lại sẹo. Hắn kéo áo xuống rồi làu bàu:
“Anh vô tình bị người ta đả thương thôi. Em còn lạ gì mấy trò đấu đá nhau của đám phi tần hậu cung nữa! Mà thôi bỏ đi, vết thương ngoài da, bôi chút thuốc là khỏi ngay ấy mà.”
Lê Khải Triều bản tính vốn sĩ diện hơn người. Đối với hắn, bị một người con gái ám toán là chuyện nhục nhã nhất trên đời. Trước mặt hoàng thượng cũng vậy, trước mặt Phạm Anh Vũ cũng thế, Lê Khải Triều đều cố tình lảng tránh chuyện ấy bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Sau này nghĩ lại, giá như ngày ấy hắn bớt sĩ diện đi một chút, nói ra chi tiết về Thái Thanh Ngọc, có lẽ nhiều chuyện đã được cứu vãn…
Phạm Anh Vũ vừa thương vừa bực Lê Khải Triều. Y dùng mũi chân hất một viên đá nhỏ lên, mân mê hồi lâu rồi đột ngột vung tay ném mạnh về phía trước. Chỉ nghe tõm một cái, viên đá đã chìm xuống lòng sông. Lê Khải Triều hiểu, mỗi khi bực mình, Phạm Anh Vũ đều làm như vậy.
“Em đã cảnh báo anh nhiều lần rồi, đừng có dây dưa với đám người của hoàng thất nữa. Bọn người ấy không đáng để anh tin tưởng đâu.”
Rõ ràng Phạm Anh Vũ đang nhắc nhở Lê Khải Triều, vậy mà cách đó không xa, sau gốc cây bách, có một kẻ lại khẽ nhíu mày.
Hoàng Lan gọi tên đương kim hoàng thượng…
Phạm Anh Vũ căm ghét triều đình…

“Phải rồi, Trường Giang còn ở Viên Diệp cư không?”
Thấy Lê Khải Triều đường đột nhắc đến tên mình, Trường Giang cẩn trọng lùi lại một bước. Sau khi dám chắc nơi ẩn náu đủ kín đáo để không bị hai kẻ tinh hơn cú vọ kia phát hiện, cậu mới an tâm lắng nghe tiếp câu chuyện của hai người họ.
“Có chuyện gì à?” Người hỏi là Phạm Anh Vũ.
“Em trông chừng Trường Giang giúp anh, tốt nhất là đừng để cậu ta đi lại linh tinh, khi nào trở về anh sẽ giải thích sau.” Nghĩ ngợi một lát, Lê Khải Triều quyết định chưa vội tiết lộ chân tướng cô bạn Nguyễn sung nghi kia của Trường Giang. Hắn vào cung cũng vì chuyện này, nhưng nay Hoàng Lan đã mất tích, mọi việc đều sôi hỏng bỏng không, có nói ra cũng chẳng ích gì.
Phạm Anh Vũ nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, có vẻ không mấy quan tâm, trong khi ở phía sau, Trường Giang lại đánh trống ngực liên hồi. Đừng để cậu ta đi lại linh tinh? Như thế có khác gì muốn giam lỏng Trường Giang? Cậu với Lê Khải Triều không thù không oán, vì sao tự nhiên hắn chạy tới Viên Diệp cư rồi bảo Phạm Anh Vũ giam chân cậu?
Khoan đã! Lê Khải Triều vừa nói hắn từng vào cung. Chẳng lẽ người có vấn đề không phải cậu, mà chính là Hoàng Lan? Rồi Trường Giang chợt nhớ tới thái độ khác thường của Lê Khải Triều khi mấy người họ trú mưa ở miếu thờ thành hoàng làng Đan Xá. Lúc ấy, Trường Giang nói ra tên Hoàng Lan, và Lê Khải Triều đã giật mình thảng thốt.
Lê Khải Triều nói mình bị tiếng sấm làm cho giật mình, nhưng những lần sét đánh sau đó, hắn lại không hề kinh sợ.
Hắn nói dối, vì hắn đã quen biết Hoàng Lan từ trước!
Trường Giang cũng không thể quên được nhát kiếm của Phạm Anh Vũ trong phủ họ Lê. Nếu là trước đây, Trường Giang cũng không có hứng thú tìm hiểu chuyện đã xảy ra với gia đình y, nhưng bây giờ, quá khứ hận thù ấy lại liên quan đến an nguy của Hoàng Lan, dù bề ngoài Phạm Anh Vũ không hề nghi ngờ về lai lịch của Hoàng Lan thì Trường Giang cũng không thể an tâm để nàng tiếp tục ở lại Viên Diệp cư thêm một ngày nào nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.