Thiên Hạ Kỳ Duyên

Chương 119: Lâm Vũ Linh (2)


Đọc truyện Thiên Hạ Kỳ Duyên – Chương 119: Lâm Vũ Linh (2)

Lý Quý nói đúng. Khi phải hứng chịu một đả kích đủ lớn, con người ta sẽ thay đổi.
Sau ngày đụng độ Phùng Diệm Quỳnh, Lâm Vũ Linh đã không thể nào tìm được sự bình yên trong lòng nữa. Đêm nào nàng ta cũng nằm mơ thấy ác mộng. Đạo lệnh tuyệt tình ấy, từ lâu đã trở thành bóng ma ám ảnh Lâm Vũ Linh suốt cuộc đời. Nàng ta trở nên trầm lặng hơn, khép mình hơn. Nàng ta bắt đầu biết nghi ngờ mọi thứ, từ lời dặn dò của thái y đến những chuyện đùa vui của Nguyệt Hằng. Và khi Hoàng Lan xuất cung, sự bảo hộ biến mất, Lâm Vũ Linh càng tự nhủ phải thận trọng hơn, bởi mọi thứ xung quanh đều đem đến cho nàng ta cảm giác bất an, giống như đang bước đi trên thảm trải gai nhọn…
Trên đường trở về Nhữ Hiên các, Lâm Vũ Linh vô tình gặp đoàn xa giá của Tư Thành. Cung quy đã quy định rất nghiêm ngặt, cung nữ thấp kém như nàng ta không được phép lại gần xa giá của vua, nhưng chẳng hiểu sao, thay vì tránh mặt, Lâm Vũ Linh lại sống chết đòi diện kiến long nhan.
Tư Thành vốn không lạ gì Lâm Vũ Linh. Hồi trước hắn hay đến Nhữ Hiên các dùng cơm, chính Lâm Vũ Linh là người dọn cơm cho họ. Hoàng Lan hay tới điện Bảo Quang, cũng là Lâm Vũ Linh này thường xuyên đi theo hầu nhất. Vừa nhận ra đối phương, hắn liền bảo Đặng Phúc dẫn người tới trước mặt mình.
“Ngươi cố ý tìm trẫm là có chuyện gì?”
Việc xích mích với Nguyệt Hằng chỉ giống như một giọt nước tràn ly. Sớm đã hạ quyết tâm, Lâm Vũ Linh cắn răng đáp:
“Xin bệ hạ cho nô tì đến hành cung Thiên Trường để hầu hạ Nguyễn sung nghi!”
Tư Thành nheo mắt lại. Hắn không nghĩ đối phương tìm mình để đề xuất yêu cầu quái đản này. Ngày lãnh cung xảy ra chuyện, để tránh trong cung đồn đại chuyện thị phi, hắn chỉ giải thích đơn giản rằng Phùng mỹ nhân đã bị tự sát còn Nguyễn sung nghi xuất cung dưỡng bệnh, một thời gian sau sẽ trở về. Từ đó đến nay, không một ai trước mặt hắn dám nhắc lại chuyện cũ…
Không thấy hắn nói gì, Lâm Vũ Linh lại tiếp tục:

“Người của Nhữ Hiên các đều bị bỏ lại, khó tránh việc hầu hạ Nguyễn sung nghi không được chu toàn. Nô tì là cung nữ thân cận của Nguyễn sung nghi, tự thấy mình thích hợp để đến đó hầu hạ.”
“Nếu trẫm không đồng ý thì sao?” Tư Thành hờ hững hỏi lại, ngữ khí có phần hơi bực mình.
Dường như cũng chỉ chờ có thế, Lâm Vũ Linh liền ngẩng cao đầu và điềm nhiên đáp:
“Nô tì trộm nghĩ, bệ hạ năm lần bảy lượt không chấp nhận, phải chăng là vì Nguyễn sung nghi thực tế không hề đến hành cung Thiên Trường?”
Lời này nói ra, đám người theo hầu giật mình sửng sốt. Như thế có khác nào bảo hoàng thượng đang nói dối? Đám thái giám phía sau len lén nhìn nhau, trong khi Đặng Phúc giận dữ quát ầm lên:
“Hỗn xược! Ai cho ngươi tùy tiện suy diễn thánh ý?”
Tư Thành ra hiệu cho Đặng Phúc im lặng. Một tay hắn chống cằm, hồi lâu vẫn nhìn Lâm Vũ Linh với ánh mắt vô cùng phức tạp. Chuyện nghỉ dưỡng ở hành cung Thiên Trường là kịch bản của hắn, đám phi tần còn không dám có ý kiến, chẳng lẽ cung nữ trước mặt này lại nhìn ra? Mà chẳng những nhìn ra, nàng ta còn dám mượn yêu cầu hoang đường kia để ép hắn phải thừa nhận?
Hoàng Lan à Hoàng Lan, nàng đúng là giỏi dạy dỗ người khác mà. Giờ cung nữ trong Nhữ Hiên các, ai ai cũng học được thói to gan lớn mật của nàng rồi!
Mãi lâu sau đó, hắn mới lên tiếng, thanh âm không giận mà uy:
“Vươn tay quá dài, suy nghĩ vượt quá bổn phận… Lâm Vũ Linh, có tin trẫm sẽ xử tội ngươi không?”
“Nô tì cũng là lo lắng cho Nguyễn sung nghi. Nếu bệ hạ muốn trách phạt, nô tì cam tâm chịu phạt.” Lâm Vũ Linh đáp lại ngay, đến một chút khiếp nhược cũng không có.
Câu trước còn nói mình lo lắng cho Nguyễn sung nghi, câu sau lại nói cam tâm chịu phạt? Lâm Vũ Linh này cũng giỏi rào trước đón sau quá đi! Hiểu ra dụng ý của đối phương, lại nghĩ đến cảnh nàng ta vì chuyện của Hoàng Lan mà dám chặn đường mình, Tư Thành không khỏi nhìn Lâm Vũ Linh bằng một con mắt khác xưa.
“Không uổng công Nguyễn sung nghi đối đãi tốt với ngươi. Trẫm miễn tội chết cho ngươi, mau trở về Nhữ Hiên các đi!”
Thấy hoàng thượng đã ngấm ngầm thừa nhận, Lâm Vũ Linh mới thôi không gặn hỏi nữa, nhưng nàng ta vẫn đứng tần ngần một chỗ, có vẻ như chưa muốn rời đi.
“Còn chuyện gì nữa?”

Tư Thành bực mình hỏi. Sau này hắn phải dạy Hoàng Lan cách nghiêm quản bọn người dưới mới được!
“Bất kể có tin tức gì của lệnh bà, nô tì cũng muốn được biết.” Lâm Vũ Linh đáp, giọng điệu rõ ràng là đang thẳng thừng đề nghị chứ không phải e dè cầu xin.
Quá ngông cuồng, quá to gan rồi! Đặng Phúc không muốn nhịn nữa, nhưng hoàng thượng còn chưa có phản ứng, thành ra y cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng im một bên.
Mãi lâu sau mới có tiếng người không mặn không nhạt cất lên:
“Ngươi đã có lòng vì Nguyễn sung nghi như vậy, trẫm cũng không muốn bạc đãi ngươi. Lâm Vũ Linh, trẫm hứa với ngươi, khi nào Nguyễn sung nghi hồi cung, ngươi sẽ là người đầu tiên biết được tin tức này.”
“Tạ ơn bệ hạ đã ưu ái.”
Lâm Vũ Linh cảm kích cúi đầu rồi lại theo lối cũng trở về Nhữ Hiên các. Tác phong ấy khiến Tư Thành bất giác nghĩ tới Hoàng Lan, tự nhiên khó tránh khỏi cảm giác kì quái trong lòng.

Viên Diệp cư đẹp nhất lúc hoàng hôn. Ánh chiều tà rơi rớt trên những khóm trúc, khiến cả rừng trúc như nhuộm trong sắc xanh non đằm thắm, ngọt ngào. Bóng nắng hắt nghiêng nghiêng trên mặt đất, chênh vênh cùng đỉnh núi Thúy phía xa, tạo thành một phối cảnh vừa mờ ảo vừa đẹp đẽ. Từng đám lá trúc khô bị gió cuốn đi, rủ nhau phiêu du đến tận chân trời.
Trong ngôi nhà gỗ nhỏ nằm sâu giữa rừng trúc u tĩnh, Trường Giang đang loay hoay nhét vài món đồ vào trong chiếc tay nải to đùng. Hoàng Lan thì đứng tựa lưng vào tường, khó hiểu nhìn cậu.

“Chúng ta nhất định phải đi ngay bây giờ sao?”
“Ừ.” Trường Giang bận đến mức không thể ngẩng đầu lên.
“Nhưng chẳng phải lúc trước anh vẫn nói rằng bệnh của em chưa khỏi, chưa thể rời đi…”
“Lúc đó khác, bây giờ khác.” Trường Giang ngắt lời Hoàng Lan. Thấy vẻ mặt không đành lòng của nàng, cậu mới miễn cưỡng nói thêm: “Dù sao Phạm Anh Vũ và Mạc Viên Nhiên cũng có cuộc sống riêng của mình. Chúng ta không nên làm phiền hai người họ nữa.”
Lời này tưởng chừng dễ nghe, nhưng chính vì người nói là Trường Giang nên Hoàng Lan lại cảm thấy cực kì không ổn. Làm phiền? Nếu như nàng ở lại Viên Diệp cư mấy ngày đã bị gọi là làm phiền, vậy thì Trường Giang sống ở đó cả năm trời thì tính là cái gì? Tất nhiên không phải Hoàng Lan thích ở lại ăn bám, cái chính, nàng muốn thay Tư Thành tìm hiểu thêm về chủ nhân của Viên Diệp cư. Nàng không tin Phạm Anh Vũ và Mạc Viên Nhiên tìm đến Thưởng Nguyệt lâu chỉ là tình cờ, và hai người này trước sau không có liên quan gì đến hệ thống gián điệp của Thạch Bưu ở Đông Kinh. Nhưng Phạm Anh Vũ cũng từng cầm kiếm xông vào nhà họ Lê, khí thế kết tội Lê Thụ hùng hồn như sóng biển, lớp sau xô lớp trước, một người như thế, lẽ nào lại vì mối thù giết cha mà cấu kết với ngoại xâm, phản bội cả dân tộc mình?
Thực ra còn một lí do khác khiến Hoàng Lan quyến luyến Viên Diệp cư. Chẳng hiểu sao, nàng luôn có linh cảm rằng giữa mình và Phạm Anh Vũ có một một mối liên hệ vô hình nào đó tồn tại, tuy mơ hồ mà dai dẳng, khiến nàng không những không đề phòng y, không sợ hãi y mà ngược lại còn thấy thân quen, gắn bó…
Có quá nhiều ẩn tình chưa thể lý giải, nếu Hoàng Lan rời khỏi Viên Diệp cư bây giờ chẳng phải quá sớm sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.